Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 21: Mười ngón tay đan
Buổi chiều nghỉ trưa qua đi, Đông Phương Bất Bại liền dẫn Dương Liễm đến binh khí khố lựa kiếm.
Binh khí khố Nhật Nguyệt thần giáo so với Dương Liễm tưởng tượng lớn hơn nhiều, cũng không giống phim võ hiệp, chỉ là hai ba phòng tùy ý bày bừa, mà là có rất nhiều phòng, sau mỗi cánh cửa đều có binh khí khác nhau, nhìn thấy vũ khí lạnh tanh này, hắn không khỏi cảm khái, nếu là tùy tiện đem một binh khí đến hiện đại, cũng *** xảo lợi hại hơn rất nhiều.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm nhìn các thức binh khí hai mắt sáng lên, cũng không thúc giục hắn, mà cùng hắn chậm rãi đi. Đệ tử canh giữ ở ngoài cửa đều là mở cửa ra cho họ xem xét, tuy rằng đối giáo chủ tự mình bồi một tổng quản đến chọn binh khí cảm thấy kinh ngạc, nhưng là làm một Thần giáo đệ tử trung trinh, bọn họ thực thông minh áp chế bản thân hiếu kỳ, nhưng vẫn là nhìn Dương Liễm vài lần.
Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại cơ hồ cao ngang nhau, thêm thân thể này diện mạo tuấn mỹ, lại bởi vì thay đổi nội tâm cũng có thêm vài phần phong độ, trong các vị giáo chúng, coi như là cực phẩm, cho nên bình thường giáo chúng chỉ là nhìn thấy Dương Liễm một thân khí chất, liền mù quáng bắt đầu sùng bái vị đại tổng quản nghe đồn được giáo chủ tín nhiệm này.
Đi đến trước một đại môn khắc hình thanh kiếm, Dương Liễm xoay người đang chuẩn bị đi vào, đã thấy Đông Phương Bất Bại đứng tại chỗ bất động, hắn dưới chân dừng lại, có chút khó hiểu nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Đi theo ta, “ Đông Phương Bất Bại mang theo Dương Liễm tiếp tục đi, cho đến một phiến cửa đá tận cùng bên trong, cạnh cửa cũng không có đệ tử trông coi, Dương Liễm cảm thấy tỉnh ngộ, nếu phòng ngoài này chính là thượng phẩm, như vậy nơi này chính là *** phẩm.
Mắt thấy Đông Phương đông nhìn một cái tây vặn vặn mấy cái, cửa đá chậm rãi mở ra, Dương Liễm theo Đông Phương Bất Bại đi vào vừa thấy, binh khí bên trong cũng không nhiều, mỗi một dạng đều dùng thiết liên [xích sắt] thô thô treo trên tường.
Đông Phương Bất Bại lập tức nhìn một thanh kiếm trên tường như không chớp mắt, chỉ thấy hai tay y giữ chặt thiết liên một chút, thiết liên to như cánh tay trẻ con rắc một cái đứt ra, từng mắt xích rơi trên mặt đất.
Quay đầu vừa thấy Dương Liễm vẻ mặt sùng bái nhìn y, Đông Phương Bất Bại bật cười nói, “Bất quá là công phu thô thiển, ngươi nếu là luyện tập thêm, chuyện thế này cũng không khó.” Nói xong, lấy thanh kiếm đưa tới trong tay Dương Liễm, “Thử xem kiếm này thế nào.” Thanh kiếm này đặt ở trong giáo gần trăm năm, chém sắt như chém bùn hơn nữa nhẹ nhàng linh hoạt, Dương Liễm công phu không tốt, dùng loại kiếm này là thích hợp nhất.
Tiếp nhận kiếm, khoa tay múa chân hai cái, quả thực so với kiếm trước kia dùng thuận tay hơn, rạo rực đưa thanh kiếm vào vỏ, “Thanh kiếm này dùng thật sự thuận tay.” Hắn vừa rồi chú ý mũi kiếm một chút, rất mỏng lại tản ra hàn quang, hắn tuy rằng không hiểu cái gì là hảo kiếm, cái gì là kiếm bình thường, nhưng biết kiếm này chắc chắn là cực kỳ bất phàm.
“Nếu ngươi vẫn là cảm thấy không ổn, sau này ta phái người đi phái Hoa Sơn xem xem, bọn họ thích dùng kiếm, hẳn là có chút đồ tốt, “ Đông Phương Bất Bại không lắm để ý nói, “Với binh khí, ngươi không cần ủy khuất chính mình.”
Giáo chủ đại nhân của ta, đó là phái Hoa Sơn, không phải hậu viện Thần giáo chúng ta, Dương Liễm sợ Đông Phương Bất Bại thực đi Hoa Sơn, nếu là dẫn tới phiền toái gì không cần thiết sẽ không tốt, liền vội nói, “Thanh kiếm này tốt lắm, ta dùng thực thuận tay, Hoa Sơn khí tông cùng kiếm tông tranh đấu lẫn nhau, hiện giờ còn có đồ tốt gì.” Cúi đầu nhìn hoa văn trên thân kiếm, “Cho dù có, làm sao có năng lực so với được với kiếm trên tay ta.”
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm tựa hồ thật sự thực vừa lòng thanh kiếm này, mới gật gật đầu, “Ta cũng cho rằng kiếm này thích hợp với ngươi, ngày sau ngươi luyện kiếm, chắc chắn sẽ có thành công.”
Hai người ra khỏi binh khí khố, Đông Phương thấy Dương Liễm vẫn xem xét thanh kiếm trong tay, nhíu mày nói, “Kiếm này tuy là hảo kiếm, nhưng chung quy vẫn là vật ngoài thân, không thể quá mức ỷ lại kiếm, ngày sau ngăn địch, nếu là mất kiếm, ngươi lại nên như thế nào?”
Dương Liễm trong lòng biết Đông Phương là vì hắn thôi, hắn là một người hiện đại, nhìn đến bảo kiếm chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết khó tránh khỏi hưng phấn một chút, bất quá này đó đều không hơn một câu của Đông Phương, hắn đem tầm mắt dời khỏi thân kiếm, “Là ta thất thố.” [Gin: Thê nô =3=]
Đông Phương thấy hắn hiểu được, cũng không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn y phục trên người Dương Liễm, tuy rằng không dày nhưng vẫn giữ ấm, mở miệng nói, “Ngươi hôm nay theo ta xuống núi xem xem thế nào?”
Dương Liễm nghe được lời này, cảm thấy hiểu được, Đông Phương lần này xuống núi, sợ là bởi vì người lạ xuất hiện ở Hắc Mộc nhai, bởi vì thời gian phát sinh nguyên tác vẫn còn bốn năm, cho nên hắn cũng không biết lúc này sẽ phát sinh chuyện gì gì. Bất quá Đông Phương lo lắng cũng không phải không có đạo lý, hắn gật gật đầu, “Giáo chủ có gì muốn đem theo, ta lập tức đi lấy.”
Đông Phương Bất Bại nói, “Bất quá là xuống núi một ngày, ngày mai liền quay về, không cần thu thập.”
Dương Liễm cũng không kiên trì, may mắn trên người có vài tấm ngân phiếu, không sợ tiền không đủ, dù sao Đông Phương làm nhân vật giáo chủ, hắn thật sự hoài nghi trên người đối phương chắc không có tiền tài gì.
Hắc Mộc nhai địa thế thẳng đứng, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, Dương Liễm đi trên sơn đạo, có chút may mắn học hai năm võ nghệ, nếu là trước kia, hắn khẳng định không phải đi xuống núi mà là lăn xuống núi thì đúng hơn.
Đông Phương cũng không gấp, ngẫu nhiên đưa tay vừa vịn vừa đỡ Dương Liễm, hai người đi trên sơn đạo, Dương Liễm cũng không cảm thấy vất vả, nhưng thật ra càng nhìn Đông Phương đi phía trước mình, càng cảm thấy được bản thân có thể cùng Đông Phương ở một chỗ là may mắn lớn nhất trong hai kiếp.
Cảm thấy khẽ động, vài bước tiến lên, cầm tay Đông Phương, hắn nghiêng đầu đối Đông Phương cười, “Sơn đạo trơn, ta muốn giữ chặt ngươi.” Nói xong, mười ngón tay đan vào nhau, độ cung khóe miệng càng lúc càng lớn, như thế nào cũng ức chế không được.
Đông Phương Bất Bại nhìn hai mắt người bên cạnh, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc, trong mắt cũng xuất hiện vài ý cười, “Có ta ở đây, sẽ không để ngươi ngã đâu.” Cùng người mình yêu mười ngón tay đan, bước chậm trong rừng, còn có chuyện gì tốt hơn nữa? Ngay cả giáo chủ vị cao cao tại thượng kia, cũng so ra kém hơn nhiều.
Mười ngón nắm lại truyền đếnđộ ấm của nhau, Dương Liễm cảm thấy được tâm mình ấm áp, tràn đầy, “Đông Phương, chúng ta cứ như vậy đi xuống đi.”
Đông Phương Bất Bại ngọt ngào qua đi giấu không được chua sót, có thể cứ như vậy tất nhiên là tốt, nếu người này phát hiện bí mật chính mình cũng không chịu nổi kia, vẫn sẵn lòng nói ra những lời này, cho dù bảo y bỏ qua giáo chủ vị, y cũng nguyện ý.
Dương Liễm vốn là là tâm tư *** tế, nhìn thấy Đông Phương có chút không thích hợp, bất an hỏi, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy?” Có thể nào là Đông Phương không thích lời hắn vừa nói?
“Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ chúng ta về sau thế nào, “ Đông Phương cười nhẹ, gương mặt vốn là tuấn mỹ lộ ra vô hạn phong tình, “Nếu là ngày sau người khác phát hiện chúng ta......” Sợ là lấy địa vị của bọn họ, những người đó chắc chắn cho rằng người nọ là nam sủng của y đi, y cũng không muốn người này đã bị ủy khuất đến thế.
“Chuyện của chúng ta, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu,” Dương Liễm không lắm để ý nói, “Với ta mà nói, tối trọng yếu đó là ngươi, người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ta không cần.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đúng là chẳng để ý như thế, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Nếu là người khác nói ngươi là nam sủng của ta, nói ngươi lấy sắc thị nhân, hành tẩu giang hồ, này đối với ngươi là cực không tốt.” Y trước mặt người yêu, cũng như người thường lo được lo mất.
Dương Liễm biết Đông Phương vì hắn ngày sau lo lắng, nhưng là hắn thật không để ý mấy chuyện này, về sau hắn khẳng định là muốn theo bên người Đông Phương, người khác nói cái gì, hắn sao biết, huống chi hắn cả đời này coi trọng chỉ có người trước mắt, sao còn có thể để ý việc này, “Này hết thảy, đều cùng ta không quan hệ.”
Không ngại cái nhìn ngoại giới, không ngại bản thân là nam nhân, thậm chí không ngại ngày sau tình cảm này có thể ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của y, chỉ là ngay cả bản thân mình cũng không thể thẳng thắn chịu được cái bí mật kia, người này có thể chấp nhận nam nhân, cũng không có nghĩa có thể nhận một quái vật bất nam bất nữ.
Thấy Đông Phương trầm mặc không nói, Dương Liễm có chút nóng nảy, dừng cước bộ, đối diệnhai mắt Đông Phương Bất Bại nói, “Đông Phương, trừ phi ngươi không cần ta, bằng không vô luận ngày sau thế nào, ta nhất định sẽ không rời ngươi đi.”
Đông Phương Bất Bại áp chế trong lòng bất an, nắm thật chặt bàn tay đang đan với Dương Liễm, khóe miệng cong lên nói, “Vậy ngươi đời này cũng đừng nghĩ ly khai.”
Nhìn thấy Đông Phương mỉm cười, Dương Liễm rất nhanh trộm hôn một cái trên má Đông Phương Bất Bại, trong lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi. [Gin: anh càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của Đông Phương mĩ nhân:”>]
Bất quá là một nụ hôn trên mặt, Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy được tâm nhảy lên một cái, hắn nhìn Dương Liễm đang trộm liếc chung quanh, trong lòng bất an hóa thành ấm áp, ý cười nơi khóe miệng cũng càng thêm rõ ràng.
Xuống Hắc Mộc nhai, đi tới trấn, trời đã dần dần đen, Dương Liễm tuy rằng không thường xuống núi, nhưng là vị trí khách *** thuộc về Nhật Nguyệt Thần giáo ở trấn lại thập phần rõ ràng.
Hai người tới khách ***, chưởng quầy liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Liễm, nhưng là lại không biết người bên cạnh Dương Liễm là giáo chủ, chưởng quầy khó xử mở miệng, “Khách quan, ngài tới thật đúng là không khéo, bọn ta chỉ còn một gian phòng hảo hạng, ngươi xem này......” Bởi vì Dương Liễm cũng không phái người thông báo trước, để lão chuẩn bị khách ***, cái này quả thật có chút phiền phức. Nếu là đuổi khách nhân khác, sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Dương Liễm khẽ nhíu mày, “Một gian phòng hảo hạng?” Hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, không biết Đông Phương Bất Bại là ý tứ gì.
Đông Phương Bất Bại hơi hơi hạ mí mắt, “Đã như thế, ngươi ta cùng ở một gian đi.” Bàn tay trong tay áo đã nắm thật chặt, chỉ là một đêm, người này chắc cũng sẽ không phát hiện chuyện đó đâu.
Thấy Đông Phương không có phản đối, Dương Liễm liền đến phòng, kỳ thật tư tưởng hắn vẫn là rất đơn giản, bất quá là hai người cùng ngủ mà thôi [Gin: óò]. Lấy quan hệ hiện tại của hắn cùng Đông Phương, cũng không xem như mạo phạm đi.
Hai người lên lầu, biết Đông Phương cũng không thích người xa lạ trong phòng, cho nên Dương Liễm không cho tiểu nhị vào phòng, mà tự mình thắp sáng ngọn nến, lại để ý cái giường lại, quay đầu đối Đông Phương nói, “Đông Phương, ngươi tắm rửa không? Nếu tắm rửa, ta xuống gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìnDương Liễm liếc mắt một cái, “Không cần.”
Không biết có phải vì ánh sáng nến hay không, Dương Liễm cảm thấy được cái liếc mắt này Đông Phương nhìn hắn phá lệ kỳ quái, hắn lướt qua ý tưởng lạ lùng này, cười nói, “Ta đây đi xuống múc nước cho ngươi rửa mặt tẩy chân.”
Nhìn thấy cửa phòng bị đóng lại, Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay vịn ghế dưới thân, ngón tay bắt đầu trở nên trắng, nhắm mắt lại, cũng giấu đi phức tạp trong mắt.
Hết Mười ngón tay đan
Binh khí khố Nhật Nguyệt thần giáo so với Dương Liễm tưởng tượng lớn hơn nhiều, cũng không giống phim võ hiệp, chỉ là hai ba phòng tùy ý bày bừa, mà là có rất nhiều phòng, sau mỗi cánh cửa đều có binh khí khác nhau, nhìn thấy vũ khí lạnh tanh này, hắn không khỏi cảm khái, nếu là tùy tiện đem một binh khí đến hiện đại, cũng *** xảo lợi hại hơn rất nhiều.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm nhìn các thức binh khí hai mắt sáng lên, cũng không thúc giục hắn, mà cùng hắn chậm rãi đi. Đệ tử canh giữ ở ngoài cửa đều là mở cửa ra cho họ xem xét, tuy rằng đối giáo chủ tự mình bồi một tổng quản đến chọn binh khí cảm thấy kinh ngạc, nhưng là làm một Thần giáo đệ tử trung trinh, bọn họ thực thông minh áp chế bản thân hiếu kỳ, nhưng vẫn là nhìn Dương Liễm vài lần.
Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại cơ hồ cao ngang nhau, thêm thân thể này diện mạo tuấn mỹ, lại bởi vì thay đổi nội tâm cũng có thêm vài phần phong độ, trong các vị giáo chúng, coi như là cực phẩm, cho nên bình thường giáo chúng chỉ là nhìn thấy Dương Liễm một thân khí chất, liền mù quáng bắt đầu sùng bái vị đại tổng quản nghe đồn được giáo chủ tín nhiệm này.
Đi đến trước một đại môn khắc hình thanh kiếm, Dương Liễm xoay người đang chuẩn bị đi vào, đã thấy Đông Phương Bất Bại đứng tại chỗ bất động, hắn dưới chân dừng lại, có chút khó hiểu nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Đi theo ta, “ Đông Phương Bất Bại mang theo Dương Liễm tiếp tục đi, cho đến một phiến cửa đá tận cùng bên trong, cạnh cửa cũng không có đệ tử trông coi, Dương Liễm cảm thấy tỉnh ngộ, nếu phòng ngoài này chính là thượng phẩm, như vậy nơi này chính là *** phẩm.
Mắt thấy Đông Phương đông nhìn một cái tây vặn vặn mấy cái, cửa đá chậm rãi mở ra, Dương Liễm theo Đông Phương Bất Bại đi vào vừa thấy, binh khí bên trong cũng không nhiều, mỗi một dạng đều dùng thiết liên [xích sắt] thô thô treo trên tường.
Đông Phương Bất Bại lập tức nhìn một thanh kiếm trên tường như không chớp mắt, chỉ thấy hai tay y giữ chặt thiết liên một chút, thiết liên to như cánh tay trẻ con rắc một cái đứt ra, từng mắt xích rơi trên mặt đất.
Quay đầu vừa thấy Dương Liễm vẻ mặt sùng bái nhìn y, Đông Phương Bất Bại bật cười nói, “Bất quá là công phu thô thiển, ngươi nếu là luyện tập thêm, chuyện thế này cũng không khó.” Nói xong, lấy thanh kiếm đưa tới trong tay Dương Liễm, “Thử xem kiếm này thế nào.” Thanh kiếm này đặt ở trong giáo gần trăm năm, chém sắt như chém bùn hơn nữa nhẹ nhàng linh hoạt, Dương Liễm công phu không tốt, dùng loại kiếm này là thích hợp nhất.
Tiếp nhận kiếm, khoa tay múa chân hai cái, quả thực so với kiếm trước kia dùng thuận tay hơn, rạo rực đưa thanh kiếm vào vỏ, “Thanh kiếm này dùng thật sự thuận tay.” Hắn vừa rồi chú ý mũi kiếm một chút, rất mỏng lại tản ra hàn quang, hắn tuy rằng không hiểu cái gì là hảo kiếm, cái gì là kiếm bình thường, nhưng biết kiếm này chắc chắn là cực kỳ bất phàm.
“Nếu ngươi vẫn là cảm thấy không ổn, sau này ta phái người đi phái Hoa Sơn xem xem, bọn họ thích dùng kiếm, hẳn là có chút đồ tốt, “ Đông Phương Bất Bại không lắm để ý nói, “Với binh khí, ngươi không cần ủy khuất chính mình.”
Giáo chủ đại nhân của ta, đó là phái Hoa Sơn, không phải hậu viện Thần giáo chúng ta, Dương Liễm sợ Đông Phương Bất Bại thực đi Hoa Sơn, nếu là dẫn tới phiền toái gì không cần thiết sẽ không tốt, liền vội nói, “Thanh kiếm này tốt lắm, ta dùng thực thuận tay, Hoa Sơn khí tông cùng kiếm tông tranh đấu lẫn nhau, hiện giờ còn có đồ tốt gì.” Cúi đầu nhìn hoa văn trên thân kiếm, “Cho dù có, làm sao có năng lực so với được với kiếm trên tay ta.”
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm tựa hồ thật sự thực vừa lòng thanh kiếm này, mới gật gật đầu, “Ta cũng cho rằng kiếm này thích hợp với ngươi, ngày sau ngươi luyện kiếm, chắc chắn sẽ có thành công.”
Hai người ra khỏi binh khí khố, Đông Phương thấy Dương Liễm vẫn xem xét thanh kiếm trong tay, nhíu mày nói, “Kiếm này tuy là hảo kiếm, nhưng chung quy vẫn là vật ngoài thân, không thể quá mức ỷ lại kiếm, ngày sau ngăn địch, nếu là mất kiếm, ngươi lại nên như thế nào?”
Dương Liễm trong lòng biết Đông Phương là vì hắn thôi, hắn là một người hiện đại, nhìn đến bảo kiếm chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết khó tránh khỏi hưng phấn một chút, bất quá này đó đều không hơn một câu của Đông Phương, hắn đem tầm mắt dời khỏi thân kiếm, “Là ta thất thố.” [Gin: Thê nô =3=]
Đông Phương thấy hắn hiểu được, cũng không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn y phục trên người Dương Liễm, tuy rằng không dày nhưng vẫn giữ ấm, mở miệng nói, “Ngươi hôm nay theo ta xuống núi xem xem thế nào?”
Dương Liễm nghe được lời này, cảm thấy hiểu được, Đông Phương lần này xuống núi, sợ là bởi vì người lạ xuất hiện ở Hắc Mộc nhai, bởi vì thời gian phát sinh nguyên tác vẫn còn bốn năm, cho nên hắn cũng không biết lúc này sẽ phát sinh chuyện gì gì. Bất quá Đông Phương lo lắng cũng không phải không có đạo lý, hắn gật gật đầu, “Giáo chủ có gì muốn đem theo, ta lập tức đi lấy.”
Đông Phương Bất Bại nói, “Bất quá là xuống núi một ngày, ngày mai liền quay về, không cần thu thập.”
Dương Liễm cũng không kiên trì, may mắn trên người có vài tấm ngân phiếu, không sợ tiền không đủ, dù sao Đông Phương làm nhân vật giáo chủ, hắn thật sự hoài nghi trên người đối phương chắc không có tiền tài gì.
Hắc Mộc nhai địa thế thẳng đứng, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, Dương Liễm đi trên sơn đạo, có chút may mắn học hai năm võ nghệ, nếu là trước kia, hắn khẳng định không phải đi xuống núi mà là lăn xuống núi thì đúng hơn.
Đông Phương cũng không gấp, ngẫu nhiên đưa tay vừa vịn vừa đỡ Dương Liễm, hai người đi trên sơn đạo, Dương Liễm cũng không cảm thấy vất vả, nhưng thật ra càng nhìn Đông Phương đi phía trước mình, càng cảm thấy được bản thân có thể cùng Đông Phương ở một chỗ là may mắn lớn nhất trong hai kiếp.
Cảm thấy khẽ động, vài bước tiến lên, cầm tay Đông Phương, hắn nghiêng đầu đối Đông Phương cười, “Sơn đạo trơn, ta muốn giữ chặt ngươi.” Nói xong, mười ngón tay đan vào nhau, độ cung khóe miệng càng lúc càng lớn, như thế nào cũng ức chế không được.
Đông Phương Bất Bại nhìn hai mắt người bên cạnh, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc, trong mắt cũng xuất hiện vài ý cười, “Có ta ở đây, sẽ không để ngươi ngã đâu.” Cùng người mình yêu mười ngón tay đan, bước chậm trong rừng, còn có chuyện gì tốt hơn nữa? Ngay cả giáo chủ vị cao cao tại thượng kia, cũng so ra kém hơn nhiều.
Mười ngón nắm lại truyền đếnđộ ấm của nhau, Dương Liễm cảm thấy được tâm mình ấm áp, tràn đầy, “Đông Phương, chúng ta cứ như vậy đi xuống đi.”
Đông Phương Bất Bại ngọt ngào qua đi giấu không được chua sót, có thể cứ như vậy tất nhiên là tốt, nếu người này phát hiện bí mật chính mình cũng không chịu nổi kia, vẫn sẵn lòng nói ra những lời này, cho dù bảo y bỏ qua giáo chủ vị, y cũng nguyện ý.
Dương Liễm vốn là là tâm tư *** tế, nhìn thấy Đông Phương có chút không thích hợp, bất an hỏi, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy?” Có thể nào là Đông Phương không thích lời hắn vừa nói?
“Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ chúng ta về sau thế nào, “ Đông Phương cười nhẹ, gương mặt vốn là tuấn mỹ lộ ra vô hạn phong tình, “Nếu là ngày sau người khác phát hiện chúng ta......” Sợ là lấy địa vị của bọn họ, những người đó chắc chắn cho rằng người nọ là nam sủng của y đi, y cũng không muốn người này đã bị ủy khuất đến thế.
“Chuyện của chúng ta, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu,” Dương Liễm không lắm để ý nói, “Với ta mà nói, tối trọng yếu đó là ngươi, người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, ta không cần.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đúng là chẳng để ý như thế, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Nếu là người khác nói ngươi là nam sủng của ta, nói ngươi lấy sắc thị nhân, hành tẩu giang hồ, này đối với ngươi là cực không tốt.” Y trước mặt người yêu, cũng như người thường lo được lo mất.
Dương Liễm biết Đông Phương vì hắn ngày sau lo lắng, nhưng là hắn thật không để ý mấy chuyện này, về sau hắn khẳng định là muốn theo bên người Đông Phương, người khác nói cái gì, hắn sao biết, huống chi hắn cả đời này coi trọng chỉ có người trước mắt, sao còn có thể để ý việc này, “Này hết thảy, đều cùng ta không quan hệ.”
Không ngại cái nhìn ngoại giới, không ngại bản thân là nam nhân, thậm chí không ngại ngày sau tình cảm này có thể ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của y, chỉ là ngay cả bản thân mình cũng không thể thẳng thắn chịu được cái bí mật kia, người này có thể chấp nhận nam nhân, cũng không có nghĩa có thể nhận một quái vật bất nam bất nữ.
Thấy Đông Phương trầm mặc không nói, Dương Liễm có chút nóng nảy, dừng cước bộ, đối diệnhai mắt Đông Phương Bất Bại nói, “Đông Phương, trừ phi ngươi không cần ta, bằng không vô luận ngày sau thế nào, ta nhất định sẽ không rời ngươi đi.”
Đông Phương Bất Bại áp chế trong lòng bất an, nắm thật chặt bàn tay đang đan với Dương Liễm, khóe miệng cong lên nói, “Vậy ngươi đời này cũng đừng nghĩ ly khai.”
Nhìn thấy Đông Phương mỉm cười, Dương Liễm rất nhanh trộm hôn một cái trên má Đông Phương Bất Bại, trong lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi. [Gin: anh càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của Đông Phương mĩ nhân:”>]
Bất quá là một nụ hôn trên mặt, Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy được tâm nhảy lên một cái, hắn nhìn Dương Liễm đang trộm liếc chung quanh, trong lòng bất an hóa thành ấm áp, ý cười nơi khóe miệng cũng càng thêm rõ ràng.
Xuống Hắc Mộc nhai, đi tới trấn, trời đã dần dần đen, Dương Liễm tuy rằng không thường xuống núi, nhưng là vị trí khách *** thuộc về Nhật Nguyệt Thần giáo ở trấn lại thập phần rõ ràng.
Hai người tới khách ***, chưởng quầy liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Liễm, nhưng là lại không biết người bên cạnh Dương Liễm là giáo chủ, chưởng quầy khó xử mở miệng, “Khách quan, ngài tới thật đúng là không khéo, bọn ta chỉ còn một gian phòng hảo hạng, ngươi xem này......” Bởi vì Dương Liễm cũng không phái người thông báo trước, để lão chuẩn bị khách ***, cái này quả thật có chút phiền phức. Nếu là đuổi khách nhân khác, sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Dương Liễm khẽ nhíu mày, “Một gian phòng hảo hạng?” Hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, không biết Đông Phương Bất Bại là ý tứ gì.
Đông Phương Bất Bại hơi hơi hạ mí mắt, “Đã như thế, ngươi ta cùng ở một gian đi.” Bàn tay trong tay áo đã nắm thật chặt, chỉ là một đêm, người này chắc cũng sẽ không phát hiện chuyện đó đâu.
Thấy Đông Phương không có phản đối, Dương Liễm liền đến phòng, kỳ thật tư tưởng hắn vẫn là rất đơn giản, bất quá là hai người cùng ngủ mà thôi [Gin: óò]. Lấy quan hệ hiện tại của hắn cùng Đông Phương, cũng không xem như mạo phạm đi.
Hai người lên lầu, biết Đông Phương cũng không thích người xa lạ trong phòng, cho nên Dương Liễm không cho tiểu nhị vào phòng, mà tự mình thắp sáng ngọn nến, lại để ý cái giường lại, quay đầu đối Đông Phương nói, “Đông Phương, ngươi tắm rửa không? Nếu tắm rửa, ta xuống gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìnDương Liễm liếc mắt một cái, “Không cần.”
Không biết có phải vì ánh sáng nến hay không, Dương Liễm cảm thấy được cái liếc mắt này Đông Phương nhìn hắn phá lệ kỳ quái, hắn lướt qua ý tưởng lạ lùng này, cười nói, “Ta đây đi xuống múc nước cho ngươi rửa mặt tẩy chân.”
Nhìn thấy cửa phòng bị đóng lại, Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay vịn ghế dưới thân, ngón tay bắt đầu trở nên trắng, nhắm mắt lại, cũng giấu đi phức tạp trong mắt.
Hết Mười ngón tay đan
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh