Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền
Chương 23: Cẩu huyết rơi xuống núi (cẩu huyết chỉ những tình tiết vô cùng bình thường, quen thuộc, nhưng lại được làm nổi b
Chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, liền nhìn thấy không trung xanh thẳm, thậm chí xa xa còn có bóng cầu vòng, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
“Tỉnh, cảm giác thế nào?” Đông Phương ngồi cách Hàn Duyệt không xa, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt hỏi.
Hàn Duyệt ngơ ngác ngồi dậy, ngơ ngác quay đầu nhìn Đông Phương, chớp mắt một cái, lại một cái, ngơ ngác nói, “Lần này, sao lại biết ta?”
“Đồ ngốc.” Đông Phương nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, không khỏi bật cười, toàn thân đầy bùn đất vẫn không mất vẻ phong lưu xinh đẹp, “Ta sao lại không nhận ra ngươi?”
Hàn Duyệt rất ủy khuất, rất muốn nói, ngươi không những không nhận ra ta, còn khi dễ ta, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đông Phương tái nhợt, mở miệng oán giận đã biến thành quan tâm, “Ngươi sao vậy?”
“Chân gãy rồi.” Đông Phương vuốt chân mình.
Hàn Duyệt cả kinh, vội chạy qua, thật cẩn thận sờ sờ chân Đông Phương, ngẩng đầu vừa định nói chuyện, lại bị Đông Phương bóp cổ.
Đông Phương cười ôn nhu nhưng cũng đầy tàn nhẫn, lớn tiếng hỏi, “Ngươi làm sao biết được Nhâm Ngã Hành không chết?”
“A............” Cả khuôn mặt Hàn Duyệt đều nhăn lại, bỗng nhiên nước mắt không ngừng rơi xuống, “Ngươi thật đáng ghét...... Ô ô, giết đi giết đi, giết chết rồi ta sẽ không bao giờ đi tìm ngươi nữa............ thật đáng ghét mà, hở chút là muốn giết người............ mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn về nhà............”
Nước mắt nong nóng rơi lên tay Đông Phương, một ý niệm chợt lướt quá đầu y, khiến y kinh nghi bất định, thanh âm không khỏi mang theo chút lo lắng, “Không được khóc, nói.”
Hàn Duyệt sửng sốt, miệng còn đang mở, lệ động lại trong khóe mắt, nhìn Đông Phương, “Nấc...... nấc nấc......”
Hàn Duyệt lúc nãy khóc quá lớn, giờ bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu nấc lên.
Đông Phương tuy thấy thú vị, nhưng bàn tay bóp cổ Hàn Duyệt lại chưa từng buông ra, nhẹ nhàng hỏi, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai.”
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương như vậy, ủy khuất trong lòng trào dâng, nghĩ bản thân tân tẩn khổ khổ tìm tới y, y lại đối xử với tên Dương Liên Đình kia tốt như vậy, còn khi dễ mình, không nấc nữa, nói “Ngươi rất xấu, lúc trước chỉ cho ta ăn lòng đỏ trứng, không cho ăn thứ khác, hại ta bây giờ nhìn thấy trứng liền muốn ói.”
“Còn hẹp hòi muốn chết, chỉ vì ta không nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi không thèm để ý tới ta, còn mặc ta một mình chết trong góc tường.”
Hàn Duyệt đấm tay xuống đất, vẻ mặt bi thúc, “Ta thật vất vả mới vào được thân thể này, chạy đi tìm ngươi, ngươi còn khi dễ ta, mạng của ta đều mất vì ngươi, thật đáng ghét thật đáng ghét............”
Đông Phương nhếch môi, rồi lại nhịn không được cười ra tiếng, “Bé con?”
“Ta tên Hàn Duyệt.” Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Đông Phương, nhưng không hề có chút uy hiếp, ngược lại đôi mắt thủy nhuận kia làm người ta thấy hệt như hắn đang làm nũng.
“Hàn Duyệt.” Đông Phương nhẹ nhàng gọi tên hắn, đây không phải là lần đầu y gọi, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, khiến Đông Phương thấy tâm mình như đang run lên, “Lần này sao lại không biến thành chim cắt chân đỏ nữa?”
Hàn Duyệt chớp mắt, biết Đông Phương vẫn chưa tin hoàn toàn, đang thử hắn, vuốt mũi có chút bất mãn, “Là chân trắng.”
“Ta nhớ lầm.” Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, “Ngươi sao lại thành thế này? Thân thể này là của Nhạc Bất Quần hay là............”
Hàn Duyệt cúi đầu, chọc chọc bùn trên đất, không biết nên nói từ đâu, “Ta không phải Nhạc Bất Quần, nhưng thân thể này là Nhạc Bất Quần.”
“Chẳng lẽ ngươi cướp thân thể của hắn?” Đông Phương híp mắt lại, nhớ đến tiểu thuyết chí quái mình xem thật lâu trước kia, đoán.
Hàn Duyệt quả thật không biết chuyện của mình tính là cái gì, bị sét đánh, rồi xuyên qua làm người làm đao còn làm cả động vật nữa, nghe Đông Phương nói vậy, thấy cũng gần đúng, liền gật đầu, “Ta không phải cố ý, ta tỉnh lại thì đã vậy rồi.”
Đông Phương vươn tay ôm Hàn Duyệt vào lòng, “Tốt lắm.”
Nếu là người bình thường biết được chuyện này, không giết Hàn Duyệt cũng sẽ cách hắn thật xa, nhưng Đông Phương không giống, y thậm chí thấy sung sướng, vào khoảnh khắc Hàn Duyệt bị y bỏ lại, nhưng lúc y bị Hướng Vấn Thiên quấn lấy vẫn chạy tới giúp y, tâm y cũng đã dao động.
Khi đó tâm Đông Phương cực kì yếu ớt, sau hai lần bị phản bội, lại có người sống chết không bỏ rơi y, cảm giác này làm y thấy thật ấm áp.
Lúc Hàn Duyệt hô to Nhâm Ngã Hành không chết, Đông Phương chỉ nghĩ Hàn Duyệt nói dối Hướng Vấn Thiên, nhưng vẫn còn hoài nghi, nên mới thử một chút, ai ngờ lại chiếm được kinh hỉ ngoài ý muốn, bé con không chết, còn biến thành người tới tìm y.
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, có chút cảm động càng nhiều lại là tâm động, y đã cô đơn quá lâu, muốn tìm một người bạn đời, lúc trước chọn Dương Liên Đình, nhưng Dương Liên Đình liên tiếp làm y thất vọng, nếu không phải Hàn Duyệt xuất hiện, Đông Phương sợ vẫn sẽ chấp nhận gã.
Nhưng, có Hàn Duyệt, tất cả đã không còn như cũ nữa, Dương Liên Đình biến thành một vết nhơ trong lòng Đông Phương. Chẳng qua, Hàn Duyệt có thật là bé con không?
“Vì sao khi vừa gặp nhau lại không nói cho ta biết?” Trong mắt Đông Phương lấp lánh ánh sáng, nhìn vào mắt Hàn Duyệt hỏi.
“Nói cho ngươi biết, ngươi có tin không?” Hàn Duyệt liếc nhìn Đông Phương, biết Đông Phương còn đang thử mình, trong lòng buồn bã nói, “Chẳng lẽ ta vừa gặp ngươi, liền hô to, Đông Phương, ta là con chim bị ngươi vứt bỏ?”
Đông Phương hơi nhướng mày, y thấy lời Hàn Duyệt nói hơi kỳ quặc, lại không biết vì sao mình lại có loại cảm giác đó.
“Ngươi không chưởng chết ta mới là lạ.” Hàn Duyệt cúi đầu, không dám nhìn Đông Phương, câu vừa rồi, là hắn cố ý kích Đông Phương, nhưng nhớ đến bộ dáng lúc Đông Phương tự cung, lại thấy mình không đúng, hơi đau lòng, may mà Đông Phương không phải người hiện đại, không quá hiểu hắn nói gì.
“Chân ngươi còn đau không?” Hàn Duyệt ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Đông Phương, thấy biểu tình y không có biến hóa, lại nhớ đến chân Đông Phương, trong lòng nổi lên áy náy.
Đông Phương sửng sốt, vừa rồi chỉ là vì thử Hàn Duyệt, mới nói chân mình gãy xương, dù sao nếu Hàn Duyệt thật có tâm hại y, thì y bị thương, là lúc giết y dễ nhất.
Lúc này, y vẫn không muốn nói thật cho Hàn Duyệt biết, y muốn xem thử Hàn Duyệt tại cái nơi đầy nguy hiểm này, có bỏ lại một y tàn phế bị thương không, “Rất đau, nhưng không sao.”
Hàn Duyệt nhìn bốn phía, cành gãy cây đổ, còn lại đều là bùn đất, hắn cùng Đông Phương không bị vùi vào bùn đã xem như vạn hạnh, nhìn bản thân không hề bị thương lại nhìn Đông Phương bị gãy chân, thấy nhất định là Đông Phương bảo vệ hắn, hắn mới không bị thương, lại càng thêm áy náy với Đông Phương.
Kỳ thật không bị vùi vào bùn là nhờ công của Đông Phương, chẳng qua Đông Phương lúc ấy không hề nghĩ đến chuyện xả thân cứu hắn, hơn nữa bị thương gì đó toàn bộ đều là lừa Hàn Duyệt, cho nên, lại một hiểu lầm xinh đẹp được sinh ra, hiểu lầm này Đông Phương vĩnh viễn cũng không nói ra chân tướng.
Hàn Duyệt đứng dậy, thấy tay nải mình vẫn còn, thật cao hứng, nhưng không nhìn thấy chậu mẫu đơn quý giá của Đông Phương, “Xin lỗi, không thấy mẫu đơn.”
“Không sao, không cần nữa.” Nếu đã tìm được bé con, như vậy chậu mẫu đơn chỉ chứa thân thể của bé con đã không còn cần thiết.
“Ta cõng ngươi đi, chờ ra ngoài rồi, ta lại tìm cho ngươi một chậu hoa đẹp hơn, tỷ như thập nhị học sĩ.” Hàn Duyệt cởi tay nải xuống đưa cho Đông Phương sau, ngồi xuống trước người y nói.
“Thập nhị học sĩ là hoa sơn trà.” Đông Phương nói, “Không cần cõng ta, ngươi đi một mình may ra còn có đường sống, mang theo ta chỉ là gánh nặng, nơi này lại nguy hiểm trùng trùng.”
“Leo lên.” Hàn Duyệt bướng bỉnh nói.
“Ngươi đi ra ngoài trước, sau đó tìm người tới cứu ta.” Đông Phương vẫn không nhúc nhích, kiên trì địa nói.
“Leo lên.” Hàn Duyệt không nói gì khác, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.
Đông Phương chợt thấy tâm mình thật ấm, nhìn bóng lưng không quá cường tráng của Hàn Duyệt, nhắm mắt lại khóe miệng cong lên, khoát tay nải ra sau lưng, nằm lên lưng hắn.
Hàn Duyệt cõng Đông Phương, cũng không thấy quá cố sức, từ lúc vào thân thể Nhạc Bất Quần, không biết là do thân thể Nhạc Bất Quần tố chất quá tốt, hay là vì thân thể có nội lực, Hàn Duyệt phát hiện thể lực của bản thân tăng trưởng rất nhiều, hơn nữa Đông Phương lại không mập, Hàn Duyệt tin mình có thể cõng Đông Phương ra ngoài.
“Đừng dò xét ta.” Thanh âm Hàn Duyệt có chút trầm thấp, “Ta sẽ thấy khó chịu.”
Đông Phương dùng ánh mắt phức tạp nhìn đỉnh đầu Hàn Duyệt.
“Lúc trước ngươi đánh nhau với Nhâm Ngã Hành, ta có thể vì ngươi mà mất mạng, bây giờ cũng vậy. “Hàn Duyệt cúi đầu, thoạt nhìn rất mất mác, “Ngươi cứ luôn hoài nghi ta, thử ta, trong lòng ta rất khó chịu.”
“Không có nữa.” Là trả lời, cũng là một loại hứa hẹn.
Hàn Duyệt ở một góc độ Đông Phương nhìn không thấy lộ ra một nụ cười, rốt cục lừa được Đông Phương cam đoan, Hàn Duyệt rất muốn ca hát.
Mà hắn quả thật hát ra, “Ta là một con chim nhỏ, bay a bay a, bay vào vòng tay của Đông Phương............ đậu đỏ đậu đỏ lớn, củ tỏi củ tỏi to............ ta là tim của ngươi, ta là phổi của ngươi, ta là tâm can tiểu bảo bối của ngươi............ ô lạp lạp y nha nha ô lạp lạp............”
Đông Phương nghe tiếng ca của Hàn Duyệt khẽ cau mày, rồi lại cười ra tiếng, Đông Phương vốn thông tuệ, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra âm mưu vừa rồi của Hàn Duyệt, nhưng y không tức giận, ngược lại trong lòng đầy vui vẻ, bởi vì y biết, Hàn Duyệt thật sự thương tâm.
Mặt Hàn Duyệt vốn không giấu được thứ gì, chẳng ngờ y nhất thời mềm lòng lại bị đồ ngốc này lừa, Đông Phương dở khóc dở cười.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi đã hát bài này?” Đông Phương dù cảm thấy Hàn Duyệt hát không hay, lại thấy thú vị, không hề phiền chán như lúc đầu.
“Không phải a.” Hàn Duyệt nghĩ một chút, “Ta không nhớ rõ lắm, hình như là đừng hái cỏ dại ven đường? Hay là lừa con?”
“Đi phía tây.” Đông Phương nhìn bốn phía, nói.
Hàn Duyệt gật đầu, vừa định đi, liền ngây ngẩn cả người, nhìn bốn phía, hỏi, “Đâu là hướng tây?”
Đông Phương cười ra tiếng, “Đồ ngốc, bên phải.”
“Khi bốn phía không còn đại thụ, khi nước tràn ngập khắp nơi, ta sẽ cõng ngươi đi tìm đường, khi tất cả hóa thành hư ảo, ta vẫn sẽ cõng ngươi đi, cõng ngươi đi, như Trư Bát Giới cõng vợ ở Cao Lão trang, như rùa cõng mai............ Ngươi vẫn không thể rời khởi lưng ta vẫn không thể rời khỏi lưng ta............”
Đông Phương nghe Hàn Duyệt ca, cười đến mặt mày loan loan, đó là nhu hòa đã biến mất từ khi bé con chết.
“Tỉnh, cảm giác thế nào?” Đông Phương ngồi cách Hàn Duyệt không xa, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt hỏi.
Hàn Duyệt ngơ ngác ngồi dậy, ngơ ngác quay đầu nhìn Đông Phương, chớp mắt một cái, lại một cái, ngơ ngác nói, “Lần này, sao lại biết ta?”
“Đồ ngốc.” Đông Phương nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, không khỏi bật cười, toàn thân đầy bùn đất vẫn không mất vẻ phong lưu xinh đẹp, “Ta sao lại không nhận ra ngươi?”
Hàn Duyệt rất ủy khuất, rất muốn nói, ngươi không những không nhận ra ta, còn khi dễ ta, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đông Phương tái nhợt, mở miệng oán giận đã biến thành quan tâm, “Ngươi sao vậy?”
“Chân gãy rồi.” Đông Phương vuốt chân mình.
Hàn Duyệt cả kinh, vội chạy qua, thật cẩn thận sờ sờ chân Đông Phương, ngẩng đầu vừa định nói chuyện, lại bị Đông Phương bóp cổ.
Đông Phương cười ôn nhu nhưng cũng đầy tàn nhẫn, lớn tiếng hỏi, “Ngươi làm sao biết được Nhâm Ngã Hành không chết?”
“A............” Cả khuôn mặt Hàn Duyệt đều nhăn lại, bỗng nhiên nước mắt không ngừng rơi xuống, “Ngươi thật đáng ghét...... Ô ô, giết đi giết đi, giết chết rồi ta sẽ không bao giờ đi tìm ngươi nữa............ thật đáng ghét mà, hở chút là muốn giết người............ mẹ ơi con muốn về nhà, con muốn về nhà............”
Nước mắt nong nóng rơi lên tay Đông Phương, một ý niệm chợt lướt quá đầu y, khiến y kinh nghi bất định, thanh âm không khỏi mang theo chút lo lắng, “Không được khóc, nói.”
Hàn Duyệt sửng sốt, miệng còn đang mở, lệ động lại trong khóe mắt, nhìn Đông Phương, “Nấc...... nấc nấc......”
Hàn Duyệt lúc nãy khóc quá lớn, giờ bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu nấc lên.
Đông Phương tuy thấy thú vị, nhưng bàn tay bóp cổ Hàn Duyệt lại chưa từng buông ra, nhẹ nhàng hỏi, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai.”
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương như vậy, ủy khuất trong lòng trào dâng, nghĩ bản thân tân tẩn khổ khổ tìm tới y, y lại đối xử với tên Dương Liên Đình kia tốt như vậy, còn khi dễ mình, không nấc nữa, nói “Ngươi rất xấu, lúc trước chỉ cho ta ăn lòng đỏ trứng, không cho ăn thứ khác, hại ta bây giờ nhìn thấy trứng liền muốn ói.”
“Còn hẹp hòi muốn chết, chỉ vì ta không nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi không thèm để ý tới ta, còn mặc ta một mình chết trong góc tường.”
Hàn Duyệt đấm tay xuống đất, vẻ mặt bi thúc, “Ta thật vất vả mới vào được thân thể này, chạy đi tìm ngươi, ngươi còn khi dễ ta, mạng của ta đều mất vì ngươi, thật đáng ghét thật đáng ghét............”
Đông Phương nhếch môi, rồi lại nhịn không được cười ra tiếng, “Bé con?”
“Ta tên Hàn Duyệt.” Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Đông Phương, nhưng không hề có chút uy hiếp, ngược lại đôi mắt thủy nhuận kia làm người ta thấy hệt như hắn đang làm nũng.
“Hàn Duyệt.” Đông Phương nhẹ nhàng gọi tên hắn, đây không phải là lần đầu y gọi, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, khiến Đông Phương thấy tâm mình như đang run lên, “Lần này sao lại không biến thành chim cắt chân đỏ nữa?”
Hàn Duyệt chớp mắt, biết Đông Phương vẫn chưa tin hoàn toàn, đang thử hắn, vuốt mũi có chút bất mãn, “Là chân trắng.”
“Ta nhớ lầm.” Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, “Ngươi sao lại thành thế này? Thân thể này là của Nhạc Bất Quần hay là............”
Hàn Duyệt cúi đầu, chọc chọc bùn trên đất, không biết nên nói từ đâu, “Ta không phải Nhạc Bất Quần, nhưng thân thể này là Nhạc Bất Quần.”
“Chẳng lẽ ngươi cướp thân thể của hắn?” Đông Phương híp mắt lại, nhớ đến tiểu thuyết chí quái mình xem thật lâu trước kia, đoán.
Hàn Duyệt quả thật không biết chuyện của mình tính là cái gì, bị sét đánh, rồi xuyên qua làm người làm đao còn làm cả động vật nữa, nghe Đông Phương nói vậy, thấy cũng gần đúng, liền gật đầu, “Ta không phải cố ý, ta tỉnh lại thì đã vậy rồi.”
Đông Phương vươn tay ôm Hàn Duyệt vào lòng, “Tốt lắm.”
Nếu là người bình thường biết được chuyện này, không giết Hàn Duyệt cũng sẽ cách hắn thật xa, nhưng Đông Phương không giống, y thậm chí thấy sung sướng, vào khoảnh khắc Hàn Duyệt bị y bỏ lại, nhưng lúc y bị Hướng Vấn Thiên quấn lấy vẫn chạy tới giúp y, tâm y cũng đã dao động.
Khi đó tâm Đông Phương cực kì yếu ớt, sau hai lần bị phản bội, lại có người sống chết không bỏ rơi y, cảm giác này làm y thấy thật ấm áp.
Lúc Hàn Duyệt hô to Nhâm Ngã Hành không chết, Đông Phương chỉ nghĩ Hàn Duyệt nói dối Hướng Vấn Thiên, nhưng vẫn còn hoài nghi, nên mới thử một chút, ai ngờ lại chiếm được kinh hỉ ngoài ý muốn, bé con không chết, còn biến thành người tới tìm y.
Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, có chút cảm động càng nhiều lại là tâm động, y đã cô đơn quá lâu, muốn tìm một người bạn đời, lúc trước chọn Dương Liên Đình, nhưng Dương Liên Đình liên tiếp làm y thất vọng, nếu không phải Hàn Duyệt xuất hiện, Đông Phương sợ vẫn sẽ chấp nhận gã.
Nhưng, có Hàn Duyệt, tất cả đã không còn như cũ nữa, Dương Liên Đình biến thành một vết nhơ trong lòng Đông Phương. Chẳng qua, Hàn Duyệt có thật là bé con không?
“Vì sao khi vừa gặp nhau lại không nói cho ta biết?” Trong mắt Đông Phương lấp lánh ánh sáng, nhìn vào mắt Hàn Duyệt hỏi.
“Nói cho ngươi biết, ngươi có tin không?” Hàn Duyệt liếc nhìn Đông Phương, biết Đông Phương còn đang thử mình, trong lòng buồn bã nói, “Chẳng lẽ ta vừa gặp ngươi, liền hô to, Đông Phương, ta là con chim bị ngươi vứt bỏ?”
Đông Phương hơi nhướng mày, y thấy lời Hàn Duyệt nói hơi kỳ quặc, lại không biết vì sao mình lại có loại cảm giác đó.
“Ngươi không chưởng chết ta mới là lạ.” Hàn Duyệt cúi đầu, không dám nhìn Đông Phương, câu vừa rồi, là hắn cố ý kích Đông Phương, nhưng nhớ đến bộ dáng lúc Đông Phương tự cung, lại thấy mình không đúng, hơi đau lòng, may mà Đông Phương không phải người hiện đại, không quá hiểu hắn nói gì.
“Chân ngươi còn đau không?” Hàn Duyệt ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Đông Phương, thấy biểu tình y không có biến hóa, lại nhớ đến chân Đông Phương, trong lòng nổi lên áy náy.
Đông Phương sửng sốt, vừa rồi chỉ là vì thử Hàn Duyệt, mới nói chân mình gãy xương, dù sao nếu Hàn Duyệt thật có tâm hại y, thì y bị thương, là lúc giết y dễ nhất.
Lúc này, y vẫn không muốn nói thật cho Hàn Duyệt biết, y muốn xem thử Hàn Duyệt tại cái nơi đầy nguy hiểm này, có bỏ lại một y tàn phế bị thương không, “Rất đau, nhưng không sao.”
Hàn Duyệt nhìn bốn phía, cành gãy cây đổ, còn lại đều là bùn đất, hắn cùng Đông Phương không bị vùi vào bùn đã xem như vạn hạnh, nhìn bản thân không hề bị thương lại nhìn Đông Phương bị gãy chân, thấy nhất định là Đông Phương bảo vệ hắn, hắn mới không bị thương, lại càng thêm áy náy với Đông Phương.
Kỳ thật không bị vùi vào bùn là nhờ công của Đông Phương, chẳng qua Đông Phương lúc ấy không hề nghĩ đến chuyện xả thân cứu hắn, hơn nữa bị thương gì đó toàn bộ đều là lừa Hàn Duyệt, cho nên, lại một hiểu lầm xinh đẹp được sinh ra, hiểu lầm này Đông Phương vĩnh viễn cũng không nói ra chân tướng.
Hàn Duyệt đứng dậy, thấy tay nải mình vẫn còn, thật cao hứng, nhưng không nhìn thấy chậu mẫu đơn quý giá của Đông Phương, “Xin lỗi, không thấy mẫu đơn.”
“Không sao, không cần nữa.” Nếu đã tìm được bé con, như vậy chậu mẫu đơn chỉ chứa thân thể của bé con đã không còn cần thiết.
“Ta cõng ngươi đi, chờ ra ngoài rồi, ta lại tìm cho ngươi một chậu hoa đẹp hơn, tỷ như thập nhị học sĩ.” Hàn Duyệt cởi tay nải xuống đưa cho Đông Phương sau, ngồi xuống trước người y nói.
“Thập nhị học sĩ là hoa sơn trà.” Đông Phương nói, “Không cần cõng ta, ngươi đi một mình may ra còn có đường sống, mang theo ta chỉ là gánh nặng, nơi này lại nguy hiểm trùng trùng.”
“Leo lên.” Hàn Duyệt bướng bỉnh nói.
“Ngươi đi ra ngoài trước, sau đó tìm người tới cứu ta.” Đông Phương vẫn không nhúc nhích, kiên trì địa nói.
“Leo lên.” Hàn Duyệt không nói gì khác, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.
Đông Phương chợt thấy tâm mình thật ấm, nhìn bóng lưng không quá cường tráng của Hàn Duyệt, nhắm mắt lại khóe miệng cong lên, khoát tay nải ra sau lưng, nằm lên lưng hắn.
Hàn Duyệt cõng Đông Phương, cũng không thấy quá cố sức, từ lúc vào thân thể Nhạc Bất Quần, không biết là do thân thể Nhạc Bất Quần tố chất quá tốt, hay là vì thân thể có nội lực, Hàn Duyệt phát hiện thể lực của bản thân tăng trưởng rất nhiều, hơn nữa Đông Phương lại không mập, Hàn Duyệt tin mình có thể cõng Đông Phương ra ngoài.
“Đừng dò xét ta.” Thanh âm Hàn Duyệt có chút trầm thấp, “Ta sẽ thấy khó chịu.”
Đông Phương dùng ánh mắt phức tạp nhìn đỉnh đầu Hàn Duyệt.
“Lúc trước ngươi đánh nhau với Nhâm Ngã Hành, ta có thể vì ngươi mà mất mạng, bây giờ cũng vậy. “Hàn Duyệt cúi đầu, thoạt nhìn rất mất mác, “Ngươi cứ luôn hoài nghi ta, thử ta, trong lòng ta rất khó chịu.”
“Không có nữa.” Là trả lời, cũng là một loại hứa hẹn.
Hàn Duyệt ở một góc độ Đông Phương nhìn không thấy lộ ra một nụ cười, rốt cục lừa được Đông Phương cam đoan, Hàn Duyệt rất muốn ca hát.
Mà hắn quả thật hát ra, “Ta là một con chim nhỏ, bay a bay a, bay vào vòng tay của Đông Phương............ đậu đỏ đậu đỏ lớn, củ tỏi củ tỏi to............ ta là tim của ngươi, ta là phổi của ngươi, ta là tâm can tiểu bảo bối của ngươi............ ô lạp lạp y nha nha ô lạp lạp............”
Đông Phương nghe tiếng ca của Hàn Duyệt khẽ cau mày, rồi lại cười ra tiếng, Đông Phương vốn thông tuệ, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra âm mưu vừa rồi của Hàn Duyệt, nhưng y không tức giận, ngược lại trong lòng đầy vui vẻ, bởi vì y biết, Hàn Duyệt thật sự thương tâm.
Mặt Hàn Duyệt vốn không giấu được thứ gì, chẳng ngờ y nhất thời mềm lòng lại bị đồ ngốc này lừa, Đông Phương dở khóc dở cười.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi đã hát bài này?” Đông Phương dù cảm thấy Hàn Duyệt hát không hay, lại thấy thú vị, không hề phiền chán như lúc đầu.
“Không phải a.” Hàn Duyệt nghĩ một chút, “Ta không nhớ rõ lắm, hình như là đừng hái cỏ dại ven đường? Hay là lừa con?”
“Đi phía tây.” Đông Phương nhìn bốn phía, nói.
Hàn Duyệt gật đầu, vừa định đi, liền ngây ngẩn cả người, nhìn bốn phía, hỏi, “Đâu là hướng tây?”
Đông Phương cười ra tiếng, “Đồ ngốc, bên phải.”
“Khi bốn phía không còn đại thụ, khi nước tràn ngập khắp nơi, ta sẽ cõng ngươi đi tìm đường, khi tất cả hóa thành hư ảo, ta vẫn sẽ cõng ngươi đi, cõng ngươi đi, như Trư Bát Giới cõng vợ ở Cao Lão trang, như rùa cõng mai............ Ngươi vẫn không thể rời khởi lưng ta vẫn không thể rời khỏi lưng ta............”
Đông Phương nghe Hàn Duyệt ca, cười đến mặt mày loan loan, đó là nhu hòa đã biến mất từ khi bé con chết.
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam