Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ
Chương 4: Luyện kiếm
Mùa hè dùng nước giếng rửa mặt còn có thể nói là mát mẻ, nhưng đây đang là mùa thu a, nước giếng lạnh lẽo chỉ cần chạm vào cũng thấy lạnh. Có lẽ chỉ cóĐịch Vân mới không thấy lạnh thôi, trước giờ, củi lửa đều là dùng đểđổi tiền, sao còn thời gian nghĩ tới cái gì nước nóng cái gì nước lạnh.
Gã sai vặt vừa đi đun nước về, nhưng chưa đi đến cửa, đã thấy Dương tổng quản đem nước giếng đến cho Giáo chủ. Mà giáo chủ cũng không nói gì, tự mình rửa mặt. Chỉ khổ gã sai vặt ở bên ngoài, chẳng biết có cần đi vào nữa không. Cuối cùng cắn răng một cái, lui về.
Đông Phương Bất Bại rửa mặt xong, thấy Dương Liên Đình thay y phục khác đi vào. Vẫn là một thân sắc lam trường bào bằng tơ lụa, chỉ là có chút khác biệt nho nhỏ với bộ y phục trước, trên sa tanh dùng văn sức cùng màu thêu lên, thiếu vài phần tục diễm, lại thêm vài phần thanh lịch hào phóng, vô cùng phù hợp.
Địch Vân được người đưa vào phòng trong thay y phục, cảm thấy được người khác hầu hạ cũng không tốt chút nào, không được tự nhiên lắm. Lúc đi ra vẫn tự mình sửa sang lại một chút, tay vuốt lên y phục, cảm thấy mỗi một đường kim thêu đều rất tinh xảo. Chỉ là có chút ngạc nhiên, y phục của Đông Phương Bất Bại sao lại hợp với thân hình hắn như vậy, hình như người nọ so với hắn có chút gầy hơn mà. Chỉ là hắn còn không biết y phục này vốn chính là do người nọ thêu.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại đã rửa mặt xong, mới nhớ tới đến sau đó hẳn là phải truyền đồăn sáng. Liền đi đến hỏi:“Giáo chủ, hiện tại có truyền thiện không?”
Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn sắc trời, hình như so với bình thường sớm hơn một chút. Tối qua y vốn đi dò xét bệnh tình của Dương Liên Đình một chút, nghỉ ngơi có chút muộn. Buổi sáng lại có tiếng “loảng xoảng”ở cửa, y ngủ nửa tỉnh nửa mê, sao có thể không bịđánh thức, càng huống chi tinh thần y luôn luôn tỉnh táo.
“Chờ chút nữa đi, thời gian còn sớm.”Đông Phương Bất Bại nói,“Ta không phải đãđáp ứng sẽ dạy ngươi võ công sao, hiện tại đi đi, sau khi trở về rồi truyền thiện.”
Địch Vân đáp ứng, hắn vốn nghĩĐông Phương Bất Bại chỉ nói mà thôi, dù sao cũng là võ lâm đệ nhất cao thủ, vì sao phải mang võ công truyền cho người khác?
“Vâng, làm phiền Giáo chủ.”Địch Vân theo quy củ nói. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại vẫy lui tỳ nữ bên cạnh, cầm thanh kiếm ném về phía mình.
Địch Vân tiếp kiếm, đi theo phía sau y, mãi cho đến nơi luyên công phía sau núi. Nơi này bình thường không có người đến, nơi Giáo chủ luyện công, chỉ cần nói vậy thì bất kì ai cũng không có can đảm mòđến. Mà trong trí nhớ, Dương Liên Đình cũng không tới được mấy lần.
Bên cạnh có mấy cây đại thụ, Địch Vân cũng không biết tên. Mùa thu, lá cây nửa vàng nửa xanh, rụng khắp mặt đất, ánh nắng từ trên trời xuyên qua kẻ lá rọi xuống một đường sáng, cũng là một phen cảnh đẹp. Tuy Địch Vân lớn lên trong núi, vẫn là phải cảm thán một tiếng.
“Ta dạy cho ngươi bộ kiếm pháp được không?”Đông Phương Bất Bại nói xong giương mắt nhìn hắn, như là hỏi ý.
Địch Vân tất nhiên làđồng ý, đem bội kiếm ném qua, đứng ở một bên chuyên tâm nhìn Đông Phương Bất Bại biểu diễn chiêu thức. Lại nói lúc Địch Vân chưa bước vào giang hồ, thứ hắn học nhiều nhất chính là kiếm pháp, nhưng sư phụ cũng không thật lòng dạy dỗ, kiếm pháp hắn dạy ngay cả bảo mệnh cũng không thể. Sau này thoát khỏi ngục lao, theo Huyết Đao lão tổ học đao pháp, võ công mới có thểđại thành, nhưng hắn cũng không biết mình rốt cục am hiểu loại nào hơn. Có lúc sử dụng kiếm nhưng lại mang theo chút khí tức cương mãnh của đao pháp.
Lúc này Địch Vân nhìn một bộ kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại, không khỏi bội phục. Khi người nọ múa kiếm càng để lộ hết thảy tiêu sái của bản thân, mỗi một chiêu mỗi một thức dù không thấy đại khai đại hợp nhưng cũng tuyệt không trở ngại. Kiếp trước hắn cũng xem như một cao thủ võ công, nên dù cảm thấy bộ kiếm pháp này tuy không mấy tinh diệu, nhưng đối với nội lực Dương Liên Đình mà nói cũng rất thích hợp.
Địch Vân nhìn rất cẩn thận, sư muội luôn nói hắn ngốc, mà chính hắn trước nay cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là người thông minh. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ rằng, nếu hắn thật sự chỉ là một tên đầu gỗ, thì sao có thể trở thành một thế hệđại hiệp lưu danh. Hắn nhìn Đông Phương Bất Bại luyện hai lần, nghe đối phương kiên nhẫn giảng giải một lần, rốt cục lĩnh ngộđược tám chín phần.
Nhận lấy trường kiếm từđối phương, thân kiếm mỏng nhẹ, phiếm nhàn nhạt hàn khí, rất lợi hại, tuy hắn không biết thưởng kiếm, nhưng cũng biết đây là kiếm tốt.
“Ngươi luyện thử một lần ta xem xem.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhìn kiếm trong tay, không khỏi nói, rồi lập tức xoay người đi qua một bên, khoanh tay màđứng.
Địch Vân gật đầu, dựa theo trí nhớ mà múa ra từng chiêu từng thức, tuy rằng chiêu thức không khác, nhưng dĩ nhiên vẫn có chút bất đồng. Đông Phương Bất Bại luyên Quỳ Hoa bảo điển theo hướng âm hàn, màĐịch Vân luyện Thần Chiếu kinh là nội công thuần dương, phối với kiếm pháp như thế, có chút không thích hợp.
Trường kiếm trong tay Địch Vân rung động, nhìn rất đẹp, hơn nữa xương tỳ bà của khối thân thể này còn không hề có chút tổn thương, thân thể trước kia của hắn bị gãy xương tỳ bà, không thể thi triển hết lực đạo. Trước kia hắn còn bị chặt đứt tay phải, cũng luyện thành thói quen cầm binh khí bằng tay trái. Lúc này lại dùng đến tay phải, khó tránh khỏi có chút không quen, chiêu thức cứng ngắc. Nhưng lại sợĐông Phương Bất Bại nhìn ra hắn không phải là Dương Liên Đình, nên đành tiếp tục kiên trì cầm kiếm bằng tay phải.
Vì vậy, Đông Phương Bất Bại cũng không nhìn ra có gì không ổn, chỉ là võ công trụ cột của Dương Liên Đình không tốt lắm, không nhớ rõđược các chiêu thức. Sau khi chỉđiểm hắn vài chỗ, y lại đứng ở bên cạnh nhìn hắn múa kiếm.
Địch Vân không biết phiền chán, có lẽ nếu là Dương Liên Đình thật sự thìđã sớm không còn kiên nhẫn.
Một bộ kiếm pháp luyện một canh giờ, trên đỉnh núi trống trải, một người múa kiếm một người nhìn, gần như không hề nói chuyện với nhau, nhưng lại phá lệ hòa hợp.
Gió thu quấn lấy lá rụng, mặt trời lên cao, hai thân ảnh kia trở nên càng lúc càng gầy. Đông Phương Bất Bại khoanh tay màđứng, sắc đỏ y phục giờ này khắc này tuy không hoa lệ nhưng lại rất hòa hợp với cảnh vật. Y nhìn Dương Liên Đình múa kiếm hết lần này tới lần khác, cũng chỉ lặp lại mấy chiêu như thế, từ lúc vừa bắt đầu có chút cứng ngắc đến khi lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.
Mỗi một lần luyện xong kiếm pháp, người nọ sẽ quay đầu lại nhìn y, cũng không nói gì, như làđang ngầm hỏi mình có chỗ nào không đúng không. Nếu bản thân cũng không nói, thì hắn sẽ cười một cái, rồi lại bắt đầu múa thêm lần nữa. Cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần. Y đứng ởđây, hình như chỉ vì chờ người nọ ngoảnh đầu nhìn lại rồi mỉm cười với mình.
Đông Phương Bất Bại không biết từ khi nào bản thân đã trở nên dễ thỏa mãn như vậy. Y từng nói bản thân chíở võ lâm, thậm chí là thiên hạ. Y không tiếc phải trả giáđắc, thậm chí luyện cả Quỳ Hoa bảo điển, buông bỏ rất nhiều thứ. Mà kết quả, y đã từng bước từng bước đạt được mục đích của mình, đoạt được vị trí Giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ. Nhưng sau này mới phát hiện ra, như vậy vẫn còn chưa đủ.
Chỗ cao không khỏi lạnh, khi một người đứng trên đỉnh núi mới hiểu được cái gì là“lạnh”, cái gì là côđộc. Y khát vọng được người khác quan tâm, khát vọng cóđược tình yêu, mà người kia lại cho y hy vọng, rồi làm y thất vọng.
Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ nghĩ rằng người nọ sẽ cùng y đến đây luyện công, lại là lúc trên đỉnh núi không có một bóng người thế này. Trong lòng y không biết là tư vị gì, hy vọng hay thất vọng, vì sao khi y không ôm hy vọng, người kia lại đối với y tốt như vậy.
Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh múa kiếm của người nọ, con ngươi tối đi vài phần, hàng mi khẽ nhíu, trong nhất thời bỗng nổi lên sát ý. Người như y hận nhất chính là bị người khác nắm giữ tâm tình của mình.
Địch Vân tất nhiên có thể cảm nhận được tia sát ý kia, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nếu nói lúc đầu vẫn là tên tiểu tử ngốc ngu ngơ khờ khạo, thì sau này hắn cũng đã học được cách quan sát. Nhíu nhíu mày, tăng ba phần cảnh giác, lại vừa lúc đã múa xong bộ kiếm pháp. Thu thế, quay đầu nhìn hồng sam nam tử cách đó không xa.
Đông Phương Bất Bại đối diện với ánh mắt Địch Vân, nhưng không hềđộng đậy, hai tay bị tay áo rộng thùng thình che khuất, nhìn không thấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Địch Vân đối diện đôi mắt kia, lòng chợt căng thẳng. Loại vẻ mặt vàánh mắt này, hắn nhìn thấy lại có chút đau lòng. Không phải vì gì khác, chỉ là thật lâu thật lâu trước kia, bản thân hắn cũng giống như vậy. Hắn còn nhớ rõ có một tên ngốc từng dịch dung thành một lang trung, rồi lại cầm thuốc đi cứu trượng phu của người mình yêu. Lúc hắn nhìn thấy thần thái sốt ruột và vui mừng khi biết trượng phu được cứu của nữ nhân kia, tâm hắn như bị từng mảnh vỡ khắc sâu vào, khắc đến huyết nhục mơ hồ. Nàng từng bỏ rơi mình a! Trượng phu của nàng từng chặt đứt tay mình a! Trượng phu của nàng từng bẻ gãy xương tỳ bà của hắn khiến hắn trở thành một phế nhân a! Nhưng vì sao tên ngốc kia vẫn muốn đi cứu người đó? Lúc ấy hắn như phát điên mà cười to, trong mắt là bi thương tận xương, là mê mang, là bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo chút hy vọng mơ hồ, rồi đến cuối cùng lại không biết phần hy vọng kia là dành cho ai……
“Chúng ta trở vềđi.”Địch Vân liễm đi đau xót trong mắt, bỗng nhiên mỉm cười, vẫn mang theo vẻ hàm hậu, nhìn hồng sam nam tử cách đó không xa. Người nọ bi thương vìđiều gì? Bất đắc dĩ vì cái gì? Hy vọng cái gì? Hắn cái gì cũng không biết, nhưng bỗng nhiên lại không muốn nhìn thấy ánh mắt y như vậy. Nếu bản thân đã mất đi hạnh phúc, thì dù thế nào đi nữa cũng không thểđể người khác trải qua nỗi khổ kia.
Địch Vân thu trường kiếm vào vỏ, cười bước qua. Thấy người nọ cũng thu liễm ánh mắt, không khỏi nói:“Chúng ta trở vềđi. Đã qua giờăn sáng rồi.”
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, hắn đã quên Dương Liên Đình không có tính nhẫn nại, bản thân lại ngây người lâu như vậy, hẳn đãđến cực hạn của hắn đi?
“Nếu không…”Địch Vân thấy y không lên tiếng, còn tưởng y không hài lòng về kiếm pháp của mình, định tiếp tục ở lại đây, vì thế nói:“Nếu không ngươi về trước đi. Một mình ta ởđây luyện tập cho đến nơi đến chốn. Nơi này gió quá lớn, ngươi ởđây không chừng sẽ nhiễm bệnh. Dùng cơm xong rồi hãy trở lại, nhớ khoác thêm y phục, ta bảo đảm sẽ không lười biếng đâu.”
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy. Y biết Dương Liên Đình là người khéo đưa đẩy, nhưng hắn cũng có thể nói với y như thế sao?
Địch Vân thở dài, người nọ vẫn không lên tiếng, khiến cho hắn không biết phải làm thế nào mới tốt. Người như hắn tay chân vụng về, lại không biết cách ăn nói, cũng không biết đoán suy nghĩ của người khác. Cho nên hắn cũng không nói nữa, chỉ bỗng nhiên cởi ngoại sam của mình ra, nâng tay choàng lên thân người kia.
Thân thểĐông Phương Bất Bại cứng đờ, khi đối phương nâng tay y đã theo bản năng muốn đón đỡ, nhưng rồi lại bất động, không nghĩ tới người kia lại choàng áo cho mình.
Địch Vân không nói thêm nữa, sau khi choàng xong áo cho đối phương thì lại rút trường kiếm ra, tiếp tục luyện.
Màu đỏ và màu lam có lẽ không quá phù hợp, ngoại sam lam sắc của người nọ choàng ở trên người, có vẻ hơi chói mắt. Đông Phương Bất Bại cũng thở dài một hơi, nhìn người nọ nâng lên trường kiếm, càng ngày càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Gã sai vặt vừa đi đun nước về, nhưng chưa đi đến cửa, đã thấy Dương tổng quản đem nước giếng đến cho Giáo chủ. Mà giáo chủ cũng không nói gì, tự mình rửa mặt. Chỉ khổ gã sai vặt ở bên ngoài, chẳng biết có cần đi vào nữa không. Cuối cùng cắn răng một cái, lui về.
Đông Phương Bất Bại rửa mặt xong, thấy Dương Liên Đình thay y phục khác đi vào. Vẫn là một thân sắc lam trường bào bằng tơ lụa, chỉ là có chút khác biệt nho nhỏ với bộ y phục trước, trên sa tanh dùng văn sức cùng màu thêu lên, thiếu vài phần tục diễm, lại thêm vài phần thanh lịch hào phóng, vô cùng phù hợp.
Địch Vân được người đưa vào phòng trong thay y phục, cảm thấy được người khác hầu hạ cũng không tốt chút nào, không được tự nhiên lắm. Lúc đi ra vẫn tự mình sửa sang lại một chút, tay vuốt lên y phục, cảm thấy mỗi một đường kim thêu đều rất tinh xảo. Chỉ là có chút ngạc nhiên, y phục của Đông Phương Bất Bại sao lại hợp với thân hình hắn như vậy, hình như người nọ so với hắn có chút gầy hơn mà. Chỉ là hắn còn không biết y phục này vốn chính là do người nọ thêu.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại đã rửa mặt xong, mới nhớ tới đến sau đó hẳn là phải truyền đồăn sáng. Liền đi đến hỏi:“Giáo chủ, hiện tại có truyền thiện không?”
Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn sắc trời, hình như so với bình thường sớm hơn một chút. Tối qua y vốn đi dò xét bệnh tình của Dương Liên Đình một chút, nghỉ ngơi có chút muộn. Buổi sáng lại có tiếng “loảng xoảng”ở cửa, y ngủ nửa tỉnh nửa mê, sao có thể không bịđánh thức, càng huống chi tinh thần y luôn luôn tỉnh táo.
“Chờ chút nữa đi, thời gian còn sớm.”Đông Phương Bất Bại nói,“Ta không phải đãđáp ứng sẽ dạy ngươi võ công sao, hiện tại đi đi, sau khi trở về rồi truyền thiện.”
Địch Vân đáp ứng, hắn vốn nghĩĐông Phương Bất Bại chỉ nói mà thôi, dù sao cũng là võ lâm đệ nhất cao thủ, vì sao phải mang võ công truyền cho người khác?
“Vâng, làm phiền Giáo chủ.”Địch Vân theo quy củ nói. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại vẫy lui tỳ nữ bên cạnh, cầm thanh kiếm ném về phía mình.
Địch Vân tiếp kiếm, đi theo phía sau y, mãi cho đến nơi luyên công phía sau núi. Nơi này bình thường không có người đến, nơi Giáo chủ luyện công, chỉ cần nói vậy thì bất kì ai cũng không có can đảm mòđến. Mà trong trí nhớ, Dương Liên Đình cũng không tới được mấy lần.
Bên cạnh có mấy cây đại thụ, Địch Vân cũng không biết tên. Mùa thu, lá cây nửa vàng nửa xanh, rụng khắp mặt đất, ánh nắng từ trên trời xuyên qua kẻ lá rọi xuống một đường sáng, cũng là một phen cảnh đẹp. Tuy Địch Vân lớn lên trong núi, vẫn là phải cảm thán một tiếng.
“Ta dạy cho ngươi bộ kiếm pháp được không?”Đông Phương Bất Bại nói xong giương mắt nhìn hắn, như là hỏi ý.
Địch Vân tất nhiên làđồng ý, đem bội kiếm ném qua, đứng ở một bên chuyên tâm nhìn Đông Phương Bất Bại biểu diễn chiêu thức. Lại nói lúc Địch Vân chưa bước vào giang hồ, thứ hắn học nhiều nhất chính là kiếm pháp, nhưng sư phụ cũng không thật lòng dạy dỗ, kiếm pháp hắn dạy ngay cả bảo mệnh cũng không thể. Sau này thoát khỏi ngục lao, theo Huyết Đao lão tổ học đao pháp, võ công mới có thểđại thành, nhưng hắn cũng không biết mình rốt cục am hiểu loại nào hơn. Có lúc sử dụng kiếm nhưng lại mang theo chút khí tức cương mãnh của đao pháp.
Lúc này Địch Vân nhìn một bộ kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại, không khỏi bội phục. Khi người nọ múa kiếm càng để lộ hết thảy tiêu sái của bản thân, mỗi một chiêu mỗi một thức dù không thấy đại khai đại hợp nhưng cũng tuyệt không trở ngại. Kiếp trước hắn cũng xem như một cao thủ võ công, nên dù cảm thấy bộ kiếm pháp này tuy không mấy tinh diệu, nhưng đối với nội lực Dương Liên Đình mà nói cũng rất thích hợp.
Địch Vân nhìn rất cẩn thận, sư muội luôn nói hắn ngốc, mà chính hắn trước nay cũng chưa bao giờ cảm thấy mình là người thông minh. Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ rằng, nếu hắn thật sự chỉ là một tên đầu gỗ, thì sao có thể trở thành một thế hệđại hiệp lưu danh. Hắn nhìn Đông Phương Bất Bại luyện hai lần, nghe đối phương kiên nhẫn giảng giải một lần, rốt cục lĩnh ngộđược tám chín phần.
Nhận lấy trường kiếm từđối phương, thân kiếm mỏng nhẹ, phiếm nhàn nhạt hàn khí, rất lợi hại, tuy hắn không biết thưởng kiếm, nhưng cũng biết đây là kiếm tốt.
“Ngươi luyện thử một lần ta xem xem.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhìn kiếm trong tay, không khỏi nói, rồi lập tức xoay người đi qua một bên, khoanh tay màđứng.
Địch Vân gật đầu, dựa theo trí nhớ mà múa ra từng chiêu từng thức, tuy rằng chiêu thức không khác, nhưng dĩ nhiên vẫn có chút bất đồng. Đông Phương Bất Bại luyên Quỳ Hoa bảo điển theo hướng âm hàn, màĐịch Vân luyện Thần Chiếu kinh là nội công thuần dương, phối với kiếm pháp như thế, có chút không thích hợp.
Trường kiếm trong tay Địch Vân rung động, nhìn rất đẹp, hơn nữa xương tỳ bà của khối thân thể này còn không hề có chút tổn thương, thân thể trước kia của hắn bị gãy xương tỳ bà, không thể thi triển hết lực đạo. Trước kia hắn còn bị chặt đứt tay phải, cũng luyện thành thói quen cầm binh khí bằng tay trái. Lúc này lại dùng đến tay phải, khó tránh khỏi có chút không quen, chiêu thức cứng ngắc. Nhưng lại sợĐông Phương Bất Bại nhìn ra hắn không phải là Dương Liên Đình, nên đành tiếp tục kiên trì cầm kiếm bằng tay phải.
Vì vậy, Đông Phương Bất Bại cũng không nhìn ra có gì không ổn, chỉ là võ công trụ cột của Dương Liên Đình không tốt lắm, không nhớ rõđược các chiêu thức. Sau khi chỉđiểm hắn vài chỗ, y lại đứng ở bên cạnh nhìn hắn múa kiếm.
Địch Vân không biết phiền chán, có lẽ nếu là Dương Liên Đình thật sự thìđã sớm không còn kiên nhẫn.
Một bộ kiếm pháp luyện một canh giờ, trên đỉnh núi trống trải, một người múa kiếm một người nhìn, gần như không hề nói chuyện với nhau, nhưng lại phá lệ hòa hợp.
Gió thu quấn lấy lá rụng, mặt trời lên cao, hai thân ảnh kia trở nên càng lúc càng gầy. Đông Phương Bất Bại khoanh tay màđứng, sắc đỏ y phục giờ này khắc này tuy không hoa lệ nhưng lại rất hòa hợp với cảnh vật. Y nhìn Dương Liên Đình múa kiếm hết lần này tới lần khác, cũng chỉ lặp lại mấy chiêu như thế, từ lúc vừa bắt đầu có chút cứng ngắc đến khi lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.
Mỗi một lần luyện xong kiếm pháp, người nọ sẽ quay đầu lại nhìn y, cũng không nói gì, như làđang ngầm hỏi mình có chỗ nào không đúng không. Nếu bản thân cũng không nói, thì hắn sẽ cười một cái, rồi lại bắt đầu múa thêm lần nữa. Cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần. Y đứng ởđây, hình như chỉ vì chờ người nọ ngoảnh đầu nhìn lại rồi mỉm cười với mình.
Đông Phương Bất Bại không biết từ khi nào bản thân đã trở nên dễ thỏa mãn như vậy. Y từng nói bản thân chíở võ lâm, thậm chí là thiên hạ. Y không tiếc phải trả giáđắc, thậm chí luyện cả Quỳ Hoa bảo điển, buông bỏ rất nhiều thứ. Mà kết quả, y đã từng bước từng bước đạt được mục đích của mình, đoạt được vị trí Giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ. Nhưng sau này mới phát hiện ra, như vậy vẫn còn chưa đủ.
Chỗ cao không khỏi lạnh, khi một người đứng trên đỉnh núi mới hiểu được cái gì là“lạnh”, cái gì là côđộc. Y khát vọng được người khác quan tâm, khát vọng cóđược tình yêu, mà người kia lại cho y hy vọng, rồi làm y thất vọng.
Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ nghĩ rằng người nọ sẽ cùng y đến đây luyện công, lại là lúc trên đỉnh núi không có một bóng người thế này. Trong lòng y không biết là tư vị gì, hy vọng hay thất vọng, vì sao khi y không ôm hy vọng, người kia lại đối với y tốt như vậy.
Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh múa kiếm của người nọ, con ngươi tối đi vài phần, hàng mi khẽ nhíu, trong nhất thời bỗng nổi lên sát ý. Người như y hận nhất chính là bị người khác nắm giữ tâm tình của mình.
Địch Vân tất nhiên có thể cảm nhận được tia sát ý kia, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nếu nói lúc đầu vẫn là tên tiểu tử ngốc ngu ngơ khờ khạo, thì sau này hắn cũng đã học được cách quan sát. Nhíu nhíu mày, tăng ba phần cảnh giác, lại vừa lúc đã múa xong bộ kiếm pháp. Thu thế, quay đầu nhìn hồng sam nam tử cách đó không xa.
Đông Phương Bất Bại đối diện với ánh mắt Địch Vân, nhưng không hềđộng đậy, hai tay bị tay áo rộng thùng thình che khuất, nhìn không thấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Địch Vân đối diện đôi mắt kia, lòng chợt căng thẳng. Loại vẻ mặt vàánh mắt này, hắn nhìn thấy lại có chút đau lòng. Không phải vì gì khác, chỉ là thật lâu thật lâu trước kia, bản thân hắn cũng giống như vậy. Hắn còn nhớ rõ có một tên ngốc từng dịch dung thành một lang trung, rồi lại cầm thuốc đi cứu trượng phu của người mình yêu. Lúc hắn nhìn thấy thần thái sốt ruột và vui mừng khi biết trượng phu được cứu của nữ nhân kia, tâm hắn như bị từng mảnh vỡ khắc sâu vào, khắc đến huyết nhục mơ hồ. Nàng từng bỏ rơi mình a! Trượng phu của nàng từng chặt đứt tay mình a! Trượng phu của nàng từng bẻ gãy xương tỳ bà của hắn khiến hắn trở thành một phế nhân a! Nhưng vì sao tên ngốc kia vẫn muốn đi cứu người đó? Lúc ấy hắn như phát điên mà cười to, trong mắt là bi thương tận xương, là mê mang, là bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo chút hy vọng mơ hồ, rồi đến cuối cùng lại không biết phần hy vọng kia là dành cho ai……
“Chúng ta trở vềđi.”Địch Vân liễm đi đau xót trong mắt, bỗng nhiên mỉm cười, vẫn mang theo vẻ hàm hậu, nhìn hồng sam nam tử cách đó không xa. Người nọ bi thương vìđiều gì? Bất đắc dĩ vì cái gì? Hy vọng cái gì? Hắn cái gì cũng không biết, nhưng bỗng nhiên lại không muốn nhìn thấy ánh mắt y như vậy. Nếu bản thân đã mất đi hạnh phúc, thì dù thế nào đi nữa cũng không thểđể người khác trải qua nỗi khổ kia.
Địch Vân thu trường kiếm vào vỏ, cười bước qua. Thấy người nọ cũng thu liễm ánh mắt, không khỏi nói:“Chúng ta trở vềđi. Đã qua giờăn sáng rồi.”
Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, hắn đã quên Dương Liên Đình không có tính nhẫn nại, bản thân lại ngây người lâu như vậy, hẳn đãđến cực hạn của hắn đi?
“Nếu không…”Địch Vân thấy y không lên tiếng, còn tưởng y không hài lòng về kiếm pháp của mình, định tiếp tục ở lại đây, vì thế nói:“Nếu không ngươi về trước đi. Một mình ta ởđây luyện tập cho đến nơi đến chốn. Nơi này gió quá lớn, ngươi ởđây không chừng sẽ nhiễm bệnh. Dùng cơm xong rồi hãy trở lại, nhớ khoác thêm y phục, ta bảo đảm sẽ không lười biếng đâu.”
Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy. Y biết Dương Liên Đình là người khéo đưa đẩy, nhưng hắn cũng có thể nói với y như thế sao?
Địch Vân thở dài, người nọ vẫn không lên tiếng, khiến cho hắn không biết phải làm thế nào mới tốt. Người như hắn tay chân vụng về, lại không biết cách ăn nói, cũng không biết đoán suy nghĩ của người khác. Cho nên hắn cũng không nói nữa, chỉ bỗng nhiên cởi ngoại sam của mình ra, nâng tay choàng lên thân người kia.
Thân thểĐông Phương Bất Bại cứng đờ, khi đối phương nâng tay y đã theo bản năng muốn đón đỡ, nhưng rồi lại bất động, không nghĩ tới người kia lại choàng áo cho mình.
Địch Vân không nói thêm nữa, sau khi choàng xong áo cho đối phương thì lại rút trường kiếm ra, tiếp tục luyện.
Màu đỏ và màu lam có lẽ không quá phù hợp, ngoại sam lam sắc của người nọ choàng ở trên người, có vẻ hơi chói mắt. Đông Phương Bất Bại cũng thở dài một hơi, nhìn người nọ nâng lên trường kiếm, càng ngày càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi