Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu
Chương 67: Giải tán
Đan Vô Ngân suýt nữa bị cánh cửa đập vào mũi, trong lòng có chút may mắn sờ sờ một cái, vì sự may mắn của mũi mình mà tự chúc mừng, sau đó đẩy cửa ra, “Đông Phương của ta, ngươi có muốn thử đồ tốt mà ta lấy từ chỗ của Hồng Đỗ Quyên không?” Đan Vô Ngân đối với hiệu quả của thứ thuốc kia thật sự rất chờ mong.
Đông Phương Bất Bại thật sự cũng rất hiếu kỳ, y quên mất mình đang giận dỗi với Đan Vô Ngân, ngẩng đầu lên tò mò hỏi vấn, “Thứ thuốc đó thật sự thần kỳ như thế sao?” Y cũng biết lần này Đan Vô Ngân làm đến thế cũng chỉ là vì quan tâm đến thân thể của mình, trước giờ hắn luôn đối với sự yêu thương của những nữ nhân kia kính nhi viễn chi, hôm nay lại phải hy sinh lớn như thế, xem ra vật này thật sự phải có chỗ đặc biệt.
“Đó là đương nhiên, ta cố ý đi hỏi tiểu Phượng hoàng, chính miệng nàng đã nói đường tỷ của nàng đặc biệt rất có nghiêng cứu về vấn đề này, hôm nay ta lấy chính là tác phẩm đắc ý nhất của Hồng Đỗ Quyên, nghe nói rằng chỉ cần phối hợp với thời gian ‘làm việc và nghỉ ngơi’, mỗi ngày dùng thuốc ba lần, qua hết một tháng thì ngươi sẽ không cần phải… mệt mỏi như thế nữa.” Đan Vô Ngân bình bình thản thản mà nói, đương nhiên vẫn không quên nhấn âm những từ quan trọng, còn Đông Phương Bất Bại ngồi nghe thì lại càng là mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vùi sâu vào trong ngực Đan Vô Ngân, “Ngươi nói cái gì đó, có biết xấu hổ hay không vậy?”
Đan Vô Ngân vẻ mặt vô tội giật giật khóe mắt, “Ta nói cái gì sao? Không phải là ở lúc sáng sớm rời giường, buổi trưa nghỉ ngơi còn có buổi tối trước khi ngủ xức thuốc ba lần thôi sao? Đông Phương, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Thấy Đan Vô Ngân như vậy, nếu Đông Phương Bất Bại còn không biết mình đang bị hắn đùa bỡn thì y cứ trực tiếp tự nhận là thiên hạ đệ nhất đại ngốc là được rồi.
Y vội vã thoát khỏi vòng tay của Đan Vô Ngân dự định chạy ra ngoài, không ngờ lại bị Đan Vô Ngân ngăn cản, “Đông Phương, ngươi vội vã ra ngoài làm gì, chúng ta còn phải bôi thuốc mà.”
“A… Tử Khiêm, Tử Khiêm ngươi nhẹ một chút…” Đông Phương Bất Bại gần như không nén được tiếng rên rỉ, ngay cả lời nói cũng trở nên đứt quảng.
“Ư a… Sâu hơn một chút, nhanh một chút…” Ánh mắt Đông Phương Bất Bại bắt đầu trở nên ướt át.
“Đừng… Ư… Tử Khiêm, ta không được… A!” Đông Phương Bất Bại dứt khoát cam chịu phát ra tiếng rên rỉ.
Nửa canh giờ sau, Đông Phương Bất Bại quần áo bán giải, mồ hôi dầm dề cứ nằm xụi lơ như thế ở trên đùi Đan Vô Ngân, nhìn mình dáng vẻ chật vật lại nhìn Đan Vô Ngân quần áo ngăn nắp sạch sẽ, ngoại vật đang cộm lên cọ vào bụng hắn ở bên dưới kia thì người nọ hầu như không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào, trong lòng y thật sự cảm thấy không được thăng bằng nha. Hừ! dù sao hôm nay mình cũng đã không thể ra cửa, như thế thì cứ dứt khoát kéo luôn tên gây họa kia xuống nước cho đáng đời.
Đông Phương Bất Bại trải qua sự điều giáo của Đan Vô Ngân trong một thời gian dài như vậy khiến những kỹ thuật trêu chọc của y cũng thẳng tắp thăng lên. Nếu không phải Đan Vô Ngân vẫn còn băn khoăn sợ rằng vận động kịch liệt sẽ khiến dược hiệu bị ảnh hưởng, sợ rằng hắn đã sớm đem người đang đùa với lửa ở dưới thân tử hình ngay tại chỗ.
Vì vậy đợi đến khi Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ra khỏi phòng cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, Đan Vô Ngân bỗng nhiên có chút cảm khái, “Đông Phương, ngươi có cảm thấy rằng kể từ khi về Hắc Mộc Nhai lần này, hình như chúng ta ngày càng trở nên hư hỏng”, tính toán kỹ lưỡng một chút thì hình như mấy hôm nay bọn họ đã trải qua hơn phân nữa thời gian ở trên giường rồi.
Đông Phương Bất Bại tức giận liếc nhìn Đan Vô Ngân, “Ngươi còn biết mình đọa lạc à, ngươi đã bao nhiêu ngày không nghiêm túc tính toán sổ sách rồi?”Từ lúc phát hiện ra Quý Nhân cũng là một nhân tài sổ sách, Đan Vô Ngân đã sớm không còn lẩm nhẩm mấy thứ con số khiến cho hắn đau đầu kia nửa, cả ngày chỉ nghĩ đến làm sao đối xử tốt với Đông Phương, làm thế nào mới có thể làm cho Đông Phương hài lòng.
Nghĩ tới đây, Đan Vô Ngân chợt phát hiện bản thân mình hình như đã thật sự thoái hóa rồi, trong đầu hắn, trong lòng hắn hiện giờ toàn bộ đều chỉ nghĩ đến Đông Phương, còn những chuyện khác hầu như chẳng để tâm tý nào.
Còn Đông Phương Bất Bại thì đối với việc Đan Vô Ngân chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm một mình mình thì rất là đắc ý, trong lòng y đang tính toán xem phải làm sao mới có thể bồi dưỡng Doanh Doanh và Phi Yên xong sớm một chút, để cho mình và Tử Khiêm có thể lui về nhanh chóng lui về dưỡng lão. Thế nhưng chỉ vì một đạo tin tức khiến ảo tưởng tốt đẹp muốn cùng Đan Vô Ngân quy ẩn giang hồ nhanh chóng tan vỡ.
Đoàn người Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đã ở Hoa Sơn được gần nửa tháng, trong nửa tháng này có kết quả tốt đẹp không chỉ là các phương diện đàm phán của Doanh Doanh và Lâm Bình Chi, mà mối quan hệ của hai người cũng đột nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong vòng nửa tháng này, Nhậm Doanh Doanh và Lâm Bình Chi đối với đối phương đều lý giải được sâu hơn một ít, Lâm Bình Chi biết Doanh Doanh bình thường đều cười vô cùng hồn nhiên lương thiện, nàng đối với những loại tiểu miêu, tiểu cẩu đều rất có lòng yêu mến, thế nhưng nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt thật sự phải tiến đến tình cảnh máu chảy thành sông thì nàng cũng sẽ không có nữa điểm do dự, nhất định sẽ y theo phong cách lôi lệ phong hành cố hữu của Nhật Nguyệt thần giáo, lựa chọn cách hữu hiệu nhất cũng nhanh chóng nhất để dễ dàng đoạn tuyệt hậu quả của vấn đề. Nhận ra được Doanh Doanh vốn là một kỳ nữ nổi bật hơn người như thế, tình cảm của Lâm Bình Chi đối với nàng lại càng trở nên sâu sắc.
Mà còn về phía Doanh Doanh, một bên được Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang cật lực giựt giây, một bên là do bản thân nàng thật sự cảm thấy ngưỡng mộ sự cơ trí, quyết đoán của Lâm Bình Chi nên trái tim vốn vì Lệnh Hồ Xung mà phong bế của nàng đã lại vì Lâm Bình Chi mở ra một cái khe nhỏ.
Đợi đến khi bọn người Doanh Doanh thu dọn đồ đạc dự định quay về Hắc Mộc Nhai, thì hầu như tất cả vấn đề đều đã được giải quyết gần như hoàn mỹ rồi.
Minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh Lâm Bình Chi trong một lần đại hội có đầy đủ các nguyên lão đức cao vọng trọng trong võ lâm, đã tỏ ra vô cùng xấu hổ mà trình bày không ít những khuất tất dơ bẩn liên quan đến những thành viên cao tầng của Ngũ Nhạc kiếm minh, hắn vừa nói vừa đưa ra những bằng chứng rõ ràng, kiến giải hợp lý.
Mọi người trong hội nghị lần đầu tiên biết được, những vị trưởng lão giang hồ mà từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn sùng kính lại có thể làm ra những chuyện đồi bại khiến người nghe rùng mình như thế, sau khi mọi người nghị luận ầm ĩ qua đi, cuối cùng Lâm Bình Chi tỏ ra bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên tuyên bố cùng mọi người, “Ta biết các vị tiền bối ở đây đều là nguyên lão của Ngũ nhạc kiếm minh, nhưng bây giờ Ngũ nhạc kiếm minh đã hoàn toàn không giống như năm đó được tất cả đệ tử chính đạo cam tâm tình nguyện cúi đầu nghe theo nữa. Như vậy, thật ra sự tồn tại của Ngũ Nhạc kiếm minh đã không còn đúng với ước nguyện ban đầu khi các vị tiền bối cùng nhau thành lập. Vì thế, ta, Lâm Bình Chi…..?”
Giọng nói của Lâm Bình Chi trang nghiêm hẳn lên, “Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, cũng là minh chủ đời thứ hai của Ngũ nhạc kiếm minh xin kiến nghị với mọi người giải tán Ngũ nhạc kiếm minh, chẳng hay các vị tiền bối có đồng ý không!” Nếu chính đạo thật sự tam phân ngũ liệt thì căn bản không đủ trình độ để đối nghịch với Nhật Nguyệt thần giáo, như vậy những lão gia hỏa kia đề phòng Nhật Nguyệt thần giáo trả thù còn không kịp chứ nào còn tinh lực gây phiền phức cho phái Hoa Sơn.
Tiếng nói vừa dứt, bên dưới một mảnh ồ lên, “Ta không đồng ý!” Tả Lãnh Thiền là người thứ nhất đứng lên phản đối, trong lòng cảm thấy âm thầm may mắn rằng bình thường hắn đều lạnh lùng bình tĩnh, nếu tại thời điểm này mà hắn do dự bất định thì âm mưu của Lâm Bình Chi rất có thể đã thuận lợi hoàn thành. Tuy rằng hiện tại hắn đã không còn là minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm minh nữa, nhưng dù sao thế lực này cũng là điểm tựa lớn nhất cho quyền lực của hắn trên giang hồ, tuyệt đối không thể giải tán!
Mạc Đại và Dư Thương Hải cũng phụ hoạ theo đuôi, nhưng lại là khó thể chống lại ý kiến của đông đảo những người còn lại.
Những năm gần đây, Ngũ nhạc kiếm minh thật sự là đã có hơi quá phận, khi nam phách nữ, ỷ thế hiếp người, có rất nhiều chuyện đám người ta giáo không có gây ra bọn họ đều đã tham dự, trên giang hồ có không ít người đã sớm bất mãn với đám người này, thế nhưng ngại vì Ngũ nhạc kiếm minh nhà lớn tiền nhiều nên đều phải nhịn xuống, bây giờ ngay cả người trong cuộc cũng đưa ra đề nghị giải tán thì làm sao lại có thể không đồng ý.
Mà trong năm vị chủ trì của Ngũ Nhạc kiếm minh đã có ba người Lâm Bình Chi, Định Nhàn sư thái, Thiên Môn đạo nhân tỏ ra đồng ý, phái Thanh Thành của Dư Thương Hải tuy rằng cũng là đại môn phái thế nhưng dù sao cũng tính là ngoại nhân, không có quyền xen vào.
Sau khi kết quả cuối cùng của việc thương nghị được xác nhận là tán thành, thế lực đã thống lĩnh giang hồ hơn mười năm Ngũ Nhạc kiếm minh rốt cuộc ở dưới ánh mắt của võ lâm nhân sĩ tuyên bố sụp đổ. Sự kết thúc đó khiến không ít người hả hê, cũng khiến không ít người không cam lòng dự định quay về tiếp tục đề ra những kế hoạch trả thù khác.
Sau khi giải tán Ngũ nhạc kiếm minh, những trách nhiệm đeo bám trên người của Lâm Bình Chi cũng ít hơn rất nhiều, hơn nữa hắn và Định Nhàn sư thái cũng không còn vì việc phải đeo trên lưng tội danh phản bội đồng minh cấu kết tà giáo mà phiền não, hiện tại đã không còn ai có tư cách chỉ trích bọn họ.
Có thời gian rỗi rãn,Lâm Bình Chi bắt đầu gia tăng thế công trong việc truy cầu Nhậm Doanh Doanh, tuy rằng nàng đã cực lực chống lại, nhưng cuối cũng vẫn bị luân hãm trong lưới tình của hắn. Giữa lúc hai người ngọt ngào điềm mật cũng không quên gởi một lá thư về Hắc Mộc Nhai thông báo cho nhóm người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân còn có Nhậm Ngã Hành biết đoạn tình cảm mới của mình, khiến trên bầu trởi Hắc Mộc Nhai mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm không ngừng.
Từ khi nhận được tin tức Doanh Doanh đưa tới, Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành đều đứng ở vị trí có thể thấy được người lên núi sớm nhất làm “Vọng nữ thạch”1, bọn họ thật sự không hiểu chỉ mới có hơn mười ngày ngắn ngủi, tên Lâm Bình Chi kia rốt cuộc có bản lĩnh gì lại có thể bắt được tâm tư Doanh Doanh bảo bối của họ! Thực sự là bất khả tư nghị.
Vừa nhìn thấy tung tích của đoàn người Doanh Doanh, các huynh đệ làm nhiệm vụ canh gác đã lập tức thông tri cho Nhậm Ngã Hành và Đan Vô Ngân.
Giữa lúc Lâm Bình Chi và Doanh Doanh ngọt ngào âu yếm, liền thấy Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại còn cả Nhậm Ngã Hành đangi dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bọn họ, thậm chí ngay cả Đan Vô Ngân vẫn luôn rất để ý mặt mũi ở bên ngoài cũng lần đầu tiên để Đông Phương Bất Bại ôm hắn đi, như thế đủ để cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn.
Doanh Doanh nhìn thấy khí thế ồ ạt của bọn hắn bỗng dưng có chút chùng bước, nàng cũng không muốn trải qua cái gì tam đường hội thẩm trong truyền thuyết nha!
Mặc dù Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành muôn vàn phản đối, thế nhưng dưới sự khuyên bảo của Đông Phương Bất Bại và sự thỉnh cầu khẩn thiết của Nhậm Doanh Doanh đành phải không cam tâm tình nguyện giao bảo bối Doanh Doanh của mình vào lòng nam nhân khác. Bọn họ dù sao cũng không thể bảo hộ nàng cả đời, con gái lớn lên cũng sẽ có thời điểm phải lập gia đình, hơn nữa thực sự đối tượng cũng không phải quá tệ. Thực ra, nếu không phải đối tượng Lâm Bình Chi theo đuổi là Doanh Doanh, Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành nói không chừng còn có thể vì tài ba và dũng khí của hắn mà giơ ngón tay cái lên.
Cuối cùng, Doanh Doanh gả cho Lâm Bình Chi, Phi Yên gả cho Điền Bá Quang, mà Lam Phượng Hoàng cũng đã xác định cùng một chỗ với Lao Đức Nặc, Nghi Lâm vẫn như trước theo Định Nhàn sư thái hầu hạ trước mặt phật tổ, tất cả mọi việc hình như đều đã viên mãn. Chỉ duy có ngọn lửa chưa kịp tắt của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, tối qua lại có dịp lần nữa hừng hực thiêu đốt.
“Đông Phương, ngươi nói đám nha đầu kia bây giờ đã có đủ thực lực chấp chưởng Nhật Nguyệt thần giáo chưa?” Có một ngày Đan Vô Ngân rốt cục nhịn không được hỏi Đông Phương Bất Bại, cái ý niệm kia đã sớm sản sinh trong đầu hắn từ rất lâu rồi, hắn đã sớm chán ngấy việc phải ngây ngô ở đỉnh Hắc Mộc Nhai ngột ngạt như lao tù này, hắn thật sự muốn cùng Đông Phương ra ngoài du ngoạn a.
Đông Phương Bất Bại có chút mệt mỏi buông văn kiện trong tay, “Tử Khiêm, không nên gấp gáp, cũng sắp rồi.” Hiện tại Ngũ nhạc kiếm minh đã giải tán, đối thủ duy nhất đáng giá khiến Nhật Nguyệt thần giáo phải cảnh giác đã không còn, cục diện trước mắt chính là Nhật Nguyệt thần giáo nhất gia độc đại, mà các thế lực môn phái giang hồ khác lại không ngừng đấu tranh lẫn nhau. Chỉ cần một thời gian nữa, đợi khi thế cuộc ổn định, bọn họ rất nhanh sẽ có thể cùng nhau Tiếu Ngạo Giang Hồ.
————————————————–
1/ Vọng nữ thạch: Đá chờ con gái, nữ trong nữ nhi chứ không phải nữ nhân nha mấy bạn.
Đông Phương Bất Bại thật sự cũng rất hiếu kỳ, y quên mất mình đang giận dỗi với Đan Vô Ngân, ngẩng đầu lên tò mò hỏi vấn, “Thứ thuốc đó thật sự thần kỳ như thế sao?” Y cũng biết lần này Đan Vô Ngân làm đến thế cũng chỉ là vì quan tâm đến thân thể của mình, trước giờ hắn luôn đối với sự yêu thương của những nữ nhân kia kính nhi viễn chi, hôm nay lại phải hy sinh lớn như thế, xem ra vật này thật sự phải có chỗ đặc biệt.
“Đó là đương nhiên, ta cố ý đi hỏi tiểu Phượng hoàng, chính miệng nàng đã nói đường tỷ của nàng đặc biệt rất có nghiêng cứu về vấn đề này, hôm nay ta lấy chính là tác phẩm đắc ý nhất của Hồng Đỗ Quyên, nghe nói rằng chỉ cần phối hợp với thời gian ‘làm việc và nghỉ ngơi’, mỗi ngày dùng thuốc ba lần, qua hết một tháng thì ngươi sẽ không cần phải… mệt mỏi như thế nữa.” Đan Vô Ngân bình bình thản thản mà nói, đương nhiên vẫn không quên nhấn âm những từ quan trọng, còn Đông Phương Bất Bại ngồi nghe thì lại càng là mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ vùi sâu vào trong ngực Đan Vô Ngân, “Ngươi nói cái gì đó, có biết xấu hổ hay không vậy?”
Đan Vô Ngân vẻ mặt vô tội giật giật khóe mắt, “Ta nói cái gì sao? Không phải là ở lúc sáng sớm rời giường, buổi trưa nghỉ ngơi còn có buổi tối trước khi ngủ xức thuốc ba lần thôi sao? Đông Phương, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Thấy Đan Vô Ngân như vậy, nếu Đông Phương Bất Bại còn không biết mình đang bị hắn đùa bỡn thì y cứ trực tiếp tự nhận là thiên hạ đệ nhất đại ngốc là được rồi.
Y vội vã thoát khỏi vòng tay của Đan Vô Ngân dự định chạy ra ngoài, không ngờ lại bị Đan Vô Ngân ngăn cản, “Đông Phương, ngươi vội vã ra ngoài làm gì, chúng ta còn phải bôi thuốc mà.”
“A… Tử Khiêm, Tử Khiêm ngươi nhẹ một chút…” Đông Phương Bất Bại gần như không nén được tiếng rên rỉ, ngay cả lời nói cũng trở nên đứt quảng.
“Ư a… Sâu hơn một chút, nhanh một chút…” Ánh mắt Đông Phương Bất Bại bắt đầu trở nên ướt át.
“Đừng… Ư… Tử Khiêm, ta không được… A!” Đông Phương Bất Bại dứt khoát cam chịu phát ra tiếng rên rỉ.
Nửa canh giờ sau, Đông Phương Bất Bại quần áo bán giải, mồ hôi dầm dề cứ nằm xụi lơ như thế ở trên đùi Đan Vô Ngân, nhìn mình dáng vẻ chật vật lại nhìn Đan Vô Ngân quần áo ngăn nắp sạch sẽ, ngoại vật đang cộm lên cọ vào bụng hắn ở bên dưới kia thì người nọ hầu như không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào, trong lòng y thật sự cảm thấy không được thăng bằng nha. Hừ! dù sao hôm nay mình cũng đã không thể ra cửa, như thế thì cứ dứt khoát kéo luôn tên gây họa kia xuống nước cho đáng đời.
Đông Phương Bất Bại trải qua sự điều giáo của Đan Vô Ngân trong một thời gian dài như vậy khiến những kỹ thuật trêu chọc của y cũng thẳng tắp thăng lên. Nếu không phải Đan Vô Ngân vẫn còn băn khoăn sợ rằng vận động kịch liệt sẽ khiến dược hiệu bị ảnh hưởng, sợ rằng hắn đã sớm đem người đang đùa với lửa ở dưới thân tử hình ngay tại chỗ.
Vì vậy đợi đến khi Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ra khỏi phòng cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, Đan Vô Ngân bỗng nhiên có chút cảm khái, “Đông Phương, ngươi có cảm thấy rằng kể từ khi về Hắc Mộc Nhai lần này, hình như chúng ta ngày càng trở nên hư hỏng”, tính toán kỹ lưỡng một chút thì hình như mấy hôm nay bọn họ đã trải qua hơn phân nữa thời gian ở trên giường rồi.
Đông Phương Bất Bại tức giận liếc nhìn Đan Vô Ngân, “Ngươi còn biết mình đọa lạc à, ngươi đã bao nhiêu ngày không nghiêm túc tính toán sổ sách rồi?”Từ lúc phát hiện ra Quý Nhân cũng là một nhân tài sổ sách, Đan Vô Ngân đã sớm không còn lẩm nhẩm mấy thứ con số khiến cho hắn đau đầu kia nửa, cả ngày chỉ nghĩ đến làm sao đối xử tốt với Đông Phương, làm thế nào mới có thể làm cho Đông Phương hài lòng.
Nghĩ tới đây, Đan Vô Ngân chợt phát hiện bản thân mình hình như đã thật sự thoái hóa rồi, trong đầu hắn, trong lòng hắn hiện giờ toàn bộ đều chỉ nghĩ đến Đông Phương, còn những chuyện khác hầu như chẳng để tâm tý nào.
Còn Đông Phương Bất Bại thì đối với việc Đan Vô Ngân chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm một mình mình thì rất là đắc ý, trong lòng y đang tính toán xem phải làm sao mới có thể bồi dưỡng Doanh Doanh và Phi Yên xong sớm một chút, để cho mình và Tử Khiêm có thể lui về nhanh chóng lui về dưỡng lão. Thế nhưng chỉ vì một đạo tin tức khiến ảo tưởng tốt đẹp muốn cùng Đan Vô Ngân quy ẩn giang hồ nhanh chóng tan vỡ.
Đoàn người Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đã ở Hoa Sơn được gần nửa tháng, trong nửa tháng này có kết quả tốt đẹp không chỉ là các phương diện đàm phán của Doanh Doanh và Lâm Bình Chi, mà mối quan hệ của hai người cũng đột nhiên trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong vòng nửa tháng này, Nhậm Doanh Doanh và Lâm Bình Chi đối với đối phương đều lý giải được sâu hơn một ít, Lâm Bình Chi biết Doanh Doanh bình thường đều cười vô cùng hồn nhiên lương thiện, nàng đối với những loại tiểu miêu, tiểu cẩu đều rất có lòng yêu mến, thế nhưng nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt thật sự phải tiến đến tình cảnh máu chảy thành sông thì nàng cũng sẽ không có nữa điểm do dự, nhất định sẽ y theo phong cách lôi lệ phong hành cố hữu của Nhật Nguyệt thần giáo, lựa chọn cách hữu hiệu nhất cũng nhanh chóng nhất để dễ dàng đoạn tuyệt hậu quả của vấn đề. Nhận ra được Doanh Doanh vốn là một kỳ nữ nổi bật hơn người như thế, tình cảm của Lâm Bình Chi đối với nàng lại càng trở nên sâu sắc.
Mà còn về phía Doanh Doanh, một bên được Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang cật lực giựt giây, một bên là do bản thân nàng thật sự cảm thấy ngưỡng mộ sự cơ trí, quyết đoán của Lâm Bình Chi nên trái tim vốn vì Lệnh Hồ Xung mà phong bế của nàng đã lại vì Lâm Bình Chi mở ra một cái khe nhỏ.
Đợi đến khi bọn người Doanh Doanh thu dọn đồ đạc dự định quay về Hắc Mộc Nhai, thì hầu như tất cả vấn đề đều đã được giải quyết gần như hoàn mỹ rồi.
Minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh Lâm Bình Chi trong một lần đại hội có đầy đủ các nguyên lão đức cao vọng trọng trong võ lâm, đã tỏ ra vô cùng xấu hổ mà trình bày không ít những khuất tất dơ bẩn liên quan đến những thành viên cao tầng của Ngũ Nhạc kiếm minh, hắn vừa nói vừa đưa ra những bằng chứng rõ ràng, kiến giải hợp lý.
Mọi người trong hội nghị lần đầu tiên biết được, những vị trưởng lão giang hồ mà từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn sùng kính lại có thể làm ra những chuyện đồi bại khiến người nghe rùng mình như thế, sau khi mọi người nghị luận ầm ĩ qua đi, cuối cùng Lâm Bình Chi tỏ ra bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên tuyên bố cùng mọi người, “Ta biết các vị tiền bối ở đây đều là nguyên lão của Ngũ nhạc kiếm minh, nhưng bây giờ Ngũ nhạc kiếm minh đã hoàn toàn không giống như năm đó được tất cả đệ tử chính đạo cam tâm tình nguyện cúi đầu nghe theo nữa. Như vậy, thật ra sự tồn tại của Ngũ Nhạc kiếm minh đã không còn đúng với ước nguyện ban đầu khi các vị tiền bối cùng nhau thành lập. Vì thế, ta, Lâm Bình Chi…..?”
Giọng nói của Lâm Bình Chi trang nghiêm hẳn lên, “Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, cũng là minh chủ đời thứ hai của Ngũ nhạc kiếm minh xin kiến nghị với mọi người giải tán Ngũ nhạc kiếm minh, chẳng hay các vị tiền bối có đồng ý không!” Nếu chính đạo thật sự tam phân ngũ liệt thì căn bản không đủ trình độ để đối nghịch với Nhật Nguyệt thần giáo, như vậy những lão gia hỏa kia đề phòng Nhật Nguyệt thần giáo trả thù còn không kịp chứ nào còn tinh lực gây phiền phức cho phái Hoa Sơn.
Tiếng nói vừa dứt, bên dưới một mảnh ồ lên, “Ta không đồng ý!” Tả Lãnh Thiền là người thứ nhất đứng lên phản đối, trong lòng cảm thấy âm thầm may mắn rằng bình thường hắn đều lạnh lùng bình tĩnh, nếu tại thời điểm này mà hắn do dự bất định thì âm mưu của Lâm Bình Chi rất có thể đã thuận lợi hoàn thành. Tuy rằng hiện tại hắn đã không còn là minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm minh nữa, nhưng dù sao thế lực này cũng là điểm tựa lớn nhất cho quyền lực của hắn trên giang hồ, tuyệt đối không thể giải tán!
Mạc Đại và Dư Thương Hải cũng phụ hoạ theo đuôi, nhưng lại là khó thể chống lại ý kiến của đông đảo những người còn lại.
Những năm gần đây, Ngũ nhạc kiếm minh thật sự là đã có hơi quá phận, khi nam phách nữ, ỷ thế hiếp người, có rất nhiều chuyện đám người ta giáo không có gây ra bọn họ đều đã tham dự, trên giang hồ có không ít người đã sớm bất mãn với đám người này, thế nhưng ngại vì Ngũ nhạc kiếm minh nhà lớn tiền nhiều nên đều phải nhịn xuống, bây giờ ngay cả người trong cuộc cũng đưa ra đề nghị giải tán thì làm sao lại có thể không đồng ý.
Mà trong năm vị chủ trì của Ngũ Nhạc kiếm minh đã có ba người Lâm Bình Chi, Định Nhàn sư thái, Thiên Môn đạo nhân tỏ ra đồng ý, phái Thanh Thành của Dư Thương Hải tuy rằng cũng là đại môn phái thế nhưng dù sao cũng tính là ngoại nhân, không có quyền xen vào.
Sau khi kết quả cuối cùng của việc thương nghị được xác nhận là tán thành, thế lực đã thống lĩnh giang hồ hơn mười năm Ngũ Nhạc kiếm minh rốt cuộc ở dưới ánh mắt của võ lâm nhân sĩ tuyên bố sụp đổ. Sự kết thúc đó khiến không ít người hả hê, cũng khiến không ít người không cam lòng dự định quay về tiếp tục đề ra những kế hoạch trả thù khác.
Sau khi giải tán Ngũ nhạc kiếm minh, những trách nhiệm đeo bám trên người của Lâm Bình Chi cũng ít hơn rất nhiều, hơn nữa hắn và Định Nhàn sư thái cũng không còn vì việc phải đeo trên lưng tội danh phản bội đồng minh cấu kết tà giáo mà phiền não, hiện tại đã không còn ai có tư cách chỉ trích bọn họ.
Có thời gian rỗi rãn,Lâm Bình Chi bắt đầu gia tăng thế công trong việc truy cầu Nhậm Doanh Doanh, tuy rằng nàng đã cực lực chống lại, nhưng cuối cũng vẫn bị luân hãm trong lưới tình của hắn. Giữa lúc hai người ngọt ngào điềm mật cũng không quên gởi một lá thư về Hắc Mộc Nhai thông báo cho nhóm người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân còn có Nhậm Ngã Hành biết đoạn tình cảm mới của mình, khiến trên bầu trởi Hắc Mộc Nhai mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm không ngừng.
Từ khi nhận được tin tức Doanh Doanh đưa tới, Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành đều đứng ở vị trí có thể thấy được người lên núi sớm nhất làm “Vọng nữ thạch”1, bọn họ thật sự không hiểu chỉ mới có hơn mười ngày ngắn ngủi, tên Lâm Bình Chi kia rốt cuộc có bản lĩnh gì lại có thể bắt được tâm tư Doanh Doanh bảo bối của họ! Thực sự là bất khả tư nghị.
Vừa nhìn thấy tung tích của đoàn người Doanh Doanh, các huynh đệ làm nhiệm vụ canh gác đã lập tức thông tri cho Nhậm Ngã Hành và Đan Vô Ngân.
Giữa lúc Lâm Bình Chi và Doanh Doanh ngọt ngào âu yếm, liền thấy Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại còn cả Nhậm Ngã Hành đangi dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bọn họ, thậm chí ngay cả Đan Vô Ngân vẫn luôn rất để ý mặt mũi ở bên ngoài cũng lần đầu tiên để Đông Phương Bất Bại ôm hắn đi, như thế đủ để cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn.
Doanh Doanh nhìn thấy khí thế ồ ạt của bọn hắn bỗng dưng có chút chùng bước, nàng cũng không muốn trải qua cái gì tam đường hội thẩm trong truyền thuyết nha!
Mặc dù Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành muôn vàn phản đối, thế nhưng dưới sự khuyên bảo của Đông Phương Bất Bại và sự thỉnh cầu khẩn thiết của Nhậm Doanh Doanh đành phải không cam tâm tình nguyện giao bảo bối Doanh Doanh của mình vào lòng nam nhân khác. Bọn họ dù sao cũng không thể bảo hộ nàng cả đời, con gái lớn lên cũng sẽ có thời điểm phải lập gia đình, hơn nữa thực sự đối tượng cũng không phải quá tệ. Thực ra, nếu không phải đối tượng Lâm Bình Chi theo đuổi là Doanh Doanh, Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành nói không chừng còn có thể vì tài ba và dũng khí của hắn mà giơ ngón tay cái lên.
Cuối cùng, Doanh Doanh gả cho Lâm Bình Chi, Phi Yên gả cho Điền Bá Quang, mà Lam Phượng Hoàng cũng đã xác định cùng một chỗ với Lao Đức Nặc, Nghi Lâm vẫn như trước theo Định Nhàn sư thái hầu hạ trước mặt phật tổ, tất cả mọi việc hình như đều đã viên mãn. Chỉ duy có ngọn lửa chưa kịp tắt của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, tối qua lại có dịp lần nữa hừng hực thiêu đốt.
“Đông Phương, ngươi nói đám nha đầu kia bây giờ đã có đủ thực lực chấp chưởng Nhật Nguyệt thần giáo chưa?” Có một ngày Đan Vô Ngân rốt cục nhịn không được hỏi Đông Phương Bất Bại, cái ý niệm kia đã sớm sản sinh trong đầu hắn từ rất lâu rồi, hắn đã sớm chán ngấy việc phải ngây ngô ở đỉnh Hắc Mộc Nhai ngột ngạt như lao tù này, hắn thật sự muốn cùng Đông Phương ra ngoài du ngoạn a.
Đông Phương Bất Bại có chút mệt mỏi buông văn kiện trong tay, “Tử Khiêm, không nên gấp gáp, cũng sắp rồi.” Hiện tại Ngũ nhạc kiếm minh đã giải tán, đối thủ duy nhất đáng giá khiến Nhật Nguyệt thần giáo phải cảnh giác đã không còn, cục diện trước mắt chính là Nhật Nguyệt thần giáo nhất gia độc đại, mà các thế lực môn phái giang hồ khác lại không ngừng đấu tranh lẫn nhau. Chỉ cần một thời gian nữa, đợi khi thế cuộc ổn định, bọn họ rất nhanh sẽ có thể cùng nhau Tiếu Ngạo Giang Hồ.
————————————————–
1/ Vọng nữ thạch: Đá chờ con gái, nữ trong nữ nhi chứ không phải nữ nhân nha mấy bạn.
Tác giả :
Ám Dạ Tranh Nanh