Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu
Chương 62: Tâm hữu linh tê
Lại thêm một ngày bình thản trôi qua, Lao Đức Nặc rốt cũng hoàn thành xong nhiệm vụ “Về lò nấu lại”2, sau khi nhận được cái gật đầu của Đông Phương Bất Bại, gã liền nhanh chóng trở về Hoa Sơn giải cứu Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung khỏi nước sôi lửa bỏng.
Ở trong đoạn thời gian này, Lao Đức Nặc thành thục ổn trọng nhanh chóng đoạt được phương tâm của Lam Phượng Hoàng, đương nhiên chuyện này cũng không tách khỏi được sự âm thầm tác hợp của Đông Phương Bất Bại.
Còn Điền Bá Quang đồng thời tiến hành huấn luyện với Lao Đức Nặc thì lại bị đánh rớt cả nửa cái mạng mới có thể hoàn thành kế hoạch của Đông Phương giáo chủ. Sau đó thì kích động bỏ qua ánh mắt giết người của Đan Vô Ngân mà nhiệt tình cùng Khúc Phi Yên ôm nhau thắm thiết.
Mà vào thời điểm Lao Đức Nặc chuẩn bị mang theo Lam Phượng Hoàng quay về Hoa Sơn, Lâm Bình Chi lại gởi đến một phong thư cầu cứu, khiến Lam Phượng Hoàng phải đối diện với việc chọn tỷ muội hay ái nhân, vô cùng đau đầu.
“Đông Phương thúc thúc, hay cứ để ta và Phi Yên đại biểu Nhật Nguyệt thần đến Hoa Sơn đi, chúng ta Thánh cô và Thánh nữ của Thần giáo, cũng nên giúp làm việc cho Thần giáo nha.” Nhậm Doanh Doanh kéo kéo ống tay áo của Vô Ngân nũng nịu, nàng biết Đan Vô Ngân rất mềm lòng trước bộ dáng này của nàng, chỉ cần làm nũng thần công xuất thế nhất định Đan Vô Ngân sẽ nhấc tay đầu hàng.
Hơn nữa, các nàng thật sự cũng không muốn lại quấy rối Đông Phương thúc thúc và Vô Ngân thúc thúc ân ái, mấy hôm nay, không biết các nàng đã trêu đến chỗ nào của Đông Phương thúc thúc khiến y luôn dùng ánh mắt khiến lòng người ta run sợ mà nhìn chằm chằm các nàng. Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, thế nhưng có thể khẳng định chắc chắn là có liên quan đến Vô Ngân thúc thúc, các nàng thật sự không muốn lại tiếp nhận ánh mắt “lăng trì” của Đông Phương thúc thúc đâu.
Bị ánh mắt mong đợi của Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đánh bại, Đan Vô Ngân chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, cho mấy đứa đi, đừng tiếp tục rung lắc mấy khớp xương già tội nghiệp của thúc nữa, thúc đã lớn tuổi rồi, không chịu nỗi sự chà đạp của mấy đứa đâu.” Sau đó liền đổi giọng, “Điền Bá Quang, Lao Đức Nặc, các ngươi nếu dám để cho Phi Yên, Phượng Hoàng hay Doanh Doanh bị chút ủy khuất nào thì hai người cũng không cần trở về đâu!” Từ sau khi Điền Bá Quang vượt qua thử thách Giới đường, Đan Vô Ngân chưa hề cho gã một sắc mặt tốt nào, hai người như vậy khiến Phi Yên vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ Vô Ngân thúc thúc vẫn trẻ con như thế nha.
Dưới sự giật dây như có như không của Đông Phương Bất Bại, Doanh Doanh và Phi Yên nhanh chóng trở thành đặc sứ của Nhật Nguyệt thần giáo mang theo gia quyến Điền Bá Quang đặc biệt tới đưa tiễn đặc sứ phái Hoa Sơn là Lao Đức Nặc và phu nhân Lam Phượng Hoàng, cả đoàn người hừng hực khí thế rời khỏi Hắc Mộc Nhai, trả lại thế giới hai người mà Đông Phương Bất Bại tha thiết ước mơ.
Có chút không nỡ nhìn đám tiểu nha đầu ly khai, Đan Vô Ngân nhìn thấy biểu tình đắc ý của Đông Phương Bất Bại thì nhẹ hừ mũi gằn giọng một chút, “Thế này đã hài lòng chưa!”
Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết tiểu xảo của y không thể gạt được Đan Vô Ngân, thế nhưng vẫn bày ra một bộ lý lẽ hùng hồn nói, “Ta cũng không có làm sai, ngươi là ái nhân của ta, tất cả tinh lực của ngươi hẳn là phải đặt lên người ta mới đúng!” Đông Phương Bất Bại đối với việc Đan Vô Ngân luôn đặt quá nhiều tâm tư lên người mấy tiểu nha đầu kia cảm thấy vô cùng bất mãn.
“Dạ dạ dạ, là ta sai rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả của ta đều thuộc về Đông Phương, bao gồm cả tinh lực của ta, như thế có được hay không!” Đan Vô Ngân ôn tồn nói lời xin lỗi với Đông Phương Bất Bại, đúng là gần đây hắn để ý chuyện của mấy tiểu nha đầu kia quá nhiều, khiến sự quan tâm của hắn với Đông Phương Bất Bại cũng tụt giảm nhiều lắm.
Sau khi hai người họ về đến nơi ở riêng, Đan Vô Ngân vô cùng ân cần hầu hạ Đông Phương Bất Bại dùng cơm trưa, sau đó ở lại cùng tản bộ một hồi trong hoa viên. Rất nhanh sau đó, Đan Vô Ngân liền đưa Đông Phương Bất Bại về phòng ngủ, vì y cởi áo tháo đai lưng.
Đông Phương Bất Bại vừa nhìn ánh mắt của Đan Vô Ngân liền biết hắn muốn làm gì, bàn tay của y ngăn cản vuốt sói đang muốn tháo đai lưng của mình có vẻ chẳng có chút kiên quyết nào, nhỏ giọng, “Tử Khiêm, bây giờ đang là ban ngày mà.” Bạch nhật tuyên dâm3 khiến người ta cảm thấy thật khó xử nha, Đông Phương Bất Bại cảm giác cả tai của mình cũng đã nóng đến bốc khói rồi.
Đan Vô Ngân rất nhẹ nhàng bắt lại bàn tay của Đông Phương Bất Bại đem đặt lên hạ thân của mình, “Đông Phương của ta, ngươi không ngoan chút nào, ta đợi không nỗi muốn trừng phạt ngươi thật nặng mà.” Sau đó bàn tay lại bắt đầu thuần thục công tác trên thân thể người kia.
Nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim của Đông Phương Bất Bại, thân thể sớm đã quen thuộc với sự gần gũi của Đan Vô Ngân, chỉ cần một chút động chạm như thế cũng khiến y bắt đầu nhũn ra, “Ư… Tử Khiêm…” Đông Phương Bất Bại trong lúc bất tri bất giác thì thầm.
“Ừ, ta ở đây.” Đan Vô Ngân biết ái nhân gọi tên mình là có ý gì, ngoài miệng trả lời còn tay thì đã lần mò đến nội y của Đông Phương Bất Bại.
Dòng điện lưu quen thuộc theo bàn tay của Đan Vô Ngân mà bao phủ cả thần trí của Đông Phương Bất Bại khiến y nhịn không được mà thấp giọng rên rỉ. Còn Đan Vô Ngân cũng bởi vì thanh âm dụ hoặc của người bên dưới mà đỏ cả mắt lên, vô luận bao nhiêu lần, thanh âm của Đông Phương đều có thể khiến hắn phát cuồng lên như thế.
Động tác trên tay hắn không tự chủ mà càng thêm ra sức, khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy có chút đau đớn nhưng đồng thời lại chiếm được khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Hơi ưỡn ngực để cho hành động của Đan Vô Ngân càng thêm thuận tiện, Đông Phương Bất Bại dùng bàn tay rãnh rỗi còn lại ôm lấy người đang nằm phía trên y, “Tử Khiêm, lên giường…” Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi trên người Đông Phương Bất Bại khiến y có cảm giác phá lệ bất đồng.
“Không được!” Đan Vô Ngân rất kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương Bất Bại, ngày hôm nay, hắn muốn thử một cảm giác thật đặc biệt.
Chân của Đông Phương Bất Bại đã bắt đầu nhũn ra, y chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào sự nâng đỡ của Đan Vô Ngân mà đứng thẳng, thấy Đan Vô Ngân chỉ mãi lo tự chơi đùa mà không để ý đến khao khát của y, Đông Phương Bất Bại có chút giận dỗi, y khẽ khẽ cắn môi rồi dứt khoát cúi đầu.
Rất nhuần nhuyễn tìm được điểm nhạy cảm của Đan Vô Ngân, y nhẹ nhàng gặm cắn phía dưới yết hầu của đối phương đểu lại một điểm ấn ký nhàn nhạt, hành động này cũng khiến động tác trên tay Đan Vô Ngân châm rãi dừng lại.
“Đông Phương…, ngươi thật nhiệt tình.” Bị động tác của Đông Phương Bất Bại kích thích đến thở hổn hển, Đan Vô Ngân thật lòng tán thưởng, Đông Phương đã càng ngày càng chủ động phương diện này rồi, thật là khiến hắn rất… hài lòng nha.
“Hừ!” Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, sau đó bàn tay đang đặt dưới hạ thân ai kia chậm rãi lần mò lên trên.
“Đông Phương, đừng mà!” Mất đi sự an ủi của Đông Phương Bất Bạii, Đan Vô Ngân rất bất mãn ở cọ xát lên người ái nhân.
Đông Phương Bất Bại bởi vì động tác của Đan Vô Ngân mà thở gấp một nhịp, rồi dùng đôi mắt ướt át của mình nhìn Đan Vô Ngân bị trầm mê vào trong đó.
Y đắc ý giương lên khóe miệng, để xem ngươi làm sao tính sổ chuyện này với ta.
Sau khi hết thảy đều kết thúc, lúc Đông Phương Bất Bại đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại nghe được Đan Vô Ngân nhẹ nhàng nói bên tai y, “Sổ sách của chúng ta còn rất nhiều thời gian để giải quyết, Đông Phương của ta!”
Ngày tiếp theo, khi Đông Phương Bất Bại lưng mỏi eo đau nhìn Đan Vô Ngân thần thanh khí sảng đang giúp y thu thập bân trước bận sau, trong ngực lại tràn đầy oán niệm. Vì sao tối hôm qua đã bỏ ra cái giá lớn vậy cũng không khiến Tử Khiêm bỏ qua ý niệm nghiêm phạt mình chứ, trước đây chưa bao giờ Tử Khiêm khiến mình mệt mỏi thế này.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Đông Phương Bất Bại có chút sợ hãi, Tử Khiêm sẽ không giận thật chứ?
“Tử Khiêm…” Đông Phương Bất Bại có chút lo sợ bất an gọi Đan Vô Ngân.
“Hử?” Ngày hôm qua chiếm được cực đại thỏa mãn nên trên mặt Đan Vô Ngân khi ngẩn lên vẫn đang tràn đầy nét cười, thế nhưng đối diện y lại là bộ dạng chân mày nhíu chặt của Đông Phương Bất Bại.
Vội vã đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, ngồi vào trên giường ôm lấy ái nhân, đặt y ngôi lên trên đùi mình, Đan Vô Ngân khẽ vuốt ve vùng xung quanh lông mày của Đông Phương Bất Bại, cảm giác đau lòng lại trỗi lên, “Đông Phương, làm sao vậy?” Không phải ngày hôm qua còn rất tốt sao, thậm chí còn rất nhiệt tình, rất chủ động, không lẽ mình khiến y mệt mỏi rồi?
Đan Vô Ngân luôn biết ở trong chuyện đó, người phía dưới phải chịu đựng nhiều hơn so với đối phương, vì thế mỗi lần gần gũi hắn đều vô cùng để ý, chỉ là ngày hôm qua hắn thật sự không nhịn được trước sự dụ dỗ của Đông Phương, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thì đã không có biện pháp đình chỉ động tác rồi, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ muốn nhanh hơn, mạnh hơn nữa, chỉ sợ đã làm Đông Phương thật mệt mỏi mất rồi.
Bởi vì Đông Phương thân thể hạn chế, vì vậy không thể đảm nhiệm phía trên để bớt mệt mỏi, Đan Vô Ngân cau mày bắt đầu suy tư xem rốt cuộc mình có thể làm gì để ái nhân có thể thoải mái hơn, bằng không đi hỏi Bình Nhất Chỉ đại ca một chút đi. (Hình như anh này là một trong số hiếm công cam tâm tình nguyện để thụ lên trên nha. Mèo cảm thấy hỗ công cũng không có gì sai, đã yêu thì ai trên ai dưới thật sự quan trọng lắm sao? Yêu mà khư khư cái chữ tôn nghiêm như thế, hình như giống chiếm hữu hơn nhiều.)
Đông Phương Bất Bại cũng không biết rõ trong đầu Đan Vô Ngân đang nghĩ cái gì, thấy hắn nửa ngày không lên tiếng liền cho rằng đang giận thật. Y cũng biết Đan Vô Ngân luôn rất cưng chiều mấy nha đầu kia, hiện tại bị y sắp đặt chuẩn bị gã ra ngoài hết sẽ không tránh khỏi bị hắn giận dỗi, vì thế cũng bắt đầu suy nghĩ tìm cách vuốt giận cho Đan Vô Ngân.
Ngày hôm đó, Bình Nhất Chỉ đang bận rộn lo lắng phơi nắng cho đám thảo dược của mình liền thấy Đan Vô Ngân từ đằng xa bước vào dược lô của mình.
“Đan tiểu tử, ngày hôm nay thế nào lại rảnh rỗi chạy đến đây? Không ở bên cạnh ái nhân của ngươi sao?” Bình Nhất Chỉ và Đan Vô Ngân quan hệ tốt, đương sơ khi hắn vừa cùng Đông Phương Bất Bại ở chung với nhau cũng đã được Bình Nhất Chỉ mạnh mẽ ủng hộ, vì thế đối với sự đùa giỡn của lão Đan Vô Ngân cũng không mấy để tâm, “Bình đại ca, ta cũng là vô sự bất đăng tam bảo điện4, hôm nay đến đây vì muốn hỏi lão ca một vài vấn đề.”
Đan Vô Ngân đem sự sầu lo của mình nói thẳng với Bình Nhất Chỉ khiến lão có cơ hội lắc đầu cười nhạo, “Hai người các ngươi nha, thực sự rất thú vị.”
“Hử?” Hai người? Hắn và Đông Phương sao? Đan Vô Ngân không chút không kịp phản ứng.
Bình Nhất Chỉ cười cười, “Ngươi chân sau vừa tới cũng đúng lúc giáo chủ chân trước vừa đi.” Nên nói là bọn họ có tâm hữu linh tê nhất điểm thông (thần giao cách cảm) sao?
Đông Phương?”Đông Phương tới làm gì, ngã bệnh sao?” Đan Vô Ngân có chút nóng nảy, quả nhiên ngày hôm qua vẫn là quá miễn cưỡng rồi, hắn xoay người muốn gấp rút quay về trông nom Đông Phương Bất Bại.
“Đan tiểu tử quay lại, ta chưa nói có chuyện, ngươi thì gấp cái gì.” Bình Nhất Chỉ vội vàng đem Đan Vô Ngân đang mù quán kia gọi trở về, “Giáo chủ đến để hỏi ta phương pháp khiến ngươi càng hài lòng, muốn khiến ngươi không giận nữa.” Hai người này nha, Bình Nhất Chỉ lắc đầu muốn thở dài nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi ngưỡng mộ. Nhìn thấy bọn họ kẻ trước người sau đến đây đều là suy nghĩ vì đối phương, sợ rằng bất cứ ai nhìn thấy cách ở chung của hai người họ cũng không khỏi mang lòng ngưỡng mộ nha..
“Ớ” Đan Vô Ngân đối với y thuật của Bình Nhất Chỉ vô cùng tin tưởng, sau khi tạm thời yên lòng mới nhớ đến thông tin mình vừa nghe được, “Muốn ta không giận nữa? Ta nào có tức giận chứ.” Bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua mình đã nói nghiêm phạt để tăng thêm tình thú liền bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu, “A, ngày hôm qua ta là nói đùa thôi, không ngờ Đông Phương lại tưởng thật, Bình đại ca, ngươi đã chỉ cách gì cho Đông Phương vậy?” Đan Vô Ngân tò mò hỏi, kết quả lại thấy Bình Nhất Chỉ giả vờ thần bí lắc đầu, “Thiên cơ bất khả lậu.”
Nghĩ đến sau khi trở về liền có thể biết được “thiên cơ” trong lời lão, Đan Vô Ngân cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà là đem trọng tâm quay về vấn đề chính, “Bình đại ca, chuyện mà ta vừa nói có biện pháp giải quyết gì không?” Vô luận nói như thế nào, sau mỗi lần gần gũi dù Đông Phương cũng không khó chịu gì nhưng cũng không tránh khỏi vài phần uể oải, nghe nói nếu xử lý không tốt, đến khi lớn tuổi sẽ để lại di chứng nha.
Bình Nhất Chỉ nghĩ nghĩ, “Biện pháp thật ra là có, chỉ xem ngươi muốn làm hay không thôi.”
——————————–
1/ Tâm hữu linh tê: Trích từ bài thơ Vô đề của nhà thơ thời vãn đường Lý Thương Ẩn (Mèo thích thơ của vị này). Ý nghĩa câu này tương tự như thần giao cách cảm.
2/ Về lò nấu lại: Nguyên văn “Hồi lô trọng tạo”.
3/ Bạch nhật tuyên dâm: ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ.
4/ Vô sự bất đăng tam bảo điện: Tam bảo điện là điện thờ Phật. Ý cả câu là nếu không có chuyện cần nhờ cũng sẽ không đến tìm người.
Ở trong đoạn thời gian này, Lao Đức Nặc thành thục ổn trọng nhanh chóng đoạt được phương tâm của Lam Phượng Hoàng, đương nhiên chuyện này cũng không tách khỏi được sự âm thầm tác hợp của Đông Phương Bất Bại.
Còn Điền Bá Quang đồng thời tiến hành huấn luyện với Lao Đức Nặc thì lại bị đánh rớt cả nửa cái mạng mới có thể hoàn thành kế hoạch của Đông Phương giáo chủ. Sau đó thì kích động bỏ qua ánh mắt giết người của Đan Vô Ngân mà nhiệt tình cùng Khúc Phi Yên ôm nhau thắm thiết.
Mà vào thời điểm Lao Đức Nặc chuẩn bị mang theo Lam Phượng Hoàng quay về Hoa Sơn, Lâm Bình Chi lại gởi đến một phong thư cầu cứu, khiến Lam Phượng Hoàng phải đối diện với việc chọn tỷ muội hay ái nhân, vô cùng đau đầu.
“Đông Phương thúc thúc, hay cứ để ta và Phi Yên đại biểu Nhật Nguyệt thần đến Hoa Sơn đi, chúng ta Thánh cô và Thánh nữ của Thần giáo, cũng nên giúp làm việc cho Thần giáo nha.” Nhậm Doanh Doanh kéo kéo ống tay áo của Vô Ngân nũng nịu, nàng biết Đan Vô Ngân rất mềm lòng trước bộ dáng này của nàng, chỉ cần làm nũng thần công xuất thế nhất định Đan Vô Ngân sẽ nhấc tay đầu hàng.
Hơn nữa, các nàng thật sự cũng không muốn lại quấy rối Đông Phương thúc thúc và Vô Ngân thúc thúc ân ái, mấy hôm nay, không biết các nàng đã trêu đến chỗ nào của Đông Phương thúc thúc khiến y luôn dùng ánh mắt khiến lòng người ta run sợ mà nhìn chằm chằm các nàng. Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, thế nhưng có thể khẳng định chắc chắn là có liên quan đến Vô Ngân thúc thúc, các nàng thật sự không muốn lại tiếp nhận ánh mắt “lăng trì” của Đông Phương thúc thúc đâu.
Bị ánh mắt mong đợi của Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đánh bại, Đan Vô Ngân chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, cho mấy đứa đi, đừng tiếp tục rung lắc mấy khớp xương già tội nghiệp của thúc nữa, thúc đã lớn tuổi rồi, không chịu nỗi sự chà đạp của mấy đứa đâu.” Sau đó liền đổi giọng, “Điền Bá Quang, Lao Đức Nặc, các ngươi nếu dám để cho Phi Yên, Phượng Hoàng hay Doanh Doanh bị chút ủy khuất nào thì hai người cũng không cần trở về đâu!” Từ sau khi Điền Bá Quang vượt qua thử thách Giới đường, Đan Vô Ngân chưa hề cho gã một sắc mặt tốt nào, hai người như vậy khiến Phi Yên vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ Vô Ngân thúc thúc vẫn trẻ con như thế nha.
Dưới sự giật dây như có như không của Đông Phương Bất Bại, Doanh Doanh và Phi Yên nhanh chóng trở thành đặc sứ của Nhật Nguyệt thần giáo mang theo gia quyến Điền Bá Quang đặc biệt tới đưa tiễn đặc sứ phái Hoa Sơn là Lao Đức Nặc và phu nhân Lam Phượng Hoàng, cả đoàn người hừng hực khí thế rời khỏi Hắc Mộc Nhai, trả lại thế giới hai người mà Đông Phương Bất Bại tha thiết ước mơ.
Có chút không nỡ nhìn đám tiểu nha đầu ly khai, Đan Vô Ngân nhìn thấy biểu tình đắc ý của Đông Phương Bất Bại thì nhẹ hừ mũi gằn giọng một chút, “Thế này đã hài lòng chưa!”
Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết tiểu xảo của y không thể gạt được Đan Vô Ngân, thế nhưng vẫn bày ra một bộ lý lẽ hùng hồn nói, “Ta cũng không có làm sai, ngươi là ái nhân của ta, tất cả tinh lực của ngươi hẳn là phải đặt lên người ta mới đúng!” Đông Phương Bất Bại đối với việc Đan Vô Ngân luôn đặt quá nhiều tâm tư lên người mấy tiểu nha đầu kia cảm thấy vô cùng bất mãn.
“Dạ dạ dạ, là ta sai rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả của ta đều thuộc về Đông Phương, bao gồm cả tinh lực của ta, như thế có được hay không!” Đan Vô Ngân ôn tồn nói lời xin lỗi với Đông Phương Bất Bại, đúng là gần đây hắn để ý chuyện của mấy tiểu nha đầu kia quá nhiều, khiến sự quan tâm của hắn với Đông Phương Bất Bại cũng tụt giảm nhiều lắm.
Sau khi hai người họ về đến nơi ở riêng, Đan Vô Ngân vô cùng ân cần hầu hạ Đông Phương Bất Bại dùng cơm trưa, sau đó ở lại cùng tản bộ một hồi trong hoa viên. Rất nhanh sau đó, Đan Vô Ngân liền đưa Đông Phương Bất Bại về phòng ngủ, vì y cởi áo tháo đai lưng.
Đông Phương Bất Bại vừa nhìn ánh mắt của Đan Vô Ngân liền biết hắn muốn làm gì, bàn tay của y ngăn cản vuốt sói đang muốn tháo đai lưng của mình có vẻ chẳng có chút kiên quyết nào, nhỏ giọng, “Tử Khiêm, bây giờ đang là ban ngày mà.” Bạch nhật tuyên dâm3 khiến người ta cảm thấy thật khó xử nha, Đông Phương Bất Bại cảm giác cả tai của mình cũng đã nóng đến bốc khói rồi.
Đan Vô Ngân rất nhẹ nhàng bắt lại bàn tay của Đông Phương Bất Bại đem đặt lên hạ thân của mình, “Đông Phương của ta, ngươi không ngoan chút nào, ta đợi không nỗi muốn trừng phạt ngươi thật nặng mà.” Sau đó bàn tay lại bắt đầu thuần thục công tác trên thân thể người kia.
Nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim của Đông Phương Bất Bại, thân thể sớm đã quen thuộc với sự gần gũi của Đan Vô Ngân, chỉ cần một chút động chạm như thế cũng khiến y bắt đầu nhũn ra, “Ư… Tử Khiêm…” Đông Phương Bất Bại trong lúc bất tri bất giác thì thầm.
“Ừ, ta ở đây.” Đan Vô Ngân biết ái nhân gọi tên mình là có ý gì, ngoài miệng trả lời còn tay thì đã lần mò đến nội y của Đông Phương Bất Bại.
Dòng điện lưu quen thuộc theo bàn tay của Đan Vô Ngân mà bao phủ cả thần trí của Đông Phương Bất Bại khiến y nhịn không được mà thấp giọng rên rỉ. Còn Đan Vô Ngân cũng bởi vì thanh âm dụ hoặc của người bên dưới mà đỏ cả mắt lên, vô luận bao nhiêu lần, thanh âm của Đông Phương đều có thể khiến hắn phát cuồng lên như thế.
Động tác trên tay hắn không tự chủ mà càng thêm ra sức, khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy có chút đau đớn nhưng đồng thời lại chiếm được khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Hơi ưỡn ngực để cho hành động của Đan Vô Ngân càng thêm thuận tiện, Đông Phương Bất Bại dùng bàn tay rãnh rỗi còn lại ôm lấy người đang nằm phía trên y, “Tử Khiêm, lên giường…” Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi trên người Đông Phương Bất Bại khiến y có cảm giác phá lệ bất đồng.
“Không được!” Đan Vô Ngân rất kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương Bất Bại, ngày hôm nay, hắn muốn thử một cảm giác thật đặc biệt.
Chân của Đông Phương Bất Bại đã bắt đầu nhũn ra, y chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào sự nâng đỡ của Đan Vô Ngân mà đứng thẳng, thấy Đan Vô Ngân chỉ mãi lo tự chơi đùa mà không để ý đến khao khát của y, Đông Phương Bất Bại có chút giận dỗi, y khẽ khẽ cắn môi rồi dứt khoát cúi đầu.
Rất nhuần nhuyễn tìm được điểm nhạy cảm của Đan Vô Ngân, y nhẹ nhàng gặm cắn phía dưới yết hầu của đối phương đểu lại một điểm ấn ký nhàn nhạt, hành động này cũng khiến động tác trên tay Đan Vô Ngân châm rãi dừng lại.
“Đông Phương…, ngươi thật nhiệt tình.” Bị động tác của Đông Phương Bất Bại kích thích đến thở hổn hển, Đan Vô Ngân thật lòng tán thưởng, Đông Phương đã càng ngày càng chủ động phương diện này rồi, thật là khiến hắn rất… hài lòng nha.
“Hừ!” Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, sau đó bàn tay đang đặt dưới hạ thân ai kia chậm rãi lần mò lên trên.
“Đông Phương, đừng mà!” Mất đi sự an ủi của Đông Phương Bất Bạii, Đan Vô Ngân rất bất mãn ở cọ xát lên người ái nhân.
Đông Phương Bất Bại bởi vì động tác của Đan Vô Ngân mà thở gấp một nhịp, rồi dùng đôi mắt ướt át của mình nhìn Đan Vô Ngân bị trầm mê vào trong đó.
Y đắc ý giương lên khóe miệng, để xem ngươi làm sao tính sổ chuyện này với ta.
Sau khi hết thảy đều kết thúc, lúc Đông Phương Bất Bại đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại nghe được Đan Vô Ngân nhẹ nhàng nói bên tai y, “Sổ sách của chúng ta còn rất nhiều thời gian để giải quyết, Đông Phương của ta!”
Ngày tiếp theo, khi Đông Phương Bất Bại lưng mỏi eo đau nhìn Đan Vô Ngân thần thanh khí sảng đang giúp y thu thập bân trước bận sau, trong ngực lại tràn đầy oán niệm. Vì sao tối hôm qua đã bỏ ra cái giá lớn vậy cũng không khiến Tử Khiêm bỏ qua ý niệm nghiêm phạt mình chứ, trước đây chưa bao giờ Tử Khiêm khiến mình mệt mỏi thế này.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Đông Phương Bất Bại có chút sợ hãi, Tử Khiêm sẽ không giận thật chứ?
“Tử Khiêm…” Đông Phương Bất Bại có chút lo sợ bất an gọi Đan Vô Ngân.
“Hử?” Ngày hôm qua chiếm được cực đại thỏa mãn nên trên mặt Đan Vô Ngân khi ngẩn lên vẫn đang tràn đầy nét cười, thế nhưng đối diện y lại là bộ dạng chân mày nhíu chặt của Đông Phương Bất Bại.
Vội vã đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, ngồi vào trên giường ôm lấy ái nhân, đặt y ngôi lên trên đùi mình, Đan Vô Ngân khẽ vuốt ve vùng xung quanh lông mày của Đông Phương Bất Bại, cảm giác đau lòng lại trỗi lên, “Đông Phương, làm sao vậy?” Không phải ngày hôm qua còn rất tốt sao, thậm chí còn rất nhiệt tình, rất chủ động, không lẽ mình khiến y mệt mỏi rồi?
Đan Vô Ngân luôn biết ở trong chuyện đó, người phía dưới phải chịu đựng nhiều hơn so với đối phương, vì thế mỗi lần gần gũi hắn đều vô cùng để ý, chỉ là ngày hôm qua hắn thật sự không nhịn được trước sự dụ dỗ của Đông Phương, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thì đã không có biện pháp đình chỉ động tác rồi, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ muốn nhanh hơn, mạnh hơn nữa, chỉ sợ đã làm Đông Phương thật mệt mỏi mất rồi.
Bởi vì Đông Phương thân thể hạn chế, vì vậy không thể đảm nhiệm phía trên để bớt mệt mỏi, Đan Vô Ngân cau mày bắt đầu suy tư xem rốt cuộc mình có thể làm gì để ái nhân có thể thoải mái hơn, bằng không đi hỏi Bình Nhất Chỉ đại ca một chút đi. (Hình như anh này là một trong số hiếm công cam tâm tình nguyện để thụ lên trên nha. Mèo cảm thấy hỗ công cũng không có gì sai, đã yêu thì ai trên ai dưới thật sự quan trọng lắm sao? Yêu mà khư khư cái chữ tôn nghiêm như thế, hình như giống chiếm hữu hơn nhiều.)
Đông Phương Bất Bại cũng không biết rõ trong đầu Đan Vô Ngân đang nghĩ cái gì, thấy hắn nửa ngày không lên tiếng liền cho rằng đang giận thật. Y cũng biết Đan Vô Ngân luôn rất cưng chiều mấy nha đầu kia, hiện tại bị y sắp đặt chuẩn bị gã ra ngoài hết sẽ không tránh khỏi bị hắn giận dỗi, vì thế cũng bắt đầu suy nghĩ tìm cách vuốt giận cho Đan Vô Ngân.
Ngày hôm đó, Bình Nhất Chỉ đang bận rộn lo lắng phơi nắng cho đám thảo dược của mình liền thấy Đan Vô Ngân từ đằng xa bước vào dược lô của mình.
“Đan tiểu tử, ngày hôm nay thế nào lại rảnh rỗi chạy đến đây? Không ở bên cạnh ái nhân của ngươi sao?” Bình Nhất Chỉ và Đan Vô Ngân quan hệ tốt, đương sơ khi hắn vừa cùng Đông Phương Bất Bại ở chung với nhau cũng đã được Bình Nhất Chỉ mạnh mẽ ủng hộ, vì thế đối với sự đùa giỡn của lão Đan Vô Ngân cũng không mấy để tâm, “Bình đại ca, ta cũng là vô sự bất đăng tam bảo điện4, hôm nay đến đây vì muốn hỏi lão ca một vài vấn đề.”
Đan Vô Ngân đem sự sầu lo của mình nói thẳng với Bình Nhất Chỉ khiến lão có cơ hội lắc đầu cười nhạo, “Hai người các ngươi nha, thực sự rất thú vị.”
“Hử?” Hai người? Hắn và Đông Phương sao? Đan Vô Ngân không chút không kịp phản ứng.
Bình Nhất Chỉ cười cười, “Ngươi chân sau vừa tới cũng đúng lúc giáo chủ chân trước vừa đi.” Nên nói là bọn họ có tâm hữu linh tê nhất điểm thông (thần giao cách cảm) sao?
Đông Phương?”Đông Phương tới làm gì, ngã bệnh sao?” Đan Vô Ngân có chút nóng nảy, quả nhiên ngày hôm qua vẫn là quá miễn cưỡng rồi, hắn xoay người muốn gấp rút quay về trông nom Đông Phương Bất Bại.
“Đan tiểu tử quay lại, ta chưa nói có chuyện, ngươi thì gấp cái gì.” Bình Nhất Chỉ vội vàng đem Đan Vô Ngân đang mù quán kia gọi trở về, “Giáo chủ đến để hỏi ta phương pháp khiến ngươi càng hài lòng, muốn khiến ngươi không giận nữa.” Hai người này nha, Bình Nhất Chỉ lắc đầu muốn thở dài nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi ngưỡng mộ. Nhìn thấy bọn họ kẻ trước người sau đến đây đều là suy nghĩ vì đối phương, sợ rằng bất cứ ai nhìn thấy cách ở chung của hai người họ cũng không khỏi mang lòng ngưỡng mộ nha..
“Ớ” Đan Vô Ngân đối với y thuật của Bình Nhất Chỉ vô cùng tin tưởng, sau khi tạm thời yên lòng mới nhớ đến thông tin mình vừa nghe được, “Muốn ta không giận nữa? Ta nào có tức giận chứ.” Bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua mình đã nói nghiêm phạt để tăng thêm tình thú liền bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu, “A, ngày hôm qua ta là nói đùa thôi, không ngờ Đông Phương lại tưởng thật, Bình đại ca, ngươi đã chỉ cách gì cho Đông Phương vậy?” Đan Vô Ngân tò mò hỏi, kết quả lại thấy Bình Nhất Chỉ giả vờ thần bí lắc đầu, “Thiên cơ bất khả lậu.”
Nghĩ đến sau khi trở về liền có thể biết được “thiên cơ” trong lời lão, Đan Vô Ngân cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà là đem trọng tâm quay về vấn đề chính, “Bình đại ca, chuyện mà ta vừa nói có biện pháp giải quyết gì không?” Vô luận nói như thế nào, sau mỗi lần gần gũi dù Đông Phương cũng không khó chịu gì nhưng cũng không tránh khỏi vài phần uể oải, nghe nói nếu xử lý không tốt, đến khi lớn tuổi sẽ để lại di chứng nha.
Bình Nhất Chỉ nghĩ nghĩ, “Biện pháp thật ra là có, chỉ xem ngươi muốn làm hay không thôi.”
——————————–
1/ Tâm hữu linh tê: Trích từ bài thơ Vô đề của nhà thơ thời vãn đường Lý Thương Ẩn (Mèo thích thơ của vị này). Ý nghĩa câu này tương tự như thần giao cách cảm.
2/ Về lò nấu lại: Nguyên văn “Hồi lô trọng tạo”.
3/ Bạch nhật tuyên dâm: ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ.
4/ Vô sự bất đăng tam bảo điện: Tam bảo điện là điện thờ Phật. Ý cả câu là nếu không có chuyện cần nhờ cũng sẽ không đến tìm người.
Tác giả :
Ám Dạ Tranh Nanh