Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu
Chương 57: Nhà
Trong khi Lâm Bình Chi thuận lợi trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn đồng thời kiêm chức minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh, đoàn người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân cũng đã sớm rời khỏi Hoa sơn, bắt đầu một chuyến lữ hành mới.“Tử Khiêm, ngươi nghĩ muốn đi đâu?” Từ khi mọi người đều biết rõ vị trí của Đông Phương Bất Bại, y càng càng thêm quang minh chính đại mặc y phục nữ nhân, thậm chí nếu lúc nào tâm tình tốt còn có thể tìm Tang tam nương lãnh giáo vấn đề trang điểm, ăn mặc thế nào cho đẹp, khiến cho đôi mắt của Tang tam nương thường xuyên lóe ra những tia sáng làm người sợ hãi. Mà Nhậm Doanh Doanh, Khúc Phi Yên còn có Lam Phượng Hoàng, sau khi trãi qua sự dạy dỗ ‘độc hại’ của Tang tam nương, cũng hay dùng ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm hỗ động của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.
Những ánh mắt đó khiến Đan Vô Ngân sợ đến mức vội vàng cách ly mấy tiểu nha đầu kia khỏi Tang tam nương, để tránh cho các nàng bị người dạy hỏng.
Đan Vô Ngân lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen dài mềm mượt như tơ của Đông Phương Bất Bại, “Tùy tiện đi thôi, đi tới chỗ nào, thì vui chơi ở chỗ ấy. Thiên hạ lớn như vậy hẳn cũng sẽ có nhiều chỗ thú vị thôi, cứ từ từ đi hết, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì để vội vàng.” Xa xa ở Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành số khổ đang xử lý công vụ chất cao như núi bỗng nhiên rùng mình, bẻ bẻ ngón tay, “Hai tên khốn kiếp Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân kia cũng nên quay về rồi chứ, rốt cục đến khi nào ta mới có thể thoát ly khổ ải đây!”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, sau đó vén mành xe lên thưởng thức mỹ cảnh dọc đường.
“Đông Phương, hôm qua Đồng đại ca truyền tin tức đến, ‘nhà’ của chúng ta đã xây dựng xong rồi.” Đan Vô Ngân đột nhiên nói một câu, thành công kéo lực chú ý của Đông Phương Bất Bại từ phong cảnh bên ngoài chuyển đến trên người hắn.
“Đã xong rồi sao? Như vậy thật là tốt quá!” Đông Phương Bất Bại hưng phấn nói, lần trước sau khi hưởng tuần trăng mật quay về, Đan Vô Ngân đã nói qua với y chỗ vách núi gần Hắc Mộc Nhai rất thích hợp để kiến tạo một trang viên hoàn mỹ, thật không ngờ nơi đó nhanh như vậy đã được xây dựng xong.
Thấy dáng vẻ cao hứng của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân lại không nhịn được ngứa tay nhéo mũi của y một cái, “Đừng vui mừng sớm như vậy, còn rất nhiều chuyện phải đợi chúng ta quay về mới có thể sắp xếp.”
Đông Phương Bất Bại vui vẻ đến cả mắt cũng đều híp lại, ngã đầu tựa lên vai Đan Vô Ngân, bắt đầu tưởng tượng những vật trang trí chuẩn bị cho ‘Nhà’ của hai người bọn họ.
Đan Vô Ngân nhìn thấy sự vui vẻ của Đông Phương Bất Bại thì len lén thở dài một hơi, tâm tư cũng có thể buông xuống.
Hai người bọn họ dù sao cũng là thủ lĩnh của Nhật Nguyệt thần giáo không thể rời đi quá lâu, vì vậy đêm qua Đan Vô Ngân đã thương lượng với Đông Phương Bất Bại quyết định chỉ du ngoạn thêm một tháng nữa rồi sẽ trở về Hắc Mộc Nhai, quyết định này khiến cho tâm tình của Đông Phương Bất Bại cả ngày hôm nay vẫn cứ rầu rĩ, hiện tại rốt cục cũng có khởi sắc rồi, thậm chí Đông Phương Bất Bại còn bắt đầu chờ mong ngày trở về.
Dọc theo đường đi, bởi vì có Nhậm Doanh Doanh, Khúc Phi Yên, Lam Phượng Hoàng cùng với Nghi Lâm bốn tiểu nha đầu cùng một chỗ ríu rít cãi nhau ầm ĩ, vì thế cả đoạn đường đều trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mấy tiểu cô nương kia chơi đùa đến thỏa mãn hài lòng, còn các trưởng bối nhìn thấy bộ dạng các nàng vui vẻ hòa thuận cũng đều hài lòng thỏa mãn.
Cũng may là cả hành trình lần này cũng không còn việc bất ngờ gì xảy ra giữa đường, nhượng đám người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân rốt cục cũng có được một chuyến lữ hành vui vui vẻ vẻ, yên tâm thưởng ngoạn. Thẳng đến khi thời hạn một tháng rốt cục cũng đến, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã đến thời điểm phải về Hắc Mộc Nhai.
Đoàn người phái Hằng Sơn cho dù đã công khai đồng hành cùng hai ma đầu của Nhật Nguyệt thần giáo, thế nhưng Định Nhàn sư thái vẫn cự tuyệt lời mời đến thăm Hắc Mộc Nhai, bà quyết định mang các đệ tử quay về Hằng sơn, ở trước mặt Phật tổ thành tâm đảnh lễ, mong muốn rửa sạch những tội nghiệt đã nhiễm trên chốn võ lâm giang hồ trong khoảng thời gian này.
Mặc dù vô cùng tiếc nuối, thế nhưng bốn tiểu cô nương đã hiểu chuyện kia cũng đành phải quyến luyến chia tay, Doanh Doanh và Phi Yên không hề đưa ra yêu cầu bốc đồng muốn ai phải lưu lại, chỉ là hai mắt rưng rưng lệ lưu luyến không rời, cầm tay Nghi Lâm hứa hẹn nhất định sẽ đến thăm nàng.
Về số phận của Điền Bá Quang, dưới tình huống Định Nhàn sư thái lần thứ hai khẳng định cự tuyệt tiếp nhận gã, cuối cùng gã vẫn bị chuyển về làm sai vặt cho Khúc Phi Yên. Biết được kết quả đó, Khúc Phi Yên khẽ dẫu môi lầm bầm vài câu không rõ, ngược lại thì Điền Bá Quang đã không còn bộ dạng không cam lòng như một tháng trước, gã rất cao hứng tiếp nhận vận mạng của mình, điều này làm cho Đan Vô Ngân dùng ánh mắt thâm ý trùng trùng không ngừng nhìn gã.
Da mặt của Điền Bá Quang thật sự không phải dày bình thường, thấy Đan Vô Ngân chú ý tới mình, gã không giống như trước đây chạy càng xa càng tốt, ngược lại còn nở một nụ cười rực rỡ mà đáp lễ. Thái độ như vậy khiến hứng thú của Đan Vô Ngân tăng vọt, hắn chọt chọt Đông Phương Bất Bại khẽ thì thầm.
“Đông Phương, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy tên Điền Bá Quang này không bình thường lắm nha.” Có gian tình, ngọn lửa bát quái trong lòng Đan Vô Ngân thoắt cái đã tìm được nhiên liệu thích hợp, kích phát cháy lên hừng hực.
“Hử?” Đông Phương Bất Bại vừa rồi cũng không chú ý tới Điền Bá Quang, lúc này mới nghi ngờ nhìn về hướng bên kia, đúng lúc Khúc Phi Yên đang hô to gọi nhỏ với Điền Bá Quang.
“Ta nói tên đại sắc lang này, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh lên đây hầu hạ bổn tiểu thư chơi đùa!” Khúc Phi Yên vén màn xe lên, giọng điệu kẻ cả nói với Điền Bá Quang đang cỡi ngựa hành tẩu bên cạnh.
Điền Bá Quang bị người ra lệnh cũng không hề tức giận, ngược lại rất cao hứng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, chui vào bên trong.
Đông Phương Bất Bại thấy Điền Bá Quang chẳng còn chút vẻ chán chường hay kiệt ngạo bất tuân giống một tháng trước, trái lại giữa đôi lông mày lại sinh ra vài phần nhu tình, “Chẳng lẽ Điền Bá Quang động tình?” Không giống những hán tử giang hồ khác, ở phương diện cảm tình Đông Phương Bất Bại luôn luôn mẫn cảm ngoài dự đoán, bằng không ban đầu cũng không phát hiện ra tình cảm của y đối với Đan Vô Ngân nhanh như vậy.
Đan Vô Ngân cười cười gật đầu, “Có vẻ là tiểu Phi Yên của chúng ta đã thành công bắt tên giang hồ lãng tử này làm tù binh.” mị lực của tiểu Phi Yên không nhỏ nha.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, “Nhưng liệu Điền Bá Quang có đáng tin không?” Dù sao gã cũng từng là hái hoa tặc, liệu gã có thể toàn tâm toàn ý đối xử với Phi Yên sao? Nếu không thể, trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một đạo lệ khí.
Đan Vô Ngân xoa xoa khóe mắt Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng xua đi suy nghĩ tối tâm của y, “Đông Phương, ngươi phải tin tưởng thực lực của tiểu Phi Yên nhà ta, con hư nghĩ lại quý hơn vàng1, tiểu Phi Yên nhà chúng ta so với cái ‘quý hơn vàng’ kia còn quý giá hơn nhiều.” Thường thường, những người như thế một khi đã động tình thì chính là chuyện cả đời.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại thuận miệng đáp lời, nhưng trong lòng vẫn là dự định phái vài người giám sát tên Điền Bá Quang kia, nếu gã dám làm chuyện không tốt gì, cũng đừng trách y lòng dạ độc ác.
“Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, các người làm sao lại đi chậm như vậy, nhanh lên một chút đi mà!” Khúc Phi Yên đi phía sau thực sự chịu không nổi tốc độ chậm như rùa của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trước mặt, vươn đầu ra từ cửa sổ xe lớn tiếng năn nỉ.
“Khúc Phi Yên, ngươi rút đầu vào trong cho ta, nhỡ bị va vào đâu đó thì biết làm thế nào.” Thanh âm trách cứ của Điền Bá Quang từ trong xe truyền ra, thần kỳ là Khúc Phi Yên cư nhiên lại không hề phản bác, ngoan ngoãn nghe lời lui đầu vào trong.
Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đem một màn này thu hết vào trong mắt, cả hai liếc nhìn nhau, quyết định cứ là thuận theo tự nhiên đi, xem ra tiểu Phi Yên cũng không phải không có cảm giác với Điền Bá Quang. Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bỗng nhiên có xúc động phải sắp phải gả con gái, trong lúc Điền Bá Quang xuống xe thì hung hăng trừng mắt với gã, khiến Điền Bá Quang vô tội nghĩ đến mức đầu nở to ra cũng không hiểu mình đã chọc giận nhị vị ôn thần kia ở chỗ nào.
Trong khi Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đang hăng hái bừng bừng du lãm phong cảnh danh thắng khắp đại giang nam bắc cho qua thời gian, thì Nhậm Ngã Hành ở Hắc Mộc Nhai lại không thể chờ đợi mà cấp tốc dùng mười hai đạo phi cáp truyền thư thúc giục bọn họ quay về, đoàn người không còn cách nào khác đành thu thập hành trang, quay ngược đầu ngựa chạy về phía Hắc Mộc Nhai.
Trở lại Hắc Mộc Nhai, sau khi bị ánh mắt ai oán của Nhậm Ngã Hành tàn phá, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân biết mình đuối lý đành tự giác đảm đương trách nhiệm xử lý công vụ suốt một tháng sau, cấp cho Nhậm Ngã Hành một kỳ nghỉ, để hắn có chút thời gian bồi đắp tình cảm với nữ nhi.
Công vụ một tháng tích lũy lại nhiều đến kinh khủng, mặc dù Nhậm Ngã Hành đã xử lý hết một phần lớn, thế nhưng có chút văn kiện phải do đích thân Đông Phương Bất Bại xem xét, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vội vàng loay hoay cả ngày, cũng bất quá chỉ xử lý được một phần mười mà thôi.
Buông phần văn kiện trên tay xuống, Đan Vô Ngân vươn người một cái, nhìn sắc trời cũng đã đến lúc nên làm bữa tối, hắn cũng không quấy rầy Đông Phương Bất Bại đang tập trung làm việc mà lén lúc rời khỏi thư phòng.
Đầu tiên đi tìm Đồng Bách Hùng nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó Đan Vô Ngân mới quay về trù phòng trong tiểu viện của hắn và Đông Phương Bất Bại chuẩn bị cơm canh.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại xử lý xong phần văn kiện cuối cùng của ngày hôm nay, Đan Vô Ngân cũng đúng lúc bưng một cái khay đi đến, “Đông Phương, đến đây dùng bữa tối thôi.”
Từ trên người Đan Vô Ngân tỏa ra vị khói dầu nhàn nhạt, Đông Phương Bất Bại biết Đan Vô Ngân khẳng định lại đích thân xuống bếp, “Tử Khiêm, ngươi cũng mới vừa trở về, hà tất tự mình động thủ, nếu để chính mình mệt mỏi thì không tốt lắm đâu.” Đông Phương Bất Bại đứng lên đỡ lấy cái khay trên tay Đan Vô Ngân, tuy rằng ngoài miệng oán trách nhưng từ nét cười trong khóe mắt có thể thấy được tâm tình của y rất tốt.
Tùy ý cầm lấy chiếc khăn trong chậu nước lau lau tay, Đan Vô Ngân mỉm cười nói, “Không vất vả gì đâu, ta cũng đã lâu không nấu cơm cho ngươi rồi.” Lần nấu cơm trước đã là lúc cả hai chưa rời khỏi Hắc Mộc Nhai rồi..
Có chút chờ không kịp mà gắp một miếng thịt bò nhét vào trong miệng, Đông Phương Bất Bại thỏa mãn đến híp cả mắt lại, “Ăn ngon thật!” Có mùi vị của hạnh phúc.
Chiếc đũa của Đan Vô Ngân càng không ngừng gắp thức ăn cho Đông Phương Bất Bại, “Nếu ngon miệng thì cứ ăn nhiều thêm một chút, mấy ngày nay ở bên ngoài ăn uống không tốt, buổi tối lúc ôm ngươi cũng có thể cảm thấy được xương cốt trong người.” Xúc cảm không tốt lắm nha, Đan Vô Ngân thông minh không nói nửa câu sau ra, nếu hắn thật dám nói, sợ rằng Đông Phương Bất Bại sẽ thẹn quá thành giận.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, buổi cơm này y ăn nhiều hơn bình thường một chén, đến khi để đũa xuống thì bất giác “Ợ” một hơi, đúng là no đến không còn mặt mũi mà.
Đan Vô Ngân có chút buồn cười nhìn bộ dạng ngại ngùng của Đông Phương Bất Bại, hắn nắm tay Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói, “Đi, chúng ta ra bên ngoài tản bộ một chút, sẵn tiện tiêu cơm.”
Hai người tay trong tay đi dạo trong Nhật Nguyệt thần giáo, thỉnh thoảng gặp mấy huynh đệ trong giáo đang làm nhiệm vụ tuần tra Đan Vô Ngân đều cùng bọn họ chào hỏi thân thiết. Bởi vì có Đan Vô Ngân ở bên cạnh, mấy giáo chúng kia cũng không quá sợ hãi với Đông Phương Bất Bại như trước, thậm chí còn có người lớn gan nói với y mấy câu linh tinh như, “Chúc giáo chủ và Đan tổng quản trăm năm hảo hợp.”
Đông Phương Bất Bại vẫn là lần đầu tiên giao tiếp gần gũi như vậy với đệ tử tầng chót của Thần giáo, nghe được có người chúc phúc bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó lần đầu tiên gợi lên khóe môi trước mặt người ngoài, “Đa tạ.” Một câu nói, một nụ cười như thế đã khiến một đám người kinh diễm.
Đi dạo một lúc lâu, Đông Phương Bất Bại chợt phát hiện nơi họ đi càng ngày càng vắng vẻ, “Tử Khiêm, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Đông Phương Bất Bại có chút chờ mong trong lòng, Tử Khiêm lại muốn cho y thêm kinh hỷ gì sao? Lại tỏ vẻ thần bí như thế.
Đan Vô Ngân cười lắc lắc ngón tay, “Thiên cơ bất khả lậu, Đông Phương, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”
Cầm tay Đông Phương Bất Bại đi đến dưới một gốc đại thụ cần bồn năm nam tử mới ôm hết một vòng, Đan Vô Ngân thần bí lấy ra một cái khăn tay, “Đông Phương, chúng ta cùng chơi trốn tìm đi.” Đan Vô Ngân mời Đông Phương Bất Bại cùng chơi trò chơi của tiểu hài tử ba tuổi mà không đỏ mặt xấu hổ chút nào.
Mà Đông Phương Bất Bại cũng không hề tỏ ra khó chịu, tùy ý để Đan Vô Ngân dùng khăn tay che đôi mắt mình lại, sau đó bị hắn xoay quanh ba vòng.
Tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng giác quan nhạy cảm của Đông Phương Bất Bại nhượng y có thể cảm giác rõ ràng được hành động của Đan Vô Ngân, khẽ cong môi, Tử Khiêm, ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Sau khi đếm đến mười, Đông Phương Bất Bại vươn hai tay ra phía trước sờ soạng, sau đó đi thẳng đến vị trí Đan Vô Ngân đang đứng, Này?
Ngoài dự liệu của Đông Phương Bất Bại chính là, y cũng không bắt được Đan Vô Ngân đang nổi tính trẻ con như trong dự tính mà là chạm đến một thân cây thô ráp.
Đông Phương Bất Bại tò mò kéo mảnh khăn che mắt lên, cảnh tượng y nhìn thấy là thân cây khổng lồ kia đang dùng một loại tốc độ chậm rãi mà biến hóa, sau một chốc, trên thân cây xuất hiện một động khẩu vừa vặn cho một người chui vào, còn Đan Vô Ngân thì đang đứng trong động cây đó nở nụ cười trêu chọc với Đông Phương Bất Bại.
Chui vào trong động cây, Đông Phương Bất Bại kinh ngạc phát hiện bên trong thân cây cư nhiên là trống không, phía bên dưới còn có một đường hầm ngầm, Đông Phương Bất Bại được Đan Vô Ngân dẫn đường đi xuống đường hầm đó.
Đây là một đoạn đường hầm khó thể phân biệt phương hướng, nền đất được xử lý sạch sẽ khô ráo, cách khoảng hai thước lại bố trí một cây đuốc trên tường giúp bọn họ chiếu sáng.
Đường hầm rất dài, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đi suốt một khắc thời gian mới có thể thấy được ánh sáng xa xa cuối đường.
Đi tới cửa hầm, Đan Vô Ngân bước ra phía ngoài trước, sau đó vươn tay làm ra một tư thế mời với Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, hoan nghênh ngươi về đến ‘nhà’ của hai ta.”
Đông Phương Bất Bại mở to đôi mắt, mặc kệ việc chưa kịp thíc ứng với ánh sáng cường liệt bên ngoài, y gần như tham lam nhìn ngắm nơi mà y hằng mơ ước, nhà của bọn họ, ngôi nhà của riêng y và Tử Khiêm.
————————————-
1/ Con hư nghĩ lại quý hơn vàng: Nguyên văn “lãng tử hồi đầu kim bất hoán”, nghĩa là lãng tử biết quay đầu còn quý hơn vàng, ý chỉ những người hư hỏng hoặc không thích làm chuyện nghiêm túc, một khi đã biết suy nghĩ muốn quay về thì còn quý hơn vàng.
Những ánh mắt đó khiến Đan Vô Ngân sợ đến mức vội vàng cách ly mấy tiểu nha đầu kia khỏi Tang tam nương, để tránh cho các nàng bị người dạy hỏng.
Đan Vô Ngân lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen dài mềm mượt như tơ của Đông Phương Bất Bại, “Tùy tiện đi thôi, đi tới chỗ nào, thì vui chơi ở chỗ ấy. Thiên hạ lớn như vậy hẳn cũng sẽ có nhiều chỗ thú vị thôi, cứ từ từ đi hết, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì để vội vàng.” Xa xa ở Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành số khổ đang xử lý công vụ chất cao như núi bỗng nhiên rùng mình, bẻ bẻ ngón tay, “Hai tên khốn kiếp Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân kia cũng nên quay về rồi chứ, rốt cục đến khi nào ta mới có thể thoát ly khổ ải đây!”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, sau đó vén mành xe lên thưởng thức mỹ cảnh dọc đường.
“Đông Phương, hôm qua Đồng đại ca truyền tin tức đến, ‘nhà’ của chúng ta đã xây dựng xong rồi.” Đan Vô Ngân đột nhiên nói một câu, thành công kéo lực chú ý của Đông Phương Bất Bại từ phong cảnh bên ngoài chuyển đến trên người hắn.
“Đã xong rồi sao? Như vậy thật là tốt quá!” Đông Phương Bất Bại hưng phấn nói, lần trước sau khi hưởng tuần trăng mật quay về, Đan Vô Ngân đã nói qua với y chỗ vách núi gần Hắc Mộc Nhai rất thích hợp để kiến tạo một trang viên hoàn mỹ, thật không ngờ nơi đó nhanh như vậy đã được xây dựng xong.
Thấy dáng vẻ cao hứng của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân lại không nhịn được ngứa tay nhéo mũi của y một cái, “Đừng vui mừng sớm như vậy, còn rất nhiều chuyện phải đợi chúng ta quay về mới có thể sắp xếp.”
Đông Phương Bất Bại vui vẻ đến cả mắt cũng đều híp lại, ngã đầu tựa lên vai Đan Vô Ngân, bắt đầu tưởng tượng những vật trang trí chuẩn bị cho ‘Nhà’ của hai người bọn họ.
Đan Vô Ngân nhìn thấy sự vui vẻ của Đông Phương Bất Bại thì len lén thở dài một hơi, tâm tư cũng có thể buông xuống.
Hai người bọn họ dù sao cũng là thủ lĩnh của Nhật Nguyệt thần giáo không thể rời đi quá lâu, vì vậy đêm qua Đan Vô Ngân đã thương lượng với Đông Phương Bất Bại quyết định chỉ du ngoạn thêm một tháng nữa rồi sẽ trở về Hắc Mộc Nhai, quyết định này khiến cho tâm tình của Đông Phương Bất Bại cả ngày hôm nay vẫn cứ rầu rĩ, hiện tại rốt cục cũng có khởi sắc rồi, thậm chí Đông Phương Bất Bại còn bắt đầu chờ mong ngày trở về.
Dọc theo đường đi, bởi vì có Nhậm Doanh Doanh, Khúc Phi Yên, Lam Phượng Hoàng cùng với Nghi Lâm bốn tiểu nha đầu cùng một chỗ ríu rít cãi nhau ầm ĩ, vì thế cả đoạn đường đều trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mấy tiểu cô nương kia chơi đùa đến thỏa mãn hài lòng, còn các trưởng bối nhìn thấy bộ dạng các nàng vui vẻ hòa thuận cũng đều hài lòng thỏa mãn.
Cũng may là cả hành trình lần này cũng không còn việc bất ngờ gì xảy ra giữa đường, nhượng đám người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân rốt cục cũng có được một chuyến lữ hành vui vui vẻ vẻ, yên tâm thưởng ngoạn. Thẳng đến khi thời hạn một tháng rốt cục cũng đến, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã đến thời điểm phải về Hắc Mộc Nhai.
Đoàn người phái Hằng Sơn cho dù đã công khai đồng hành cùng hai ma đầu của Nhật Nguyệt thần giáo, thế nhưng Định Nhàn sư thái vẫn cự tuyệt lời mời đến thăm Hắc Mộc Nhai, bà quyết định mang các đệ tử quay về Hằng sơn, ở trước mặt Phật tổ thành tâm đảnh lễ, mong muốn rửa sạch những tội nghiệt đã nhiễm trên chốn võ lâm giang hồ trong khoảng thời gian này.
Mặc dù vô cùng tiếc nuối, thế nhưng bốn tiểu cô nương đã hiểu chuyện kia cũng đành phải quyến luyến chia tay, Doanh Doanh và Phi Yên không hề đưa ra yêu cầu bốc đồng muốn ai phải lưu lại, chỉ là hai mắt rưng rưng lệ lưu luyến không rời, cầm tay Nghi Lâm hứa hẹn nhất định sẽ đến thăm nàng.
Về số phận của Điền Bá Quang, dưới tình huống Định Nhàn sư thái lần thứ hai khẳng định cự tuyệt tiếp nhận gã, cuối cùng gã vẫn bị chuyển về làm sai vặt cho Khúc Phi Yên. Biết được kết quả đó, Khúc Phi Yên khẽ dẫu môi lầm bầm vài câu không rõ, ngược lại thì Điền Bá Quang đã không còn bộ dạng không cam lòng như một tháng trước, gã rất cao hứng tiếp nhận vận mạng của mình, điều này làm cho Đan Vô Ngân dùng ánh mắt thâm ý trùng trùng không ngừng nhìn gã.
Da mặt của Điền Bá Quang thật sự không phải dày bình thường, thấy Đan Vô Ngân chú ý tới mình, gã không giống như trước đây chạy càng xa càng tốt, ngược lại còn nở một nụ cười rực rỡ mà đáp lễ. Thái độ như vậy khiến hứng thú của Đan Vô Ngân tăng vọt, hắn chọt chọt Đông Phương Bất Bại khẽ thì thầm.
“Đông Phương, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy tên Điền Bá Quang này không bình thường lắm nha.” Có gian tình, ngọn lửa bát quái trong lòng Đan Vô Ngân thoắt cái đã tìm được nhiên liệu thích hợp, kích phát cháy lên hừng hực.
“Hử?” Đông Phương Bất Bại vừa rồi cũng không chú ý tới Điền Bá Quang, lúc này mới nghi ngờ nhìn về hướng bên kia, đúng lúc Khúc Phi Yên đang hô to gọi nhỏ với Điền Bá Quang.
“Ta nói tên đại sắc lang này, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh lên đây hầu hạ bổn tiểu thư chơi đùa!” Khúc Phi Yên vén màn xe lên, giọng điệu kẻ cả nói với Điền Bá Quang đang cỡi ngựa hành tẩu bên cạnh.
Điền Bá Quang bị người ra lệnh cũng không hề tức giận, ngược lại rất cao hứng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, chui vào bên trong.
Đông Phương Bất Bại thấy Điền Bá Quang chẳng còn chút vẻ chán chường hay kiệt ngạo bất tuân giống một tháng trước, trái lại giữa đôi lông mày lại sinh ra vài phần nhu tình, “Chẳng lẽ Điền Bá Quang động tình?” Không giống những hán tử giang hồ khác, ở phương diện cảm tình Đông Phương Bất Bại luôn luôn mẫn cảm ngoài dự đoán, bằng không ban đầu cũng không phát hiện ra tình cảm của y đối với Đan Vô Ngân nhanh như vậy.
Đan Vô Ngân cười cười gật đầu, “Có vẻ là tiểu Phi Yên của chúng ta đã thành công bắt tên giang hồ lãng tử này làm tù binh.” mị lực của tiểu Phi Yên không nhỏ nha.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, “Nhưng liệu Điền Bá Quang có đáng tin không?” Dù sao gã cũng từng là hái hoa tặc, liệu gã có thể toàn tâm toàn ý đối xử với Phi Yên sao? Nếu không thể, trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một đạo lệ khí.
Đan Vô Ngân xoa xoa khóe mắt Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng xua đi suy nghĩ tối tâm của y, “Đông Phương, ngươi phải tin tưởng thực lực của tiểu Phi Yên nhà ta, con hư nghĩ lại quý hơn vàng1, tiểu Phi Yên nhà chúng ta so với cái ‘quý hơn vàng’ kia còn quý giá hơn nhiều.” Thường thường, những người như thế một khi đã động tình thì chính là chuyện cả đời.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại thuận miệng đáp lời, nhưng trong lòng vẫn là dự định phái vài người giám sát tên Điền Bá Quang kia, nếu gã dám làm chuyện không tốt gì, cũng đừng trách y lòng dạ độc ác.
“Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, các người làm sao lại đi chậm như vậy, nhanh lên một chút đi mà!” Khúc Phi Yên đi phía sau thực sự chịu không nổi tốc độ chậm như rùa của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trước mặt, vươn đầu ra từ cửa sổ xe lớn tiếng năn nỉ.
“Khúc Phi Yên, ngươi rút đầu vào trong cho ta, nhỡ bị va vào đâu đó thì biết làm thế nào.” Thanh âm trách cứ của Điền Bá Quang từ trong xe truyền ra, thần kỳ là Khúc Phi Yên cư nhiên lại không hề phản bác, ngoan ngoãn nghe lời lui đầu vào trong.
Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đem một màn này thu hết vào trong mắt, cả hai liếc nhìn nhau, quyết định cứ là thuận theo tự nhiên đi, xem ra tiểu Phi Yên cũng không phải không có cảm giác với Điền Bá Quang. Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân bỗng nhiên có xúc động phải sắp phải gả con gái, trong lúc Điền Bá Quang xuống xe thì hung hăng trừng mắt với gã, khiến Điền Bá Quang vô tội nghĩ đến mức đầu nở to ra cũng không hiểu mình đã chọc giận nhị vị ôn thần kia ở chỗ nào.
Trong khi Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đang hăng hái bừng bừng du lãm phong cảnh danh thắng khắp đại giang nam bắc cho qua thời gian, thì Nhậm Ngã Hành ở Hắc Mộc Nhai lại không thể chờ đợi mà cấp tốc dùng mười hai đạo phi cáp truyền thư thúc giục bọn họ quay về, đoàn người không còn cách nào khác đành thu thập hành trang, quay ngược đầu ngựa chạy về phía Hắc Mộc Nhai.
Trở lại Hắc Mộc Nhai, sau khi bị ánh mắt ai oán của Nhậm Ngã Hành tàn phá, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân biết mình đuối lý đành tự giác đảm đương trách nhiệm xử lý công vụ suốt một tháng sau, cấp cho Nhậm Ngã Hành một kỳ nghỉ, để hắn có chút thời gian bồi đắp tình cảm với nữ nhi.
Công vụ một tháng tích lũy lại nhiều đến kinh khủng, mặc dù Nhậm Ngã Hành đã xử lý hết một phần lớn, thế nhưng có chút văn kiện phải do đích thân Đông Phương Bất Bại xem xét, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vội vàng loay hoay cả ngày, cũng bất quá chỉ xử lý được một phần mười mà thôi.
Buông phần văn kiện trên tay xuống, Đan Vô Ngân vươn người một cái, nhìn sắc trời cũng đã đến lúc nên làm bữa tối, hắn cũng không quấy rầy Đông Phương Bất Bại đang tập trung làm việc mà lén lúc rời khỏi thư phòng.
Đầu tiên đi tìm Đồng Bách Hùng nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó Đan Vô Ngân mới quay về trù phòng trong tiểu viện của hắn và Đông Phương Bất Bại chuẩn bị cơm canh.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại xử lý xong phần văn kiện cuối cùng của ngày hôm nay, Đan Vô Ngân cũng đúng lúc bưng một cái khay đi đến, “Đông Phương, đến đây dùng bữa tối thôi.”
Từ trên người Đan Vô Ngân tỏa ra vị khói dầu nhàn nhạt, Đông Phương Bất Bại biết Đan Vô Ngân khẳng định lại đích thân xuống bếp, “Tử Khiêm, ngươi cũng mới vừa trở về, hà tất tự mình động thủ, nếu để chính mình mệt mỏi thì không tốt lắm đâu.” Đông Phương Bất Bại đứng lên đỡ lấy cái khay trên tay Đan Vô Ngân, tuy rằng ngoài miệng oán trách nhưng từ nét cười trong khóe mắt có thể thấy được tâm tình của y rất tốt.
Tùy ý cầm lấy chiếc khăn trong chậu nước lau lau tay, Đan Vô Ngân mỉm cười nói, “Không vất vả gì đâu, ta cũng đã lâu không nấu cơm cho ngươi rồi.” Lần nấu cơm trước đã là lúc cả hai chưa rời khỏi Hắc Mộc Nhai rồi..
Có chút chờ không kịp mà gắp một miếng thịt bò nhét vào trong miệng, Đông Phương Bất Bại thỏa mãn đến híp cả mắt lại, “Ăn ngon thật!” Có mùi vị của hạnh phúc.
Chiếc đũa của Đan Vô Ngân càng không ngừng gắp thức ăn cho Đông Phương Bất Bại, “Nếu ngon miệng thì cứ ăn nhiều thêm một chút, mấy ngày nay ở bên ngoài ăn uống không tốt, buổi tối lúc ôm ngươi cũng có thể cảm thấy được xương cốt trong người.” Xúc cảm không tốt lắm nha, Đan Vô Ngân thông minh không nói nửa câu sau ra, nếu hắn thật dám nói, sợ rằng Đông Phương Bất Bại sẽ thẹn quá thành giận.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, buổi cơm này y ăn nhiều hơn bình thường một chén, đến khi để đũa xuống thì bất giác “Ợ” một hơi, đúng là no đến không còn mặt mũi mà.
Đan Vô Ngân có chút buồn cười nhìn bộ dạng ngại ngùng của Đông Phương Bất Bại, hắn nắm tay Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói, “Đi, chúng ta ra bên ngoài tản bộ một chút, sẵn tiện tiêu cơm.”
Hai người tay trong tay đi dạo trong Nhật Nguyệt thần giáo, thỉnh thoảng gặp mấy huynh đệ trong giáo đang làm nhiệm vụ tuần tra Đan Vô Ngân đều cùng bọn họ chào hỏi thân thiết. Bởi vì có Đan Vô Ngân ở bên cạnh, mấy giáo chúng kia cũng không quá sợ hãi với Đông Phương Bất Bại như trước, thậm chí còn có người lớn gan nói với y mấy câu linh tinh như, “Chúc giáo chủ và Đan tổng quản trăm năm hảo hợp.”
Đông Phương Bất Bại vẫn là lần đầu tiên giao tiếp gần gũi như vậy với đệ tử tầng chót của Thần giáo, nghe được có người chúc phúc bọn họ thì sửng sốt một chút, sau đó lần đầu tiên gợi lên khóe môi trước mặt người ngoài, “Đa tạ.” Một câu nói, một nụ cười như thế đã khiến một đám người kinh diễm.
Đi dạo một lúc lâu, Đông Phương Bất Bại chợt phát hiện nơi họ đi càng ngày càng vắng vẻ, “Tử Khiêm, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Đông Phương Bất Bại có chút chờ mong trong lòng, Tử Khiêm lại muốn cho y thêm kinh hỷ gì sao? Lại tỏ vẻ thần bí như thế.
Đan Vô Ngân cười lắc lắc ngón tay, “Thiên cơ bất khả lậu, Đông Phương, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”
Cầm tay Đông Phương Bất Bại đi đến dưới một gốc đại thụ cần bồn năm nam tử mới ôm hết một vòng, Đan Vô Ngân thần bí lấy ra một cái khăn tay, “Đông Phương, chúng ta cùng chơi trốn tìm đi.” Đan Vô Ngân mời Đông Phương Bất Bại cùng chơi trò chơi của tiểu hài tử ba tuổi mà không đỏ mặt xấu hổ chút nào.
Mà Đông Phương Bất Bại cũng không hề tỏ ra khó chịu, tùy ý để Đan Vô Ngân dùng khăn tay che đôi mắt mình lại, sau đó bị hắn xoay quanh ba vòng.
Tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng giác quan nhạy cảm của Đông Phương Bất Bại nhượng y có thể cảm giác rõ ràng được hành động của Đan Vô Ngân, khẽ cong môi, Tử Khiêm, ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Sau khi đếm đến mười, Đông Phương Bất Bại vươn hai tay ra phía trước sờ soạng, sau đó đi thẳng đến vị trí Đan Vô Ngân đang đứng, Này?
Ngoài dự liệu của Đông Phương Bất Bại chính là, y cũng không bắt được Đan Vô Ngân đang nổi tính trẻ con như trong dự tính mà là chạm đến một thân cây thô ráp.
Đông Phương Bất Bại tò mò kéo mảnh khăn che mắt lên, cảnh tượng y nhìn thấy là thân cây khổng lồ kia đang dùng một loại tốc độ chậm rãi mà biến hóa, sau một chốc, trên thân cây xuất hiện một động khẩu vừa vặn cho một người chui vào, còn Đan Vô Ngân thì đang đứng trong động cây đó nở nụ cười trêu chọc với Đông Phương Bất Bại.
Chui vào trong động cây, Đông Phương Bất Bại kinh ngạc phát hiện bên trong thân cây cư nhiên là trống không, phía bên dưới còn có một đường hầm ngầm, Đông Phương Bất Bại được Đan Vô Ngân dẫn đường đi xuống đường hầm đó.
Đây là một đoạn đường hầm khó thể phân biệt phương hướng, nền đất được xử lý sạch sẽ khô ráo, cách khoảng hai thước lại bố trí một cây đuốc trên tường giúp bọn họ chiếu sáng.
Đường hầm rất dài, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đi suốt một khắc thời gian mới có thể thấy được ánh sáng xa xa cuối đường.
Đi tới cửa hầm, Đan Vô Ngân bước ra phía ngoài trước, sau đó vươn tay làm ra một tư thế mời với Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, hoan nghênh ngươi về đến ‘nhà’ của hai ta.”
Đông Phương Bất Bại mở to đôi mắt, mặc kệ việc chưa kịp thíc ứng với ánh sáng cường liệt bên ngoài, y gần như tham lam nhìn ngắm nơi mà y hằng mơ ước, nhà của bọn họ, ngôi nhà của riêng y và Tử Khiêm.
————————————-
1/ Con hư nghĩ lại quý hơn vàng: Nguyên văn “lãng tử hồi đầu kim bất hoán”, nghĩa là lãng tử biết quay đầu còn quý hơn vàng, ý chỉ những người hư hỏng hoặc không thích làm chuyện nghiêm túc, một khi đã biết suy nghĩ muốn quay về thì còn quý hơn vàng.
Tác giả :
Ám Dạ Tranh Nanh