Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu
Chương 24: Âm mưu
Khúc Dương có chút xấu hổ, “Giáo chủ triệu Khúc Dương đến đây hẳn là tin tức đã được xác nhận?”
Bị Đan Vô Ngân rèn luyện lâu như vậy, Đông Phương Bất Bại đối mặt với tình huống thẹn thùng như thế cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, bình tĩnh nói. “Đúng vậy, bản tọa đã đem chuyện này giao cho Đồng trưởng lão, ngày kim bồn tẩy thủ bản tọa và Tử Khiêm cũng sẽ đến xem.”
Khúc dương vừa nghe liền vui vẻ quên mất sự xấu hổ vừa rồi, chắp tay ôm quyền, “Tạ ơn giáo chủ!” Nếu như giáo chủ có mặt sự an toàn của Lưu Chính Phong càng được bảo đảm.
Thời gian rất nhanh sắp tới ngày Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ.
Bởi vì trong lòng còn tồn tại một mục đích khác nên Đan Vô Ngân lôi kéo Đông Phương Bất Bại đến huyện Hành Sơn khá sớm, dù sao đi nữa bản thân hắn chẳng bao giờ rời khỏi Hắc Mộc Nhai mà Đông Phương lại đang phẫn nữ trang nên cũng không sợ bị nhận ra.
Bởi sự có mặt của Khúc Dương, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại thuận lợi tiến nhập Lưu phủ.
Khúc Dương lén lút đem Lưu Chính Phong kéo sang một bên, báo cho hắn thân phận của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại. Lưu Chính Phong kinh ngạc nhìn trang phục của Đông Phương Bất Bại lại không nói gì thêm, chỉ là từ xa
chắp tay chào với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trong lòng cũng an định không ít.
Mặc dù nói là hầu như không có người có thể nhận ra Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lưu Chính Phong vẫn an bài Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh rồi dặn riêng người nhà chiêu đãi, còn chính mình thì tới ngoài cửa tiếp đón những khách nhân đến đây xem lễ.
Lưu gia cũng được coi như là đại hộ của huyện Hành Sơn, hơn nữa thái độ làm người của Lưu Chính Phong trước giờ thoải mái hào sản, hành tẩu giang hồ hơn mười năm kết giao không ít võ lâm hảo hán, bởi vậy nghi thức kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong có không ít bằng hữu ngũ hồ tứ hải đến góp vui, Dư Thương Hải, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất còn có chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái gồm Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần, Thái Sơn chưởng môn Thiên Môn đạo trưởng, Hằng Sơn chưởng môn Định Nhàn sư thái đều nể mặt Lưu Chính Phong mang theo môn hạ đệ tử đến tham dự. Ngược lại minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền lại chưa thấy suất hiện. Điều này làm cho rất nhiều người trong lòng thêm một phen tính toán.
Ngày tốt giờ lành đã đến, theo tiếng pháo nổ rộn rã, tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi chuẩn bị cho việc cử hành nghi thức chính.
Đương lúc Lưu Chính Phong hướng mọi người chắp tay định nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài bang bang vang lên hai tiếng pháo lớn, theo đó lại có tiếng trống ầm ĩ, tiếng hô là dọn đường, ngay sau lại có một người mặc quan phục triều đình bước vào cửa lớn.
Người giang hồ từ trước đến nay không cùng triều đình giao tiếp, bởi vậy tất cả mọi người giật mình không thôi, thầm nghĩ triều đình cử người tới nơi này làm gì, chẳng lẽ Lưu Chính Phong phạm vào tội gì? Chỉ có Lưu Chính Phong rất là bình tĩnh, chỉnh sửa quần áo một chút liền tiến ra nghênh đón.
Chỉ thấy quan viên đó trong sự chú mục của mọi người, ngẩng đầu đi thẳng vào,phía sau còn có hai người thị vệ bộ dạng vô cùng trang trọng.
“Thánh chỉ đến, Lưu Chính Phong nghe chỉ!” Giọng nói the thé như vịt kêu của vị quan viên kia làm mọi người trong phòng đều nhíu mày, nhưng ngại vì hắn là người của triều đình nên đều ẩn nhẫn không lên tiếng.
Lưu Chính Phong không kinh ngạc chút nào, hai đầu gối hơi động liền quỳ xuống, hướng quan viên liên dập đầu ba cái cất cao giọng nói: “Vi thần Lưu Chính Phong nghe chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quan viên ngẩng đầu tuyên đọc thánh chỉ, không ngờ là Hoàng thượng phong chức cho Lưu Chính Phong thành tham tướng Hồ Nam! Quần hùng nghe xong đều rất ngạc nhiên. Ở trên giang hồ, nếu là cùng triều đình có dính dáng, rất dễ bị gọi là tay sai triều đình, như Lưu Chính Phong lại là…
Đông Phương Bất Bại nuốt xuống một ngụm rượunói, “Lưu Chính Phong thật ra cũng là một người thông minh.”
Đan Vô Ngân gật đầu.
Lưu Chính Phong cũng không nhìn phản ứng của mọi người nhận chỉ, một mực cung kính tiễn bước quan viên truyền chỉ, sau đó phân phó các đệ tử mang một kim bồn đựng nước trong đặt lên án trượng đã được chuẩn bị từ trước trên chính đường.
Lưu Chính Phong vén tay áo lên dự định đưa tay vào trong bồn. Người giang hồ có quy củ, nếu đôi tay đã đưa vào kim bồn liền coi như đã rời khỏi giang hồi, bất luận những ân oán gì trước đây đều phải xóa bỏ.”
“Chậm đã!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to. Mọi người trong lòng kinh động, sẽ không lại xảy ra chuyện gì chứ?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thì ra là một tráng hán mặc bộ quần áo đen, gã hô lớn “Lưu Chính Phong, ngươi nghĩ như vâyj là có thể chạy trốn sao? Không lẽ ngươi thật sự coi thường hiệp nghị với Nhật Nguyệt thần giáo như vậy?”
Võ lâm quần hùng vừa nghe liền kinh hãi! Sớm đã có lời đồn rằng Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương trong tà giáo gặp gỡ thân thiết, chẳng lẽ hắn thực sự…
Lưu Chính Phong đã sớm biết Tả Lãnh Thiền sẽ dùng đến chiêu này, hừ lạnh một tiếng đem hai tay đặt về sau lưng, “Ngươi là người phương nào? Vì sao vu hãm ta như vậy?”
Tráng hán kia làm ra bộ dạng phẫn nộ, “Lưu Chính Phong, ngươi là một tên tiểu nhân bội bạc, nhận nhiều chỗ tốt của Thần giáo chúng ta như thế mà lại muốn trở mặt sao?”
Định Nhàn sư thái phái Hằng sơn đã từng cùng Lưu Chính Phong có một ít giao tình, tương đối tin tưởng nhân phẩm của Lưu Chính Phong liền đứng lên, “Ngươi là người phương nào? Nói miệng không bằng chứng làm sao có thể khiến chúng ta tin tưởng?” Định Nhàn sư thái vừa nói xong mọi người liền đưa ánh mắt nhìn về phía tráng hán áo đen kia.
Tráng hán bị chất vấn cũng không hốt hoảng chút nào, “Đan Vô Ngân, Đan tổng quản, thỉnh!” Sau đó nghiêng người nhường đường, thân ảnh một bạch y nam tử từ từ bước đến.
Nam tử tự xưng xưng Đan Vô Ngân mỉm cười với mọi người, “Các vị anh hùng hảo hán, tại hạ Đan Vô Ngân, là tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo, cũng là chủ quản chuyện hợp tác cùng Lưu Chính Phong. Hôm nay Lưu Chính Phong bội bạc, ta dù là người trong ta giáo cũng phải quay mặt coi thường. Nay đến đây, cũng chỉ muốnthay trời hành đạo loại trừ kẻ tiểu nhân như Lưu Chính Phong!” Nói xong, liền vỗ tay ba tiếng ra hiệu.
Từ trong hậu đường hơn mười người bước ra, phía trước là phu nhân của Lưu Chính Phong, hai đứa con nhỏ, bảy tên đệ tử, theo sau có mấy người trong tay đều cầm chủy thủ kề vào lưng kẻ đi trước.
Lưu Chính Phong vừa nhìn thấy sắc mặt liền đại biến, “Ta Lưu Chính Phong luôn luôn đi thẳng ngồi ngay, có chuyện gì thì tìm ta là được rồi, các ngươi hà tất phải đem những nữ nhân, trĩ tử* này ra để khai đao? Như vậy làm sao còn là anh hùng hảo hán?”
Nam tử nghe xong cười ha ha, “Ha ha, Lưu Chính Phong, chúng ta là những người bị đám dối trá tiểu nhân các ngươi coi là tà ma ngoại đạo, từ đâu tới anh hùng hảo hán!”
Lưu Chính Phong tức giận còn muốn nói gì nữa, lại nghe được một thanh âm, “Ôi, thiên hạ to lớn đúng là không gì không có, Đan Vô Ngân ta thực sự là tam sinh hữu hạnh, cư nhiên có thể gặp một người cùng tên cùng họ với ta, vị huynh đệ này, Vô Ngân nơi này có lễ**!”
Nam tử kia vừa nghe thanh âm này, sắc mặt đại biến, “Đan Vô Ngân, ngươi sao lại ở đây?”
Mọi người vừa nghe, thì biết trong chuyện này sợ có ẩn tình, nhao nhao tìm người thảo luận.
Người nói chuyện chính là Đan Vô Ngân, hắn thấy những nhân sĩ giang hồ đang hướng mắt đánh giá hắn liền ôm quyền tự giới thiệu mình, “Tại hạ Đan Vô Ngân, tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo, ra mắt các vị anh hùng hảo hán!”
Sau đó lại chuyển hướng về phía nàm tử vừa tự xưng Đan Vô Ngân vẻ mặt kinh ngạc, “Ồ, đây không phải tên phản bội Dương Liên Đình cách đây không lâu mới vừa đào tảu từ chỗ Bình đại ca sao? Ngươi đổi tên rồi à?”
Nguyên lai lúc Dương Liên Đình tiến vào Đan Vô Ngân đang uống rượu, chợt thấy Dương Liên Đình lại nghe hắn tự giới thiệu là Đan Vô Ngân, liền bị sặc ngụm rượu trong cổ họng, đến khi bình tĩnh trở lại liền ra hiệu cho Đông Phương Bất Bại vào nội đường thay quần áo, còn chính mình thì đứng dậy ra mặt.
Dương Liên Đình không ngờ rằng hắn lại Lý Quỷ đụng Lý Quỳ như vậy, thầm kêu không tốt nhưng vẫn ôm chút tâm lý may mắn. Nhìn thấy bên cạnh Đan Vô Ngân không có bóng dáng Đông Phương Bất Bại, lấy can đảm la lên, “Ngươi là người phương nào? Lại dám giả mạo ta! Người đâu, đem kẻ này bắt lại mang về trong giáo, giao cho giáo chủ xử lý!” Sau đó vung tay lên, tráng hán phía sau liền hùng hổ đi về phía Đan Vô Ngân.
“Dương Liên Đình, ngươi thực sự không đem bản tọa để vào mắt sao?” Bởi vì lo lắng an nguy của Đan Vô Ngân mà Đông Phương Bất Bại tranh thủ thay y phục rất nhanh chóng, y vừa bước ra liền trưng một bộ mặt lạnh lùng đi tới ngồi xuống bên cạnh Đan Vô Ngân.
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại đã biết kế hoạch của mình hoàn toàn thất bại, run rẩy quỳ gối trên mặt đất, “Giáo… Giáo chủ!”
Võ lâm quần hùng cảm giác hôm nay mình đúng là chịu quá nhiều kích thích, đầu tiên là Lưu Chính Phong cư nhiên tiếp nhận sắc phong của triều đình; sau đó là tà giáo xuất hiện nói muốn đi gặp Lưu Chính Phong lấy lại công đạo; tiếp đến lại diễn một vở Lý Quỷ đụng Lý Quỳ; tối hậu, thậm chí ngay cả đầu lĩnh tà giáo cũng đều xuất hiện.
Đông Phương Bất Bại không dấu vết đem Đan Vô Ngân bảo hộ phía sau, “Dương Liên Đình, ngươi đầu tiên là phản bội Thần giáo, sau đó lại giả mạo Tử Khiêm muốn giá họa cho hắn, phải bị tội gì?”
Dương Liên Đình đi theo bên người Đông Phương Bất Bại cũng được một đoạn thời gian, coi như cũng hiểu rõ thủ đoạn của y, vội vàng điên cuồng dập đầu nhận tội, “Giáo chủ, Đan tổng quản, là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, bị Tả Lãnh Thiền lừa gạt, thỉnh giáo chủ tha cho tiểu nhân một mạng!”
Dương Liên Đình biết thủ đoạn của Đông Phương Bất Bại nhưng tráng hán kia lại không biết, nghe Dương Liên Đình cầu xin tha thứ thầm kêu không tốt, xoay người quay về phía Dương Liên Đình làm bộ dáng vẻ phẫn nộ, “Đan Vô Ngân, ngươi là tên phản đồ, cư nhiên cấu kết ngoại nhân hãm hại Thần giáo! Để ta mang kẻ cùng ngươi giả mạo giáo chủ này bắt lại đem hết về Thần giáo xử trí!” Hắn cho rằng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân chỉ có hai người, nếu thật có thể bắt giữ bọn họ chính là một cái công lớn.
Nói xong liền rút bảo đao chém về phía Đông Phương Bất Bại.
Đao còn chưa kịp rút hết ra, tráng hán kia cũng đã trợn to hai mắt ngã thẳng xuống đất, những người ở gần nhìn kỹ có thể thấy trên huyệt Thái Dương của tráng hán kia có cắm một cây ngân châm mảnh nhỏ!
Dương Liên Đình đương nhiên biết là Đông Phương Bất Bại xuất thủ, sợ đến quần đều ướt xụi lơ ở trên đất.
Mùi khai từ trên người Dương Liên Đình truyền đến làm Đông Phương Bất Bại chán ghét nhíu mày, nếu không phải còn muốn từ trong miệng của gã hỏi ra kế hoạch của Tả Lãnh Thiền y đã sớm quăng cho gã một cây ngân châm.
Lúc này, Nhạc Bất Quần vẫn luôn trầm mặc đứng lên, chắp tay với Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, tại hạ chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, xin hỏi đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Dư Thương Hải quái thanh quái khí nói, “Còn có thể phát sinh cái gì, không phải là minh chủ vĩ đại của Ngũ nhạc kiếm minh, Tả Lãnh Thiền Tả minh chủ phái người đến diễn hai vở kịch ‘Mượn đao giết người’ và ‘Vu oan giá họa’ đó sao!”
“Dư Thương Hải, ngươi!” Nhạc Bất Quần phẫn nộ quát, “Bây giờ là thời khắc chính đạo chúng ta thanh lý môn hộ, xin không cần đem những chuyện bình thương thất loạn bát tao bày ra ở nơi này, khiến chính đạo phải mất mặt trước tà giáo!”
Đông Phương Bất Bại cũng không muốn để ý tới những thứ thất loạn bát tao đó của chính đạo chỉ nói là, “Vốn không có chuyện gì liên quan bản tọa cả, bất quá bản tọa quyết không cho phép Thần giáo mang trên lưng những tiếng xấu không thuộc về chúng ta! Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong liền lôi kéo tay Đan Vô Ngân tỏ ý muốn ly khai
“Đông Phương giáo chủ xin dừng bước!”
————————-
* Trĩ tử: đứa trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện.
** nơi này có lễ: một cách dùng từ cổ mang nghĩa chào hỏi, lễ ở đây là thi lễ, lễ nghĩa.
*** Tích cũ trong Thủy Hử truyện: Có kẻ thất phu tên Lý Quỷ mượn thên đồng âm với anh hùng Lý Quỳ của Lương sơn chặn đường cướp của, không ngờ một ngày hắn chặn đường gặp được Lý Quỳ thật. Câu này có nghĩa là đồ giả đụng đồ thật, bại lộ chẳng đường lui.
Bị Đan Vô Ngân rèn luyện lâu như vậy, Đông Phương Bất Bại đối mặt với tình huống thẹn thùng như thế cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, bình tĩnh nói. “Đúng vậy, bản tọa đã đem chuyện này giao cho Đồng trưởng lão, ngày kim bồn tẩy thủ bản tọa và Tử Khiêm cũng sẽ đến xem.”
Khúc dương vừa nghe liền vui vẻ quên mất sự xấu hổ vừa rồi, chắp tay ôm quyền, “Tạ ơn giáo chủ!” Nếu như giáo chủ có mặt sự an toàn của Lưu Chính Phong càng được bảo đảm.
Thời gian rất nhanh sắp tới ngày Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ.
Bởi vì trong lòng còn tồn tại một mục đích khác nên Đan Vô Ngân lôi kéo Đông Phương Bất Bại đến huyện Hành Sơn khá sớm, dù sao đi nữa bản thân hắn chẳng bao giờ rời khỏi Hắc Mộc Nhai mà Đông Phương lại đang phẫn nữ trang nên cũng không sợ bị nhận ra.
Bởi sự có mặt của Khúc Dương, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại thuận lợi tiến nhập Lưu phủ.
Khúc Dương lén lút đem Lưu Chính Phong kéo sang một bên, báo cho hắn thân phận của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại. Lưu Chính Phong kinh ngạc nhìn trang phục của Đông Phương Bất Bại lại không nói gì thêm, chỉ là từ xa
chắp tay chào với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trong lòng cũng an định không ít.
Mặc dù nói là hầu như không có người có thể nhận ra Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lưu Chính Phong vẫn an bài Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh rồi dặn riêng người nhà chiêu đãi, còn chính mình thì tới ngoài cửa tiếp đón những khách nhân đến đây xem lễ.
Lưu gia cũng được coi như là đại hộ của huyện Hành Sơn, hơn nữa thái độ làm người của Lưu Chính Phong trước giờ thoải mái hào sản, hành tẩu giang hồ hơn mười năm kết giao không ít võ lâm hảo hán, bởi vậy nghi thức kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong có không ít bằng hữu ngũ hồ tứ hải đến góp vui, Dư Thương Hải, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất còn có chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái gồm Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần, Thái Sơn chưởng môn Thiên Môn đạo trưởng, Hằng Sơn chưởng môn Định Nhàn sư thái đều nể mặt Lưu Chính Phong mang theo môn hạ đệ tử đến tham dự. Ngược lại minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiền lại chưa thấy suất hiện. Điều này làm cho rất nhiều người trong lòng thêm một phen tính toán.
Ngày tốt giờ lành đã đến, theo tiếng pháo nổ rộn rã, tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi chuẩn bị cho việc cử hành nghi thức chính.
Đương lúc Lưu Chính Phong hướng mọi người chắp tay định nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài bang bang vang lên hai tiếng pháo lớn, theo đó lại có tiếng trống ầm ĩ, tiếng hô là dọn đường, ngay sau lại có một người mặc quan phục triều đình bước vào cửa lớn.
Người giang hồ từ trước đến nay không cùng triều đình giao tiếp, bởi vậy tất cả mọi người giật mình không thôi, thầm nghĩ triều đình cử người tới nơi này làm gì, chẳng lẽ Lưu Chính Phong phạm vào tội gì? Chỉ có Lưu Chính Phong rất là bình tĩnh, chỉnh sửa quần áo một chút liền tiến ra nghênh đón.
Chỉ thấy quan viên đó trong sự chú mục của mọi người, ngẩng đầu đi thẳng vào,phía sau còn có hai người thị vệ bộ dạng vô cùng trang trọng.
“Thánh chỉ đến, Lưu Chính Phong nghe chỉ!” Giọng nói the thé như vịt kêu của vị quan viên kia làm mọi người trong phòng đều nhíu mày, nhưng ngại vì hắn là người của triều đình nên đều ẩn nhẫn không lên tiếng.
Lưu Chính Phong không kinh ngạc chút nào, hai đầu gối hơi động liền quỳ xuống, hướng quan viên liên dập đầu ba cái cất cao giọng nói: “Vi thần Lưu Chính Phong nghe chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quan viên ngẩng đầu tuyên đọc thánh chỉ, không ngờ là Hoàng thượng phong chức cho Lưu Chính Phong thành tham tướng Hồ Nam! Quần hùng nghe xong đều rất ngạc nhiên. Ở trên giang hồ, nếu là cùng triều đình có dính dáng, rất dễ bị gọi là tay sai triều đình, như Lưu Chính Phong lại là…
Đông Phương Bất Bại nuốt xuống một ngụm rượunói, “Lưu Chính Phong thật ra cũng là một người thông minh.”
Đan Vô Ngân gật đầu.
Lưu Chính Phong cũng không nhìn phản ứng của mọi người nhận chỉ, một mực cung kính tiễn bước quan viên truyền chỉ, sau đó phân phó các đệ tử mang một kim bồn đựng nước trong đặt lên án trượng đã được chuẩn bị từ trước trên chính đường.
Lưu Chính Phong vén tay áo lên dự định đưa tay vào trong bồn. Người giang hồ có quy củ, nếu đôi tay đã đưa vào kim bồn liền coi như đã rời khỏi giang hồi, bất luận những ân oán gì trước đây đều phải xóa bỏ.”
“Chậm đã!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to. Mọi người trong lòng kinh động, sẽ không lại xảy ra chuyện gì chứ?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thì ra là một tráng hán mặc bộ quần áo đen, gã hô lớn “Lưu Chính Phong, ngươi nghĩ như vâyj là có thể chạy trốn sao? Không lẽ ngươi thật sự coi thường hiệp nghị với Nhật Nguyệt thần giáo như vậy?”
Võ lâm quần hùng vừa nghe liền kinh hãi! Sớm đã có lời đồn rằng Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương trong tà giáo gặp gỡ thân thiết, chẳng lẽ hắn thực sự…
Lưu Chính Phong đã sớm biết Tả Lãnh Thiền sẽ dùng đến chiêu này, hừ lạnh một tiếng đem hai tay đặt về sau lưng, “Ngươi là người phương nào? Vì sao vu hãm ta như vậy?”
Tráng hán kia làm ra bộ dạng phẫn nộ, “Lưu Chính Phong, ngươi là một tên tiểu nhân bội bạc, nhận nhiều chỗ tốt của Thần giáo chúng ta như thế mà lại muốn trở mặt sao?”
Định Nhàn sư thái phái Hằng sơn đã từng cùng Lưu Chính Phong có một ít giao tình, tương đối tin tưởng nhân phẩm của Lưu Chính Phong liền đứng lên, “Ngươi là người phương nào? Nói miệng không bằng chứng làm sao có thể khiến chúng ta tin tưởng?” Định Nhàn sư thái vừa nói xong mọi người liền đưa ánh mắt nhìn về phía tráng hán áo đen kia.
Tráng hán bị chất vấn cũng không hốt hoảng chút nào, “Đan Vô Ngân, Đan tổng quản, thỉnh!” Sau đó nghiêng người nhường đường, thân ảnh một bạch y nam tử từ từ bước đến.
Nam tử tự xưng xưng Đan Vô Ngân mỉm cười với mọi người, “Các vị anh hùng hảo hán, tại hạ Đan Vô Ngân, là tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo, cũng là chủ quản chuyện hợp tác cùng Lưu Chính Phong. Hôm nay Lưu Chính Phong bội bạc, ta dù là người trong ta giáo cũng phải quay mặt coi thường. Nay đến đây, cũng chỉ muốnthay trời hành đạo loại trừ kẻ tiểu nhân như Lưu Chính Phong!” Nói xong, liền vỗ tay ba tiếng ra hiệu.
Từ trong hậu đường hơn mười người bước ra, phía trước là phu nhân của Lưu Chính Phong, hai đứa con nhỏ, bảy tên đệ tử, theo sau có mấy người trong tay đều cầm chủy thủ kề vào lưng kẻ đi trước.
Lưu Chính Phong vừa nhìn thấy sắc mặt liền đại biến, “Ta Lưu Chính Phong luôn luôn đi thẳng ngồi ngay, có chuyện gì thì tìm ta là được rồi, các ngươi hà tất phải đem những nữ nhân, trĩ tử* này ra để khai đao? Như vậy làm sao còn là anh hùng hảo hán?”
Nam tử nghe xong cười ha ha, “Ha ha, Lưu Chính Phong, chúng ta là những người bị đám dối trá tiểu nhân các ngươi coi là tà ma ngoại đạo, từ đâu tới anh hùng hảo hán!”
Lưu Chính Phong tức giận còn muốn nói gì nữa, lại nghe được một thanh âm, “Ôi, thiên hạ to lớn đúng là không gì không có, Đan Vô Ngân ta thực sự là tam sinh hữu hạnh, cư nhiên có thể gặp một người cùng tên cùng họ với ta, vị huynh đệ này, Vô Ngân nơi này có lễ**!”
Nam tử kia vừa nghe thanh âm này, sắc mặt đại biến, “Đan Vô Ngân, ngươi sao lại ở đây?”
Mọi người vừa nghe, thì biết trong chuyện này sợ có ẩn tình, nhao nhao tìm người thảo luận.
Người nói chuyện chính là Đan Vô Ngân, hắn thấy những nhân sĩ giang hồ đang hướng mắt đánh giá hắn liền ôm quyền tự giới thiệu mình, “Tại hạ Đan Vô Ngân, tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo, ra mắt các vị anh hùng hảo hán!”
Sau đó lại chuyển hướng về phía nàm tử vừa tự xưng Đan Vô Ngân vẻ mặt kinh ngạc, “Ồ, đây không phải tên phản bội Dương Liên Đình cách đây không lâu mới vừa đào tảu từ chỗ Bình đại ca sao? Ngươi đổi tên rồi à?”
Nguyên lai lúc Dương Liên Đình tiến vào Đan Vô Ngân đang uống rượu, chợt thấy Dương Liên Đình lại nghe hắn tự giới thiệu là Đan Vô Ngân, liền bị sặc ngụm rượu trong cổ họng, đến khi bình tĩnh trở lại liền ra hiệu cho Đông Phương Bất Bại vào nội đường thay quần áo, còn chính mình thì đứng dậy ra mặt.
Dương Liên Đình không ngờ rằng hắn lại Lý Quỷ đụng Lý Quỳ như vậy, thầm kêu không tốt nhưng vẫn ôm chút tâm lý may mắn. Nhìn thấy bên cạnh Đan Vô Ngân không có bóng dáng Đông Phương Bất Bại, lấy can đảm la lên, “Ngươi là người phương nào? Lại dám giả mạo ta! Người đâu, đem kẻ này bắt lại mang về trong giáo, giao cho giáo chủ xử lý!” Sau đó vung tay lên, tráng hán phía sau liền hùng hổ đi về phía Đan Vô Ngân.
“Dương Liên Đình, ngươi thực sự không đem bản tọa để vào mắt sao?” Bởi vì lo lắng an nguy của Đan Vô Ngân mà Đông Phương Bất Bại tranh thủ thay y phục rất nhanh chóng, y vừa bước ra liền trưng một bộ mặt lạnh lùng đi tới ngồi xuống bên cạnh Đan Vô Ngân.
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại đã biết kế hoạch của mình hoàn toàn thất bại, run rẩy quỳ gối trên mặt đất, “Giáo… Giáo chủ!”
Võ lâm quần hùng cảm giác hôm nay mình đúng là chịu quá nhiều kích thích, đầu tiên là Lưu Chính Phong cư nhiên tiếp nhận sắc phong của triều đình; sau đó là tà giáo xuất hiện nói muốn đi gặp Lưu Chính Phong lấy lại công đạo; tiếp đến lại diễn một vở Lý Quỷ đụng Lý Quỳ; tối hậu, thậm chí ngay cả đầu lĩnh tà giáo cũng đều xuất hiện.
Đông Phương Bất Bại không dấu vết đem Đan Vô Ngân bảo hộ phía sau, “Dương Liên Đình, ngươi đầu tiên là phản bội Thần giáo, sau đó lại giả mạo Tử Khiêm muốn giá họa cho hắn, phải bị tội gì?”
Dương Liên Đình đi theo bên người Đông Phương Bất Bại cũng được một đoạn thời gian, coi như cũng hiểu rõ thủ đoạn của y, vội vàng điên cuồng dập đầu nhận tội, “Giáo chủ, Đan tổng quản, là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, bị Tả Lãnh Thiền lừa gạt, thỉnh giáo chủ tha cho tiểu nhân một mạng!”
Dương Liên Đình biết thủ đoạn của Đông Phương Bất Bại nhưng tráng hán kia lại không biết, nghe Dương Liên Đình cầu xin tha thứ thầm kêu không tốt, xoay người quay về phía Dương Liên Đình làm bộ dáng vẻ phẫn nộ, “Đan Vô Ngân, ngươi là tên phản đồ, cư nhiên cấu kết ngoại nhân hãm hại Thần giáo! Để ta mang kẻ cùng ngươi giả mạo giáo chủ này bắt lại đem hết về Thần giáo xử trí!” Hắn cho rằng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân chỉ có hai người, nếu thật có thể bắt giữ bọn họ chính là một cái công lớn.
Nói xong liền rút bảo đao chém về phía Đông Phương Bất Bại.
Đao còn chưa kịp rút hết ra, tráng hán kia cũng đã trợn to hai mắt ngã thẳng xuống đất, những người ở gần nhìn kỹ có thể thấy trên huyệt Thái Dương của tráng hán kia có cắm một cây ngân châm mảnh nhỏ!
Dương Liên Đình đương nhiên biết là Đông Phương Bất Bại xuất thủ, sợ đến quần đều ướt xụi lơ ở trên đất.
Mùi khai từ trên người Dương Liên Đình truyền đến làm Đông Phương Bất Bại chán ghét nhíu mày, nếu không phải còn muốn từ trong miệng của gã hỏi ra kế hoạch của Tả Lãnh Thiền y đã sớm quăng cho gã một cây ngân châm.
Lúc này, Nhạc Bất Quần vẫn luôn trầm mặc đứng lên, chắp tay với Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, tại hạ chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, xin hỏi đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Dư Thương Hải quái thanh quái khí nói, “Còn có thể phát sinh cái gì, không phải là minh chủ vĩ đại của Ngũ nhạc kiếm minh, Tả Lãnh Thiền Tả minh chủ phái người đến diễn hai vở kịch ‘Mượn đao giết người’ và ‘Vu oan giá họa’ đó sao!”
“Dư Thương Hải, ngươi!” Nhạc Bất Quần phẫn nộ quát, “Bây giờ là thời khắc chính đạo chúng ta thanh lý môn hộ, xin không cần đem những chuyện bình thương thất loạn bát tao bày ra ở nơi này, khiến chính đạo phải mất mặt trước tà giáo!”
Đông Phương Bất Bại cũng không muốn để ý tới những thứ thất loạn bát tao đó của chính đạo chỉ nói là, “Vốn không có chuyện gì liên quan bản tọa cả, bất quá bản tọa quyết không cho phép Thần giáo mang trên lưng những tiếng xấu không thuộc về chúng ta! Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Nói xong liền lôi kéo tay Đan Vô Ngân tỏ ý muốn ly khai
“Đông Phương giáo chủ xin dừng bước!”
————————-
* Trĩ tử: đứa trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện.
** nơi này có lễ: một cách dùng từ cổ mang nghĩa chào hỏi, lễ ở đây là thi lễ, lễ nghĩa.
*** Tích cũ trong Thủy Hử truyện: Có kẻ thất phu tên Lý Quỷ mượn thên đồng âm với anh hùng Lý Quỳ của Lương sơn chặn đường cướp của, không ngờ một ngày hắn chặn đường gặp được Lý Quỳ thật. Câu này có nghĩa là đồ giả đụng đồ thật, bại lộ chẳng đường lui.
Tác giả :
Ám Dạ Tranh Nanh