Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu
Chương 16: Phát uy
Đông Phương Bất Bại một đêm ngon giấc, mà Đan Vô Ngân lại là một đêm chưa ngủ.
Ngày kế, rời giường.
Đan Vô Ngân hai vành mắt đen thui miễn cưỡng xốc lên tinh thần giúp Đông Phương Bất Bại mặc tốt trang phục, liền tống y đi xử lý công sự công sự trong giáo, sau đó gọi Phân Phân đến vì mình chuẩn bị.
Tiểu nha đầu Phân Phân vừa giáo chủ thần thanh khí sảng ly khai, mà Đan Vô Ngân lại thành quốc bảo vành mắt đen đậm thế nào cũng không che giấu được, không khỏi che miệng cười trộm.
“Hì hì, Đan đại ca, giáo chủ đêm qua không để cho ngươi ngủ ngon sao?” Bởi vì nể mặt Đan Vô Ngân duyên cớ, Đông Phương Bất Bại cũng khó có được đối Phân Phân hảo thanh hảo sắc, dần dần Phân Phân cũng không sợ hãi Đông Phương Bất Bại như trước, đến khi cùng Đan Vô Ngân nói đùa mở miệng cũng không mềm yếu chút nào.
Tức giận tặng cho Phân Phân một ánh mắt khinh thường, “Tiểu nha đầu, cả ngày không chịu học hành lại đi nghe những thứ thất loạn bát tao gì thế? Mấy chữ viết ngày hôm qua đã luyện được rồi?” Đan Vô Ngân thoáng cái liền bắt được nhược điểm của Phân Phân.
Phân Phân nhăn lại cái mũi nhỏ thanh tú, có chút phiền não giậm chân, “Đan đại ca!”
Xoay người lại cho Phân Phân một lời an ủi, “Phân Phân, đại ca cho ngươi đọc sách viết chữ là vì muốn tốt cho ngươi, cái đầu thông minh như vậy thế nào lại không đi học những thứ hữu dụng đâu!” Đan Vô Ngân bất đắc dĩ.
“Đan đại ca, người ta thật sự có cố gắng học, thế nhưng người ta biết chữ, chữ lại không biết người ta nha!” Tinh nghịch lè lưỡi, Phân Phân giả vờ đáng thương năn nỉ hắn
“Nói bừa! Ngày hôm nay gấp đôi, ta lúc trở lại sẽ kiểm tra, nếu là không hợp cách, hừ hừ!” Đan Vô Ngân uy hiếp phủi đi ánh nhìn cầu xin của Phân Phân.
Rụt đầu một cái, tiểu cô nương liền ủ rũ, “Nga, người ta đã biết.”
Có chút buồn cười nhìn Phân Phân tựa như cà bị nhiễm sương, Đan Vô Ngân lắc đầu ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy phó thủ* bên người Đồng Bách Hùng vẻ mặt hốt hoảng hướng về phía mình chạy tới.
“Lưu Phó đường chủ, xảy ra chuyện gì sao?” Đan Vô Ngân ngăn cản Lưu phó đường chủ đang cắm đầu đi về phía trước.
“A, Đan huynh đệ, rốt cuộc tìm được ngươi! Nhanh lên một chút đến phòng nghị sự đi, giáo chủ sắp đại khai sát giới rồi!” Lưu Phó đường chủ đường đường một Thần giáo Phó đường chủ, cao thủ võ lâm, lúc này đã đầu đầy mồ hôi.
Đan Vô Ngân nhíu mày, làm sao vậy? Đông Phương sáng sớm đi ngoài còn là dương dương đắc ý, là ai không có mắt dám chọc giận y kia chứ?
Một bên đẩy nhanh cước bộ đi về phía phòng nghị sự, một bên Đan Vô Ngân hướng Lưu Phó đường chủ cấp tốc hỏi thăm tình huống.
“Lưu Phó đường chủ, ngươi đừng có gấp cứ từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai chọc tới Đông Phương sao?” Đan Vô Ngân khéo léo hỏi thăm tình huống từ chổ Lưu phó đường chủ, nếu như đến lúc đó loạn ra mặt can thiệp có thể sẽ không tốt
“Cũng là do cái tên chết tiệt Dương Liên Đình kia!” Lưu Phó đường chủ vừa nhắc tới Dương Liên Đình liền nổi giận, “Trước khi ngươi nhập giáo, gã là tổng quản trong nội viện, ỷ vào việc hầu hạ bên cạnh giáo chủ nên bình thường trong giáo thường xuyên hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy. Từ sau khi ngươi tới, hắn chính là bị đá đi nơi khác, thế nhưng lại cứ xoay quanh trong giáo bịa đặt lời đồn về ngươi.”
Đan Vô Ngân gật đầu, “Ừ, cái này ta cũng có nghe thấy, thế nhưng thời gian đã lâu như vậy làm sao đến bây giờ Đông Phương lại đem chuyện này ra nói chứ?.” Đan Vô Ngân vẫn là không biết rõ ràng chân tướng.
“Chẳng là thế này, hắn cùng Hướng Vấn Thiên bị điều đến cùng một phân đà, Hướng Vấn Thiên rất là trọng dụng hắn, đem hắn trở thành phó thủ*.” Lưu Phó đường chủ giải thích.
“Hai ngày trước Hướng Vấn Thiên không phải là bị bắt sao, lúc ấy cũng không thấy hắn và người của Hướng Vấn Thiên có động tĩnh gì. Thế nhưng sáng sớm hôm nay, giáo chủ vừa đến phòng nghị sự bọn họ lại bắt đầu hồ đồ, nói cái gì ngươi dĩ sắc thị quân, yêu ngôn hoặc chúng, muốn giáo chủ xử trí ngươi thả Hướng Vấn Thiên.” Lưu Phó đường chủ nói lên cái này còn là tức giận khó kềm.
Đan Vô Ngân hiểu rõ, chỉ sợ là Dương Liên Đình từ chỗ Doanh Doanh biết được Hướng Vấn Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên mới nhảy ra biểu hiện một chút, về phần mình, phỏng chừng cũng không vào được mắt Dương Liên Đình chỉ là đúng dịp bị hắn đem ra làm lá chắn.
Nghe xong như vậy, Đan Vô Ngân trở nên bình tĩnh hơn, cước bộ cũng chậm lại, bản thân không thích giết chóc, cũng không đại biểu mình là thánh mẫu Maria, làm sao có thể giúp “Cừu nhân” cản đường mình cầu tình.
“Đan huynh đệ, ngươi thế nào không đi?” Lưu Phó đường chủ đang vội vã xông về phía trước chợt phát hiện hắn đi chậm lại, nghi ngờ quay đầu lại hỏi.
“Những người đó còn không chết ngay được, Lưu đại ca, ngươi gấp cái gì?” Đan Vô Ngân kỳ thực cũng rất kỳ quái, Đồng đại ca và Lưu đại cả hai người đều không phải rất chướng mắt bọn người Hướng Vấn Thiên sao? Thế nào hôm nay lại gấp gáp như vậy?
“A nha! Ta nóng nảy không phải vì Dương Liên Đình, hắn chết ta càng cao hứng, chỉ là một vài huynh đệ trong giáo thật sự không vừa mắt với bọn người của Hướng Vấn Thiên, bị bọn chúng làm trò lôi kéo đánh nhau trước mặt mọi người, giáo chủ hình như thật sự bị chọc giận.” Lưu Phó đường chủ hình như cũng phát hiện mình có chút quá mức vội vàng xao động, ngượng ngùng gãi đầu.
Đan Vô Ngân nghe xong cũng không nóng nảy, Đông Phương khẳng định sinh khí, người có chuyện nhất định không phải những kẻ gây rối ở phòng nghị sự, mà là cái tên không biết tốt xấu Dương Liên Đình kia.
“Không có chuyện gì, tin tưởng ta, mấy người huynh đệ sẽ không xảy ra chuyện.” Đan Vô Ngân vừa nói, Lưu Phó đường chủ cũng không sốt ruột nữa, tùy theo Đan Vô Ngân chậm rãi hướng phòng nghị đi tới.
Hai người cứ như vậy không chút hoang mang đi tới phòng nghị sự, quả nhiên Đông Phương Bất Bại uy phong lẫm lẫm ngồi ở trên ghế giáo chủ phát ra uy áp, mấy người huynh đệ vi Đan Vô Ngân ra mặt đều mặt mũi vui vẻ quỳ một bên xem hát, ngược lại là Dương Liên Đình ban đầu dương dương đắc ý bây giờ lại đầu đầy mồ hôi quỳ ở chính giữa lạnh run.
Thấy Đan Vô Ngân tới, Đông Phương Bất Bại thu hồi khuôn mặt tức giận, “Tử Khiêm, sao ngươi lại tới đây? Không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
Trong sát na, vô số ánh mẳt mập mờ nhìn về phía Đan Vô Ngân, thấy vành mắt phiếm đen và thân thể đơn bạc của Đan Vô Ngân liền lập tức bày ra bộ dáng hiểu rõ. Đan Vô Ngân trong ngực cười khổ, chuyện này Đông Phương nhất định là cố ý!
“Đông Phương, nghe nói ngươi nổi giận?” Đan Vô Ngân không để ý tới những lời đùa giởn vừa rồi của Đông Phương Bất Bại, lên tiếng dò hỏi. Không biết sáng nay là kẻ nào đã hứa là sẽ tuyệt không nổi giận, không làm mình lo lắng chứ.
Đông Phương Bất Bại hơi dừng một chút, nói sang chuyện khác, “Dương Liên Đình, ngươi còn có cái gì để nói sao?” Rõ ràng vừa rồi Đông Phương Bất Bại đã răn dạy hắn.
Dương Liên Đình vẫn như cũ vẻ mặt không phục, “Giáo chủ, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, thuộc hạ biết hiện tại giáo chủ nghe thuộc hạ nói không lọt tai, thế nhưng đây đều là lời tâm huyết của thuộc hạ! Đan Vô Ngân vốn là một kẻ tiểu nhân dĩ sắc thị quân, giáo chủ sợ là đã tin nhầm lời gièm pha của hắn, như vậy e rằng kiến huynh đệ giáo chúng không thể tâm phục!” Sau đó còn dùng sức mà dập đầu, không chút nào phát hiện huynh đệ giáo chúng trong miệng gã đều dùng loại ánh mắt khi dễ nhìn gã, ngay cả những người nguyên bản cùng hắn thuộc phe Hướng Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.
Đan Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, “Dương Liên Đình huynh đệ, Đan Vô Ngân ta tự hỏi từ khi nhập giáo tới nay vẫn tận trung tẫn trách, vì Thần giáo, vì giáo chủ cúc cung tận tụy, có chết không từ” Ngươi muốn diễn trung thần đúng không, ta diễn cùng ngươi, ta cũng không tin ta đường đường nhân tài kỹ thuật cao thế kỷ hai mươi mốt, được muội muội trui rèn qua không biết bao nhiêu kịch bản phim truyền hình thiên triều cẩu huyết lại không sánh bằng một tên đồ cổ như ngươi!
“Đúng, đương sơ lúc Vô Ngân vừa nhập giáo, thật không quá rõ ràng quan hệ lợi hại trong giáo, cho nên trong lúc vô tình mới tiếp nhận vị trí của ngươi, chuyện đó ta quả thật không còn gì để nói. Nhưng Vô Ngân tự thấy, trừ lần đó ra ta vẫn là cẩn thận tỉ mỉ đến giờ cũng không phạm phải sai lầm lớn gì, vì sao Dương huynh đệ vẫn ghim chặt Vô Ngân không buông?” Lời nói vừa xong thành công khiến những người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Liên Đình tăng thêm vài phần ghê tởm.
“Ngươi! Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Dương Liên Đình cũng cảm giác được không đúng, rõ ràng là gã đem người đi thảo phạt Đan Vô Ngân, thế nào hiện tại ngược lại là bản thân không đúng.
Nhìn Dương Liên Đình cố sức biểu hiện chính trực, vẻ mặt muốn tỏ ra lòng đầy căm phẫn, Đông Phương Bất Bại cảm thấy trận buồn nôn, “Dương Liên Đình, bản tọa không nói ngươi lại cho rằng bản tọa không biết sau, từ trước tới nay ngươi và phụ thân ngươi Dương An đều ỷ chức cậy quyền, lừa trên gạt dưới, trung gian kiếm lời túi riêng, niệm tình Dương An đã chết nên bản tọa mới không cùng ngươi tính toán, hôm nay ngươi nếu như còn không biết tốt xấu đừng trách bản tọa không khách khí.”
Dương Liên Đình lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, lại bị hàn quang trong mắt Đông Phương Bất Bại dọa sợ đến sau lưng rét run.
Bộ hạ cũ Hướng Vấn Thiên lúc này mới nhớ tới mục đích bọn họ gây chuyện, “Giáo chủ, thằng nhãi Dương Liên Đình này bị xử phạt quả thực trừng phạt đúng tội, thế nhưng Hướng tả sử đối Thần giáo trung thành tận tâm, cầu mong giáo chủ có thể giơ cao đánh khẽ** thả cho Hướng tả sử một con đường.”
Đan Vô Ngân ánh mắt đảo qua, nói năng có trật tự, thế nhưng thật ra là một nhân tài.
“Vị huynh đệ này, chuyện của Hướng tả sử chuyện tình Đồng trưởng lão còn đang thẩm tra, tin tưởng không bao lâu Hướng tả sử có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, đến lúc đó hiển nhiên người sẽ được thả ra.” Đây là lần đầu tiên, Đan Vô Ngân trước mặt giáo chúng công khai sắp xếp sự vụ trong giáo.
“Đan Vô Ngân, giáo chủ vẫn không nói gì ngươi có tư cách gì mở miệng?” Dương Liên Đình vẫn không biết sống chết kêu lên.
Đông Phương Bất Bại nhẹ phất ống tay áo một cái, một luồng kình phong mạnh mẽ hất Dương Liên Đình bay thẳng vào góc phòng nghị sự, tận đến khi va mạnh vào cây cột mới ngừng lại được.
Nhìn Dương Liên Đình bị ép đến ho ra một ngụm máu tươi, chân mày của Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhíu một cái, “Bản tọa đã sớm nói, theo đạo lý, lời của Tử Khiêm hay lời của bản tọa đều giống nhau, những kẻ còn dám vũ nhục Tử Khiêm, giết, không, tha!”
Khí thế cường đại làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh trừ Đan Vô Ngân đều không chịu nổi quỳ rạp xuống đất,
nơm nớp lo sợ hô to, “Nhật Nguyệt thần giáo, thiên thu vạn đại, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”
Vốn khẩu hiệu chỉ có như vậy là kết thúc, thế nhưng trong đám người một thanh âm không biết từ đâu nương đó hô lên một câu.
“Giáo chủ dữ giáo chủ phu nhân trung hưng thánh giáo, thọ dữ thiên tề!” Thanh âm vừa vang lên phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Xong, trong lòng Đan Vô Ngân âm thầm gục đầu.
Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại nghe xong liền sửng sốt, sau một lúc lại thoải mái cười to, “Tốt, tốt, tốt, cũng là một nhân tài, Tử Khiêm, mau tìm xem người này là ai đi!”
Đưa lưng về phía mọi người Đan Vô Ngân cho Đông Phương Bất Bại một cái liếc mắt, “Dạ, Đông Phương Bất Bại đại giáo chủ!”
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đã biết Đan Vô Ngân bất mãn, nhanh chóng thu lại biểu tình đắc ý, khôi phục bộ dáng nghiêm trang giống như vẫn còn đang chính thức xử lý công vụ.
Đan Vô Ngân thấy biểu hiện của Đông Phương Bất Bại thì hơi thở dài, dù sao cũng không thể để y mất mặt trước số đông giáo chúng, hắn không thể làm gì khác hơn là trong lòng thầm nảy sinh âm mưu thâm độc, chờ đến buổi tối ta cho ngươi đắc ý đủ!
=================
* Phó thủ: kiểu như trợ lý, tổng trợ lý thời xưa.
** Võng Khai Nhất Diện: mở một mặt lưới, kiểu như chừa cho một con đường thoát. Mình dùng câu “Giơ cao đánh khẽ” làm nghĩa tương đương.
Ngày kế, rời giường.
Đan Vô Ngân hai vành mắt đen thui miễn cưỡng xốc lên tinh thần giúp Đông Phương Bất Bại mặc tốt trang phục, liền tống y đi xử lý công sự công sự trong giáo, sau đó gọi Phân Phân đến vì mình chuẩn bị.
Tiểu nha đầu Phân Phân vừa giáo chủ thần thanh khí sảng ly khai, mà Đan Vô Ngân lại thành quốc bảo vành mắt đen đậm thế nào cũng không che giấu được, không khỏi che miệng cười trộm.
“Hì hì, Đan đại ca, giáo chủ đêm qua không để cho ngươi ngủ ngon sao?” Bởi vì nể mặt Đan Vô Ngân duyên cớ, Đông Phương Bất Bại cũng khó có được đối Phân Phân hảo thanh hảo sắc, dần dần Phân Phân cũng không sợ hãi Đông Phương Bất Bại như trước, đến khi cùng Đan Vô Ngân nói đùa mở miệng cũng không mềm yếu chút nào.
Tức giận tặng cho Phân Phân một ánh mắt khinh thường, “Tiểu nha đầu, cả ngày không chịu học hành lại đi nghe những thứ thất loạn bát tao gì thế? Mấy chữ viết ngày hôm qua đã luyện được rồi?” Đan Vô Ngân thoáng cái liền bắt được nhược điểm của Phân Phân.
Phân Phân nhăn lại cái mũi nhỏ thanh tú, có chút phiền não giậm chân, “Đan đại ca!”
Xoay người lại cho Phân Phân một lời an ủi, “Phân Phân, đại ca cho ngươi đọc sách viết chữ là vì muốn tốt cho ngươi, cái đầu thông minh như vậy thế nào lại không đi học những thứ hữu dụng đâu!” Đan Vô Ngân bất đắc dĩ.
“Đan đại ca, người ta thật sự có cố gắng học, thế nhưng người ta biết chữ, chữ lại không biết người ta nha!” Tinh nghịch lè lưỡi, Phân Phân giả vờ đáng thương năn nỉ hắn
“Nói bừa! Ngày hôm nay gấp đôi, ta lúc trở lại sẽ kiểm tra, nếu là không hợp cách, hừ hừ!” Đan Vô Ngân uy hiếp phủi đi ánh nhìn cầu xin của Phân Phân.
Rụt đầu một cái, tiểu cô nương liền ủ rũ, “Nga, người ta đã biết.”
Có chút buồn cười nhìn Phân Phân tựa như cà bị nhiễm sương, Đan Vô Ngân lắc đầu ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy phó thủ* bên người Đồng Bách Hùng vẻ mặt hốt hoảng hướng về phía mình chạy tới.
“Lưu Phó đường chủ, xảy ra chuyện gì sao?” Đan Vô Ngân ngăn cản Lưu phó đường chủ đang cắm đầu đi về phía trước.
“A, Đan huynh đệ, rốt cuộc tìm được ngươi! Nhanh lên một chút đến phòng nghị sự đi, giáo chủ sắp đại khai sát giới rồi!” Lưu Phó đường chủ đường đường một Thần giáo Phó đường chủ, cao thủ võ lâm, lúc này đã đầu đầy mồ hôi.
Đan Vô Ngân nhíu mày, làm sao vậy? Đông Phương sáng sớm đi ngoài còn là dương dương đắc ý, là ai không có mắt dám chọc giận y kia chứ?
Một bên đẩy nhanh cước bộ đi về phía phòng nghị sự, một bên Đan Vô Ngân hướng Lưu Phó đường chủ cấp tốc hỏi thăm tình huống.
“Lưu Phó đường chủ, ngươi đừng có gấp cứ từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai chọc tới Đông Phương sao?” Đan Vô Ngân khéo léo hỏi thăm tình huống từ chổ Lưu phó đường chủ, nếu như đến lúc đó loạn ra mặt can thiệp có thể sẽ không tốt
“Cũng là do cái tên chết tiệt Dương Liên Đình kia!” Lưu Phó đường chủ vừa nhắc tới Dương Liên Đình liền nổi giận, “Trước khi ngươi nhập giáo, gã là tổng quản trong nội viện, ỷ vào việc hầu hạ bên cạnh giáo chủ nên bình thường trong giáo thường xuyên hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy. Từ sau khi ngươi tới, hắn chính là bị đá đi nơi khác, thế nhưng lại cứ xoay quanh trong giáo bịa đặt lời đồn về ngươi.”
Đan Vô Ngân gật đầu, “Ừ, cái này ta cũng có nghe thấy, thế nhưng thời gian đã lâu như vậy làm sao đến bây giờ Đông Phương lại đem chuyện này ra nói chứ?.” Đan Vô Ngân vẫn là không biết rõ ràng chân tướng.
“Chẳng là thế này, hắn cùng Hướng Vấn Thiên bị điều đến cùng một phân đà, Hướng Vấn Thiên rất là trọng dụng hắn, đem hắn trở thành phó thủ*.” Lưu Phó đường chủ giải thích.
“Hai ngày trước Hướng Vấn Thiên không phải là bị bắt sao, lúc ấy cũng không thấy hắn và người của Hướng Vấn Thiên có động tĩnh gì. Thế nhưng sáng sớm hôm nay, giáo chủ vừa đến phòng nghị sự bọn họ lại bắt đầu hồ đồ, nói cái gì ngươi dĩ sắc thị quân, yêu ngôn hoặc chúng, muốn giáo chủ xử trí ngươi thả Hướng Vấn Thiên.” Lưu Phó đường chủ nói lên cái này còn là tức giận khó kềm.
Đan Vô Ngân hiểu rõ, chỉ sợ là Dương Liên Đình từ chỗ Doanh Doanh biết được Hướng Vấn Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên mới nhảy ra biểu hiện một chút, về phần mình, phỏng chừng cũng không vào được mắt Dương Liên Đình chỉ là đúng dịp bị hắn đem ra làm lá chắn.
Nghe xong như vậy, Đan Vô Ngân trở nên bình tĩnh hơn, cước bộ cũng chậm lại, bản thân không thích giết chóc, cũng không đại biểu mình là thánh mẫu Maria, làm sao có thể giúp “Cừu nhân” cản đường mình cầu tình.
“Đan huynh đệ, ngươi thế nào không đi?” Lưu Phó đường chủ đang vội vã xông về phía trước chợt phát hiện hắn đi chậm lại, nghi ngờ quay đầu lại hỏi.
“Những người đó còn không chết ngay được, Lưu đại ca, ngươi gấp cái gì?” Đan Vô Ngân kỳ thực cũng rất kỳ quái, Đồng đại ca và Lưu đại cả hai người đều không phải rất chướng mắt bọn người Hướng Vấn Thiên sao? Thế nào hôm nay lại gấp gáp như vậy?
“A nha! Ta nóng nảy không phải vì Dương Liên Đình, hắn chết ta càng cao hứng, chỉ là một vài huynh đệ trong giáo thật sự không vừa mắt với bọn người của Hướng Vấn Thiên, bị bọn chúng làm trò lôi kéo đánh nhau trước mặt mọi người, giáo chủ hình như thật sự bị chọc giận.” Lưu Phó đường chủ hình như cũng phát hiện mình có chút quá mức vội vàng xao động, ngượng ngùng gãi đầu.
Đan Vô Ngân nghe xong cũng không nóng nảy, Đông Phương khẳng định sinh khí, người có chuyện nhất định không phải những kẻ gây rối ở phòng nghị sự, mà là cái tên không biết tốt xấu Dương Liên Đình kia.
“Không có chuyện gì, tin tưởng ta, mấy người huynh đệ sẽ không xảy ra chuyện.” Đan Vô Ngân vừa nói, Lưu Phó đường chủ cũng không sốt ruột nữa, tùy theo Đan Vô Ngân chậm rãi hướng phòng nghị đi tới.
Hai người cứ như vậy không chút hoang mang đi tới phòng nghị sự, quả nhiên Đông Phương Bất Bại uy phong lẫm lẫm ngồi ở trên ghế giáo chủ phát ra uy áp, mấy người huynh đệ vi Đan Vô Ngân ra mặt đều mặt mũi vui vẻ quỳ một bên xem hát, ngược lại là Dương Liên Đình ban đầu dương dương đắc ý bây giờ lại đầu đầy mồ hôi quỳ ở chính giữa lạnh run.
Thấy Đan Vô Ngân tới, Đông Phương Bất Bại thu hồi khuôn mặt tức giận, “Tử Khiêm, sao ngươi lại tới đây? Không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
Trong sát na, vô số ánh mẳt mập mờ nhìn về phía Đan Vô Ngân, thấy vành mắt phiếm đen và thân thể đơn bạc của Đan Vô Ngân liền lập tức bày ra bộ dáng hiểu rõ. Đan Vô Ngân trong ngực cười khổ, chuyện này Đông Phương nhất định là cố ý!
“Đông Phương, nghe nói ngươi nổi giận?” Đan Vô Ngân không để ý tới những lời đùa giởn vừa rồi của Đông Phương Bất Bại, lên tiếng dò hỏi. Không biết sáng nay là kẻ nào đã hứa là sẽ tuyệt không nổi giận, không làm mình lo lắng chứ.
Đông Phương Bất Bại hơi dừng một chút, nói sang chuyện khác, “Dương Liên Đình, ngươi còn có cái gì để nói sao?” Rõ ràng vừa rồi Đông Phương Bất Bại đã răn dạy hắn.
Dương Liên Đình vẫn như cũ vẻ mặt không phục, “Giáo chủ, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe, thuộc hạ biết hiện tại giáo chủ nghe thuộc hạ nói không lọt tai, thế nhưng đây đều là lời tâm huyết của thuộc hạ! Đan Vô Ngân vốn là một kẻ tiểu nhân dĩ sắc thị quân, giáo chủ sợ là đã tin nhầm lời gièm pha của hắn, như vậy e rằng kiến huynh đệ giáo chúng không thể tâm phục!” Sau đó còn dùng sức mà dập đầu, không chút nào phát hiện huynh đệ giáo chúng trong miệng gã đều dùng loại ánh mắt khi dễ nhìn gã, ngay cả những người nguyên bản cùng hắn thuộc phe Hướng Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.
Đan Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, “Dương Liên Đình huynh đệ, Đan Vô Ngân ta tự hỏi từ khi nhập giáo tới nay vẫn tận trung tẫn trách, vì Thần giáo, vì giáo chủ cúc cung tận tụy, có chết không từ” Ngươi muốn diễn trung thần đúng không, ta diễn cùng ngươi, ta cũng không tin ta đường đường nhân tài kỹ thuật cao thế kỷ hai mươi mốt, được muội muội trui rèn qua không biết bao nhiêu kịch bản phim truyền hình thiên triều cẩu huyết lại không sánh bằng một tên đồ cổ như ngươi!
“Đúng, đương sơ lúc Vô Ngân vừa nhập giáo, thật không quá rõ ràng quan hệ lợi hại trong giáo, cho nên trong lúc vô tình mới tiếp nhận vị trí của ngươi, chuyện đó ta quả thật không còn gì để nói. Nhưng Vô Ngân tự thấy, trừ lần đó ra ta vẫn là cẩn thận tỉ mỉ đến giờ cũng không phạm phải sai lầm lớn gì, vì sao Dương huynh đệ vẫn ghim chặt Vô Ngân không buông?” Lời nói vừa xong thành công khiến những người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Liên Đình tăng thêm vài phần ghê tởm.
“Ngươi! Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Dương Liên Đình cũng cảm giác được không đúng, rõ ràng là gã đem người đi thảo phạt Đan Vô Ngân, thế nào hiện tại ngược lại là bản thân không đúng.
Nhìn Dương Liên Đình cố sức biểu hiện chính trực, vẻ mặt muốn tỏ ra lòng đầy căm phẫn, Đông Phương Bất Bại cảm thấy trận buồn nôn, “Dương Liên Đình, bản tọa không nói ngươi lại cho rằng bản tọa không biết sau, từ trước tới nay ngươi và phụ thân ngươi Dương An đều ỷ chức cậy quyền, lừa trên gạt dưới, trung gian kiếm lời túi riêng, niệm tình Dương An đã chết nên bản tọa mới không cùng ngươi tính toán, hôm nay ngươi nếu như còn không biết tốt xấu đừng trách bản tọa không khách khí.”
Dương Liên Đình lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, lại bị hàn quang trong mắt Đông Phương Bất Bại dọa sợ đến sau lưng rét run.
Bộ hạ cũ Hướng Vấn Thiên lúc này mới nhớ tới mục đích bọn họ gây chuyện, “Giáo chủ, thằng nhãi Dương Liên Đình này bị xử phạt quả thực trừng phạt đúng tội, thế nhưng Hướng tả sử đối Thần giáo trung thành tận tâm, cầu mong giáo chủ có thể giơ cao đánh khẽ** thả cho Hướng tả sử một con đường.”
Đan Vô Ngân ánh mắt đảo qua, nói năng có trật tự, thế nhưng thật ra là một nhân tài.
“Vị huynh đệ này, chuyện của Hướng tả sử chuyện tình Đồng trưởng lão còn đang thẩm tra, tin tưởng không bao lâu Hướng tả sử có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, đến lúc đó hiển nhiên người sẽ được thả ra.” Đây là lần đầu tiên, Đan Vô Ngân trước mặt giáo chúng công khai sắp xếp sự vụ trong giáo.
“Đan Vô Ngân, giáo chủ vẫn không nói gì ngươi có tư cách gì mở miệng?” Dương Liên Đình vẫn không biết sống chết kêu lên.
Đông Phương Bất Bại nhẹ phất ống tay áo một cái, một luồng kình phong mạnh mẽ hất Dương Liên Đình bay thẳng vào góc phòng nghị sự, tận đến khi va mạnh vào cây cột mới ngừng lại được.
Nhìn Dương Liên Đình bị ép đến ho ra một ngụm máu tươi, chân mày của Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhíu một cái, “Bản tọa đã sớm nói, theo đạo lý, lời của Tử Khiêm hay lời của bản tọa đều giống nhau, những kẻ còn dám vũ nhục Tử Khiêm, giết, không, tha!”
Khí thế cường đại làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh trừ Đan Vô Ngân đều không chịu nổi quỳ rạp xuống đất,
nơm nớp lo sợ hô to, “Nhật Nguyệt thần giáo, thiên thu vạn đại, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”
Vốn khẩu hiệu chỉ có như vậy là kết thúc, thế nhưng trong đám người một thanh âm không biết từ đâu nương đó hô lên một câu.
“Giáo chủ dữ giáo chủ phu nhân trung hưng thánh giáo, thọ dữ thiên tề!” Thanh âm vừa vang lên phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Xong, trong lòng Đan Vô Ngân âm thầm gục đầu.
Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại nghe xong liền sửng sốt, sau một lúc lại thoải mái cười to, “Tốt, tốt, tốt, cũng là một nhân tài, Tử Khiêm, mau tìm xem người này là ai đi!”
Đưa lưng về phía mọi người Đan Vô Ngân cho Đông Phương Bất Bại một cái liếc mắt, “Dạ, Đông Phương Bất Bại đại giáo chủ!”
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đã biết Đan Vô Ngân bất mãn, nhanh chóng thu lại biểu tình đắc ý, khôi phục bộ dáng nghiêm trang giống như vẫn còn đang chính thức xử lý công vụ.
Đan Vô Ngân thấy biểu hiện của Đông Phương Bất Bại thì hơi thở dài, dù sao cũng không thể để y mất mặt trước số đông giáo chúng, hắn không thể làm gì khác hơn là trong lòng thầm nảy sinh âm mưu thâm độc, chờ đến buổi tối ta cho ngươi đắc ý đủ!
=================
* Phó thủ: kiểu như trợ lý, tổng trợ lý thời xưa.
** Võng Khai Nhất Diện: mở một mặt lưới, kiểu như chừa cho một con đường thoát. Mình dùng câu “Giơ cao đánh khẽ” làm nghĩa tương đương.
Tác giả :
Ám Dạ Tranh Nanh