Đồng Phục Cùng Áo Cưới
Chương 18
Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Tiết thứ tư của sáng thứ sáu là tiết tự học, Du Thanh Quỳ nhanh chóng làm xong bài tập rồi lấy sổ tay ra, bắt đầu lập kế hoạch học tập cho tuần sau. Mỗi lần trước khi viết cô đều thích chọn băng dán trang trí cho trang giấy thật xinh đẹp rồi mới viết sau. Du Thanh Quỳ bày mấy cuốn băng dán lên bàn theo thứ tự, sau đó tìm tới tìm lui trong hộp bút cùng cặp sách cũng không thấy cái kéo đâu cả.
Cô quay đầu nhìn về phía Thời Diệu đang phác họa tranh vẽ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào cùi chỏ của cậu, sau đó lại dùng tay làm ra hình cái kéo, nhỏ giọng hỏi: “Thời Diệu, cậu có mang kéo không?”
Thời Diệu liếc nhìn ngón tay trắng hồng của cô, lại quét mắt nhìn băng dán đầy bàn học rồi nói: “Không có.”
“Cảm ơn.” Du Thanh Quỳ xoay người mượn kéo ở bạn học ngồi phía sau.
Mượn kéo xong cô mới phát hiện sổ tay của mình chỉ còn lại hai tờ, không đủ để viết kế hoạch học tập của mình. Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng không viết kế hoạch học tập nữa mà dứt khoát lấy giấy dán để chơi đùa.
Dán kín băng dán vào tờ giấy đầu tiên sau đó lật qua tờ thứ hai, suy nghĩ một chút, vẽ tranh đi!
Lúc ấy Thời Diệu phát hiện thỉnh thoảng ánh mắt của Du Thanh Quỳ sẽ hướng về phía ngoài cửa sổ, cậu kinh ngạc nhìn thì thấy Du Thanh Quỳ đang vẽ hàng thông bao quanh sân tập thể dục.
Liếc mắt nhìn sân tập thể dục được Du Thanh Quỳ vẽ một nửa, ánh mắt cậu ngưng lại hai phút, không thể nhịn được nữa liền cúi đầu.
Du Thanh Quỳ nhíu mày, dùng đầu ngón tay chọt nhẹ cùi chỏ của cậu lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi lắm sao?”
“Muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?”
Du Thanh Quỳ liếc bức tranh phong cảnh trên tay Thời Diệu, sau đó lại nhìn lại thứ mình đang vẽ…
Cô nhỏ giọng đáp: “Hay là nói dối đi…”
“Rất khó coi.”
Hả?
Nói dối là rất khó coi, vậy không phải nói thật là…
Mắt Du Thanh Quỳ hiện lên sự vui vẻ, tươi cười nói: “Làm người cần phải nói thật, vậy nói thật đi!”
“Vô cùng khó coi.” Khóe miệng Thời Diệu cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Vẻ tươi cười trên mặt Du Thanh Quỳ cứng ngắt, cô từ từ thu nụ cười lại, nhẹ “hừ” một tiếng, cầm bút chì tiếp tục vẽ. Cô nhỏ giọng tự nhủ: “Nói bậy bạ, rõ ràng mình vẽ rất dễ nhìn mà, đệ nhị thiên hạ…”
Thời Diệu vươn tay đoạt lấy cuốn sổ từ trong tay cô, sau đó lật tới trang sau bắt đầu vẽ sân tập thể dục. Cậu vẽ rất nhanh, bút vẽ di chuyển lưu loát, sau năm phút thì lại đặt cuốn sổ trên bàn học của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ sững sờ nhìn sân tập mà Thời Diệu vẽ một lúc lâu, sau đó cô mở bức tranh của mình lúc nãy. Xem mình vẽ, lại xem Thời Diệu vẽ, lại xem mình vẽ tiếp. Trang giấy cuối cùng trong cuốn sổ bị cô lật tới lật lui giống như nhất định phải tìm chỗ xuất sắc hơn Thời Diệu trong bản vẽ của mình.
Vậy mà cô xoay trái xoay phải khắp nơi, nhìn hai mươi mấy lần cũng phải chán nản từ bỏ.
Du Thanh Quỳ cầm cục tẩy xóa sạch sân tập thể dục mà mình vẽ ban nãy, sau đó cầm chiếc bút có màu sắc rực rỡ viết mấy chữ lên trên đó.
1. Trang cuối cùng bị người ta hung hăng “làm nhục” rồi! [đành chịu] [đành chịu] [đành chịu]
2. Aaa, nhưng mình giỏi hơn cậu ta gấp trăm lần ở những phương diện khác, hừ [ha ha] [ha ha] [ha ha]
…
Buổi chiều họp phụ huynh, Du Thanh Quỳ ăn trưa ở căn tin rồi quay lại lớp học, cô không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ vài lần. Từ lần trước ba đồng ý đến buổi họp phụ huynh thì không còn liên lạc nữa. Ba… sẽđến chứ?
“Cậu rất muốn ngồi bên cửa sổ?” Thời Diệu ngẩng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ sửng sốt rồi ngượng ngùng trả lời: “Ngại quá, quấy rầy cậu vẽ tranh rồi…”
“Đổi chỗ?”
Lúc Du Thanh Quỳ đang suy tư không biết có nên đổi hay không thì Thời Diệu lại cười rồi nói: “Lần sau thi hơn mình rồi hãy nói.”
“Mình cò chưa nói sẽ đổi mà!” Du Thanh Quỳ quay đầu, lấy sách bài tập ra làm bài. Một lát sau, cô nhỏ giọng thầm thì: “Thi hơn cậu không khó…”
Thời Diệu quay đầu đi, liếc mắt nhìn khóe miệng của cô, không tự chủ được bật cười. Thật ra thì cô muốn thi hơn cậu cũng rất dễ mà, cậu bỏ một câu hỏi là được.
Nhưng mà rốt cuộc Du Thanh Quỳ cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Dù sao ba đã đồng ý với cô rồi! Từ nhỏ đến lớn, chuyện ba đã nhận lời thì sẽ làm được!
…
Qua tiết tự học buổi trưa, lớp trưởng Dương Hinh sắp xếp lại bàn ghế. Di chuyển toàn bộ bàn ghế trong phòng học lên phía trên, chừa chỗ trống ở phía sau. Họp phụ huynh thì phụ huynh cùng học sinh đều sẽ tham gia. Phụ huynh ngồi ở chỗ ngồi của học sinh, còn toàn bộ học sinh đứng phía sau phòng học.
Còn chưa tới thời gian nên các bậc phụ huynh đang lần lượt đi đến, rất nhiều phụ huynh tiến lên chào hỏi với giáo viên chủ nhiệm, hỏi thăm biểu hiện thường ngày của con mình ở trường. Hôm nay khó có được lúc mấy học sinh nghịch ngợm kia lại trở nên im lặng.
Du Thanh Quỳ đứng phía sau phòng học cùng những học sinh khác.
“Mẹ mình tới rồi, mình đi đón đã!” Dương Hinh nói rồi chạy tới hành lang, thân mật kéo tay mẹ cậu ấy cùng nhau đi vào phòng học. Mẹ của Dương Hinh ăn mặc rất giản dị, trên gương mặt kèm theo nụ cười khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, dịu dàng.
Nhìn mẹ của Dương Hinh, Du Thanh Quỳ lại có chút hâm mộ. Người mẹ vô cùng xinh đẹp trong trí nhớ của cô cũng có dáng vẻ dịu dàng như vậy. Nhưng bây giờ mẹ đã thay đổi…
Du Thanh Quỳ không muốn nhớ tới nữa, cô quay đầu hỏi Lâm Tiểu Ngộ bên cạnh: “Ai trong nhà cậu tới họp phụ huynh vậy?”
“Cậu nhỏ…”
Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi của Lâm Tiểu Ngộ thì quả nhiên thấy Thời Diệu đang lười biếng ngồi ở vị trí đó. Cô lại nhìn lên phía trước thì thấy chỗ ngồi của cậu trống không.
“Ai tới họp cho Thời Diệu vậy?” Du Thanh Quỳ thuận miệng hỏi ra.
“Không có ai, cậu nhỏ không nói cho ông bà ngoại biết.” Lâm Tiểu Ngộ lắc lắc đầu.
Thấy trong mắt Du Thanh Quỳ hiện ra vẻ kinh ngạc, Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng giải thích: “Ông bà ngoại cũng ở nước ngoài, bọn họ bận rộn nhiều việc lắm. Trong ấn tượng của mình… cho tới bây giờ cậu nhỏ cũng chưa từng nói về việc họp phụ huynh cho ai cả.”
Lâm Tiểu Ngộ híp mắt suy nghĩ, sau đó mới xác định gật đầu. Cô nhớ rõ ông bà ngoại chưa từng đi họp phụ huynh cho cậu nhỏ.
“Ồ...” Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu như có điều suy nghĩ. Cô có chút đồng cảm, ba mẹ không tới dự, cậu ta còn phải họp cho người khác…
Đột nhiên Du Thanh Quỳ cảm thấy nếu hôm nay ba không thể tới thì cũng không sao, dù sao ba cũng bề bộn nhiều việc…
…
“Ôi chao! Người kia là ai vậy…”
“Ai chứ… A! Giống như ngôi sao lớn đó! Cách xa quá, không thấy rõ…”
“Tại sao mình cảm thấy đã từng gặp người kia nhỉ, hình như là trên ti vi?”
Mấy học sinh ở phía sau đứng gần cửa sổ nhìn ra ngoài không ngừng bàn luận.
Khi Du Trạch Ngôn bước vào phòng học thì cả phòng học yên tĩnh lại. Ngũ quan của ông mang đường nét của châu Âu, lại mang theo nét phương Đông. Gương mặt tinh sảo có thêm đôi mắt dài hẹp nên càng thêm quyến rũ. Thời gian như ngừng lại trên người ông, chỉ còn lại sự tao nhã.
“Ba!” Du Thanh Quỳ kêu lên rồi chạy tới đón.
Du Trạch Ngôn nhìn theo nơi phát ra giọng nói, trong đôi mắt trầm tĩnh dần dần trở nên vui vẻ. Ông đi từng bước dài về phía Du Thanh Quỳ.
“Du, Du Trạch Ngôn!” Cổ San San, chị gái của Cổ Dật Phi thốt lên.
Du Trạch Ngôn lịch sự gật đầu một cái.
Cổ San San vừa nói xong thì xông tới, sùng bái nhìn Du Trạch Ngôn: “Có thể, có thể cho em xin chữ ký không?”
Nói xong, cô nàng còn chầm một cuốn sách bài tập đưa cho Du Trạch Ngôn.
“Có thể chứ.”
Du Trạch Ngôn vừa ký xong thì lại có thật nhiều người xông tới. Ông giơ tay lên rồi nói: “Mọi người không nên làm trễ buổi họp.”
“…” Du Trạch Ngôn vẫy tay với Du Thanh Quỳ, dắt tay con gái mình đi tới trước mặt chủ nhiệm.
“Xin chào, tôi là ba của Du Thanh Quỳ, trong khoảng thời gian này con bé đã làm phiền thầy rồi.” Ông bắt tay với chủ nhiệm, giọng nói trầm thấp truyền khắp phòng học.
Chủ nhiệm lớp sững sờ trong chốc lát, sau đó mới nắm chặt tay ngôi sao lớn này, liên tục nói: “Xin chào! Xin chào! Thanh Quỳ rất ngoan, không phiền chút nào đâu, là tôi được dạy học sinh ưu tú nhất!”
“Trời ạ! Ba của Du Thanh Quỳ là Du Trạch Ngôn!” Dương Hinh trợn to hai mắt, khuôn mặt khó thể tin được.
Du Trạch Ngôn chính là siêu sao ảnh đế, ông từng có vô số giải thưởng quốc tế, cúp ảnh đế nhiều không kể xiết. Trong khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì tuyên bố rời khỏi khiến vô số người ấm ức không thôi. Sau khi ông tránh bóng thì dấn thân vào công ty của gia tộc, có vô số nghệ sĩ dưới tay. Miễn là nghệ sĩ bước ra từ công ty Du thị thì không khỏi có vận may đỏ thẫm.
Mười năm trôi qua, coi như đã giải nghệ nhưng những tác phẩm của ông vẫn kinh điển như cũ. Hôm nay chỉ cần nơi ông xuất hiện thì có thể đưa tới vô số ánh đèn sáng chói.
Du Thanh Quỳ dắt tay ba mình để ông tới ngồi chỗ ngồi của mình.
“Ba, con đi ra phía sau.” Mắt Du Thanh Quỳ cong cong, cười rất vui vẻ.
“Được.” Du Trạch Ngôn bắt chéo đôi chân dài, lật nhìn cuốn sổ ghi thành tích hai cuộc thi tháng. Mày của ông nhẹ nhàng cau lại, nhưng nhẹ đến mức khó ai có thể nhận ra.
Lúc bắt đầu cuộc họp phụ huynh, tất cả học sinh cũng như phụ huynh đều không có tâm trạng nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện mà ánh mắt luôn dõi theo Du Trạch Ngôn. Ngay cả chủ nhiệm cũng nói sai mấy lần, thầy hắng giọng rồi tiếp tục nói chuyện, cũng không quên hăng hái khen Du Thanh Quỳ một lần.
Du Thanh Quỳ có chút ngượng ngùng với sự tán dương của chủ nhiệm, còn Du Trạch Ngôn vẫn mãi không biểu lộ gì, mỗi lần chủ nhiệm lớp nhìn sang thì ông mới lễ phép nhìn lại.
Mấy nữ sinh thường ngày không quen thân với Du Thanh Quỳ lắm tiến tới bên cạnh cô, xô đẩy cả Dương Hinh cùng Lâm Tiểu Ngộ. Dương Hinh làm mặt quỷ, kéo Lâm Tiểu Ngộ đứng một bên, cũng không tham gia náo nhiệt vào lúc này.
Họp phụ huynh luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề áp lực, nhưng nhờ có sự tồn tại của Du Trạch Ngôn mà cả phòng học như phát ra ánh sáng thiêng liêng, chớp mắt đã kết thúc cuộc họp rồi.
Họp phụ huynh vừa xong, thật nhiều học sinh cùng phụ huynh chạy tới bên cạnh Du Trạch Ngôn để xin chữ ký.
Du Thanh Quỳ thấy ba mình bị nhiều người vây quanh thì khóe miệng cong lên, trong lòng vô cùng sung sướng. Người này chính là ba của cô đó!
Họp xong, Du Thanh Quỳ cùng ba đi xuống lầu, tới sân tập thể dục.
Du Trạch Ngôn hơi híp mắt nhìn một góc ở sân tập, có vài học sinh đang cãi vã, mấy tiếng chửi bới khó nghe truyền tới không ngừng. Ông khẽ nhíu mày.
“Thanh Quỳ, học trường này có mệt không?” Du Trạch Ngôn dừng lại.
“Không mệt ạ.” Du Thanh Quỳ cũng dừng lại nhìn ba mình.
“Ba xem thời khóa biểu của con thấy chương trình học quá nhiều. Ba còn thấy phiếu điểm hai tháng thi của con. Lần đầu chín môn đều tối đa, lần thứ hai thì tám môn đạt điểm tối đa.”
Du Thanh Quỳ vội vàng giải thích: “Ba, bởi vì lần đó con quên viết tiêu đề môn Ngữ Văn. Lần sau con sẽ chú ý!”
Du Trạch Ngôn lắc đầu rồi nói: “Ba không cần con thi đạt tối đa hết. Nắm vững kiến thức là đủ, quan trọng nhất là con có vui vẻ hay không. Có thể làm chuyện mình thích hay không.”
“Con…”
“Gần đây có còn chơi vi – ô – lông không? Còn cả việc sưu tập búp bê nữa?”
“Vừa mới chuyển tới nên chưa tìm được thầy dạy vi – ô – lông, gần đây lại phải thi nên con cũng không thể sưu tầm búp bê được…”
Du Trạch Ngôn yêu thương vuốt đầu con gái rồi nói: “Tiểu Quỳ, ba chọn một trường tư ở Anh quốc cho con rồi. Ở đó con có thể học bất kỳ cái gì con thích, không cần ngày ngày phải làm mấy bài luyện tập khô khan kia.”
Trong mắt Du Thanh Quỳ có tia u tối, cô từ từ cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Dĩ nhiên, nếu như con không muốn đi thì ba tôn trọng quyết định của con.”
“Ba, con không thể đi.” Du Thanh Quỳ mím môi, “Mẹ chỉ có con…”
Tiết thứ tư của sáng thứ sáu là tiết tự học, Du Thanh Quỳ nhanh chóng làm xong bài tập rồi lấy sổ tay ra, bắt đầu lập kế hoạch học tập cho tuần sau. Mỗi lần trước khi viết cô đều thích chọn băng dán trang trí cho trang giấy thật xinh đẹp rồi mới viết sau. Du Thanh Quỳ bày mấy cuốn băng dán lên bàn theo thứ tự, sau đó tìm tới tìm lui trong hộp bút cùng cặp sách cũng không thấy cái kéo đâu cả.
Cô quay đầu nhìn về phía Thời Diệu đang phác họa tranh vẽ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào cùi chỏ của cậu, sau đó lại dùng tay làm ra hình cái kéo, nhỏ giọng hỏi: “Thời Diệu, cậu có mang kéo không?”
Thời Diệu liếc nhìn ngón tay trắng hồng của cô, lại quét mắt nhìn băng dán đầy bàn học rồi nói: “Không có.”
“Cảm ơn.” Du Thanh Quỳ xoay người mượn kéo ở bạn học ngồi phía sau.
Mượn kéo xong cô mới phát hiện sổ tay của mình chỉ còn lại hai tờ, không đủ để viết kế hoạch học tập của mình. Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng không viết kế hoạch học tập nữa mà dứt khoát lấy giấy dán để chơi đùa.
Dán kín băng dán vào tờ giấy đầu tiên sau đó lật qua tờ thứ hai, suy nghĩ một chút, vẽ tranh đi!
Lúc ấy Thời Diệu phát hiện thỉnh thoảng ánh mắt của Du Thanh Quỳ sẽ hướng về phía ngoài cửa sổ, cậu kinh ngạc nhìn thì thấy Du Thanh Quỳ đang vẽ hàng thông bao quanh sân tập thể dục.
Liếc mắt nhìn sân tập thể dục được Du Thanh Quỳ vẽ một nửa, ánh mắt cậu ngưng lại hai phút, không thể nhịn được nữa liền cúi đầu.
Du Thanh Quỳ nhíu mày, dùng đầu ngón tay chọt nhẹ cùi chỏ của cậu lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi lắm sao?”
“Muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?”
Du Thanh Quỳ liếc bức tranh phong cảnh trên tay Thời Diệu, sau đó lại nhìn lại thứ mình đang vẽ…
Cô nhỏ giọng đáp: “Hay là nói dối đi…”
“Rất khó coi.”
Hả?
Nói dối là rất khó coi, vậy không phải nói thật là…
Mắt Du Thanh Quỳ hiện lên sự vui vẻ, tươi cười nói: “Làm người cần phải nói thật, vậy nói thật đi!”
“Vô cùng khó coi.” Khóe miệng Thời Diệu cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Vẻ tươi cười trên mặt Du Thanh Quỳ cứng ngắt, cô từ từ thu nụ cười lại, nhẹ “hừ” một tiếng, cầm bút chì tiếp tục vẽ. Cô nhỏ giọng tự nhủ: “Nói bậy bạ, rõ ràng mình vẽ rất dễ nhìn mà, đệ nhị thiên hạ…”
Thời Diệu vươn tay đoạt lấy cuốn sổ từ trong tay cô, sau đó lật tới trang sau bắt đầu vẽ sân tập thể dục. Cậu vẽ rất nhanh, bút vẽ di chuyển lưu loát, sau năm phút thì lại đặt cuốn sổ trên bàn học của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ sững sờ nhìn sân tập mà Thời Diệu vẽ một lúc lâu, sau đó cô mở bức tranh của mình lúc nãy. Xem mình vẽ, lại xem Thời Diệu vẽ, lại xem mình vẽ tiếp. Trang giấy cuối cùng trong cuốn sổ bị cô lật tới lật lui giống như nhất định phải tìm chỗ xuất sắc hơn Thời Diệu trong bản vẽ của mình.
Vậy mà cô xoay trái xoay phải khắp nơi, nhìn hai mươi mấy lần cũng phải chán nản từ bỏ.
Du Thanh Quỳ cầm cục tẩy xóa sạch sân tập thể dục mà mình vẽ ban nãy, sau đó cầm chiếc bút có màu sắc rực rỡ viết mấy chữ lên trên đó.
1. Trang cuối cùng bị người ta hung hăng “làm nhục” rồi! [đành chịu] [đành chịu] [đành chịu]
2. Aaa, nhưng mình giỏi hơn cậu ta gấp trăm lần ở những phương diện khác, hừ [ha ha] [ha ha] [ha ha]
…
Buổi chiều họp phụ huynh, Du Thanh Quỳ ăn trưa ở căn tin rồi quay lại lớp học, cô không nhịn được mà nhìn về phía cửa sổ vài lần. Từ lần trước ba đồng ý đến buổi họp phụ huynh thì không còn liên lạc nữa. Ba… sẽđến chứ?
“Cậu rất muốn ngồi bên cửa sổ?” Thời Diệu ngẩng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ sửng sốt rồi ngượng ngùng trả lời: “Ngại quá, quấy rầy cậu vẽ tranh rồi…”
“Đổi chỗ?”
Lúc Du Thanh Quỳ đang suy tư không biết có nên đổi hay không thì Thời Diệu lại cười rồi nói: “Lần sau thi hơn mình rồi hãy nói.”
“Mình cò chưa nói sẽ đổi mà!” Du Thanh Quỳ quay đầu, lấy sách bài tập ra làm bài. Một lát sau, cô nhỏ giọng thầm thì: “Thi hơn cậu không khó…”
Thời Diệu quay đầu đi, liếc mắt nhìn khóe miệng của cô, không tự chủ được bật cười. Thật ra thì cô muốn thi hơn cậu cũng rất dễ mà, cậu bỏ một câu hỏi là được.
Nhưng mà rốt cuộc Du Thanh Quỳ cũng không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Dù sao ba đã đồng ý với cô rồi! Từ nhỏ đến lớn, chuyện ba đã nhận lời thì sẽ làm được!
…
Qua tiết tự học buổi trưa, lớp trưởng Dương Hinh sắp xếp lại bàn ghế. Di chuyển toàn bộ bàn ghế trong phòng học lên phía trên, chừa chỗ trống ở phía sau. Họp phụ huynh thì phụ huynh cùng học sinh đều sẽ tham gia. Phụ huynh ngồi ở chỗ ngồi của học sinh, còn toàn bộ học sinh đứng phía sau phòng học.
Còn chưa tới thời gian nên các bậc phụ huynh đang lần lượt đi đến, rất nhiều phụ huynh tiến lên chào hỏi với giáo viên chủ nhiệm, hỏi thăm biểu hiện thường ngày của con mình ở trường. Hôm nay khó có được lúc mấy học sinh nghịch ngợm kia lại trở nên im lặng.
Du Thanh Quỳ đứng phía sau phòng học cùng những học sinh khác.
“Mẹ mình tới rồi, mình đi đón đã!” Dương Hinh nói rồi chạy tới hành lang, thân mật kéo tay mẹ cậu ấy cùng nhau đi vào phòng học. Mẹ của Dương Hinh ăn mặc rất giản dị, trên gương mặt kèm theo nụ cười khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, dịu dàng.
Nhìn mẹ của Dương Hinh, Du Thanh Quỳ lại có chút hâm mộ. Người mẹ vô cùng xinh đẹp trong trí nhớ của cô cũng có dáng vẻ dịu dàng như vậy. Nhưng bây giờ mẹ đã thay đổi…
Du Thanh Quỳ không muốn nhớ tới nữa, cô quay đầu hỏi Lâm Tiểu Ngộ bên cạnh: “Ai trong nhà cậu tới họp phụ huynh vậy?”
“Cậu nhỏ…”
Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi của Lâm Tiểu Ngộ thì quả nhiên thấy Thời Diệu đang lười biếng ngồi ở vị trí đó. Cô lại nhìn lên phía trước thì thấy chỗ ngồi của cậu trống không.
“Ai tới họp cho Thời Diệu vậy?” Du Thanh Quỳ thuận miệng hỏi ra.
“Không có ai, cậu nhỏ không nói cho ông bà ngoại biết.” Lâm Tiểu Ngộ lắc lắc đầu.
Thấy trong mắt Du Thanh Quỳ hiện ra vẻ kinh ngạc, Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng giải thích: “Ông bà ngoại cũng ở nước ngoài, bọn họ bận rộn nhiều việc lắm. Trong ấn tượng của mình… cho tới bây giờ cậu nhỏ cũng chưa từng nói về việc họp phụ huynh cho ai cả.”
Lâm Tiểu Ngộ híp mắt suy nghĩ, sau đó mới xác định gật đầu. Cô nhớ rõ ông bà ngoại chưa từng đi họp phụ huynh cho cậu nhỏ.
“Ồ...” Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu như có điều suy nghĩ. Cô có chút đồng cảm, ba mẹ không tới dự, cậu ta còn phải họp cho người khác…
Đột nhiên Du Thanh Quỳ cảm thấy nếu hôm nay ba không thể tới thì cũng không sao, dù sao ba cũng bề bộn nhiều việc…
…
“Ôi chao! Người kia là ai vậy…”
“Ai chứ… A! Giống như ngôi sao lớn đó! Cách xa quá, không thấy rõ…”
“Tại sao mình cảm thấy đã từng gặp người kia nhỉ, hình như là trên ti vi?”
Mấy học sinh ở phía sau đứng gần cửa sổ nhìn ra ngoài không ngừng bàn luận.
Khi Du Trạch Ngôn bước vào phòng học thì cả phòng học yên tĩnh lại. Ngũ quan của ông mang đường nét của châu Âu, lại mang theo nét phương Đông. Gương mặt tinh sảo có thêm đôi mắt dài hẹp nên càng thêm quyến rũ. Thời gian như ngừng lại trên người ông, chỉ còn lại sự tao nhã.
“Ba!” Du Thanh Quỳ kêu lên rồi chạy tới đón.
Du Trạch Ngôn nhìn theo nơi phát ra giọng nói, trong đôi mắt trầm tĩnh dần dần trở nên vui vẻ. Ông đi từng bước dài về phía Du Thanh Quỳ.
“Du, Du Trạch Ngôn!” Cổ San San, chị gái của Cổ Dật Phi thốt lên.
Du Trạch Ngôn lịch sự gật đầu một cái.
Cổ San San vừa nói xong thì xông tới, sùng bái nhìn Du Trạch Ngôn: “Có thể, có thể cho em xin chữ ký không?”
Nói xong, cô nàng còn chầm một cuốn sách bài tập đưa cho Du Trạch Ngôn.
“Có thể chứ.”
Du Trạch Ngôn vừa ký xong thì lại có thật nhiều người xông tới. Ông giơ tay lên rồi nói: “Mọi người không nên làm trễ buổi họp.”
“…” Du Trạch Ngôn vẫy tay với Du Thanh Quỳ, dắt tay con gái mình đi tới trước mặt chủ nhiệm.
“Xin chào, tôi là ba của Du Thanh Quỳ, trong khoảng thời gian này con bé đã làm phiền thầy rồi.” Ông bắt tay với chủ nhiệm, giọng nói trầm thấp truyền khắp phòng học.
Chủ nhiệm lớp sững sờ trong chốc lát, sau đó mới nắm chặt tay ngôi sao lớn này, liên tục nói: “Xin chào! Xin chào! Thanh Quỳ rất ngoan, không phiền chút nào đâu, là tôi được dạy học sinh ưu tú nhất!”
“Trời ạ! Ba của Du Thanh Quỳ là Du Trạch Ngôn!” Dương Hinh trợn to hai mắt, khuôn mặt khó thể tin được.
Du Trạch Ngôn chính là siêu sao ảnh đế, ông từng có vô số giải thưởng quốc tế, cúp ảnh đế nhiều không kể xiết. Trong khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì tuyên bố rời khỏi khiến vô số người ấm ức không thôi. Sau khi ông tránh bóng thì dấn thân vào công ty của gia tộc, có vô số nghệ sĩ dưới tay. Miễn là nghệ sĩ bước ra từ công ty Du thị thì không khỏi có vận may đỏ thẫm.
Mười năm trôi qua, coi như đã giải nghệ nhưng những tác phẩm của ông vẫn kinh điển như cũ. Hôm nay chỉ cần nơi ông xuất hiện thì có thể đưa tới vô số ánh đèn sáng chói.
Du Thanh Quỳ dắt tay ba mình để ông tới ngồi chỗ ngồi của mình.
“Ba, con đi ra phía sau.” Mắt Du Thanh Quỳ cong cong, cười rất vui vẻ.
“Được.” Du Trạch Ngôn bắt chéo đôi chân dài, lật nhìn cuốn sổ ghi thành tích hai cuộc thi tháng. Mày của ông nhẹ nhàng cau lại, nhưng nhẹ đến mức khó ai có thể nhận ra.
Lúc bắt đầu cuộc họp phụ huynh, tất cả học sinh cũng như phụ huynh đều không có tâm trạng nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện mà ánh mắt luôn dõi theo Du Trạch Ngôn. Ngay cả chủ nhiệm cũng nói sai mấy lần, thầy hắng giọng rồi tiếp tục nói chuyện, cũng không quên hăng hái khen Du Thanh Quỳ một lần.
Du Thanh Quỳ có chút ngượng ngùng với sự tán dương của chủ nhiệm, còn Du Trạch Ngôn vẫn mãi không biểu lộ gì, mỗi lần chủ nhiệm lớp nhìn sang thì ông mới lễ phép nhìn lại.
Mấy nữ sinh thường ngày không quen thân với Du Thanh Quỳ lắm tiến tới bên cạnh cô, xô đẩy cả Dương Hinh cùng Lâm Tiểu Ngộ. Dương Hinh làm mặt quỷ, kéo Lâm Tiểu Ngộ đứng một bên, cũng không tham gia náo nhiệt vào lúc này.
Họp phụ huynh luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề áp lực, nhưng nhờ có sự tồn tại của Du Trạch Ngôn mà cả phòng học như phát ra ánh sáng thiêng liêng, chớp mắt đã kết thúc cuộc họp rồi.
Họp phụ huynh vừa xong, thật nhiều học sinh cùng phụ huynh chạy tới bên cạnh Du Trạch Ngôn để xin chữ ký.
Du Thanh Quỳ thấy ba mình bị nhiều người vây quanh thì khóe miệng cong lên, trong lòng vô cùng sung sướng. Người này chính là ba của cô đó!
Họp xong, Du Thanh Quỳ cùng ba đi xuống lầu, tới sân tập thể dục.
Du Trạch Ngôn hơi híp mắt nhìn một góc ở sân tập, có vài học sinh đang cãi vã, mấy tiếng chửi bới khó nghe truyền tới không ngừng. Ông khẽ nhíu mày.
“Thanh Quỳ, học trường này có mệt không?” Du Trạch Ngôn dừng lại.
“Không mệt ạ.” Du Thanh Quỳ cũng dừng lại nhìn ba mình.
“Ba xem thời khóa biểu của con thấy chương trình học quá nhiều. Ba còn thấy phiếu điểm hai tháng thi của con. Lần đầu chín môn đều tối đa, lần thứ hai thì tám môn đạt điểm tối đa.”
Du Thanh Quỳ vội vàng giải thích: “Ba, bởi vì lần đó con quên viết tiêu đề môn Ngữ Văn. Lần sau con sẽ chú ý!”
Du Trạch Ngôn lắc đầu rồi nói: “Ba không cần con thi đạt tối đa hết. Nắm vững kiến thức là đủ, quan trọng nhất là con có vui vẻ hay không. Có thể làm chuyện mình thích hay không.”
“Con…”
“Gần đây có còn chơi vi – ô – lông không? Còn cả việc sưu tập búp bê nữa?”
“Vừa mới chuyển tới nên chưa tìm được thầy dạy vi – ô – lông, gần đây lại phải thi nên con cũng không thể sưu tầm búp bê được…”
Du Trạch Ngôn yêu thương vuốt đầu con gái rồi nói: “Tiểu Quỳ, ba chọn một trường tư ở Anh quốc cho con rồi. Ở đó con có thể học bất kỳ cái gì con thích, không cần ngày ngày phải làm mấy bài luyện tập khô khan kia.”
Trong mắt Du Thanh Quỳ có tia u tối, cô từ từ cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Dĩ nhiên, nếu như con không muốn đi thì ba tôn trọng quyết định của con.”
“Ba, con không thể đi.” Du Thanh Quỳ mím môi, “Mẹ chỉ có con…”
Tác giả :
Lục Dược