Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
Chương 31: Gặp người
Máy bay hạ xuống, tôi lấy hành lý đi đến cửa ra.
Đập vào mắt tôi là Ấn Chung Thiêm đón ngay ngoài cửa tiếp đón, giống như trong trí nhớ của tôi, giày da tây trang, đôi giày không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Thấy tôi đi ra, anh không nói gì mà đầu tiên là tiếp nhận va ly hành lý từ tay tôi.
"Chúng ta đi bệnh viện đi." Tôi ách giọng nói.
Anh nhìn thoáng qua đôi mắt sưng đỏ của tôi, trầm tĩnh mà gật đầu. Đã hơn một năm không thấy, anh so với trước kia càng trầm ổn nội liễm .
Trên đường từ sân bay đến bệnh viện anh nói cho tôi biết cha tôi bị ung thư dạ dày.
Cũng may phát hiện kịp thời, giải phẫu cũng thực thành công. Anh khuyên tôi không cần lo lắng, kết quả xét nghiệm mới có, xác định còn không có phát tán.
Tôi biết, cho dù không có phát tán, loại ung thư này trong vòng năm năm khả năng tái phát sẽ khoảng 50%.
Trong bệnh viện tôi nhìn thấy cha mẹ. Cha gầy, xương gò má gồ lên, mẹ tôi so với cha còn tiều tụy hơn, vừa thấy tôi đã khóc ...
Tôi không thể đoán trước cha còn sống được bao nhiêu thời gian, cho nên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Tôi không quay trở lại Nhật Bản nữa, Phùng ca giúp tôi làm thủ tục thôi học, xử lý nốt những việc còn tồn lại. Tôi không có hỏi anh ấy Diệp Chính Thần thế nào, anh ấy cũng không nói đến, chỉ nói có rảnh thì liên hệ.
Sau đó, cha tôi nhờ người giúp tôi xin việc tại khoa ung thư của bệnh viện.
Đây là một nơi không ngừng có người nhập viện, hầu như không có ai có thể xuất viện.
Ba năm qua, tôi tiễn đưa vô số người, đưa bọn họ đi lên thiên đường.
May mắn, cha của tôi vẫn còn sống, thân thể khôi phục phi thường tốt, mẹ tôi mỗi buổi sáng giúp ông đi công viên tản bộ.
Sương sớm sơ tán, mẹ kéo tay cha đi trên con đường nhỏ đầy đá cuội, ánh nắng loang lổ chiếu ở trên người.
Mỗi lần nhìn đến, tôi đều mỉm cười.
Lúc tuổi còn trẻ, khát vọng tình yêu, kỳ vọng có một người làm cho bạn yêu ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được. Đợi cho đến khi trải qua nhiều lắm sinh ly tử biệt, nhân tình ấm lạnh, tôi mới nhìn thấu thế giới phù hoa này.
Tôi không còn trẻ nữa, không hề vì yêu ruột gan đứt từng khúc, thế nhưng cũng không có hối hận về những năm tháng đã qua.
Có yêu, sau là đau, nhớ kỹ một người.
Sau đó, giống như mọi người, bình thản mà trải qua cuộc sống.
...
********
3 năm sau…
Ba năm, nếu có một người đã một lần nhắc tới thì tôi đã nghĩ đến là thời gian rất lâu dài.
Nhìn qua tờ lịch ngày hôm qua, nguyên lai cũng không phải đặc biệt dài lâu.
Tôi nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi, mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Ấn Chung Thiêm ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi chủ nhật có trực ban hay không, anh nói muốn đi xem tài liệu trang sức. Tôi nói cho anh: em làm thêm buổi tối, ban ngày rảnh.
Anh lập tức nói: tốt, ngày mai buổi sáng chín giờ anh tới đón em.
Ấn Chung Thiêm nhờ vào mối quan hệ của cậu, sau khi tốt nghiệp phân phối đến văn phòng chính phủ thành phố, đi từng bước một tới vị trí bí thư phó thị trưởng. Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, anh mỗi lần cùng tôi ước hẹn cũng giống như an bài nhật trình của lãnh đạo, tuyệt đối tôn trọng thời giờ cùng cùng ý nguyện của tôi.
Cùng anh một chỗ, hết thảy cũng giống như một quy hoạch tốt, từng bước mà tiến hành, bao gồm cả việc chúng tôi kết giao.
Tôi không lo lắng thình lình xảy ra biến cố, bởi vì anh sẽ đem hết thảy kế hoạch ngay ngắn thứ tự mà thực hiện.
Mặt mang ý cười đi xuống lầu, xe anh đã đứng ở đó, Ấn Chung Thiêm ngồi ở trong xe tập trung tinh thần nghiên cứu bản đồ, phỏng chừng kế hoạch tuyến đường đi hôm nay.
Tôi ngồi vào trong xe, anh buông ra quyển bản đồ có nhiều điểm đánh dấu."Suy nghĩ cái gì? Giống như tâm tình tốt lắm."
"Em suy nghĩ, anh là một người giỏi về quy hoạch như vậy, nhất định sẽ không đột nhiên xuất hiện một bạn gái, vị hôn thể hoặc là vợ đi.."
Anh có chút mờ mịt, thật sự suy tư một chút mới nói tiếp: "Trừ em ra, sẽ không có ai."
Tôi tin tưởng, tin tưởng không nghi ngờ.
Ấn Chung Thiêm cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ.
Bất cứ lời nói nào từ miệng anh, đều phải trải qua thận trọng suy nghĩ, làm không được anh sẽ không nói, không xác định anh cũng sẽ không nói.
Trong miệng cha mẹ tôi, ưu điểm của Ấn Chung Thiêm nhiều không kể xiết: trầm ổn, cẩn thận, lời nói cử chỉ khéo, xử sự chân thành với người ngoài... Trong đó có một chút tôi đồng ý nhất: anh ấy là một nam nhân tốt đáng giá cho một người con gái tin cậy.
Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, chờ anh chậm rãi lái xe, chậm rãi đem xe đi nhập vào đường chính.
Ngã tư đường quen thuộc chậm rãi xẹt qua, tôi thản nhiên mỉm cười, trong lòng nhớ lại hôm nay bệnh nhân chuyển viện rời đi thế nào.
Lúc gần đi, chồng cô ấy giúp thay một bộ quần áo mới, giúp đỡ cô ấy ra cửa, cô ấy đã cười nói với tôi: gặp lại.
Có những người, gặp lại kiếp này liền sẽ không gặp lại.
...
Bởi vì Ấn Chung Thiêm sớm làm tốt giai đoạn kiểm tra, chúng tôi rất nhanh chọn được tủ bát chính thể cùng cánh cửa thủy tinh.
Thời gian còn sớm, chúng tôi thuận tiện đi xem rèm cửa, nhiều kiểu hiếm có làm hoa hết cả mắt, có kiểu Hàn Quốc ấm áp, có kiểu châu Âu hoa lệ, còn có kiểu giản lược theo phong cách cổ xưa...
"Em thích nhất kiểu kia?" Anh trước sau như một trưng cầu ý kiến tôi.
Tôi thật sự nhìn một vòng, xác định thật sự nhìn từng kiểu, chỉ vào trong đó một cái."Trừ bỏ màu xanh này, cái khác đều được."
"Bức màu xám này thế nào?" Anh chỉ vào bên phải một bức rèm thiển màu xám hỏi tôi.
Tôi nhìn lướt qua, là phong cách Ấn Chung Thiêm thích, thanh lịch, trầm tĩnh.
Không biết tại sao, ánh mắt tôi lại không tự giác mà quay lại bên trái.
Lụa mỏng màu xanh nhạt, buông xuống mềm nhẹ, có người mở cửa tiến vào kéo theo một luồng không khí làm cho bức rèm dao động, tua cơ nhộn nhạo.
Rất đẹp!
"Tiểu Băng?"
"Ách?" Tôi hoàn hồn."Đẹp! Rất được."
"Vậy chọn kiểu này đi."
Tôi nghĩ nghĩ, chỉ vào bức rèm màu xanh hỏi người bán hàng bên cạnh."Kiểu rèm này có màu khác không?"
"Chị muốn màu gì?"
"Trừ bỏ màu xanh này, cái khác đều được..."
Người bán hàng lập tức lấy ra tập bản mẫu cho tôi em."Có màu tím cùng màu lam, này... hồng nhạt cũng đẹp."
Tập mẫu không chỉ có các màu sắc thực tục, kiểu dáng càng tục, hoàn toàn không có cảm giác kinh diễm sai người.
"Cám ơn!" Tôi đem bản mẫu trả lại cho người bán hàng."Vẫn chọn bức mà xám bên phải đi."
Trước khi ra cửa, tôi lại liếc mắt một cái về phía màu xanh nhạt thản nhiên kia, không ngờ như thế, không ngờ như thế... Kinh diễm duy đắc ý sai người.
...
Ăn xong cơm trưa, Ấn Chung Thiêm nhận được điện thoại. Bằng hữu của anh mở cửa hàng áo cưới, nói là mới về một đợt hàng mới, bảo chúng tôi đi qua thử xem sao.
Lễ kết hôn còn chưa định ngày, tôi không nghĩ sẽ đặt áo cưới sớm như vậy nhưng ông chủ cửa hàng kia cứ mãnh liệt yêu cầu chúng tôi đi nhìn xem, nói là hiện tại mùa ế hàng, sẽ giảm giá cho chúng tôi 30%.
Chúng tôi cũng không tiện từ chối, vì thế tiện đường đi xem.
"Tùy tiện chọn, phía ngoài giảm ba mươi phần trăm, bình thường chúng tôi chỉ giảm giá có tám phần trăm là nhiều nhất, đây là chân tình..." Ông chủ còn đùa với tôi: "Áo cưới không giống cái khác, nếu lấy chồng không phải là Chung Thiêm, cũng sẽ gả cho người khác, sớm muộn gì phải mặc ."
Ấn Chung Thiêm giận đến nỗi đấm cho ông ta một cái, không nặng.
Tôi hiếm khi thấy anh cùng người khác đùa giỡn, có thể thấy được anh cùng ông chủ này quan hệ chắc tốt lắm.
"Đây là kiểu Âu Mĩ năm nay rất lưu hành." Ông chủ chỉ chỉ tủ kính triển lãm áo cưới."Tuyệt đối thích hợp với em, không tin em thử xem xem."
Ấn Chung Thiêm cẩn thận sờ sờ vạt áo, "Nếu không, em thử xem đi."
...
Âu Mĩ luôn luôn thịnh hành kiểu giản lược thấp ngực, làm váy rủ xuống, nhân viên hóa trang vì làm tăng hiệu quả, cho tôi thay một đôi giày cao gót ba phân, giúp tôi uốn xoăn mái tóc dài thành từng lọn mềm mại tự nhiên mà chảy dài xuống lưng....
Hai mươi mấy phút sau, tôi từ phòng thay quần áo đi ra, thật chua chát mỉm cười.
Ấn Chung Thiêm ánh mắt dừng ở trên người tôi, giật mình thất thần...
Tôi xấu hổ mà tránh đi ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chăm chú của anh.
Giữa hè sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo tủ kính chiếu vào rơi xuống đất.
Bên ngoài tủ kính, một bóng lưng anh tuấn đứng lặng, một thân nhung trang xanh thẫm.
Tôi trong lúc vô tình liếc liếc mắt một cái, ngực một trận hung hăng va chạm.
Chờ tôi nháy mắt mấy cái, tưởng xác định kia là giấc mộng đêm khuya quay về thường xuyên thấy, chân thật hay ảo giác, người kia đã xoay người, lưu lại cho tôi một bóng lưng cũng rất giống
Quá giống, biết rõ không phải anh, tôi còn lặng yên đi thong thả tới cửa sổ, nhìn thêm vài lần...
Khí chất thâm trầm, mặc một bộ quân phục màu xanh nhạt, hơn nữa trên vai mờ hồ còn có đánh dấu sao gạch thẳng.
Một cái bóng dáng là đủ hoàn mỹ mà chứng minh người nam nhân kia cực hạn mị lực.
Hắn đi qua lối đi bộ, đến một chiếc màu trắng SUV bên kia đường, biển số xe là màu trắng .
Xe đỗ bên cạnh một cái biển báo rõ ràng: cấm dừng xe.
Này cũng không phải là tác phong quân nhân nên có.
Xe khởi động, không có mở.
Thời gian đọng lại như nhau, trước mắt hết thảy đều trở thành yên lặng.
Ấn Chung Thiêm đi đến bên cạnh tôi, theo ánh mắt tôi nhìn lại.
"Nhìn cái gì vậy?" Tay anh nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần lộ ra của tôi, tiếng nói ôn nhu hơn so với mọi ngày.
"Không có gì, kiểu xe kia đẹp quá."
Tôi vừa dứt lời, chiếc xe kia đột nhiên khởi động, gia tốc nhập vào đường chính, chạy nhanh về phía ngã tư.
Tới nơi, vừa vặn là đèn đỏ, cảnh sát giao thông đang ở chỉ huy giao thông.
Chiếc xe kia một cái gia tốc vọt tới, xe đang chạy toàn bộ dừng lại, hoàn toàn không rõ tình huống mà đứng yên tại chỗ.
Ngày thường không ai bì nổi, cảnh sát giao thông cũng lặng tại nguyên chỗ, trơ mắt nhìn cỗ xe kia chạy như bay mà đi.
Ai! Xe quân đội cũng không cần kiêu ngạo như vậy đi!
Đập vào mắt tôi là Ấn Chung Thiêm đón ngay ngoài cửa tiếp đón, giống như trong trí nhớ của tôi, giày da tây trang, đôi giày không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Thấy tôi đi ra, anh không nói gì mà đầu tiên là tiếp nhận va ly hành lý từ tay tôi.
"Chúng ta đi bệnh viện đi." Tôi ách giọng nói.
Anh nhìn thoáng qua đôi mắt sưng đỏ của tôi, trầm tĩnh mà gật đầu. Đã hơn một năm không thấy, anh so với trước kia càng trầm ổn nội liễm .
Trên đường từ sân bay đến bệnh viện anh nói cho tôi biết cha tôi bị ung thư dạ dày.
Cũng may phát hiện kịp thời, giải phẫu cũng thực thành công. Anh khuyên tôi không cần lo lắng, kết quả xét nghiệm mới có, xác định còn không có phát tán.
Tôi biết, cho dù không có phát tán, loại ung thư này trong vòng năm năm khả năng tái phát sẽ khoảng 50%.
Trong bệnh viện tôi nhìn thấy cha mẹ. Cha gầy, xương gò má gồ lên, mẹ tôi so với cha còn tiều tụy hơn, vừa thấy tôi đã khóc ...
Tôi không thể đoán trước cha còn sống được bao nhiêu thời gian, cho nên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Tôi không quay trở lại Nhật Bản nữa, Phùng ca giúp tôi làm thủ tục thôi học, xử lý nốt những việc còn tồn lại. Tôi không có hỏi anh ấy Diệp Chính Thần thế nào, anh ấy cũng không nói đến, chỉ nói có rảnh thì liên hệ.
Sau đó, cha tôi nhờ người giúp tôi xin việc tại khoa ung thư của bệnh viện.
Đây là một nơi không ngừng có người nhập viện, hầu như không có ai có thể xuất viện.
Ba năm qua, tôi tiễn đưa vô số người, đưa bọn họ đi lên thiên đường.
May mắn, cha của tôi vẫn còn sống, thân thể khôi phục phi thường tốt, mẹ tôi mỗi buổi sáng giúp ông đi công viên tản bộ.
Sương sớm sơ tán, mẹ kéo tay cha đi trên con đường nhỏ đầy đá cuội, ánh nắng loang lổ chiếu ở trên người.
Mỗi lần nhìn đến, tôi đều mỉm cười.
Lúc tuổi còn trẻ, khát vọng tình yêu, kỳ vọng có một người làm cho bạn yêu ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được. Đợi cho đến khi trải qua nhiều lắm sinh ly tử biệt, nhân tình ấm lạnh, tôi mới nhìn thấu thế giới phù hoa này.
Tôi không còn trẻ nữa, không hề vì yêu ruột gan đứt từng khúc, thế nhưng cũng không có hối hận về những năm tháng đã qua.
Có yêu, sau là đau, nhớ kỹ một người.
Sau đó, giống như mọi người, bình thản mà trải qua cuộc sống.
...
********
3 năm sau…
Ba năm, nếu có một người đã một lần nhắc tới thì tôi đã nghĩ đến là thời gian rất lâu dài.
Nhìn qua tờ lịch ngày hôm qua, nguyên lai cũng không phải đặc biệt dài lâu.
Tôi nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi, mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Ấn Chung Thiêm ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi chủ nhật có trực ban hay không, anh nói muốn đi xem tài liệu trang sức. Tôi nói cho anh: em làm thêm buổi tối, ban ngày rảnh.
Anh lập tức nói: tốt, ngày mai buổi sáng chín giờ anh tới đón em.
Ấn Chung Thiêm nhờ vào mối quan hệ của cậu, sau khi tốt nghiệp phân phối đến văn phòng chính phủ thành phố, đi từng bước một tới vị trí bí thư phó thị trưởng. Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, anh mỗi lần cùng tôi ước hẹn cũng giống như an bài nhật trình của lãnh đạo, tuyệt đối tôn trọng thời giờ cùng cùng ý nguyện của tôi.
Cùng anh một chỗ, hết thảy cũng giống như một quy hoạch tốt, từng bước mà tiến hành, bao gồm cả việc chúng tôi kết giao.
Tôi không lo lắng thình lình xảy ra biến cố, bởi vì anh sẽ đem hết thảy kế hoạch ngay ngắn thứ tự mà thực hiện.
Mặt mang ý cười đi xuống lầu, xe anh đã đứng ở đó, Ấn Chung Thiêm ngồi ở trong xe tập trung tinh thần nghiên cứu bản đồ, phỏng chừng kế hoạch tuyến đường đi hôm nay.
Tôi ngồi vào trong xe, anh buông ra quyển bản đồ có nhiều điểm đánh dấu."Suy nghĩ cái gì? Giống như tâm tình tốt lắm."
"Em suy nghĩ, anh là một người giỏi về quy hoạch như vậy, nhất định sẽ không đột nhiên xuất hiện một bạn gái, vị hôn thể hoặc là vợ đi.."
Anh có chút mờ mịt, thật sự suy tư một chút mới nói tiếp: "Trừ em ra, sẽ không có ai."
Tôi tin tưởng, tin tưởng không nghi ngờ.
Ấn Chung Thiêm cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ.
Bất cứ lời nói nào từ miệng anh, đều phải trải qua thận trọng suy nghĩ, làm không được anh sẽ không nói, không xác định anh cũng sẽ không nói.
Trong miệng cha mẹ tôi, ưu điểm của Ấn Chung Thiêm nhiều không kể xiết: trầm ổn, cẩn thận, lời nói cử chỉ khéo, xử sự chân thành với người ngoài... Trong đó có một chút tôi đồng ý nhất: anh ấy là một nam nhân tốt đáng giá cho một người con gái tin cậy.
Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, chờ anh chậm rãi lái xe, chậm rãi đem xe đi nhập vào đường chính.
Ngã tư đường quen thuộc chậm rãi xẹt qua, tôi thản nhiên mỉm cười, trong lòng nhớ lại hôm nay bệnh nhân chuyển viện rời đi thế nào.
Lúc gần đi, chồng cô ấy giúp thay một bộ quần áo mới, giúp đỡ cô ấy ra cửa, cô ấy đã cười nói với tôi: gặp lại.
Có những người, gặp lại kiếp này liền sẽ không gặp lại.
...
Bởi vì Ấn Chung Thiêm sớm làm tốt giai đoạn kiểm tra, chúng tôi rất nhanh chọn được tủ bát chính thể cùng cánh cửa thủy tinh.
Thời gian còn sớm, chúng tôi thuận tiện đi xem rèm cửa, nhiều kiểu hiếm có làm hoa hết cả mắt, có kiểu Hàn Quốc ấm áp, có kiểu châu Âu hoa lệ, còn có kiểu giản lược theo phong cách cổ xưa...
"Em thích nhất kiểu kia?" Anh trước sau như một trưng cầu ý kiến tôi.
Tôi thật sự nhìn một vòng, xác định thật sự nhìn từng kiểu, chỉ vào trong đó một cái."Trừ bỏ màu xanh này, cái khác đều được."
"Bức màu xám này thế nào?" Anh chỉ vào bên phải một bức rèm thiển màu xám hỏi tôi.
Tôi nhìn lướt qua, là phong cách Ấn Chung Thiêm thích, thanh lịch, trầm tĩnh.
Không biết tại sao, ánh mắt tôi lại không tự giác mà quay lại bên trái.
Lụa mỏng màu xanh nhạt, buông xuống mềm nhẹ, có người mở cửa tiến vào kéo theo một luồng không khí làm cho bức rèm dao động, tua cơ nhộn nhạo.
Rất đẹp!
"Tiểu Băng?"
"Ách?" Tôi hoàn hồn."Đẹp! Rất được."
"Vậy chọn kiểu này đi."
Tôi nghĩ nghĩ, chỉ vào bức rèm màu xanh hỏi người bán hàng bên cạnh."Kiểu rèm này có màu khác không?"
"Chị muốn màu gì?"
"Trừ bỏ màu xanh này, cái khác đều được..."
Người bán hàng lập tức lấy ra tập bản mẫu cho tôi em."Có màu tím cùng màu lam, này... hồng nhạt cũng đẹp."
Tập mẫu không chỉ có các màu sắc thực tục, kiểu dáng càng tục, hoàn toàn không có cảm giác kinh diễm sai người.
"Cám ơn!" Tôi đem bản mẫu trả lại cho người bán hàng."Vẫn chọn bức mà xám bên phải đi."
Trước khi ra cửa, tôi lại liếc mắt một cái về phía màu xanh nhạt thản nhiên kia, không ngờ như thế, không ngờ như thế... Kinh diễm duy đắc ý sai người.
...
Ăn xong cơm trưa, Ấn Chung Thiêm nhận được điện thoại. Bằng hữu của anh mở cửa hàng áo cưới, nói là mới về một đợt hàng mới, bảo chúng tôi đi qua thử xem sao.
Lễ kết hôn còn chưa định ngày, tôi không nghĩ sẽ đặt áo cưới sớm như vậy nhưng ông chủ cửa hàng kia cứ mãnh liệt yêu cầu chúng tôi đi nhìn xem, nói là hiện tại mùa ế hàng, sẽ giảm giá cho chúng tôi 30%.
Chúng tôi cũng không tiện từ chối, vì thế tiện đường đi xem.
"Tùy tiện chọn, phía ngoài giảm ba mươi phần trăm, bình thường chúng tôi chỉ giảm giá có tám phần trăm là nhiều nhất, đây là chân tình..." Ông chủ còn đùa với tôi: "Áo cưới không giống cái khác, nếu lấy chồng không phải là Chung Thiêm, cũng sẽ gả cho người khác, sớm muộn gì phải mặc ."
Ấn Chung Thiêm giận đến nỗi đấm cho ông ta một cái, không nặng.
Tôi hiếm khi thấy anh cùng người khác đùa giỡn, có thể thấy được anh cùng ông chủ này quan hệ chắc tốt lắm.
"Đây là kiểu Âu Mĩ năm nay rất lưu hành." Ông chủ chỉ chỉ tủ kính triển lãm áo cưới."Tuyệt đối thích hợp với em, không tin em thử xem xem."
Ấn Chung Thiêm cẩn thận sờ sờ vạt áo, "Nếu không, em thử xem đi."
...
Âu Mĩ luôn luôn thịnh hành kiểu giản lược thấp ngực, làm váy rủ xuống, nhân viên hóa trang vì làm tăng hiệu quả, cho tôi thay một đôi giày cao gót ba phân, giúp tôi uốn xoăn mái tóc dài thành từng lọn mềm mại tự nhiên mà chảy dài xuống lưng....
Hai mươi mấy phút sau, tôi từ phòng thay quần áo đi ra, thật chua chát mỉm cười.
Ấn Chung Thiêm ánh mắt dừng ở trên người tôi, giật mình thất thần...
Tôi xấu hổ mà tránh đi ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chăm chú của anh.
Giữa hè sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo tủ kính chiếu vào rơi xuống đất.
Bên ngoài tủ kính, một bóng lưng anh tuấn đứng lặng, một thân nhung trang xanh thẫm.
Tôi trong lúc vô tình liếc liếc mắt một cái, ngực một trận hung hăng va chạm.
Chờ tôi nháy mắt mấy cái, tưởng xác định kia là giấc mộng đêm khuya quay về thường xuyên thấy, chân thật hay ảo giác, người kia đã xoay người, lưu lại cho tôi một bóng lưng cũng rất giống
Quá giống, biết rõ không phải anh, tôi còn lặng yên đi thong thả tới cửa sổ, nhìn thêm vài lần...
Khí chất thâm trầm, mặc một bộ quân phục màu xanh nhạt, hơn nữa trên vai mờ hồ còn có đánh dấu sao gạch thẳng.
Một cái bóng dáng là đủ hoàn mỹ mà chứng minh người nam nhân kia cực hạn mị lực.
Hắn đi qua lối đi bộ, đến một chiếc màu trắng SUV bên kia đường, biển số xe là màu trắng .
Xe đỗ bên cạnh một cái biển báo rõ ràng: cấm dừng xe.
Này cũng không phải là tác phong quân nhân nên có.
Xe khởi động, không có mở.
Thời gian đọng lại như nhau, trước mắt hết thảy đều trở thành yên lặng.
Ấn Chung Thiêm đi đến bên cạnh tôi, theo ánh mắt tôi nhìn lại.
"Nhìn cái gì vậy?" Tay anh nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần lộ ra của tôi, tiếng nói ôn nhu hơn so với mọi ngày.
"Không có gì, kiểu xe kia đẹp quá."
Tôi vừa dứt lời, chiếc xe kia đột nhiên khởi động, gia tốc nhập vào đường chính, chạy nhanh về phía ngã tư.
Tới nơi, vừa vặn là đèn đỏ, cảnh sát giao thông đang ở chỉ huy giao thông.
Chiếc xe kia một cái gia tốc vọt tới, xe đang chạy toàn bộ dừng lại, hoàn toàn không rõ tình huống mà đứng yên tại chỗ.
Ngày thường không ai bì nổi, cảnh sát giao thông cũng lặng tại nguyên chỗ, trơ mắt nhìn cỗ xe kia chạy như bay mà đi.
Ai! Xe quân đội cũng không cần kiêu ngạo như vậy đi!
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm