Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
Chương 17: Mây mưa mông lung
Một luồng ánh sáng bạc xuyên thấu qua tầng mây dày đặc, chiếu lên làn mưa ngay giữa tầm ánh sáng, làm cho bầu trời màu xanh nhạt tựa như một tầng lụa mỏng hỗn độn.
Tiếng quần áo cọ sát ngầm có ý e lệ của tôi cùng cố chấp của anh.
"Đừng làm rộn , trời sắp sáng." Tôi vừa nói, vừa nghĩ tới tòa nhà cách âm không tốt mà cảm giác sầu lo sâu sắc.
"Nhưng là anh muốn ôm em ngủ, không muốn ôm quần áo."
"..."
Rốt cục, tôi yếu ớt không đánh lại anh kiên trì, từng chút váy áo vô tội theo đường vòng cung bay ra ngoài...
Không có quần áo cách trở, trắng mịn da thịt đụng chạm cùng một chỗ, tôi bỗng nhiên phát giác thân thể anh thực ấm, da thịt tôi lạnh lẽo dán tại anh cực thoải mái, thân mình tự nhiên co rút lại về phía anh....
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoát qua cổ tôi, ôn nhu mà vuốt ve, lại theo đường cong lưng tôi chậm rãi đi xuống...
Cảm giác được thân thể của anh tự nhiên phản ứng, dư âm cơn đau vừa nãy vẫn còn, tôi thân mình bắt đầu run rẩy.
"Bỏ đi, em mệt mỏi quá..."
Môi anh dán tại tai tôi, dừng một chút, thở nhẹ ra một hơi.
"Ngủ đi." Anh nhẹ giọng nói, đưa ra cánh tay lên phía trên đầu để cho tôi gối lên, lại đem tay kia từ sau lưng đưa đến trước ngực tôi, cầm lấy tay tôi đem tôi cả người nhốt lại trong thân hình to lớn của anh.
Đường cong thân thể mật mật mà thiếp hợp, tôi thủy chung không có dũng khí xoay người lại đối mặt cùng anh....
Xung quanh lâm vào vắng vẻ, tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hoa anh đào rơi xuống đất vang lên, có thể ngửi được hương thơm thản nhiên, còn có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh dần dần trầm ổn.
Tôi toàn thân thả lỏng, cả ngày mỏi mệt cùng với cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp lại, đem tôi thổi quét.
Tôi nặng nề mà nhắm mắt lại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt độ cơ thể không ngừng mà dung hợp, tim đập cùng tim đập phù hợp, hô hấp đồng thời hô hấp...
Đến Nhật Bản lâu như vậy, chưa từng có như vậy cảm giác an ổn cùng kiên định.
Đây là cái gọi là cảm giác an toàn sao?
An tâm đem chính mình giao cho anh, tại trong lòng anh im lặng ngủ.
Tôi giống như trở lại trước đây, nằm ở trong lòng mẹ nghe đồng dao đi vào giấc ngủ.
...
Hô hấp của tôi dần dần vững vàng, nặng nề mà ngủ, không có mộng mị.
...
Không biết mấy giờ, tôi tỉnh lại, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người chúng tôi.
Tôi chớp đôi mắt đen linh động, thấy cánh tay chúng tôi để ra bên ngoài chăn, anh còn đem tay tôi nắm ở trong lòng bản tay, trên cổ tay mỗi người đều có một cái đồng hồ đeo tay, một đen một trắng danh hiệu Hải Âu…
Dây đeo đồng hồ của anh có khắc chữ: nha đầu!
Đó là một loại cảm động chưa bao giờ có.
Nhất là khi nghĩ đến cái cổ tay của Diệp Chính Thần, đẹp mắt giống như bầu trời ôn hòa ánh nắng, như con người anh vậy, anh thật sự thuộc về tôi sao? Hoàn toàn thuộc về tôi?
Tôi biết là không không, tôi chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của anh, bổ khuyết chỗ trống tịch mịch trong lòng anh...
Nhưng là lúc này đây, trong lúc yêu nhau, tôi sẽ đường đường chính chính chiếm cứ anh cũng thấy đủ, về phần khác, cái gì đều không trọng yếu!
Nhìn xem thời gian, mới sáu giờ, tham luyến ngọt ngào tôi cho phép chính mình ngủ thêm một lúc nữa, một lần nữa nhắm mắt lại, ngấn ý cười nhanh vào giấc ngủ...
Lại tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói mắt, tôi nhìn đồng hồ. Chín giờ !
Tiết bệnh lý của tôi a! Vấn đề danh sách yêu cầu a! Tôi chết chắc rồi!
Vội vàng ngồi dậy, đang định bọc chăn vào người đi lấy quần áo...
Một cánh tay ôm lấy thắt lưng đem tôi tha quay lại trên giường, một lần nữa dùng chăn đắp lên người tôi.
"Em muốn đi học."
"Ừ!" Anh nhắm mắt lại lên tiếng, trên tay lực đạo một chút cũng không giảm.
"Môn này rất khó qua." Tôi nói.
"Phải, anh biết." Anh đem chân gác lên đùi của tôi.
"Em mà không qua, phó giáo sư sẽ mắng chết em."
Anh giật giật thân thể, tôi nghĩ là anh rốt cục có chút lương tâm, ai ngờ anh trực tiếp nằm lên trên người tôi, cười tủm tìm nói."Không bằng em đề nghị anh giúp em học bổ túc, anh đảm bảo em thi đỗ."
"Thật sự? !" Tôi như thế nào không nghĩ tới?
"Trước giao học phí bổ túc đi. Anh thu phí thực hợp lý, một lần... một chương..." Nói xong tay anh hướng về phía ngực tôi, nắm lên một mảnh mềm mại, ngữ điệu của anh rõ ràng là muốn tôi hiện tại…hừ.
"Nhỡ không qua thì sao?" Tôi đây chẳng phải thực lỗ vốn.
"Anh sẽ trả lại cho em... một chương, hai lần."
"Anh đùa giỡn... Trá... Ngô..."
Câu nói kế tiếp, tôi đã vô lực hơn nữa...
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, đẩy anh ra: hôm nay ngày mười bảy, tôi sổ tay làm cái tính toán xem mấy ngày này có phải là thời kỳ an toàn của bản thân.
"Không cần đếm, là an toàn kỳ!" Anh phi thường khẳng định mà nói cho tôi biết.
"Làm sao anh biết? !" Tôi kinh ngạc.
"Anh đã tính qua." Anh trả lời đương nhiên. Có thể thấy được mấy ngày nghỉ lễ thì tôi sắc mặt tái nhợt hoàn toàn không thể lừa được y thuật cao minh của sắc lang này a.
"An toàn kỳ cũng không phải tuyệt đối an toàn, nhỡ đâu xảy ra ngoài ý muốn... ."
"Anh phụ trách."
"..."
Anh lại một lần hôn tôi.
Bị nuốt hết, rơi vào tay giặc, tôi trong lửa nóng của anh đòi lấy cùng giữ lấy, lâm vào một mảnh mộng áo ướt đẫm.
Hôm nay so với đêm qua, anh càng thêm ôn nhu nhẵn nhụi, tiến hành theo chất lượng mang theo ta đi vào thiên đường yêu...
Sự âu yếm cùng khiêu khích của anh, tôi thân thiết mà cảm giác được thân thể bị anh phục tùng.
Theo phương thức anh muốn, khát vọng, rên rỉ, cùng đợi, đồng thời cũng sung sướng ...
Tôi cảm thấy thẹn, tâm hoàn toàn hỏng mất, vừa thấy chờ mong cùng anh hưởng thụ yêu lại cảm thấy tội lỗi, anh một lần nữa thử thăm dò chìm vào trong cơ thể tôi, hơi một chút tê đau làm cho tôi nhíu mày, anh lập tức dừng lại, hôn nhẹ lên phía sau tai, cổ…Kiên nhẫn mà đợi cho thần kinh tê dại của tôi thay thế hoàn toàn được cảm giác đau, bốc lên lửa nóng chôn vùi bản năng kháng cự, anh mới tiếp tục, mãi đến lúc tôi có thể thừa nhận ở chỗ sâu nhất.
So sánh với, yêu trong không gian nhỏ hẹp hắc ám và mưa đêm mênh mông cùng với yêu tại ánh sáng mềm mại như tơ trên giường hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Nắng quang mang làm cỗ dục tình không có chỗ để ẩn nấp.
Tất cả những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khiêu khích cùng tư thế đều bại lộ ở trước mắt tôi mà tôi lại thấy hoảng hốt, sắc hồng u ám cùng với mật không thể phân biệt, kết hợp cũng đã bị anh thu hết vào trong đáy mắt....
Nếu không anh sẽ không có hô hấp đục ngầu như vậy, trào dâng phản ứng sinh lý như thế, thậm chí tình yêu mất đi lý trí tràn ra…
...
Vô số hôn môi cùng mồ hôi ướt át, vô số thở dốc cùng rên rỉ, vô số lần làm càn trói buộc cùng giãy, vô số lần cơ thể như bay lên đến đỉnh mây mù lại rơi vào vạn trượng hồng trần...
Đến gần giữa trưa, chúng tôi mới tại vui sướng nhất cao nhất, chấm dứt triền miên cực hạn .
Anh cẩn thận giúp tôi xử lý tốt hết thảy, ghé vào ngực tôi hưởng thụ an bình.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi đưa tay về phía đầu giường sờ soạng tìm bút, đi đến mép giường, vẽ ra một đường thẳng đứng, một đường nằm ngang, nghĩ nghĩ đến lần hôm qua nữa của anh, vì thế lại vẽ thêm một đường nằm ngang nhỏ.
“Em vẽ cái gì?" Anh tò mò mà nhìn lên trên tường chữ "Chính" đang viết một nửa.
"Đánh dấu số lần học bổ túc, miễn cho anh quỵt nợ!"
Anh cười to một trận trong sáng, đoạt lấy bút trong tay tôi, lại vẽ thêm hai cái, rồi kéo tôi quay về trong lòng.
"Anh?"
"Nha đầu, em yên tâm, anh nhất định cho em thấy lịch sử huy hoàng của chúng ta tràn ngập khắp mặt tường..."
"..."
"..."
"Anh xác định anh công việc của anh chỉ thầy thuốc?"
Anh thật sâu nhìn tôi, một giọt mồ hôi nóng rơi xuống lông mi tôi "Vì cái gì hỏi như vậy?"
"Anh không có kiêm cả chức ca múa túc kịch?!"
Anh nở nụ cười."Em không cần đối với bọn họ ký thác cao kỳ vọng như vậy! Bọn họ phục vụ một lần không biết phải uống bao nhiêu thuốc kích thích!"
"..."
"..."
Nhưng là, tôi còn là cảm thấy một người thầy thuốc không nên có thân hình lực lưỡng tráng kiện như vậy, mạnh như vậy thật quá sức chịu đựng cùng thể lực!
Tiếng quần áo cọ sát ngầm có ý e lệ của tôi cùng cố chấp của anh.
"Đừng làm rộn , trời sắp sáng." Tôi vừa nói, vừa nghĩ tới tòa nhà cách âm không tốt mà cảm giác sầu lo sâu sắc.
"Nhưng là anh muốn ôm em ngủ, không muốn ôm quần áo."
"..."
Rốt cục, tôi yếu ớt không đánh lại anh kiên trì, từng chút váy áo vô tội theo đường vòng cung bay ra ngoài...
Không có quần áo cách trở, trắng mịn da thịt đụng chạm cùng một chỗ, tôi bỗng nhiên phát giác thân thể anh thực ấm, da thịt tôi lạnh lẽo dán tại anh cực thoải mái, thân mình tự nhiên co rút lại về phía anh....
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoát qua cổ tôi, ôn nhu mà vuốt ve, lại theo đường cong lưng tôi chậm rãi đi xuống...
Cảm giác được thân thể của anh tự nhiên phản ứng, dư âm cơn đau vừa nãy vẫn còn, tôi thân mình bắt đầu run rẩy.
"Bỏ đi, em mệt mỏi quá..."
Môi anh dán tại tai tôi, dừng một chút, thở nhẹ ra một hơi.
"Ngủ đi." Anh nhẹ giọng nói, đưa ra cánh tay lên phía trên đầu để cho tôi gối lên, lại đem tay kia từ sau lưng đưa đến trước ngực tôi, cầm lấy tay tôi đem tôi cả người nhốt lại trong thân hình to lớn của anh.
Đường cong thân thể mật mật mà thiếp hợp, tôi thủy chung không có dũng khí xoay người lại đối mặt cùng anh....
Xung quanh lâm vào vắng vẻ, tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hoa anh đào rơi xuống đất vang lên, có thể ngửi được hương thơm thản nhiên, còn có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh dần dần trầm ổn.
Tôi toàn thân thả lỏng, cả ngày mỏi mệt cùng với cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp lại, đem tôi thổi quét.
Tôi nặng nề mà nhắm mắt lại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt độ cơ thể không ngừng mà dung hợp, tim đập cùng tim đập phù hợp, hô hấp đồng thời hô hấp...
Đến Nhật Bản lâu như vậy, chưa từng có như vậy cảm giác an ổn cùng kiên định.
Đây là cái gọi là cảm giác an toàn sao?
An tâm đem chính mình giao cho anh, tại trong lòng anh im lặng ngủ.
Tôi giống như trở lại trước đây, nằm ở trong lòng mẹ nghe đồng dao đi vào giấc ngủ.
...
Hô hấp của tôi dần dần vững vàng, nặng nề mà ngủ, không có mộng mị.
...
Không biết mấy giờ, tôi tỉnh lại, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người chúng tôi.
Tôi chớp đôi mắt đen linh động, thấy cánh tay chúng tôi để ra bên ngoài chăn, anh còn đem tay tôi nắm ở trong lòng bản tay, trên cổ tay mỗi người đều có một cái đồng hồ đeo tay, một đen một trắng danh hiệu Hải Âu…
Dây đeo đồng hồ của anh có khắc chữ: nha đầu!
Đó là một loại cảm động chưa bao giờ có.
Nhất là khi nghĩ đến cái cổ tay của Diệp Chính Thần, đẹp mắt giống như bầu trời ôn hòa ánh nắng, như con người anh vậy, anh thật sự thuộc về tôi sao? Hoàn toàn thuộc về tôi?
Tôi biết là không không, tôi chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của anh, bổ khuyết chỗ trống tịch mịch trong lòng anh...
Nhưng là lúc này đây, trong lúc yêu nhau, tôi sẽ đường đường chính chính chiếm cứ anh cũng thấy đủ, về phần khác, cái gì đều không trọng yếu!
Nhìn xem thời gian, mới sáu giờ, tham luyến ngọt ngào tôi cho phép chính mình ngủ thêm một lúc nữa, một lần nữa nhắm mắt lại, ngấn ý cười nhanh vào giấc ngủ...
Lại tỉnh lại, ánh mặt trời đã chói mắt, tôi nhìn đồng hồ. Chín giờ !
Tiết bệnh lý của tôi a! Vấn đề danh sách yêu cầu a! Tôi chết chắc rồi!
Vội vàng ngồi dậy, đang định bọc chăn vào người đi lấy quần áo...
Một cánh tay ôm lấy thắt lưng đem tôi tha quay lại trên giường, một lần nữa dùng chăn đắp lên người tôi.
"Em muốn đi học."
"Ừ!" Anh nhắm mắt lại lên tiếng, trên tay lực đạo một chút cũng không giảm.
"Môn này rất khó qua." Tôi nói.
"Phải, anh biết." Anh đem chân gác lên đùi của tôi.
"Em mà không qua, phó giáo sư sẽ mắng chết em."
Anh giật giật thân thể, tôi nghĩ là anh rốt cục có chút lương tâm, ai ngờ anh trực tiếp nằm lên trên người tôi, cười tủm tìm nói."Không bằng em đề nghị anh giúp em học bổ túc, anh đảm bảo em thi đỗ."
"Thật sự? !" Tôi như thế nào không nghĩ tới?
"Trước giao học phí bổ túc đi. Anh thu phí thực hợp lý, một lần... một chương..." Nói xong tay anh hướng về phía ngực tôi, nắm lên một mảnh mềm mại, ngữ điệu của anh rõ ràng là muốn tôi hiện tại…hừ.
"Nhỡ không qua thì sao?" Tôi đây chẳng phải thực lỗ vốn.
"Anh sẽ trả lại cho em... một chương, hai lần."
"Anh đùa giỡn... Trá... Ngô..."
Câu nói kế tiếp, tôi đã vô lực hơn nữa...
Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu, đẩy anh ra: hôm nay ngày mười bảy, tôi sổ tay làm cái tính toán xem mấy ngày này có phải là thời kỳ an toàn của bản thân.
"Không cần đếm, là an toàn kỳ!" Anh phi thường khẳng định mà nói cho tôi biết.
"Làm sao anh biết? !" Tôi kinh ngạc.
"Anh đã tính qua." Anh trả lời đương nhiên. Có thể thấy được mấy ngày nghỉ lễ thì tôi sắc mặt tái nhợt hoàn toàn không thể lừa được y thuật cao minh của sắc lang này a.
"An toàn kỳ cũng không phải tuyệt đối an toàn, nhỡ đâu xảy ra ngoài ý muốn... ."
"Anh phụ trách."
"..."
Anh lại một lần hôn tôi.
Bị nuốt hết, rơi vào tay giặc, tôi trong lửa nóng của anh đòi lấy cùng giữ lấy, lâm vào một mảnh mộng áo ướt đẫm.
Hôm nay so với đêm qua, anh càng thêm ôn nhu nhẵn nhụi, tiến hành theo chất lượng mang theo ta đi vào thiên đường yêu...
Sự âu yếm cùng khiêu khích của anh, tôi thân thiết mà cảm giác được thân thể bị anh phục tùng.
Theo phương thức anh muốn, khát vọng, rên rỉ, cùng đợi, đồng thời cũng sung sướng ...
Tôi cảm thấy thẹn, tâm hoàn toàn hỏng mất, vừa thấy chờ mong cùng anh hưởng thụ yêu lại cảm thấy tội lỗi, anh một lần nữa thử thăm dò chìm vào trong cơ thể tôi, hơi một chút tê đau làm cho tôi nhíu mày, anh lập tức dừng lại, hôn nhẹ lên phía sau tai, cổ…Kiên nhẫn mà đợi cho thần kinh tê dại của tôi thay thế hoàn toàn được cảm giác đau, bốc lên lửa nóng chôn vùi bản năng kháng cự, anh mới tiếp tục, mãi đến lúc tôi có thể thừa nhận ở chỗ sâu nhất.
So sánh với, yêu trong không gian nhỏ hẹp hắc ám và mưa đêm mênh mông cùng với yêu tại ánh sáng mềm mại như tơ trên giường hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Nắng quang mang làm cỗ dục tình không có chỗ để ẩn nấp.
Tất cả những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khiêu khích cùng tư thế đều bại lộ ở trước mắt tôi mà tôi lại thấy hoảng hốt, sắc hồng u ám cùng với mật không thể phân biệt, kết hợp cũng đã bị anh thu hết vào trong đáy mắt....
Nếu không anh sẽ không có hô hấp đục ngầu như vậy, trào dâng phản ứng sinh lý như thế, thậm chí tình yêu mất đi lý trí tràn ra…
...
Vô số hôn môi cùng mồ hôi ướt át, vô số thở dốc cùng rên rỉ, vô số lần làm càn trói buộc cùng giãy, vô số lần cơ thể như bay lên đến đỉnh mây mù lại rơi vào vạn trượng hồng trần...
Đến gần giữa trưa, chúng tôi mới tại vui sướng nhất cao nhất, chấm dứt triền miên cực hạn .
Anh cẩn thận giúp tôi xử lý tốt hết thảy, ghé vào ngực tôi hưởng thụ an bình.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi đưa tay về phía đầu giường sờ soạng tìm bút, đi đến mép giường, vẽ ra một đường thẳng đứng, một đường nằm ngang, nghĩ nghĩ đến lần hôm qua nữa của anh, vì thế lại vẽ thêm một đường nằm ngang nhỏ.
“Em vẽ cái gì?" Anh tò mò mà nhìn lên trên tường chữ "Chính" đang viết một nửa.
"Đánh dấu số lần học bổ túc, miễn cho anh quỵt nợ!"
Anh cười to một trận trong sáng, đoạt lấy bút trong tay tôi, lại vẽ thêm hai cái, rồi kéo tôi quay về trong lòng.
"Anh?"
"Nha đầu, em yên tâm, anh nhất định cho em thấy lịch sử huy hoàng của chúng ta tràn ngập khắp mặt tường..."
"..."
"..."
"Anh xác định anh công việc của anh chỉ thầy thuốc?"
Anh thật sâu nhìn tôi, một giọt mồ hôi nóng rơi xuống lông mi tôi "Vì cái gì hỏi như vậy?"
"Anh không có kiêm cả chức ca múa túc kịch?!"
Anh nở nụ cười."Em không cần đối với bọn họ ký thác cao kỳ vọng như vậy! Bọn họ phục vụ một lần không biết phải uống bao nhiêu thuốc kích thích!"
"..."
"..."
Nhưng là, tôi còn là cảm thấy một người thầy thuốc không nên có thân hình lực lưỡng tráng kiện như vậy, mạnh như vậy thật quá sức chịu đựng cùng thể lực!
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm