Đông Phong Ác
Chương 26: Cách lòng
Edit+beta: Tàn Tâm
Bên ngoài Bình Độ quan là một mảnh sa mạc, băng đá ở núi tuyết phương Bắc hòa tan thành dòng chảy qua nơi này, để trên sa mạc mọc ra một ốc đảo. Thời gian lâu dài, ốc đảo biến thành thành mạc, tên là thành Mã Ấp. Hoa quả ở đây nhỏ hơn nơi khác, nhưng lại đặc biệt ngọt hơn.
Mộ Dung Bác khẽ nói với Vương phi Tô Tinh: “Nàng mang chút hoa quả sang bên đó, ta thấy dường như nữ nhân của lão ngũ đã thật sự bị tổn thương. Với tính cách của Lão ngũ, chỉ sợ không dỗ dành được.”
Tô Tinh hiểu rõ trong lòng, nàng rửa sạch chút hoa quả rồi bưng đến trướng bồng của Mộ Dung Lệ. Sợ gặp phải chuyện không nên gặp nên để thân vệ canh gác trước trướng đi vào thông bẩm.
Lúc đi vào, Mộ Dung Lệ đã thu lại vẻ giận dữ, khóe mắt Hương Hương còn vương lệ, Tô Tinh cười nói: “Ngũ đệ, đại ca đệ muốn đệ qua đó một chuyến.”
Mộ Dung Lệ nhìn Hương Hương một chút rồi xanh mặt xoay người đi.
Tô Tinh ngồi xuống bên cạnh Hương Hương, hỏi: “Vẫn còn trách đệ ấy sao?”
Hương Hương khẽ dùng khăn tay xoa xoa đôi mắt, hành lễ với Tô Tinh: “Tham kiến Vương phi nương nương.”
Tô Tinh đỡ lấy nàng: “Lúc này còn đa lễ gì nữa. Hoa quả ở đây ngọt hơn chỗ khác nhiều, muội nhất định phải nếm thử quả hồng này. Hồng của thành Mã Ấp, xa gần nghe tên đấy.”
Nàng vừa nói, vừa đưa quả hồng đỏ tươi đến. Hương Hương không thể không nhận, nhưng khẽ nói: “Tạ vương phi nương nương.”
Tô Tinh cùng ngồi xuống trước chiếc kỷ trà, thở dài: “Hương Hương, đừng trách đệ ấy.”
Hương Hương cúi đầu: “Thiếp hiểu, thiếp cũng không trách ngài.
Nhưng mà Hàn Tục…”
Tô Tinh khẽ mỉm cười: “Cũng không phải đệ ấy thật sự muốn đánh chết Hàn Tục, thậm chí cũng không phải thật tâm trách cứ Hàn Tục. Thế nhưng Hàn Tục làm trái quân lệnh, một mình hành động, dù sao ngũ đệ cũng phải làm ra vẻ một chút. Mà muội, muội là ái thiếp của đệ ấy, mẫu thân của tiểu Quận chúa. Bất luận thế nào, muội cũng không thể nói đệ ấy trước mặt bộ hạ như vậy được.”
Hương Hương không phải là người giỏi ăn nói, đành cúi đầu không nói lời nào.
Tô Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Lão ngũ không phải con người kích động, tuy rằng tính khí hơi khó chịu, nhưng đệ ấy vẫn có chừng mực. Muội không cần lo lắng.”
Hương Hương hỏi: “Hàn Tục không sao chứ?”
Tô Tinh nói: “Đánh năm mươi trượng, đã không sao rồi. Đối với bọn họ mà nói, phạt trượng là chuyện bình thường, không tính là gì.”
Hương Hương gật đầu, thật ra nàng rất rõ ràng ý đồ của Tô Tinh. Liền khẽ nói: “Nương nương yên tâm đi, thiếp hiểu rõ thân phận của chính mình.”
Tô tinh mỉm cười nhìn nàng một cái, thật ra trong tư tâm, nàng có chút yêu thích cô nương này. Nàng ta không giống với các tỷ muội thứ xuất nhà mẹ đẻ của nàng, cũng không giống các cơ thiếp trong phủ Khang Vương của Mộ Dung Bác.
Nàng cười nói: “Muội cũng có nữ nhi, cố gắng thêm chút nữa, sinh một Tiểu vương gia, nói không chừng Ngũ đệ sẽ lập muội làm trắc phi đấy.”
Hương Hương cũng nở nụ cười, lại nói: “Không, nữ nhi rất tốt. Thiếp thích có nữ nhi.”
Tô Tinh cười, đột nhiên hỏi: “Chỉ có một mình trong phủ là cảm giác gì?”
Hương Hương choáng váng, quay đầu nhìn nàng. Nàng nói: “Nhất định rất tốt nhỉ? Nghe nói, lão ngũ tưởng rằng muội sinh một bé trai, vừa mở miệng liền hỏi tiểu Thế tử ở đâu. Đệ ấy cảm thấy, con trai của muội sẽ là đứa con duy nhất của hắn.” mở miệng vô tâm, nhưng là chân tâm thực lòng.
Một người thật tốt, không cần lo lắng ai sẽ lại sinh con trai, đứa con của ai trong tương lai sẽ trở thành sự uy hiếp với con trai của mình. Phụ huynh ai được vương thượng trọng dụng? Ai sẽ hấp dẫn sự chú ý của phu quân? Tối nay hắn sẽ ngủ trong phòng của ai?
Tưởng tượng như vậy, nữ nhân này cần người ta an ủi cái gì cơ chứ. Bản thân ta mới thật sự là kẻ cần được người khác an ủi.
Nàng đứng lên, miệng còn nói: “Hương Hương, kỳ thực muội mới là người hạnh phúc.”
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Hương Hương cũng đứng lên đưa tiễn, không biết tại sao nàng lại đột nhiên khổ sở. Vị vương phi cao ngạo tao nhã kia, vẫn cứ mỉm cười ôn nhã, nhưng trong mắt lại có chút ánh lệ.
Hương Hương đưa nàng đến cửa trướng bồng, đột nhiên nói: “Chí ít trong lòng ngài ấy có người.” Tô Tinh choáng váng, Hương Hương cười cười, lại thi lễ, trở về trướng của Mộ Dung Lệ.
Cho dù bên cạnh hắn chỉ có một người, cũng không phải là bởi vì ta.
Hàn Tục nằm nhoài trong doanh trướng, kỳ thực năm mươi quân côn không tính là gì cả, Mộ Dung Lệ mà đánh thì đều dùng hàng trăm làm đơn vị. Mộ Dung Bác xem như vẫn lòng dạ mềm yếu.
Thế nhưng trên người hắn có thương tích, hơn nữa Mộ Dung Lệ nói đánh, cho dù quan hệ trong doanh trại có thân mật thì cũng chẳng ai dám lơi tay. Năm mươi quân côn kia là hàng thật giá thật. Lúc này tuy rằng không phải không động đậy được, nhưng chí ít cũng không dám lộn xộn.
Mắt thấy sắp khai chiến với Thái tử, nếu như đến thời điểm phải thật sự đánh nhau, mình còn mang theo vết thương cũ thì cũng không phải là chuyện tốt.
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nha đầu kia, nàng đối mặt với Mộ Dung Lệ, nói: “Tốn Vương gia, thực ra người như thiếp, cho dù thật sự đào tim móc phổi, dùng máu tươi để sưởi ấm, rốt cuộc cũng không đáng giá ư. Vương gia, ngài hãy nương tay một chút đi?”
Ngu đến mức nào chứ, chỉ mong nàng ấy đừng nói ra lời ngốc nghếch gì làm ngài ấy tức giận nữa. Sau đó hắn lại nghĩ, ừ, kỳ thực bộ quần áo mà Nhiễm Vân Chu chọn cho nàng thật là đẹp mắt.
Cũng không biết là quần áo đẹp đẽ, hay là người mặc nó xinh đẹp.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên mành lều bị người ta khẽ nâng lên, Hàn Tục liếc mắt nhìn, ngay cả tóc cũng dựng thẳng lên: “Hương… Phu nhân? Sao người lại đến đây!” Sau đó nghĩ lại tình huống bản thân, bận bịu nói, “Chớ vào đây!”
Trên lưng hắn có thương tích, lúc này vốn không mặc quần áo! Cởi sạch ra nằm ở trên chiếc giường nhỏ, chỉ đắp một tấm chăn mỏng.
Hương Hương đương nhiên sẽ không bước vào, nàng đứng cửa trướng, khẽ hỏi: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hàn Tục đưa tay định tìm quần áo, thế nhưng tên Chu Trác Chu công tử kia vốn rất đại khái, không biết đã quăng áo bào của hắn tới chỗ nào! Hắn vội vàng nói: “Ta rất khỏe! Ta tinh thần phấn chấn gấp trăm lần! Người chớ bước vào!”
Hương Hương nói: “Được, ta không vào trong.” Lúc này vào trong đó, lỡ để người ta nhìn thấy, đối với nàng hay Hàn Tục, cũng đều không tốt đúng không?
Hàn Tục lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có việc gì sao?” Sau đó kêu thảm thiết, “Không phải nàng lại đắc tội ngài ấy rồi chứ?”
Hương Hương nói: “Ta sẽ không đắc tội Vương gia.” Ta còn có nữ nhi, ta phải trở về đón nó. Ta sẽ không đắc tội Mộ Dung Lệ.
Hàn Tục nói: “Vậy thì tốt. Nàng trở về đi thôi, một lúc nữa nếu ngài ấy không nhìn thấy nàng, lại nổi nóng.”
Hương Hương ừ một tiếng, khẽ cúi người, đặt một hộp thuốc mỡ để dưới đất: “Thuốc này quê nhà chúng ta hay dùng để trị ngoại thương, rất hiệu quả, ngươi thử xem.”
Hàn Tục hơi run, một lúc lâu mới cười nói: “Cảm tạ.”
Hương Hương nói: “Đừng khách khí. Người nên nói cảm ơn là ta.”
Hai người không nói chuyện, nàng xoay người rời đi.
Tấm mành lều được thả xuống, có tia gió mát hơi đảo qua gò má. Hàn Tục cảm thấy có một loại tâm tình quái dị đảo qua trái tim, nàng… đã đi rồi sao?
Hắn vươn người dậy, rốt cuộc cũng tìm được áo bào, mặc nó vào rồi đi ra cửa. Thuốc mỡ kia đựng trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ trong suốt, hiện lên màu xanh lục. Nhẹ nhàng ngửi một chút, nó có mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Hắn nắm bình thuốc nhỏ trong tay, vén liêm trướng lên, chỉ thấy trăng thanh gió mát.
Khi Mộ Dung Lệ trở lại, Hương Hương đã ngủ. Trong lều của hắn dùng da hổ làm đệm giường, da lông mềm mịn tôn lên khuôn mặt của nàng, càng lộ vẻ nhẵn nhụi ôn hòa.
Mộ Dung Lệ không phải người có thể thưởng thức vẻ đẹp của nữ nhân, hắn không cảm thấy một nữ nhân mặc bộ quần áo nào, búi kiểu tóc ra sao có gì khác nhau. Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng kia non mềm như đậu hũ, vô cùng mịn màng.
Hắn nâng Hương Hương lên, đè cả thân hình lên trên người nàng. Hương Hương bị đánh thức, dưới ánh nến mơ hồ nhận ra, Mộ Dung Lệ đang cởi áo bào, con ngươi tràn đầy dục hỏa. Hắn hôn nàng, đầu lưỡi khẽ chạm qua bờ môi nàng.
Da thịt mềm mại bị nắm trong bàn tay thô lệ, Hương Hương nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt khẽ lăn vào làn tóc đen như mây.
Lúc Mộ Dung Lệ làm chuyện nam hoan nữ ái, luôn luôn đơn giản thô bạo, phần lớn thời gian đều thích vùi đầu ra vào. Nhưng tối nay lại dịu dàng hơn một ít, thật ra hắn rất biết chơi, công tử vương tôn quý tộc từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm tú hoa viên, còn có gì mà chưa từng thử?
Chỉ là sau này càng ngày càng dập tắt tâm tư hoa bướm, đến lúc ở cùng với Hương Hương sau này, phần nhiều càng là phát tiết cho bản thân. Tối nay cũng chỉ là có chút ý tứ áy náy. Người như hắn, không thể hi vọng hắn cúi đầu nhận sai. Những chuyện kiểu như xin lỗi, ngẫm lại đã thấy xấu hổ, hắn không nói ra được.
Hương Hương không chống chọi nổi sự đùa bỡn của hắn, nhanh chóng khẽ run rẩy. Trong phương diện này, Mộ Dung Lệ cũng đã trải qua trận mạc, rất nhanh ngựa quen đường cũ, Hương Hương không nhịn được kêu thành tiếng. Lập tức nàng kinh hoảng che lại môi anh đào. Mộ Dung Lệ liền gạt tay nàng đè lên đỉnh đầu, không kiêng dè chút nào.
Sát vách là trướng bồng của Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác đang nói chuyện với Tô Tinh, nghe thấy tiếng động, hai người cùng nhau đỏ mặt. Giữa phu thê với nhau, trái lại cũng không quá lúng túng. Mộ Dung Bác cười: “Hóa ra Lão ngũ cũng không phải hoàn toàn không hiểu dỗ dành người ta.”
Tô Tinh che miệng cười trộm, Mộ Dung Bác kéo nàng qua, ôm vào trong lòng, nắm nàng tay nói: “Một đường nàng, khổ cực cho nàng.”
Đôi gò má Tô tinh dần dần ửng hồng, hai vợ chồng lặng im nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi hôn lên.
Ngày thứ hai, Hương Hương ôm quần áo ra ngoài giặt. Cách nơi đóng quân không xa có một dòng sông. Chính là dòng nước do tuyết tan tạo thành, trong đến mức thấy cả đáy. Hương Hương tháo dây cột tóc, thả mái tóc dài rối tung ra, chọn một chỗ đặt chân tốt rồi gội đầu.
Hàn Tục và Chu Trác vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu ngươi có thể đi thì sáng sớm ngày mai giúp ta bắt đám tiểu tử kia chạy tám mươi dặm. Nhàn rỗi nhiều ngày như thế, sắp mọc ra cỏ mất rồi.”
Chu Trác hỏi: “Ngươi không đi à?”
Hàn Tục nói: “Ta phải dưỡng thương, vạn nhất có chiến sự, có thể khá hơn một chút.”
Chu Trác cau mày: “Thương thế rất nặng à?” Nói xong liền đi qua định lột quần áo của Hàn Tục, Hàn Tục bận bịu đẩy ra: “Lăn sang một bên, quần áo của lão tử chỉ nữ nhân mới có thể cởi!”
Chu Trác làm ra vẻ tà mị cuồng ngạo, duỗi ma trảo: “Đừng có bày trò, tối hôm qua là Nhiễm Vân Chu giúp ngươi cởi đúng không? Khà khà khà, Hàn Tục tiểu mỹ nhân, trinh tiết của ngươi đã sớm không còn…”
Hai người nói chuyện, quay đầu lại đã nhìn thấy Hương Hương đang gội đầu.
Sắc mặt Hàn Tục tái mét, Long trảo thủ của Chu Trác vốn vươn ra để trảo x lập tức biến thành vỗ vỗ bụi trên vai giúp hắn, sau đó dùng vẻ mặt so với Dương Tiễn còn chính trực hơn nói: “Không phải chỉ là huấn luyện sáng sớm thôi sao, ngươi và ta thân là huynh đệ, chút chuyện nhỏ ấy cứ để cho ta.”
Sau đó quay đầu cười với Hương Hương: “Hương phu nhân, thật khéo.”
Vẻ mặt Hương Hương đầy quẫn bách, Chu Trác vội ho một tiếng: “Ta đột nhiên nhớ tới trong doanh trại còn có chút việc, đi trước …”
Hắn không muốn chạm mặt Hương Hương lắm, dù sao hiện tại nàng là ái thiếp của Mộ Dung Lệ, ngay cả con gái cũng sinh rồi. Nếu ngày nào đó nàng ta đột nhiên nhớ tới món nợ cũ ở Lư Sơn, tùy tiện thổi chút gió cũng khiến mình chật vật.
Cái tên Hàn Tục này thật thông minh, quay ngựa đơn thương độc mã cứu nàng ta một mạng, hóa giải ân oán ngày đó. Mình còn lơ lửng đây. Tuy rằng có người cha là Chu Thái úy, nhưng nếu Mộ Dung Lệ giận dữ lên thì vẫn no đòn một trận như thường.
Hắn xoay người rời đi, Hàn Tục vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: “Ở bờ sông cát đá không vững, cẩn thận ngã.”
Hương Hương khẽ ừ một tiếng, Hàn Tục thấy hơi lúng túng, mẹ nhà nó, sao giữa hai chúng ta lại có gì đó kì lạ thế này! Hắn xoay người đi hai bước, đột nhiên nói: “Ngày hôm đó ta quay trở lại cứu nàng, kỳ thực cũng bởi vì Vương gia quả thật có ý này. Ta…”
Hương Hương gội đầu, tóc dài dính nước kết thành búi, đen óng đẹp đẽ. Nàng khẽ nói: “Ta biết.” Nàng quỳ gối, chậm rãi múc nước dội lên tóc.
Hàn Tục đột nhiên đi tới, lấy chiếc chậu gỗ giặt quần áo của nàng múc một chậu nước đầy, để ở một bên: “Gội ở đây đi!”
Hương Hương hơi run, nói một tiếng: “Cảm tạ.”
Hàn Tục lấy nước rửa mặt bên bờ sông, nghe tiếng nước thanh thúy rơi xuống từ mái tóc dài của nàng. Trong chiếc chậu gỗ Hương Hương gội đầu, nước sông lấp lánh phản chiếu bóng lưng mờ mờ lay động của Hàn Tục. Hương Hương thấp giọng hỏi: “Thuốc dùng tốt không?”
Hàn Tục ngẩn ra, nói: “Rất hiệu quả.” Đó là thuốc thổ sản, tác dụng ngưng huyết sinh cơ rất tốt.
Hương Hương a một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hàn Tục rửa mặt xong, vươn người dậy nói: “Cố gắng sống tốt với ngài ấy.”
Hương Hương cúi đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hàn Tục đứng dậy rời đi.
Hóa ra, cũng không phải là không đau khổ.
Chúng ta sẽ vì nguyên nhân gì mà yêu một người?
Chúng ta làm sao biết được, đến tột cùng là yêu, hay chỉ là yêu thích mỏng manh?
Hương Hương không biết, nhưng nhìn Hàn Tục, trong lòng sẽ có một loại vui sướng bí ẩn. Có thể là khi hắn cho mật đường vào chén thuốc của nàng. Năm ngón tay thon dài ấy, nắm chiếc thìa sứ trắng chước, nhẹ nhàng khuấy bát thuốc.
Có thể là đêm đó say men rượu, ánh trăng mờ mờ, bóng người thấp thoáng hắt lên cửa?
Hương Hương không nói được.
Nàng từng có một vị hôn phu có thể coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ hai người thường thường chơi ở một chỗ. Nàng biết có một ngày mình sẽ gả cho hắn, nhưng người này và ca ca của mình cũng không có gì khác biệt.
Nàng có một trượng phu, là người mà nàng nhất định phải ở bên cả một đời. Hắn và nàng chung chăn chung gối, vân vũ giao hoan, cũng có thể lấy lòng thân thể của nàng. Nhưng nàng biết, đó là một người xưa nay sẽ chẳng bao giờ để nàng vào trong mắt. Điều mà hắn tâm tâm niệm niệm, mãi mãi cũng chỉ là ánh trăng sáng năm đó.
Giờ đây, trong lòng nàng lại chứa đựng một hình bóng khác. Nam nhân này thậm chí còn không yêu nàng. Có thể làm tất cả, đều chỉ bởi vì thân phận của nàng. Nếu như trận chiến này thắng lợi, hắn sẽ có quyền cao chức trọng, tự có kiều thê mỹ thiếp, ngàn chọn vạn tuyển. Trận chiến này mà bại, hắn thân là phản tướng, lúc ấy sẽ mang tội phản quốc, cả nhà đều bị diệt.
Bất luận kết cục ra sao, đó đều là một tương lại không hề có liên quan đến nàng.
Nhưng như vậy thì có sao chứ? Ta chỉ quyến luyến một chút ấm áp trong lòng ấy, ngôi sao ấy, sẽ phát ra ánh sáng khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Cho tới tương lai…
Thế gian này có bao nhiêu yêu, đã có tương lai?
… Phải có nhiều lòng tham đến nhường nào, mới dám nói đến tương lai…
Bên ngoài Bình Độ quan là một mảnh sa mạc, băng đá ở núi tuyết phương Bắc hòa tan thành dòng chảy qua nơi này, để trên sa mạc mọc ra một ốc đảo. Thời gian lâu dài, ốc đảo biến thành thành mạc, tên là thành Mã Ấp. Hoa quả ở đây nhỏ hơn nơi khác, nhưng lại đặc biệt ngọt hơn.
Mộ Dung Bác khẽ nói với Vương phi Tô Tinh: “Nàng mang chút hoa quả sang bên đó, ta thấy dường như nữ nhân của lão ngũ đã thật sự bị tổn thương. Với tính cách của Lão ngũ, chỉ sợ không dỗ dành được.”
Tô Tinh hiểu rõ trong lòng, nàng rửa sạch chút hoa quả rồi bưng đến trướng bồng của Mộ Dung Lệ. Sợ gặp phải chuyện không nên gặp nên để thân vệ canh gác trước trướng đi vào thông bẩm.
Lúc đi vào, Mộ Dung Lệ đã thu lại vẻ giận dữ, khóe mắt Hương Hương còn vương lệ, Tô Tinh cười nói: “Ngũ đệ, đại ca đệ muốn đệ qua đó một chuyến.”
Mộ Dung Lệ nhìn Hương Hương một chút rồi xanh mặt xoay người đi.
Tô Tinh ngồi xuống bên cạnh Hương Hương, hỏi: “Vẫn còn trách đệ ấy sao?”
Hương Hương khẽ dùng khăn tay xoa xoa đôi mắt, hành lễ với Tô Tinh: “Tham kiến Vương phi nương nương.”
Tô Tinh đỡ lấy nàng: “Lúc này còn đa lễ gì nữa. Hoa quả ở đây ngọt hơn chỗ khác nhiều, muội nhất định phải nếm thử quả hồng này. Hồng của thành Mã Ấp, xa gần nghe tên đấy.”
Nàng vừa nói, vừa đưa quả hồng đỏ tươi đến. Hương Hương không thể không nhận, nhưng khẽ nói: “Tạ vương phi nương nương.”
Tô Tinh cùng ngồi xuống trước chiếc kỷ trà, thở dài: “Hương Hương, đừng trách đệ ấy.”
Hương Hương cúi đầu: “Thiếp hiểu, thiếp cũng không trách ngài.
Nhưng mà Hàn Tục…”
Tô Tinh khẽ mỉm cười: “Cũng không phải đệ ấy thật sự muốn đánh chết Hàn Tục, thậm chí cũng không phải thật tâm trách cứ Hàn Tục. Thế nhưng Hàn Tục làm trái quân lệnh, một mình hành động, dù sao ngũ đệ cũng phải làm ra vẻ một chút. Mà muội, muội là ái thiếp của đệ ấy, mẫu thân của tiểu Quận chúa. Bất luận thế nào, muội cũng không thể nói đệ ấy trước mặt bộ hạ như vậy được.”
Hương Hương không phải là người giỏi ăn nói, đành cúi đầu không nói lời nào.
Tô Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Lão ngũ không phải con người kích động, tuy rằng tính khí hơi khó chịu, nhưng đệ ấy vẫn có chừng mực. Muội không cần lo lắng.”
Hương Hương hỏi: “Hàn Tục không sao chứ?”
Tô Tinh nói: “Đánh năm mươi trượng, đã không sao rồi. Đối với bọn họ mà nói, phạt trượng là chuyện bình thường, không tính là gì.”
Hương Hương gật đầu, thật ra nàng rất rõ ràng ý đồ của Tô Tinh. Liền khẽ nói: “Nương nương yên tâm đi, thiếp hiểu rõ thân phận của chính mình.”
Tô tinh mỉm cười nhìn nàng một cái, thật ra trong tư tâm, nàng có chút yêu thích cô nương này. Nàng ta không giống với các tỷ muội thứ xuất nhà mẹ đẻ của nàng, cũng không giống các cơ thiếp trong phủ Khang Vương của Mộ Dung Bác.
Nàng cười nói: “Muội cũng có nữ nhi, cố gắng thêm chút nữa, sinh một Tiểu vương gia, nói không chừng Ngũ đệ sẽ lập muội làm trắc phi đấy.”
Hương Hương cũng nở nụ cười, lại nói: “Không, nữ nhi rất tốt. Thiếp thích có nữ nhi.”
Tô Tinh cười, đột nhiên hỏi: “Chỉ có một mình trong phủ là cảm giác gì?”
Hương Hương choáng váng, quay đầu nhìn nàng. Nàng nói: “Nhất định rất tốt nhỉ? Nghe nói, lão ngũ tưởng rằng muội sinh một bé trai, vừa mở miệng liền hỏi tiểu Thế tử ở đâu. Đệ ấy cảm thấy, con trai của muội sẽ là đứa con duy nhất của hắn.” mở miệng vô tâm, nhưng là chân tâm thực lòng.
Một người thật tốt, không cần lo lắng ai sẽ lại sinh con trai, đứa con của ai trong tương lai sẽ trở thành sự uy hiếp với con trai của mình. Phụ huynh ai được vương thượng trọng dụng? Ai sẽ hấp dẫn sự chú ý của phu quân? Tối nay hắn sẽ ngủ trong phòng của ai?
Tưởng tượng như vậy, nữ nhân này cần người ta an ủi cái gì cơ chứ. Bản thân ta mới thật sự là kẻ cần được người khác an ủi.
Nàng đứng lên, miệng còn nói: “Hương Hương, kỳ thực muội mới là người hạnh phúc.”
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Hương Hương cũng đứng lên đưa tiễn, không biết tại sao nàng lại đột nhiên khổ sở. Vị vương phi cao ngạo tao nhã kia, vẫn cứ mỉm cười ôn nhã, nhưng trong mắt lại có chút ánh lệ.
Hương Hương đưa nàng đến cửa trướng bồng, đột nhiên nói: “Chí ít trong lòng ngài ấy có người.” Tô Tinh choáng váng, Hương Hương cười cười, lại thi lễ, trở về trướng của Mộ Dung Lệ.
Cho dù bên cạnh hắn chỉ có một người, cũng không phải là bởi vì ta.
Hàn Tục nằm nhoài trong doanh trướng, kỳ thực năm mươi quân côn không tính là gì cả, Mộ Dung Lệ mà đánh thì đều dùng hàng trăm làm đơn vị. Mộ Dung Bác xem như vẫn lòng dạ mềm yếu.
Thế nhưng trên người hắn có thương tích, hơn nữa Mộ Dung Lệ nói đánh, cho dù quan hệ trong doanh trại có thân mật thì cũng chẳng ai dám lơi tay. Năm mươi quân côn kia là hàng thật giá thật. Lúc này tuy rằng không phải không động đậy được, nhưng chí ít cũng không dám lộn xộn.
Mắt thấy sắp khai chiến với Thái tử, nếu như đến thời điểm phải thật sự đánh nhau, mình còn mang theo vết thương cũ thì cũng không phải là chuyện tốt.
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nha đầu kia, nàng đối mặt với Mộ Dung Lệ, nói: “Tốn Vương gia, thực ra người như thiếp, cho dù thật sự đào tim móc phổi, dùng máu tươi để sưởi ấm, rốt cuộc cũng không đáng giá ư. Vương gia, ngài hãy nương tay một chút đi?”
Ngu đến mức nào chứ, chỉ mong nàng ấy đừng nói ra lời ngốc nghếch gì làm ngài ấy tức giận nữa. Sau đó hắn lại nghĩ, ừ, kỳ thực bộ quần áo mà Nhiễm Vân Chu chọn cho nàng thật là đẹp mắt.
Cũng không biết là quần áo đẹp đẽ, hay là người mặc nó xinh đẹp.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên mành lều bị người ta khẽ nâng lên, Hàn Tục liếc mắt nhìn, ngay cả tóc cũng dựng thẳng lên: “Hương… Phu nhân? Sao người lại đến đây!” Sau đó nghĩ lại tình huống bản thân, bận bịu nói, “Chớ vào đây!”
Trên lưng hắn có thương tích, lúc này vốn không mặc quần áo! Cởi sạch ra nằm ở trên chiếc giường nhỏ, chỉ đắp một tấm chăn mỏng.
Hương Hương đương nhiên sẽ không bước vào, nàng đứng cửa trướng, khẽ hỏi: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hàn Tục đưa tay định tìm quần áo, thế nhưng tên Chu Trác Chu công tử kia vốn rất đại khái, không biết đã quăng áo bào của hắn tới chỗ nào! Hắn vội vàng nói: “Ta rất khỏe! Ta tinh thần phấn chấn gấp trăm lần! Người chớ bước vào!”
Hương Hương nói: “Được, ta không vào trong.” Lúc này vào trong đó, lỡ để người ta nhìn thấy, đối với nàng hay Hàn Tục, cũng đều không tốt đúng không?
Hàn Tục lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có việc gì sao?” Sau đó kêu thảm thiết, “Không phải nàng lại đắc tội ngài ấy rồi chứ?”
Hương Hương nói: “Ta sẽ không đắc tội Vương gia.” Ta còn có nữ nhi, ta phải trở về đón nó. Ta sẽ không đắc tội Mộ Dung Lệ.
Hàn Tục nói: “Vậy thì tốt. Nàng trở về đi thôi, một lúc nữa nếu ngài ấy không nhìn thấy nàng, lại nổi nóng.”
Hương Hương ừ một tiếng, khẽ cúi người, đặt một hộp thuốc mỡ để dưới đất: “Thuốc này quê nhà chúng ta hay dùng để trị ngoại thương, rất hiệu quả, ngươi thử xem.”
Hàn Tục hơi run, một lúc lâu mới cười nói: “Cảm tạ.”
Hương Hương nói: “Đừng khách khí. Người nên nói cảm ơn là ta.”
Hai người không nói chuyện, nàng xoay người rời đi.
Tấm mành lều được thả xuống, có tia gió mát hơi đảo qua gò má. Hàn Tục cảm thấy có một loại tâm tình quái dị đảo qua trái tim, nàng… đã đi rồi sao?
Hắn vươn người dậy, rốt cuộc cũng tìm được áo bào, mặc nó vào rồi đi ra cửa. Thuốc mỡ kia đựng trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ trong suốt, hiện lên màu xanh lục. Nhẹ nhàng ngửi một chút, nó có mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Hắn nắm bình thuốc nhỏ trong tay, vén liêm trướng lên, chỉ thấy trăng thanh gió mát.
Khi Mộ Dung Lệ trở lại, Hương Hương đã ngủ. Trong lều của hắn dùng da hổ làm đệm giường, da lông mềm mịn tôn lên khuôn mặt của nàng, càng lộ vẻ nhẵn nhụi ôn hòa.
Mộ Dung Lệ không phải người có thể thưởng thức vẻ đẹp của nữ nhân, hắn không cảm thấy một nữ nhân mặc bộ quần áo nào, búi kiểu tóc ra sao có gì khác nhau. Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng kia non mềm như đậu hũ, vô cùng mịn màng.
Hắn nâng Hương Hương lên, đè cả thân hình lên trên người nàng. Hương Hương bị đánh thức, dưới ánh nến mơ hồ nhận ra, Mộ Dung Lệ đang cởi áo bào, con ngươi tràn đầy dục hỏa. Hắn hôn nàng, đầu lưỡi khẽ chạm qua bờ môi nàng.
Da thịt mềm mại bị nắm trong bàn tay thô lệ, Hương Hương nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt khẽ lăn vào làn tóc đen như mây.
Lúc Mộ Dung Lệ làm chuyện nam hoan nữ ái, luôn luôn đơn giản thô bạo, phần lớn thời gian đều thích vùi đầu ra vào. Nhưng tối nay lại dịu dàng hơn một ít, thật ra hắn rất biết chơi, công tử vương tôn quý tộc từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm tú hoa viên, còn có gì mà chưa từng thử?
Chỉ là sau này càng ngày càng dập tắt tâm tư hoa bướm, đến lúc ở cùng với Hương Hương sau này, phần nhiều càng là phát tiết cho bản thân. Tối nay cũng chỉ là có chút ý tứ áy náy. Người như hắn, không thể hi vọng hắn cúi đầu nhận sai. Những chuyện kiểu như xin lỗi, ngẫm lại đã thấy xấu hổ, hắn không nói ra được.
Hương Hương không chống chọi nổi sự đùa bỡn của hắn, nhanh chóng khẽ run rẩy. Trong phương diện này, Mộ Dung Lệ cũng đã trải qua trận mạc, rất nhanh ngựa quen đường cũ, Hương Hương không nhịn được kêu thành tiếng. Lập tức nàng kinh hoảng che lại môi anh đào. Mộ Dung Lệ liền gạt tay nàng đè lên đỉnh đầu, không kiêng dè chút nào.
Sát vách là trướng bồng của Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác đang nói chuyện với Tô Tinh, nghe thấy tiếng động, hai người cùng nhau đỏ mặt. Giữa phu thê với nhau, trái lại cũng không quá lúng túng. Mộ Dung Bác cười: “Hóa ra Lão ngũ cũng không phải hoàn toàn không hiểu dỗ dành người ta.”
Tô Tinh che miệng cười trộm, Mộ Dung Bác kéo nàng qua, ôm vào trong lòng, nắm nàng tay nói: “Một đường nàng, khổ cực cho nàng.”
Đôi gò má Tô tinh dần dần ửng hồng, hai vợ chồng lặng im nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi hôn lên.
Ngày thứ hai, Hương Hương ôm quần áo ra ngoài giặt. Cách nơi đóng quân không xa có một dòng sông. Chính là dòng nước do tuyết tan tạo thành, trong đến mức thấy cả đáy. Hương Hương tháo dây cột tóc, thả mái tóc dài rối tung ra, chọn một chỗ đặt chân tốt rồi gội đầu.
Hàn Tục và Chu Trác vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu ngươi có thể đi thì sáng sớm ngày mai giúp ta bắt đám tiểu tử kia chạy tám mươi dặm. Nhàn rỗi nhiều ngày như thế, sắp mọc ra cỏ mất rồi.”
Chu Trác hỏi: “Ngươi không đi à?”
Hàn Tục nói: “Ta phải dưỡng thương, vạn nhất có chiến sự, có thể khá hơn một chút.”
Chu Trác cau mày: “Thương thế rất nặng à?” Nói xong liền đi qua định lột quần áo của Hàn Tục, Hàn Tục bận bịu đẩy ra: “Lăn sang một bên, quần áo của lão tử chỉ nữ nhân mới có thể cởi!”
Chu Trác làm ra vẻ tà mị cuồng ngạo, duỗi ma trảo: “Đừng có bày trò, tối hôm qua là Nhiễm Vân Chu giúp ngươi cởi đúng không? Khà khà khà, Hàn Tục tiểu mỹ nhân, trinh tiết của ngươi đã sớm không còn…”
Hai người nói chuyện, quay đầu lại đã nhìn thấy Hương Hương đang gội đầu.
Sắc mặt Hàn Tục tái mét, Long trảo thủ của Chu Trác vốn vươn ra để trảo x lập tức biến thành vỗ vỗ bụi trên vai giúp hắn, sau đó dùng vẻ mặt so với Dương Tiễn còn chính trực hơn nói: “Không phải chỉ là huấn luyện sáng sớm thôi sao, ngươi và ta thân là huynh đệ, chút chuyện nhỏ ấy cứ để cho ta.”
Sau đó quay đầu cười với Hương Hương: “Hương phu nhân, thật khéo.”
Vẻ mặt Hương Hương đầy quẫn bách, Chu Trác vội ho một tiếng: “Ta đột nhiên nhớ tới trong doanh trại còn có chút việc, đi trước …”
Hắn không muốn chạm mặt Hương Hương lắm, dù sao hiện tại nàng là ái thiếp của Mộ Dung Lệ, ngay cả con gái cũng sinh rồi. Nếu ngày nào đó nàng ta đột nhiên nhớ tới món nợ cũ ở Lư Sơn, tùy tiện thổi chút gió cũng khiến mình chật vật.
Cái tên Hàn Tục này thật thông minh, quay ngựa đơn thương độc mã cứu nàng ta một mạng, hóa giải ân oán ngày đó. Mình còn lơ lửng đây. Tuy rằng có người cha là Chu Thái úy, nhưng nếu Mộ Dung Lệ giận dữ lên thì vẫn no đòn một trận như thường.
Hắn xoay người rời đi, Hàn Tục vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: “Ở bờ sông cát đá không vững, cẩn thận ngã.”
Hương Hương khẽ ừ một tiếng, Hàn Tục thấy hơi lúng túng, mẹ nhà nó, sao giữa hai chúng ta lại có gì đó kì lạ thế này! Hắn xoay người đi hai bước, đột nhiên nói: “Ngày hôm đó ta quay trở lại cứu nàng, kỳ thực cũng bởi vì Vương gia quả thật có ý này. Ta…”
Hương Hương gội đầu, tóc dài dính nước kết thành búi, đen óng đẹp đẽ. Nàng khẽ nói: “Ta biết.” Nàng quỳ gối, chậm rãi múc nước dội lên tóc.
Hàn Tục đột nhiên đi tới, lấy chiếc chậu gỗ giặt quần áo của nàng múc một chậu nước đầy, để ở một bên: “Gội ở đây đi!”
Hương Hương hơi run, nói một tiếng: “Cảm tạ.”
Hàn Tục lấy nước rửa mặt bên bờ sông, nghe tiếng nước thanh thúy rơi xuống từ mái tóc dài của nàng. Trong chiếc chậu gỗ Hương Hương gội đầu, nước sông lấp lánh phản chiếu bóng lưng mờ mờ lay động của Hàn Tục. Hương Hương thấp giọng hỏi: “Thuốc dùng tốt không?”
Hàn Tục ngẩn ra, nói: “Rất hiệu quả.” Đó là thuốc thổ sản, tác dụng ngưng huyết sinh cơ rất tốt.
Hương Hương a một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hàn Tục rửa mặt xong, vươn người dậy nói: “Cố gắng sống tốt với ngài ấy.”
Hương Hương cúi đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hàn Tục đứng dậy rời đi.
Hóa ra, cũng không phải là không đau khổ.
Chúng ta sẽ vì nguyên nhân gì mà yêu một người?
Chúng ta làm sao biết được, đến tột cùng là yêu, hay chỉ là yêu thích mỏng manh?
Hương Hương không biết, nhưng nhìn Hàn Tục, trong lòng sẽ có một loại vui sướng bí ẩn. Có thể là khi hắn cho mật đường vào chén thuốc của nàng. Năm ngón tay thon dài ấy, nắm chiếc thìa sứ trắng chước, nhẹ nhàng khuấy bát thuốc.
Có thể là đêm đó say men rượu, ánh trăng mờ mờ, bóng người thấp thoáng hắt lên cửa?
Hương Hương không nói được.
Nàng từng có một vị hôn phu có thể coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ hai người thường thường chơi ở một chỗ. Nàng biết có một ngày mình sẽ gả cho hắn, nhưng người này và ca ca của mình cũng không có gì khác biệt.
Nàng có một trượng phu, là người mà nàng nhất định phải ở bên cả một đời. Hắn và nàng chung chăn chung gối, vân vũ giao hoan, cũng có thể lấy lòng thân thể của nàng. Nhưng nàng biết, đó là một người xưa nay sẽ chẳng bao giờ để nàng vào trong mắt. Điều mà hắn tâm tâm niệm niệm, mãi mãi cũng chỉ là ánh trăng sáng năm đó.
Giờ đây, trong lòng nàng lại chứa đựng một hình bóng khác. Nam nhân này thậm chí còn không yêu nàng. Có thể làm tất cả, đều chỉ bởi vì thân phận của nàng. Nếu như trận chiến này thắng lợi, hắn sẽ có quyền cao chức trọng, tự có kiều thê mỹ thiếp, ngàn chọn vạn tuyển. Trận chiến này mà bại, hắn thân là phản tướng, lúc ấy sẽ mang tội phản quốc, cả nhà đều bị diệt.
Bất luận kết cục ra sao, đó đều là một tương lại không hề có liên quan đến nàng.
Nhưng như vậy thì có sao chứ? Ta chỉ quyến luyến một chút ấm áp trong lòng ấy, ngôi sao ấy, sẽ phát ra ánh sáng khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Cho tới tương lai…
Thế gian này có bao nhiêu yêu, đã có tương lai?
… Phải có nhiều lòng tham đến nhường nào, mới dám nói đến tương lai…
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa