Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)
Chương 20
(Người dịch: pmtrang)
Lucas bước vào phòng ngủ của cô tối hôm đó khi cô đang chải mái tóc rối của mình. Anh nhấc chiếc lược khỏi tay cô, chải qua những sợi tóc dài, gỡ đám rối cho đến khi nó đổ xuống lưng cô như một dải lụa đen.
Cô quan sát anh qua chiếc giương, trái tim cô tăng tốc với những nhịp đập nặng nề. Anh đang ở trần, các cơ bắp phần thân thể phía trên của anh kéo căng theo từng cử động. Anh thật mạnh mẽ, thậm chí khi làm một công việc đầy nữ tính như hiện giờ cũng không làm giảm đi sự nam tính trong anh, nhưng với một người đàn ông luôn tự tin như Lucas thì dù bất kể hoàn cảnh nào anh vẫn luôn thoải mái mà hoàn thành công việc. Cô đang mặc chiếc váy màu hồng phấn anh mua cho khi cô ngã khỏi căn gác xép. Quai áo mỏng buông lơi trên vai cô, đường xẻ cổ áo trễ thấp hững hờ nơi bầu ngực, mời gọi bàn tay anh trượt vào bên trong. Lần vải chỉ vừa đủ che đi những gì cần thiết, dù cô biết núm vú mình đang hiện rõ qua nó.
Sự chú ý của Lucas tập trung vào chiếc gương, quan sát gương mặt cô đang dần thay đổi, rồi cứng lại khi anh nhìn vào ngực cô.
“Đã lâu lắm rồi,” anh thì thầm. Dù thời gian mới chỉ được đo bằng tuần, nó cũng vẫn quá lâu. Anh đã bắt đầu nghĩ rằng một ngày thiếu vắng cô cũng là quá dài. Anh hạ lược xuống, đặt tay lên vai cô, những ngón tay thô ráp của anh lướt trên làn da mịn màng của cô. Anh dừng lại khi cảm nhận cơ thể mỏng manh của cô, sự yếu đuối nơi xương đòn.
Dee biết anh đang nghĩ gì và cô áp đầu lên nơi thắt lưng anh. Mắt họ gặp nhau trong gương.
“Đây là lần thứ hai anh chăm sóc cho em,” cô nói.
“Và anh hy vọng là lần cuối cùng.”
Cô mỉm cười, nhớ lại mình đã khó khăn nhường nào để nhận sự giúp đỡ của anh trong lần đầu tiên. Nhưng cô đã học được rằng cô có thể tin tưởng vào sức mạnh của anh, và lần này là minh chứng cho điều đó, việc chăm sóc đã trở nên dễ dàng hơn. Nếu là bất cứ ai chứ không phải Lucas chăm sóc cho cô, cô đã quay về Angel Creek từ lâu trước khi cô đủ khỏe. Nhưng anh đã nói anh sẽ để mắt đến cô, và cô tin anh bằng cả mạng sống cũng như thung lũng của mình.
Cô với lấy tay anh, mang chúng đến nơi ngực mình, nhắm mắt vì khoái cảm từ sự đụng chạm đó.
“Em sẽ không gục ngã,” cô khàn giọng nói.
Anh bế cô lên và ngồi xuống chiếc ghế lớn với cô ngồi trong lòng mình, hai chân cô vắt vẻo trên tay ghế, lưng dựa vào cánh tay trái anh.
“Anh không có nhiều kiềm chế đâu,” anh thừa nhận, giọng nói khó nhọc. “Nếu anh nằm xuống cùng em, anh sẽ mất hết tự chủ.”
“Anh có cần phải thế không?” cô hỏi. Cô trao anh nụ cười chậm rãi. “Anh luôn có thể chiếm lấy em kể từ bây giờ.”
Anh bật cười ầm ầm. “Anh đang cố để không khiến em bị quá mệt. Anh sẽ không làm tình với em cả đêm đâu.”
“Tiếc thật đấy,” cô nói.
“Ừ, tiếc nhỉ?”
Từ từ anh lướt môi mình lên môi cô, khẽ chạm lưỡi anh lên môi cô. Cô trượt tay quanh cổ anh và xích lại gần, khiến sự tiếp xúc thân mật hơn. Anh cũng góp phần, nghiêng đầu và gia tăng áp lực, trượt lưỡi anh vào trong để gặp cô. Đã quá lâu nên anh tấn cô có chút dữ dội, thêm cả cảm giác áp đảo, có chút đáng sợ, như thể mọi thứ lại đều mới mẻ.
Nhận thức được cô là của anh, rằng anh có toàn quyền tự do trên cơ thể cô, khiến đầu óc anh quay cuồng còn hơn cả rượu whisky. Anh định sẽ chậm lại, nhưng làn lụa mỏng ngăn cách nơi ngực cô khiến anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh kéo quai áo xuống cánh tay cô với một cú giật nhanh. Cô thở hổn hển khi vạt áo rũ xuống thắt lưng, rồi cô giải phóng đôi tay mình khỏi dây quai áo, ngả lưng vào cánh tay anh, cho anh tầm nhìn và những cái vuốt ve không giới hạn. Anh tận dụng cả hai điều đó, khum một bên gò mềm mại trong lòng bàn tay và nâng nó lên một chút khi ngón tay cái của anh quét qua núm vú cô, khiến nó siết lại dựng đứng. Anh miết khẽ, thưởng thức khi nó bật trở lại đầy kiêu hãnh.
“Lucas.”
“Gì cơ?” Những từ ngữ thốt ra đầy lơ đãng.
“Em không cần quá nhiều sự ân cần đâu.”
Anh nhìn lên và nhận thấy sắc hồng đang lan trên má cô, cách hơi thở của cô nhanh hơn. “Với em cũng quá lâu rồi,” cô nói, sự căng thẳng hiển hiện trong giọng nói.
Anh giữ ánh nhìn trên cô, trượt bàn tay xuống đùi cô, đẩy chiếc váy lên cao hơn và lột trần đôi chân cô. Khi anh chạm tới ngã rẽ giữa hai đùi cô, anh thành thạo trượt những ngón tay vào trong, lướt chúng dọc theo các nếp gấp mềm mại. Cơ thể Dee giật lên, và cô tách chân ra.
“Đừng nhắm mắt,” anh thì thầm khi thấy đôi hàng mi cô bắt đầu trĩu xuống. “Mở mắt ra. Nhìn anh này.”
Cô chớp mắt, cố gắng tập trung, nhưng biểu hiện của cô đang quá choáng váng. Anh chạm vào khe mở mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoay vòng quanh nó bằng đầu ngón tay mình. Cô không thể chịu được; đầu cô hạ xuống trên cánh tay anh khi toàn bộ cơ thể cô siết chặt, cảm giác nóng bỏng cuộn xoáy trong cô. Anh để cô nằm lại với đầu cô rũ ra sau rồi rút cánh tay ra, cô nằm trên đùi anh như vật tế lễ.
Cô cảm thấy thật bất lực khi nằm như vậy, hoàn toàn phó mặc cho anh. Cô đang trần truồng ngoại trừ chiếc váy ngủ xoắn lại quanh eo, và hoàn toàn mềm nhũn, không thể ngồi dậy ngay cả khi cô muốn thế. Anh đẩy chân cô tách ra, và không khí mát lạnh tràn qua nơi da thịt nhạy cảm của cô, nhắc rằng cô đang bị phơi bày đến thế nào dưới ánh nhìn của anh. Cô nghe thấy một tiếng rên thấp, rộn ràng và biết nó là của chính mình.
“Em đã sẵn sàng cho anh chưa?” anh thì thầm, và trượt một ngón tay to lớn vào trong cô. Cô uốn cong người hét lên, sự căng thẳng nóng bỏng tỏa ra từ nơi thắt lưng cô với những đợt sóng. Anh di chuyển ngón tay mình vào ra, kích thích cô gần như mất luôn cả tỉnh táo, khiến cô quằn quại đầy bất lực trên đùi anh, leo dần lên trạng thái ngây ngất.
Cô như đang trên lửa, mất kiểm soát và nhanh chóng suýt đạt đỉnh.
“Chưa được,” anh nói gấp gáp, đỡ cô ngồi dậy, hướng cô đối mặt với mình, dạng chân cô trên đùi anh. Anh giật nút quần mình mở ra. “Chưa được. Anh muốn vào trong em, em yêu, anh muốn cảm nhận em lên đỉnh.”
“Nhanh lên,” cô rên rỉ, hông cô nhấp nhô tìm kiếm khoái cảm nóng bỏng như anhd đã dạy mình.
Anh càu nhàu khi giải thoát vật sưng phồng của mình, giữ nó sẵn sàng cho cô, tay kia nâng mông cô đưa cô về phía trước, trượt cô lên mũi giáo của mình. Cô gần như hét lên trước sự thâm nhập nóng bỏng, dữ dội, mạnh mẽ tận sâu bên trong mình. Bàn tay anh siết chặt hông cô, anh di chuyển cô lên, xuống, lên lần nữa. Lượt đâm xuống lần thứ hai là tất cả cô mong muốn, và cô lạc lối, chìm đắm trong làn sóng lung linh của khoái cảm đang túm lấy cô, ném cô vào cơn chấn động của nó, khiến cơ bắp cô co giật còn nơi nữ tính siết chặt lấy anh. Anh ngửa đầu mình ra với một tiếng rên khắc nghiệt, chiến đấu với cơn cực khoái của chính mình, nhưng với anh cũng là quá muộn. Anh nâng mình lên, ngón tay anh bấu chặt vào da thịt mềm mại nơi hông cô khi anh ép cô xuống vật nam tính của mình, thâm nhập sâu hơn nữa vào trong cô khi anh giải phóng bản thân, hạt giống nóng bỏng của anh phun trào mãnh liệt khiến cơ thể anh co giật.
Họ từ từ dịu lại, dư chấn nhỏ của sự bùng nổ lan tới từng đầu dây thần kinh và kéo dài cơn khoái cảm. Mệt mỏi phủ lên Dee như một tấm chăn nặng nề, cô đổ ập về phía trước, mặt cô áp vào nơi hõm cổ anh, không thể cử động.
Lucas ôm gọn cô trong vòng tay mình. Anh đang cảm thấy mình yếu ớt đến tồi tệ. Anh xoa lưng cô, tận hưởng kết quả của sự giải thoát.
“Dee? Em yêu, em ổn chứ?”
Cô phát ra một âm thanh, nhưng gần như không giống với những từ ngữ.
Anh kẹp chặt tay cô, giữ cô tách khỏi ngực mình một chút. Cô mềm nhũn.
“Dee? Chết tiệt, trả lời anh.”
“Để em yên đi,” cô lẩm bẩm.
Anh hạ cô trở lại ngực mình, vuốt mái tóc khỏi gương mặt cô.
“Giờ em đã muốn ngủ chưa?”
“Mmm.”
Anh mỉm cười và nhắm mắt lại. Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt khi ôm cô, cho cô sự an toàn và ấm áp trong vòng tay anh. Cũng thật tuyệt khi đẩy vào sâu trong cô và buông bỏ sự kiểm soát của bản thân, để cảm nhận mối liên kết sâu sắc.
Anh chuyển tư thế cô trong vòng tay mình để cô vắt ngang trên anh lần nữa và lúng túng kéo quần anh lên bằng một tay trong khi tay kia giữ cô áp vào mình. Cô trông thật thanh thản khi ngủ mà không hề trở mình khi anh đứng dậy. Anh đặt cô lên giường, cởi áo ngủ, cả quần áo của anh nữa, tắt đèn, trèo lên cạnh cô trên giường. Anh ổn định mình, cảm thấy thật mãn nguyện khi cô đang ở đúng nơi cô thuộc về. Nếu dự định của anh thuận buồn xuôi gió, cô sẽ không phải trải qua bất cứ đêm nào khác xa rời anh nữa.
***
Anh thường thức giấc trước bình minh, ngày hôm sau cũng không ngoại lệ. Anh lại cứng lên đầy đau đớn. Dee đang áp vào anh, nên anh trèo lên trên cô, trượt vào trong cô với sự vội vã.
Lần này mọi chuyện diễn ra thật chậm, gần như nhàn nhã. Cô đáp lại anh trong cơn ngái ngủ, anh cố gắng để không đòi hỏi cô quá nhiều. Tuy nhiên, nhu cầu của chính cơ thể cô cũng đã xua tan sự mệt mỏi, cô bắt đầu di chuyển cùng anh với sự cấp bách tăng dần. Mặt trời buổi sáng đã nóng, đang dần nhô lên trên đỉnh núi cùng lúc họ nghỉ ngơi thư giãn, cả hai đều no đủ.
Những gì họ vừa trải qua đột ngột đánh vào anh như một nhát rìu. Anh tựa mình trên khuỷu tay, bàn tay vuốt ve bụng cô. “Chết tiệt, chúng ta lại không sử dụng bọt biển.”
Mắt cô mở ra, và họ nhìn nhau trong im lặng. Anh không hề nói, “Nếu em có thai, chúng ta sẽ kết hôn,” bởi vì cô không hưởng ứng những tối hậu thư, mà đó chính xác là tình huống sẽ xảy ra. Nên điều anh nói là, “Nếu chúng ta có một đứa con trai nó hẳn là một nhóc siêu quậy,” rồi một điệu cười nhăn nhở chậm rãi lan khắp mặt khi anh gặm nhấm ý tưởng.
“Đừng có trông như thế chứ,” cô gầm gừ.
“Như thế nào?”
“Như thể ý tưởng đó chọc cười anh.”
“Không mà. Chỉ đang nghĩ chúng ta sẽ có một cậu con trai nghịch đến thế nào thôi.”
“Thật đáng đời anh nếu anh có toàn con gái,” cô tuyên bố. “và từng đứa một sẽ trông thật giống anh. Cứ nghĩ về những chàng trai trẻ rình mò quanh chúng xem.”
Suy nghĩ đó thụi mạnh vào anh. Anh hy vọng tha thiết mình sẽ không bao giờ có đứa con gái nào, bởi vì anh không nghĩ tim mình có thể chịu đựng được sự căng thẳng đó, đặc biệt là nếu chúng có bất cứ điểm nào giống mẹ mình. Dee vẫn chưa biết điều đó, Lucas tự nhủ, nhưng cô sẽ là người sinh cho anh những đứa con.
***
Hai ngày sau, họ có người tới thăm Double C. Dee đang ngồi trên hiên nhà, và Lucas, đang ở trong nhà kho, bởi cô thực sự đã bắt đầu hồi phục. Anh đi vào nhà khi trông thấy có bóng người đang tiến lại gần
Dee đứng dậy và bước tới bậc lên xuống. Một trong hai người là Olivia. Besty đã thuật lại hết tin đồn về hôn lễ của Olivia với một tay súng người Mexico là người trông rất giống người đã mạo hiểm mạng sống của mình giúp Dee trong cuộc chiến chống lại những người ở Bar B, mà anh đã từng là một người trong số họ. Tất cả điều đó đã gây cho Dee sự lúng túng, bởi cô không biết có ai đó đã giúp đỡ mình. Tuy nhiên, đó hẳn là lý do giải thích tại sao cô có thể kìm chân bọn họ lâu đến vậy. Và cô vẫn chưa được gặp người đàn ông Olivia yêu.
Nhưng cô sắp được gặp anh ta, người đàn ông đang cưỡi ngựa cùng Olivia có dáng cao gầy, và đẹp trai, cách đeo súng của anh ta nói rằng anh ta cực kỳ thành thạo nó. Cô nhìn anh ta đầy tò mò, cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Ôi, Dee, cậu trông khỏe lên nhiều đấy,” Olivia nồng nhiệt nói khi cô trượt khỏi con ngựa của mình. Dee hơi sốc khi nhận ra Olivia đang cưỡi ngựa dạng chân, điều mà, cô chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ làm. Cô đã điều đó gần như cả đời, nhưng Olivia thì khác.
“Mình thấy khá hơn rồi,” Dee nói, mỉm cười khi cô bước xuống bậc thềm. “Mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mỗi ngày lại khỏe lên.”
Hai người ôm nhau, nhận thức được cuộc đời họ đã thay đổi thế nào trong suốt mùa hè này và sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa. Đôi mắt Olivia mờ đi, còn Dee cắn môi để giữ lại sự tự chủ.
Luis xuống ngựa đứng cạnh bên Olivia, đôi mắt đen của anh nghiên cứu Dee để xác nhận. Cô cảm thấy bản thân đang đỏ mặt và ngạc nhiên với chính mình. Có điều gì đó thật nam tính trong ánh mắt kia, không hề có sự xúc phạm, nhưng lại khiến cô mềm lòng.
“Đây là chồng mình,” Olivia nói đầy tự hào. “Luis Fronteras. Luis, đây là Dee Swann, bạn thân nhất của em.”
Dee giơ tay ra, thay vì bắt tay Luis lại nâng bàn tay cô đầy dịu dàng và đưa chúng lên môi anh.
“Cô Swann, cô quả là tay súng tuyệt vời. Rất đáng ngưỡng mộ.”
Bàn tay cô vẫn râm ran nơi anh hôn cô. Cô nhìn xuống đầy ngạc nhiên, sau đó nhìn trở lại Luis.
“Tôi nợ anh mạng sống của mình,” cô nói đơn giản. “Cảm ơn anh.”
“Hãy cảm ơn anh Cochran,” Luis nói, hất đầu về phía Lucas, anh đang sải bước về phía họ. “Nếu anh ấy không đến kịp lúc, tôi nghĩ cả hai ta đã chết rồi.”
Lucas bắt tay Luis và hôn lên má Olivia. “Chúc mừng,” anh nói với Luis. “Anh đã cưới được một người phụ nữ tuyệt vời.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Luis hòa nhã nói.
“Vào trong và kiếm đồ uống mát thôi,” Dee mời. “Thời tiết quá nóng để cứ đứng mãi ở đây.”
Lucas đưa tay đỡ lấy khuỷu tay Dee khi cô sải bước lên các bậc thang. Cô cảm thấy nóng bức hơn mọi người, bởi cô mới chỉ hồi phục chưa được bao lâu.
Có trà lạnh để uống, nhờ Orris đã làm nó cho Dee. Lucas và Luis mỗi người cầm một ly nước, ánh mắt họ gặp nhau đầy rầu rĩ, nhưng họ không nói lời nào. Dee và Olivia, tất nhiên, không nhận thấy có chút gì bất thường trong khi uống trà cả.
“Mình muốn tận mắt chứng kiến cậu đang dần hồi phục,” Olivia nói với Dee, “và đến chào tạm biệt cậu và Lucas. Luis và mình sẽ rời đi vào sáng mai.”
“Cậu đi đâu?” Dee hỏi. “Liệu mình có gặp lại cậu không?”
“Tất nhiên có chứ! Bọn mình không đi luôn đâu. Bọn mình sẽ đến St. Louis và bắt xe lửa.” Có ánh nhìn ngây ngất trong đôi mắt xanh của Olivia. “Bọn mình sẽ đi tới nơi xa nhất có thể. Đó là điều mình luôn muốn thực hiện.”
Dee nghĩ về nó. Cô vẫn luôn nghĩ đi du lịch giống như việc bạn đến nơi nào đó đã được định sẵn; cô chưa bao giờ nghĩ đi du lịch chỉ là việc du ngoạn. Nếu đó là giấc mơ của Olivia, thì cậu ấy không thể chọn được người chồng nào tốt hơn thế cho bản thân mình. Cô cầu chúc cho họ có được hạnh phúc.
Lucas và Luis đang nói chuyện thấp giọng, nằm ngoài tầm nghe nên Dee chỉ biết rằng họ đang thảo luận về những gì đã xảy ra ở Angel Creek. Gương mặt họ đang quá nghiêm trọng để mà nói về bất cứ chuyện gì khác.
“Bellamy không thấy xuất hiện trong thị trấn nữa,” Luis nói. “Dư luận đang cực kỳ phẫn nộ với gã.” Anh nhìn Lucas. “Tôi nghe nói anh đã đánh gã thừa sống thiếu chết.”
“Tôi đánh đủ,” Lucas trả lời dứt khoát.
“Tillie đã tới Bar B với gã, chăm sóc gã.”
“Cô ấy yêu gã,” Lucas nói. “Tôi không hiểu nổi, nhưng cô ấy yêu gã.”
“Tuy nhiên, cô ấy vẫn phi ngựa tới đây để bảo anh ngăn gã lại.”
“Và cô ấy khóc suốt lúc đó. Cô ấy năn nỉ tôi đừng giết gã. Tôi đoán tôi sẽ làm vậy nếu không vì cô ấy. Nếu Dee chết, thế nào tôi cũng phải giết gã.”
“Dee thực sự không sao chứ?”
Lucas liếc nhìn cô. “Mỗi ngày một khỏe hơn. Cô ấy sẽ muốn quay trở lại Angel Creek sớm thôi.”
Luis nhăn mặt. Anh biết những gì Lucas làm, vì những tin đồn anh đã tự mình cưỡi ngựa tới Angel Creek để kiểm chứng. Anh không nói gì với Olivia, biết cô sẽ buồn thay cho Dee. Đôi mắt đen của anh cứng lại.
“Tôi không ghen tị với anh đâu, anh bạn, khi mà cô ấy tìm ra.”
Lucas cười toe toét. “Sẽ khá thú vị trong một khoảng thời gian, nhưng rồi cô ấy sẽ hiểu thôi.”
“Nếu cô ấy yêu nó quá nhiều,” Luis nói. “Cô ấy có thể quá đau đớn để mà hiểu được lý lẽ. Anh đang nhận lấy rắc rối lớn rồi.”
“Và tôi vẫn sẽ làm thế lần nữa,” Lucas lặng lẽ nói. “Tôi sẽ phủ muối lên khắp nơi đó nếu đó là cách duy nhất để giữ cô ấy an toàn.”
Lucas bước vào phòng ngủ của cô tối hôm đó khi cô đang chải mái tóc rối của mình. Anh nhấc chiếc lược khỏi tay cô, chải qua những sợi tóc dài, gỡ đám rối cho đến khi nó đổ xuống lưng cô như một dải lụa đen.
Cô quan sát anh qua chiếc giương, trái tim cô tăng tốc với những nhịp đập nặng nề. Anh đang ở trần, các cơ bắp phần thân thể phía trên của anh kéo căng theo từng cử động. Anh thật mạnh mẽ, thậm chí khi làm một công việc đầy nữ tính như hiện giờ cũng không làm giảm đi sự nam tính trong anh, nhưng với một người đàn ông luôn tự tin như Lucas thì dù bất kể hoàn cảnh nào anh vẫn luôn thoải mái mà hoàn thành công việc. Cô đang mặc chiếc váy màu hồng phấn anh mua cho khi cô ngã khỏi căn gác xép. Quai áo mỏng buông lơi trên vai cô, đường xẻ cổ áo trễ thấp hững hờ nơi bầu ngực, mời gọi bàn tay anh trượt vào bên trong. Lần vải chỉ vừa đủ che đi những gì cần thiết, dù cô biết núm vú mình đang hiện rõ qua nó.
Sự chú ý của Lucas tập trung vào chiếc gương, quan sát gương mặt cô đang dần thay đổi, rồi cứng lại khi anh nhìn vào ngực cô.
“Đã lâu lắm rồi,” anh thì thầm. Dù thời gian mới chỉ được đo bằng tuần, nó cũng vẫn quá lâu. Anh đã bắt đầu nghĩ rằng một ngày thiếu vắng cô cũng là quá dài. Anh hạ lược xuống, đặt tay lên vai cô, những ngón tay thô ráp của anh lướt trên làn da mịn màng của cô. Anh dừng lại khi cảm nhận cơ thể mỏng manh của cô, sự yếu đuối nơi xương đòn.
Dee biết anh đang nghĩ gì và cô áp đầu lên nơi thắt lưng anh. Mắt họ gặp nhau trong gương.
“Đây là lần thứ hai anh chăm sóc cho em,” cô nói.
“Và anh hy vọng là lần cuối cùng.”
Cô mỉm cười, nhớ lại mình đã khó khăn nhường nào để nhận sự giúp đỡ của anh trong lần đầu tiên. Nhưng cô đã học được rằng cô có thể tin tưởng vào sức mạnh của anh, và lần này là minh chứng cho điều đó, việc chăm sóc đã trở nên dễ dàng hơn. Nếu là bất cứ ai chứ không phải Lucas chăm sóc cho cô, cô đã quay về Angel Creek từ lâu trước khi cô đủ khỏe. Nhưng anh đã nói anh sẽ để mắt đến cô, và cô tin anh bằng cả mạng sống cũng như thung lũng của mình.
Cô với lấy tay anh, mang chúng đến nơi ngực mình, nhắm mắt vì khoái cảm từ sự đụng chạm đó.
“Em sẽ không gục ngã,” cô khàn giọng nói.
Anh bế cô lên và ngồi xuống chiếc ghế lớn với cô ngồi trong lòng mình, hai chân cô vắt vẻo trên tay ghế, lưng dựa vào cánh tay trái anh.
“Anh không có nhiều kiềm chế đâu,” anh thừa nhận, giọng nói khó nhọc. “Nếu anh nằm xuống cùng em, anh sẽ mất hết tự chủ.”
“Anh có cần phải thế không?” cô hỏi. Cô trao anh nụ cười chậm rãi. “Anh luôn có thể chiếm lấy em kể từ bây giờ.”
Anh bật cười ầm ầm. “Anh đang cố để không khiến em bị quá mệt. Anh sẽ không làm tình với em cả đêm đâu.”
“Tiếc thật đấy,” cô nói.
“Ừ, tiếc nhỉ?”
Từ từ anh lướt môi mình lên môi cô, khẽ chạm lưỡi anh lên môi cô. Cô trượt tay quanh cổ anh và xích lại gần, khiến sự tiếp xúc thân mật hơn. Anh cũng góp phần, nghiêng đầu và gia tăng áp lực, trượt lưỡi anh vào trong để gặp cô. Đã quá lâu nên anh tấn cô có chút dữ dội, thêm cả cảm giác áp đảo, có chút đáng sợ, như thể mọi thứ lại đều mới mẻ.
Nhận thức được cô là của anh, rằng anh có toàn quyền tự do trên cơ thể cô, khiến đầu óc anh quay cuồng còn hơn cả rượu whisky. Anh định sẽ chậm lại, nhưng làn lụa mỏng ngăn cách nơi ngực cô khiến anh không thể chịu đựng thêm nữa, anh kéo quai áo xuống cánh tay cô với một cú giật nhanh. Cô thở hổn hển khi vạt áo rũ xuống thắt lưng, rồi cô giải phóng đôi tay mình khỏi dây quai áo, ngả lưng vào cánh tay anh, cho anh tầm nhìn và những cái vuốt ve không giới hạn. Anh tận dụng cả hai điều đó, khum một bên gò mềm mại trong lòng bàn tay và nâng nó lên một chút khi ngón tay cái của anh quét qua núm vú cô, khiến nó siết lại dựng đứng. Anh miết khẽ, thưởng thức khi nó bật trở lại đầy kiêu hãnh.
“Lucas.”
“Gì cơ?” Những từ ngữ thốt ra đầy lơ đãng.
“Em không cần quá nhiều sự ân cần đâu.”
Anh nhìn lên và nhận thấy sắc hồng đang lan trên má cô, cách hơi thở của cô nhanh hơn. “Với em cũng quá lâu rồi,” cô nói, sự căng thẳng hiển hiện trong giọng nói.
Anh giữ ánh nhìn trên cô, trượt bàn tay xuống đùi cô, đẩy chiếc váy lên cao hơn và lột trần đôi chân cô. Khi anh chạm tới ngã rẽ giữa hai đùi cô, anh thành thạo trượt những ngón tay vào trong, lướt chúng dọc theo các nếp gấp mềm mại. Cơ thể Dee giật lên, và cô tách chân ra.
“Đừng nhắm mắt,” anh thì thầm khi thấy đôi hàng mi cô bắt đầu trĩu xuống. “Mở mắt ra. Nhìn anh này.”
Cô chớp mắt, cố gắng tập trung, nhưng biểu hiện của cô đang quá choáng váng. Anh chạm vào khe mở mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoay vòng quanh nó bằng đầu ngón tay mình. Cô không thể chịu được; đầu cô hạ xuống trên cánh tay anh khi toàn bộ cơ thể cô siết chặt, cảm giác nóng bỏng cuộn xoáy trong cô. Anh để cô nằm lại với đầu cô rũ ra sau rồi rút cánh tay ra, cô nằm trên đùi anh như vật tế lễ.
Cô cảm thấy thật bất lực khi nằm như vậy, hoàn toàn phó mặc cho anh. Cô đang trần truồng ngoại trừ chiếc váy ngủ xoắn lại quanh eo, và hoàn toàn mềm nhũn, không thể ngồi dậy ngay cả khi cô muốn thế. Anh đẩy chân cô tách ra, và không khí mát lạnh tràn qua nơi da thịt nhạy cảm của cô, nhắc rằng cô đang bị phơi bày đến thế nào dưới ánh nhìn của anh. Cô nghe thấy một tiếng rên thấp, rộn ràng và biết nó là của chính mình.
“Em đã sẵn sàng cho anh chưa?” anh thì thầm, và trượt một ngón tay to lớn vào trong cô. Cô uốn cong người hét lên, sự căng thẳng nóng bỏng tỏa ra từ nơi thắt lưng cô với những đợt sóng. Anh di chuyển ngón tay mình vào ra, kích thích cô gần như mất luôn cả tỉnh táo, khiến cô quằn quại đầy bất lực trên đùi anh, leo dần lên trạng thái ngây ngất.
Cô như đang trên lửa, mất kiểm soát và nhanh chóng suýt đạt đỉnh.
“Chưa được,” anh nói gấp gáp, đỡ cô ngồi dậy, hướng cô đối mặt với mình, dạng chân cô trên đùi anh. Anh giật nút quần mình mở ra. “Chưa được. Anh muốn vào trong em, em yêu, anh muốn cảm nhận em lên đỉnh.”
“Nhanh lên,” cô rên rỉ, hông cô nhấp nhô tìm kiếm khoái cảm nóng bỏng như anhd đã dạy mình.
Anh càu nhàu khi giải thoát vật sưng phồng của mình, giữ nó sẵn sàng cho cô, tay kia nâng mông cô đưa cô về phía trước, trượt cô lên mũi giáo của mình. Cô gần như hét lên trước sự thâm nhập nóng bỏng, dữ dội, mạnh mẽ tận sâu bên trong mình. Bàn tay anh siết chặt hông cô, anh di chuyển cô lên, xuống, lên lần nữa. Lượt đâm xuống lần thứ hai là tất cả cô mong muốn, và cô lạc lối, chìm đắm trong làn sóng lung linh của khoái cảm đang túm lấy cô, ném cô vào cơn chấn động của nó, khiến cơ bắp cô co giật còn nơi nữ tính siết chặt lấy anh. Anh ngửa đầu mình ra với một tiếng rên khắc nghiệt, chiến đấu với cơn cực khoái của chính mình, nhưng với anh cũng là quá muộn. Anh nâng mình lên, ngón tay anh bấu chặt vào da thịt mềm mại nơi hông cô khi anh ép cô xuống vật nam tính của mình, thâm nhập sâu hơn nữa vào trong cô khi anh giải phóng bản thân, hạt giống nóng bỏng của anh phun trào mãnh liệt khiến cơ thể anh co giật.
Họ từ từ dịu lại, dư chấn nhỏ của sự bùng nổ lan tới từng đầu dây thần kinh và kéo dài cơn khoái cảm. Mệt mỏi phủ lên Dee như một tấm chăn nặng nề, cô đổ ập về phía trước, mặt cô áp vào nơi hõm cổ anh, không thể cử động.
Lucas ôm gọn cô trong vòng tay mình. Anh đang cảm thấy mình yếu ớt đến tồi tệ. Anh xoa lưng cô, tận hưởng kết quả của sự giải thoát.
“Dee? Em yêu, em ổn chứ?”
Cô phát ra một âm thanh, nhưng gần như không giống với những từ ngữ.
Anh kẹp chặt tay cô, giữ cô tách khỏi ngực mình một chút. Cô mềm nhũn.
“Dee? Chết tiệt, trả lời anh.”
“Để em yên đi,” cô lẩm bẩm.
Anh hạ cô trở lại ngực mình, vuốt mái tóc khỏi gương mặt cô.
“Giờ em đã muốn ngủ chưa?”
“Mmm.”
Anh mỉm cười và nhắm mắt lại. Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt khi ôm cô, cho cô sự an toàn và ấm áp trong vòng tay anh. Cũng thật tuyệt khi đẩy vào sâu trong cô và buông bỏ sự kiểm soát của bản thân, để cảm nhận mối liên kết sâu sắc.
Anh chuyển tư thế cô trong vòng tay mình để cô vắt ngang trên anh lần nữa và lúng túng kéo quần anh lên bằng một tay trong khi tay kia giữ cô áp vào mình. Cô trông thật thanh thản khi ngủ mà không hề trở mình khi anh đứng dậy. Anh đặt cô lên giường, cởi áo ngủ, cả quần áo của anh nữa, tắt đèn, trèo lên cạnh cô trên giường. Anh ổn định mình, cảm thấy thật mãn nguyện khi cô đang ở đúng nơi cô thuộc về. Nếu dự định của anh thuận buồn xuôi gió, cô sẽ không phải trải qua bất cứ đêm nào khác xa rời anh nữa.
***
Anh thường thức giấc trước bình minh, ngày hôm sau cũng không ngoại lệ. Anh lại cứng lên đầy đau đớn. Dee đang áp vào anh, nên anh trèo lên trên cô, trượt vào trong cô với sự vội vã.
Lần này mọi chuyện diễn ra thật chậm, gần như nhàn nhã. Cô đáp lại anh trong cơn ngái ngủ, anh cố gắng để không đòi hỏi cô quá nhiều. Tuy nhiên, nhu cầu của chính cơ thể cô cũng đã xua tan sự mệt mỏi, cô bắt đầu di chuyển cùng anh với sự cấp bách tăng dần. Mặt trời buổi sáng đã nóng, đang dần nhô lên trên đỉnh núi cùng lúc họ nghỉ ngơi thư giãn, cả hai đều no đủ.
Những gì họ vừa trải qua đột ngột đánh vào anh như một nhát rìu. Anh tựa mình trên khuỷu tay, bàn tay vuốt ve bụng cô. “Chết tiệt, chúng ta lại không sử dụng bọt biển.”
Mắt cô mở ra, và họ nhìn nhau trong im lặng. Anh không hề nói, “Nếu em có thai, chúng ta sẽ kết hôn,” bởi vì cô không hưởng ứng những tối hậu thư, mà đó chính xác là tình huống sẽ xảy ra. Nên điều anh nói là, “Nếu chúng ta có một đứa con trai nó hẳn là một nhóc siêu quậy,” rồi một điệu cười nhăn nhở chậm rãi lan khắp mặt khi anh gặm nhấm ý tưởng.
“Đừng có trông như thế chứ,” cô gầm gừ.
“Như thế nào?”
“Như thể ý tưởng đó chọc cười anh.”
“Không mà. Chỉ đang nghĩ chúng ta sẽ có một cậu con trai nghịch đến thế nào thôi.”
“Thật đáng đời anh nếu anh có toàn con gái,” cô tuyên bố. “và từng đứa một sẽ trông thật giống anh. Cứ nghĩ về những chàng trai trẻ rình mò quanh chúng xem.”
Suy nghĩ đó thụi mạnh vào anh. Anh hy vọng tha thiết mình sẽ không bao giờ có đứa con gái nào, bởi vì anh không nghĩ tim mình có thể chịu đựng được sự căng thẳng đó, đặc biệt là nếu chúng có bất cứ điểm nào giống mẹ mình. Dee vẫn chưa biết điều đó, Lucas tự nhủ, nhưng cô sẽ là người sinh cho anh những đứa con.
***
Hai ngày sau, họ có người tới thăm Double C. Dee đang ngồi trên hiên nhà, và Lucas, đang ở trong nhà kho, bởi cô thực sự đã bắt đầu hồi phục. Anh đi vào nhà khi trông thấy có bóng người đang tiến lại gần
Dee đứng dậy và bước tới bậc lên xuống. Một trong hai người là Olivia. Besty đã thuật lại hết tin đồn về hôn lễ của Olivia với một tay súng người Mexico là người trông rất giống người đã mạo hiểm mạng sống của mình giúp Dee trong cuộc chiến chống lại những người ở Bar B, mà anh đã từng là một người trong số họ. Tất cả điều đó đã gây cho Dee sự lúng túng, bởi cô không biết có ai đó đã giúp đỡ mình. Tuy nhiên, đó hẳn là lý do giải thích tại sao cô có thể kìm chân bọn họ lâu đến vậy. Và cô vẫn chưa được gặp người đàn ông Olivia yêu.
Nhưng cô sắp được gặp anh ta, người đàn ông đang cưỡi ngựa cùng Olivia có dáng cao gầy, và đẹp trai, cách đeo súng của anh ta nói rằng anh ta cực kỳ thành thạo nó. Cô nhìn anh ta đầy tò mò, cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Ôi, Dee, cậu trông khỏe lên nhiều đấy,” Olivia nồng nhiệt nói khi cô trượt khỏi con ngựa của mình. Dee hơi sốc khi nhận ra Olivia đang cưỡi ngựa dạng chân, điều mà, cô chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ làm. Cô đã điều đó gần như cả đời, nhưng Olivia thì khác.
“Mình thấy khá hơn rồi,” Dee nói, mỉm cười khi cô bước xuống bậc thềm. “Mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mỗi ngày lại khỏe lên.”
Hai người ôm nhau, nhận thức được cuộc đời họ đã thay đổi thế nào trong suốt mùa hè này và sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa. Đôi mắt Olivia mờ đi, còn Dee cắn môi để giữ lại sự tự chủ.
Luis xuống ngựa đứng cạnh bên Olivia, đôi mắt đen của anh nghiên cứu Dee để xác nhận. Cô cảm thấy bản thân đang đỏ mặt và ngạc nhiên với chính mình. Có điều gì đó thật nam tính trong ánh mắt kia, không hề có sự xúc phạm, nhưng lại khiến cô mềm lòng.
“Đây là chồng mình,” Olivia nói đầy tự hào. “Luis Fronteras. Luis, đây là Dee Swann, bạn thân nhất của em.”
Dee giơ tay ra, thay vì bắt tay Luis lại nâng bàn tay cô đầy dịu dàng và đưa chúng lên môi anh.
“Cô Swann, cô quả là tay súng tuyệt vời. Rất đáng ngưỡng mộ.”
Bàn tay cô vẫn râm ran nơi anh hôn cô. Cô nhìn xuống đầy ngạc nhiên, sau đó nhìn trở lại Luis.
“Tôi nợ anh mạng sống của mình,” cô nói đơn giản. “Cảm ơn anh.”
“Hãy cảm ơn anh Cochran,” Luis nói, hất đầu về phía Lucas, anh đang sải bước về phía họ. “Nếu anh ấy không đến kịp lúc, tôi nghĩ cả hai ta đã chết rồi.”
Lucas bắt tay Luis và hôn lên má Olivia. “Chúc mừng,” anh nói với Luis. “Anh đã cưới được một người phụ nữ tuyệt vời.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Luis hòa nhã nói.
“Vào trong và kiếm đồ uống mát thôi,” Dee mời. “Thời tiết quá nóng để cứ đứng mãi ở đây.”
Lucas đưa tay đỡ lấy khuỷu tay Dee khi cô sải bước lên các bậc thang. Cô cảm thấy nóng bức hơn mọi người, bởi cô mới chỉ hồi phục chưa được bao lâu.
Có trà lạnh để uống, nhờ Orris đã làm nó cho Dee. Lucas và Luis mỗi người cầm một ly nước, ánh mắt họ gặp nhau đầy rầu rĩ, nhưng họ không nói lời nào. Dee và Olivia, tất nhiên, không nhận thấy có chút gì bất thường trong khi uống trà cả.
“Mình muốn tận mắt chứng kiến cậu đang dần hồi phục,” Olivia nói với Dee, “và đến chào tạm biệt cậu và Lucas. Luis và mình sẽ rời đi vào sáng mai.”
“Cậu đi đâu?” Dee hỏi. “Liệu mình có gặp lại cậu không?”
“Tất nhiên có chứ! Bọn mình không đi luôn đâu. Bọn mình sẽ đến St. Louis và bắt xe lửa.” Có ánh nhìn ngây ngất trong đôi mắt xanh của Olivia. “Bọn mình sẽ đi tới nơi xa nhất có thể. Đó là điều mình luôn muốn thực hiện.”
Dee nghĩ về nó. Cô vẫn luôn nghĩ đi du lịch giống như việc bạn đến nơi nào đó đã được định sẵn; cô chưa bao giờ nghĩ đi du lịch chỉ là việc du ngoạn. Nếu đó là giấc mơ của Olivia, thì cậu ấy không thể chọn được người chồng nào tốt hơn thế cho bản thân mình. Cô cầu chúc cho họ có được hạnh phúc.
Lucas và Luis đang nói chuyện thấp giọng, nằm ngoài tầm nghe nên Dee chỉ biết rằng họ đang thảo luận về những gì đã xảy ra ở Angel Creek. Gương mặt họ đang quá nghiêm trọng để mà nói về bất cứ chuyện gì khác.
“Bellamy không thấy xuất hiện trong thị trấn nữa,” Luis nói. “Dư luận đang cực kỳ phẫn nộ với gã.” Anh nhìn Lucas. “Tôi nghe nói anh đã đánh gã thừa sống thiếu chết.”
“Tôi đánh đủ,” Lucas trả lời dứt khoát.
“Tillie đã tới Bar B với gã, chăm sóc gã.”
“Cô ấy yêu gã,” Lucas nói. “Tôi không hiểu nổi, nhưng cô ấy yêu gã.”
“Tuy nhiên, cô ấy vẫn phi ngựa tới đây để bảo anh ngăn gã lại.”
“Và cô ấy khóc suốt lúc đó. Cô ấy năn nỉ tôi đừng giết gã. Tôi đoán tôi sẽ làm vậy nếu không vì cô ấy. Nếu Dee chết, thế nào tôi cũng phải giết gã.”
“Dee thực sự không sao chứ?”
Lucas liếc nhìn cô. “Mỗi ngày một khỏe hơn. Cô ấy sẽ muốn quay trở lại Angel Creek sớm thôi.”
Luis nhăn mặt. Anh biết những gì Lucas làm, vì những tin đồn anh đã tự mình cưỡi ngựa tới Angel Creek để kiểm chứng. Anh không nói gì với Olivia, biết cô sẽ buồn thay cho Dee. Đôi mắt đen của anh cứng lại.
“Tôi không ghen tị với anh đâu, anh bạn, khi mà cô ấy tìm ra.”
Lucas cười toe toét. “Sẽ khá thú vị trong một khoảng thời gian, nhưng rồi cô ấy sẽ hiểu thôi.”
“Nếu cô ấy yêu nó quá nhiều,” Luis nói. “Cô ấy có thể quá đau đớn để mà hiểu được lý lẽ. Anh đang nhận lấy rắc rối lớn rồi.”
“Và tôi vẫn sẽ làm thế lần nữa,” Lucas lặng lẽ nói. “Tôi sẽ phủ muối lên khắp nơi đó nếu đó là cách duy nhất để giữ cô ấy an toàn.”
Tác giả :
Linda Howard