Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)
Chương 18
(Người dịch: halucky)
Đêm hôm đó Olivia nằm thao thức rất lâu sau khi ngôi nhà yên tĩnh trở lại. Chiếc đồng hồ quả lắc đã điểm mười hai giờ khuya nhưng cô vẫn còn chong chong. Cô ghét phải đối mặt với cha mẹ mình, ghét nỗi đau buồn của họ, tuy vậy nó không làm thay đổi ý định của cô. Cô chưa từng chắc chắn về điều gì trong đời như việc cô thuộc về Luis.
Lúc đầu tiếng động nhỏ không rõ ràng, quen thuộc giống như các cành cây bên ngoài cọ vào kính. Rồi cô nhận ra âm thanh đó phát ra từ cửa sổ phòng mình, cô nhảy khỏi giường với một tiếng hét nghẹn trong cổ họng.
“Đừng bỏ chạy,” Luis nói khẽ. “Là anh đây.”
“Anh thật là!” Đầu gối cô run rẩy, rồi khuỵu xuống một chút. Cô bám vào cột giường. “Anh đang cố dọa em chết khiếp phải không? Đừng bao giờ làm thế nữa!” Ngay cả khi sợ hãi cô vẫn giữ giọng mình thì thầm quyết liệt.
Anh khúc khích. “Vâng, thưa cô. Tôi hy vọng đây là lần duy nhất tôi phải trèo qua cửa sổ phòng cô.”
Cô rất lo sợ bởi thực tế đó. “Vâng, anh đang làm gì mà trèo cây ngay sau khi vừa bị bắn thế? Nếu vết thương há miệng trở lại thì sao?”
“Anh không sao. Dù gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. Anh thấy khỏe rồi.” Anh đặt bàn tay ra sau đầu cô và hôn cô. “Anh không thể đợi tới sáng để khám phá ra liệu mình phải đợi một tháng trời tới lễ cưới trong nhà thờ được trang hoàng, hay liệu anh có thể tiến hành nó nhanh hơn rất nhiều.”
Cô đặt bàn tay lên bắp tay anh, hút lấy sức mạnh từ cơ thể cường tráng ấm áp của anh. “Chúng ta có thể làm đám cưới bất cứ lúc nào anh muốn,” cô nói, mặc dù giọng xen chút buồn buồn.
Anh hôn cô lần nữa, miệng anh mềm mại. “Anh xin lỗi, em yêu dấu. Anh biết em muốn họ được hạnh phúc.”
“Vâng, đúng vậy. Nhưng em cũng đủ ích kỷ muốn có được niềm hạnh phúc của riêng mình.” Khẽ thở dài cô bước vào vòng tay anh; cảm nhận chúng quấn quanh mình như được trở về nhà. Khi anh ôm cô lại gần cô chợt nhận ra chiếc váy ngủ ngăn cách mỏng manh thế nào, cho phép cô cảm nhận cái khóa của đai súng nặng nề và những viên đạn dự phòng nhét trong các vòng nhỏ, thậm chí cả những chiếc cúc quần của anh. Cuối cùng, quá hiển nhiên là cái vật căng phồng trĩu nặng đằng sau chúng.
Trước kia cô sẽ bị làm cho xấu hổ nếu có một người đàn ông ôm cô gần đến mức cô cảm nhận được cơ thể anh ta, nhưng Luis đã dành hàng tháng trời tập cho cô làm quen với sự động chạm của anh, dạy cho cô niềm ham thích của tình yêu xác thịt. Sự xúc động đi qua khi cô nhận thức được anh khao khát mình, rồi không hề suy nghĩ cô di chuyển hông cọ vào anh.
Anh trượt một bàn tay xuống mông cô thúc cô lại gần hơn, khuỵu gối xuống một chút mang hai người đến với nhau. Cô thở dài với sự điều chỉnh cơ thể họ.
Luis nghiêng đầu ăn khớp miệng mình lên miệng cô. Bây giờ. Đến lúc rồi. Cô đã đưa ra lựa chọn của mình, nên anh thậm chí không phải đợi thêm một đêm nào nữa trước khi biến cô thành của mình. Có lẽ một quý ông sẽ đợi cho tới khi họ kết nghĩa vợ chồng, nhưng anh đâu phải một quý ông – anh là một người đàn ông muốn người phụ nữ của mình. Những nghi thức đám cưới là dành cho công chúng; còn những lời thề cơ bản nhất sẽ được chứng thực bằng chính cơ thể hai người.
Cô không còn lo sợ những nụ hôn của anh cũng như đôi bàn tay anh trên cơ thể mình. Cô rùng mình vui sướng mỗi lần anh chạm vào ngực cô. Anh dẫn cô trải qua những điều anh đã dạy cô, nhận thấy sự căng thẳng ngọt ngào đang bắt đầu thít chặt các cơ bắp của cô. Anh mở cúc chiếc váy ngủ, trượt bàn tay vào trong đúc lấy bầu ngực mịn như sa tanh, cô phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng khi đôi núm vú siết chặt lại.
Anh lùi lại, mở khóa đai súng, thả rơi nó xuống ghế. Rồi anh cởi áo sơ mi.
Olivia di chuyển tới anh, bị cuốn hút bởi chút ánh sáng yếu ớt trên làn da mịn màng của anh. Quá tối để nhìn được vẻ mặt anh; nhưng cô khám phá ra rằng cô không cần đến ánh sáng; cô biết anh, biết bờ vai rộng, bộ ngực rắn chắc và cái bụng hằn cuộn múi cơ của anh. Dải băng quấn quanh eo anh là một vệt nhỏ màu trắng, nhìn nó khiến cô đau đớn thêm lần nữa.
Cô hôn anh, lướt môi ngang ngực anh tìm kiếm núm ti nhỏ. “Em yêu anh,” cô thì thầm, hơi thở ấm áp trên da anh.
Anh nghiêng đầu cô lên, bao trùm miệng mình lên miệng cô, lưỡi anh từ từ đi vào và trêu chọc. Bàn tay anh lướt qua vai cô, cái váy ngủ rơi xuống eo, được giữ lại nhờ đường cong của hông cô. Trước khi cô có thể làm nhiều hơn là hít một hơi ngắn anh đã đẩy nó qua mông cô, nó rơi xuống sàn quanh bàn chân của cô.
Cô đứng bất động, ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn anh, giờ thì cô ước rằng mình có ánh sáng để nhìn thấy anh. Không, cô không muốn. Cô đang khỏa thân, nên nếu cô nhìn thấy anh, anh hẳn cũng nhìn thấy cô. Rồi cô nhận ra anh có thể nhìn rõ mình, nước da xanh xao của cô nhìn thấy được cho dù trong bóng tối.
Sự trần trụi làm cô bị sốc. Bàn tay cô bối rối trượt xuống che đậy giới tính của mình, với sự dịu dàng nhưng cương quyết anh bắt lấy cổ tay cô, đẩy chúng sang bên hông.
“Anh đã từng làm đau em chưa?” anh hỏi với đôi môi kề sát thái dương cô.
Cô bắt đầu run rẩy. “Chưa,” cô thì thầm.
“Anh sẽ làm tình với em đêm nay. Em sẽ thuộc về anh hoàn toàn. Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Cô tập trung suy nghĩ, cố gắng khích lệ đầu óc đang choáng váng của mình trở lại mạch lạc. “Em ... không chắc lắm.”
“Em đã từng xem động vật giao phối chưa?”
“Ch-ưa. Ý em là rồi. Em nhìn thấy hai con chó một lần.” Cô bị mê hoặc đến đau đớn trước khi sự khiếm nhã của cái điều cô đang nói chợt lóe lên trong đầu, cô ngượng ngùng vội vã quay đi.
Luis mỉm cười áp vào tóc cô. Người yêu của anh vẫn còn trong trắng.
“Khái niệm đại khái là vậy đấy,” anh nói, âu yếm nhẹ nhàng vuốt ve lưng và hông cô. “Em cảm thấy thế nào về việc anh trở nên cứng lại mỗi lần ở bên em. Để làm tình anh đưa vật căng cứng của anh vào trong em, ở đây này.” Rồi anh di chuyển bàn tay đang vuốt ve cô tới trước hai đùi đang siết chặt của cô, trượt một ngón tay vào cái khe mềm mượt.
Cô thình lình giật mình dữ dội, anh giữ lấy cô bằng một cánh tay khỏe mạnh.
“Dừng lại đi,” cô van vỉ. “Anh không được.”
Tình trạng run rẩy của cô tăng lên, cô cảm thấy yếu ớt, các cơ bắp ở cẳng chân cô lẩy bẩy đe dọa mềm rũ ra. Cô không thể tin rằng anh đang chạm vào giữa hai chân mình, hay nó chính là nguyên nhân của cơn bão lửa mãnh liệt xuyên dọc các sợi dây thần kinh. Cô thấy nóng không thể chịu được, làn da cô quá nhạy cảm đến nỗi sự động chạm của anh gần như khiến cô thét lớn. Chỉ có ý thức lờ mờ rằng phải yên lặng mới giữ cô khỏi la hét tại trạng thái ngất ngây đến đau đớn này. Anh đã khuấy động cô trước đây, trao cho cô hiểu biết rằng niềm sung sướng mà cô đã bỏ quên còn đáng khao khát hơn nhiều, nhưng không có gì giống thế này. Như thể trước kia anh chỉ cho cô nếm thử nước trắng, còn bây giờ anh đang cho cô thứ rượu vang hương vị đậm đà. Đơn giản là không thể so sánh.
“Nằm xuống nào, tình yêu,” anh dỗ dành, hôn cô lần nữa. Cô trân người bất động, anh chà ngón tay lên cái núm nhỏ giữa hai chân cô thuyết phục, giữ cái chạm của mình nhẹ như lông bởi vì cô còn quá mới mẻ với tất cả các thứ này. Cô tiếp tục run rẩy, anh cảm giác sức mạnh đã rời bỏ đôi chân cô. Anh bế cô lên giường, rồi nhanh chóng cởi bốt và quần dài. Toàn bộ cơ thể anh nhức nhối vì sự chờ đợi khi anh nằm xuống cùng cô.
Cô choáng váng bởi chuyện đang diễn ra. Anh đang quyến rũ cô mà cô thì bất lực để dừng nó lại. Cô không muốn dừng lại. Nhưng cô cảm thấy như thể mình đang trên con tàu bị trật đường ray, nó chạy ngày càng nhanh, hoàn toàn mất kiểm soát, nên cô không thể nhảy ra ngoài.
Cô nhận ra chiều dài cứng ngắc của anh nhô ra chọc vào hông mình, không hề suy nghĩ cô với xuống di chuyển nó. Ngay khi những ngón tay cô quấn quanh phần da thịt không phải của mình cô thình lình thu tay lại. Luis rên rỉ, hông anh hơi cong lên. “Chạm vào anh đi,” anh thì thầm khó nhọc, hơi thở dồn dập. “Làm ơn. Anh từng muốn cảm nhận em khum lấy mình—“
Cô ngập ngừng, vì việc đó dường như trơ trẽn và đồi bại không thể làm được. Nhưng mọi thứ khác anh đã dạy cô, và cô đều yêu thích. Rụt rè cô quấn những ngón tay quanh anh lần nữa, và trong khoảnh khắc kế tiếp cô bị mê hoặc bởi cảm giác về anh, vật cứng rắn được bao bọc bởi lớp da mềm mịn như lụa. Lần đầu tiên cô thoáng lo sợ, không hiểu làm cách nào anh có thể vào trong cô như anh nói.
Anh di chuyển lên trên cô, tách hai đùi cô bằng đùi mình.
Dồn tất cả sự kiểm soát cô nằm yên. Bàn tay cô xoắn chặt ga trải giường.
Anh nhận ra nỗi lo sợ của cô nên xoa dịu nó bằng những lời thì thầm trấn an khe khẽ và những nụ hôn nấn ná kéo dài. Anh vuốt ve bầu ngực cô rồi hôn chúng, chẳng mấy chốc cơ bắp cô giảm bớt căng thẳng. Đôi chân nới lỏng, chúng không còn kẹp chặt vào anh nữa. Những ngón tay tài năng của anh tìm ra điểm mềm mại giữa hai đùi cô, và rồi những cánh hoa bừng nở. Cô phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, đầu cô cuộn tròn trên gối.
Anh dẫn cô tới niềm đam mê, đi vào trong cô bằng những ngón tay trong khi dùng ngón cái giữ cô khuấy động. Cô cong người và quặn lại, cơ thể cô theo bản năng tìm kiếm anh. Anh chà xát cô tới mép của sự hoàn thành thực sự, rồi anh rút tay lại hướng dẫn vật nam tính của mình tới miền rộng mở của cô.
Cô tiếp tục nằm im, mặc dù ngực phập phồng. Anh cúi xuống gần hơn, nâng niu cô bằng trọng lượng của mình. Ảnh hưởng của hành động đó đẩy anh đi vào cô một chút.
Mắt cô nhắm chặt, toàn bộ cơ thể toan rút ra khỏi anh. Anh vào trong cô chỉ vừa đủ gây đau để cảnh báo, và điều cô cảm nhận nhắc cô rằng đó là cơn đau thực sự chứ không phải chỉ là lo sợ thôi.
“Đau lắm,” cô lẩm bẩm.
“Anh biết mà, em yêu. Nhưng chỉ là thời điểm ban đầu này thôi.”
Cô nằm bên dưới anh, cảm nhận áp lực khi anh từ từ tiến sâu vào trong cô. Cô nhận thấy lối đi bên trong mình nới rộng và căng ra nhức nhối để chấp nhận anh. Cô cảm nhận một sự kéo căng ở nơi sâu hơn, và chính anh đang gây ra nỗi đau đó, cơn đau nóng bỏng khi màng trinh của cô bị xé rách để mũi giáo của anh thâm nhập sâu vào trong cơ thể cô.
Anh giữ yên mình để cơn đau dịu bớt. Bờ vai anh ướt đẫm nước mắt cô, anh bắt đầu vỗ về cô mặc dù vật nam tính của anh đang đập rộn ràng đau đớn. Cái siết chặt của những cơ bắp bên trong cô đang khiến anh phát cuồng, cám dỗ anh hướng về sự thỏa mãn mà anh không cho phép mình được hưởng ngay lúc này.
Cách thực sự duy nhất để vỗ về cô là mang cô đạt đỉnh điều mà anh đang từ chối cho bản thân mình, để chỉ cô biết rằng niềm khoái lạc cuối cùng chính là phần thưởng cho những chịu đựng đau đớn ban đầu này. Cực khoái của chính anh sẽ phải đợi, vì không gì quan trọng bằng mang lại cho cô sự giải thoát. Anh trượt bàn tay giữa cơ thể hai người, tìm thấy cái núm mềm mại của Olivia một lần nữa, dỗ dành nó khỏi những nếp gấp bảo vệ bằng những cái vuốt ve nhẹ như lời thì thầm bí mật, dụ dỗ cô quay trở lại khoái cảm. Anh chiều chuộng cô bằng lòng kiên nhẫn khó khăn mình mới góp nhặt được, không cố gắng hấp tấp đưa cô lên đỉnh, thay vào đó để niềm khoái lạc góp nhặt bằng cách đó đầu tiên giúp cơ bắp cô nhẹ nhàng thư giãn, rồi dần dần đưa cô trở lại hưng phấn. Chỉ đến khi hông cô bắt đầu nâng lên áp vào bàn tay anh và mở đầu những cử động ân ái thì anh mới gia tăng áp lực và tốc độ của những ngón tay đang ve vuốt của mình.
Olivia cay đắng thất vọng bởi cơn đau đớn do việc thâm nhập của anh gây nên mặc dù Dee đã nói rằng lần đầu tiên có đau. Tất cả những bài học trước đây của cô về nhục dục là tràn đầy niềm vui sướng nóng bỏng, nên bất chấp nỗi sợ hãi cô đã tin tưởng anh để thực hiện sự dâng hiến cuối cùng này như niềm vui trọn vẹn của các phần khác. Thay vì thế, cơ thể cô bị xâm chiếm đến đau đớn và sốc không thể chịu nổi. Nhưng rồi những cái vuốt ve đầy kinh nghiệm của anh mang cô trở lại niềm khoái lạc nhanh chóng và mạnh mẽ như thể những đợt sóng quét qua cô. Cô dâng lên bên dưới anh, cố gắng đưa anh vào sâu trong mình vì bằng cách nào đó việc này là một phần của trạng thái mê ly; cô khóa chặt đôi chân quanh anh, quằn quại trong niềm khoái cảm đang gia tăng. Luis rên rỉ lớn tiếng với từng cử động của cơ thể cô lên chiều dài của anh, gắng gượng giữ lại, gắng gượng không đẩy vào mạnh và sâu trong khi từng thớ thịt trong anh đòi hỏi được thế.
Cô hét lên, anh phải đặt bàn tay mình lên miệng cô. Cô cứng người và rùng mình, anh cảm nhận những cơn run rẩy yếu đuối bên trong cô dự báo cực khoái dữ dội của cô. Rồi anh không thể dừng bản thân lại nữa; anh bắt đầu đẩy vào, và chỉ sau vài giây anh theo cô vào niềm khoái cảm không cần động não. Ảnh hưởng của nó làm anh trống rỗng, khiến anh không thể di chuyển, nặng nề anh đổ ập lên cô.
Cô chậm rãi vuốt ve lưng anh, đắm mình trong cảm giác những cơ bắp cường tráng của anh. Cô choáng váng và mơ màng. Vậy ra đó là niềm khoái cảm sau tất cả, niềm khoái cảm quá mãnh liệt đến nỗi cô nghĩ rằng mình có thể chết vì nó. Cô không hối tiếc rằng anh đã không đợi đến khi họ kết hôn, mà chỉ hối tiếc anh đã không hoàn toàn quyến rũ mình trước đây. Sự thân mật mới mẻ này đã áp đảo cả niềm vui sướng nó ban tặng cũng như mối ràng buộc nó tạo ra. Cô cảm nhận được anh nhiều hơn rõ ràng cô từng nghĩ mình sẽ cảm nhận về một người đàn ông, thuộc về anh nhiều hơn hẳn cô từng biết có thể. Cô yêu anh, nhưng lời cam kết này của cơ thể họ còn ban sơ hơn thế.
Sau một lúc lâu anh động đậy, nhấc mình khỏi cơ thể cô. “Anh phải đi rồi,” anh nói ngái ngủ, “hoặc anh ở lại đây cho đến sáng, và buộc cha em phải đi tìm khẩu súng săn. Anh sẽ đến đón em lúc mười giờ. Như thế có cho em đủ thời gian gói ghém đồ dùng không?”
Như thế là quá sớm. Anh đã xác nhận cô thuộc về mình nên không thấy lý do nào phải chờ đợi dù là vài ngày cho đám cưới của họ.
“Vâng,” cô trả lời, và hôn anh. “Mình sẽ ở đâu? Hay mình sẽ dời thị trấn ngay lập tức?”
Anh không nghe thấy chút do dự nào trong giọng cô, chỉ là sự tò mò thôi. Cô thực sự không quan tâm nơi họ sẽ ở. Bỗng nhiên anh muốn cười phá lên, hân hoan bởi số phận đã đem cô đến với anh. “Mình sẽ ở khách sạn một thời gian cho đến khi mình quyết định làm gì.”
“Vậy em không cần đóng gói tất cả quần áo của mình ngay đúng không?”
Anh cười nhăn nhở. “Ồ, anh dám chắc nói với em rằng em sẽ không cần bất kỳ chiếc váy ngủ nào đâu.”
Phải, cô sẽ không cần. Cô mỉm cười khi quan sát anh mặc đồ. Cô sẽ có Luis sưởi ấm mình. Đó là tương lai tuyệt vời nhất mà cô từng tưởng tượng ra.
Cô lấy lại bình tĩnh khi bước xuống gác dùng bữa sáng hôm sau.
“Luis sẽ đón con lúc mười giờ,” cô lên tiếng. “Chúng con sẽ kết hôn chiều nay ạ.”
Nước mắt Honora dâng đầy, bà vội vàng lau sạch nó đi. “Đâu cần vội vã thế, con yêu. Con không cho rằng chuyện này cần thêm ít thời gian nữa sao?”
Olivia vòng cánh tay ôm mẹ mình. “Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ. Con yêu anh ấy, và điều đó sẽ không thay đổi đâu. Lý do duy nhất để đợi là nếu mẹ và cha muốn dành cho con một lễ cưới.”
Wilson thở dài khó nhọc, dời khỏi bàn ăn. “Con không thể mong đợi chúng ta tổ chức lễ cưới cho con với một người như Fronteras được.”
“Con ước cha mẹ sẽ làm vậy, nhưng không, con không mong đợi.”
Ông cúi đầu, nhìn chằm chằm buồn bã xuống sàn nhà. Phần lớn sự phản đối của ông dựa trên việc thiếu tương xứng giữa Fronteras và Olivia, một phần của nó là sự bất đắc dĩ mất đi cô con gái của mình. Ông sẽ rất nhớ cô, nhưng việc chia tay sẽ dễ dàng hơn nếu ông được đảm bảo rằng cô được bảo vệ an toàn trong vòng tay đáng tin cậy. Olivia xứng đáng hơn so với một cuộc sống bấp bênh.
Con bé luôn là cô con gái hoàn hảo, đáng yêu như một đứa trẻ, ngọt ngào và thương yêu. Con bé chưa bao giờ tỏ ra bừa bãi, thay vào đó sớm thể hiện tinh thần trách nhiệm và điềm đạm. Ông biết rằng những bậc cha mẹ già cả lẩm cẩm không bao giờ thấy ai đó đủ tốt dành cho con cái mình, nhưng rõ ràng thật đau đớn vì Olivia sẽ kết hôn theo ý muốn của bản thân.
Con bé là đứa con duy nhất của ông. ánh sáng của đời ông. Con bé sẽ thừa kế tiền bạc của ông. Đó có phải là lý do Fronteras lấy con bé? Liệu anh ta có trông chờ được cha vợ chu cấp? Olivia chắc chắn xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Nhưng con bé có xu hướng nhìn theo mặt tốt trong con người, nên nó sẽ không khiến con bé nhận ra động cơ của Fronteras. Wilson không tích lũy được sự giàu có của mình nhờ là một kẻ ngốc. Ông biết rất nhiều người kết hôn chỉ vì tiền; ông không muốn điều đó xảy đến với Olivia.
Ông không muốn gặp mặt gã đàn ông đó tí nào, nhưng giờ ông đã quyết định tạm dừng chuyến đi tới nhà băng; ông có vài điều muốn nói với Luis Fronteras.
Luis đến đúng mười giờ, đánh cỗ xe độc mã thuê từ trạm cho thuê xe. Olivia, hăm hở dõi theo anh, cảm thấy trái tim phồng lên khi nhận ra anh không cố gắng gây ấn tượng; anh vẫn mặc chiếc quần và áo sơ mi quen thuộc, chiếc khăn vuông sặc sỡ thắt nút trên cổ, băng súng thắt lại trễ xuống cái eo gầy gầy của anh và được cố định vào một bên đùi. Anh trông chính xác như bản chất của anh, cô yêu anh vì anh không cố khoác lên mình một vỏ bọc giả tạo. Luis đâu cần gây ấn tượng với bất cứ ai chứ.
Cô mở cửa đứng đợi anh, khuôn mặt cô rạng rỡ hạnh phúc. Luis mỉm cười bước về phía cô, đôi mắt đen lấp lánh. Ký ức về cuộc làm tình của họ lung linh giữa hai người, hơi thở của Olivia tắc lại.
“Em sẵn sàng rồi,” cô lên tiếng, chỉ tay về tình cảnh phía sau mình.
Khi Luis cúi xuống nắm lấy chúng thì Wilson mở cửa phòng làm việc rồi hắng giọng. “Tôi muốn nói chuyện với anh, nếu được.”
Honora bước xuống bậc thang, nắm chặt tay trước cảnh tượng đang diễn ra. Đôi mắt bà viền đỏ.
Luis đứng thẳng lại, khuôn mặt kín đáo của anh bình thản. “Tất nhiên là được.”
Wilson đứng sang một bên, chỉ vào phòng làm việc. “Chuyện riêng.”
“Cha à,” Olivia nói, giọng cảnh báo.
“Im nào. Đây là chuyện giữa chúng ta.”
“Không, không được!” cô gào lên và bước tới. “Con có liên quan mà.”
Luis chạm vào cánh tay cô, mỉm cười. “Ổn thôi mà,” anh nhẹ nhàng quả quyết. Rồi anh đi vào phòng làm việc, Wilson đóng cánh cửa lại sau họ.
Anh quay lại đối mặt với ông chủ nhà băng. Có lẽ Olivia mong chờ rời đi mà không có cuộc đương đầu này, nhưng Luis biết rõ hơn. Người đàn ông lo lắng cho con gái mình; chết tiệt, Luis sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều về ông nếu ông không thế. Nếu anh có thể làm vơi bớt bất kể nỗi phiền muộn nào, anh sẵn sàng cố gắng – điều đó sẽ khiến Olivia hạnh phúc hơn, nên anh sẽ làm bất kể việc gì để thực hiện nó.
Wilson đứng thẳng người. “Tôi sẽ đưa anh năm ngàn đô để dời khỏi đây và không bao giờ gặp gỡ con gái tôi nữa.”
Đôi mắt Luis nheo lại, sự nguy hiểm le lói trong đó. “Không” là tất cả câu trả lời.
“Nếu anh cho rằng lấy con gái tôi sẽ khiến anh giàu—“
“Dừng lại ngay. Đừng bao giờ nói về nó.” Đôi mắt đen của anh lạnh băng nguy hiểm. “Cháu lấy Olivia vì cháu yêu cô ấy. Nếu ông lo lắng đến tiền của mình, vậy giữ lấy nó. Cháu không muốn nó hay cần nó.” Không nói thêm lời nào, anh bước qua ông chủ nhà băng và rời khỏi căn phòng.
Vẻ mặt anh làm trái tim Olivia lỡ nhịp, cô vội vã đến bên anh, nắm chặt cánh tay anh đến nỗi những móng tay cô bấm sâu vào da thịt anh. “Luis?” cô thì thầm, sợ hãi.
Biểu hiện của anh dịu đi khi anh nhìn xuống cô. “Đừng lo,” anh nói. “Giờ chúng ta đi được rồi.”
Phía sau, họ nghe thấy cánh cửa phòng làm việc bật mở. Honora bước lại nhanh chóng như thể bà có thể ngăn hai người đi khỏi nhà. Rồi bà dừng lại, ánh nhìn thống khổ của bà dán chặt lên người đàn ông sẽ mang cô con gái yêu dấu của bà đi xa. Luis liếc nhìn bà, rồi vẻ ấm áp thường ngày mỗi lần nhìn phụ nữ trở lại trong mắt anh. Anh hiểu được nỗi buồn đau của Honora và sẵn sàng làm mọi thứ có thể để xoa dịu nó, ngoại trừ rời bỏ Olivia.
Anh đi lại gần cầu thang, nắm lấy bàn tay Honora. “Cháu hứa với bà sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt,” anh nói.
Mặc nỗi đau Honora phản ứng lại với anh, những ngón tay bà siết chặt tay anh; bà níu lấy anh như thể tìm lời an ủi. “Nhưng hai người sẽ sống ở đâu?” bà than khóc.
Anh nhún vai. “Bất cứ đâu Olivia muốn,” anh trả lời đơn giản. “Nhưng dù ở nơi nào, cháu hứa sẽ đưa cháu ngoại về thăm hai người mỗi năm một lần, nhất định thế.”
Cháu ngoại! Miệng Honora mở ra rồi ngậm lại không thành tiếng. Ngực bà căng lên xúc động. Cháu ngoại! Những đứa con của Olivia yêu dấu của bà.
Và người đàn ông này yêu Olivia, thực sự yêu con bé. Honora từng rất lo lắng, nhưng giờ đây bà nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt sâu thẳm này. Ồ, tất nhiên, bà giật mình nghĩ ngợi. Cậu ấy có thể không phải một trụ cột tích cực của cộng đồng, nhưng là một người mạnh mẽ, và đôi khi điều đó đảm bảo tốt hơn một cuộc sống yên ổn. Hơn tất cả bà muốn Olivia được hạnh phúc, và, nhìn người này, bà đột nhiên chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra.
“Cậu chắc mình không muốn đợi để tôi sắp xếp một lễ cưới chứ?” bà hỏi.
“Honora!” Wilson lên tiếng, sửng sốt.
Luis trao bà một điệu cười tinh quái, thứ khiến trái tim bà đập nhanh hơn chút ít. “Dĩ nhiên là không,” anh trả lời. “Nhưng cháu lấy làm vinh dự nếu bà đứng cạnh chúng cháu trong buổi lễ chiều nay.”
“Tôi ... tại sao chứ, được mà,” bà nói, bối rối. Bà trao cho Wilson ánh nhìn cầu khẩn. “Tất nhiên chúng tôi sẽ có mặt. Không có chuyện gì làm tôi bỏ lỡ lễ cưới của Olivia.”
“Honora!” Wilson nhắc lại.
Bà quay về phía chồng. Bà hiếm khi cãi lời ông, nhưng đàn ông biết gì về đàn ông khác chứ? Một phụ nữ lại biết một phụ nữ khác muốn gì. “Đừng có Honora với em! Anh không nhận thấy cậu ấy yêu con bé sao?”
“Tất nhiên anh ấy có mà,” Olivia tự tin tuyên bố. Cô mỉm cười với cha mẹ, đôi mắt rạng ngời của cô ậc nước. “Còn điều gì mẹ muốn dành cho con nữa chứ?”
Chỉ mặt trăng thôi, Wilson thầm nghĩ, ngực ông quặn thắt đau đớn. Nhưng hơn tất cả ông không muốn mất đi cô con gái yêu dấu của mình, không muốn con bé nghĩ rằng mình không được chào đón trong ngôi nhà của ông. Olivia đã luôn điềm đạm, vậy tại sao ông không tin tưởng vào sự suy xét của con bé chứ? Dường như đó là điều duy nhất ông làm được. Đôi mắt ông cảm thấy ươn ướt nỗi ngờ vực, ông hắng giọng. “Con có quyền. Con có thứ cần thiết. Chúng ta sẽ có mặt ở lễ cưới, con yêu. Như mẹ con nói, không điều gì khiến chúng ta bỏ lỡ nó cả.”
Ông và Luis bắt tay nhau, mặc ánh mắt ông trao cho Luis là nghiêm khắc, sự ngầm hiểu nào đó đang diễn ra giữa hai người. Honora bắt đầu bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cho dù bà sẽ nhớ Olivia vô cùng, bà đã luôn mong mỏi cái ngày này.
Và, dĩ nhiên, bà khóc trong suốt buổi lễ.
Đêm hôm đó Olivia nằm thao thức rất lâu sau khi ngôi nhà yên tĩnh trở lại. Chiếc đồng hồ quả lắc đã điểm mười hai giờ khuya nhưng cô vẫn còn chong chong. Cô ghét phải đối mặt với cha mẹ mình, ghét nỗi đau buồn của họ, tuy vậy nó không làm thay đổi ý định của cô. Cô chưa từng chắc chắn về điều gì trong đời như việc cô thuộc về Luis.
Lúc đầu tiếng động nhỏ không rõ ràng, quen thuộc giống như các cành cây bên ngoài cọ vào kính. Rồi cô nhận ra âm thanh đó phát ra từ cửa sổ phòng mình, cô nhảy khỏi giường với một tiếng hét nghẹn trong cổ họng.
“Đừng bỏ chạy,” Luis nói khẽ. “Là anh đây.”
“Anh thật là!” Đầu gối cô run rẩy, rồi khuỵu xuống một chút. Cô bám vào cột giường. “Anh đang cố dọa em chết khiếp phải không? Đừng bao giờ làm thế nữa!” Ngay cả khi sợ hãi cô vẫn giữ giọng mình thì thầm quyết liệt.
Anh khúc khích. “Vâng, thưa cô. Tôi hy vọng đây là lần duy nhất tôi phải trèo qua cửa sổ phòng cô.”
Cô rất lo sợ bởi thực tế đó. “Vâng, anh đang làm gì mà trèo cây ngay sau khi vừa bị bắn thế? Nếu vết thương há miệng trở lại thì sao?”
“Anh không sao. Dù gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. Anh thấy khỏe rồi.” Anh đặt bàn tay ra sau đầu cô và hôn cô. “Anh không thể đợi tới sáng để khám phá ra liệu mình phải đợi một tháng trời tới lễ cưới trong nhà thờ được trang hoàng, hay liệu anh có thể tiến hành nó nhanh hơn rất nhiều.”
Cô đặt bàn tay lên bắp tay anh, hút lấy sức mạnh từ cơ thể cường tráng ấm áp của anh. “Chúng ta có thể làm đám cưới bất cứ lúc nào anh muốn,” cô nói, mặc dù giọng xen chút buồn buồn.
Anh hôn cô lần nữa, miệng anh mềm mại. “Anh xin lỗi, em yêu dấu. Anh biết em muốn họ được hạnh phúc.”
“Vâng, đúng vậy. Nhưng em cũng đủ ích kỷ muốn có được niềm hạnh phúc của riêng mình.” Khẽ thở dài cô bước vào vòng tay anh; cảm nhận chúng quấn quanh mình như được trở về nhà. Khi anh ôm cô lại gần cô chợt nhận ra chiếc váy ngủ ngăn cách mỏng manh thế nào, cho phép cô cảm nhận cái khóa của đai súng nặng nề và những viên đạn dự phòng nhét trong các vòng nhỏ, thậm chí cả những chiếc cúc quần của anh. Cuối cùng, quá hiển nhiên là cái vật căng phồng trĩu nặng đằng sau chúng.
Trước kia cô sẽ bị làm cho xấu hổ nếu có một người đàn ông ôm cô gần đến mức cô cảm nhận được cơ thể anh ta, nhưng Luis đã dành hàng tháng trời tập cho cô làm quen với sự động chạm của anh, dạy cho cô niềm ham thích của tình yêu xác thịt. Sự xúc động đi qua khi cô nhận thức được anh khao khát mình, rồi không hề suy nghĩ cô di chuyển hông cọ vào anh.
Anh trượt một bàn tay xuống mông cô thúc cô lại gần hơn, khuỵu gối xuống một chút mang hai người đến với nhau. Cô thở dài với sự điều chỉnh cơ thể họ.
Luis nghiêng đầu ăn khớp miệng mình lên miệng cô. Bây giờ. Đến lúc rồi. Cô đã đưa ra lựa chọn của mình, nên anh thậm chí không phải đợi thêm một đêm nào nữa trước khi biến cô thành của mình. Có lẽ một quý ông sẽ đợi cho tới khi họ kết nghĩa vợ chồng, nhưng anh đâu phải một quý ông – anh là một người đàn ông muốn người phụ nữ của mình. Những nghi thức đám cưới là dành cho công chúng; còn những lời thề cơ bản nhất sẽ được chứng thực bằng chính cơ thể hai người.
Cô không còn lo sợ những nụ hôn của anh cũng như đôi bàn tay anh trên cơ thể mình. Cô rùng mình vui sướng mỗi lần anh chạm vào ngực cô. Anh dẫn cô trải qua những điều anh đã dạy cô, nhận thấy sự căng thẳng ngọt ngào đang bắt đầu thít chặt các cơ bắp của cô. Anh mở cúc chiếc váy ngủ, trượt bàn tay vào trong đúc lấy bầu ngực mịn như sa tanh, cô phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng khi đôi núm vú siết chặt lại.
Anh lùi lại, mở khóa đai súng, thả rơi nó xuống ghế. Rồi anh cởi áo sơ mi.
Olivia di chuyển tới anh, bị cuốn hút bởi chút ánh sáng yếu ớt trên làn da mịn màng của anh. Quá tối để nhìn được vẻ mặt anh; nhưng cô khám phá ra rằng cô không cần đến ánh sáng; cô biết anh, biết bờ vai rộng, bộ ngực rắn chắc và cái bụng hằn cuộn múi cơ của anh. Dải băng quấn quanh eo anh là một vệt nhỏ màu trắng, nhìn nó khiến cô đau đớn thêm lần nữa.
Cô hôn anh, lướt môi ngang ngực anh tìm kiếm núm ti nhỏ. “Em yêu anh,” cô thì thầm, hơi thở ấm áp trên da anh.
Anh nghiêng đầu cô lên, bao trùm miệng mình lên miệng cô, lưỡi anh từ từ đi vào và trêu chọc. Bàn tay anh lướt qua vai cô, cái váy ngủ rơi xuống eo, được giữ lại nhờ đường cong của hông cô. Trước khi cô có thể làm nhiều hơn là hít một hơi ngắn anh đã đẩy nó qua mông cô, nó rơi xuống sàn quanh bàn chân của cô.
Cô đứng bất động, ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn anh, giờ thì cô ước rằng mình có ánh sáng để nhìn thấy anh. Không, cô không muốn. Cô đang khỏa thân, nên nếu cô nhìn thấy anh, anh hẳn cũng nhìn thấy cô. Rồi cô nhận ra anh có thể nhìn rõ mình, nước da xanh xao của cô nhìn thấy được cho dù trong bóng tối.
Sự trần trụi làm cô bị sốc. Bàn tay cô bối rối trượt xuống che đậy giới tính của mình, với sự dịu dàng nhưng cương quyết anh bắt lấy cổ tay cô, đẩy chúng sang bên hông.
“Anh đã từng làm đau em chưa?” anh hỏi với đôi môi kề sát thái dương cô.
Cô bắt đầu run rẩy. “Chưa,” cô thì thầm.
“Anh sẽ làm tình với em đêm nay. Em sẽ thuộc về anh hoàn toàn. Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Cô tập trung suy nghĩ, cố gắng khích lệ đầu óc đang choáng váng của mình trở lại mạch lạc. “Em ... không chắc lắm.”
“Em đã từng xem động vật giao phối chưa?”
“Ch-ưa. Ý em là rồi. Em nhìn thấy hai con chó một lần.” Cô bị mê hoặc đến đau đớn trước khi sự khiếm nhã của cái điều cô đang nói chợt lóe lên trong đầu, cô ngượng ngùng vội vã quay đi.
Luis mỉm cười áp vào tóc cô. Người yêu của anh vẫn còn trong trắng.
“Khái niệm đại khái là vậy đấy,” anh nói, âu yếm nhẹ nhàng vuốt ve lưng và hông cô. “Em cảm thấy thế nào về việc anh trở nên cứng lại mỗi lần ở bên em. Để làm tình anh đưa vật căng cứng của anh vào trong em, ở đây này.” Rồi anh di chuyển bàn tay đang vuốt ve cô tới trước hai đùi đang siết chặt của cô, trượt một ngón tay vào cái khe mềm mượt.
Cô thình lình giật mình dữ dội, anh giữ lấy cô bằng một cánh tay khỏe mạnh.
“Dừng lại đi,” cô van vỉ. “Anh không được.”
Tình trạng run rẩy của cô tăng lên, cô cảm thấy yếu ớt, các cơ bắp ở cẳng chân cô lẩy bẩy đe dọa mềm rũ ra. Cô không thể tin rằng anh đang chạm vào giữa hai chân mình, hay nó chính là nguyên nhân của cơn bão lửa mãnh liệt xuyên dọc các sợi dây thần kinh. Cô thấy nóng không thể chịu được, làn da cô quá nhạy cảm đến nỗi sự động chạm của anh gần như khiến cô thét lớn. Chỉ có ý thức lờ mờ rằng phải yên lặng mới giữ cô khỏi la hét tại trạng thái ngất ngây đến đau đớn này. Anh đã khuấy động cô trước đây, trao cho cô hiểu biết rằng niềm sung sướng mà cô đã bỏ quên còn đáng khao khát hơn nhiều, nhưng không có gì giống thế này. Như thể trước kia anh chỉ cho cô nếm thử nước trắng, còn bây giờ anh đang cho cô thứ rượu vang hương vị đậm đà. Đơn giản là không thể so sánh.
“Nằm xuống nào, tình yêu,” anh dỗ dành, hôn cô lần nữa. Cô trân người bất động, anh chà ngón tay lên cái núm nhỏ giữa hai chân cô thuyết phục, giữ cái chạm của mình nhẹ như lông bởi vì cô còn quá mới mẻ với tất cả các thứ này. Cô tiếp tục run rẩy, anh cảm giác sức mạnh đã rời bỏ đôi chân cô. Anh bế cô lên giường, rồi nhanh chóng cởi bốt và quần dài. Toàn bộ cơ thể anh nhức nhối vì sự chờ đợi khi anh nằm xuống cùng cô.
Cô choáng váng bởi chuyện đang diễn ra. Anh đang quyến rũ cô mà cô thì bất lực để dừng nó lại. Cô không muốn dừng lại. Nhưng cô cảm thấy như thể mình đang trên con tàu bị trật đường ray, nó chạy ngày càng nhanh, hoàn toàn mất kiểm soát, nên cô không thể nhảy ra ngoài.
Cô nhận ra chiều dài cứng ngắc của anh nhô ra chọc vào hông mình, không hề suy nghĩ cô với xuống di chuyển nó. Ngay khi những ngón tay cô quấn quanh phần da thịt không phải của mình cô thình lình thu tay lại. Luis rên rỉ, hông anh hơi cong lên. “Chạm vào anh đi,” anh thì thầm khó nhọc, hơi thở dồn dập. “Làm ơn. Anh từng muốn cảm nhận em khum lấy mình—“
Cô ngập ngừng, vì việc đó dường như trơ trẽn và đồi bại không thể làm được. Nhưng mọi thứ khác anh đã dạy cô, và cô đều yêu thích. Rụt rè cô quấn những ngón tay quanh anh lần nữa, và trong khoảnh khắc kế tiếp cô bị mê hoặc bởi cảm giác về anh, vật cứng rắn được bao bọc bởi lớp da mềm mịn như lụa. Lần đầu tiên cô thoáng lo sợ, không hiểu làm cách nào anh có thể vào trong cô như anh nói.
Anh di chuyển lên trên cô, tách hai đùi cô bằng đùi mình.
Dồn tất cả sự kiểm soát cô nằm yên. Bàn tay cô xoắn chặt ga trải giường.
Anh nhận ra nỗi lo sợ của cô nên xoa dịu nó bằng những lời thì thầm trấn an khe khẽ và những nụ hôn nấn ná kéo dài. Anh vuốt ve bầu ngực cô rồi hôn chúng, chẳng mấy chốc cơ bắp cô giảm bớt căng thẳng. Đôi chân nới lỏng, chúng không còn kẹp chặt vào anh nữa. Những ngón tay tài năng của anh tìm ra điểm mềm mại giữa hai đùi cô, và rồi những cánh hoa bừng nở. Cô phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, đầu cô cuộn tròn trên gối.
Anh dẫn cô tới niềm đam mê, đi vào trong cô bằng những ngón tay trong khi dùng ngón cái giữ cô khuấy động. Cô cong người và quặn lại, cơ thể cô theo bản năng tìm kiếm anh. Anh chà xát cô tới mép của sự hoàn thành thực sự, rồi anh rút tay lại hướng dẫn vật nam tính của mình tới miền rộng mở của cô.
Cô tiếp tục nằm im, mặc dù ngực phập phồng. Anh cúi xuống gần hơn, nâng niu cô bằng trọng lượng của mình. Ảnh hưởng của hành động đó đẩy anh đi vào cô một chút.
Mắt cô nhắm chặt, toàn bộ cơ thể toan rút ra khỏi anh. Anh vào trong cô chỉ vừa đủ gây đau để cảnh báo, và điều cô cảm nhận nhắc cô rằng đó là cơn đau thực sự chứ không phải chỉ là lo sợ thôi.
“Đau lắm,” cô lẩm bẩm.
“Anh biết mà, em yêu. Nhưng chỉ là thời điểm ban đầu này thôi.”
Cô nằm bên dưới anh, cảm nhận áp lực khi anh từ từ tiến sâu vào trong cô. Cô nhận thấy lối đi bên trong mình nới rộng và căng ra nhức nhối để chấp nhận anh. Cô cảm nhận một sự kéo căng ở nơi sâu hơn, và chính anh đang gây ra nỗi đau đó, cơn đau nóng bỏng khi màng trinh của cô bị xé rách để mũi giáo của anh thâm nhập sâu vào trong cơ thể cô.
Anh giữ yên mình để cơn đau dịu bớt. Bờ vai anh ướt đẫm nước mắt cô, anh bắt đầu vỗ về cô mặc dù vật nam tính của anh đang đập rộn ràng đau đớn. Cái siết chặt của những cơ bắp bên trong cô đang khiến anh phát cuồng, cám dỗ anh hướng về sự thỏa mãn mà anh không cho phép mình được hưởng ngay lúc này.
Cách thực sự duy nhất để vỗ về cô là mang cô đạt đỉnh điều mà anh đang từ chối cho bản thân mình, để chỉ cô biết rằng niềm khoái lạc cuối cùng chính là phần thưởng cho những chịu đựng đau đớn ban đầu này. Cực khoái của chính anh sẽ phải đợi, vì không gì quan trọng bằng mang lại cho cô sự giải thoát. Anh trượt bàn tay giữa cơ thể hai người, tìm thấy cái núm mềm mại của Olivia một lần nữa, dỗ dành nó khỏi những nếp gấp bảo vệ bằng những cái vuốt ve nhẹ như lời thì thầm bí mật, dụ dỗ cô quay trở lại khoái cảm. Anh chiều chuộng cô bằng lòng kiên nhẫn khó khăn mình mới góp nhặt được, không cố gắng hấp tấp đưa cô lên đỉnh, thay vào đó để niềm khoái lạc góp nhặt bằng cách đó đầu tiên giúp cơ bắp cô nhẹ nhàng thư giãn, rồi dần dần đưa cô trở lại hưng phấn. Chỉ đến khi hông cô bắt đầu nâng lên áp vào bàn tay anh và mở đầu những cử động ân ái thì anh mới gia tăng áp lực và tốc độ của những ngón tay đang ve vuốt của mình.
Olivia cay đắng thất vọng bởi cơn đau đớn do việc thâm nhập của anh gây nên mặc dù Dee đã nói rằng lần đầu tiên có đau. Tất cả những bài học trước đây của cô về nhục dục là tràn đầy niềm vui sướng nóng bỏng, nên bất chấp nỗi sợ hãi cô đã tin tưởng anh để thực hiện sự dâng hiến cuối cùng này như niềm vui trọn vẹn của các phần khác. Thay vì thế, cơ thể cô bị xâm chiếm đến đau đớn và sốc không thể chịu nổi. Nhưng rồi những cái vuốt ve đầy kinh nghiệm của anh mang cô trở lại niềm khoái lạc nhanh chóng và mạnh mẽ như thể những đợt sóng quét qua cô. Cô dâng lên bên dưới anh, cố gắng đưa anh vào sâu trong mình vì bằng cách nào đó việc này là một phần của trạng thái mê ly; cô khóa chặt đôi chân quanh anh, quằn quại trong niềm khoái cảm đang gia tăng. Luis rên rỉ lớn tiếng với từng cử động của cơ thể cô lên chiều dài của anh, gắng gượng giữ lại, gắng gượng không đẩy vào mạnh và sâu trong khi từng thớ thịt trong anh đòi hỏi được thế.
Cô hét lên, anh phải đặt bàn tay mình lên miệng cô. Cô cứng người và rùng mình, anh cảm nhận những cơn run rẩy yếu đuối bên trong cô dự báo cực khoái dữ dội của cô. Rồi anh không thể dừng bản thân lại nữa; anh bắt đầu đẩy vào, và chỉ sau vài giây anh theo cô vào niềm khoái cảm không cần động não. Ảnh hưởng của nó làm anh trống rỗng, khiến anh không thể di chuyển, nặng nề anh đổ ập lên cô.
Cô chậm rãi vuốt ve lưng anh, đắm mình trong cảm giác những cơ bắp cường tráng của anh. Cô choáng váng và mơ màng. Vậy ra đó là niềm khoái cảm sau tất cả, niềm khoái cảm quá mãnh liệt đến nỗi cô nghĩ rằng mình có thể chết vì nó. Cô không hối tiếc rằng anh đã không đợi đến khi họ kết hôn, mà chỉ hối tiếc anh đã không hoàn toàn quyến rũ mình trước đây. Sự thân mật mới mẻ này đã áp đảo cả niềm vui sướng nó ban tặng cũng như mối ràng buộc nó tạo ra. Cô cảm nhận được anh nhiều hơn rõ ràng cô từng nghĩ mình sẽ cảm nhận về một người đàn ông, thuộc về anh nhiều hơn hẳn cô từng biết có thể. Cô yêu anh, nhưng lời cam kết này của cơ thể họ còn ban sơ hơn thế.
Sau một lúc lâu anh động đậy, nhấc mình khỏi cơ thể cô. “Anh phải đi rồi,” anh nói ngái ngủ, “hoặc anh ở lại đây cho đến sáng, và buộc cha em phải đi tìm khẩu súng săn. Anh sẽ đến đón em lúc mười giờ. Như thế có cho em đủ thời gian gói ghém đồ dùng không?”
Như thế là quá sớm. Anh đã xác nhận cô thuộc về mình nên không thấy lý do nào phải chờ đợi dù là vài ngày cho đám cưới của họ.
“Vâng,” cô trả lời, và hôn anh. “Mình sẽ ở đâu? Hay mình sẽ dời thị trấn ngay lập tức?”
Anh không nghe thấy chút do dự nào trong giọng cô, chỉ là sự tò mò thôi. Cô thực sự không quan tâm nơi họ sẽ ở. Bỗng nhiên anh muốn cười phá lên, hân hoan bởi số phận đã đem cô đến với anh. “Mình sẽ ở khách sạn một thời gian cho đến khi mình quyết định làm gì.”
“Vậy em không cần đóng gói tất cả quần áo của mình ngay đúng không?”
Anh cười nhăn nhở. “Ồ, anh dám chắc nói với em rằng em sẽ không cần bất kỳ chiếc váy ngủ nào đâu.”
Phải, cô sẽ không cần. Cô mỉm cười khi quan sát anh mặc đồ. Cô sẽ có Luis sưởi ấm mình. Đó là tương lai tuyệt vời nhất mà cô từng tưởng tượng ra.
Cô lấy lại bình tĩnh khi bước xuống gác dùng bữa sáng hôm sau.
“Luis sẽ đón con lúc mười giờ,” cô lên tiếng. “Chúng con sẽ kết hôn chiều nay ạ.”
Nước mắt Honora dâng đầy, bà vội vàng lau sạch nó đi. “Đâu cần vội vã thế, con yêu. Con không cho rằng chuyện này cần thêm ít thời gian nữa sao?”
Olivia vòng cánh tay ôm mẹ mình. “Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ. Con yêu anh ấy, và điều đó sẽ không thay đổi đâu. Lý do duy nhất để đợi là nếu mẹ và cha muốn dành cho con một lễ cưới.”
Wilson thở dài khó nhọc, dời khỏi bàn ăn. “Con không thể mong đợi chúng ta tổ chức lễ cưới cho con với một người như Fronteras được.”
“Con ước cha mẹ sẽ làm vậy, nhưng không, con không mong đợi.”
Ông cúi đầu, nhìn chằm chằm buồn bã xuống sàn nhà. Phần lớn sự phản đối của ông dựa trên việc thiếu tương xứng giữa Fronteras và Olivia, một phần của nó là sự bất đắc dĩ mất đi cô con gái của mình. Ông sẽ rất nhớ cô, nhưng việc chia tay sẽ dễ dàng hơn nếu ông được đảm bảo rằng cô được bảo vệ an toàn trong vòng tay đáng tin cậy. Olivia xứng đáng hơn so với một cuộc sống bấp bênh.
Con bé luôn là cô con gái hoàn hảo, đáng yêu như một đứa trẻ, ngọt ngào và thương yêu. Con bé chưa bao giờ tỏ ra bừa bãi, thay vào đó sớm thể hiện tinh thần trách nhiệm và điềm đạm. Ông biết rằng những bậc cha mẹ già cả lẩm cẩm không bao giờ thấy ai đó đủ tốt dành cho con cái mình, nhưng rõ ràng thật đau đớn vì Olivia sẽ kết hôn theo ý muốn của bản thân.
Con bé là đứa con duy nhất của ông. ánh sáng của đời ông. Con bé sẽ thừa kế tiền bạc của ông. Đó có phải là lý do Fronteras lấy con bé? Liệu anh ta có trông chờ được cha vợ chu cấp? Olivia chắc chắn xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Nhưng con bé có xu hướng nhìn theo mặt tốt trong con người, nên nó sẽ không khiến con bé nhận ra động cơ của Fronteras. Wilson không tích lũy được sự giàu có của mình nhờ là một kẻ ngốc. Ông biết rất nhiều người kết hôn chỉ vì tiền; ông không muốn điều đó xảy đến với Olivia.
Ông không muốn gặp mặt gã đàn ông đó tí nào, nhưng giờ ông đã quyết định tạm dừng chuyến đi tới nhà băng; ông có vài điều muốn nói với Luis Fronteras.
Luis đến đúng mười giờ, đánh cỗ xe độc mã thuê từ trạm cho thuê xe. Olivia, hăm hở dõi theo anh, cảm thấy trái tim phồng lên khi nhận ra anh không cố gắng gây ấn tượng; anh vẫn mặc chiếc quần và áo sơ mi quen thuộc, chiếc khăn vuông sặc sỡ thắt nút trên cổ, băng súng thắt lại trễ xuống cái eo gầy gầy của anh và được cố định vào một bên đùi. Anh trông chính xác như bản chất của anh, cô yêu anh vì anh không cố khoác lên mình một vỏ bọc giả tạo. Luis đâu cần gây ấn tượng với bất cứ ai chứ.
Cô mở cửa đứng đợi anh, khuôn mặt cô rạng rỡ hạnh phúc. Luis mỉm cười bước về phía cô, đôi mắt đen lấp lánh. Ký ức về cuộc làm tình của họ lung linh giữa hai người, hơi thở của Olivia tắc lại.
“Em sẵn sàng rồi,” cô lên tiếng, chỉ tay về tình cảnh phía sau mình.
Khi Luis cúi xuống nắm lấy chúng thì Wilson mở cửa phòng làm việc rồi hắng giọng. “Tôi muốn nói chuyện với anh, nếu được.”
Honora bước xuống bậc thang, nắm chặt tay trước cảnh tượng đang diễn ra. Đôi mắt bà viền đỏ.
Luis đứng thẳng lại, khuôn mặt kín đáo của anh bình thản. “Tất nhiên là được.”
Wilson đứng sang một bên, chỉ vào phòng làm việc. “Chuyện riêng.”
“Cha à,” Olivia nói, giọng cảnh báo.
“Im nào. Đây là chuyện giữa chúng ta.”
“Không, không được!” cô gào lên và bước tới. “Con có liên quan mà.”
Luis chạm vào cánh tay cô, mỉm cười. “Ổn thôi mà,” anh nhẹ nhàng quả quyết. Rồi anh đi vào phòng làm việc, Wilson đóng cánh cửa lại sau họ.
Anh quay lại đối mặt với ông chủ nhà băng. Có lẽ Olivia mong chờ rời đi mà không có cuộc đương đầu này, nhưng Luis biết rõ hơn. Người đàn ông lo lắng cho con gái mình; chết tiệt, Luis sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều về ông nếu ông không thế. Nếu anh có thể làm vơi bớt bất kể nỗi phiền muộn nào, anh sẵn sàng cố gắng – điều đó sẽ khiến Olivia hạnh phúc hơn, nên anh sẽ làm bất kể việc gì để thực hiện nó.
Wilson đứng thẳng người. “Tôi sẽ đưa anh năm ngàn đô để dời khỏi đây và không bao giờ gặp gỡ con gái tôi nữa.”
Đôi mắt Luis nheo lại, sự nguy hiểm le lói trong đó. “Không” là tất cả câu trả lời.
“Nếu anh cho rằng lấy con gái tôi sẽ khiến anh giàu—“
“Dừng lại ngay. Đừng bao giờ nói về nó.” Đôi mắt đen của anh lạnh băng nguy hiểm. “Cháu lấy Olivia vì cháu yêu cô ấy. Nếu ông lo lắng đến tiền của mình, vậy giữ lấy nó. Cháu không muốn nó hay cần nó.” Không nói thêm lời nào, anh bước qua ông chủ nhà băng và rời khỏi căn phòng.
Vẻ mặt anh làm trái tim Olivia lỡ nhịp, cô vội vã đến bên anh, nắm chặt cánh tay anh đến nỗi những móng tay cô bấm sâu vào da thịt anh. “Luis?” cô thì thầm, sợ hãi.
Biểu hiện của anh dịu đi khi anh nhìn xuống cô. “Đừng lo,” anh nói. “Giờ chúng ta đi được rồi.”
Phía sau, họ nghe thấy cánh cửa phòng làm việc bật mở. Honora bước lại nhanh chóng như thể bà có thể ngăn hai người đi khỏi nhà. Rồi bà dừng lại, ánh nhìn thống khổ của bà dán chặt lên người đàn ông sẽ mang cô con gái yêu dấu của bà đi xa. Luis liếc nhìn bà, rồi vẻ ấm áp thường ngày mỗi lần nhìn phụ nữ trở lại trong mắt anh. Anh hiểu được nỗi buồn đau của Honora và sẵn sàng làm mọi thứ có thể để xoa dịu nó, ngoại trừ rời bỏ Olivia.
Anh đi lại gần cầu thang, nắm lấy bàn tay Honora. “Cháu hứa với bà sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt,” anh nói.
Mặc nỗi đau Honora phản ứng lại với anh, những ngón tay bà siết chặt tay anh; bà níu lấy anh như thể tìm lời an ủi. “Nhưng hai người sẽ sống ở đâu?” bà than khóc.
Anh nhún vai. “Bất cứ đâu Olivia muốn,” anh trả lời đơn giản. “Nhưng dù ở nơi nào, cháu hứa sẽ đưa cháu ngoại về thăm hai người mỗi năm một lần, nhất định thế.”
Cháu ngoại! Miệng Honora mở ra rồi ngậm lại không thành tiếng. Ngực bà căng lên xúc động. Cháu ngoại! Những đứa con của Olivia yêu dấu của bà.
Và người đàn ông này yêu Olivia, thực sự yêu con bé. Honora từng rất lo lắng, nhưng giờ đây bà nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt sâu thẳm này. Ồ, tất nhiên, bà giật mình nghĩ ngợi. Cậu ấy có thể không phải một trụ cột tích cực của cộng đồng, nhưng là một người mạnh mẽ, và đôi khi điều đó đảm bảo tốt hơn một cuộc sống yên ổn. Hơn tất cả bà muốn Olivia được hạnh phúc, và, nhìn người này, bà đột nhiên chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra.
“Cậu chắc mình không muốn đợi để tôi sắp xếp một lễ cưới chứ?” bà hỏi.
“Honora!” Wilson lên tiếng, sửng sốt.
Luis trao bà một điệu cười tinh quái, thứ khiến trái tim bà đập nhanh hơn chút ít. “Dĩ nhiên là không,” anh trả lời. “Nhưng cháu lấy làm vinh dự nếu bà đứng cạnh chúng cháu trong buổi lễ chiều nay.”
“Tôi ... tại sao chứ, được mà,” bà nói, bối rối. Bà trao cho Wilson ánh nhìn cầu khẩn. “Tất nhiên chúng tôi sẽ có mặt. Không có chuyện gì làm tôi bỏ lỡ lễ cưới của Olivia.”
“Honora!” Wilson nhắc lại.
Bà quay về phía chồng. Bà hiếm khi cãi lời ông, nhưng đàn ông biết gì về đàn ông khác chứ? Một phụ nữ lại biết một phụ nữ khác muốn gì. “Đừng có Honora với em! Anh không nhận thấy cậu ấy yêu con bé sao?”
“Tất nhiên anh ấy có mà,” Olivia tự tin tuyên bố. Cô mỉm cười với cha mẹ, đôi mắt rạng ngời của cô ậc nước. “Còn điều gì mẹ muốn dành cho con nữa chứ?”
Chỉ mặt trăng thôi, Wilson thầm nghĩ, ngực ông quặn thắt đau đớn. Nhưng hơn tất cả ông không muốn mất đi cô con gái yêu dấu của mình, không muốn con bé nghĩ rằng mình không được chào đón trong ngôi nhà của ông. Olivia đã luôn điềm đạm, vậy tại sao ông không tin tưởng vào sự suy xét của con bé chứ? Dường như đó là điều duy nhất ông làm được. Đôi mắt ông cảm thấy ươn ướt nỗi ngờ vực, ông hắng giọng. “Con có quyền. Con có thứ cần thiết. Chúng ta sẽ có mặt ở lễ cưới, con yêu. Như mẹ con nói, không điều gì khiến chúng ta bỏ lỡ nó cả.”
Ông và Luis bắt tay nhau, mặc ánh mắt ông trao cho Luis là nghiêm khắc, sự ngầm hiểu nào đó đang diễn ra giữa hai người. Honora bắt đầu bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cho dù bà sẽ nhớ Olivia vô cùng, bà đã luôn mong mỏi cái ngày này.
Và, dĩ nhiên, bà khóc trong suốt buổi lễ.
Tác giả :
Linda Howard