[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Quyển 3 - Chương 92: Trận chung kết Quidditch
Draco muốn nghỉ ngơi trong ngày lễ Phục sinh đã thất bại, bài tập năm ba cũng chưa bao giờ nhiều như hiện tại. Càng bi thảm chính là đội trưởng Flint quyết định trưng tập toàn bộ đội bóng mấy ngày nghỉ này.
Draco không có ý kiến gì, cậu là người muốn thắng Gryffindor hơn bất cứ người nào.
Nhưng có thể đội trưởng Flint không cần thành tích, nhưng Draco để ý. Ban ngày tập luyện ở sân bóng, buổi tối dạy đội bóng bùa chú Vũ lạc, cậu ta còn phải bỏ thời gian học tập.
Vài ngày tiếp theo, sự mệt mỏi của cậu cũng không thể dùng bùa chú làm đẹp che dấu được.
Tôi vốn là muốn tiếp nhận việc dạy học, nhưng tôi nói thật, tôi không thích hợp dạy bùa chú, chúng tôi không có địa điểm thích hợp.
Vào nửa đêm một hôm nào đó, tôi đi ra phòng sinh hoạt chung, phát hiện Draco còn chưa ngủ, cậu ấy ngồi ở một góc ghế sofa, trước mặt để một quyển sách giáo
khoa cùng một quyển bài tập, đầu gật gù, cậu ta buồn ngủ lắm rồi.
“Bài tập mình đều làm xong.” Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, mơ màng nói. “Mình có thể giúp gì được cho cậu?”
Cậu ta lấy lại tinh thần liếc nhìn tôi, nói lầm bầm: “Không cần. Cậu giúp Vincent cùng Gregory là được rồi.”
Cậu ấy từ chối không ngoài dự liệu của tôi.
Cũng không phải cậu ấy chính trực trung thực mà không làm nổi việc sao chép này, tôi đoán là cậu ta còn có chút nho nhỏ cậy mạnh kiêu ngạo.
“À, bọn họ,” Tôi nói, “Mình đã thúc giục bọn họ viết xong.” Trên thực tế nhìn bọn họ ngốc như thế, ít nhất thì bài tập của họ có cho tôi xem cũng không thể nào khẳng định đó là chép của tôi.
“Vậy là được rồi.” Draco mệt mỏi nói.
“Tớ cảm thấy là cậu không khỏe đâu.” Tôi nói, “Cậu quá mệt rồi, có lẽ tớ nên đề nghị đội trưởng Flint chú ý một chút đến tình trạng cơ thể của đội viên? Ít ra thì cậu nên nghỉ ngơi một ngày.”
“Không, không cần,” Draco lười biếng nói, “Tớ nghĩ tớ có thể làm được.”
“Được rồi.” Tôi nhún vai, tôi cảm thấy mình nên tôn trọng sự kiêu ngạo cùng kiên trì của anh bạn thiếu niên này.” Tôi chỉ có thể đưa đồ ăn khuya hay đưa trà để nâng cao tinh thần.
Trong ngày cuối cùng của Lễ Phục sinh, Draco đã làm xong bài tập cùng với việc dạy bùa chú rồi cậu ta nhào lên giường ngủ không biết trời đất. Ngày hôm sau nếu không phải Blaise đánh thức cậu ấy dậy thì có lẽ cậu ta đã đi muộn.
Gryffindor cùng Slytherin đều có chút điên cuồng trước trận chung kết. Nhưng cũng không giống bây giờ đều tràn ngập mùi thuốc súng, không khí hai nhà vô cùng khẩn trương căng thẳng. Ở hành lang chắc chắn đã xảy ra những xung đột nhỏ, cùng cùng phát triển thành những hành động động ác, kết quả là một học sinh năm bốn nhà Gryffindor và một học sinh năm sáu nhà Slytherin đều phải vào Bệnh thất, lỗ tai bọn họ đều bốc mùi hành hẹ.
Thời điểm trận đấu đã đến, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên sân bóng toàn tiếng la to ồn ào, Gryffindor đeo hoa hồng đỏ tươi, cờ xí có hình con sư tử cùng chữ “Gryffindor chiến thắng” động đậy. Huynh trưởng Strong ở chỗ chúng tôi tiến vào thì phát cho chúng tôi chiếc huân chương màu xanh biếc, bày ra con rắn bạc Slytherin.
Khi cả hai bên vào sân, không khí đạt tới cao trào.
“Hai đội trưởng bắt tay!” Bà Hooch nói.
Đội trưởng Flint cùng đội trưởng Wood đi về phía đối phương, dùng sức bắt tay nhau thật chặt, giống như đều muốn nắm đứt tay của đối phương.
“Lên chổi!” Bà Hooch đếm, “Ba… hai…!”
Mười bốn cái chổi bay lên trời, tiếng huýt còi của bà Hooch chìm nghỉm bên trong tiếng hoan hô của mọi người. Draco đứng xa xa gôn, cười khiêu khích với Potter.
Gryffindor đã mở màn bằng một bàn thắng. Đội trưởng Flint xông tới trái cầu bên cạnh nữ cầu thủ, suýt nữa làm cô ấy rơi khỏi cái chổi. Một người trong cặp sinh đôi Weasley đứng giữa không trung, đánh trái cầu trúng phía sau đầu của đội trưởng Flint, bà Hooch nổi giận, bà phán quyết cả hai đội bóng đều bị phạt.
Gryffindor đá bóng vào, mà Slytherin lại bị ngăn cản.
Đội trưởng Flint tức giận phun nước miếng, các thành viên đội Slytherin liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó… trận đấu không thể khống chế được.
Hiển nhiên dạy bùa chú Vũ lạc cho đội Slytherin là một sai lầm, không bị lo lắng việc rơi xuống sẽ bị thương, đấu pháp của nhà Slytherin càng thêm dã man cùng hung hãn. Gryffindor từ trước tới nay nổi tiếng nhờ dũng cảm và lỗ mãng, bọn họ cũng không yếu thế mà phản kích lại.
Trong hỗn hoạn, tôi chú ý thấy Draco điên cuồng bay xuống phía dưới, lao xuống nhanh như vậy, tôi nghĩ rằng nếu cậu ta duy trì tốc độ đó thì sẽ ngã gãy cổ mất.
Potter cũng chú ý tới Draco, cậu ấy theo sát phía sau Draco, thúc dục cây chổi Tia chớp, đuổi lên phía trước… cậu ta đuổi theo Draco… cậu ta vượt qua… sau đó bắt được trái banh Snitch vàng.
Mà khi đó điểm số cảu Gryffindor và Slytherin là tám mươi với hai mươi.
Toàn bộ khán đài Slytherin đột nhiên lặng ngắt.
Tôi nhìn ra bốn phía, biết được là Slytherin đã thua.
Sau đó đội Slytherin từ phòng thay quần áo rời đi, còn chúng tôi vẫn ở lại, nhìn Gryffindor kích động muốn hét rách cổ họng. Lão Hagrid đứng ở giữa Gryffindor vung vẩy vòng hoa đỏ tươi rất to với bọn họ, giáo sư McGonagall nghiêm khắc vậy mà cũng khóc và dùng cờ xí sát đó để lau nước mắt.
Wood nhận cúp từ tay cụ Dumbledore, anh ta khóc rồi đưa cúp cho Potter.
Harry Potter kiêu ngạo cười lớn, giơ cao chiếc cúp lên.
Lúc tôi trở lại phòng sinh hoạt chung, thấy chung quanh là các nhóm Slytherin chưa lấy lại tinh thần.
Blaise ngồi đối diện Parkinson, đang nói gì đó.
Tôi nhìn xung quanh, đi đến ngồi bên cạnh Blaise.
“Draco đâu?” Tôi nói.
Blaise nhún vai nói: “Ở trong phòng ngủ.”
“Vậy sao cậu vẫn ở đây?” tôi nói “Có lẽ cậu sẽ an ủi cậu ấy chút chứ.”
“Tớ nghĩ là cậu ấy muốn ở một mình.” Blaise nói, “Không ai trách cậu ấy.”
“Đó không phải là lỗi của cậu ấy, không có cái chổi nào có thể so sánh với Tia chớp.” Parkinson tức giận nói, “Potter chết tiệt, Tia chớp chết tiệt.”
Tôi rất lo lắng cho Draco, nhưng hôm sau, khi cậu ấy xuất hiện thì nhìn có vẻ vẫn ổn, mọi thứ đều ngay ngắn, cằm hơi nhấc lên, giống như ngày thường. Tôi không biết là cậu ta đã để xuống được tâm sự, hay vẫn là do tự tôn nho nhỏ của mình, nhưng tôi có thể biết là cậu ta chắc chắn sẽ không muốn người khác nhắc lại trận đấu ngày hôm qua.
“Tớ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.” Cậu ấy nói vậy, lười biếng dựa vào ghế sofa.
Tôi cũng không như lúc trước, muốn dạy bùa chú Vũ lạc cho tất cả các cầu thủ của các nhà, tôi nghĩ là một bùa chú không được sử dụng thật là một bùa chú đáng buồn. Các nhà khác cũng dễ nói thôi, nhưng nếu Draco nghe thấy tin tức nhà Gryffindor học được bùa chú này, có lẽ cậu ấy sẽ hận tôi lắm.
Mà hiện tại tôi cũng không có ý nghĩ muốn làm như vậy.
Quidditch rốt cuộc là so cái gì, kỹ thuật hay là cái chổi? Nếu là so kỹ thuật, thì tôi nghĩ rằng nên quy định một loại chổi toàn trường sử dụng. Cái chổi trong Quidditch, cũng không giống như giày chạy của nhóm điền kinh Muggle, kết quả so sánh là không đáng kể. Ít nhất trong trận đấu này, nếu Potter không có cây chổi Tia chớp kia, thì cậu ta không thể nào đuổi kịp Draco - bọn họ cách nhau xa như thế.
Kế tiếp là những ngày nhàn hạ, tôi đã quên mất những lần trước mọi người ở thời điểm này làm gì.
Draco rảnh rang thì thường xuyên sang phòng ngủ của tôi, có đôi khi Blaise cũng đến đây, sau đó chúng tôi cùng uống trà nói chuyện phiếm.
Knight thường xuyên không về ban đêm, tôi nghi ngờ là do Blaise - hứng thú của Blaise với Knight vẫn không giảm, cho dù mỗi lần nó nhìn thấy cậu ấy đều cắn.
Tôi không còn hứng thú với việc đảo ngược câu chú ngữ, lại bắt đầu nghiên cứu cách phá giải bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Tôi thử cách đổi câu bùa chú ngược, nhưng cũng giống như câu bùa chú nguyên gốc thì cũng không có hiệu quả gì đối với các con vật trúng bùa chú Đau đớn vĩnh viễn.
Những con chuột lại phản kháng, tôi cố gắng bắt hết khả năng thế nên cuối cùng không còn một con chuột nào dưới hầm.
Tôi buộc phải sử dụng phương pháp năm thứ hai tôi đã dùng, bố trí ở hành lang các kẹp có khả năng dò xét để bắt chuột, sau đó phóng bùa xáo trộn lên đó. Hiện tại tôi có thể phát hiện và cởi bỏ bùa chú xáo trộn, sẽ không lặp lại sai lầm giống năm đó.
Lúc bố trí thì tôi tìm được mấy cái kẹp bắt chuột năm trước, bên trong có các bộ xương nho nhỏ. Xem ra chúng có tính năng tốt, chỉ đáng thương mấy con chuột bị nhốt bên trong, tự dưng bị chết đói.
Draco cùng với Blaise có hứng thú với bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Nó không ảnh hưởng đến tính mạng, sử dụng rất ít ma lực, nhưng hiệu quả đủ ác độc, cho dù là Phù thủy có ma lực nhỏ cũng dễ dàng dùng nó làm tổn thương đến người trưởng thành. Các thuần huyết quý tộc luôn có hứng thú với các bùa chú tổn thương.
Nhưng từ khi tôi nhốt con chuột ở trong phòng ngủ, Draco rất ít đến nữa.
Tôi từng hỏi Draco lý do.
“Merlin ơi, cậu không nghe thấy gì? Những con chuột kêu làm cho tớ phiền lòng.” Draco ngạc nhiên nói, “Cậu làm thế nào để không để ý đến những cái đấy?”
Tôi cực kỳ bất ngờ với lý do này, tôi cứ nghĩ là tính sạch sẽ của thiếu gia bùng phát chứ.
Có lẽ, Draco còn mềm lòng hơn so với tưởng tượng của tôi.
Ban ngày tôi vẫn ở Thư viện như trước. Nhớ rõ năm nhất tôi thường xuyên thấy Blaise trong thư viện, nhưng sau đó tôi lại không thấy nữa. Tôi thấy rất kỳ lạ.
“À… cậu biết đấy,” Blaise nhẹ nhàng nói bâng quơ, “sách trong phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw có thể so sánh với Thư viện. Mà tớ lại biết vài bạn học tốt bụng nhà Ravenclaw.”
Tôi hiểu.
Trong thư viện tôi thường xuyên gặp nhóm tam giác vàng, bọn họ vẫn chưa từ bỏ chuyện của con Buckbeak, mỗi lần đều có quyển sách Căn bản thật dày ở bên người, nhìn có vẻ cực kỳ thân thiết.
Tôi không muốn quan tâm đến họ, nhưng xét đến người bạn gái duy nhất ở kiếp trước và kiếp này, ít ra tôi nên chào một câu.
Lần đầu tiên nghe tôi và Hermione gọi tên nhau, Weasley có biểu tình cực kỳ kinh ngạc.
“Cậu… cậu kêu cô ấy…” Weasley há hốc miệng.
“Đúng vậy, cậu không nghe nhầm đâu.” Hermione không kiên nhẫn lật sang trang, “Tớ và Sylvia là bạn bè, Ron.”
Weasley trừng mắt nhìn cô ấy.
“Cậu làm bạn với một Slytherin!” Cậu ta không thể tin được.
“Biểu hiện của cậu thật đáng sợ đó, Weasley.” Tôi mỉm cười, “Cậu nên biết là khi Draco nghe thấy tớ làm bạn với Hermione cũng không có phản ứng kịch liệt như cậu đâu.”
Weasley có vẻ mặt như ăn phải ruồi. Lát sau cậu ta đứng thẳng dậy nói: “Đó là đương nhiên, Hermione là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts, đến Malfoy cũng không thể phủ nhận điều này.”
“A, đừng như thế, Ron.” Hermione đỏ mặt, vùi đầu vào quyển sách.
“Ý của cậu là tôi không đủ xuất sắc thế nên cậu vùi đầu vào thành kiến của mình mà không thèm để ý đến phải không?” Tôi cười lạnh lùng, “Nói thật, tôi không thể lý giải bộ não cố chấp của cậu. Sự căm thù của cậu đối với tôi từ lần đầu gặp mặt, Weasley, cậu có thể cho tôi biết, trừ bỏ việc chú ý tôi thuộc nhà nào, cậu có chú ý tới mặt khác của tôi không? Thật sự đáng thương… Trừ sự cực đoan nhàm chán, trong não cậu còn có thể chứa cái gì chứ?”
Weasley đỏ mặt đứng bật dậy, nhưng Hermione đã sớm chặn cậu ta lại, chân thành nói với tôi: “Không, đương nhiên là cậu cũng rất xuất sắc, không ai có thể bỏ qua sự xuất sắc của cậu.”
Tôi không quen loại khen ngợi ngay trước mặt này, tôi hơi mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, tôi cười với cô ấy: “Cảm ơn. Tớ đi đây, tạm biệt.”
Weasley tức giận với Hermione: “Cậu điên rồi à?”
Tôi xoay người rời đi, tôi cảm thấy khoan khoái với sự phẫn nộ của Weasley.
Draco không có ý kiến gì, cậu là người muốn thắng Gryffindor hơn bất cứ người nào.
Nhưng có thể đội trưởng Flint không cần thành tích, nhưng Draco để ý. Ban ngày tập luyện ở sân bóng, buổi tối dạy đội bóng bùa chú Vũ lạc, cậu ta còn phải bỏ thời gian học tập.
Vài ngày tiếp theo, sự mệt mỏi của cậu cũng không thể dùng bùa chú làm đẹp che dấu được.
Tôi vốn là muốn tiếp nhận việc dạy học, nhưng tôi nói thật, tôi không thích hợp dạy bùa chú, chúng tôi không có địa điểm thích hợp.
Vào nửa đêm một hôm nào đó, tôi đi ra phòng sinh hoạt chung, phát hiện Draco còn chưa ngủ, cậu ấy ngồi ở một góc ghế sofa, trước mặt để một quyển sách giáo
khoa cùng một quyển bài tập, đầu gật gù, cậu ta buồn ngủ lắm rồi.
“Bài tập mình đều làm xong.” Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, mơ màng nói. “Mình có thể giúp gì được cho cậu?”
Cậu ta lấy lại tinh thần liếc nhìn tôi, nói lầm bầm: “Không cần. Cậu giúp Vincent cùng Gregory là được rồi.”
Cậu ấy từ chối không ngoài dự liệu của tôi.
Cũng không phải cậu ấy chính trực trung thực mà không làm nổi việc sao chép này, tôi đoán là cậu ta còn có chút nho nhỏ cậy mạnh kiêu ngạo.
“À, bọn họ,” Tôi nói, “Mình đã thúc giục bọn họ viết xong.” Trên thực tế nhìn bọn họ ngốc như thế, ít nhất thì bài tập của họ có cho tôi xem cũng không thể nào khẳng định đó là chép của tôi.
“Vậy là được rồi.” Draco mệt mỏi nói.
“Tớ cảm thấy là cậu không khỏe đâu.” Tôi nói, “Cậu quá mệt rồi, có lẽ tớ nên đề nghị đội trưởng Flint chú ý một chút đến tình trạng cơ thể của đội viên? Ít ra thì cậu nên nghỉ ngơi một ngày.”
“Không, không cần,” Draco lười biếng nói, “Tớ nghĩ tớ có thể làm được.”
“Được rồi.” Tôi nhún vai, tôi cảm thấy mình nên tôn trọng sự kiêu ngạo cùng kiên trì của anh bạn thiếu niên này.” Tôi chỉ có thể đưa đồ ăn khuya hay đưa trà để nâng cao tinh thần.
Trong ngày cuối cùng của Lễ Phục sinh, Draco đã làm xong bài tập cùng với việc dạy bùa chú rồi cậu ta nhào lên giường ngủ không biết trời đất. Ngày hôm sau nếu không phải Blaise đánh thức cậu ấy dậy thì có lẽ cậu ta đã đi muộn.
Gryffindor cùng Slytherin đều có chút điên cuồng trước trận chung kết. Nhưng cũng không giống bây giờ đều tràn ngập mùi thuốc súng, không khí hai nhà vô cùng khẩn trương căng thẳng. Ở hành lang chắc chắn đã xảy ra những xung đột nhỏ, cùng cùng phát triển thành những hành động động ác, kết quả là một học sinh năm bốn nhà Gryffindor và một học sinh năm sáu nhà Slytherin đều phải vào Bệnh thất, lỗ tai bọn họ đều bốc mùi hành hẹ.
Thời điểm trận đấu đã đến, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên sân bóng toàn tiếng la to ồn ào, Gryffindor đeo hoa hồng đỏ tươi, cờ xí có hình con sư tử cùng chữ “Gryffindor chiến thắng” động đậy. Huynh trưởng Strong ở chỗ chúng tôi tiến vào thì phát cho chúng tôi chiếc huân chương màu xanh biếc, bày ra con rắn bạc Slytherin.
Khi cả hai bên vào sân, không khí đạt tới cao trào.
“Hai đội trưởng bắt tay!” Bà Hooch nói.
Đội trưởng Flint cùng đội trưởng Wood đi về phía đối phương, dùng sức bắt tay nhau thật chặt, giống như đều muốn nắm đứt tay của đối phương.
“Lên chổi!” Bà Hooch đếm, “Ba… hai…!”
Mười bốn cái chổi bay lên trời, tiếng huýt còi của bà Hooch chìm nghỉm bên trong tiếng hoan hô của mọi người. Draco đứng xa xa gôn, cười khiêu khích với Potter.
Gryffindor đã mở màn bằng một bàn thắng. Đội trưởng Flint xông tới trái cầu bên cạnh nữ cầu thủ, suýt nữa làm cô ấy rơi khỏi cái chổi. Một người trong cặp sinh đôi Weasley đứng giữa không trung, đánh trái cầu trúng phía sau đầu của đội trưởng Flint, bà Hooch nổi giận, bà phán quyết cả hai đội bóng đều bị phạt.
Gryffindor đá bóng vào, mà Slytherin lại bị ngăn cản.
Đội trưởng Flint tức giận phun nước miếng, các thành viên đội Slytherin liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó… trận đấu không thể khống chế được.
Hiển nhiên dạy bùa chú Vũ lạc cho đội Slytherin là một sai lầm, không bị lo lắng việc rơi xuống sẽ bị thương, đấu pháp của nhà Slytherin càng thêm dã man cùng hung hãn. Gryffindor từ trước tới nay nổi tiếng nhờ dũng cảm và lỗ mãng, bọn họ cũng không yếu thế mà phản kích lại.
Trong hỗn hoạn, tôi chú ý thấy Draco điên cuồng bay xuống phía dưới, lao xuống nhanh như vậy, tôi nghĩ rằng nếu cậu ta duy trì tốc độ đó thì sẽ ngã gãy cổ mất.
Potter cũng chú ý tới Draco, cậu ấy theo sát phía sau Draco, thúc dục cây chổi Tia chớp, đuổi lên phía trước… cậu ta đuổi theo Draco… cậu ta vượt qua… sau đó bắt được trái banh Snitch vàng.
Mà khi đó điểm số cảu Gryffindor và Slytherin là tám mươi với hai mươi.
Toàn bộ khán đài Slytherin đột nhiên lặng ngắt.
Tôi nhìn ra bốn phía, biết được là Slytherin đã thua.
Sau đó đội Slytherin từ phòng thay quần áo rời đi, còn chúng tôi vẫn ở lại, nhìn Gryffindor kích động muốn hét rách cổ họng. Lão Hagrid đứng ở giữa Gryffindor vung vẩy vòng hoa đỏ tươi rất to với bọn họ, giáo sư McGonagall nghiêm khắc vậy mà cũng khóc và dùng cờ xí sát đó để lau nước mắt.
Wood nhận cúp từ tay cụ Dumbledore, anh ta khóc rồi đưa cúp cho Potter.
Harry Potter kiêu ngạo cười lớn, giơ cao chiếc cúp lên.
Lúc tôi trở lại phòng sinh hoạt chung, thấy chung quanh là các nhóm Slytherin chưa lấy lại tinh thần.
Blaise ngồi đối diện Parkinson, đang nói gì đó.
Tôi nhìn xung quanh, đi đến ngồi bên cạnh Blaise.
“Draco đâu?” Tôi nói.
Blaise nhún vai nói: “Ở trong phòng ngủ.”
“Vậy sao cậu vẫn ở đây?” tôi nói “Có lẽ cậu sẽ an ủi cậu ấy chút chứ.”
“Tớ nghĩ là cậu ấy muốn ở một mình.” Blaise nói, “Không ai trách cậu ấy.”
“Đó không phải là lỗi của cậu ấy, không có cái chổi nào có thể so sánh với Tia chớp.” Parkinson tức giận nói, “Potter chết tiệt, Tia chớp chết tiệt.”
Tôi rất lo lắng cho Draco, nhưng hôm sau, khi cậu ấy xuất hiện thì nhìn có vẻ vẫn ổn, mọi thứ đều ngay ngắn, cằm hơi nhấc lên, giống như ngày thường. Tôi không biết là cậu ta đã để xuống được tâm sự, hay vẫn là do tự tôn nho nhỏ của mình, nhưng tôi có thể biết là cậu ta chắc chắn sẽ không muốn người khác nhắc lại trận đấu ngày hôm qua.
“Tớ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.” Cậu ấy nói vậy, lười biếng dựa vào ghế sofa.
Tôi cũng không như lúc trước, muốn dạy bùa chú Vũ lạc cho tất cả các cầu thủ của các nhà, tôi nghĩ là một bùa chú không được sử dụng thật là một bùa chú đáng buồn. Các nhà khác cũng dễ nói thôi, nhưng nếu Draco nghe thấy tin tức nhà Gryffindor học được bùa chú này, có lẽ cậu ấy sẽ hận tôi lắm.
Mà hiện tại tôi cũng không có ý nghĩ muốn làm như vậy.
Quidditch rốt cuộc là so cái gì, kỹ thuật hay là cái chổi? Nếu là so kỹ thuật, thì tôi nghĩ rằng nên quy định một loại chổi toàn trường sử dụng. Cái chổi trong Quidditch, cũng không giống như giày chạy của nhóm điền kinh Muggle, kết quả so sánh là không đáng kể. Ít nhất trong trận đấu này, nếu Potter không có cây chổi Tia chớp kia, thì cậu ta không thể nào đuổi kịp Draco - bọn họ cách nhau xa như thế.
Kế tiếp là những ngày nhàn hạ, tôi đã quên mất những lần trước mọi người ở thời điểm này làm gì.
Draco rảnh rang thì thường xuyên sang phòng ngủ của tôi, có đôi khi Blaise cũng đến đây, sau đó chúng tôi cùng uống trà nói chuyện phiếm.
Knight thường xuyên không về ban đêm, tôi nghi ngờ là do Blaise - hứng thú của Blaise với Knight vẫn không giảm, cho dù mỗi lần nó nhìn thấy cậu ấy đều cắn.
Tôi không còn hứng thú với việc đảo ngược câu chú ngữ, lại bắt đầu nghiên cứu cách phá giải bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Tôi thử cách đổi câu bùa chú ngược, nhưng cũng giống như câu bùa chú nguyên gốc thì cũng không có hiệu quả gì đối với các con vật trúng bùa chú Đau đớn vĩnh viễn.
Những con chuột lại phản kháng, tôi cố gắng bắt hết khả năng thế nên cuối cùng không còn một con chuột nào dưới hầm.
Tôi buộc phải sử dụng phương pháp năm thứ hai tôi đã dùng, bố trí ở hành lang các kẹp có khả năng dò xét để bắt chuột, sau đó phóng bùa xáo trộn lên đó. Hiện tại tôi có thể phát hiện và cởi bỏ bùa chú xáo trộn, sẽ không lặp lại sai lầm giống năm đó.
Lúc bố trí thì tôi tìm được mấy cái kẹp bắt chuột năm trước, bên trong có các bộ xương nho nhỏ. Xem ra chúng có tính năng tốt, chỉ đáng thương mấy con chuột bị nhốt bên trong, tự dưng bị chết đói.
Draco cùng với Blaise có hứng thú với bùa chú Đau đớn vĩnh viễn. Nó không ảnh hưởng đến tính mạng, sử dụng rất ít ma lực, nhưng hiệu quả đủ ác độc, cho dù là Phù thủy có ma lực nhỏ cũng dễ dàng dùng nó làm tổn thương đến người trưởng thành. Các thuần huyết quý tộc luôn có hứng thú với các bùa chú tổn thương.
Nhưng từ khi tôi nhốt con chuột ở trong phòng ngủ, Draco rất ít đến nữa.
Tôi từng hỏi Draco lý do.
“Merlin ơi, cậu không nghe thấy gì? Những con chuột kêu làm cho tớ phiền lòng.” Draco ngạc nhiên nói, “Cậu làm thế nào để không để ý đến những cái đấy?”
Tôi cực kỳ bất ngờ với lý do này, tôi cứ nghĩ là tính sạch sẽ của thiếu gia bùng phát chứ.
Có lẽ, Draco còn mềm lòng hơn so với tưởng tượng của tôi.
Ban ngày tôi vẫn ở Thư viện như trước. Nhớ rõ năm nhất tôi thường xuyên thấy Blaise trong thư viện, nhưng sau đó tôi lại không thấy nữa. Tôi thấy rất kỳ lạ.
“À… cậu biết đấy,” Blaise nhẹ nhàng nói bâng quơ, “sách trong phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw có thể so sánh với Thư viện. Mà tớ lại biết vài bạn học tốt bụng nhà Ravenclaw.”
Tôi hiểu.
Trong thư viện tôi thường xuyên gặp nhóm tam giác vàng, bọn họ vẫn chưa từ bỏ chuyện của con Buckbeak, mỗi lần đều có quyển sách Căn bản thật dày ở bên người, nhìn có vẻ cực kỳ thân thiết.
Tôi không muốn quan tâm đến họ, nhưng xét đến người bạn gái duy nhất ở kiếp trước và kiếp này, ít ra tôi nên chào một câu.
Lần đầu tiên nghe tôi và Hermione gọi tên nhau, Weasley có biểu tình cực kỳ kinh ngạc.
“Cậu… cậu kêu cô ấy…” Weasley há hốc miệng.
“Đúng vậy, cậu không nghe nhầm đâu.” Hermione không kiên nhẫn lật sang trang, “Tớ và Sylvia là bạn bè, Ron.”
Weasley trừng mắt nhìn cô ấy.
“Cậu làm bạn với một Slytherin!” Cậu ta không thể tin được.
“Biểu hiện của cậu thật đáng sợ đó, Weasley.” Tôi mỉm cười, “Cậu nên biết là khi Draco nghe thấy tớ làm bạn với Hermione cũng không có phản ứng kịch liệt như cậu đâu.”
Weasley có vẻ mặt như ăn phải ruồi. Lát sau cậu ta đứng thẳng dậy nói: “Đó là đương nhiên, Hermione là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts, đến Malfoy cũng không thể phủ nhận điều này.”
“A, đừng như thế, Ron.” Hermione đỏ mặt, vùi đầu vào quyển sách.
“Ý của cậu là tôi không đủ xuất sắc thế nên cậu vùi đầu vào thành kiến của mình mà không thèm để ý đến phải không?” Tôi cười lạnh lùng, “Nói thật, tôi không thể lý giải bộ não cố chấp của cậu. Sự căm thù của cậu đối với tôi từ lần đầu gặp mặt, Weasley, cậu có thể cho tôi biết, trừ bỏ việc chú ý tôi thuộc nhà nào, cậu có chú ý tới mặt khác của tôi không? Thật sự đáng thương… Trừ sự cực đoan nhàm chán, trong não cậu còn có thể chứa cái gì chứ?”
Weasley đỏ mặt đứng bật dậy, nhưng Hermione đã sớm chặn cậu ta lại, chân thành nói với tôi: “Không, đương nhiên là cậu cũng rất xuất sắc, không ai có thể bỏ qua sự xuất sắc của cậu.”
Tôi không quen loại khen ngợi ngay trước mặt này, tôi hơi mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, tôi cười với cô ấy: “Cảm ơn. Tớ đi đây, tạm biệt.”
Weasley tức giận với Hermione: “Cậu điên rồi à?”
Tôi xoay người rời đi, tôi cảm thấy khoan khoái với sự phẫn nộ của Weasley.
Tác giả :
Hổ Bán Liên