[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Quyển 3 - Chương 89: Tia chớp và Hermione
Ban đầu Draco quyết định muốn xem Potter bị cười nhạo, đến buổi sáng hôm sau, Potter mang theo một cây chổi mới tinh xuất hiện trên dãy bàn Gryffindor.
“Tia chớp?” Draco ngạc nhiên vô cùng.
Tôi ngẩn ngơ nhìn về dãy bàn Gryffindor. Nhóm tiểu sư tử vây quanh Potter, đội trưởng Wood cầm cây chổi trân trọng giống như là đồ quý hiếm đặt ở giữa dãy bàn. Có cả Ravenclaw cùng Hufflepuff đến xem.
Tôi cười rộ lên.
“Đúng là lũ ngốc.” Tôi nói.
Draco không cười. Cậu ta nheo mắt đi sang đó cùng Crabbe và Goyle, một lát sau đã bình tĩnh trở về.
«Đó có phải là Tia chớp không ? " Đội trưởng Flint đi qua đây.
" Đúng vậy. " Draco tức giận nói, " Làm sao nó lại có cây chổi Tia chớp ? Em nghĩ là nó không thể mua được cây chổi đó ! "
" Đừng có ngu ngốc thế, Draco. " Tôi nói, " Đó chỉ là một cây chổi Tia chớp mà thôi. "
Đội trưởng Flint và Draco trừng lớn mắt như nhìn thấy quái vật nhìn tôi.
" Ôi Merlin ơi ! Đó chính là Tia chớp đấy ! " Đội trưởng Flint nhấn mạnh, " Tia chớp, Hopper, em có hiểu đó có nghĩa là thế nào không ? "
Tôi do dự nói : " … Là một cái chổi bay ? "
Blaise ngay lập tức phun nước bí đỏ.
Đội trưởng Flint nhanh chóng quay đầu ra một bên, rất rõ ràng là anh ấy khinh thường nói chuyện với tôi.
" Draco, chúng ta phải nghĩ cách… " Anh ấy và Draco ghé tai nói nhỏ.
Draco mang nụ cười xấu xa trở về chỗ ngồi, hình như có chút vội vàng.
" Bạn Draco, nếu cậu tin mình trung thành với Slytherin, " Tôi cười mà như không cười liếc mắt nhìn, " Có thể nói cho mình biết cậu dùng biện pháp gì để ngăn cản Potter ? "
" Đương nhiên, đương nhiên, làm sao mình có thể nghi ngờ cậu chứ ? Cậu là người đáng tin cậy. " Cậu ta ca ngợi một hồi, sau đó ho khan, mặt có chút hồng, " À… cậu cam đoan là không nói ? "
" Tớ thề trước Merlin. " Tôi nói.
“Bọn mình định hóa trang thành Giám ngục.” Draco nhỏ giọng nói.
Tôi cực kỳ hỗn loạn nhìn cậu. Toàn bộ Hogwarts đều biết Potter trước Giám ngục đều có phản ứng mạnh hơn người khác một chút… Lần trước cũng vì thế mà ngã từ trên trời xuống.
Bọn tôi hài hòa sống chung làm tôi quên, Draco là cậu nhóc đầy bụng ý xấu.
“Các cậu không đủ cao.” Tôi nêu ra sự thật đúng trọng tâm.
“À, được rồi.” Draco không kiên nhẫn nói, “Có Goyle và Crabbe. Mình sẽ đứng trên vai hai cậu ấy.”
“Được rồi, cho dù cậu giải quyết vấn đề chiều cao,” Tôi nói, “mình cũng không nghĩ là cậu nên làm vậy.”
Draco có vẻ tức giận.
“Cậu muốn bảo vệ thằng mặt thẹo đấy?” Draco nhìn đầy căm phẫn về phía dãy bàn Gryffindor, thở hổn hển nói, “Tớ biết từ trước đến giờ cậu đều đối xử với thằng đấy tốt lắm.”
“Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ bảo vệ cậu ấy, Draco. Cậu không thể vì tớ không muốn cậu khiêu khích cậu ấy mà lại coi là mình ở bên cậu ấy.” Tôi dở khóc dở cười nói, “Có thể cậu đồng ý bị thương, nhưng mình hi vọng cậu không phải đến Bệnh thất nữa.”
Draco nghi ngờ nhìn tôi.
“Merlin ơi! Hoạt động não của cậu đi, Draco.” Tôi không kiên nhẫn nói, “Hãy nghĩ lại trận Quidditch trước, Thần hộ vệ Phượng hoàng của giáo sư Dumbledore đã giải quyết ngay mười Giám ngục. Cậu cảm thấy bị Thần hộ vệ đánh cho là rất vinh quang?”
“Được rồi, cậu nói đúng.” Draco không tình nguyện nói, “Bọn mình chưa nghĩ tới điều này.”
“Nếu cậu khi đối mặt với Potter còn chút lý trí thì cậu cũng có thể nghĩ đến.” Tôi nói.
Draco hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này.
“Không phải cậu vừa mới mở rộng thêm một bùa chú mới à? Nó có tác dụng gì?”
“Là nhảy dù, Draco.” Tôi cố nén cười nói, “Mấy ngày nghỉ mình đã hoàn thiện một phần, nhưng gần đây là sợ không có thời gian.”
“Vì sao?” Draco cau mày hỏi.
“Cậu biết rồi còn gì, Draco.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, “Nếu không phải cậu sung sướng tố cáo với giáo sư Snape… thì tớ đã không bị phạt trong một tháng rồi.”
“Này! Cậu coi mình là thằng khốn chỉ biết mách lẻo à!” Draco kêu lên, “Cậu có dám nói đây không phải là điều cậu phải nhận à? Cậu có dám không?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta cũng không yếu thế trừng lại tôi.
“Được thôi, mình vốn nghĩ có thể dùng trong trận đấu tới của Slytherin.” Tôi tức giận nói, “Nhưng bây giờ thì sau một tháng mới có thể dùng.” Tôi quyết định không nói với cậu ta nữa, tôi không muốn cãi nhau với một thằng nhóc.
“Đẩy nhanh tiến độ thì cậu có thể kịp đấy.” Draco nói.
“Hi vọng là thế.” Tôi nói. Nhưng tôi cũng có thể làm nhanh hơn chút.
Hôm nay là Chủ nhật, một ngày không có tiết học nào.
Tôi không đi xem trận đấu giữa Gryffindor và Ravenclaw, tôi không thích Quidditch lắm. Sau bữa sáng, tôi đến Thư viện, tìm đọc các tư liệu cần để cải tạo bùa chú.
Bữa ăn trưa, tôi nghe nói Gryffindor đã thắng.
" Nếu không có Tia chớp, Potter nhất định sẽ bị Tầm thủ của Ravenclaw bỏ xa hai trăm thước ! " Draco không cam lòng nói.
Buổi chiều trở lại Thư viện, tôi thấy Granger đã ở đây. Cô ấy ngồi ở vị trí mà trước kia nhóm ba người hay ngồi, ôm một quyển sách thật dày không nhúc nhích, bốn phía đều để rất nhiều sách thật dầy.
Nhưng bên cạnh lại không có hai người kia.
Tôi nghĩ đến điều mà Draco đã nói - bởi vì mèo của cô ấy ăn con chuột của Weasley, cho nên bọn họ giận nhau.
Tôi nhẹ nhàng đi đến, phát hiện bả vai của cô ấy run run.
" Granger ? " Tôi do dự kêu lên.
“A!” Granger giật mình, nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt, “Hopper?”
Tôi lo lắng nhìn cô ấy sưng đỏ hai mắt, bỗng nhiên thấy hối hận vì đã quấy rầy cô ấy.
“Thật kéo, mình lại gặp cậu ở đây.” Tôi cười với cô.
“Bởi vì trong trường học chỉ có hai chúng ta là hiểu tầm quan trọng của việc học.” Cô cười gượng gạo, trong mắt vẫn còn nước mắt.
“Cậu ổn chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
“À, đương nhiên. Mình vẫn ổn.” Cô mạnh mẽ ngẩng mặt lên.
“Nhìn cậu không ổn chút nào.” Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh cô, “Không phải lo lắng - mình chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút.”
“Không, không có gì hay để nói.” Granger mạnh mẽ nói. Nhưng ngay lập tức cô ấy lại khóc, cô dùng tay áo rộng thùng thình che mặt.
“Tớ chỉ không hiểu được,” cô nức nở nói, “Tớ chỉ muốn tốt cho bọn họ. Làm sao biết cái chổi Tia chớp có an toàn hay không? Ai lại tặng quà Giáng sinh mà không đề tên người gửi? Nhỡ lại có bùa chú độc ác ở trong ấy? Các cậu ấy mặc kệ chuyện này, bọn họ xem mình là một kẻ mách lẻo đáng ghét, không thể tha thứ được khi tớ làm cho cây chổi bị trừ giải nó. Merlin chứng giám, đó chỉ là một cây chổi.”
Hóa ra cây chổi Tia chớp là quà Giáng sinh của cậu ta. Tôi cũng hiểu tại sao quà Giáng sinh mà đến bây giờ mới mang ra.
Tôi vỗ vỗ lưng của cô ấy, thử thăm dò: “Có lẽ là trước khi làm, cậu nên bàn bạc với bọn họ chứ?”
“Bàn bạc có tác dụng à?” Granger the thé nói, “Cho dù là bàn bạc thì bọn họ cũng không đồng ý!”
… Tôi phải thừa nhận là cô ấy nói đúng.
“… Ít nhất bọn họ biết sự quan tâm của cậu.” Tôi an ủi cô ấy.
“Đương nhiên, bọn họ biết là tớ quan tâm! Nhưng bọn họ không tha thứ cho mình!” Granger nức nở nói, “Tớ không chịu nổi bọn họ nữa rồi! Harry cũng vậy! Ron cũng thế, cậu ta không có chứng cớ chắc chắn là con Crookshanks ăn con Scrabbers!”
“Scrabbers? Là con chuột của Weasley?” Tôi hỏi.
“Đúng thế! Con chuột đó đã sống hơn mười năm, ai mà biết được có thể là nó chết già chứ!” Granger khóc nức nở, “Cho dù Crookshanks ăn luôn nói, thì đó cũng không phải là mình làm! Nó làm việc mà mỗi con mèo đều làm, đúng không?”
Tôi há miệng thở dốc. Tôi không muốn làm cái chuyện châm ngòi ly dán, cho nên tôi chỉ có thể nói: “Bọn họ thật quá đáng!”
“Đúng thế!” Granger nói, “Còn chuyện của bác Hagrid, bọn họ quên sạch! Hiện tại chỉ có một mình tớ vội vàng tra các án kiện cũ, mà bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Tia chớp! Bọn họ thấy cái chổi bay và con chuột quan trọng hơn bạn bè!”
Tôi nhìn sách vở xung quanh Granger, đúng là tất cả những cuốn sách đó đều là các vụ án mà Sinh vật Huyền bí phạm tội, hoặc có liên quan.
“Cậu quá căng thẳng.” Tôi nói, “Có lẽ cậu cần thả lỏng đi.”
“Mình không thể … không thể…” Granger đau đớn nói.
“Không, cậu có thể, nếu bọn họ không cần cậu, cậu có thể kết bạn với những người khác. Không,” tôi ngăn cô ấy nói chen vào, “Tớ không bảo cậu không làm bạn với họ nữa. Tớ chỉ nghĩ là, phạm vi kết bạn của cậu rất nhỏ, nên khi cậu cãi nhau với bọn họ thì cảm thấy không chịu nổi. Nhiều bạn bè rất tuyệt vời. Ít nhất khi cậu buồn bã thì có người để tâm sự, không phải chịu đựng. Bất kể ai đều có thể trở thành bạn bè, Granger, mỗi người đều có những ưu điểm, có đôi khi điều đó chỉ có thể biết được khi trở thành bạn của họ.”
Granger khó hiểu nhìn tôi.
“Đúng thế, cậu cũng biết mình,” tôi do dự nói, “… xuất thân từ Muggle, ở Slytherin cũng không được chào đón. Cậu nhớ năm thứ nhất và năm thứ hai của mình trải qua như thế nào đúng không? Khi đó nguyện vọng của mình là có một nơi không bị quấy rối ở đấy.”
Granger không nức nở nữa.
“Nhưng hiện tại nhìn cậu tốt lắm.” Cô nói.
“Đúng thế. Tôi lúc đó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vui vẻ hòa thuận chung sống với bọn Draco.” Tôi nghĩ đến Draco ngây thơ lại ngại ngùng, cảm thấy lòng ngòn ngọt, “Này, đừng có nhíu mày. Draco có thể là không đối tốt với Gryffindor, nhưng cậu biết là cậu ta đối xử rất tốt với bạn bè.”
Granger cau mày mơ màng nói: " Có lẽ thế. "
Tôi cười rộ lên.
“Cậu có nhớ lời cái mũ phân nhà nói không? Nó nói ở Slytherin sẽ tìm thấy tình bạn thật sự.” Tôi nói.
“Đúng thế.” Granger nói.
“Nó chính xác đấy, Slytherin đều cực kỳ bao che cho nhau. Tớ dám đảm bảo, nếu tớ có chuyện gì, Draco sẽ nguyện ý trợ giúp tớ.” Tôi nói, “Tớ muốn nói trong tình huống này, có những người chỉ khi trở thành bạn bè thì mới có thể chú ý tới. Đến cả Draco, cái tên xấu xa đó cũng có ưu điểm của mình. Mình còn có thể khẳng định là cậu ta vô cùng thưởng thức cậu đấy.”
“Thưởng thức mình?” Granger nhìn như là quá hoảng sợ.
" Đương nhiên, đương nhiên rồi. " Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, " Cậu là một Phù thủy xuất sắc, tôi tin tưởng có rất nhiều Slytherin giống cậu ta đều chú ý tới cậu, không thể nào lại không có ai khác chú ý tới cậu. Cậu nên thử kết bạn với một vài người nữa, cậu sẽ phát hiện có rất nhiều người thích chung sống với cậu. "
Granger không có tự tin nói : " Tớ á ? "
" Này, đừng như thế, bình thường cậu rất tự tin mà ? Tin tưởng bản thân cậu rất xuất sắc đi. " Tôi nói, " À, nhìn cậu có vẻ không dễ tiếp xúc… Cậu luôn nhanh mồm nhanh miệng. Có lẽ cậu nên diễn đạt uyển chuyển hơn chút. "
Granger ngại ngùng lau nước mắt, cười cười.
" Cám ơn cậu. " Cô chân thành nói, " Mình có thể gọi cậu là Sylvia không ? "
" Tất nhiên rồi. Mình cũng có thể gọi cậu là Hermione chứ ? " Tôi nói, " Mình nghĩ là ở lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ở Hogwarts nên làm như thế này rồi cơ. "
“Tia chớp?” Draco ngạc nhiên vô cùng.
Tôi ngẩn ngơ nhìn về dãy bàn Gryffindor. Nhóm tiểu sư tử vây quanh Potter, đội trưởng Wood cầm cây chổi trân trọng giống như là đồ quý hiếm đặt ở giữa dãy bàn. Có cả Ravenclaw cùng Hufflepuff đến xem.
Tôi cười rộ lên.
“Đúng là lũ ngốc.” Tôi nói.
Draco không cười. Cậu ta nheo mắt đi sang đó cùng Crabbe và Goyle, một lát sau đã bình tĩnh trở về.
«Đó có phải là Tia chớp không ? " Đội trưởng Flint đi qua đây.
" Đúng vậy. " Draco tức giận nói, " Làm sao nó lại có cây chổi Tia chớp ? Em nghĩ là nó không thể mua được cây chổi đó ! "
" Đừng có ngu ngốc thế, Draco. " Tôi nói, " Đó chỉ là một cây chổi Tia chớp mà thôi. "
Đội trưởng Flint và Draco trừng lớn mắt như nhìn thấy quái vật nhìn tôi.
" Ôi Merlin ơi ! Đó chính là Tia chớp đấy ! " Đội trưởng Flint nhấn mạnh, " Tia chớp, Hopper, em có hiểu đó có nghĩa là thế nào không ? "
Tôi do dự nói : " … Là một cái chổi bay ? "
Blaise ngay lập tức phun nước bí đỏ.
Đội trưởng Flint nhanh chóng quay đầu ra một bên, rất rõ ràng là anh ấy khinh thường nói chuyện với tôi.
" Draco, chúng ta phải nghĩ cách… " Anh ấy và Draco ghé tai nói nhỏ.
Draco mang nụ cười xấu xa trở về chỗ ngồi, hình như có chút vội vàng.
" Bạn Draco, nếu cậu tin mình trung thành với Slytherin, " Tôi cười mà như không cười liếc mắt nhìn, " Có thể nói cho mình biết cậu dùng biện pháp gì để ngăn cản Potter ? "
" Đương nhiên, đương nhiên, làm sao mình có thể nghi ngờ cậu chứ ? Cậu là người đáng tin cậy. " Cậu ta ca ngợi một hồi, sau đó ho khan, mặt có chút hồng, " À… cậu cam đoan là không nói ? "
" Tớ thề trước Merlin. " Tôi nói.
“Bọn mình định hóa trang thành Giám ngục.” Draco nhỏ giọng nói.
Tôi cực kỳ hỗn loạn nhìn cậu. Toàn bộ Hogwarts đều biết Potter trước Giám ngục đều có phản ứng mạnh hơn người khác một chút… Lần trước cũng vì thế mà ngã từ trên trời xuống.
Bọn tôi hài hòa sống chung làm tôi quên, Draco là cậu nhóc đầy bụng ý xấu.
“Các cậu không đủ cao.” Tôi nêu ra sự thật đúng trọng tâm.
“À, được rồi.” Draco không kiên nhẫn nói, “Có Goyle và Crabbe. Mình sẽ đứng trên vai hai cậu ấy.”
“Được rồi, cho dù cậu giải quyết vấn đề chiều cao,” Tôi nói, “mình cũng không nghĩ là cậu nên làm vậy.”
Draco có vẻ tức giận.
“Cậu muốn bảo vệ thằng mặt thẹo đấy?” Draco nhìn đầy căm phẫn về phía dãy bàn Gryffindor, thở hổn hển nói, “Tớ biết từ trước đến giờ cậu đều đối xử với thằng đấy tốt lắm.”
“Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ bảo vệ cậu ấy, Draco. Cậu không thể vì tớ không muốn cậu khiêu khích cậu ấy mà lại coi là mình ở bên cậu ấy.” Tôi dở khóc dở cười nói, “Có thể cậu đồng ý bị thương, nhưng mình hi vọng cậu không phải đến Bệnh thất nữa.”
Draco nghi ngờ nhìn tôi.
“Merlin ơi! Hoạt động não của cậu đi, Draco.” Tôi không kiên nhẫn nói, “Hãy nghĩ lại trận Quidditch trước, Thần hộ vệ Phượng hoàng của giáo sư Dumbledore đã giải quyết ngay mười Giám ngục. Cậu cảm thấy bị Thần hộ vệ đánh cho là rất vinh quang?”
“Được rồi, cậu nói đúng.” Draco không tình nguyện nói, “Bọn mình chưa nghĩ tới điều này.”
“Nếu cậu khi đối mặt với Potter còn chút lý trí thì cậu cũng có thể nghĩ đến.” Tôi nói.
Draco hừ một tiếng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này.
“Không phải cậu vừa mới mở rộng thêm một bùa chú mới à? Nó có tác dụng gì?”
“Là nhảy dù, Draco.” Tôi cố nén cười nói, “Mấy ngày nghỉ mình đã hoàn thiện một phần, nhưng gần đây là sợ không có thời gian.”
“Vì sao?” Draco cau mày hỏi.
“Cậu biết rồi còn gì, Draco.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, “Nếu không phải cậu sung sướng tố cáo với giáo sư Snape… thì tớ đã không bị phạt trong một tháng rồi.”
“Này! Cậu coi mình là thằng khốn chỉ biết mách lẻo à!” Draco kêu lên, “Cậu có dám nói đây không phải là điều cậu phải nhận à? Cậu có dám không?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta cũng không yếu thế trừng lại tôi.
“Được thôi, mình vốn nghĩ có thể dùng trong trận đấu tới của Slytherin.” Tôi tức giận nói, “Nhưng bây giờ thì sau một tháng mới có thể dùng.” Tôi quyết định không nói với cậu ta nữa, tôi không muốn cãi nhau với một thằng nhóc.
“Đẩy nhanh tiến độ thì cậu có thể kịp đấy.” Draco nói.
“Hi vọng là thế.” Tôi nói. Nhưng tôi cũng có thể làm nhanh hơn chút.
Hôm nay là Chủ nhật, một ngày không có tiết học nào.
Tôi không đi xem trận đấu giữa Gryffindor và Ravenclaw, tôi không thích Quidditch lắm. Sau bữa sáng, tôi đến Thư viện, tìm đọc các tư liệu cần để cải tạo bùa chú.
Bữa ăn trưa, tôi nghe nói Gryffindor đã thắng.
" Nếu không có Tia chớp, Potter nhất định sẽ bị Tầm thủ của Ravenclaw bỏ xa hai trăm thước ! " Draco không cam lòng nói.
Buổi chiều trở lại Thư viện, tôi thấy Granger đã ở đây. Cô ấy ngồi ở vị trí mà trước kia nhóm ba người hay ngồi, ôm một quyển sách thật dày không nhúc nhích, bốn phía đều để rất nhiều sách thật dầy.
Nhưng bên cạnh lại không có hai người kia.
Tôi nghĩ đến điều mà Draco đã nói - bởi vì mèo của cô ấy ăn con chuột của Weasley, cho nên bọn họ giận nhau.
Tôi nhẹ nhàng đi đến, phát hiện bả vai của cô ấy run run.
" Granger ? " Tôi do dự kêu lên.
“A!” Granger giật mình, nhanh chóng dùng ống tay áo lau mặt, “Hopper?”
Tôi lo lắng nhìn cô ấy sưng đỏ hai mắt, bỗng nhiên thấy hối hận vì đã quấy rầy cô ấy.
“Thật kéo, mình lại gặp cậu ở đây.” Tôi cười với cô.
“Bởi vì trong trường học chỉ có hai chúng ta là hiểu tầm quan trọng của việc học.” Cô cười gượng gạo, trong mắt vẫn còn nước mắt.
“Cậu ổn chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
“À, đương nhiên. Mình vẫn ổn.” Cô mạnh mẽ ngẩng mặt lên.
“Nhìn cậu không ổn chút nào.” Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh cô, “Không phải lo lắng - mình chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút.”
“Không, không có gì hay để nói.” Granger mạnh mẽ nói. Nhưng ngay lập tức cô ấy lại khóc, cô dùng tay áo rộng thùng thình che mặt.
“Tớ chỉ không hiểu được,” cô nức nở nói, “Tớ chỉ muốn tốt cho bọn họ. Làm sao biết cái chổi Tia chớp có an toàn hay không? Ai lại tặng quà Giáng sinh mà không đề tên người gửi? Nhỡ lại có bùa chú độc ác ở trong ấy? Các cậu ấy mặc kệ chuyện này, bọn họ xem mình là một kẻ mách lẻo đáng ghét, không thể tha thứ được khi tớ làm cho cây chổi bị trừ giải nó. Merlin chứng giám, đó chỉ là một cây chổi.”
Hóa ra cây chổi Tia chớp là quà Giáng sinh của cậu ta. Tôi cũng hiểu tại sao quà Giáng sinh mà đến bây giờ mới mang ra.
Tôi vỗ vỗ lưng của cô ấy, thử thăm dò: “Có lẽ là trước khi làm, cậu nên bàn bạc với bọn họ chứ?”
“Bàn bạc có tác dụng à?” Granger the thé nói, “Cho dù là bàn bạc thì bọn họ cũng không đồng ý!”
… Tôi phải thừa nhận là cô ấy nói đúng.
“… Ít nhất bọn họ biết sự quan tâm của cậu.” Tôi an ủi cô ấy.
“Đương nhiên, bọn họ biết là tớ quan tâm! Nhưng bọn họ không tha thứ cho mình!” Granger nức nở nói, “Tớ không chịu nổi bọn họ nữa rồi! Harry cũng vậy! Ron cũng thế, cậu ta không có chứng cớ chắc chắn là con Crookshanks ăn con Scrabbers!”
“Scrabbers? Là con chuột của Weasley?” Tôi hỏi.
“Đúng thế! Con chuột đó đã sống hơn mười năm, ai mà biết được có thể là nó chết già chứ!” Granger khóc nức nở, “Cho dù Crookshanks ăn luôn nói, thì đó cũng không phải là mình làm! Nó làm việc mà mỗi con mèo đều làm, đúng không?”
Tôi há miệng thở dốc. Tôi không muốn làm cái chuyện châm ngòi ly dán, cho nên tôi chỉ có thể nói: “Bọn họ thật quá đáng!”
“Đúng thế!” Granger nói, “Còn chuyện của bác Hagrid, bọn họ quên sạch! Hiện tại chỉ có một mình tớ vội vàng tra các án kiện cũ, mà bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Tia chớp! Bọn họ thấy cái chổi bay và con chuột quan trọng hơn bạn bè!”
Tôi nhìn sách vở xung quanh Granger, đúng là tất cả những cuốn sách đó đều là các vụ án mà Sinh vật Huyền bí phạm tội, hoặc có liên quan.
“Cậu quá căng thẳng.” Tôi nói, “Có lẽ cậu cần thả lỏng đi.”
“Mình không thể … không thể…” Granger đau đớn nói.
“Không, cậu có thể, nếu bọn họ không cần cậu, cậu có thể kết bạn với những người khác. Không,” tôi ngăn cô ấy nói chen vào, “Tớ không bảo cậu không làm bạn với họ nữa. Tớ chỉ nghĩ là, phạm vi kết bạn của cậu rất nhỏ, nên khi cậu cãi nhau với bọn họ thì cảm thấy không chịu nổi. Nhiều bạn bè rất tuyệt vời. Ít nhất khi cậu buồn bã thì có người để tâm sự, không phải chịu đựng. Bất kể ai đều có thể trở thành bạn bè, Granger, mỗi người đều có những ưu điểm, có đôi khi điều đó chỉ có thể biết được khi trở thành bạn của họ.”
Granger khó hiểu nhìn tôi.
“Đúng thế, cậu cũng biết mình,” tôi do dự nói, “… xuất thân từ Muggle, ở Slytherin cũng không được chào đón. Cậu nhớ năm thứ nhất và năm thứ hai của mình trải qua như thế nào đúng không? Khi đó nguyện vọng của mình là có một nơi không bị quấy rối ở đấy.”
Granger không nức nở nữa.
“Nhưng hiện tại nhìn cậu tốt lắm.” Cô nói.
“Đúng thế. Tôi lúc đó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vui vẻ hòa thuận chung sống với bọn Draco.” Tôi nghĩ đến Draco ngây thơ lại ngại ngùng, cảm thấy lòng ngòn ngọt, “Này, đừng có nhíu mày. Draco có thể là không đối tốt với Gryffindor, nhưng cậu biết là cậu ta đối xử rất tốt với bạn bè.”
Granger cau mày mơ màng nói: " Có lẽ thế. "
Tôi cười rộ lên.
“Cậu có nhớ lời cái mũ phân nhà nói không? Nó nói ở Slytherin sẽ tìm thấy tình bạn thật sự.” Tôi nói.
“Đúng thế.” Granger nói.
“Nó chính xác đấy, Slytherin đều cực kỳ bao che cho nhau. Tớ dám đảm bảo, nếu tớ có chuyện gì, Draco sẽ nguyện ý trợ giúp tớ.” Tôi nói, “Tớ muốn nói trong tình huống này, có những người chỉ khi trở thành bạn bè thì mới có thể chú ý tới. Đến cả Draco, cái tên xấu xa đó cũng có ưu điểm của mình. Mình còn có thể khẳng định là cậu ta vô cùng thưởng thức cậu đấy.”
“Thưởng thức mình?” Granger nhìn như là quá hoảng sợ.
" Đương nhiên, đương nhiên rồi. " Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, " Cậu là một Phù thủy xuất sắc, tôi tin tưởng có rất nhiều Slytherin giống cậu ta đều chú ý tới cậu, không thể nào lại không có ai khác chú ý tới cậu. Cậu nên thử kết bạn với một vài người nữa, cậu sẽ phát hiện có rất nhiều người thích chung sống với cậu. "
Granger không có tự tin nói : " Tớ á ? "
" Này, đừng như thế, bình thường cậu rất tự tin mà ? Tin tưởng bản thân cậu rất xuất sắc đi. " Tôi nói, " À, nhìn cậu có vẻ không dễ tiếp xúc… Cậu luôn nhanh mồm nhanh miệng. Có lẽ cậu nên diễn đạt uyển chuyển hơn chút. "
Granger ngại ngùng lau nước mắt, cười cười.
" Cám ơn cậu. " Cô chân thành nói, " Mình có thể gọi cậu là Sylvia không ? "
" Tất nhiên rồi. Mình cũng có thể gọi cậu là Hermione chứ ? " Tôi nói, " Mình nghĩ là ở lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ở Hogwarts nên làm như thế này rồi cơ. "
Tác giả :
Hổ Bán Liên