[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau
Chương 27: Hú… ăn luôn
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Ôn Chấn Hoa giương mắt nhìn cửa phòng con gái, toan giãy ra, nào ngờ Đường Tường Hi lại nắm chặt tay cậu không chịu thả, tách hai chân ra để cậu ngồi trên đùi hắn.
“Đáp ứng em đi đón Ôn Đế, nhưng nói được lại không làm được.” Đường Tường Hi ôm chặt eo Ôn Chấn Hoa, hắn ngẩng đầu hôn lên môi cậu, “Sẽ không có lần sau, anh hứa đấy.” Hắn vừa mới có cơ hội kết giao, không thể vì nguyên nhân này mà khiến Ôn Chấn Hoa thất vọng về hắn được.
“Biết thế là tốt rồi.” Ôn Chấn Hoa hừ một tiếng, đè vai hắn lại, hai chân dùng sức muốn thoát khỏi hắn, “Mau buông ra, Ôn Đế ra bây giờ.”
“Ra thì ra chứ, bé cưng cũng đâu phải người ngoài.” Một tay Đường Tường Hi giữ chặt eo cậu, tay còn lại vuốt ve lưng cậu, dựa sát mặt vào ngực Ôn Chấn Hoa, cọ cọ xác định vị trí, sau khi cảm giác được điểm nổi lên thì lập tức dùng môi ngậm lấy, rồi cọ xát cách lớp áo sơ mi.
“Nè, anh làm gì… Ưm…” Ôn Chấn Hoa vừa dùng tay đè vừa nắm chặt lấy vai hắn, xoay xoay thắt lưng muốn trốn, trên gương mặt đã nhiễm một màu đỏ nhạt.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!” Đường Tường Hi ưỡn thẳng lưng thở dồn dập, vật dưới quần tây đã hoàn toàn cứng ngắc đang cọ xát vào mông Ôn Chấn Hoa.
Cho dù cách vài lớp quần nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của vật nọ, Ôn Chấn Hoa lập tức thẳng lưng không dám lộn xộn, bất kì lúc nào Ôn Đế cũng có thể đi ra.
“Đã nói buông ra rồi kia mà! Bộ anh có thể phát tình mọi lúc mọi nơi hả?” Cậu hạ giọng trách mắng.
“Là tại em nhúc nhích đấy.” Đường Tường Hi tỏ vẻ oan ức, lúc bắt đầu hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn ăn một tý đậu hũ của bảo bối mà thôi.
“Thế cuối cùng vẫn là lỗi của em à?” Mặt Ôn Chấn Hoa không chút thay đổi nhìn Đường Tường Hi, “Mau buông em ra!”
“Là anh sai, là anh sai! Là do nó không có khí phách!” Đường Tường Hi chuyển động hạ thân, ngoài miệng liên tục nhận sai, thế nhưng tay lại chẳng hề nới lỏng ra chút nào.
“Anh!” Đối với tên mặt dày này, Ôn Chấn Hoa đã hoàn toàn bó tay, vật cứng cứng kia đang cọ xát dưới mông, trong đầu xuất hiện bộ dáng to lớn uy vũ của nó, lưng lập tức mềm nhũn, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt vừa lưu manh vừa vô cùng không cam lòng của Đường Tường Hi, bèn cắn răng vùng dậy, sức của cậu không phải yếu, nếu thực sự dùng đến thì ngay cả Đường Tường Hi cũng khó mà áp chế, huống chi tư thế bây giờ của hai người thì cậu có lợi hơn.
Đường Tường Hi không hề nghĩ ngợi đã đặt tay lên thứ giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mở năm ngón tay ra rồi túm lấy.
Cạch—
Tiếng đóng cửa khiến thân thể hai người lập tức cứng lại.
“Papi, daddy, hai người đang chơi gì vậy? Con cũng muốn chơi nữa.”
Ôn Chấn Hoa nghe thấy tiếng con gái thì lập tức ngồi dậy, ngẩng đầu đã thấy con bé đứng ở trước cửa phòng nhìn mình với Đường Tường Hi.
Lúc này cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bọn họ còn có ghế salon che đi nơi quan trọng nhất kia.
Đường Tường Hi cứng ngắt quay đầu nhìn lại, nhác thấy con gái chạy đến, hắn nhanh chóng mở miệng: “Chờ một chút chờ một chút! Bé cưng không nên cử động!”
Đường Ôn Đế dừng chân, chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn cha.
Ôn Chấn Hoa cúi đầu dòm Đường Tường Hi, nhìn theo ánh mắt hắn, nhất thời chán nản, thì ra là còn cứng!
“Papi, daddy?” Đường Ôn Đế nghiêng đầu, đi qua, “Hai người đang làm gì thế?”
Ôn Chấn Hoa đặt mông ngồi trên đùi Đường Tường Hi, nghiêng người che lại nơi nào đó.
Đường Tường Hi cười gượng vài tiếng, “Chúng ta… chúng ta đang chơi… chơi… trò chơi.”
“Trò chơi? Chơi cái gì ạ?” Đường Ôn Đế đi đến trước mặt hai người.
“Chơi trò tiếp xúc thân thể ấy.” Đường Tường Hi nói thầm một câu, bị Ôn Chấn Hoa nghe được bèn nhéo một cái, hắn lập tức kêu ‘á’ lên.
“Ôn Đế à, con làm bài xong hết chưa?” Ôn Chấn Hoa vội ho một tiếng, tính nói lảng sang chuyện khác, cơ mà cái tư thế này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
“Xong rồi ạ, chị tiểu Phàm dạy con làm.” Đường Ôn Đế gật đầu, leo lên salon kiên trì hỏi bọn họ, “Rốt cuộc hai người đang chơi gì vậy ạ?”
“Chơi… chơi…” Ôn Chấn Hoa dùng khuỷu tay húc Đường Tường Hi, “Nè, chúng ta đang chơi cái gì?!”
“Hả? Chơi… chúng ta… chúng ta… đang chơi trò ôm nhau.” Đường Tường Hi đảo mắt, “Nào, bé cưng ngồi vào lòng papi của con đi.”
“Này!” Ôn Chấn Hoa thấp giọng quát.
“Sẽ ổn ngay thôi mà.” Đường Tường Hi vỗ vỗ lưng Ôn Chấn Hoa, hắn nói khẽ.
Đường Ôn Đế thích thú nhào vào lòng Ôn Chấn Hoa ngồi.
“Ối ối, đè chết daddy rồi.” Đường Tường Hi la lớn, một tay choàng dưới đầu gối Ôn Chấn Hoa, tay còn lại ôm lưng cậu rồi chậm rãi đứng lên, “Bé cưng mau ôm chặt papi con nào.”
Ôn Chấn Hoa thầm cả kinh, cậu nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ Đường Tường Hi.
“Ah——- Ha ha ha.” Đường Ôn Đế hét lên một tiếng, sau đó lập tức mở miệng cười to.
“Daddy lợi hại không?” Đường Tường Hi ôm hai người xoay một vòng.
“Ha ha ha, lợi hại ạ, ha ha ha.” Đường Ôn Đế cười nói.
“Được rồi được rồi.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu mỉm cười, “Mau thả bọn em xuống đi!”
Nhưng cậu chưa nói xong đã bị Đường Tường Hi bế chạy đi.
Đường Tường Hi chạy quanh salon một vòng, sau đó nhẹ nhàng thả hai người lên ghế.
“Ha ha ha, ha ha ha ha.” Đường Ôn Đế ngồi trong lòng papi cười thật tươi.
Ôn Chấn Hoa liếc mắt nhìn Đường Tường Hi đang thở hổn hển, vỗ vỗ ngực con gái giúp nó dễ thở.
Đường Tường Hi kiệt sức ngã phịch xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, mỉm cười nhìn hai người, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc đến phát điên!
“Được rồi Ôn Đế, chúng ta cùng làm bữa tối được không nào?” Nghỉ ngơi một lát, Ôn Chấn Hoa bế con gái lên.
“Được ạ.” Đường Ôn Đế gật đầu, cùng papi làm bữa tối là vui nhất.
“Anh cũng muốn làm.” Đường Tường Hi giơ tay nói, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
“Trước khi làm bữa tối thì phải làm gì nhỉ?” Ôn Chấn Hoa bế con gái đến phòng bếp.
“Đầu tiên là phải rửa tay.” Đường Ôn Đế ngoan ngoãn trả lời, sau đó nhảy khỏi người papi, ba người cùng nhau rửa tay.
Sau khi rửa tay, Ôn Chấn Hoa lấy ra một ít bột mì bỏ vào thau nhôm, sau đó bắt đầu đổ thêm chút nước, nhồi tới khi bột mì thành hình, mới rắc thêm một ít bột mì nữa, ”Cái này cần phải làm mỏng một chút, nếu không sẽ rất khó chín.” Nói xong cậu đứng bên cạnh làm thử cho hai cha con kia xem.
“Được.” Đường Tường Hi và Đường Ôn Đế liếc nhau, hai miệng một lời, sau đó lập tức nhào qua.
“Ôn Đế con đang làm gì vậy?” Ôn Chấn Hoa nhéo mặt con hỏi.
“Con đang làm *Hắc tử béo ú.” Đường Ôn Đế chìa tay khoe papi với daddy Hắc tử tròn tròn mình vừa làm xong.
*Hắc tử là tên con mèo đen ở chapter 17.
“Ôn Đế làm đẹp quá, rất có mắt thẩm mĩ.” Ôn Chấn Hoa chỉ vào Hắc tử tròn tròn rồi cười nói.
“Ôn Đế thật lợi hại.” Đường Tường Hi phụ họa, hắn cũng khoe thành phẩm hình tròn trong tay.
“Vậy daddy làm gì thế ạ?” Đường Ôn Đế nhìn hình mặt người trên tay Đường Tường Hi.
“Daddy làm papi của con đó.” Đường Tường Hi liếc mắt nhìn Ôn Chấn Hoa một cái, đoạn cười nói với con gái, “Chờ làm xong rồi nấu chín, daddy sẽ nuốt chửng papi con luôn.”
“Con cũng làm daddy, chút nữa sẽ ăn sạch daddy luôn.” Đường Ôn Đế cười nói.
“Được rồi, papi cũng làm tiểu Ôn Đế nhà chúng ta.” Ôn Chấn Hoa trừng mắt lườm Đường Tường Hi, sau đó nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con gái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Daddy đúng là không có phẩm hạnh đạo đức gì cả!
“Đáp ứng em đi đón Ôn Đế, nhưng nói được lại không làm được.” Đường Tường Hi ôm chặt eo Ôn Chấn Hoa, hắn ngẩng đầu hôn lên môi cậu, “Sẽ không có lần sau, anh hứa đấy.” Hắn vừa mới có cơ hội kết giao, không thể vì nguyên nhân này mà khiến Ôn Chấn Hoa thất vọng về hắn được.
“Biết thế là tốt rồi.” Ôn Chấn Hoa hừ một tiếng, đè vai hắn lại, hai chân dùng sức muốn thoát khỏi hắn, “Mau buông ra, Ôn Đế ra bây giờ.”
“Ra thì ra chứ, bé cưng cũng đâu phải người ngoài.” Một tay Đường Tường Hi giữ chặt eo cậu, tay còn lại vuốt ve lưng cậu, dựa sát mặt vào ngực Ôn Chấn Hoa, cọ cọ xác định vị trí, sau khi cảm giác được điểm nổi lên thì lập tức dùng môi ngậm lấy, rồi cọ xát cách lớp áo sơ mi.
“Nè, anh làm gì… Ưm…” Ôn Chấn Hoa vừa dùng tay đè vừa nắm chặt lấy vai hắn, xoay xoay thắt lưng muốn trốn, trên gương mặt đã nhiễm một màu đỏ nhạt.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!” Đường Tường Hi ưỡn thẳng lưng thở dồn dập, vật dưới quần tây đã hoàn toàn cứng ngắc đang cọ xát vào mông Ôn Chấn Hoa.
Cho dù cách vài lớp quần nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của vật nọ, Ôn Chấn Hoa lập tức thẳng lưng không dám lộn xộn, bất kì lúc nào Ôn Đế cũng có thể đi ra.
“Đã nói buông ra rồi kia mà! Bộ anh có thể phát tình mọi lúc mọi nơi hả?” Cậu hạ giọng trách mắng.
“Là tại em nhúc nhích đấy.” Đường Tường Hi tỏ vẻ oan ức, lúc bắt đầu hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn ăn một tý đậu hũ của bảo bối mà thôi.
“Thế cuối cùng vẫn là lỗi của em à?” Mặt Ôn Chấn Hoa không chút thay đổi nhìn Đường Tường Hi, “Mau buông em ra!”
“Là anh sai, là anh sai! Là do nó không có khí phách!” Đường Tường Hi chuyển động hạ thân, ngoài miệng liên tục nhận sai, thế nhưng tay lại chẳng hề nới lỏng ra chút nào.
“Anh!” Đối với tên mặt dày này, Ôn Chấn Hoa đã hoàn toàn bó tay, vật cứng cứng kia đang cọ xát dưới mông, trong đầu xuất hiện bộ dáng to lớn uy vũ của nó, lưng lập tức mềm nhũn, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt vừa lưu manh vừa vô cùng không cam lòng của Đường Tường Hi, bèn cắn răng vùng dậy, sức của cậu không phải yếu, nếu thực sự dùng đến thì ngay cả Đường Tường Hi cũng khó mà áp chế, huống chi tư thế bây giờ của hai người thì cậu có lợi hơn.
Đường Tường Hi không hề nghĩ ngợi đã đặt tay lên thứ giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng mở năm ngón tay ra rồi túm lấy.
Cạch—
Tiếng đóng cửa khiến thân thể hai người lập tức cứng lại.
“Papi, daddy, hai người đang chơi gì vậy? Con cũng muốn chơi nữa.”
Ôn Chấn Hoa nghe thấy tiếng con gái thì lập tức ngồi dậy, ngẩng đầu đã thấy con bé đứng ở trước cửa phòng nhìn mình với Đường Tường Hi.
Lúc này cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bọn họ còn có ghế salon che đi nơi quan trọng nhất kia.
Đường Tường Hi cứng ngắt quay đầu nhìn lại, nhác thấy con gái chạy đến, hắn nhanh chóng mở miệng: “Chờ một chút chờ một chút! Bé cưng không nên cử động!”
Đường Ôn Đế dừng chân, chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn cha.
Ôn Chấn Hoa cúi đầu dòm Đường Tường Hi, nhìn theo ánh mắt hắn, nhất thời chán nản, thì ra là còn cứng!
“Papi, daddy?” Đường Ôn Đế nghiêng đầu, đi qua, “Hai người đang làm gì thế?”
Ôn Chấn Hoa đặt mông ngồi trên đùi Đường Tường Hi, nghiêng người che lại nơi nào đó.
Đường Tường Hi cười gượng vài tiếng, “Chúng ta… chúng ta đang chơi… chơi… trò chơi.”
“Trò chơi? Chơi cái gì ạ?” Đường Ôn Đế đi đến trước mặt hai người.
“Chơi trò tiếp xúc thân thể ấy.” Đường Tường Hi nói thầm một câu, bị Ôn Chấn Hoa nghe được bèn nhéo một cái, hắn lập tức kêu ‘á’ lên.
“Ôn Đế à, con làm bài xong hết chưa?” Ôn Chấn Hoa vội ho một tiếng, tính nói lảng sang chuyện khác, cơ mà cái tư thế này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
“Xong rồi ạ, chị tiểu Phàm dạy con làm.” Đường Ôn Đế gật đầu, leo lên salon kiên trì hỏi bọn họ, “Rốt cuộc hai người đang chơi gì vậy ạ?”
“Chơi… chơi…” Ôn Chấn Hoa dùng khuỷu tay húc Đường Tường Hi, “Nè, chúng ta đang chơi cái gì?!”
“Hả? Chơi… chúng ta… chúng ta… đang chơi trò ôm nhau.” Đường Tường Hi đảo mắt, “Nào, bé cưng ngồi vào lòng papi của con đi.”
“Này!” Ôn Chấn Hoa thấp giọng quát.
“Sẽ ổn ngay thôi mà.” Đường Tường Hi vỗ vỗ lưng Ôn Chấn Hoa, hắn nói khẽ.
Đường Ôn Đế thích thú nhào vào lòng Ôn Chấn Hoa ngồi.
“Ối ối, đè chết daddy rồi.” Đường Tường Hi la lớn, một tay choàng dưới đầu gối Ôn Chấn Hoa, tay còn lại ôm lưng cậu rồi chậm rãi đứng lên, “Bé cưng mau ôm chặt papi con nào.”
Ôn Chấn Hoa thầm cả kinh, cậu nhanh chóng đưa tay ôm lấy cổ Đường Tường Hi.
“Ah——- Ha ha ha.” Đường Ôn Đế hét lên một tiếng, sau đó lập tức mở miệng cười to.
“Daddy lợi hại không?” Đường Tường Hi ôm hai người xoay một vòng.
“Ha ha ha, lợi hại ạ, ha ha ha.” Đường Ôn Đế cười nói.
“Được rồi được rồi.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu mỉm cười, “Mau thả bọn em xuống đi!”
Nhưng cậu chưa nói xong đã bị Đường Tường Hi bế chạy đi.
Đường Tường Hi chạy quanh salon một vòng, sau đó nhẹ nhàng thả hai người lên ghế.
“Ha ha ha, ha ha ha ha.” Đường Ôn Đế ngồi trong lòng papi cười thật tươi.
Ôn Chấn Hoa liếc mắt nhìn Đường Tường Hi đang thở hổn hển, vỗ vỗ ngực con gái giúp nó dễ thở.
Đường Tường Hi kiệt sức ngã phịch xuống chiếc ghế đơn bên cạnh, mỉm cười nhìn hai người, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc đến phát điên!
“Được rồi Ôn Đế, chúng ta cùng làm bữa tối được không nào?” Nghỉ ngơi một lát, Ôn Chấn Hoa bế con gái lên.
“Được ạ.” Đường Ôn Đế gật đầu, cùng papi làm bữa tối là vui nhất.
“Anh cũng muốn làm.” Đường Tường Hi giơ tay nói, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
“Trước khi làm bữa tối thì phải làm gì nhỉ?” Ôn Chấn Hoa bế con gái đến phòng bếp.
“Đầu tiên là phải rửa tay.” Đường Ôn Đế ngoan ngoãn trả lời, sau đó nhảy khỏi người papi, ba người cùng nhau rửa tay.
Sau khi rửa tay, Ôn Chấn Hoa lấy ra một ít bột mì bỏ vào thau nhôm, sau đó bắt đầu đổ thêm chút nước, nhồi tới khi bột mì thành hình, mới rắc thêm một ít bột mì nữa, ”Cái này cần phải làm mỏng một chút, nếu không sẽ rất khó chín.” Nói xong cậu đứng bên cạnh làm thử cho hai cha con kia xem.
“Được.” Đường Tường Hi và Đường Ôn Đế liếc nhau, hai miệng một lời, sau đó lập tức nhào qua.
“Ôn Đế con đang làm gì vậy?” Ôn Chấn Hoa nhéo mặt con hỏi.
“Con đang làm *Hắc tử béo ú.” Đường Ôn Đế chìa tay khoe papi với daddy Hắc tử tròn tròn mình vừa làm xong.
*Hắc tử là tên con mèo đen ở chapter 17.
“Ôn Đế làm đẹp quá, rất có mắt thẩm mĩ.” Ôn Chấn Hoa chỉ vào Hắc tử tròn tròn rồi cười nói.
“Ôn Đế thật lợi hại.” Đường Tường Hi phụ họa, hắn cũng khoe thành phẩm hình tròn trong tay.
“Vậy daddy làm gì thế ạ?” Đường Ôn Đế nhìn hình mặt người trên tay Đường Tường Hi.
“Daddy làm papi của con đó.” Đường Tường Hi liếc mắt nhìn Ôn Chấn Hoa một cái, đoạn cười nói với con gái, “Chờ làm xong rồi nấu chín, daddy sẽ nuốt chửng papi con luôn.”
“Con cũng làm daddy, chút nữa sẽ ăn sạch daddy luôn.” Đường Ôn Đế cười nói.
“Được rồi, papi cũng làm tiểu Ôn Đế nhà chúng ta.” Ôn Chấn Hoa trừng mắt lườm Đường Tường Hi, sau đó nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con gái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Daddy đúng là không có phẩm hạnh đạo đức gì cả!
Tác giả :
Mộc Lăng Tử Hiên