[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau
Chương 1: Giới thiệu ღ Tiết tử
Bầu trời xanh biếc trong lành như vừa mới được tẩy rửa, ong mật bươm bướm bay lượn giữa những khóm hoa, cậu thanh niên tuấn tú ngồi xổm ở trên bãi cỏ, gương mặt mang theo vẻ tươi cười ấm áp đang chú tâm chăm sóc cho những đoá hoa trong vườn.
“Đinh linh~”
Bất chợt tiếng chuông reo vang, cậu ngừng một lát, lôi ra chiếc điện thoại di động từ trong túi quần: “A lô?”
Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt cậu biến đổi, cậu gập di động vội vàng đứng dậy, nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp của mình rồi lao ra ngoài
Trong thư viện yên tĩnh, chàng thanh niên đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đang không ngừng lật đi lật lại cuốn sách trên tay, trước mắt có đặt một chiếc laptop thỉnh thoảng lại gõ xuống vài phím, cái bàn nơi hắn ngồi chất hàng đống bộ sách về chuyên nghành pháp luật và thương mại.
“Linh linh~”
Tiếng chuông đột nhiên reo lên phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, tuy rằng trong thư viện bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn, nhưng hắn vẫn khó chịu mà nhăn lông mày, mở điện thoại đồng thời chán nản chính mình sao lại quên điều chỉnh dung lượng âm báo.
Sau khi vừa nghe tiếng đầu dây bên kia, hắn kinh ngạc há miệng thở dốc, bật dậy đẩy văng ghế dựa chạy nhanh ra ngoài.
Bệnh viện, khoa phụ sản
Đinh —-
Hai thang máy tầng thứ bảy đến cùng một lúc, cậu thanh niên tuấn tú và chàng thanh niên đẹp trai gần như cùng lao ra từ trong thang máy, thiếu chút nữa thì đụng trán.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng đang rất chấn động, tình hình nhất thời càng thêm phức tạp, nhưng không ai nói tiếng nào, chỉ nhắm mắt quay lưng, im lặng ngồi chờ trên ghế salon trong hành lang khoa phụ sản.
Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, chàng thanh niên đẹp trai đan xen mười đầu ngón tay đặt trước đùi, có điểm không kiên nhẫn mà chà xát hai ngón cái, men theo ánh đèn mập mờ, hắn nhìn về phía cậu thanh niên ngồi đối diện, bất tri bất giác liền vò đầu bức tóc.
Cậu thanh niên tuấn tú vẫn nhắm hai mắt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, phát hiện ra tầm mắt ai đó đang hướng về mình, cậu nghiêng đầu, lập tức chống lại ánh mắt của đối phương.
Hai người đều dừng cùng một lúc, sau đó lại dời tầm mắt như chưa có chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, thời điểm nhìn hai người trong mắt hiện lên ánh nhìn giống như thương hại.
“Ngài Ôn Chấn Hoa.”
“Tôi đây” Cậu thanh niên tuấn tú đứng bật dậy.
“Ngài Đường Tường Hi.” Bác sĩ lại đặt tầm mắt vào chàng thanh niên đẹp trai, tiếp tục nói.
“Đúng, là tôi.” Thanh niên mặc áo sơ mi đứng dậy đến trước mặt bác sĩ đáp.
Bác sĩ nhìn hai người một lúc, lấy ra một phong thư từ trong túi áo, đưa đến trước mặt bọn họ.
Đường Tường Hi chen ngang đoạt lấy phong thư, liếc nhìn Ôn Chân Hoa đang đứng sát bên cạnh một cái, từ từ mở thư.
“Em không biết ai trong các anh là cha của đứa nhỏ, cũng không biết nên đối mặt với các anh ra sao, càng không thể nào vứt bỏ ước mơ của em, đứa nhỏ này giao cho hai anh, tha thứ cho sự tuỳ tiện của em, đừng tìm em—Văn Vấn.”
Xem xong nội dung trong thư, hai người đều đen mặt, không hẹn mà cùng nhau quay đầu về chỗ khác.
Ôn Chấn Hoa khụ một tiếng, nhìn về phía bác sĩ rồi hỏi: “Bác sĩ, tôi có thể nhìn đứa bé không?”
“Tôi cũng muốn nhìn!” Đường Tường Hi vội vàng nói.
Bác sĩ gật đầu, bảo y tá dẫn hai người tới căn phòng nơi có thể nhìn thấy đứa trẻ.
Em bé mới sinh chưa lâu nên cực kỳ thích ngủ, bé con đang nằm trong chiếc nôi giữ ấm, lông mi thưa thớt, khép kín hai mắt, cái mũi nho nhỏ, cái miệng xinh xinh hồng nộn mở hờ đang phun ra hơi thở nhè nhẹ, từ bên ngoài cửa kính thuỷ tinh trái tim hai người thanh niên như tan chảy thành nước khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này.
Vẻ mặt Đường Tường Hi và Ôn Chấn Hoa cũng dần nhu hoà, liếc nhìn nhau sau lại có chút xấu hổ liền dời tầm mắt.
Không bao lâu bác sĩ cũng tới, nhìn hai người mở miệng nói: “ Xin hỏi ai là cha của đứa bé này?”
“Là tôi.” Đường Tường Hi liếc Ôn Chấn Hoa, giành quyền trả lời trước.
“Không phải, là tôi, tôi mới là cha của đứa nhỏ!” Ôn Chấn Hoa vội vã nói.
“Ôn Chấn Hoa, cậu không thèm đếm xỉa gì đến đạo lý đã cướp bạn gái của tôi, chuyện đó còn chưa đủ hay sao, hiện tại con của tôi cũng muốn cướp, rốt cuộc cậu muốn gì?” Đường Tường Hi nhếch đôi lông mày lưỡi kiếm* nhìn cậu thanh niên đối diện.
“Chính anh mới là người không đếm xỉa gì đến đạo lý bạn bè đã cướp bạn gái của tôi, đứa bé này là con của tôi” Ôn Chấn Hoa nhíu mày phản bác.
“Sao cậu lại biết quan hệ của tôi và Văn Vấn?”
“Việc này không quan trọng, quan trọng đứa nhỏ này là con của tôi.”
Đường Tường Hi hít sâu một hơi, “Được, vậy đi xét nghiệm DNA, xem là con của ai!”
“Được, xét nghiệm thì xét nghiệm, ai sợ ai!” Ôn Chấn Hoa ngẩng cổ hô to.
Hai người banh mắt nhìn chằm chằm đối phương, vị trí đứng cũng càng lúc càng gần, cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, bỗng ánh mắt Đường Tường Hi tối sầm lại, hắn chợt cảm thấy hương vị cuộc đối đầu này có chút thay đổi.
Hết chương 1
Chú giải:
*Lông mày lưỡi kiếm: bề ngang loại lông mày này hơi nhỏ, bề dài quá mắt.Trông xa loại lông mày này thẳng, đuôi ngược lên trông như lưỡi kiếm
“Đinh linh~”
Bất chợt tiếng chuông reo vang, cậu ngừng một lát, lôi ra chiếc điện thoại di động từ trong túi quần: “A lô?”
Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt cậu biến đổi, cậu gập di động vội vàng đứng dậy, nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp của mình rồi lao ra ngoài
Trong thư viện yên tĩnh, chàng thanh niên đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đang không ngừng lật đi lật lại cuốn sách trên tay, trước mắt có đặt một chiếc laptop thỉnh thoảng lại gõ xuống vài phím, cái bàn nơi hắn ngồi chất hàng đống bộ sách về chuyên nghành pháp luật và thương mại.
“Linh linh~”
Tiếng chuông đột nhiên reo lên phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, tuy rằng trong thư viện bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn, nhưng hắn vẫn khó chịu mà nhăn lông mày, mở điện thoại đồng thời chán nản chính mình sao lại quên điều chỉnh dung lượng âm báo.
Sau khi vừa nghe tiếng đầu dây bên kia, hắn kinh ngạc há miệng thở dốc, bật dậy đẩy văng ghế dựa chạy nhanh ra ngoài.
Bệnh viện, khoa phụ sản
Đinh —-
Hai thang máy tầng thứ bảy đến cùng một lúc, cậu thanh niên tuấn tú và chàng thanh niên đẹp trai gần như cùng lao ra từ trong thang máy, thiếu chút nữa thì đụng trán.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng đang rất chấn động, tình hình nhất thời càng thêm phức tạp, nhưng không ai nói tiếng nào, chỉ nhắm mắt quay lưng, im lặng ngồi chờ trên ghế salon trong hành lang khoa phụ sản.
Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, chàng thanh niên đẹp trai đan xen mười đầu ngón tay đặt trước đùi, có điểm không kiên nhẫn mà chà xát hai ngón cái, men theo ánh đèn mập mờ, hắn nhìn về phía cậu thanh niên ngồi đối diện, bất tri bất giác liền vò đầu bức tóc.
Cậu thanh niên tuấn tú vẫn nhắm hai mắt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, phát hiện ra tầm mắt ai đó đang hướng về mình, cậu nghiêng đầu, lập tức chống lại ánh mắt của đối phương.
Hai người đều dừng cùng một lúc, sau đó lại dời tầm mắt như chưa có chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, thời điểm nhìn hai người trong mắt hiện lên ánh nhìn giống như thương hại.
“Ngài Ôn Chấn Hoa.”
“Tôi đây” Cậu thanh niên tuấn tú đứng bật dậy.
“Ngài Đường Tường Hi.” Bác sĩ lại đặt tầm mắt vào chàng thanh niên đẹp trai, tiếp tục nói.
“Đúng, là tôi.” Thanh niên mặc áo sơ mi đứng dậy đến trước mặt bác sĩ đáp.
Bác sĩ nhìn hai người một lúc, lấy ra một phong thư từ trong túi áo, đưa đến trước mặt bọn họ.
Đường Tường Hi chen ngang đoạt lấy phong thư, liếc nhìn Ôn Chân Hoa đang đứng sát bên cạnh một cái, từ từ mở thư.
“Em không biết ai trong các anh là cha của đứa nhỏ, cũng không biết nên đối mặt với các anh ra sao, càng không thể nào vứt bỏ ước mơ của em, đứa nhỏ này giao cho hai anh, tha thứ cho sự tuỳ tiện của em, đừng tìm em—Văn Vấn.”
Xem xong nội dung trong thư, hai người đều đen mặt, không hẹn mà cùng nhau quay đầu về chỗ khác.
Ôn Chấn Hoa khụ một tiếng, nhìn về phía bác sĩ rồi hỏi: “Bác sĩ, tôi có thể nhìn đứa bé không?”
“Tôi cũng muốn nhìn!” Đường Tường Hi vội vàng nói.
Bác sĩ gật đầu, bảo y tá dẫn hai người tới căn phòng nơi có thể nhìn thấy đứa trẻ.
Em bé mới sinh chưa lâu nên cực kỳ thích ngủ, bé con đang nằm trong chiếc nôi giữ ấm, lông mi thưa thớt, khép kín hai mắt, cái mũi nho nhỏ, cái miệng xinh xinh hồng nộn mở hờ đang phun ra hơi thở nhè nhẹ, từ bên ngoài cửa kính thuỷ tinh trái tim hai người thanh niên như tan chảy thành nước khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này.
Vẻ mặt Đường Tường Hi và Ôn Chấn Hoa cũng dần nhu hoà, liếc nhìn nhau sau lại có chút xấu hổ liền dời tầm mắt.
Không bao lâu bác sĩ cũng tới, nhìn hai người mở miệng nói: “ Xin hỏi ai là cha của đứa bé này?”
“Là tôi.” Đường Tường Hi liếc Ôn Chấn Hoa, giành quyền trả lời trước.
“Không phải, là tôi, tôi mới là cha của đứa nhỏ!” Ôn Chấn Hoa vội vã nói.
“Ôn Chấn Hoa, cậu không thèm đếm xỉa gì đến đạo lý đã cướp bạn gái của tôi, chuyện đó còn chưa đủ hay sao, hiện tại con của tôi cũng muốn cướp, rốt cuộc cậu muốn gì?” Đường Tường Hi nhếch đôi lông mày lưỡi kiếm* nhìn cậu thanh niên đối diện.
“Chính anh mới là người không đếm xỉa gì đến đạo lý bạn bè đã cướp bạn gái của tôi, đứa bé này là con của tôi” Ôn Chấn Hoa nhíu mày phản bác.
“Sao cậu lại biết quan hệ của tôi và Văn Vấn?”
“Việc này không quan trọng, quan trọng đứa nhỏ này là con của tôi.”
Đường Tường Hi hít sâu một hơi, “Được, vậy đi xét nghiệm DNA, xem là con của ai!”
“Được, xét nghiệm thì xét nghiệm, ai sợ ai!” Ôn Chấn Hoa ngẩng cổ hô to.
Hai người banh mắt nhìn chằm chằm đối phương, vị trí đứng cũng càng lúc càng gần, cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, bỗng ánh mắt Đường Tường Hi tối sầm lại, hắn chợt cảm thấy hương vị cuộc đối đầu này có chút thay đổi.
Hết chương 1
Chú giải:
*Lông mày lưỡi kiếm: bề ngang loại lông mày này hơi nhỏ, bề dài quá mắt.Trông xa loại lông mày này thẳng, đuôi ngược lên trông như lưỡi kiếm
Tác giả :
Mộc Lăng Tử Hiên