[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
Chương 44: Yêu hay không yêu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tam cùng Huyết Tử thủy chung đi theo phía sau đại sư, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng làm bạn với sư phụ mình. Cô có thể cảm giác được, tâm tình của đại sư rất phức tạp. Phía sau vào lúc này, lựa chọn để cho sư phụ một chút yên tĩnh so với việc gạn hỏi sự tình hẳn là tốt hơn rất nhiều. Tiến vào trong rừng, nhiệt độ so với bên ngoài rõ rang là thấp hơn vài phần. Không khí nhẹ nhàng khiến cho đại sư tinh thần rung lên, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái vài phần.
Dừng chân, đại sư chuyển hướng nhìn về phía hai đồ đệ, nhàn nhạt nói:" Tiểu tam, Tử nhi, các ngươi có phải là muốn hỏi, ta cùng với nhị long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?"
Đường Tam cùng Huyết Tử gật đầu.
Đại sư thở dài một tiếng: " Ta nói cho các ngươi nghe chuyện xưa vậy."
" Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất thân từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích. Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình. Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới."
" Có một ngày, khi bọn họ liệp sát hồn thú tại một mảnh hồn thú sâm lâm thì gặp một cô gái xinh đẹp. Với tính cách hoạt bát sang sảng, cô gái rất nhanh thu hút sự chú ý của hai gã thanh niên. Ba người trở thành bạn tốt của nhau. Đội ngũ vốn chỉ có hai người giờ cũng gia tăng trở thành ba người."
"Theo thời gian, hai gã thanh niên đều nảy sinh tình cảm với cô gái có vũ hồn hỏa long. Nhưng vì tình cảm huynh đệ, ai cũng không muốn để người khác nhận ra. Nhất là gã thanh niên, vì võ hồn bản thân biến dị mà không thể trở thành cường đại nên càng chôn chặt tình cảm tận sâu trong đáy lòng. Bởi vì ba người trong lúc phối hợp mà ngẫu nhiên phát hiện chuyện ngoài ý muốn, có thể thi triển một loại võ hồn dung hợp kĩ cường đại. Bằng vào thực lực của bản thân, bọn họ dần dần khẳng định thanh danh của hoàng kim thiết tam giác trong giới hồn sư."
Nói đến đây, đại sư thở dài một tiếng," Cảm tình là phải theo thời gian mà tích lũy. Che giấu càng sâu, đôi khi ngược lại càng làm tình cảm gia tăng mãnh liệt. Tuổi của ba người dần tăng lên, theo đó tình cảm càng sâu sắc. Rốt cục có một ngày, người thanh niên thực lực không hề tầm thường không dằn được sự hành hạ của nội tâm, đem tình cảm nung nấu bấy lâu hướng tới cô gái thổ lộ. Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là: đối với bọn họ, cô gái vốn biết cả hai đều có tình cảm với chính mình. Nhưng lại sợ nói ra lựa chọn của mình sẽ khiến người kia bị tổn thương nên vẫn im lặng. Lời thổ lộ của thanh niên đã khiến cô gái không thể trốn tránh được nữa. Cô gặp mặt cả hai người thanh niên và nói ra người mình thích chính là thanh niên có vũ hồn biến dị khiến thực lực thấp kém nhưng bằng vào nghị lực và cố gắng phi thường đã nắm được những tri thức và lí luận vô cùng to lớn."
"Các ngươi hẳn là đoán được, cô gái đó chính là nhị long, mà hai gã thanh niên chính là ta và Phất Lan Đức. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ vẻ mặt Phất Lan Đức lúc ấy cực kì thất vọng, còn tim mình thì đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm giác được một niềm hạnh phúc chưa từng có. Nhưng ta và Nhị Long đều không muốn thương tổn Phất Lan Đức. Nhất thời, cả ba người đều trở nên trầm mặc. Sự việc cứ như vậy trôi qua được vài ngày, không khí ảm đạm và chán nản khiến ta có chút cảm giác hít thở không thông. Rốt cục, Phất Lan Đức đã chấp nhận. Vốn là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, hắn nói muốn ba chúng ta kết thành huynh muội, mà nhị long chính là đệ muội của hắn."
Đường Tam nhịn không được nói: " Phất Lan Đức viện trưởng thật sự là người tốt. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất _ "
Đại sư gật đầu, " Lời Phất Lan Đức nói cả đời ta cũng không quên được. Hắn nói hắn đã mất đi người yêu, tuyệt không muốn mất đi huynh đệ và muội muội của chính mình. Y chúc phúc cho chúng ta đích xác là phát ra từ nội tâm."
Huyết Tử nghi hoặc nói: " Đã như vậy, ngài và Nhị Long hẳn là có điều kiện để ở bên nhau mới đúng. Tại sao lại phải...." hay là đến lúc đó ngài mới nhận ra chân tình thật sự của mình là dành cho Phất Lan Đức. Khụ! Không biết sư phụ mà biết được ý nghĩ trong đầu của cô lúc này không biết sẽ thế nào nhỉ?.
Đại sư cười khổ nói: "Nếu hết thảy đều thật sự thuận lợi như vậy thì sẽ không có phát sinh chuyện xưa. Và có lẽ con của chúng ta so với người còn nhiều tuổi hơn. Nhưng không biết có phải lão thiên trêu cợt hay không mà đem chuyện của chúng ta hết thảy đều phá hư."
" Ta nhớ rõ ràng đêm hôm đó thật sự là đặc biệt. Phất Lan Đức làm chủ hôn cho chúng ta. Ta và Nhị Long rốt cục cũng thành hôn. Chúng ta khi đó cái gì cũng không có, không có thân hôn bằng hữu chúc phúc, quy mô hôn lễ cũng không được hoành tráng, nhưng cũng khi đó, chúng ta đều cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô cùng. Chỉ cần ta và Nhị Long có thể ở cùng một chỗ, tất cả những cái khác có quan hệ gì đây chứ?"
"Chúng ta ba người cùng nhau, đồng thời uống rượu, Phất Lan Đức chuẩn bị hướng chúng ta cáo từ, định chính mình đi ra ngoài. Đột nhiên có vài người xuất hiện, mà mấy người này ta đều biết. Người cầm đầu chính là nhị thúc của ta, một trong hai gia chủ của long gia tộc, Lam Điện Phách Vương Long Ngọc La Miện. Lúc ấy sự xuất hiện của hắn đã khiến ta cực kì kinh ngạc hòa lẫn vui mừng. Ta đang trong khoảnh khắc vô cùng mừng rỡ, mà những người vừa tới lại là thân thích và thúc thúc của ta. Lập tức ta trở nên rất cao hứng, đưa bọn họ đến phòng tân hôn của chúng ta. "
Nói đến đây, đại sư tâm từng rõ ràng trở nên vô cùng kích động, " Nhưng mà không ai nghĩ đến, nhị thúc đến không phải tới tìm ta, mà chính là Nhị Long."
"Cái gì? Tại sao?" Đường Tam giật mình hỏi.
Đại sư tiếp tục nói: "Tại trước khi chúng ta kết hôn, ta cùng Nhị Long, Phất Lan Đức trên đại lục trở thành bằng hữu, chưa từng bao giờ hỏi về thân thế của đối phương. Đó là việc riêng tư của mỗi cá nhân. Ta bởi vì gia tộc sở viện nên không nói, phất lan đức xuất thân từ gia đình bần dân, mà Nhị Long cũng chưa bao giờ chủ động nhắc qua về thân thế của mình. Mục đích mà vị nhị thúc này của ta tìm tới chính là làm thân hôn. Nhị long, nhị long chính là con gái riêng của y. "
Huyết Tử giật mình mở trừng cả hai mắt, hóa ra là loạn luân trong truyền thuyết. Ý trời trêu đúng người. Khó trách sư phụ lại lựa chọn rời đi. Tất cả chuyện này, hết thảy đúng là hắn rất không công bình.
" Khi ta đối với nhị thúc xưng hô, vẻ mặt nàng cũng trở nên trắng bệch. Khi ta không tin tưởng mà hỏi nàng. Khi nàng gật đầu, ta chỉ cảm thấy giống như tình thiên phích lịch. Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ mình yêu thương, lại chính là đường muội của ta."
Nước mắt không thể khống chế dần lăn trên khuôn mặt của đại sư. Hai mươi năm, quá khứ đã trôi đi hai mươi năm, mà khi hồi tưởng lại tình cảnh đó, đại sư cũng vĩnh viễn không thể phai nhạt đi.
Từ mừng rỡ khi được cùng người yêu thương ái luyến, chợt biến thành đại bi ai. Đó là biết bao thống khổ?
Mang theo thanh âm nghẹn ngào, đại sư ánh mắt mờ mịt, lúc ấy, Nhị thúc đã thấy trang phục trên người chúng ta liền hiểu đuợc tất cả. Câu đầu tiên hắn nói chính là: " "Sao lại thế này? Ngươi tại sao lại có thể gả cho tên phế vật này?" Ta vốn tưởng rằng nhị thúc đối với ta không tệ, cũng sẽ không giống những tộc nhân khác xem ta như vậy.Cho đến lúc đó, ta mới biết là mình đã nhầm rồi, nguyên lai, hắn như trước đối xử với ta như với một phế vật."
"Sau ta mới được biết, Nhị Long là do nhị thúc ta cùng với một nữ sinh tử sở viện phong lưu sinh ra. Bởi vì xuất thân của mẫu thân Nhị Long, nhị thúc không dám mang nàng về nhà. Trong khi Nhị Long ở bên ngoài, mẫu thân của nàng đã mang bệnh qua đời. Nàng không mang họ của nhị thúc mà mang họ của mẫu thân nàng. Nhưng tên của nàng là Nhị Long. Mẫu thân nàng vì phụ thân nàng mà đặt tên như vậy. Tên húy của nhị thúc ta chính là Nhị Long."
Đường Tam kích động nói: "Không đúng, sư phụ. Nếu Nhị Long tiền bối đúng là đường muội của ngài, vậy vũ hồn hẳn là cùng với gia tộc truyền thừa của nàng giống nhau, chính là Lam Điện Phách Vương Long mới đúng. Chẳng lẽ vũ hồn của Nhị Long tiền bối cũng là…"
Đại sư gật đầu," Đúng vậy, vũ hồn của Nhị Long cũng là biến dị, chỉ có điều nàng không trở nên nhỏ yếu mà trở nên cường đại, mà còn là một vũ hồn rất cường đại. Lôi điện biến dị có chỗ gần giống với ngọn lửa. Đây chính là nguồn gốc của vũ hồn Hỏa Long của nàng. Chúng ta lúc đó chính là do xảo hợp mà tạo thành bi kịch này."
"Lúc ấy, ta chạy ra ngoài như phát điên. Khi đó ta thậm chí nghĩ tìm đến cái chết. Nhị Long muốn đuổi theo ta, nhưng lại bị Nhị thúc mạnh mẽ kéo lại. Nếu không có Phất lan Đức đuổi theo ngăn ta tự sát, có lẽ đã chẳng có đại sư ta như bây giờ."
Đường Tam không có gì nữa. Lúc này ngay cả hắn cũng chìm trong thế giới nội tâm đầy bi thương của đại sư. Chỉ có Huyết Tử với khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm sư phụ của mình.
Bọn họ cũng không biết, cách ba người không xa còn một người khác cũng đang lệ đẫm khuôn mặt, đang không tự chủ nhìn về phía họ.
" Ta còn có thể như thế nào được nữa? Mặc dù bỏ đi ý định tự sát, nhưng trong thâm tâm, Nhị Long là cả sinh mệnh của ta. Ngươi cũng thấy được, ta cũng không được tính là anh tuấn, cũng không có thực lực cường đại. Nhưng nàng đã chọn ta mà bỏ qua Phất Lan Đức, một người vĩ đại hơn ta rất nhiều. Ta chính là như vậy yêu người con gái đáng yêu đó, nhưng trớ trêu thay lại trở thành đường muội của chính mình. Cái loại thống khổ này, thật đúng là thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, chán nản và thoái chí, ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Ta không có để cho Phất Lan Đức đi theo. Một mình ta cứ như vậy lặng yên mà rời đi. _ _ "
" Nhưng sau đó, nghe được tin tức từ Phất lan đức nói Nhị Long và nhị thúc của ta sau khi trở về gia tộc đã có mâu thuẫn, dường như đang tìm kiếm ta. Ta cũng rất muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không thể. Ta không thể hủy đi danh dự của nàng được."
"Huynh muội kết hợp. Chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận. Cho dù là ta không để bụng, nhưng Nhị Long lại là nữ nhân, ta làm sao có thể để cho nàng chịu điều tiếng như thế này được chứ. Càng huống chi ta chỉ là một phế vật vô dụng, Nhị Long cùng ta một chỗ, ta thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ nàng, người con gái ta yêu cũng không có. Nàng vốn là không nên thuộc về ta."
"Một năm trôi qua, ta thậm chí còn không dám nghe tin tức về Nhị Long nữa. Ta sợ chính mình không nhịn được sẽ đi tìm nàng. Bất tri bất giác, ta chỉ có thể dồn hết tâm lực của chính mình vào việc nghiên cứu vũ hồn. Cho đến khi gặp được các ngươi, nội tâm của ta mới một lần nữa sống dậy. Đem toàn bộ tinh thần kí thác lên người hai ngươi, mấy năm nay ta mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút."
Đường Tam nhìn đại sư, khóe mắt đã có chút ươn ướt.
" Sư phụ, ánh mắt của người đời thực sự là quan trọng như vậy sao? Ai nói ngài là phế vật? Trong lòng ta, ngài mới là một hồn sư vĩ đại nhất. Tri thức cùng với sự hiêu biết cũng là lực lượng, có ai dám nói tại phương diện tri thức về phương diện vũ hồn có thể hơn được ngài? Không ai có thể. Sư phụ, ngài thật đúng là … Nhị Long a di đợi ngài nhiều năm như vậy đều không có lựa chọn người khác, đối với ngài thâm tình như vậy, nếu ngài lại trốn tránh như vậy sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ. Dù là ngài thật sự để ý ánh mắt của người đời, thì ngài cũng có thể mang theo nàng mà cao chạy xa bay."
Đại sư thống khổ lắc đầu, " Không, như vậy đối với Nhị Long thật là không công bình. Tiểu tam, yêu một người, không nhất định là phải giành được người đó. Ta đổi lại càng hi vọng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc"
Lúc này Huyết Tử dường như quên đi thân phận đệ tử. Nhìn đại sư u sầu làm lòng cô khó chịu vô cùng đây không phải là sư phụ mà cô biết, không khỏi lên tiếng:
"Ngài trốn tránh như vậy, Nhị Long a di có thể hạnh phúc sao? Nàng nếu như hạnh phúc, tại sao phải xướng ra một ca khúc bi thương như vậy? Tại sao lại vừa nhìn thấy ngài nàng lại bật khóc? Nàng thậm chí còn không dám nói chuyện với ngài, chỉ sợ khiến ngài khó xử. Ngài thật sự là đáng hổ thẹn. Ánh mắt người đời thì sao? Nhị long a di còn không sợ, ngài sợ gì chứ? Ngài hẳn là phải cùng nàng ở bên nhau, cùng nhau dũng cảm đối mặt, phá vỡ hết thảy chướng ngại. Chứng mình với gia tộc của ngài, chứng minh với tất cả mọi người rằng hai người yêu nhau cũng không có gì sai cả. Đường huynh muội mặc dù huyết thống gần nhau, nhưng thật sự là không thể ở bên nhau hay sao? Sư phụ, ngài không phải chỉ là sợ Nhị Long a di ở bên ngài sẽ phải chịu khổ. Ngài không dám tiếp nhận sự thật này còn vì ngài đang tự ti."
Đại sư ngơ ngác nhìn Huyết Tử, môi ông run rẩy, có chút không nói thành lời. Mặc dù hắn và Phất Lan Đức giống nhau, đều là nam nhân trong lòng luôn có ý chí kiêu hãnh. Nhưng mà đúng vì hắn vũ hồn chỉ là bậc thấp nên sâu thẳm trong nội tâm sinh ra cảm giác tự ti.
" Nàng nói rất đúng. Ngươi tại sao lại phải tự ti? Ngàn vạn người nói người là phế vật thì như thế nào? Chỉ cần Nhị Long ta thấy ngươi như vậy là đủ rồi. Tiểu cương, ngươi thật sự không rõ sao? Nếu ta quan tâm đến quan hệ thân hôn, ta sao phải tìm ngươi như vậy? Tại sao vẫn phải thống khổ như thế này?"
Sau lưng ba người bọn họ không xa, nhị long chậm rãi đi ra. Nước mắt không ngừng từ khuôn mặt nàng chảy xuống. Nhìn đại sư, Nhị Long kiên định bước từng bước lại gần. Khuôn mặt kiều diễm như ánh sáng chói lòa.
Lúc này đây, đại sư rốt cuộc không trốn tránh ánh mắt của Nhị Long nữa. Nhìn nàng, bước từng bước đến gần, tim đại sư rõ rang đang đập nhanh hơn. Bao cảm xúc chôn chặt trong nội tâm bấy lâu đang từ từ mở ra. Hai mươi năm che đậy, bức bình phong đã không thể ngăn cản được mối thâm tình tại sâu thẳm trong nội tâm.
Nhìn bọn họ tình thâm hai mắt giao nhau Huyết Tử biết rõ mọi chuyện đã đến hồi kết. Nhưng mà sư phụ à hai người ái ân có phải hay không nên để phong cảnh. Hôm nay không phải valentine mà đã bị quăng thức ăn cho chó rồi.
Đường Tam kéo Huyết Tử yên lặng lui về phía sau, từ từ tiến vào khu rừng. Hắn biết lúc này không nên quấy rầy bọn họ. Nội tâm hắn cũng hướng tới đại sư mà âm thầm chúc phúc. Sư phụ thường xuyên toát ra tâm trạng cô đơn, hắn làm sao có thể không thấy.
Lúc này, ngọn nguồn đều đã tỏ, nếu có thể hóa giải, để đại sư và nhị long có thể thật sự đến được với nhau. Đối với song phương bọn họ, kết cục như vậy là tốt nhất.
Khu rừng u ám yên lặng, Đường Tam và Huyết Tử cũng không có vội vã trở về, chỉ là tại trong khu rừng lẳng lặng mà đi. Không biết tại sao, nghe xong chuyện xưa của đại sư và Nhị Long, cùng với lời nói của Tử nhi khiến trong đầu hắn lập tức rối loạn. Tâm tính của hắn cũng không phải là của một đứa nhỏ mười ba tuổi, mà đã là tâm tình của một gã trung niên. Kiếp trước hắn chưa từng có cảm giác này, ngay lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng hắn đã có một cảm giác gì đó như là.......
"Tam ca coi chừng!"
*Rầm*
Tiếng nói chỉ vừa cất lên thân mình Đường Tam đã đâm thẳng vào thân cây, ôm mặt. Huyết Tử giựt giựt khóe miệng, không thể tin, một người cẩn thân như hắn mà cũng có lúc để tâm tư lên mấy tầng mây.
Không khí chung quanh đột nhiên có chút lạnh leo, Đường Tam và Huyết Tử cơ linh nhạy bén, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhíu mày kì quái.
Đường Tam cùng Huyết Tử thủy chung đi theo phía sau đại sư, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng làm bạn với sư phụ mình. Cô có thể cảm giác được, tâm tình của đại sư rất phức tạp. Phía sau vào lúc này, lựa chọn để cho sư phụ một chút yên tĩnh so với việc gạn hỏi sự tình hẳn là tốt hơn rất nhiều. Tiến vào trong rừng, nhiệt độ so với bên ngoài rõ rang là thấp hơn vài phần. Không khí nhẹ nhàng khiến cho đại sư tinh thần rung lên, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái vài phần.
Dừng chân, đại sư chuyển hướng nhìn về phía hai đồ đệ, nhàn nhạt nói:" Tiểu tam, Tử nhi, các ngươi có phải là muốn hỏi, ta cùng với nhị long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?"
Đường Tam cùng Huyết Tử gật đầu.
Đại sư thở dài một tiếng: " Ta nói cho các ngươi nghe chuyện xưa vậy."
" Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất thân từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích. Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình. Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới."
" Có một ngày, khi bọn họ liệp sát hồn thú tại một mảnh hồn thú sâm lâm thì gặp một cô gái xinh đẹp. Với tính cách hoạt bát sang sảng, cô gái rất nhanh thu hút sự chú ý của hai gã thanh niên. Ba người trở thành bạn tốt của nhau. Đội ngũ vốn chỉ có hai người giờ cũng gia tăng trở thành ba người."
"Theo thời gian, hai gã thanh niên đều nảy sinh tình cảm với cô gái có vũ hồn hỏa long. Nhưng vì tình cảm huynh đệ, ai cũng không muốn để người khác nhận ra. Nhất là gã thanh niên, vì võ hồn bản thân biến dị mà không thể trở thành cường đại nên càng chôn chặt tình cảm tận sâu trong đáy lòng. Bởi vì ba người trong lúc phối hợp mà ngẫu nhiên phát hiện chuyện ngoài ý muốn, có thể thi triển một loại võ hồn dung hợp kĩ cường đại. Bằng vào thực lực của bản thân, bọn họ dần dần khẳng định thanh danh của hoàng kim thiết tam giác trong giới hồn sư."
Nói đến đây, đại sư thở dài một tiếng," Cảm tình là phải theo thời gian mà tích lũy. Che giấu càng sâu, đôi khi ngược lại càng làm tình cảm gia tăng mãnh liệt. Tuổi của ba người dần tăng lên, theo đó tình cảm càng sâu sắc. Rốt cục có một ngày, người thanh niên thực lực không hề tầm thường không dằn được sự hành hạ của nội tâm, đem tình cảm nung nấu bấy lâu hướng tới cô gái thổ lộ. Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là: đối với bọn họ, cô gái vốn biết cả hai đều có tình cảm với chính mình. Nhưng lại sợ nói ra lựa chọn của mình sẽ khiến người kia bị tổn thương nên vẫn im lặng. Lời thổ lộ của thanh niên đã khiến cô gái không thể trốn tránh được nữa. Cô gặp mặt cả hai người thanh niên và nói ra người mình thích chính là thanh niên có vũ hồn biến dị khiến thực lực thấp kém nhưng bằng vào nghị lực và cố gắng phi thường đã nắm được những tri thức và lí luận vô cùng to lớn."
"Các ngươi hẳn là đoán được, cô gái đó chính là nhị long, mà hai gã thanh niên chính là ta và Phất Lan Đức. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ vẻ mặt Phất Lan Đức lúc ấy cực kì thất vọng, còn tim mình thì đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm giác được một niềm hạnh phúc chưa từng có. Nhưng ta và Nhị Long đều không muốn thương tổn Phất Lan Đức. Nhất thời, cả ba người đều trở nên trầm mặc. Sự việc cứ như vậy trôi qua được vài ngày, không khí ảm đạm và chán nản khiến ta có chút cảm giác hít thở không thông. Rốt cục, Phất Lan Đức đã chấp nhận. Vốn là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, hắn nói muốn ba chúng ta kết thành huynh muội, mà nhị long chính là đệ muội của hắn."
Đường Tam nhịn không được nói: " Phất Lan Đức viện trưởng thật sự là người tốt. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất _ "
Đại sư gật đầu, " Lời Phất Lan Đức nói cả đời ta cũng không quên được. Hắn nói hắn đã mất đi người yêu, tuyệt không muốn mất đi huynh đệ và muội muội của chính mình. Y chúc phúc cho chúng ta đích xác là phát ra từ nội tâm."
Huyết Tử nghi hoặc nói: " Đã như vậy, ngài và Nhị Long hẳn là có điều kiện để ở bên nhau mới đúng. Tại sao lại phải...." hay là đến lúc đó ngài mới nhận ra chân tình thật sự của mình là dành cho Phất Lan Đức. Khụ! Không biết sư phụ mà biết được ý nghĩ trong đầu của cô lúc này không biết sẽ thế nào nhỉ?.
Đại sư cười khổ nói: "Nếu hết thảy đều thật sự thuận lợi như vậy thì sẽ không có phát sinh chuyện xưa. Và có lẽ con của chúng ta so với người còn nhiều tuổi hơn. Nhưng không biết có phải lão thiên trêu cợt hay không mà đem chuyện của chúng ta hết thảy đều phá hư."
" Ta nhớ rõ ràng đêm hôm đó thật sự là đặc biệt. Phất Lan Đức làm chủ hôn cho chúng ta. Ta và Nhị Long rốt cục cũng thành hôn. Chúng ta khi đó cái gì cũng không có, không có thân hôn bằng hữu chúc phúc, quy mô hôn lễ cũng không được hoành tráng, nhưng cũng khi đó, chúng ta đều cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô cùng. Chỉ cần ta và Nhị Long có thể ở cùng một chỗ, tất cả những cái khác có quan hệ gì đây chứ?"
"Chúng ta ba người cùng nhau, đồng thời uống rượu, Phất Lan Đức chuẩn bị hướng chúng ta cáo từ, định chính mình đi ra ngoài. Đột nhiên có vài người xuất hiện, mà mấy người này ta đều biết. Người cầm đầu chính là nhị thúc của ta, một trong hai gia chủ của long gia tộc, Lam Điện Phách Vương Long Ngọc La Miện. Lúc ấy sự xuất hiện của hắn đã khiến ta cực kì kinh ngạc hòa lẫn vui mừng. Ta đang trong khoảnh khắc vô cùng mừng rỡ, mà những người vừa tới lại là thân thích và thúc thúc của ta. Lập tức ta trở nên rất cao hứng, đưa bọn họ đến phòng tân hôn của chúng ta. "
Nói đến đây, đại sư tâm từng rõ ràng trở nên vô cùng kích động, " Nhưng mà không ai nghĩ đến, nhị thúc đến không phải tới tìm ta, mà chính là Nhị Long."
"Cái gì? Tại sao?" Đường Tam giật mình hỏi.
Đại sư tiếp tục nói: "Tại trước khi chúng ta kết hôn, ta cùng Nhị Long, Phất Lan Đức trên đại lục trở thành bằng hữu, chưa từng bao giờ hỏi về thân thế của đối phương. Đó là việc riêng tư của mỗi cá nhân. Ta bởi vì gia tộc sở viện nên không nói, phất lan đức xuất thân từ gia đình bần dân, mà Nhị Long cũng chưa bao giờ chủ động nhắc qua về thân thế của mình. Mục đích mà vị nhị thúc này của ta tìm tới chính là làm thân hôn. Nhị long, nhị long chính là con gái riêng của y. "
Huyết Tử giật mình mở trừng cả hai mắt, hóa ra là loạn luân trong truyền thuyết. Ý trời trêu đúng người. Khó trách sư phụ lại lựa chọn rời đi. Tất cả chuyện này, hết thảy đúng là hắn rất không công bình.
" Khi ta đối với nhị thúc xưng hô, vẻ mặt nàng cũng trở nên trắng bệch. Khi ta không tin tưởng mà hỏi nàng. Khi nàng gật đầu, ta chỉ cảm thấy giống như tình thiên phích lịch. Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ mình yêu thương, lại chính là đường muội của ta."
Nước mắt không thể khống chế dần lăn trên khuôn mặt của đại sư. Hai mươi năm, quá khứ đã trôi đi hai mươi năm, mà khi hồi tưởng lại tình cảnh đó, đại sư cũng vĩnh viễn không thể phai nhạt đi.
Từ mừng rỡ khi được cùng người yêu thương ái luyến, chợt biến thành đại bi ai. Đó là biết bao thống khổ?
Mang theo thanh âm nghẹn ngào, đại sư ánh mắt mờ mịt, lúc ấy, Nhị thúc đã thấy trang phục trên người chúng ta liền hiểu đuợc tất cả. Câu đầu tiên hắn nói chính là: " "Sao lại thế này? Ngươi tại sao lại có thể gả cho tên phế vật này?" Ta vốn tưởng rằng nhị thúc đối với ta không tệ, cũng sẽ không giống những tộc nhân khác xem ta như vậy.Cho đến lúc đó, ta mới biết là mình đã nhầm rồi, nguyên lai, hắn như trước đối xử với ta như với một phế vật."
"Sau ta mới được biết, Nhị Long là do nhị thúc ta cùng với một nữ sinh tử sở viện phong lưu sinh ra. Bởi vì xuất thân của mẫu thân Nhị Long, nhị thúc không dám mang nàng về nhà. Trong khi Nhị Long ở bên ngoài, mẫu thân của nàng đã mang bệnh qua đời. Nàng không mang họ của nhị thúc mà mang họ của mẫu thân nàng. Nhưng tên của nàng là Nhị Long. Mẫu thân nàng vì phụ thân nàng mà đặt tên như vậy. Tên húy của nhị thúc ta chính là Nhị Long."
Đường Tam kích động nói: "Không đúng, sư phụ. Nếu Nhị Long tiền bối đúng là đường muội của ngài, vậy vũ hồn hẳn là cùng với gia tộc truyền thừa của nàng giống nhau, chính là Lam Điện Phách Vương Long mới đúng. Chẳng lẽ vũ hồn của Nhị Long tiền bối cũng là…"
Đại sư gật đầu," Đúng vậy, vũ hồn của Nhị Long cũng là biến dị, chỉ có điều nàng không trở nên nhỏ yếu mà trở nên cường đại, mà còn là một vũ hồn rất cường đại. Lôi điện biến dị có chỗ gần giống với ngọn lửa. Đây chính là nguồn gốc của vũ hồn Hỏa Long của nàng. Chúng ta lúc đó chính là do xảo hợp mà tạo thành bi kịch này."
"Lúc ấy, ta chạy ra ngoài như phát điên. Khi đó ta thậm chí nghĩ tìm đến cái chết. Nhị Long muốn đuổi theo ta, nhưng lại bị Nhị thúc mạnh mẽ kéo lại. Nếu không có Phất lan Đức đuổi theo ngăn ta tự sát, có lẽ đã chẳng có đại sư ta như bây giờ."
Đường Tam không có gì nữa. Lúc này ngay cả hắn cũng chìm trong thế giới nội tâm đầy bi thương của đại sư. Chỉ có Huyết Tử với khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm sư phụ của mình.
Bọn họ cũng không biết, cách ba người không xa còn một người khác cũng đang lệ đẫm khuôn mặt, đang không tự chủ nhìn về phía họ.
" Ta còn có thể như thế nào được nữa? Mặc dù bỏ đi ý định tự sát, nhưng trong thâm tâm, Nhị Long là cả sinh mệnh của ta. Ngươi cũng thấy được, ta cũng không được tính là anh tuấn, cũng không có thực lực cường đại. Nhưng nàng đã chọn ta mà bỏ qua Phất Lan Đức, một người vĩ đại hơn ta rất nhiều. Ta chính là như vậy yêu người con gái đáng yêu đó, nhưng trớ trêu thay lại trở thành đường muội của chính mình. Cái loại thống khổ này, thật đúng là thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, chán nản và thoái chí, ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh. Ta không có để cho Phất Lan Đức đi theo. Một mình ta cứ như vậy lặng yên mà rời đi. _ _ "
" Nhưng sau đó, nghe được tin tức từ Phất lan đức nói Nhị Long và nhị thúc của ta sau khi trở về gia tộc đã có mâu thuẫn, dường như đang tìm kiếm ta. Ta cũng rất muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không thể. Ta không thể hủy đi danh dự của nàng được."
"Huynh muội kết hợp. Chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận. Cho dù là ta không để bụng, nhưng Nhị Long lại là nữ nhân, ta làm sao có thể để cho nàng chịu điều tiếng như thế này được chứ. Càng huống chi ta chỉ là một phế vật vô dụng, Nhị Long cùng ta một chỗ, ta thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ nàng, người con gái ta yêu cũng không có. Nàng vốn là không nên thuộc về ta."
"Một năm trôi qua, ta thậm chí còn không dám nghe tin tức về Nhị Long nữa. Ta sợ chính mình không nhịn được sẽ đi tìm nàng. Bất tri bất giác, ta chỉ có thể dồn hết tâm lực của chính mình vào việc nghiên cứu vũ hồn. Cho đến khi gặp được các ngươi, nội tâm của ta mới một lần nữa sống dậy. Đem toàn bộ tinh thần kí thác lên người hai ngươi, mấy năm nay ta mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút."
Đường Tam nhìn đại sư, khóe mắt đã có chút ươn ướt.
" Sư phụ, ánh mắt của người đời thực sự là quan trọng như vậy sao? Ai nói ngài là phế vật? Trong lòng ta, ngài mới là một hồn sư vĩ đại nhất. Tri thức cùng với sự hiêu biết cũng là lực lượng, có ai dám nói tại phương diện tri thức về phương diện vũ hồn có thể hơn được ngài? Không ai có thể. Sư phụ, ngài thật đúng là … Nhị Long a di đợi ngài nhiều năm như vậy đều không có lựa chọn người khác, đối với ngài thâm tình như vậy, nếu ngài lại trốn tránh như vậy sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ. Dù là ngài thật sự để ý ánh mắt của người đời, thì ngài cũng có thể mang theo nàng mà cao chạy xa bay."
Đại sư thống khổ lắc đầu, " Không, như vậy đối với Nhị Long thật là không công bình. Tiểu tam, yêu một người, không nhất định là phải giành được người đó. Ta đổi lại càng hi vọng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc"
Lúc này Huyết Tử dường như quên đi thân phận đệ tử. Nhìn đại sư u sầu làm lòng cô khó chịu vô cùng đây không phải là sư phụ mà cô biết, không khỏi lên tiếng:
"Ngài trốn tránh như vậy, Nhị Long a di có thể hạnh phúc sao? Nàng nếu như hạnh phúc, tại sao phải xướng ra một ca khúc bi thương như vậy? Tại sao lại vừa nhìn thấy ngài nàng lại bật khóc? Nàng thậm chí còn không dám nói chuyện với ngài, chỉ sợ khiến ngài khó xử. Ngài thật sự là đáng hổ thẹn. Ánh mắt người đời thì sao? Nhị long a di còn không sợ, ngài sợ gì chứ? Ngài hẳn là phải cùng nàng ở bên nhau, cùng nhau dũng cảm đối mặt, phá vỡ hết thảy chướng ngại. Chứng mình với gia tộc của ngài, chứng minh với tất cả mọi người rằng hai người yêu nhau cũng không có gì sai cả. Đường huynh muội mặc dù huyết thống gần nhau, nhưng thật sự là không thể ở bên nhau hay sao? Sư phụ, ngài không phải chỉ là sợ Nhị Long a di ở bên ngài sẽ phải chịu khổ. Ngài không dám tiếp nhận sự thật này còn vì ngài đang tự ti."
Đại sư ngơ ngác nhìn Huyết Tử, môi ông run rẩy, có chút không nói thành lời. Mặc dù hắn và Phất Lan Đức giống nhau, đều là nam nhân trong lòng luôn có ý chí kiêu hãnh. Nhưng mà đúng vì hắn vũ hồn chỉ là bậc thấp nên sâu thẳm trong nội tâm sinh ra cảm giác tự ti.
" Nàng nói rất đúng. Ngươi tại sao lại phải tự ti? Ngàn vạn người nói người là phế vật thì như thế nào? Chỉ cần Nhị Long ta thấy ngươi như vậy là đủ rồi. Tiểu cương, ngươi thật sự không rõ sao? Nếu ta quan tâm đến quan hệ thân hôn, ta sao phải tìm ngươi như vậy? Tại sao vẫn phải thống khổ như thế này?"
Sau lưng ba người bọn họ không xa, nhị long chậm rãi đi ra. Nước mắt không ngừng từ khuôn mặt nàng chảy xuống. Nhìn đại sư, Nhị Long kiên định bước từng bước lại gần. Khuôn mặt kiều diễm như ánh sáng chói lòa.
Lúc này đây, đại sư rốt cuộc không trốn tránh ánh mắt của Nhị Long nữa. Nhìn nàng, bước từng bước đến gần, tim đại sư rõ rang đang đập nhanh hơn. Bao cảm xúc chôn chặt trong nội tâm bấy lâu đang từ từ mở ra. Hai mươi năm che đậy, bức bình phong đã không thể ngăn cản được mối thâm tình tại sâu thẳm trong nội tâm.
Nhìn bọn họ tình thâm hai mắt giao nhau Huyết Tử biết rõ mọi chuyện đã đến hồi kết. Nhưng mà sư phụ à hai người ái ân có phải hay không nên để phong cảnh. Hôm nay không phải valentine mà đã bị quăng thức ăn cho chó rồi.
Đường Tam kéo Huyết Tử yên lặng lui về phía sau, từ từ tiến vào khu rừng. Hắn biết lúc này không nên quấy rầy bọn họ. Nội tâm hắn cũng hướng tới đại sư mà âm thầm chúc phúc. Sư phụ thường xuyên toát ra tâm trạng cô đơn, hắn làm sao có thể không thấy.
Lúc này, ngọn nguồn đều đã tỏ, nếu có thể hóa giải, để đại sư và nhị long có thể thật sự đến được với nhau. Đối với song phương bọn họ, kết cục như vậy là tốt nhất.
Khu rừng u ám yên lặng, Đường Tam và Huyết Tử cũng không có vội vã trở về, chỉ là tại trong khu rừng lẳng lặng mà đi. Không biết tại sao, nghe xong chuyện xưa của đại sư và Nhị Long, cùng với lời nói của Tử nhi khiến trong đầu hắn lập tức rối loạn. Tâm tính của hắn cũng không phải là của một đứa nhỏ mười ba tuổi, mà đã là tâm tình của một gã trung niên. Kiếp trước hắn chưa từng có cảm giác này, ngay lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng hắn đã có một cảm giác gì đó như là.......
"Tam ca coi chừng!"
*Rầm*
Tiếng nói chỉ vừa cất lên thân mình Đường Tam đã đâm thẳng vào thân cây, ôm mặt. Huyết Tử giựt giựt khóe miệng, không thể tin, một người cẩn thân như hắn mà cũng có lúc để tâm tư lên mấy tầng mây.
Không khí chung quanh đột nhiên có chút lạnh leo, Đường Tam và Huyết Tử cơ linh nhạy bén, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhíu mày kì quái.
Tác giả :
Yến Nhi