[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận. Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Vừa nói xong hắn cảm thấy có một trận gió lạnh quét qua. Đúng lúc tiểu nhị từ bên trong điềm nở bước ra hướng bọn họ vui mừng nói "Khách quan các vị muốn dùng gì? "
Huyết Tử "Ở đây có món sườn sào chiên chua ngọt chứ"
Tiểu nhị hơi suy nghĩ một chút mới nói " Đương nhiên có! Khách quan muốn dùng mấy phần? "
Huyết Tử " Lấy cho ta 5 không 10 phần "
Tiểu Vũ bên cạnh tiếp lời " Lấy cho ta thêm 5 phần giống Tử nhi "
Cứ thế cả bọn lần lượt gọi món mà không quan tâm đến vẻ mặt của Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh thấy hắn như vậy không kiềm được cười một cái. Cảnh ấy liền được thu hết vào trong mắt Đái Mộc Bạch, khiến hắn ngẩn người không quan tâm đến cái bọn đang nhốn nháo gọi đồ ăn bên kia.
Đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,
Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"
Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó.
Tiểu nhị dần mang món ăn lên cô cùng Tiểu Vũ không quan tâm đến chính sự mà bọn họ nói lo tập trung ăn là trên hết. Khi mà bạn đi ăn chung với một nhóm nhưng bọn họ chỉ lo nói chuyện, thì bạn hãy nên tranh thủ thời gian ăn thôi.
Một lát sau một tiếng "phanh" vang lên, một gã thanh niên của Thương Huy học viện bị một chưởng của Đái Mộc Bạch, cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã hai dãy bàn ghế, bay về hướng đám người của Thương Huy học viện. Cô cùng Tiểu Vũ cố nuốt miếng thịt cuối cùng mới ngẩn đầu lên phân tích sự việc đang diễn ra.
Đái Mộng Bạch thu lại tư thế,nghiêng mình cung tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của Sử Khắc Lai học viện và Thương Huy học viện, tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.
Đám ngươi Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng bọn người Đường Tam vẻ như muốn xông lại nhưng bị vị trung niên sư phụ cản lại.Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn Đái Mộng Bạch quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"
Đái Mộng Bạch song nhãn loé xạ quang mang: "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt sạm đen lại: "Khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".
Đám đệ tử của Thương Huy học viện chỉ chờ có vậy, ngoại trừ tên hồi nảy bị thương cùng thiếu nữ kia, năm người còn lại đều nhắm hướng Đường Tam vọt tới.
"Đánh nhau hả? Ta cũng thích lắm. " Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên, không chút do dự chuẩn bị nghênh tiếp.
"Tiểu Vũ ngồi xuống xem kịch đi, bốn nam nhân ở đây đâu phải bình phong chứ. Ta nói đúng không!" Huyết Tử mỉm cười nhìn Tiểu Vũ nói.
Mã Hồng Tuấn bên cạnh cũng hưởng ứng theo " Tử nhi nói đúng cứ để bọn ta phát huy tài năng cho các ngươi thấy"
Bốn thanh niên Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn khí thế nam nhân phừng phừng dàn hàng ngang đứng che chắn cho bốn nữ tử ngồi phía sau. Cả bọn lần lượt phóng xuất hồn hoàn chuẩn bị nghênh chiến. Còn lại bốn nữ tử phía sau ngồn cắn hạt dưa tám chuyện trên trời dưới đất hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
Huyết Tử " Hồi nảy đi trên đường ta thấy có cái tên kia đẹp trai lắm kìa."
Tiểu Vũ " Ta cũng có thấy, da trắng, tóc đen thân cao 1m7."
Trữ Vinh Vinh " Hai người các ngươi đúng là đồ mê trai, nhưng hắn đẹp thật nhất là cái đôi mắt cuốn hút đó"
Chu Trúc Thanh "..." Tôi là ai và tôi đang ở đâu, làm ơn ai đó hãy trả đĩa bay cho ba cái con người này về hành tinh của họ đi.
"Ôi! Oppa của lòng em "
Phía bên kia bọn người Đái Mộc Bạch đang chiên đấu tất cả đều có chung suy nghĩ " Nhất định phải triệt sản tên kia mới được". Vì thế bao nhiêu bực tức của bọn họ đều đem lên trên người đám học viên Thương Huy này mà chút giận.
Bỗng một giọng nói vang lên thu hút hết ánh nhìn của mọi người " Dừng tay "Vị sư phụ của Thương Huy học viện rốt cục cũng không nhịn được đứng dậy, phất tay cho đám đệ tử:" Các ngươi lui ra "
"Ta là Thương Huy học viện,viện chủ ngoại viện Diệp Tri Thu, xin hỏi các ngươi là người của tông phái nào? "
Mắt thấy Diệp Tri Thu không cần phóng thích ra hồn lực vẫn thản nhiên đứng vững, bước tới trước mặt mình. Đái Mộng Bạch có thể khẳng định người này hồn lực chắc hẵn vượt xa hắn.
" Chúng ta là học viên của Sử Khắc Lai học viện " Không đợi Đái Mộng Bạch mở miệng, mập mạp dương dương đắc ý đáp. Vừa nói, hắn vừa gương cặp mắt trơ trẽn nhìn chằm chặp trên người nữ đệ tử duy nhất của Thương Huy học viện.
Diệp Tri Thu hơi bị bất ngờ một chút, ánh mắt toát ra vẻ suy tư. Cái tên Sử Khắc Lai học viện đối với hắn thập phần không quen thuộc. " Sử Khắc Lai học viện à, hình như ta chưa từng nghe qua."
Đái Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng:" Đó là do ngươi cô văn quả lậu "
Diệp Tri Thu không hề do dự, mắt lộ hung quang phóng xuất ra vũ hồn của mình:" Huyển quy phụ thể "
Thú vũ hồn, Huyền quy.
Một vòng tròn sóng gợn màu đen từ người Diệp Tri Thu phóng ra, khí thế mạnh mẽ đè ép ngược lại bọn Đường Tam, Đái Mộng Bạch, Mã Hồng Tuấn. Tứ chi co rút lại chỉ còn một phần ba, một cái mai giáp thật lớn trồi lên trên lưng. Toàn thân hắn bao bọc hắc quang, năm cái hồn hoàn, một trắng, hai vàng, hai tím từ từ bay lên xoay quanh thân thể.
Thương Huy học viện viện chủ là một cao thủ hơn năm mươi cấp-- Hồn vương.
Mặc dù tại cùng cấp bậc, hồn hoàn của Diệp Tri Thu cũng không tính là quá mạnh, nhưng năm mươi mấy cấp hồn lực phát ra cũng đũ để chế trụ đám đệ tử của Sử Khắc Lai học viện.
Bên trong phòng ăn không ngốt vang lên những tiếng kinh hô. Dù sao Hồn vương tại đại lục cũng không phải là nhiều, thực lực ở cấp này tương đối mạnh mẽ, tại một số vương quốc có thể được phong hàm đến Tử Tước, thậm chí có thể là Bá Tước.
" Các vị đại nhân, vĩ đại hồn sư a. Ta van xin các người đừng đánh nhau trong tửu điếm mà. Cuộc sống của tiểu nhân chỉ có bao nhiêu đó thôi, van xin các vị mà." Lão bản vội vã chạy đến, mếu máo khuyên can.
Cả 8 người Huyết Tử nhìn nhau gật đầu nhẹ một cái, cô đưa mắt nhìn đám Thương Huy học viện rồi đưa năm ngón tay ra phía trước nói "Khoan, đình chiến đã! Cho bọn này 5 phút hội ý"
"Không được ta thấy cách đó không ổn cho lắm"
...........
"Ta thấy cách đó cũng quá tàn nhẫn đi "
...........
"Đem làm gỏi hết cả bọn đi"
Thảo luận xong Huyết Tử đập tay lên bàn coi như kết thúc buổi thảo luận "Ok! Quyết định vậy đi, đánh nhanh thắng nhanh nào. Go go go". Nói xong cô bước đi ra ngoài hiên ngang như một vị thần Apollo, đằng sau là đám người Đái Mộc Bạch. Lúc trước cô hay dẫn tổ đội đi đánh quái hoài mặc dù lúc đó cô cũng chỉ mới có 40 cấp mà con Boss nó tới tận 80 cấp mà cô vẫn thắng ngon ơ à.
⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰
Sáng sớm ngày thứ hai khi trời còn tờ mờ, Triệu Vô Cực đã dùng âm thanh to lớn của mình kêu tất cả mọi người dậy. Huyết Tử dùng hai tay bịt tai lại nhưng không thể nào lấn áp được cái âm thanh của Triệu Vô Cực.
"Aizz LÀ CÁI TÊN CHẾT BẰM NÀO MỚI SÁNG SỚM LA LỖI ÔM SÒM THẾ HẢ. CÓ TIN BÀ ĐÂY TRIỆT SẢN NHÀ NGƯƠI KHÔNG HẢ" Tiếng hét thần thánh của Huyết Tử vang lên và cô đã thành công khiến cho mọi người trong tửu điếm tỉnh dậy.
Triệu Vô Cực cố gắng hít một ngụm khí lạnh để giảm bớt lượng nhiệt đang cố phun trào.
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận. Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Vừa nói xong hắn cảm thấy có một trận gió lạnh quét qua. Đúng lúc tiểu nhị từ bên trong điềm nở bước ra hướng bọn họ vui mừng nói "Khách quan các vị muốn dùng gì? "
Huyết Tử "Ở đây có món sườn sào chiên chua ngọt chứ"
Tiểu nhị hơi suy nghĩ một chút mới nói " Đương nhiên có! Khách quan muốn dùng mấy phần? "
Huyết Tử " Lấy cho ta 5 không 10 phần "
Tiểu Vũ bên cạnh tiếp lời " Lấy cho ta thêm 5 phần giống Tử nhi "
Cứ thế cả bọn lần lượt gọi món mà không quan tâm đến vẻ mặt của Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh thấy hắn như vậy không kiềm được cười một cái. Cảnh ấy liền được thu hết vào trong mắt Đái Mộc Bạch, khiến hắn ngẩn người không quan tâm đến cái bọn đang nhốn nháo gọi đồ ăn bên kia.
Đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,
Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"
Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó.
Tiểu nhị dần mang món ăn lên cô cùng Tiểu Vũ không quan tâm đến chính sự mà bọn họ nói lo tập trung ăn là trên hết. Khi mà bạn đi ăn chung với một nhóm nhưng bọn họ chỉ lo nói chuyện, thì bạn hãy nên tranh thủ thời gian ăn thôi.
Một lát sau một tiếng "phanh" vang lên, một gã thanh niên của Thương Huy học viện bị một chưởng của Đái Mộc Bạch, cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã hai dãy bàn ghế, bay về hướng đám người của Thương Huy học viện. Cô cùng Tiểu Vũ cố nuốt miếng thịt cuối cùng mới ngẩn đầu lên phân tích sự việc đang diễn ra.
Đái Mộng Bạch thu lại tư thế,nghiêng mình cung tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của Sử Khắc Lai học viện và Thương Huy học viện, tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.
Đám ngươi Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng bọn người Đường Tam vẻ như muốn xông lại nhưng bị vị trung niên sư phụ cản lại.Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn Đái Mộng Bạch quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"
Đái Mộng Bạch song nhãn loé xạ quang mang: "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt sạm đen lại: "Khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".
Đám đệ tử của Thương Huy học viện chỉ chờ có vậy, ngoại trừ tên hồi nảy bị thương cùng thiếu nữ kia, năm người còn lại đều nhắm hướng Đường Tam vọt tới.
"Đánh nhau hả? Ta cũng thích lắm. " Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên, không chút do dự chuẩn bị nghênh tiếp.
"Tiểu Vũ ngồi xuống xem kịch đi, bốn nam nhân ở đây đâu phải bình phong chứ. Ta nói đúng không!" Huyết Tử mỉm cười nhìn Tiểu Vũ nói.
Mã Hồng Tuấn bên cạnh cũng hưởng ứng theo " Tử nhi nói đúng cứ để bọn ta phát huy tài năng cho các ngươi thấy"
Bốn thanh niên Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn khí thế nam nhân phừng phừng dàn hàng ngang đứng che chắn cho bốn nữ tử ngồi phía sau. Cả bọn lần lượt phóng xuất hồn hoàn chuẩn bị nghênh chiến. Còn lại bốn nữ tử phía sau ngồn cắn hạt dưa tám chuyện trên trời dưới đất hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
Huyết Tử " Hồi nảy đi trên đường ta thấy có cái tên kia đẹp trai lắm kìa."
Tiểu Vũ " Ta cũng có thấy, da trắng, tóc đen thân cao 1m7."
Trữ Vinh Vinh " Hai người các ngươi đúng là đồ mê trai, nhưng hắn đẹp thật nhất là cái đôi mắt cuốn hút đó"
Chu Trúc Thanh "..." Tôi là ai và tôi đang ở đâu, làm ơn ai đó hãy trả đĩa bay cho ba cái con người này về hành tinh của họ đi.
"Ôi! Oppa của lòng em "
Phía bên kia bọn người Đái Mộc Bạch đang chiên đấu tất cả đều có chung suy nghĩ " Nhất định phải triệt sản tên kia mới được". Vì thế bao nhiêu bực tức của bọn họ đều đem lên trên người đám học viên Thương Huy này mà chút giận.
Bỗng một giọng nói vang lên thu hút hết ánh nhìn của mọi người " Dừng tay "Vị sư phụ của Thương Huy học viện rốt cục cũng không nhịn được đứng dậy, phất tay cho đám đệ tử:" Các ngươi lui ra "
"Ta là Thương Huy học viện,viện chủ ngoại viện Diệp Tri Thu, xin hỏi các ngươi là người của tông phái nào? "
Mắt thấy Diệp Tri Thu không cần phóng thích ra hồn lực vẫn thản nhiên đứng vững, bước tới trước mặt mình. Đái Mộng Bạch có thể khẳng định người này hồn lực chắc hẵn vượt xa hắn.
" Chúng ta là học viên của Sử Khắc Lai học viện " Không đợi Đái Mộng Bạch mở miệng, mập mạp dương dương đắc ý đáp. Vừa nói, hắn vừa gương cặp mắt trơ trẽn nhìn chằm chặp trên người nữ đệ tử duy nhất của Thương Huy học viện.
Diệp Tri Thu hơi bị bất ngờ một chút, ánh mắt toát ra vẻ suy tư. Cái tên Sử Khắc Lai học viện đối với hắn thập phần không quen thuộc. " Sử Khắc Lai học viện à, hình như ta chưa từng nghe qua."
Đái Mộng Bạch hừ lạnh một tiếng:" Đó là do ngươi cô văn quả lậu "
Diệp Tri Thu không hề do dự, mắt lộ hung quang phóng xuất ra vũ hồn của mình:" Huyển quy phụ thể "
Thú vũ hồn, Huyền quy.
Một vòng tròn sóng gợn màu đen từ người Diệp Tri Thu phóng ra, khí thế mạnh mẽ đè ép ngược lại bọn Đường Tam, Đái Mộng Bạch, Mã Hồng Tuấn. Tứ chi co rút lại chỉ còn một phần ba, một cái mai giáp thật lớn trồi lên trên lưng. Toàn thân hắn bao bọc hắc quang, năm cái hồn hoàn, một trắng, hai vàng, hai tím từ từ bay lên xoay quanh thân thể.
Thương Huy học viện viện chủ là một cao thủ hơn năm mươi cấp-- Hồn vương.
Mặc dù tại cùng cấp bậc, hồn hoàn của Diệp Tri Thu cũng không tính là quá mạnh, nhưng năm mươi mấy cấp hồn lực phát ra cũng đũ để chế trụ đám đệ tử của Sử Khắc Lai học viện.
Bên trong phòng ăn không ngốt vang lên những tiếng kinh hô. Dù sao Hồn vương tại đại lục cũng không phải là nhiều, thực lực ở cấp này tương đối mạnh mẽ, tại một số vương quốc có thể được phong hàm đến Tử Tước, thậm chí có thể là Bá Tước.
" Các vị đại nhân, vĩ đại hồn sư a. Ta van xin các người đừng đánh nhau trong tửu điếm mà. Cuộc sống của tiểu nhân chỉ có bao nhiêu đó thôi, van xin các vị mà." Lão bản vội vã chạy đến, mếu máo khuyên can.
Cả 8 người Huyết Tử nhìn nhau gật đầu nhẹ một cái, cô đưa mắt nhìn đám Thương Huy học viện rồi đưa năm ngón tay ra phía trước nói "Khoan, đình chiến đã! Cho bọn này 5 phút hội ý"
"Không được ta thấy cách đó không ổn cho lắm"
...........
"Ta thấy cách đó cũng quá tàn nhẫn đi "
...........
"Đem làm gỏi hết cả bọn đi"
Thảo luận xong Huyết Tử đập tay lên bàn coi như kết thúc buổi thảo luận "Ok! Quyết định vậy đi, đánh nhanh thắng nhanh nào. Go go go". Nói xong cô bước đi ra ngoài hiên ngang như một vị thần Apollo, đằng sau là đám người Đái Mộc Bạch. Lúc trước cô hay dẫn tổ đội đi đánh quái hoài mặc dù lúc đó cô cũng chỉ mới có 40 cấp mà con Boss nó tới tận 80 cấp mà cô vẫn thắng ngon ơ à.
⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰ ⏰
Sáng sớm ngày thứ hai khi trời còn tờ mờ, Triệu Vô Cực đã dùng âm thanh to lớn của mình kêu tất cả mọi người dậy. Huyết Tử dùng hai tay bịt tai lại nhưng không thể nào lấn áp được cái âm thanh của Triệu Vô Cực.
"Aizz LÀ CÁI TÊN CHẾT BẰM NÀO MỚI SÁNG SỚM LA LỖI ÔM SÒM THẾ HẢ. CÓ TIN BÀ ĐÂY TRIỆT SẢN NHÀ NGƯƠI KHÔNG HẢ" Tiếng hét thần thánh của Huyết Tử vang lên và cô đã thành công khiến cho mọi người trong tửu điếm tỉnh dậy.
Triệu Vô Cực cố gắng hít một ngụm khí lạnh để giảm bớt lượng nhiệt đang cố phun trào.
Tác giả :
Yến Nhi