[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu
Chương 50: Amuro Tooru
Trung Quốc, tỉnh Giang Tô, thành phố Nam Kinh, 17 – 11 – 2012, 12:00 đúng.
Trong một cửa hàng mua sắm lớn, một người con trai đội một chiếc mũ màu xanh lam đẩy một xe mua sắm chất đầy hàng hóa đi ngang qua.
“Bàn chải đánh răng, cái cốc, khăn lông, dầu gội đầu, dung dịch vệ sinh phụ nữ, sữa tắm, xà phòng……” Người con trai đang xem xét lại danh sách mua sắm thật dài ở trong tay mình. Theo lý thuyết mà nói thì ngày mai Tiểu Văn sẽ bắt đầu tỉnh lại, hôm nay thì chính anh hẳn là nên mua xong những vật dụng sinh hoạt cá nhân cần thiết trong nhà. “Tốt lắm, cuối cùng cũng đã mua xong.” Người con trai thở một hơi, đây xe đi về hướng quầy thu ngân.
Mà lúc này, trong biệt thự. Người thiếu nữ tóc đen, cũng chính là người cho rằng chính mình đã xuyên trở về — Tiểu Văn [Hirota Ryoko], đang lục tung để tìm quần áo mặc. Ai biểu hiện tại trên người cô đang mặc đồ ngủ đâu? Chỉ thấy cô quỳ bên cạnh tủ quần áo, toàn bộ thân thể đều chui vào trong tủ quần áo, cong cái mông nhỏ lên chiến đấu
“Áo đầm màu đỏ? Màu sắc quá tươi!” Quăng!
“Số đo của chiếc đầm màu trắng tinh khiết làm người ta sinh ra thương cảm không đúng!” Quăng!
“Áo khoác màu đen? Mình ghét khi nhìn thấy màu này!” Quăng!
……
Sau nửa giờ, áo khoác ngoài chiếm vẻn vẹn một mặt tủ ở ngăn tủ cuối cùng đã bị lục lọi đến mức lộn xộn khắp nơi, trên giường, trên đất, thậm chí là mọi loại quần áo đầy đủ màu sắc còn bị ném lung tung đến tận trên Tivi, Mà người gây hoặc của chúng ta còn lại đang tiếp tục!
“Cô lục lọi, cô lục lọi, cô lục lọi lục lọi lục lọi!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt –” Lại là sự càn quét mang theo một chút điên cuồng, ngăn chính giữa tủ quần áo cũng là một đống lộn xộn. Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn xem tủ quần áo lớn đến tận ba tầng, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đem một chiếc ghế qua đây, đứng ở trên ghế, bắt đầu tiếp tục càn quét.
“Cạch –” Âm thanh cửa được mở ra và đóng lại. Người con trai đội mũ cầm theo hai túi nhựa đã trở lại. Vừa vào cửa chợt nghe đến trên lầu, từ một căn phòng nào đó truyền đến âm thanh “Lách ca lách cách”, đương nhiên, còn kèm theo tiếng oán giận bùng nổ vũ trụ nhỏ của người nào đó. “Cái quái gì! Đây là do người nào, chuẩn bị tủ quần áo mà không quần áo để mặc, có lộn hay không vậy!”. “Đáng giận! Lại là màu đen! Cô kéo cô xé! Cô ném cô quăng!”
“Haizzz!!!” Người con trai đội mũ thở dài, không nghĩ tới hôm nay cô ấy đã tỉnh rồi, không hổ danh là người có chỗ dựa vững chắc ở sau lưng. Lắc đầu, người con trai đội mũ để gì đó trong tay mình xuống, đi về hướng trên lầu.
“Cạch –” Mới vừa đi tới cửa, một vật thể không rõ liền đánh úp về phía người con trai đội mũ, sau đó là ngay ở giữa chiếc mũ của người con trai đang đội — dính ngay hồng tâm!
Tuy rằng Tiểu Văn là thật trì độn, là thật hậu tri hậu giác [1], nhưng có người đứng ở ngay cửa chính cô còn có thể không phản ứng được sao? Cho nên, Tiểu Văn thật tự nhiên quay đầu qua, sau đó liền bình tĩnh, ngoại trừ khóa miệng còn không tự giác được, đang co rúm.
[1] Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Người con trai đội mũ nhìn khuôn mặt căng đến mức đỏ bừng kia của Tiểu Văn, thật bình tĩnh từ trên đầu lấy cái vật không rõ ràng xuống — đó chính là quần lót ren màu hồng phấn. Anh lấy loại biểu tình “Hôm nay bạn đã ăn cơm chưa?”, dùng ngữ khí bình thản nói: “Muốn cười thì liền cười đi, kìm nén sẽ xảy ra nội thương, không tốt cho lắm!”
“Phụt — phụt phụt –” Tiểu Văn đang đè nén, không thể không muốn, nói như thế nào thì hiện tại, loại tình huống này chính cô còn có rất nhiều điều này nọ muốn hỏi người ta, không thể cười, không thể cười. Không phải chỉ là chiếc quần lót ren màu hồng phấn thôi sao? Không có gì, không có gì. Nhưng mà — nhưng mà —
“Ha ha ha ha — ha ha ha ha ha — ha ha ha ha ha — ha ha ha ha ha ha ha — không được rồi, thật buồn cười, ha ha — ha ha ha — ha ha ha ha — Ôi ôi, bụng của tôi, ha ha ha ha — ha ha ha ha –” Tiểu Văn ôm bụng, trong mắt hàm chứa nước mắt, ở trên giường bắt đầu lăn lộn. Lúc này cô thật sự có tư tưởng muốn chết, bụng cười đến mức đau, rất khó chịu, thế nhưng, không thể dừng lại được!
Người con trai đội mũ treo đầy vạch đen nhìn Tiểu Văn ở trên giường co rúm lại thành một khối, không nói gì. Người nữ sinh này! Khi nhìn đến nội thất trong phòng thành một đống lộn xộn, anh có một loại xúc động muốn đánh người!
“Cười đủ hay chưa, với lại tôi nói này, có phải cô nên giải thích một chút không?” Rõ ràng trên mặt đang treo nụ cười, thế nhưng mọi người đều có thể cảm giác được trong âm thanh này đang đè nén tức giận!
“Ha — ha – phụt – tôi… cười… cười đủ. Phụt –” Tiểu Văn một bên kiệt lực khống chế được chính mình, một bên trả lời. Lại không biết loại nửa cười nửa trả lời này khiến cho mặt của người trước mắt này lại đen thêm vài phần.
“Bình tĩnh tâm tình của mình lại rồi lại đến phòng khách tìm ta!” Người con trai đội mũ cố gắng duy trì mỉm cười, cứng ngắc nói. Sau đó, tựa như đang chạy đi ra ngoài. Không có biện pháp, tình huống hiện tại thật sự là…… Đây là lần đầu tiên, cho đến từ trước đến nay, có người khiến cho vẻ mặt của anh xuất hiện vết rách!
Vì không để cho chính mình mở miệng, nếu mở ra sẽ cười ngay, Tiểu Văn chỉ có thể dùng sức gật đầu, tuy rằng đã xoay người sang chỗ khác nhưng có lẽ người con trai đội mũ cũng nhìn thấy.
Thuần thục, Tiểu Văn tìm tòi mười giây, đem toàn bộ quần áo nhồi nhét thành một cục nhét vào trong tủ quần áo, sau đó lại mặc quần áo ngủ, kéo dép lê đi về hướng phòng khách. Không có biện pháp, bây giờ cần phải có cảnh giác, phòng bị, nghi ngờ đã ở trong tiếng cười vừa rồi biến mất hầu như không còn.
———- Ta đây là đường phân cách kinh ngạc ———-
“Lạch bạch –” Tiểu Văn kéo dép lê, rất nhanh đã đi xuống dưới lầu, đi đến phòng khách. Nói thật, khi nhìn đến bộ dáng của người kia trong phòng khách, chính mình đúng là đã nhảy dựng lên, vốn tưởng rằng khi xuyên không, trang trí bày biện của những căn biệt thự mà ba ba Hirota cho cô đã đủ hoa lệ khoa trương. Nhưng khi vừa thấy phòng khách của người con trai này, cô mới được cái gọi là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’! Trong lúc nhất thời, Tiểu Văn đối với căn phòng đẳng cấp cao của người con trai ở Trung Quốc này có thể so được với đống căn biệt thự xa hoa, cảm thấy có hứng thú.
“Ngồi!” Người con trai rất có lễ phép mời Tiểu Văn ngồi xuống, hơn nữa còn rất thân thiết mời một ly chanh C nóng, hơn nữa nụ cười như gió xuân kia, Tiểu Văn đều cảm thấy có chút hoài nghi là người vừa rồi ở trước cửa phòng có đúng là anh ta hay không. Người này cũng quá bình tĩnh thôi! Không hổ danh là nhà giàu không khéo. Lúc này Tiểu Văn đã hoàn toàn đem người trước mắt mình có thể chính là đem ba mẹ đùa giỡn xung quanh, tiêu tiền như nước chảy, là một tên nhà giàu tiêu tiền thành thói quen có da mặt dày đến mức trơ tráo.
Người con trai nhìn Tiểu Văn một mặt đánh giá chính mình, thỉnh thoảng trong mắt còn chợt hiện lên vài tia hèn mọn, anh cũng không để ý. Nghĩ cũng biết là người nữ sinh này đang tưởng tượng bậy bạ một cách quá trớn. Rõ ràng đều đã là người trải qua tử vong, làm sao mà ngay cả cảm giác một chút thành thục cũng đều không có đâu? Nữ phù thủy vô cùng khí thế ở bữa tiệc Pandora sẽ không phải là người thế thân đi?
Có thể là do Tiểu Văn cũng nhận ra được không khí ở giữa hai người có chút không thích hợp. Vì thế vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, nhìn trái nhìn phải bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Cái kia, vì sao đã ở nhà mà anh còn đội mũ vậy? Chơi trò ai đẹp trai hơn sao? Nhưng mà đã có người xem đâu?” Phách — Tiểu Văn thật sự rất muốn tát vào miệng mình một cái, sao lại nói cái này kia chứ? Tình huống trước mắt, người trước chính thế nhưng chính là tiêu xài áo cơm cha mẹ mình. Giải quyết hết tất cả nghi hoặc cùng với chuyện tìm đường về nhà đều phải dựa vào người ta đâu!
Thật ra, người con trai khi nghe lời này, rất muốn khôi phục lại dáng vẻ vốn cà lơ cà phất kia của mình, sau đó tiến lên nâng cằm Tiểu Văn lên, nói một câu ví như hoa lan: “Tiểu Văn không phải là người sao?” Nhưng khi nghĩ đến người nữ sinh đối diện mình còn có núi cao dựa sau lưng, người con trai vẫn ngăn chặn sự xúc động của mình lại. Đứng đắn nghiêm chỉnh lấy mũ xuống, lộ ra mái tóc vàng làm cho người ta nghi ngờ.
Màu vàng? Là vì màu tóc nên sợ người khác cho rằng là thiếu niên bất lương nên đội mũ che giấu sao? Thế nhưng, nếu là cô, hẳn là sẽ đội mũ màu vàng che giấu đi, như vậy sẽ lại càng không dễ dàng phát hiện ra, làm sao còn đội cái mũ màu xanh làm nổi bật màu vàng lên chi?
Người con trai đương nhiên biết Tiểu Văn đang nghi hoặc cái gì, thế nhưng cũng không giải thích. Chính là nói: “Ryoko thật sự không nhận ra tôi là ai sao? Xem ra chỉ có thể biến thành người trong bộ truyện tranh thì cô mới nhận ra được!”
“Phách –” Tiểu Văn hoảng sợ đứng lên, ngay cả tay đang cầm cái cốc ở giữa cũng ngã sấp xuống dưới đất. Luôn luôn cho rằng chính mình đã xuyên trở về thế giới thực, nhưng mà, thế giới thực làm sao có người có thể biết được cái tên “Ryoko” này, người con trai tóc vàng trước mắt này đến cùng là ai?
“Tôi nói này, cho dù cô thật kinh ngạc cũng không cần phải kích động như vậy đi, hiện tại trong nhà cũng không có người giúp việc, sàn nhà bị dơ cũng đều là do tôi thu dọn a!” Người con trai dường như đối với việc Tiểu Văn kinh ngạc hoảng sợ thật không vừa lòng. Đặc biệt là chuyện làm đổ nước trái cây.
“Đến cùng thì anh là ai?” Tiểu Văn không có tâm tình để đi đùa giỡn, tất cả sự cảnh giác đề phòng đã biến đều đã trở về, ngữ khí lạnh lùng, mơ hồ lại lộ ra khí chất của một nữ phù thủy.
Người nữ sinh này, rõ ràng đã mất đi nguyên tố ma lực rồi mà còn có khí thế như vậy, gia tộc của nữ tử kia quả nhiên ngày càng dễ đối phó. Người con trai lườm liếc, mở miệng ra nói chuyện. “Được rồi, được rồi, tôi nói không phải đã được rồi sao, cô có thể đừng có tức giận lớn đến như vậy không, cô có biết hiện tại chính mình đã sống lại không, vẫn chính là vừa mới sống lại! Cô là bệnh nhân, trước khi ma lực được khôi phục, cô đã có được một khối thân thể này đấy!”
Sống lại? Ma lực? Hừ, người trước mắt này quả nhiên không thể khinh thường, chẳng lẽ những người con trai có nụ cười dịu dàng đều là những người nguy hiểm như thế? Tiểu Văn không khỏi lại nghĩ tới đêm kia, người con trai đã dùng kiếm đâm xuyên qua trái tim cô, trái tim lại bắt đầu không tự giác quặn đau.
Thấy Tiểu Văn hơi nhăn mày lại, người con trai hiển nhiên cũng biết Tiểu Văn nhớ tới cái gì, nhất thời thu hồi nụ cười, bắt đầu thành thật khai báo sự tình của mình. Tuy rằng Tiểu Văn gia tăng thêm phần ép hỏi, thời gian hai người thẩm vấn với nhau kéo dài đến tận hai giờ, nhưng thật ra tổng kết ra vài điểm như thế này:
Thứ nhất, người con trai hiện tại ở trước mắt gọi là “Amuro Tooru”. Đúng, chính là đệ tử của ông chú Mori Kogoro, kẻ gián điệp đang nằm vùng gọi là Bourbon — Amuro Tooru kia. Bất quá, anh ta chính là tạm thời mượn thân phận này, thân phận thật sự cũng chính là một thành viên của thế giới ‘Tân U’, dựa vào lực lượng nào đó ở trên quy luật thế giới tìm sự sống sót bình yên an toàn.
Thứ hai, người con trai đội mũ, hiện tại cũng chính là Amuro Tooru, dựa vào lực lượng của ma kính từ trên thi thể Hirota Ryoko, cầm lại xích tay ‘Tử Liên’, sau đó tìm lại được thân thể thật sự của Ryoko ở thế giới thực, mượn xác hoàn hồn, làm cho Tiểu Văn sống lại.
Thứ ba, căn biệt thự thần bí của người con trai đội mũ thật ra chính tòa thành Tarot đời trước của Akako. Ma Kính hấp thu tòa thành Tarot cũng sở hữu năng lượng, đồng thời cũng hấp thu toàn bộ công năng của tòa thành, hơn nữa còn có thể bất cứ lúc nào biến hóa thành các loại nơi ở, mà không cần lại gần tòa thành âm trầm.
Về phần hiện tại, Tiểu Văn đến tột cùng đang ở nơi nào, người con trai đội mũ cũng không nói rõ ràng, Ma Kính chính là mở một đường thông đạo từ Nhật Bản đến Trung Quốc, về phần đường thông đạo nối tiếp này, chính là Trung Quốc ở giữa cuộc sống hiện thực hay vẫn là Trung Quốc ở trong thế giới anime, anh ta cũng không nói rõ ràng. Bởi vì anh ta cũng không biết làm sao để phân biệt ra sự khác biệt của thời không Trung Quốc. Bạn nói là đây cuộc sống hiện thực đi, vậy thì vì sao nơi này không có bất kỳ tư liệu nào về bộ truyện tranh ‘Thám tử lừng danh Conan’. Bạn nói là Trung Quốc trong thế giới truyện tranh, vậy thì vì sao nơi này lại cố tình có thân thể của Tiểu Văn ở thế giới thực, cùng với toàn bộ nhân vật sự vật liên quan đến chuyện này. Cho nên, mặc kệ anh ta có là Kyoko thì cũng đều không thể phân biệt được rõ ràng.
Lúc đầu, Tiểu Văn đối với lời nói của người con trai đội mũ này nửa tin nửa nghi ngờ, đặc biệt đối với thân phận anh ta là người ở thế giới ‘Tân U’ thì đều không rõ ràng. Nhưng khi nhìn đến căn biệt thự to lớn đột nhiên biến thành bộ dáng của Kyoko, sau đó lại hướng về chính cô giải thích sự biến đổi, chính mình vẫn là lập tức tin. Được rồi, thật ra có một phần nguyên nhân nếu chính cô không tin, Kyoko sẽ luôn luôn cùng với bản thân cô lải nhải giải thích chính mình, sau đó chính cô sẽ phải luôn mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, ở trên mặt cỏ trống trải nói lời châm chọc.
Sự tình đã được làm rõ, Tiểu Văn cũng bắt đầu kế hoạch cho bước tiếp theo. Về nhà tiếp tục đến trường, trải qua cuộc sống vốn có của chính mình? Hay vẫn đi theo người con trai đội mũ này trở về Nhật Bản, lấy một thân phận hoàn toàn mới, tránh trong bóng tối tiếp tục truy tìm Pandora? Hai con đường, hai lựa chọn, không có trách nhiệm của thân phận là nữ phù thủy, đến tột cùng thì chính cô nên làm cái gì bây giờ?
Trong một cửa hàng mua sắm lớn, một người con trai đội một chiếc mũ màu xanh lam đẩy một xe mua sắm chất đầy hàng hóa đi ngang qua.
“Bàn chải đánh răng, cái cốc, khăn lông, dầu gội đầu, dung dịch vệ sinh phụ nữ, sữa tắm, xà phòng……” Người con trai đang xem xét lại danh sách mua sắm thật dài ở trong tay mình. Theo lý thuyết mà nói thì ngày mai Tiểu Văn sẽ bắt đầu tỉnh lại, hôm nay thì chính anh hẳn là nên mua xong những vật dụng sinh hoạt cá nhân cần thiết trong nhà. “Tốt lắm, cuối cùng cũng đã mua xong.” Người con trai thở một hơi, đây xe đi về hướng quầy thu ngân.
Mà lúc này, trong biệt thự. Người thiếu nữ tóc đen, cũng chính là người cho rằng chính mình đã xuyên trở về — Tiểu Văn [Hirota Ryoko], đang lục tung để tìm quần áo mặc. Ai biểu hiện tại trên người cô đang mặc đồ ngủ đâu? Chỉ thấy cô quỳ bên cạnh tủ quần áo, toàn bộ thân thể đều chui vào trong tủ quần áo, cong cái mông nhỏ lên chiến đấu
“Áo đầm màu đỏ? Màu sắc quá tươi!” Quăng!
“Số đo của chiếc đầm màu trắng tinh khiết làm người ta sinh ra thương cảm không đúng!” Quăng!
“Áo khoác màu đen? Mình ghét khi nhìn thấy màu này!” Quăng!
……
Sau nửa giờ, áo khoác ngoài chiếm vẻn vẹn một mặt tủ ở ngăn tủ cuối cùng đã bị lục lọi đến mức lộn xộn khắp nơi, trên giường, trên đất, thậm chí là mọi loại quần áo đầy đủ màu sắc còn bị ném lung tung đến tận trên Tivi, Mà người gây hoặc của chúng ta còn lại đang tiếp tục!
“Cô lục lọi, cô lục lọi, cô lục lọi lục lọi lục lọi!”
“Xoẹt xoẹt xoẹt –” Lại là sự càn quét mang theo một chút điên cuồng, ngăn chính giữa tủ quần áo cũng là một đống lộn xộn. Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn xem tủ quần áo lớn đến tận ba tầng, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đem một chiếc ghế qua đây, đứng ở trên ghế, bắt đầu tiếp tục càn quét.
“Cạch –” Âm thanh cửa được mở ra và đóng lại. Người con trai đội mũ cầm theo hai túi nhựa đã trở lại. Vừa vào cửa chợt nghe đến trên lầu, từ một căn phòng nào đó truyền đến âm thanh “Lách ca lách cách”, đương nhiên, còn kèm theo tiếng oán giận bùng nổ vũ trụ nhỏ của người nào đó. “Cái quái gì! Đây là do người nào, chuẩn bị tủ quần áo mà không quần áo để mặc, có lộn hay không vậy!”. “Đáng giận! Lại là màu đen! Cô kéo cô xé! Cô ném cô quăng!”
“Haizzz!!!” Người con trai đội mũ thở dài, không nghĩ tới hôm nay cô ấy đã tỉnh rồi, không hổ danh là người có chỗ dựa vững chắc ở sau lưng. Lắc đầu, người con trai đội mũ để gì đó trong tay mình xuống, đi về hướng trên lầu.
“Cạch –” Mới vừa đi tới cửa, một vật thể không rõ liền đánh úp về phía người con trai đội mũ, sau đó là ngay ở giữa chiếc mũ của người con trai đang đội — dính ngay hồng tâm!
Tuy rằng Tiểu Văn là thật trì độn, là thật hậu tri hậu giác [1], nhưng có người đứng ở ngay cửa chính cô còn có thể không phản ứng được sao? Cho nên, Tiểu Văn thật tự nhiên quay đầu qua, sau đó liền bình tĩnh, ngoại trừ khóa miệng còn không tự giác được, đang co rúm.
[1] Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Người con trai đội mũ nhìn khuôn mặt căng đến mức đỏ bừng kia của Tiểu Văn, thật bình tĩnh từ trên đầu lấy cái vật không rõ ràng xuống — đó chính là quần lót ren màu hồng phấn. Anh lấy loại biểu tình “Hôm nay bạn đã ăn cơm chưa?”, dùng ngữ khí bình thản nói: “Muốn cười thì liền cười đi, kìm nén sẽ xảy ra nội thương, không tốt cho lắm!”
“Phụt — phụt phụt –” Tiểu Văn đang đè nén, không thể không muốn, nói như thế nào thì hiện tại, loại tình huống này chính cô còn có rất nhiều điều này nọ muốn hỏi người ta, không thể cười, không thể cười. Không phải chỉ là chiếc quần lót ren màu hồng phấn thôi sao? Không có gì, không có gì. Nhưng mà — nhưng mà —
“Ha ha ha ha — ha ha ha ha ha — ha ha ha ha ha — ha ha ha ha ha ha ha — không được rồi, thật buồn cười, ha ha — ha ha ha — ha ha ha ha — Ôi ôi, bụng của tôi, ha ha ha ha — ha ha ha ha –” Tiểu Văn ôm bụng, trong mắt hàm chứa nước mắt, ở trên giường bắt đầu lăn lộn. Lúc này cô thật sự có tư tưởng muốn chết, bụng cười đến mức đau, rất khó chịu, thế nhưng, không thể dừng lại được!
Người con trai đội mũ treo đầy vạch đen nhìn Tiểu Văn ở trên giường co rúm lại thành một khối, không nói gì. Người nữ sinh này! Khi nhìn đến nội thất trong phòng thành một đống lộn xộn, anh có một loại xúc động muốn đánh người!
“Cười đủ hay chưa, với lại tôi nói này, có phải cô nên giải thích một chút không?” Rõ ràng trên mặt đang treo nụ cười, thế nhưng mọi người đều có thể cảm giác được trong âm thanh này đang đè nén tức giận!
“Ha — ha – phụt – tôi… cười… cười đủ. Phụt –” Tiểu Văn một bên kiệt lực khống chế được chính mình, một bên trả lời. Lại không biết loại nửa cười nửa trả lời này khiến cho mặt của người trước mắt này lại đen thêm vài phần.
“Bình tĩnh tâm tình của mình lại rồi lại đến phòng khách tìm ta!” Người con trai đội mũ cố gắng duy trì mỉm cười, cứng ngắc nói. Sau đó, tựa như đang chạy đi ra ngoài. Không có biện pháp, tình huống hiện tại thật sự là…… Đây là lần đầu tiên, cho đến từ trước đến nay, có người khiến cho vẻ mặt của anh xuất hiện vết rách!
Vì không để cho chính mình mở miệng, nếu mở ra sẽ cười ngay, Tiểu Văn chỉ có thể dùng sức gật đầu, tuy rằng đã xoay người sang chỗ khác nhưng có lẽ người con trai đội mũ cũng nhìn thấy.
Thuần thục, Tiểu Văn tìm tòi mười giây, đem toàn bộ quần áo nhồi nhét thành một cục nhét vào trong tủ quần áo, sau đó lại mặc quần áo ngủ, kéo dép lê đi về hướng phòng khách. Không có biện pháp, bây giờ cần phải có cảnh giác, phòng bị, nghi ngờ đã ở trong tiếng cười vừa rồi biến mất hầu như không còn.
———- Ta đây là đường phân cách kinh ngạc ———-
“Lạch bạch –” Tiểu Văn kéo dép lê, rất nhanh đã đi xuống dưới lầu, đi đến phòng khách. Nói thật, khi nhìn đến bộ dáng của người kia trong phòng khách, chính mình đúng là đã nhảy dựng lên, vốn tưởng rằng khi xuyên không, trang trí bày biện của những căn biệt thự mà ba ba Hirota cho cô đã đủ hoa lệ khoa trương. Nhưng khi vừa thấy phòng khách của người con trai này, cô mới được cái gọi là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’! Trong lúc nhất thời, Tiểu Văn đối với căn phòng đẳng cấp cao của người con trai ở Trung Quốc này có thể so được với đống căn biệt thự xa hoa, cảm thấy có hứng thú.
“Ngồi!” Người con trai rất có lễ phép mời Tiểu Văn ngồi xuống, hơn nữa còn rất thân thiết mời một ly chanh C nóng, hơn nữa nụ cười như gió xuân kia, Tiểu Văn đều cảm thấy có chút hoài nghi là người vừa rồi ở trước cửa phòng có đúng là anh ta hay không. Người này cũng quá bình tĩnh thôi! Không hổ danh là nhà giàu không khéo. Lúc này Tiểu Văn đã hoàn toàn đem người trước mắt mình có thể chính là đem ba mẹ đùa giỡn xung quanh, tiêu tiền như nước chảy, là một tên nhà giàu tiêu tiền thành thói quen có da mặt dày đến mức trơ tráo.
Người con trai nhìn Tiểu Văn một mặt đánh giá chính mình, thỉnh thoảng trong mắt còn chợt hiện lên vài tia hèn mọn, anh cũng không để ý. Nghĩ cũng biết là người nữ sinh này đang tưởng tượng bậy bạ một cách quá trớn. Rõ ràng đều đã là người trải qua tử vong, làm sao mà ngay cả cảm giác một chút thành thục cũng đều không có đâu? Nữ phù thủy vô cùng khí thế ở bữa tiệc Pandora sẽ không phải là người thế thân đi?
Có thể là do Tiểu Văn cũng nhận ra được không khí ở giữa hai người có chút không thích hợp. Vì thế vội vàng liếc mắt sang chỗ khác, nhìn trái nhìn phải bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Cái kia, vì sao đã ở nhà mà anh còn đội mũ vậy? Chơi trò ai đẹp trai hơn sao? Nhưng mà đã có người xem đâu?” Phách — Tiểu Văn thật sự rất muốn tát vào miệng mình một cái, sao lại nói cái này kia chứ? Tình huống trước mắt, người trước chính thế nhưng chính là tiêu xài áo cơm cha mẹ mình. Giải quyết hết tất cả nghi hoặc cùng với chuyện tìm đường về nhà đều phải dựa vào người ta đâu!
Thật ra, người con trai khi nghe lời này, rất muốn khôi phục lại dáng vẻ vốn cà lơ cà phất kia của mình, sau đó tiến lên nâng cằm Tiểu Văn lên, nói một câu ví như hoa lan: “Tiểu Văn không phải là người sao?” Nhưng khi nghĩ đến người nữ sinh đối diện mình còn có núi cao dựa sau lưng, người con trai vẫn ngăn chặn sự xúc động của mình lại. Đứng đắn nghiêm chỉnh lấy mũ xuống, lộ ra mái tóc vàng làm cho người ta nghi ngờ.
Màu vàng? Là vì màu tóc nên sợ người khác cho rằng là thiếu niên bất lương nên đội mũ che giấu sao? Thế nhưng, nếu là cô, hẳn là sẽ đội mũ màu vàng che giấu đi, như vậy sẽ lại càng không dễ dàng phát hiện ra, làm sao còn đội cái mũ màu xanh làm nổi bật màu vàng lên chi?
Người con trai đương nhiên biết Tiểu Văn đang nghi hoặc cái gì, thế nhưng cũng không giải thích. Chính là nói: “Ryoko thật sự không nhận ra tôi là ai sao? Xem ra chỉ có thể biến thành người trong bộ truyện tranh thì cô mới nhận ra được!”
“Phách –” Tiểu Văn hoảng sợ đứng lên, ngay cả tay đang cầm cái cốc ở giữa cũng ngã sấp xuống dưới đất. Luôn luôn cho rằng chính mình đã xuyên trở về thế giới thực, nhưng mà, thế giới thực làm sao có người có thể biết được cái tên “Ryoko” này, người con trai tóc vàng trước mắt này đến cùng là ai?
“Tôi nói này, cho dù cô thật kinh ngạc cũng không cần phải kích động như vậy đi, hiện tại trong nhà cũng không có người giúp việc, sàn nhà bị dơ cũng đều là do tôi thu dọn a!” Người con trai dường như đối với việc Tiểu Văn kinh ngạc hoảng sợ thật không vừa lòng. Đặc biệt là chuyện làm đổ nước trái cây.
“Đến cùng thì anh là ai?” Tiểu Văn không có tâm tình để đi đùa giỡn, tất cả sự cảnh giác đề phòng đã biến đều đã trở về, ngữ khí lạnh lùng, mơ hồ lại lộ ra khí chất của một nữ phù thủy.
Người nữ sinh này, rõ ràng đã mất đi nguyên tố ma lực rồi mà còn có khí thế như vậy, gia tộc của nữ tử kia quả nhiên ngày càng dễ đối phó. Người con trai lườm liếc, mở miệng ra nói chuyện. “Được rồi, được rồi, tôi nói không phải đã được rồi sao, cô có thể đừng có tức giận lớn đến như vậy không, cô có biết hiện tại chính mình đã sống lại không, vẫn chính là vừa mới sống lại! Cô là bệnh nhân, trước khi ma lực được khôi phục, cô đã có được một khối thân thể này đấy!”
Sống lại? Ma lực? Hừ, người trước mắt này quả nhiên không thể khinh thường, chẳng lẽ những người con trai có nụ cười dịu dàng đều là những người nguy hiểm như thế? Tiểu Văn không khỏi lại nghĩ tới đêm kia, người con trai đã dùng kiếm đâm xuyên qua trái tim cô, trái tim lại bắt đầu không tự giác quặn đau.
Thấy Tiểu Văn hơi nhăn mày lại, người con trai hiển nhiên cũng biết Tiểu Văn nhớ tới cái gì, nhất thời thu hồi nụ cười, bắt đầu thành thật khai báo sự tình của mình. Tuy rằng Tiểu Văn gia tăng thêm phần ép hỏi, thời gian hai người thẩm vấn với nhau kéo dài đến tận hai giờ, nhưng thật ra tổng kết ra vài điểm như thế này:
Thứ nhất, người con trai hiện tại ở trước mắt gọi là “Amuro Tooru”. Đúng, chính là đệ tử của ông chú Mori Kogoro, kẻ gián điệp đang nằm vùng gọi là Bourbon — Amuro Tooru kia. Bất quá, anh ta chính là tạm thời mượn thân phận này, thân phận thật sự cũng chính là một thành viên của thế giới ‘Tân U’, dựa vào lực lượng nào đó ở trên quy luật thế giới tìm sự sống sót bình yên an toàn.
Thứ hai, người con trai đội mũ, hiện tại cũng chính là Amuro Tooru, dựa vào lực lượng của ma kính từ trên thi thể Hirota Ryoko, cầm lại xích tay ‘Tử Liên’, sau đó tìm lại được thân thể thật sự của Ryoko ở thế giới thực, mượn xác hoàn hồn, làm cho Tiểu Văn sống lại.
Thứ ba, căn biệt thự thần bí của người con trai đội mũ thật ra chính tòa thành Tarot đời trước của Akako. Ma Kính hấp thu tòa thành Tarot cũng sở hữu năng lượng, đồng thời cũng hấp thu toàn bộ công năng của tòa thành, hơn nữa còn có thể bất cứ lúc nào biến hóa thành các loại nơi ở, mà không cần lại gần tòa thành âm trầm.
Về phần hiện tại, Tiểu Văn đến tột cùng đang ở nơi nào, người con trai đội mũ cũng không nói rõ ràng, Ma Kính chính là mở một đường thông đạo từ Nhật Bản đến Trung Quốc, về phần đường thông đạo nối tiếp này, chính là Trung Quốc ở giữa cuộc sống hiện thực hay vẫn là Trung Quốc ở trong thế giới anime, anh ta cũng không nói rõ ràng. Bởi vì anh ta cũng không biết làm sao để phân biệt ra sự khác biệt của thời không Trung Quốc. Bạn nói là đây cuộc sống hiện thực đi, vậy thì vì sao nơi này không có bất kỳ tư liệu nào về bộ truyện tranh ‘Thám tử lừng danh Conan’. Bạn nói là Trung Quốc trong thế giới truyện tranh, vậy thì vì sao nơi này lại cố tình có thân thể của Tiểu Văn ở thế giới thực, cùng với toàn bộ nhân vật sự vật liên quan đến chuyện này. Cho nên, mặc kệ anh ta có là Kyoko thì cũng đều không thể phân biệt được rõ ràng.
Lúc đầu, Tiểu Văn đối với lời nói của người con trai đội mũ này nửa tin nửa nghi ngờ, đặc biệt đối với thân phận anh ta là người ở thế giới ‘Tân U’ thì đều không rõ ràng. Nhưng khi nhìn đến căn biệt thự to lớn đột nhiên biến thành bộ dáng của Kyoko, sau đó lại hướng về chính cô giải thích sự biến đổi, chính mình vẫn là lập tức tin. Được rồi, thật ra có một phần nguyên nhân nếu chính cô không tin, Kyoko sẽ luôn luôn cùng với bản thân cô lải nhải giải thích chính mình, sau đó chính cô sẽ phải luôn mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, ở trên mặt cỏ trống trải nói lời châm chọc.
Sự tình đã được làm rõ, Tiểu Văn cũng bắt đầu kế hoạch cho bước tiếp theo. Về nhà tiếp tục đến trường, trải qua cuộc sống vốn có của chính mình? Hay vẫn đi theo người con trai đội mũ này trở về Nhật Bản, lấy một thân phận hoàn toàn mới, tránh trong bóng tối tiếp tục truy tìm Pandora? Hai con đường, hai lựa chọn, không có trách nhiệm của thân phận là nữ phù thủy, đến tột cùng thì chính cô nên làm cái gì bây giờ?
Tác giả :
Nguyệt U Văn