Đồng Mệnh Tuyệt
Chương 7
Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt nhìn Tiểu Cửu trước mặt, cơn tức đã bốc thành hoả. Từ Bạc gia rời đi không lâu, truy binh liền xuất hiện, hơn nữa đám người đến bao gồm cả hắc bạch lưỡng đạo (kể cả xã hội đen lẫn cảnh sát chính quy), bất luận là quân cảnh cảnh sát, hay là hắc đạo lộ diện, thế lực của Bạc Thiếu Quân có thể nói kinh người, như mảng đốm trên mình con báo (ý chỉ là đông đảo, số lượng lớn). Nhưng hắn đi vội vã, không có tâm tình đánh nhau, hơn nữa ba ngày trước bị tử phù hại cho thê thảm, hắn cơ hồ cơm còn chưa ăn, thể lực suy giảm, thật sự lười cùng nhóm người này tốn hơi, vì thế Thập Thất đem bốn Đông Phương Lang đánh lạc hướng truy binh, hắn cùng Thập Lục mang theo Tiểu Cửu trở về chi nhánh của Đông Phương Mỹ Nhân ở Bắc Kinh [Đông Phương các].
Bởi vì Đông Phương các chưa thi công xong, mặt tiền cửa hàng hỗn độn, tự nhiên lại trở thành chỗ trốn lý tưởng.
Chính là, khổ khổ sở sở mang Tiểu Cửu về, đợi cô tỉnh ngộ, hắn mới phát hiện, người hắn cứu trở về không phải là người của Đông Phương, mà là thê tử mới cưới của Bạc Thiếu Quân, Công Tôn Cửu!
Yêu pháp của Bạc Thiếu Quân quả nhiên lợi hại, đem toàn bộ trí nhớ 19 năm của Tiểu Cửu toàn bộ xoá bỏ.
Cô, không nhớ một chút gì về Đông Phương gia. Cũng không nhớ rõ hắn. hiện tại, cô chỉ nhớ rõ Bạc Thiếu Quân, chỉ nhớ cô là thê tử Bạc Thiếu Quân. Mẹ nó!
“Tiểu Cửu, cô thật sự không biết tôi là ai?” hắn không cam lòng, lại hỏi một lần nữa.
“Hừ, tôi đương nhiên biết, anh là kẻ thù của chồng tôi, tôi nói cho anh biết, đây là trên đất Trung Quốc, chồng tôi đã bày thiên la địa võng, tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng đem tôi trở về.” Tiểu Cửu lạnh lùng trừng mắt hẵn.
Hắn cũng trừng mắt nhìn cô,lửa giận trong đôi mắt đẹp cơ hồ đem toàn bộ thế giới thiêu trụi.
“Cô, chồng?” hắn không có nghe sai đi? Cô lại đem ba chữ “chồng của tôi” nói ra dễ dàng như vậy? Như vậy… thật chói tai?
“Đúng, Thiếu Quân tuyệt đối không buông tha cho anh dễ dàng.” Cô hừ lạnh.
Thiếu Quân? Gọi thân thiết như vậy? đó là ai a? ai a?
“Cô không có chồng, nếu cô lấy một người đàn ông, người đàn ông đó cũng chỉ có thể là tôi.” Hắn lành lạnh bá đạo nói xong.
“Anh? Vì sao chỉ có thể là anh? Tôi lại không thích anh.” Tiểu Cửu nhíu mày, hoàn toàn không thèm để ý khuôn mặt hắn xám ngoét.
Mặt hắn trầm xuống, nhẹ tay ấn vào miệng vết thương bị cô đâm. Những lời này, so với một đao kia của cô còn lợi hại hơn. Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đối cô làm cái gì? Tối hôm qua chứng kiến máu kia,chớp mắt một cái hắn còn tưởng cô đã thức tỉnh, nhưng mà, hiện tại, cô hiển nhiên vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đương nhiên…trong mắt, trong lòng, đều không có hắn.
“Mặc kệ cô có thích tôi hay không, cô cũng chỉ có thể thích tôi.” Hắn cắn răng, mặc kệ trong lời nói của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.
“ngươi thực sự là kẻ cuồng vọng, vì sao ta chỉ có thể thích ngươi?” cô không hờn giận nói.
“bởi vì cô là của ta, từ đầu đến chân, từ chân tóc đến hơi thở, đều là của ta.” Chớp mắt một cái hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong lời nói tràn đầy tính độc chiếm, tư hữu.
Cô sửng sốt một chút, tâm không hiểu kinh hoàng.
“Anh … Anh nói bậy bạ cái gì đó? Tôi đã lập gia đình….”
“Kia không tính.” Hắn quả quyết phủ định.
Không tính? Người này nghĩ hắn là ai vậy? Hắn nói không tính sẽ không tính sao?
“Anh có tật xấu này sao? Như thế nào vẫn nói những lời vô lễ này với tôi? Anh rất thích tôi có phải hay không?” cô đứng thẳng người, tay chống thắt lưng hỏi.
“Đúng.”
Cô lại ngây ngẩn cả người, lúc này, tâm gắt gao thu lại.
“Chính là rất thích, nên mới có thể khó chịu như vậy.” hắn trong cơn giận dữ, thấp rủa một tiếng, cuồng bước tới gần cô.
“Cái gì?”
Cô còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã chế trụ sau gáy cô, mạnh mẽ kéo cô đến gần, cúi đầu chính là một trận mãnh liệt (first kiss!! Hơi muộn nha!)
Nguyên lai trong lòng hắn luôn có một cảm giác giày vò ngoan cố, chính là thích, vết sẹo lúc 13 tuổi vắt ngang qua ngực, động một chút là đâm vào trái tim hắn, chính là tình yêu nha.
Tình yêu nha, ngây ngô, mang theo cảm giác như cục bông nhỏ, nhộn nhạo, chia cắt, chậm rãi lớn lên, đi từ nửa tim bên trái sang bên phải tâm thất, nhiễu loạn nhịp tim hắn đập, trở ngại máu hắn lưu thông, làm hô hấp của hắn tắc nghẽn.
Loại cảm giác không thoải mái này, làm cho hắn ghét cay ghét đắng, hắn muốn kháng cự nó, nhưng càng làm như thế, nó càng lớn mau, càng lớn, cuối cùng, cuốn lấy toàn bộ trái tim hắn!
Chính là, tâm đã hiểu, ý chí vẫn hỗn độn, thẳng cho đến khi Bạc Thiếu Quân xuất hiện, đem lòng đố kị hừng hực của hắn làm cháy sạch toàn bộ lý trí còn sót lại.
Nguyên nhân vì chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bị mất đi, cho nên cũng không thèm để ý, hắn nghĩ, Tiểu Cửu vẫn đi theo bên người hắn, làm phiền hắn, ầm ĩ hắn, mắng hắn, đi theo hắn, phối hợp hắn, có lẽ hận hắn, có lẽ thương hắn… chính là sẽ không rời khỏi hắn.
Nhưng mà, tên Bạc Thiếu Quân ki lại đem cô mang đi, đem xoá sạch tâm tư trong lòng cô, một chút cũng không để lại. hỗn trướng kia, tự nhiên dám dùng yêu thuật này, để cướp đi Tiểu Cửu bên người hắn.
Chết tiệt!
Hắn phải làm như thế nào mới khiến cô nhớ lại? như thế nào mới có thể khiến cô quay trở về là Tiểu Cửu?
Càng nghĩ càng giận, hắn hôn càng kịch liệt, nụ hôn này, mang theo tâm tình hả giận, cũng với sự trừng phạt dành cho cô dám quên hắn.
Tiểu Cửu cứng nhắc, cả người khẽ run, hơi thở nam nhân này nóng rực, cuồng phách, kiêu ngạo, không cho cự tuyệt, cứ như vậy xâm nhập vào trong miệng cô.
Cô kinh ngạc vài giây, mới lấy lại tinh thần, tức giận dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn.
Hắn cảnh giác buông cô ra, nghiêng người tránh né, lui sang một bên.
“Anh…Anh …làm sao ngươi có thể hôn ta?” cô thở gấp gáp,che miệng, giận dữ trừng mắt hắn.
“Đây là dấu ấn, dấu hiệu em là nữ nhân của tôi, hiểu không? Về sau, ai dám tuỳ tiện hôn em, chính là muốn chết.” hắc ác thanh ác khí tuyên bố. (bá đạo)
“Ai là nữ nhân của anh? Anh là đồ điên, xem ra tôi nhân nhượng với anh quá rồi!” cô tức giận, nhắm phía hắn, nắm đấm hướng trực tiếp đến mặt hắn. Hắn cũng triển khai thân thủ đối kháng, cô đánh, hắn phòng ngự, vô luận cô ra tay như thế nào, hắn đều có thể thủ đúng như vậy, quả thực không giống như đang đánh nhau mà giống như đang tập võ. Tiểu Cửu càng đánh càng kinh ngạc, bất luận cô ra chiêu gì, tên mĩ nam không giống đàn ông này có thể hoàn toàn hoá giải, giống như… giống như hắn sớm đối với công phu của cô rõ như lòng bàn tay….
“Muốn đánh thì đánh nhanh lên chứ, tôi mệt chết đi, chiêu tiếp theo muốn đá chân sao? Vẫn nên là dùng quyền thì hơn?” hắn kiên nhẫn thúc giục.
Trong lòng cô rùng mình, trong mắt một tia hung ác chợt loé, không đá chân, chợt quét về phía bàn trà bên người, đem bàn trà ngã lăn ra, lại thừa dịp hắn tránh qua, phi thân bổ nhào về phía trước, chưởng ngưng đọng toàn bộ sức lức hướng ngực hắn.
Hắn có thể tránh đi, nhưng hắn không muốn, giống như cô đang phát cáu, rõ ràng tuỳ ý để cô đắc thủ.
Quyền của cô không nhẹ, miệng vết thương vừa được băng bó tốt lại bị rách ra, nhưng hắn không nhúc nhích, cũng chỉ nhìn cô.
Thực đáng giận.
Cô cười lạnh, đang muốn đánh thêm một chưởng, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, cúi đầu vừa thấy, toàn bộ sắc mặt trắng bệch.
Đây là…máu của hắn…nhất thời, máu trong thân thể cô không hiểu sao nóng lên, trái tim cơ rút lại, giống như ở nơi quan trọng nào đó đang có một lực mạnh mẽ muốn phá vỡ tấm màn đen che lấp, lại không thể thoát ra được.
“Tiểu Cửu?” hắn phát hiện ra cô khác thường, vươn tay ra phía trước.
“đừng chạm vào ta!” cô lui lại về phía sau, ôm ngực.
Đau quá…đau quá…
“làm sao vậy?” hắn bước về phía trước, dừng sức bắt lấy cô.
Cô trừng mắt nhìn dung nhan tuyệt lệ của hắn gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy, chính mình tựa hồ biết tên hắn, nhưng mà, lại gọi không được…
Một vật chắn ngang cổ họng, rất muốn gọi ra tên, một cái tên rất đẹp rất đẹp, vì sao cô nghĩ mãi không ra?
“tránh ra! Ngươi tránh ra… ta nhìn thấy ngươi là tâm lại đau, đầu cũng rất đau…” cô thống khổ nhắm mắt lại, mệt mỏi thấp kêu.
Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, lúc trước Tiểu Cửu nhìn thấy máu của hắn, cũng tràn ngập sự phức tạp như vậy, chẳng lẽ máu của hắn có thể làm cô thức tỉnh sao?
Không, tựa hồ không đơn giản như vậy, nếu là như thế, Tiểu Cửu đã sớm tỉnh táo. Muốn cởi bỏ rủa thuật Bạc Thiếu Quân gia tăng trên người Tiểu Cửu, khả năng vẫn là dựa vào Văn Trí Lai. Hắn không có biện pháp… chết tiệt chính là không có biện pháp…
“em tưởng là chỉ có mình em đau đầu, đau lòng sao? Tôi nhìn em như vậy, toàn thân đều đau!” hắn bực mình nói.
Tiểu Cửu chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ vẫn đang hỗn độn mông lung không rõ.
Theo lý nam nhân này phải là địch nhân của cô, nhưng vì sao cô luôn luôn có một cảm giác đã quen biết hắn từ rất lâu rất lâu rồi?
Vì sao cô cảm giác mình dường như thực yêu, rất yêu ánh mắt của hắn nhìn mình?
“ngươi…rốt cuộc đem ta trở thành ai?” cô thì thào hỏi.
“em cho rằng em là ai?” hắn hỏi.
“ta là Công Tôn Cửu…”
“không đúng, em là Đông Phương Cửu! họ kép Đông Phương, tên là một chữ cửu, số lớn nhất, cửu, mới là tên của em.” Hắn nắm lấy bả vai cô, quát.
Đông Phương…… Cửu?
Cả người cô chấn động, tâm hồn đang mang một tấm màn đen nặng, tựa hồ vị vén lên một chút, cô có thể cảm giác đượcl, bên trong tấm màn đen kia, có người, một người vô cùng quan trọng…
Công Tôn Cửu, em đã trở thành thê tử Bạc Thiếu Quân ta, vì anh sống, vì anh chết, trung trinh như một… thanh âm Bạc Thiếu Quân như âm hồn đánh vào đầu cô, trong mắt cô ngọn lửa hồng chợt loé, lập tức tránh khỏi hắn, giận dữ kêu: “không, ta họ Công Tôn, tên đã có từ lâu, mà ta là thê tử của Bạc Thiếu Quân!”
“em…” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận đến mức muốn đánh cho cô một quyền bất tỉnh.
Lúc này, Thập Lục cùng Thập Thất gõ cửa đi vào, trên tay cầm theo cơm hộp, vùa thấy bọn họ giằng co nhau, không khí quỷ dị vây chặt, Thập Lục không khỏi hỏi: “mọi người…có khoẻ không?”
“cậu nói cái gì?” Đông Phương Tuyệt Thế nhìn một cách xem thường.
Thập Thất vội vàng kéo Thập Lục một chút.
Thật là, Thập Lục đúng là người mù, loại thời điểm này trăm ngàn lần đừng lắm chuyện, bằng không lửa giận của tứ thiếu gia đảm bảo cháy đến đây.
Nhưng mà Thập Lục không chỉ mù, mà còn nhanh mồm nhanh miệng, thoáng nhìn Đông Phương Tuyệt Thế ngực chảy ra máu, lại một trận kinh hô: “sao lại thể này? miệng vết thương như thế nào lại chảy máu? Hai người đánh nhau?”
“đánh cái rắm nhà ngươi?” Đông Phương Tuyệt Thế mắng.
“thật là… bên ngoài tin tức nhanh nhạy, truy binh nhiều đến bất ngờ, nghe nói Bạc Thiếu Quân vì muốn đoạt lại Tiểu Cửu, hạ lệnh giết chết, ngay cả sân bay cũng bị Bạc gia theo dõi chặt chẽ, hai người như thế nào còn có tâm tình đánh nhau? Văn Trí Lai tiểu thư luôn dặn dò hai chúng ta trong vòng ba ngày phải đem bọn họ trở về Đài Loan, tình hình hiện tại ra ngoài liên tục gặp vấn đề, như thế nào rời khỏi Bắc Kinh? Văn tiểu thư đưa ột trấn phù chỉ có thể giữ được ba ngày, qua ba ngày, tà thuật trên người tứ thiếu gia sẽ phát tác, Tiểu Cửu lại trở nên kỳ dị, ta đều vội muốn chết, mấy người lại còn như vậy…” Thập Lục sốt ruột nhắc đi nhắc lại một chuỗi dài. Đôi mắt diễm lệ Đông Phương Tuyệt Thế đã muốn cháy thêm vài mồi lửa thiêu, Thập Thất vội vàng nói: “Thập Lục, câm miệng.”
Thanh âm Thập Lục đột ngột dừng lại, lúc này mới hoảng sợ che lại miệng, nhìn Thập Thất cầu cứu.
Hắn vừa mới nói cái gì? Không có đi? Hắn chính là trong lòng nghĩ, chưa nói ra khỏi mồm đi? Đúng không?
Thập Thất lườm cho hắn một cái: “đồ ngốc, ngươi chết chắc rồi!” biểu tình tức giận, rất nhanh thông minh chuyển sang chuyện khác.
“tứ thiếu gia, tôi giúp cậu thay thuốc! vết thương này cần phải nhanh xử lý, đêm nay chúng ta còn phải đi.” Thập Thất bỏ ra thuốc trị thương, hắn thật cẩn thận nhìn Đông Phương Tuyệt Thế.
Đông Phương Tuyệt Thế nghiêm mặt, trong lòng cũng hiểu được băn khoăn của Thập Lục.
Hắn đã xem nhẹ Bạc Thiếu Quân, không nghĩ tới hắn có thể điều động được nhân lực nhiều như vậy, khó trách dám trực tiếp mạo phạm Đông Phương gia, thậm chí hạ lệnh giết chết hắn.
Chậc! một cái tử phù mà khiến cho bốn anh em hắn thất điên bát đảo, thai nhi trong bụng Hắc Tĩnh lại tràn ngập nguy cơ, ngay cả Tiểu Cửu hắn đều muốn đoạt…
Mẹ nó! Hắn sao có thể để cho tên mèo bệnh kia thực hiện được? lần này tình trạng của bọn họ tương đối bất lợi, muốn Tiểu Cửu tỉnh lại phải dựa vào Văn Trí Lai, mà trên người hắn tử phù chưa giải, trấn phù của Văn Trí Lai chỉ có thể chống đỡ được hai ngày, nếu không hắn phải trong hai ngày này rời khỏi Trung Quốc, một khi phát tác, cơ hội bọn Thập Lục muốn đưa hắn cùng Tiểu Cửu trở về lại càng thấp. cho nên, hắn nhẫn nại đối với tức giận của Thập Lục, căm giận cởi áo ra, để cho Thập Thất giúp hắn bôi thuốc.
Ánh sáng tràn ngập trên tấm thân trần trụi, phía trên ngực phải rõ ràng một miệng vết thương mới có, Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào kiệt tác của cô, tâm lại mãnh liệt co rút, cảm thấy, trên ngực của chính mình cũng ở vị trí đó, thấy đau.
Một lần nữa bôi thuốc trị thương, băng bó tốt, Đông Phương Tuyệt Thế thay áo sơ mi, cảm thấy mệt mỏi, vì thể nói: “tôi đói bụng.”
“vâng.” Thập Thất lập tức đem cơm trưa vừa mua để trên bàn.
Hắn nhìn về phía Tiểu Cửu, đối cô nói: “ăn cơm.”
“ta không ăn.” Tiểu Cửu cả giận nói.
“Ăn!”
“Ta nói ta không ăn!”
“Tôi nói em ăn, em phải ăn.”
“ngươi tên hỗn đản này…” Tiểu Cửu phẫn nộ từng bước nhảy về phía trước, nhưng cô giật mình, rõ ràng trong tay hắn có một khẩu súng, nhắm đối diện cô.
“Ngồi xuống.” Hắn lạnh lùng thốt.
“Ngươi sẽ không nổ súng.” Nàng cười lạnh, nhưng lời còn chưa dứt, viên đạn không tiếng động găm thẳng vào sô pha bên người cô.
Cô kinh chấn một chút, mặt thay đổi, THập Lục cùng Thập Thất cũng miệng há to, nghẹn họng nhìn trân trối.
“chớ chọc tôi, Tiểu Cửu, dùng súng không phải sở trường của tôi, hơn nữa vừa mệt vừa đói vừa tức giận, không cho phép ngắm được chuẩn.” Đông Phương Tuyệt Thế tựa vào lưng ghế sô pha, cảm thấy quá mệt mỏi.
Hắn không biết đối mặt với Tiểu Cửu, so với đánh nhau với hai mươi tên còn muốn mệt hơn.
Tiểu Cửu trừng mắt hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
“đã qua 19 năm, chỉ cần tôi đói bụng, em đều giúp tôi cùng nhau ăn.” Hắn nói xong, liền nhớ tới những lúc Tiểu Cửu ăn cơm bên cạnh hắn lúc nào cũng dài dòng tranh cãi, hiện tại hắn mới biết được, kỳ thật là cô giúp hắn, cũng nhắc nhở không ăn cơm đúng giờ, lại thích đồ ăn rác…
Cô, luôn cùng hắn…
“đưa cho tôi hộp cơm.” Hắn ra lệnh.
Cô nhìn các hộp cơm để trên mặt bàn, chọn một hộp không có ớt xanh, thuận tiện đem một sợi dây thun màu đen buộc cổ tay, đưa cho hắn. ánh mắt hắn mâu thuẫn, nhìn chằm chằm vào động tác từ nhỏ của cô, tâm căng thẳng.
Khi ta đánh người muốn buộc tóc, hơn nữa chỉ buộc màu đen, ngươi phải tuỳ lúc thay ta chuẩn bị.
Bảy tuổi đưa ra yêu cầu vô lý, làm cho Tiểu Cửu từ lúc bảy tuổi, thuỷ chung cổ tay lúc nào cũng mang dây buộc màu đen, nếu không có dây buộc màu đen, cô cũng sẽ tìm một dây thun màu đen mang theo.
Liền vì hắn… tâm tư dao động, hắn tiếp nhận hộp cơm, yên lặng nhìn chằm chằm cô: “vì sao chọn cái này cho tôi?”
“ta tuỳ tiện chọn.” cô nhíu mi, lại liếc liếc coca cùng khoai tây chiên trên bàn, cũng không có hỏi hắn, liền trực tiếp đem hai loại này đưa đến trước mặt hắn.
Hắn nín thở, không kiềm chế được hơi nóng tràn ngập trên ngực. cho dù rủa thuật cường thịnh trở lại, cũng không ngăn cản được Tiểu Cửu hiểu thói quen của hắn sao?
Cô biết hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô nhớ kỹ thói quen của hắn, cũng là thói quen theo thói quen của hắn…..
“loại đồ ăn rác này, năng lượng cao lại không dinh dưỡng, thực không hiểu vì sao có người thích ăn.” Cô không chú ý tới sự khác thường của hắn, bật thốt lên nói. Hắn ngẩn ngơ, đột nhiên cười to ra tiếng: “ha ha ha…”
Tiểu Cửu kinh ngạc, Thập Lục cùng Thập Thất cũng không hiểu tại sao. Đông Phương Tuyệt Thế vẫn cười, vẫn cười, cười đến … nước mắt muốn chảy ra.
Tiểu Cửu ghét nhất là hắn ăn đồ ăn rác, luôn thích nói lảm nhảm, trước đây hắn cảm thấy cô thật phiền, hiện tại, nghe những lời này hắn lại cảm thấy yên ổn.
Bất luận Tiểu Cửu biến thành thế nào, đều là Tiểu Cửu của hắn.
“Ngươi cười cái gì?” Tiểu Cửu giận dữ hỏi.
“Không có gì, mọi người ăn no một chút, đêm nay chúng ta bước đi.” Hắn nói xong mồm to cuồng ăn.
Bạc Thiếu Quân bày ra thiên la địa võng như thế nào, cho dù là địa ngục, hắn cũng có biện pháp thoát ra được.
Hắn sẽ mang Tiểu Cửu về Đài Loan, hai người cùng nhau trở về.
Đông Phương Tuyệt Thế nắm lấy tay Tiểu Cửu, chạy như điên giữa đêm khuya sương mù dày đặc, bọn họ cùng Đông Phương Lang bị thất lạc, Thập Lục cùng Thập Thất tuy rằng dẫn phần tử hắc bang rời khỏi Trung Quốc, nhưng vẫn có một đám cao thủ hình như là xuất thân từ quân đội đặc chủng truy đuổi hắn cùng Tiểu Cửu, một đường đuổi theo không bỏ. tình hình này, thật giống như năm hắn 13 tuổi bị bắt cóc. Hắn cùng Tiểu Cửu trốn khỏi bọn bắt cóc trẻ con, đối phương huy động toàn bộ lực lượng truy bắt bọn họ, hắn còn nhớ rõ lúc đó cảm giác sau lưng thấy được từng mũi nhọn băng hàn đang đâm tới, đêm hôm đó là một đêm rét lạnh, Tiểu Cửu che chắn hắn ở phía sau lưng, không ngừng kêu hắn đi trước, cũng ra lệnh, không được quay đầu…
Lần này, Tiểu Cửu cũng ở phía sau hắn, cũng lôi kéo phía sau hắn, không ngừng cầm chân hắn, muốn kéo dài hắn, làm cho những người đó mau chóng đuổi theo.
“thả ta đi! Thả ta, không phải ngươi càng trốn dễ dàng được sao?” Tiểu Cửu thở phì phò hô to.
“đừng hòng.” Năm đầu ngón tay hắn nắm chặt cổ tay cô, nói cái gì cũng không buông.
Tối này vốn kế hoạch lái xe rời Bắc Kinh trước, sau đó sẽ tìm biện pháp từ Thượng Hải về Đài Loan, chính là tựa hồ Bạc Thiếu Quân có thể dựa vào rủa thuật trên người Tiểu Cửu để tìm ra tung tích của cô, bởi vậy, bọn họ vừa mới xuất phát, đã bị một nhóm người nhìn chằm chằm vào.
Phá vòng vây không khó, chuyện khó là làm sao cắt đuôi được bọn chúng, “lôi hoả” trên người hắn đã dùng hết, hơn nữa đối với hoàn cảnh lại không quen, nếu hắn chỉ có một mình, rời khỏi đây không thành vấn đề, nhưng có thêm Tiểu Cửu, chính là khó khăn.
Bất quá, đối với Đông Phương Lang mà nói, cho dù chỉ có một cơ hội duy nhất, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“ngươi là đồ điên sao, mang theo ta chỉ thêm phiền phức, như vậy ngươi tuyệt đối trốn không thoát.” Tiểu Cửu lại kêu.
“em không phải là trói buộc, em là một bộ phận của tôi, hơn nữa, nếu không thể mang em cùng nhau đi, tôi cũng không đi.” Hắn quay đầu liếc cô một cái, đồng thời thoáng nhìn hai gã đã dần dần tới gần, lập tức kéo cô chuyển hướng vào một cái ngõ nhỏ. Tiểu Cửu không biết tại sao tâm mình lại có phần rối rắm, không biết chuyện gì xảy ra khiến trái tim chua xót, cô chỉ biết là, cô cũng không hy vọng nam nhân xinh đẹp này chết, nhất là bởi vì cô mà chết.
Vì thế, cô cố ý chen chân vào giữa thùng rác và cột điện, làm cho chính mình nghiêng ngả ngã một phát, thừa cơ xoay cổ tay thoát khỏi trảo thủ của hắn.
Hắn dừng lại cước bộ, xoay người muốn bắt lấy cô, lập tức bị cô ngăn cản.
Hắn giận tái mặt, trừng cô.
“ngươi thật sự phiền, ngươi cũng không thèm để ý xem ta có muốn đi cùng ngươi hay không?” cô ghét giận thấp kêu.
“đừng náo loạn, Tiểu Cửu…” hắn nhịn xuống tức giận, đi hướng cô.
“ngươi mới đừng náo loạn! ta và ngươi căn bản không hề có quan hệ, vì sao ngươi càng muốn bám lấy ta không buông?” cô dịch về phía sau tránh né.
“ai nói chúng ta không hề quan hệ? em cùng ta, là cùng sinh mệnh!” âm thanh hắn lạnh lùng nói.
“Đồng Mệnh Nhân?”
“cùng năm cùng tháng cùng ngày, thời gian chúng ta cách nhau chỉ kém đúng 59 giây.”
“lại là như thế nào? không biết có mấy trăm mấy ngàn người trên thế giới này có cùng thời gian sinh như thế.” cô châm biếm.
“Nhưng chúng ta không giống họ, mệnh chúng ta, từ 19 năm trước đã bị cột chặt vào với nhau, tựa như [Đồng Mệnh Điểu] (hai con chim giống nhau) trong kinh Phật….”
“ngươi nhìn lầm người rồi, nếu trên đời thật sự có đồng mệnh điểu, như vậy, đồng mệnh điểu của ta phải là Bạc Thiếu Quân, không phải ngươi, ta cùng Thiếu Quân mới là một đôi.” Cô lãnh xích.
Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm cô, đồng tử trong mắt lui lại, lửa giận điên cuồng đốt cháy từng tế bào.
Cô không hiểu! chết tiệt cô chính là không hiểu!
Nếu nguyên lai là Tiểu Cửu, nhất định lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, hiểu biết cảm tình của hắn đối với cô.
Nhưng hiện tại cô, căn bản tâm không đặt trên người hắn, không phải…
“Đồng Mệnh Điểu không phải là một đôi, mà là một con! bọn chúng một thân hai đầu, mặt người hình chim, tuy hai mà một, cùng chung một thân thể, cho nên cùng sinh, cũng cùng chết.” thanh âm hắn lạnh lẽo đến tận xương.
Tiểu Cửu ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy… hít thở không thông.
Vì sao nam nhân này mỗi lần trong lời nói, đều làm cho cô cảm thấy khó chịu, thật là khó chịu…
Nhưng mà, cô lại nở nụ cười, như là muốn đánh vào lồng ngực kia một trận đau đớn, dùng sức cười to: “ha..đó chính là thần thoại đi! Ngươi thực nghĩ trên đời này có đồng mệnh điểu sao? Cười chết người, làm sao ngươi có thể ngây thơ như vậy? thực chịu không nổi.”
Đông Phương Tuyệt Thế cũng cười, cười đến cuồng dã, cười đến diễm mị đoạt người.
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì a? một mạch thầm nghĩ đem Tiểu Cửu mang về, thậm chí cho dù có chạy không thoát…. Không, hắn không đi, cũng chạy không thoát.
Cho dù mang Tiểu Cửu trở về thì sao? Lòng của cô vẫn bị Bạc Thiếu Quân nắm trong tay.
Hiện tại việc hắn nên làm nhất, không phải mang Tiểu Cửu trở về Đài Loan, mà là đi tìm Bạc Thiếu Quân, bắt hắn hoàn trả lại tâm tình hoàn chỉnh của Tiểu Cửu!
Vì thế, hắn vươn tay về phía cô.
Tiếng cười của Tiểu Cửu đình chỉ, ninh mi nhìn hắn: “nhìn cái gì?”
“cho tôi một cái dây thun trên tay em.” Hắn nhìn cổ tay cô.
Cô ngẩn ngơ, kỳ thật cũng không nhớ rõ mình mang theo dây thun này, càng không hiểu hắn muốn cái dây thun làm cái gì, bởi vậy buồn bực cởi xuống, đưa cho hắn.
Hắn tiếp nhận, thuận tay đem mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa.
Động tác này, làm cho lòng cô chấn động một chút.
“đi thôi!” hắn rút hồ điệp đao ra, xoay vòng trong lòng bàn tay, bước về phía trước.
“đi đến nơi nào?” Tiểu Cửu giật mình kinh ngạc. hắn quay đầu vứt cho cô một cái cười lạnh sống lưng: “muốn xem tôi giết người như thế nào không? Trước khi có người nói khi tôi giết người rất tàn bạo, nhưng lại rất hoa lệ xinh đẹp, làm cho cô ấy nhìn không rời tầm mắt…” nói xong, hắn trực tiếp vọt vào đám truy binh đang uy hiếp mình, đại khai sát giới.
Thật sự là một hồi hoa lệ chết chóc.
Đông Phương Tuyệt Thế như gió xoáy màu đen, đơn thương độc mã điên cuồng quét qua đám bộ đội đặc chủng, chỉ thấy thân hình hắn như quỷ mị, chợt trái chợt phải, phàm đã ra tay chắc chắn máu bắn tung toé, hồ điệp đao ngân quang lóng lánh, càng chiếu rọi tư thái công kích của hắn, quả thực hung ác như dã thú, ngôn dụ lại tràn ngập bạo lực mỹ học.
Đẹp quá……
Tiểu Cửu hoa mắt nhìn hắn, thật sự không thể dời đi ánh mắt, nhìn theo thân ảnh hắn bay lên, đất đá bay loạn xạ, nhưng tầm mắt của cô chỉ có thể dừng trên người hắn, quanh mình hết tất thảy đều trở nên mơ hồ, chỉ có hắn, là nguồn sáng duy nhất.
“thật là, tuy em thế nhưng lại bị hắn mê hoặc…” Bạc Thiếu Quân lạnh lẽo châm chọc xuất hiện ở phía sau cô.
Cô cả kinh, quay đầu nhìn “Trượng phu” chính mình.
“Thiếu quân……”
Bạc Thiếu Quân xoay mình nắm lấy tay phải của cô, kiểm tra hình xăm trên tay cô, sắc mặt âm bạch mà lãnh khốc. “hình xăm mặc dù vẫn như vậy, nhưng tinh thần em lại ở bên ngoài, mới có thể thấy rõ ràng có cơ hội, lại không giết được hắn.” Hắn trách cứ nhìn khuôn mặt Tiểu Cửu chột dạ, con ngươi phía sau kính đen có kinh dị, phẫn hận, cùng với lòng đố kị. Rốt cuộc là lực lượng gì, mới có thể mạnh hơn trói buộc hắn gia tăng trên người Tiểu Cửu? Ngay cả khoá tâm rủa lợi hại nhất của hắn cũng không khoá được lòng của cô!
“em…” Tiểu Cửu á khấu không trả lời được.
“xem ra, trước mặt em anh phải giết chết hắn, mới có thể loại bỏ được chướng khí trong lòng em.” Hắn lạnh lùng nói, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế một địch hai mươi.
Đông Phương Tuyệt Thế toàn thân là máu tanh, khiêu khích tràn ngập trên mặt, lãnh huyết mà cuống tiếu, như ma thần ngang nhiên đứng thẳng, ở dưới thân hắn, đám bộ đội đặc chủng kia cơ hồ toàn quân bị diệt.
Tiểu Cửu cảm giác được trên người Bạc Thiếu Quân phát ra ác khí căm hận, sau đó, chợt nghe thấy hắn lớn tiếng quát: “giết hắn!”
Giang Thạch dẫn mười tên nhân viên cảnh sát cùng nhau hiện thân, mỗi người trong tay đều mang súng, đồng loạt nhắm vào Đông Phương Tuyệt Thế.
Nhưng lúc này, tiếng súng liên tục vang lên khắp mọi nơi, năm người hắc y nhân gia nhập cuộc chiến, nháy mắt đã đánh gục mười tên.
Nguyên lai Thập Lục chờ sau khi Đông Phương Lang giải quyết năm tên hắc bang Trung Quốc, đúng lúc chạy đến, vây quanh Đông Phương Tuyệt Thế, cùng hắn kề vai chiến đấu, sáu người hành động nhanh như điện, trong lúc đó di chuyển trong lòng kẻ địch, súng căn bản không thể nhắm, chỉ có thể vật lộn. Một hồi chiến đấu kịch kiệt, ở trong sương mù dày đặc diễn ra, Tiểu Cửu nhìn lòng bàn tay đang ẩm ướt của mình, nhưng không cách nào phân tích được đến tột cùng cô đang lo lắng cái gì.
“hắn sẽ thua!” Bạc Thiếu Quân bỗng nhiên nhìn thấu bên tai Tiểu Cửu cười khẽ.
Tiểu Cửu ngạc nhiên, nam nhân xinh đẹp kia cùng đồng bọn của hắn đang chiếm thượng phong, làm sao có thể…
Cô hoang mang, thân thể Đông Phương Tuyệt Thế lại đột nhiên gục xuống một chút.
Cũng chỉ tích tắc như vậy, có kẻ đã nhân cơ hội bắn về phía ngực hắn.
Tiểu Cửu trợn to mắt, tim đập như sấm rền, thùng thùng thùng đông vang không ngừng, ầm ỹ không ngừng.
Thế cục nháy mắt biến đổi đột ngột, Giang Thạch cùng cảnh sát chuyển bại thành thắng, ba gã Đông Phương Lang còn lại nhanh chóng bổ sung vị trí trống, hộ vệ bên người Đông Phương Tuyệt Thế, nhưng mà, hắn dù chưa trúng đạn, cả người lại nằm co trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
“sao lại thế này? Trấn phù của Văn tiểu thư hắn là có thể chống đỡ được hai ngày nữa a!” Thập Lục mặc kệ vết thương trên người mình, giúp đỡ Đông Phương Tuyệt Thế vội hỏi.
“a… ‘tiên tri’ của Đông Phương gia cũng thật lợi hại, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ta thật muốn nhìn, người bị quỷ phù của Bạc gia hạ lên người, còn có thể điên cuồng ngang ngược bao nhiêu?” Bạc Thiếu Quân cười lạnh, tay ở trong không khí vẽ phú chú.
“ngô…” cảm nhận đau đớn sâu sắc ở trong cơ thể Đông Phương Tuyệt Thế va chạm cực độ, nhưng hắn không yếu thế, cắn răng cố nén, giãy dụa đứng lên, lại đẩy ngẩ hai người khác.
Đáng chết! Bạc Thiếu Quân hỗn đản này……
Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt Bạc Thiếu Quân, ở trong lòng cuồng mắng, trên mặt, trên người tất cả đều là huyết, làm người ta kinh hãi.
‘Thập Lục, các ngươi che dấu ta.” Hắn hạ lệnh.
“dạ.” Thập Lục cùng Thập Thất cho dù đang bị trọng thương, cũng không nói câu thứ hai, mệnh lệnh của Lang Vương, Đông Phương Lang liều chết cũng phải chấp hành.
Vì thế năm người Đông Phương Lang che chắn công kích của kẻ khác, Đông Phương Tuyệt Thế nhịp bước trầm ổn, đi từng bước một đến phía Bạc Thiếu Quân.
Bạc Thiếu Quân trừng mắt hắn, thấy hắn rõ ràng cả người lung lay như sắp đổ, tự nhiên còn có thể cứng rắn chống đỡ, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau.
“Giang Thạch, giết hắn!” Bạc Thiếu Quân rống giận.
Giang Thạch cầm trường đao, dẫn ba gã hộ vệ Bạc gia nhằm phía Đông Phương Tuyệt Thế, nếu là bình thường, những người này căn bản không phải là đối thủ của Đông Phương Tuyệt Thế,nhưng giờ phút này, hắn bị hạ phù chú, sớm lực bất tòng tâm, cố hết sức cùng bọn chúng đối kháng, suýt vài lần không đứng dậy nổi, cuối cùng, khi hắn vất vả đánh ngã hai gã hộ vệ kia, Giang Thạch đứng phía sau nhân cơ hội đánh lén, hắn xoay người, tay chân lại như bị dây thừng vô hình trói buộc, rốt cuộc không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Thạch giơ đao bổ về phía hắn…
“Không!”
Tiểu Cửu nghe thấy một tiếng thét bạo liệt chói tai, sau đó, cô cảm giác được chính mình cử động.
Có người kêu cô, cô không nghe thấy, có người bắt lấy cô, bị cô hất ra; có người ngăn cản đường đi của cô, bị cô đánh bay.
Cô một bước rồi lại hai bước, liều mạng lao về phía trước, đem tất cả khí lực chạy nhanh, một giây cũng không thể kéo dài, cô phải đến trước bả đao kia, cô so với thời gian còn nhanh hơn, bởi vì… cô phải bảo hộ người kia…
Cô phải thay hắn chắn sát, cô phải thay hắn chịu khổ, cô phait chết thay hắn!
Nhưng cô không hối hận, cô cam tâm tình nguyện, vì cái kia… người cô âu yếm nhất!
“Tuyệt Thế!”
Một tiếng long trời lở đất nổ ra, xuyên phá khoá tâm linh hồn kia, theo yết hầu của cô, một tiếng phát ra.
Khoá tâm rủa bị phá, Bạc Thiếu Quân kinh hãi, thân mình run lẩy bẩy, phun ra một ngụm máu to, rồi ngã về phía sau.
Đông Phương Tuyệt Thế nghe thấy rốt cuộc cô cũng gọi tên hắn, vui vẻ quay đầu, nhưng khi hắn nhìn hướng cô chạy tới, sắc mặt nháy mắt đại biến. Cảnh này sao lại quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức làm cho trái tim hắn lại lần nữa bị xé rách! Không cần! Tiểu Cửu! Không được lại đây! Không cho phép lại đây!
Hắn hoảng sợ trừng lớn hai mắt, muốn quát bảo cô ngừng lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã đến gần hắn, dùng thân thể của cô, lưng của cô, bảo vệ hắn.
Lưỡi đao hạ.
Thời gian, ở trong khoảnh khắc này mà đông lại.
Ác mộng của hắn, lại lần nữa diễn ra…
Bởi vì Đông Phương các chưa thi công xong, mặt tiền cửa hàng hỗn độn, tự nhiên lại trở thành chỗ trốn lý tưởng.
Chính là, khổ khổ sở sở mang Tiểu Cửu về, đợi cô tỉnh ngộ, hắn mới phát hiện, người hắn cứu trở về không phải là người của Đông Phương, mà là thê tử mới cưới của Bạc Thiếu Quân, Công Tôn Cửu!
Yêu pháp của Bạc Thiếu Quân quả nhiên lợi hại, đem toàn bộ trí nhớ 19 năm của Tiểu Cửu toàn bộ xoá bỏ.
Cô, không nhớ một chút gì về Đông Phương gia. Cũng không nhớ rõ hắn. hiện tại, cô chỉ nhớ rõ Bạc Thiếu Quân, chỉ nhớ cô là thê tử Bạc Thiếu Quân. Mẹ nó!
“Tiểu Cửu, cô thật sự không biết tôi là ai?” hắn không cam lòng, lại hỏi một lần nữa.
“Hừ, tôi đương nhiên biết, anh là kẻ thù của chồng tôi, tôi nói cho anh biết, đây là trên đất Trung Quốc, chồng tôi đã bày thiên la địa võng, tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng đem tôi trở về.” Tiểu Cửu lạnh lùng trừng mắt hẵn.
Hắn cũng trừng mắt nhìn cô,lửa giận trong đôi mắt đẹp cơ hồ đem toàn bộ thế giới thiêu trụi.
“Cô, chồng?” hắn không có nghe sai đi? Cô lại đem ba chữ “chồng của tôi” nói ra dễ dàng như vậy? Như vậy… thật chói tai?
“Đúng, Thiếu Quân tuyệt đối không buông tha cho anh dễ dàng.” Cô hừ lạnh.
Thiếu Quân? Gọi thân thiết như vậy? đó là ai a? ai a?
“Cô không có chồng, nếu cô lấy một người đàn ông, người đàn ông đó cũng chỉ có thể là tôi.” Hắn lành lạnh bá đạo nói xong.
“Anh? Vì sao chỉ có thể là anh? Tôi lại không thích anh.” Tiểu Cửu nhíu mày, hoàn toàn không thèm để ý khuôn mặt hắn xám ngoét.
Mặt hắn trầm xuống, nhẹ tay ấn vào miệng vết thương bị cô đâm. Những lời này, so với một đao kia của cô còn lợi hại hơn. Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đối cô làm cái gì? Tối hôm qua chứng kiến máu kia,chớp mắt một cái hắn còn tưởng cô đã thức tỉnh, nhưng mà, hiện tại, cô hiển nhiên vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đương nhiên…trong mắt, trong lòng, đều không có hắn.
“Mặc kệ cô có thích tôi hay không, cô cũng chỉ có thể thích tôi.” Hắn cắn răng, mặc kệ trong lời nói của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.
“ngươi thực sự là kẻ cuồng vọng, vì sao ta chỉ có thể thích ngươi?” cô không hờn giận nói.
“bởi vì cô là của ta, từ đầu đến chân, từ chân tóc đến hơi thở, đều là của ta.” Chớp mắt một cái hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong lời nói tràn đầy tính độc chiếm, tư hữu.
Cô sửng sốt một chút, tâm không hiểu kinh hoàng.
“Anh … Anh nói bậy bạ cái gì đó? Tôi đã lập gia đình….”
“Kia không tính.” Hắn quả quyết phủ định.
Không tính? Người này nghĩ hắn là ai vậy? Hắn nói không tính sẽ không tính sao?
“Anh có tật xấu này sao? Như thế nào vẫn nói những lời vô lễ này với tôi? Anh rất thích tôi có phải hay không?” cô đứng thẳng người, tay chống thắt lưng hỏi.
“Đúng.”
Cô lại ngây ngẩn cả người, lúc này, tâm gắt gao thu lại.
“Chính là rất thích, nên mới có thể khó chịu như vậy.” hắn trong cơn giận dữ, thấp rủa một tiếng, cuồng bước tới gần cô.
“Cái gì?”
Cô còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã chế trụ sau gáy cô, mạnh mẽ kéo cô đến gần, cúi đầu chính là một trận mãnh liệt (first kiss!! Hơi muộn nha!)
Nguyên lai trong lòng hắn luôn có một cảm giác giày vò ngoan cố, chính là thích, vết sẹo lúc 13 tuổi vắt ngang qua ngực, động một chút là đâm vào trái tim hắn, chính là tình yêu nha.
Tình yêu nha, ngây ngô, mang theo cảm giác như cục bông nhỏ, nhộn nhạo, chia cắt, chậm rãi lớn lên, đi từ nửa tim bên trái sang bên phải tâm thất, nhiễu loạn nhịp tim hắn đập, trở ngại máu hắn lưu thông, làm hô hấp của hắn tắc nghẽn.
Loại cảm giác không thoải mái này, làm cho hắn ghét cay ghét đắng, hắn muốn kháng cự nó, nhưng càng làm như thế, nó càng lớn mau, càng lớn, cuối cùng, cuốn lấy toàn bộ trái tim hắn!
Chính là, tâm đã hiểu, ý chí vẫn hỗn độn, thẳng cho đến khi Bạc Thiếu Quân xuất hiện, đem lòng đố kị hừng hực của hắn làm cháy sạch toàn bộ lý trí còn sót lại.
Nguyên nhân vì chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc bị mất đi, cho nên cũng không thèm để ý, hắn nghĩ, Tiểu Cửu vẫn đi theo bên người hắn, làm phiền hắn, ầm ĩ hắn, mắng hắn, đi theo hắn, phối hợp hắn, có lẽ hận hắn, có lẽ thương hắn… chính là sẽ không rời khỏi hắn.
Nhưng mà, tên Bạc Thiếu Quân ki lại đem cô mang đi, đem xoá sạch tâm tư trong lòng cô, một chút cũng không để lại. hỗn trướng kia, tự nhiên dám dùng yêu thuật này, để cướp đi Tiểu Cửu bên người hắn.
Chết tiệt!
Hắn phải làm như thế nào mới khiến cô nhớ lại? như thế nào mới có thể khiến cô quay trở về là Tiểu Cửu?
Càng nghĩ càng giận, hắn hôn càng kịch liệt, nụ hôn này, mang theo tâm tình hả giận, cũng với sự trừng phạt dành cho cô dám quên hắn.
Tiểu Cửu cứng nhắc, cả người khẽ run, hơi thở nam nhân này nóng rực, cuồng phách, kiêu ngạo, không cho cự tuyệt, cứ như vậy xâm nhập vào trong miệng cô.
Cô kinh ngạc vài giây, mới lấy lại tinh thần, tức giận dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn.
Hắn cảnh giác buông cô ra, nghiêng người tránh né, lui sang một bên.
“Anh…Anh …làm sao ngươi có thể hôn ta?” cô thở gấp gáp,che miệng, giận dữ trừng mắt hắn.
“Đây là dấu ấn, dấu hiệu em là nữ nhân của tôi, hiểu không? Về sau, ai dám tuỳ tiện hôn em, chính là muốn chết.” hắc ác thanh ác khí tuyên bố. (bá đạo)
“Ai là nữ nhân của anh? Anh là đồ điên, xem ra tôi nhân nhượng với anh quá rồi!” cô tức giận, nhắm phía hắn, nắm đấm hướng trực tiếp đến mặt hắn. Hắn cũng triển khai thân thủ đối kháng, cô đánh, hắn phòng ngự, vô luận cô ra tay như thế nào, hắn đều có thể thủ đúng như vậy, quả thực không giống như đang đánh nhau mà giống như đang tập võ. Tiểu Cửu càng đánh càng kinh ngạc, bất luận cô ra chiêu gì, tên mĩ nam không giống đàn ông này có thể hoàn toàn hoá giải, giống như… giống như hắn sớm đối với công phu của cô rõ như lòng bàn tay….
“Muốn đánh thì đánh nhanh lên chứ, tôi mệt chết đi, chiêu tiếp theo muốn đá chân sao? Vẫn nên là dùng quyền thì hơn?” hắn kiên nhẫn thúc giục.
Trong lòng cô rùng mình, trong mắt một tia hung ác chợt loé, không đá chân, chợt quét về phía bàn trà bên người, đem bàn trà ngã lăn ra, lại thừa dịp hắn tránh qua, phi thân bổ nhào về phía trước, chưởng ngưng đọng toàn bộ sức lức hướng ngực hắn.
Hắn có thể tránh đi, nhưng hắn không muốn, giống như cô đang phát cáu, rõ ràng tuỳ ý để cô đắc thủ.
Quyền của cô không nhẹ, miệng vết thương vừa được băng bó tốt lại bị rách ra, nhưng hắn không nhúc nhích, cũng chỉ nhìn cô.
Thực đáng giận.
Cô cười lạnh, đang muốn đánh thêm một chưởng, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, cúi đầu vừa thấy, toàn bộ sắc mặt trắng bệch.
Đây là…máu của hắn…nhất thời, máu trong thân thể cô không hiểu sao nóng lên, trái tim cơ rút lại, giống như ở nơi quan trọng nào đó đang có một lực mạnh mẽ muốn phá vỡ tấm màn đen che lấp, lại không thể thoát ra được.
“Tiểu Cửu?” hắn phát hiện ra cô khác thường, vươn tay ra phía trước.
“đừng chạm vào ta!” cô lui lại về phía sau, ôm ngực.
Đau quá…đau quá…
“làm sao vậy?” hắn bước về phía trước, dừng sức bắt lấy cô.
Cô trừng mắt nhìn dung nhan tuyệt lệ của hắn gần trong gang tấc, đột nhiên cảm thấy, chính mình tựa hồ biết tên hắn, nhưng mà, lại gọi không được…
Một vật chắn ngang cổ họng, rất muốn gọi ra tên, một cái tên rất đẹp rất đẹp, vì sao cô nghĩ mãi không ra?
“tránh ra! Ngươi tránh ra… ta nhìn thấy ngươi là tâm lại đau, đầu cũng rất đau…” cô thống khổ nhắm mắt lại, mệt mỏi thấp kêu.
Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, lúc trước Tiểu Cửu nhìn thấy máu của hắn, cũng tràn ngập sự phức tạp như vậy, chẳng lẽ máu của hắn có thể làm cô thức tỉnh sao?
Không, tựa hồ không đơn giản như vậy, nếu là như thế, Tiểu Cửu đã sớm tỉnh táo. Muốn cởi bỏ rủa thuật Bạc Thiếu Quân gia tăng trên người Tiểu Cửu, khả năng vẫn là dựa vào Văn Trí Lai. Hắn không có biện pháp… chết tiệt chính là không có biện pháp…
“em tưởng là chỉ có mình em đau đầu, đau lòng sao? Tôi nhìn em như vậy, toàn thân đều đau!” hắn bực mình nói.
Tiểu Cửu chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ vẫn đang hỗn độn mông lung không rõ.
Theo lý nam nhân này phải là địch nhân của cô, nhưng vì sao cô luôn luôn có một cảm giác đã quen biết hắn từ rất lâu rất lâu rồi?
Vì sao cô cảm giác mình dường như thực yêu, rất yêu ánh mắt của hắn nhìn mình?
“ngươi…rốt cuộc đem ta trở thành ai?” cô thì thào hỏi.
“em cho rằng em là ai?” hắn hỏi.
“ta là Công Tôn Cửu…”
“không đúng, em là Đông Phương Cửu! họ kép Đông Phương, tên là một chữ cửu, số lớn nhất, cửu, mới là tên của em.” Hắn nắm lấy bả vai cô, quát.
Đông Phương…… Cửu?
Cả người cô chấn động, tâm hồn đang mang một tấm màn đen nặng, tựa hồ vị vén lên một chút, cô có thể cảm giác đượcl, bên trong tấm màn đen kia, có người, một người vô cùng quan trọng…
Công Tôn Cửu, em đã trở thành thê tử Bạc Thiếu Quân ta, vì anh sống, vì anh chết, trung trinh như một… thanh âm Bạc Thiếu Quân như âm hồn đánh vào đầu cô, trong mắt cô ngọn lửa hồng chợt loé, lập tức tránh khỏi hắn, giận dữ kêu: “không, ta họ Công Tôn, tên đã có từ lâu, mà ta là thê tử của Bạc Thiếu Quân!”
“em…” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận đến mức muốn đánh cho cô một quyền bất tỉnh.
Lúc này, Thập Lục cùng Thập Thất gõ cửa đi vào, trên tay cầm theo cơm hộp, vùa thấy bọn họ giằng co nhau, không khí quỷ dị vây chặt, Thập Lục không khỏi hỏi: “mọi người…có khoẻ không?”
“cậu nói cái gì?” Đông Phương Tuyệt Thế nhìn một cách xem thường.
Thập Thất vội vàng kéo Thập Lục một chút.
Thật là, Thập Lục đúng là người mù, loại thời điểm này trăm ngàn lần đừng lắm chuyện, bằng không lửa giận của tứ thiếu gia đảm bảo cháy đến đây.
Nhưng mà Thập Lục không chỉ mù, mà còn nhanh mồm nhanh miệng, thoáng nhìn Đông Phương Tuyệt Thế ngực chảy ra máu, lại một trận kinh hô: “sao lại thể này? miệng vết thương như thế nào lại chảy máu? Hai người đánh nhau?”
“đánh cái rắm nhà ngươi?” Đông Phương Tuyệt Thế mắng.
“thật là… bên ngoài tin tức nhanh nhạy, truy binh nhiều đến bất ngờ, nghe nói Bạc Thiếu Quân vì muốn đoạt lại Tiểu Cửu, hạ lệnh giết chết, ngay cả sân bay cũng bị Bạc gia theo dõi chặt chẽ, hai người như thế nào còn có tâm tình đánh nhau? Văn Trí Lai tiểu thư luôn dặn dò hai chúng ta trong vòng ba ngày phải đem bọn họ trở về Đài Loan, tình hình hiện tại ra ngoài liên tục gặp vấn đề, như thế nào rời khỏi Bắc Kinh? Văn tiểu thư đưa ột trấn phù chỉ có thể giữ được ba ngày, qua ba ngày, tà thuật trên người tứ thiếu gia sẽ phát tác, Tiểu Cửu lại trở nên kỳ dị, ta đều vội muốn chết, mấy người lại còn như vậy…” Thập Lục sốt ruột nhắc đi nhắc lại một chuỗi dài. Đôi mắt diễm lệ Đông Phương Tuyệt Thế đã muốn cháy thêm vài mồi lửa thiêu, Thập Thất vội vàng nói: “Thập Lục, câm miệng.”
Thanh âm Thập Lục đột ngột dừng lại, lúc này mới hoảng sợ che lại miệng, nhìn Thập Thất cầu cứu.
Hắn vừa mới nói cái gì? Không có đi? Hắn chính là trong lòng nghĩ, chưa nói ra khỏi mồm đi? Đúng không?
Thập Thất lườm cho hắn một cái: “đồ ngốc, ngươi chết chắc rồi!” biểu tình tức giận, rất nhanh thông minh chuyển sang chuyện khác.
“tứ thiếu gia, tôi giúp cậu thay thuốc! vết thương này cần phải nhanh xử lý, đêm nay chúng ta còn phải đi.” Thập Thất bỏ ra thuốc trị thương, hắn thật cẩn thận nhìn Đông Phương Tuyệt Thế.
Đông Phương Tuyệt Thế nghiêm mặt, trong lòng cũng hiểu được băn khoăn của Thập Lục.
Hắn đã xem nhẹ Bạc Thiếu Quân, không nghĩ tới hắn có thể điều động được nhân lực nhiều như vậy, khó trách dám trực tiếp mạo phạm Đông Phương gia, thậm chí hạ lệnh giết chết hắn.
Chậc! một cái tử phù mà khiến cho bốn anh em hắn thất điên bát đảo, thai nhi trong bụng Hắc Tĩnh lại tràn ngập nguy cơ, ngay cả Tiểu Cửu hắn đều muốn đoạt…
Mẹ nó! Hắn sao có thể để cho tên mèo bệnh kia thực hiện được? lần này tình trạng của bọn họ tương đối bất lợi, muốn Tiểu Cửu tỉnh lại phải dựa vào Văn Trí Lai, mà trên người hắn tử phù chưa giải, trấn phù của Văn Trí Lai chỉ có thể chống đỡ được hai ngày, nếu không hắn phải trong hai ngày này rời khỏi Trung Quốc, một khi phát tác, cơ hội bọn Thập Lục muốn đưa hắn cùng Tiểu Cửu trở về lại càng thấp. cho nên, hắn nhẫn nại đối với tức giận của Thập Lục, căm giận cởi áo ra, để cho Thập Thất giúp hắn bôi thuốc.
Ánh sáng tràn ngập trên tấm thân trần trụi, phía trên ngực phải rõ ràng một miệng vết thương mới có, Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào kiệt tác của cô, tâm lại mãnh liệt co rút, cảm thấy, trên ngực của chính mình cũng ở vị trí đó, thấy đau.
Một lần nữa bôi thuốc trị thương, băng bó tốt, Đông Phương Tuyệt Thế thay áo sơ mi, cảm thấy mệt mỏi, vì thể nói: “tôi đói bụng.”
“vâng.” Thập Thất lập tức đem cơm trưa vừa mua để trên bàn.
Hắn nhìn về phía Tiểu Cửu, đối cô nói: “ăn cơm.”
“ta không ăn.” Tiểu Cửu cả giận nói.
“Ăn!”
“Ta nói ta không ăn!”
“Tôi nói em ăn, em phải ăn.”
“ngươi tên hỗn đản này…” Tiểu Cửu phẫn nộ từng bước nhảy về phía trước, nhưng cô giật mình, rõ ràng trong tay hắn có một khẩu súng, nhắm đối diện cô.
“Ngồi xuống.” Hắn lạnh lùng thốt.
“Ngươi sẽ không nổ súng.” Nàng cười lạnh, nhưng lời còn chưa dứt, viên đạn không tiếng động găm thẳng vào sô pha bên người cô.
Cô kinh chấn một chút, mặt thay đổi, THập Lục cùng Thập Thất cũng miệng há to, nghẹn họng nhìn trân trối.
“chớ chọc tôi, Tiểu Cửu, dùng súng không phải sở trường của tôi, hơn nữa vừa mệt vừa đói vừa tức giận, không cho phép ngắm được chuẩn.” Đông Phương Tuyệt Thế tựa vào lưng ghế sô pha, cảm thấy quá mệt mỏi.
Hắn không biết đối mặt với Tiểu Cửu, so với đánh nhau với hai mươi tên còn muốn mệt hơn.
Tiểu Cửu trừng mắt hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
“đã qua 19 năm, chỉ cần tôi đói bụng, em đều giúp tôi cùng nhau ăn.” Hắn nói xong, liền nhớ tới những lúc Tiểu Cửu ăn cơm bên cạnh hắn lúc nào cũng dài dòng tranh cãi, hiện tại hắn mới biết được, kỳ thật là cô giúp hắn, cũng nhắc nhở không ăn cơm đúng giờ, lại thích đồ ăn rác…
Cô, luôn cùng hắn…
“đưa cho tôi hộp cơm.” Hắn ra lệnh.
Cô nhìn các hộp cơm để trên mặt bàn, chọn một hộp không có ớt xanh, thuận tiện đem một sợi dây thun màu đen buộc cổ tay, đưa cho hắn. ánh mắt hắn mâu thuẫn, nhìn chằm chằm vào động tác từ nhỏ của cô, tâm căng thẳng.
Khi ta đánh người muốn buộc tóc, hơn nữa chỉ buộc màu đen, ngươi phải tuỳ lúc thay ta chuẩn bị.
Bảy tuổi đưa ra yêu cầu vô lý, làm cho Tiểu Cửu từ lúc bảy tuổi, thuỷ chung cổ tay lúc nào cũng mang dây buộc màu đen, nếu không có dây buộc màu đen, cô cũng sẽ tìm một dây thun màu đen mang theo.
Liền vì hắn… tâm tư dao động, hắn tiếp nhận hộp cơm, yên lặng nhìn chằm chằm cô: “vì sao chọn cái này cho tôi?”
“ta tuỳ tiện chọn.” cô nhíu mi, lại liếc liếc coca cùng khoai tây chiên trên bàn, cũng không có hỏi hắn, liền trực tiếp đem hai loại này đưa đến trước mặt hắn.
Hắn nín thở, không kiềm chế được hơi nóng tràn ngập trên ngực. cho dù rủa thuật cường thịnh trở lại, cũng không ngăn cản được Tiểu Cửu hiểu thói quen của hắn sao?
Cô biết hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô nhớ kỹ thói quen của hắn, cũng là thói quen theo thói quen của hắn…..
“loại đồ ăn rác này, năng lượng cao lại không dinh dưỡng, thực không hiểu vì sao có người thích ăn.” Cô không chú ý tới sự khác thường của hắn, bật thốt lên nói. Hắn ngẩn ngơ, đột nhiên cười to ra tiếng: “ha ha ha…”
Tiểu Cửu kinh ngạc, Thập Lục cùng Thập Thất cũng không hiểu tại sao. Đông Phương Tuyệt Thế vẫn cười, vẫn cười, cười đến … nước mắt muốn chảy ra.
Tiểu Cửu ghét nhất là hắn ăn đồ ăn rác, luôn thích nói lảm nhảm, trước đây hắn cảm thấy cô thật phiền, hiện tại, nghe những lời này hắn lại cảm thấy yên ổn.
Bất luận Tiểu Cửu biến thành thế nào, đều là Tiểu Cửu của hắn.
“Ngươi cười cái gì?” Tiểu Cửu giận dữ hỏi.
“Không có gì, mọi người ăn no một chút, đêm nay chúng ta bước đi.” Hắn nói xong mồm to cuồng ăn.
Bạc Thiếu Quân bày ra thiên la địa võng như thế nào, cho dù là địa ngục, hắn cũng có biện pháp thoát ra được.
Hắn sẽ mang Tiểu Cửu về Đài Loan, hai người cùng nhau trở về.
Đông Phương Tuyệt Thế nắm lấy tay Tiểu Cửu, chạy như điên giữa đêm khuya sương mù dày đặc, bọn họ cùng Đông Phương Lang bị thất lạc, Thập Lục cùng Thập Thất tuy rằng dẫn phần tử hắc bang rời khỏi Trung Quốc, nhưng vẫn có một đám cao thủ hình như là xuất thân từ quân đội đặc chủng truy đuổi hắn cùng Tiểu Cửu, một đường đuổi theo không bỏ. tình hình này, thật giống như năm hắn 13 tuổi bị bắt cóc. Hắn cùng Tiểu Cửu trốn khỏi bọn bắt cóc trẻ con, đối phương huy động toàn bộ lực lượng truy bắt bọn họ, hắn còn nhớ rõ lúc đó cảm giác sau lưng thấy được từng mũi nhọn băng hàn đang đâm tới, đêm hôm đó là một đêm rét lạnh, Tiểu Cửu che chắn hắn ở phía sau lưng, không ngừng kêu hắn đi trước, cũng ra lệnh, không được quay đầu…
Lần này, Tiểu Cửu cũng ở phía sau hắn, cũng lôi kéo phía sau hắn, không ngừng cầm chân hắn, muốn kéo dài hắn, làm cho những người đó mau chóng đuổi theo.
“thả ta đi! Thả ta, không phải ngươi càng trốn dễ dàng được sao?” Tiểu Cửu thở phì phò hô to.
“đừng hòng.” Năm đầu ngón tay hắn nắm chặt cổ tay cô, nói cái gì cũng không buông.
Tối này vốn kế hoạch lái xe rời Bắc Kinh trước, sau đó sẽ tìm biện pháp từ Thượng Hải về Đài Loan, chính là tựa hồ Bạc Thiếu Quân có thể dựa vào rủa thuật trên người Tiểu Cửu để tìm ra tung tích của cô, bởi vậy, bọn họ vừa mới xuất phát, đã bị một nhóm người nhìn chằm chằm vào.
Phá vòng vây không khó, chuyện khó là làm sao cắt đuôi được bọn chúng, “lôi hoả” trên người hắn đã dùng hết, hơn nữa đối với hoàn cảnh lại không quen, nếu hắn chỉ có một mình, rời khỏi đây không thành vấn đề, nhưng có thêm Tiểu Cửu, chính là khó khăn.
Bất quá, đối với Đông Phương Lang mà nói, cho dù chỉ có một cơ hội duy nhất, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“ngươi là đồ điên sao, mang theo ta chỉ thêm phiền phức, như vậy ngươi tuyệt đối trốn không thoát.” Tiểu Cửu lại kêu.
“em không phải là trói buộc, em là một bộ phận của tôi, hơn nữa, nếu không thể mang em cùng nhau đi, tôi cũng không đi.” Hắn quay đầu liếc cô một cái, đồng thời thoáng nhìn hai gã đã dần dần tới gần, lập tức kéo cô chuyển hướng vào một cái ngõ nhỏ. Tiểu Cửu không biết tại sao tâm mình lại có phần rối rắm, không biết chuyện gì xảy ra khiến trái tim chua xót, cô chỉ biết là, cô cũng không hy vọng nam nhân xinh đẹp này chết, nhất là bởi vì cô mà chết.
Vì thế, cô cố ý chen chân vào giữa thùng rác và cột điện, làm cho chính mình nghiêng ngả ngã một phát, thừa cơ xoay cổ tay thoát khỏi trảo thủ của hắn.
Hắn dừng lại cước bộ, xoay người muốn bắt lấy cô, lập tức bị cô ngăn cản.
Hắn giận tái mặt, trừng cô.
“ngươi thật sự phiền, ngươi cũng không thèm để ý xem ta có muốn đi cùng ngươi hay không?” cô ghét giận thấp kêu.
“đừng náo loạn, Tiểu Cửu…” hắn nhịn xuống tức giận, đi hướng cô.
“ngươi mới đừng náo loạn! ta và ngươi căn bản không hề có quan hệ, vì sao ngươi càng muốn bám lấy ta không buông?” cô dịch về phía sau tránh né.
“ai nói chúng ta không hề quan hệ? em cùng ta, là cùng sinh mệnh!” âm thanh hắn lạnh lùng nói.
“Đồng Mệnh Nhân?”
“cùng năm cùng tháng cùng ngày, thời gian chúng ta cách nhau chỉ kém đúng 59 giây.”
“lại là như thế nào? không biết có mấy trăm mấy ngàn người trên thế giới này có cùng thời gian sinh như thế.” cô châm biếm.
“Nhưng chúng ta không giống họ, mệnh chúng ta, từ 19 năm trước đã bị cột chặt vào với nhau, tựa như [Đồng Mệnh Điểu] (hai con chim giống nhau) trong kinh Phật….”
“ngươi nhìn lầm người rồi, nếu trên đời thật sự có đồng mệnh điểu, như vậy, đồng mệnh điểu của ta phải là Bạc Thiếu Quân, không phải ngươi, ta cùng Thiếu Quân mới là một đôi.” Cô lãnh xích.
Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm cô, đồng tử trong mắt lui lại, lửa giận điên cuồng đốt cháy từng tế bào.
Cô không hiểu! chết tiệt cô chính là không hiểu!
Nếu nguyên lai là Tiểu Cửu, nhất định lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, hiểu biết cảm tình của hắn đối với cô.
Nhưng hiện tại cô, căn bản tâm không đặt trên người hắn, không phải…
“Đồng Mệnh Điểu không phải là một đôi, mà là một con! bọn chúng một thân hai đầu, mặt người hình chim, tuy hai mà một, cùng chung một thân thể, cho nên cùng sinh, cũng cùng chết.” thanh âm hắn lạnh lẽo đến tận xương.
Tiểu Cửu ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy… hít thở không thông.
Vì sao nam nhân này mỗi lần trong lời nói, đều làm cho cô cảm thấy khó chịu, thật là khó chịu…
Nhưng mà, cô lại nở nụ cười, như là muốn đánh vào lồng ngực kia một trận đau đớn, dùng sức cười to: “ha..đó chính là thần thoại đi! Ngươi thực nghĩ trên đời này có đồng mệnh điểu sao? Cười chết người, làm sao ngươi có thể ngây thơ như vậy? thực chịu không nổi.”
Đông Phương Tuyệt Thế cũng cười, cười đến cuồng dã, cười đến diễm mị đoạt người.
Hắn rốt cuộc đang làm cái gì a? một mạch thầm nghĩ đem Tiểu Cửu mang về, thậm chí cho dù có chạy không thoát…. Không, hắn không đi, cũng chạy không thoát.
Cho dù mang Tiểu Cửu trở về thì sao? Lòng của cô vẫn bị Bạc Thiếu Quân nắm trong tay.
Hiện tại việc hắn nên làm nhất, không phải mang Tiểu Cửu trở về Đài Loan, mà là đi tìm Bạc Thiếu Quân, bắt hắn hoàn trả lại tâm tình hoàn chỉnh của Tiểu Cửu!
Vì thế, hắn vươn tay về phía cô.
Tiếng cười của Tiểu Cửu đình chỉ, ninh mi nhìn hắn: “nhìn cái gì?”
“cho tôi một cái dây thun trên tay em.” Hắn nhìn cổ tay cô.
Cô ngẩn ngơ, kỳ thật cũng không nhớ rõ mình mang theo dây thun này, càng không hiểu hắn muốn cái dây thun làm cái gì, bởi vậy buồn bực cởi xuống, đưa cho hắn.
Hắn tiếp nhận, thuận tay đem mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa.
Động tác này, làm cho lòng cô chấn động một chút.
“đi thôi!” hắn rút hồ điệp đao ra, xoay vòng trong lòng bàn tay, bước về phía trước.
“đi đến nơi nào?” Tiểu Cửu giật mình kinh ngạc. hắn quay đầu vứt cho cô một cái cười lạnh sống lưng: “muốn xem tôi giết người như thế nào không? Trước khi có người nói khi tôi giết người rất tàn bạo, nhưng lại rất hoa lệ xinh đẹp, làm cho cô ấy nhìn không rời tầm mắt…” nói xong, hắn trực tiếp vọt vào đám truy binh đang uy hiếp mình, đại khai sát giới.
Thật sự là một hồi hoa lệ chết chóc.
Đông Phương Tuyệt Thế như gió xoáy màu đen, đơn thương độc mã điên cuồng quét qua đám bộ đội đặc chủng, chỉ thấy thân hình hắn như quỷ mị, chợt trái chợt phải, phàm đã ra tay chắc chắn máu bắn tung toé, hồ điệp đao ngân quang lóng lánh, càng chiếu rọi tư thái công kích của hắn, quả thực hung ác như dã thú, ngôn dụ lại tràn ngập bạo lực mỹ học.
Đẹp quá……
Tiểu Cửu hoa mắt nhìn hắn, thật sự không thể dời đi ánh mắt, nhìn theo thân ảnh hắn bay lên, đất đá bay loạn xạ, nhưng tầm mắt của cô chỉ có thể dừng trên người hắn, quanh mình hết tất thảy đều trở nên mơ hồ, chỉ có hắn, là nguồn sáng duy nhất.
“thật là, tuy em thế nhưng lại bị hắn mê hoặc…” Bạc Thiếu Quân lạnh lẽo châm chọc xuất hiện ở phía sau cô.
Cô cả kinh, quay đầu nhìn “Trượng phu” chính mình.
“Thiếu quân……”
Bạc Thiếu Quân xoay mình nắm lấy tay phải của cô, kiểm tra hình xăm trên tay cô, sắc mặt âm bạch mà lãnh khốc. “hình xăm mặc dù vẫn như vậy, nhưng tinh thần em lại ở bên ngoài, mới có thể thấy rõ ràng có cơ hội, lại không giết được hắn.” Hắn trách cứ nhìn khuôn mặt Tiểu Cửu chột dạ, con ngươi phía sau kính đen có kinh dị, phẫn hận, cùng với lòng đố kị. Rốt cuộc là lực lượng gì, mới có thể mạnh hơn trói buộc hắn gia tăng trên người Tiểu Cửu? Ngay cả khoá tâm rủa lợi hại nhất của hắn cũng không khoá được lòng của cô!
“em…” Tiểu Cửu á khấu không trả lời được.
“xem ra, trước mặt em anh phải giết chết hắn, mới có thể loại bỏ được chướng khí trong lòng em.” Hắn lạnh lùng nói, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế một địch hai mươi.
Đông Phương Tuyệt Thế toàn thân là máu tanh, khiêu khích tràn ngập trên mặt, lãnh huyết mà cuống tiếu, như ma thần ngang nhiên đứng thẳng, ở dưới thân hắn, đám bộ đội đặc chủng kia cơ hồ toàn quân bị diệt.
Tiểu Cửu cảm giác được trên người Bạc Thiếu Quân phát ra ác khí căm hận, sau đó, chợt nghe thấy hắn lớn tiếng quát: “giết hắn!”
Giang Thạch dẫn mười tên nhân viên cảnh sát cùng nhau hiện thân, mỗi người trong tay đều mang súng, đồng loạt nhắm vào Đông Phương Tuyệt Thế.
Nhưng lúc này, tiếng súng liên tục vang lên khắp mọi nơi, năm người hắc y nhân gia nhập cuộc chiến, nháy mắt đã đánh gục mười tên.
Nguyên lai Thập Lục chờ sau khi Đông Phương Lang giải quyết năm tên hắc bang Trung Quốc, đúng lúc chạy đến, vây quanh Đông Phương Tuyệt Thế, cùng hắn kề vai chiến đấu, sáu người hành động nhanh như điện, trong lúc đó di chuyển trong lòng kẻ địch, súng căn bản không thể nhắm, chỉ có thể vật lộn. Một hồi chiến đấu kịch kiệt, ở trong sương mù dày đặc diễn ra, Tiểu Cửu nhìn lòng bàn tay đang ẩm ướt của mình, nhưng không cách nào phân tích được đến tột cùng cô đang lo lắng cái gì.
“hắn sẽ thua!” Bạc Thiếu Quân bỗng nhiên nhìn thấu bên tai Tiểu Cửu cười khẽ.
Tiểu Cửu ngạc nhiên, nam nhân xinh đẹp kia cùng đồng bọn của hắn đang chiếm thượng phong, làm sao có thể…
Cô hoang mang, thân thể Đông Phương Tuyệt Thế lại đột nhiên gục xuống một chút.
Cũng chỉ tích tắc như vậy, có kẻ đã nhân cơ hội bắn về phía ngực hắn.
Tiểu Cửu trợn to mắt, tim đập như sấm rền, thùng thùng thùng đông vang không ngừng, ầm ỹ không ngừng.
Thế cục nháy mắt biến đổi đột ngột, Giang Thạch cùng cảnh sát chuyển bại thành thắng, ba gã Đông Phương Lang còn lại nhanh chóng bổ sung vị trí trống, hộ vệ bên người Đông Phương Tuyệt Thế, nhưng mà, hắn dù chưa trúng đạn, cả người lại nằm co trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
“sao lại thế này? Trấn phù của Văn tiểu thư hắn là có thể chống đỡ được hai ngày nữa a!” Thập Lục mặc kệ vết thương trên người mình, giúp đỡ Đông Phương Tuyệt Thế vội hỏi.
“a… ‘tiên tri’ của Đông Phương gia cũng thật lợi hại, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ta thật muốn nhìn, người bị quỷ phù của Bạc gia hạ lên người, còn có thể điên cuồng ngang ngược bao nhiêu?” Bạc Thiếu Quân cười lạnh, tay ở trong không khí vẽ phú chú.
“ngô…” cảm nhận đau đớn sâu sắc ở trong cơ thể Đông Phương Tuyệt Thế va chạm cực độ, nhưng hắn không yếu thế, cắn răng cố nén, giãy dụa đứng lên, lại đẩy ngẩ hai người khác.
Đáng chết! Bạc Thiếu Quân hỗn đản này……
Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt Bạc Thiếu Quân, ở trong lòng cuồng mắng, trên mặt, trên người tất cả đều là huyết, làm người ta kinh hãi.
‘Thập Lục, các ngươi che dấu ta.” Hắn hạ lệnh.
“dạ.” Thập Lục cùng Thập Thất cho dù đang bị trọng thương, cũng không nói câu thứ hai, mệnh lệnh của Lang Vương, Đông Phương Lang liều chết cũng phải chấp hành.
Vì thế năm người Đông Phương Lang che chắn công kích của kẻ khác, Đông Phương Tuyệt Thế nhịp bước trầm ổn, đi từng bước một đến phía Bạc Thiếu Quân.
Bạc Thiếu Quân trừng mắt hắn, thấy hắn rõ ràng cả người lung lay như sắp đổ, tự nhiên còn có thể cứng rắn chống đỡ, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau.
“Giang Thạch, giết hắn!” Bạc Thiếu Quân rống giận.
Giang Thạch cầm trường đao, dẫn ba gã hộ vệ Bạc gia nhằm phía Đông Phương Tuyệt Thế, nếu là bình thường, những người này căn bản không phải là đối thủ của Đông Phương Tuyệt Thế,nhưng giờ phút này, hắn bị hạ phù chú, sớm lực bất tòng tâm, cố hết sức cùng bọn chúng đối kháng, suýt vài lần không đứng dậy nổi, cuối cùng, khi hắn vất vả đánh ngã hai gã hộ vệ kia, Giang Thạch đứng phía sau nhân cơ hội đánh lén, hắn xoay người, tay chân lại như bị dây thừng vô hình trói buộc, rốt cuộc không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Thạch giơ đao bổ về phía hắn…
“Không!”
Tiểu Cửu nghe thấy một tiếng thét bạo liệt chói tai, sau đó, cô cảm giác được chính mình cử động.
Có người kêu cô, cô không nghe thấy, có người bắt lấy cô, bị cô hất ra; có người ngăn cản đường đi của cô, bị cô đánh bay.
Cô một bước rồi lại hai bước, liều mạng lao về phía trước, đem tất cả khí lực chạy nhanh, một giây cũng không thể kéo dài, cô phải đến trước bả đao kia, cô so với thời gian còn nhanh hơn, bởi vì… cô phải bảo hộ người kia…
Cô phải thay hắn chắn sát, cô phải thay hắn chịu khổ, cô phait chết thay hắn!
Nhưng cô không hối hận, cô cam tâm tình nguyện, vì cái kia… người cô âu yếm nhất!
“Tuyệt Thế!”
Một tiếng long trời lở đất nổ ra, xuyên phá khoá tâm linh hồn kia, theo yết hầu của cô, một tiếng phát ra.
Khoá tâm rủa bị phá, Bạc Thiếu Quân kinh hãi, thân mình run lẩy bẩy, phun ra một ngụm máu to, rồi ngã về phía sau.
Đông Phương Tuyệt Thế nghe thấy rốt cuộc cô cũng gọi tên hắn, vui vẻ quay đầu, nhưng khi hắn nhìn hướng cô chạy tới, sắc mặt nháy mắt đại biến. Cảnh này sao lại quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức làm cho trái tim hắn lại lần nữa bị xé rách! Không cần! Tiểu Cửu! Không được lại đây! Không cho phép lại đây!
Hắn hoảng sợ trừng lớn hai mắt, muốn quát bảo cô ngừng lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã đến gần hắn, dùng thân thể của cô, lưng của cô, bảo vệ hắn.
Lưỡi đao hạ.
Thời gian, ở trong khoảnh khắc này mà đông lại.
Ác mộng của hắn, lại lần nữa diễn ra…
Tác giả :
Bồng Vũ