Động Lòng - Lệ Vụ
Chương 24 Cậu quay đầu nhìn xem
Chu Tự Thâm uống rượu nên không thể lái xe, anh vốn định sắp xếp tài xế đưa cô trở về nhưng Khương Gia Di không chịu. Cô khẳng định mình lái xe tới, hơn nữa lái xe đã được hai năm, như vậy chứng minh cô có thể một mình về nhà an toàn.
Vì vậy, anh đành từ bỏ và đưa ra một yêu cầu… anh sẽ đưa cô đến bãi đậu xe.
Lúc đi tới cửa khách sạn, Khương Gia Di bỗng nhiên để ý tới một bóng dáng không quá xa lạ.
Người đàn ông trạc ba bốn mươi, gương mặt tươi cười đứng bên cạnh xe mở cửa cho người ngồi ghế phụ bên trong.
Đi xuống là một người phụ nữ mặc quần áo tinh tế chỉn chu đang cười nói với người đàn ông, trông hai người có vẻ gần gũi và quen thuộc, không giống một đối tác đơn thuần.
“Đang nhìn gì vậy?”.
Khương Gia Di đột ngột lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người lắc đầu với Chu Tự Thâm: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, cô cười như không có chuyện gì xảy ra, hơi cúi đầu vén tóc bên má che đi nửa khuôn mặt, mọi động tác đều quay lưng lại với hướng vừa rồi.
Chu Tự Thâm nhàn nhạt ngước mắt lên, bóng đêm che dấu ý tứ dò xét trong đáy mắt.
Rất nhanh, gương mặt người đàn ông kia và một cái tên xuất hiện trong đầu… Cố Hằng Sinh, người trong giới đầu tư mạo hiểm.
Anh thu ánh mắt lại.
Ngay khi anh quay người, cô gái nhỏ bên cạnh lại lén lút liếc mắt nhìn về phía sau, vẻ mặt ẩn hiện chút bối rối nho nhỏ.
Rõ ràng, cô biết một trong hai người đó, hơn nữa lo lắng mình sẽ bị người kia nhìn thấy.
Không vào. Khương Gia Di thở phào nhẹ nhõm, chỉ có người phụ nữ kia vào khách sạn một mình, Cố Hằng Sinh lên xe rời đi, xem ra rất giống chỉ đơn thuần tiễn một người phụ nữ.
Cô không muốn tùy tiện đoán mò và nghi ngờ mối quan hệ của người khác, nhưng cô phải nói cho Lương Hà biết những gì cô nhìn thấy.
“Có lạnh không?”. Chu Tự Thâm hỏi.
Cô lắc đầu: “Không lạnh, áo khoác rất ấm”.
Tháng mười, nhiệt độ ban đêm ở Hoài Thành hạ xuống rất nhanh, ánh đèn neon dày đặc nhìn từ xa đều nhuốm một màu lạnh lẽo, liếc nhìn một cái cảm giác còn lạnh hơn nữa.
Khương Gia Di đút tay trong túi áo nên không cảm thấy lạnh.
“Tuần sau tôi phải đi công tác, chỉ đành tạm hoãn chuyện học bù”. Chu Tự Thâm nói: “Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, có thể nhắn tin cho tôi trước”.
Cô vội vàng gật đầu: “Chuyện của em cũng không vội, anh cứ chuyên tâm vào công việc đi”.
“Thật ra không chỉ riêng chuyện học tập”.
“Dạ?”
“Nếu có gì vui hay không vui trong cuộc sống, em có thể chia sẻ với tôi, nói chuyện như bạn bè bình thường”. Anh nói: “Tôi lớn tuổi hơn em, biết đâu có thể đề xuất cho em một số ý kiến để tham khảo”.
Không có sự cứng rắn từ trên cao nhìn xuống của những người từng trải, chỉ có lòng tốt và sự tôn trọng.
Khương Gia Di ngượng ngùng từ chối, đương nhiên, cũng có chút luyến tiếc khi từ chối.
“Những chuyện này đều rất bình thường cũng rất vụn vặt, nói ra sẽ rất nhàm chán?” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa vặn Chu Tự Thâm cũng rũ mắt nhìn xuống, bóng đêm phác họa gương mặt của anh đậm nét thâm trầm lại có cảm giác hoài cổ.
Ý cười nhẹ nhàng hiện rõ trên bờ môi khẽ cong.
“Tôi nghĩ chắc chắn không nhàm chán hơn công việc và xã giao đâu?”
Khương Gia Di không nhịn được cười rộ lên, nhưng đã mím môi rất nhanh cố gắng cười tế nhị nhất có thể. Đôi mắt cười giống như bình mật ong mở hé nắp, mật ngọt chết ruồi, từng chút mê đắm, ngọt ngào không giấu được.
“Vâng! Cô gật đầu”.
…
Có một số chuyện hứa hẹn thì dễ nhưng thực hiện mới khó.
Trong hai ngày đầu tiên, Khương Gia Di thỉnh thoảng nhớ tới chuyện này nhưng cô không biết nên mở gợi đề tài nói chuyện mỗi ngày như thế nào. Một giây trước, cô còn cảm thấy có thể chia sẻ với anh chuyện gì đó, nhưng giây sau đã thấy nó quá tầm thường, không có gì để nói.
Sau đấy cô vẫn luôn suy nghĩ miên man, Trần Thiện ôm bả vai cô, hỏi: “Sao vậy, không có tinh thần sao?”.
Khương Gia Di vốn đang chống cằm thất thần, nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn qua “Không có”.
“Còn nói không có, trông cậu tâm sự chồng chất cả ngày nay rồi đấy, lúc ăn cơm trưa còn cau mày chụp ảnh, chỉnh một đống filter mà lại không thấy đăng lên vòng bạn bè”.
“Khó coi lắm à?” Cô mỉm cười mập mờ, lập tức chuyển đề tài: “Đúng rồi, Chu Lâm nói chủ nhật có thể dẫn theo “người nhà”, Chung Tề sẽ đi cùng cậu hả?”
“Không đi theo, nếu đã là sinh nhật cậu ấy thì tớ sẽ không khiến cậu ấy mất hứng”.
Khương Gia Di ngẩn người: “Hai người bọn họ có mâu thuẫn gì sao?”
“Ai biết. Lúc trước cậu ấy bắt gặp tớ và Chung Tề ở bên nhau, nhất định phải nói với tớ rằng Chung Tề không tốt đẹp gì, khẳng định chỉ là chơi đùa thôi, cuối cùng hai chúng tớ đã cãi nhau một trận rất không vui”.
“Cho nên đây chính là “mâu thuẫn” mà cậu ấy nói?”
“Mâu thuẫn gì, cậu ấy nói gì với cậu?”
“Không có, cậu ấy không nói rõ, chỉ nói cho tớ biết các cậu xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, không biết cậu còn giận cậu ấy hay không”.
Trần Thiện nở nụ cười: “Lúc ấy tớ rất tức giận, qua rồi cũng chẳng sao”.
“Vậy tại sao cậu ấy lại nói Chung Tề không tốt đẹp gì?” Khương Gia Di lo lắng: “Với tính cách của cậu ấy, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này”.
“Sợ mình chịu thiệt chăng. Nhưng mình biết bản thân mình đang làm gì, đừng lo”.
Nhìn bộ dáng này của Trần Thiện, hiển nhiên là không để trong lòng, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này vì thế Khương Gia Di cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau tiết học buổi trưa, Khương Gia Di vừa thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng học, điện thoại di động trong tay đã rung lên một cái.
Cô chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cúi đầu mở tin nhắn mới.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại.
[Tan học chưa?]
Suy nghĩ buông lỏng nhất thời tập hợp khẩn cấp, trái tim đập nhanh nửa nhịp trong nháy mắt giống như nhận được một bất ngờ vui vẻ nào đó.
Khương Gia Di thật sự không nghĩ sẽ là tin nhắn anh gửi tới, sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần, vốn dĩ cô còn trăn trở việc nói chuyện phiếm với anh, hiện tại tâm tình bỗng dưng nhộn nhịp khác thường.
Cô cong khóe môi trả lời anh: [Tan học rồi!]
Chu Tự Thâm: [Hai ngày nay rất bận sao?]
Khương Gia Di: [Cũng tạm, không nhiều tiết lắm]
Câu nói này vừa phát ra, cô mới mơ hồ ý thức được cái gì, nhưng giờ thu hồi tin nhắn đã không còn kịp nữa, chỉ có thể bổ sung thêm: [Nhưng tan học xong còn phải đi diễn tập tiết mục cho tiệc tối]
Chu Tự Thâm: [Thì ra là vậy.]
Chu Tự Thâm: [Hai ngày nay rất mong em chia sẻ điều gì đó với tôi, nhưng tiếc là không thể chờ được.]
Cho nên, anh lại trở thành người không bình tĩnh, chủ động đến liên lạc với cô.
… Lời thoại đầy ẩn ý này có vẻ như muốn rõ ràng bày ra trước mắt cô, làm cho cô không muốn phát hiện cũng khó.
Khương Gia Di không biết vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, suy nghĩ một hồi, cô gửi mấy tấm hình chụp đồ ăn hôm trước cho anh.
Chờ sau khi toàn bộ hình ảnh được gửi đi thành công thì cô mới chú ý tới mình đã trượt tay chọn thêm một tấm có người lọt vào khung ảnh, trùng hợp đó là ảnh chụp nửa người Chu Lâm, hơn nữa còn chưa chỉnh sửa, vì thế cô lại vội vàng thu về.
Sau cùng, cô kết luận: [Ăn là điều hạnh phúc nhất]
Chữ “đang nhập” phía trên màn hình biến mất một lúc, rồi lại xuất hiện.
[Trông rất ngon miệng] Anh trả lời: [Những món này đều là thứ em thích ăn sao?]
Khương Gia Di: [Hầu hết đều rất thích, em nói rồi, em không kén ăn như vậy]
Chu Tự Thâm: [Xem những món ăn trong ảnh, có một tiệm có lẽ rất phù hợp với khẩu vị của em.]
Khương Gia Di: [Tiệm nào, ở đâu?]
Chu Tự Thâm: [Không dễ tìm cho lắm. Chờ đi công tác về sẽ đưa em đi.]
Cô không suy nghĩ nhiều, đáp lại “Được”.
Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, hai người kết thúc câu chuyện một cách tự nhiên, một người tiếp tục bận bịu với cuộc họp, một người chuẩn bị đi diễn tập tiết mục, không ai miễn cưỡng tiếp tục. Một vài phút ngắn ngủi trò chuyện không chiếm nhiều thời gian, cũng không tạo nên gánh nặng cho mỗi người.
Khương Gia Di cảm thấy tình trạng này khá tốt, bọn họ có thể từ từ quen thuộc từng chút một, hòa hợp tự nhiên hơn, tránh cho cảm giác trên giường dưới giường vừa quen thuộc vừa xa lạ này luôn khiến cô không thích ứng được.
Sau khi có sự khởi đầu này, tự nhiên sẽ có một lần và một lần nữa nói chuyện phiếm.
Đôi khi là cô chủ động gửi một bức ảnh phong cảnh được chụp tùy ý, đôi khi anh hỏi về việc học tập và cuộc sống của cô. Chỉ trôi qua vài ngày, điều này đã được cô coi là một phần của cuộc sống thường nhật.
Có lẽ bởi vì cách màn hình nói chuyện sẽ làm cho người ta thoải mái hơn, lời nói qua lại trên Wechat của cô cũng trở nên tùy ý hơn.
Chớp mắt đã đến chủ nhật.
Sau khi quyết định tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, Chu Lâm lập danh sách mời đơn giản, còn gửi tận tay mọi người thiệp mời đã được chuẩn bị tươm tất, cảm giác vô cùng nghi thức.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ, những người còn lại đều là bạn bè hoặc bạn học trong trường đại học, bao gồm Khương Gia Di và Trần Thiện. Mấy chục người náo nhiệt kéo đến, cuối cùng họ bỏ phiếu quyết định làm một vũ hội hóa trang và tiệc nướng ngoài trời.
Chu Lâm không am hiểu những chuyện này nên để mặc Thẩm Tố Ngọc một tay xử lý “trưng dụng” đình viện Chu gia.
Một chiếc bàn ăn dài được đặt trên bãi cỏ thoáng đãng, hai hàng ghế đối diện bện đầy dây leo và những nhành hoa, trên cây treo đầy đèn sao và những món quà nhỏ quấn lại. Ở trung tâm của đình viện có tháp champagne và bếp nướng thịt BBQ, trong khi đó các đồ nội thất khác cũng đều được trang trí cẩn thận.
Trước khi nghiệm thu thành quả, tâm tình Chu Lâm có chút phức tạp… đây rốt cuộc là tiệc nướng ngoài trời hay là quang cảnh hôn lễ vậy?
Có điều, chung quy vẫn tốt hơn so với để cậu “tự tung tự tác”, hơn nữa cũng là một mảnh tâm ý của trưởng bối trong nhà. Cậu vò đầu, cười nói cảm ơn với Thẩm Tố Ngọc.
“Yên tâm đi, bà đảm bảo con gái đều thích kiểu này”. Thẩm Tố Ngọc hài lòng quan sát bốn phía.
Chu Lâm ngẩn người, nghĩ lại mình đã mời mấy nữ sinh, lấy sở thích của các cô ấy làm chủ cũng rất tốt.
Nhưng cậu lại nghĩ đến Trần Thiện, có lẽ cô ấy không phải là người thích phong cách này đâu.
Buổi chiều, mọi người lần lượt đến đông đủ.
Khi Khương Gia Di và Trần Thiện xuất hiện, những người có mặt đã quen biết ít nhiều với họ gần như không có phản ứng gì, có người lập tức thích thú cổ động huýt sáo, một đám người mặc trang phục kỳ quái bắt đầu ầm ĩ cả bầu không khí.
Hai người, một người ăn mặc giống thục nữ trong tranh sơn dầu châu Âu, một người ăn mặc giống như một nữ sát thủ, cả hai đều có phong cách rất khác so với thường ngày.
Uông Mộ yên lặng giơ ngón tay cái lên: “Rõ ràng là tương phản lớn như vậy, kết quả lại rất thích hợp, không hề có cảm giác cọc cạch”.
Nghe vậy, Khương Gia Di cười vô cùng sáng lạn: “Thật sao?”
Đường cong duyên dáng toàn thân cô được phác họa bởi một bộ trang phục màu đen gọn gàng, trên đùi còn quấn một dải lụa mô phỏng vũ khí, ngoài ra còn có một cây roi được gấp lại ngăn nắp.
Đường nét khuôn mặt ngọt ngào ban đầu đã được sửa thành lớp trang điểm trong chiến tranh lộ ra vài phần sắc bén, nhưng qua nụ cười này, cả người cô lại tỏa ra vầng hào quang chói mắt mê người.
Thấy bộ dạng này của cô, Trần Thiện không nhịn được cười ra tiếng, khí chất ngụy trang nhất thời biến mất hoàn toàn.
Vẻ mặt Uông Mộ nghẹn lại bởi hai người bọn họ: “… Mình thu lại những gì vừa nói”.
Hai người này không nói thì không sao, chỉ cần vừa mở miệng tuyệt đối sẽ “Lộ rõ nguyên hình”.
“Nhạc Toàn đâu?” Cười đủ rồi, Trần Thiện mới nhớ tới còn chưa nhìn thấy Trịnh Nhạc Toàn, “Gọi cậu ấy tới đây, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi”.
Uông Mộ nhìn quanh bốn phía: “Hình như ở bên kia, để mình đi tìm xem”.
“Mình đi với cậu”.
“Vậy mình sang bên kia chụp ảnh trước”. Khương Gia Di chỉ một chỗ cách đó vài mét.
“Được, lát nữa bọn mình sẽ đến tìm cậu”.
Nói xong, Uông Mộ và Trần Thiện đi tới nơi đông người nhất.
Khương Gia Di nói xong bèn quay người đi theo hướng ngược lại, sau khi chọn được góc độ, cô cầm lấy điện thoại chụp ảnh, mở Wechat gửi cho Chu Tự Thâm.
[Trang trí rất đẹp, Chu Lâm nói giống như quang cảnh hôn lễ. Đáng tiếc anh không thể tham gia!]
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu mà vẫn không thấy hồi âm, cô cũng biết chắc anh đang bận. Cô không để ý, nhét điện thoại di động vào túi quần rồi sải bước đi về phía vị trí Trần Thiện và những người khác.
Đôi bốt dài buồn bực giẫm lên bãi cỏ, có mấy người muốn tiến đến xin Wechat nhưng bỗng dưng bị cảm giác lạnh lùng này đánh lui.
Một đám người ồn ào vui đùa từ trưa đến chạng vạng, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, một số người thu dọn tàn cục buổi trưa, còn lại thì nhiệt tình đặt nguyên liệu nấu ăn lên vỉ nướng, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lúc hỗ trợ, tay Trần Thiện bị dính rượu champagne, Khương Gia Di lần mò theo trí nhớ dẫn cô bạn đến phòng vệ sinh rửa sạch.
“Cậu chắc là đi về phía này hả?”
“Yên tâm đi, buổi chiều mình có đi qua, người khác dẫn đường cho mình mà, cậu phải tin tưởng cảm giác phương hướng của mình chứ”.
“Vậy là tốt rồi, miễn lát nữa lại phải gọi điện cầu cứu Chu Lâm”.
Hai người nói cười cả đoạn đường, Khương Gia Di chớp thời gian nhìn Wechat.
Vẫn chưa trả lời, xem ra anh thật sự rất bận rộn.
“Đúng rồi”. Trần Thiện bỗng nhiên nói: “Cậu nói bình thường Chu Tự Thâm không về đây ở phải không?”
“Ừ, Chu Lâm nói vậy, nhiều lắm thì một tuần mới về một lần”.
“Vậy nếu tuần này anh ta không đi công tác thì rất có thể hôm nay sẽ ở nhà đúng không?”
Khương Gia Di hắng giọng, giả vờ lơ đãng: “Ở nhà cũng không nhất định có thể gặp được mà, không phải vẫn còn hai vị trưởng bối của nhà họ Chu ở đây sao, cả buổi trưa mà chúng ta đã gặp đâu”.
Trần Viện cười chế nhạo: “Chuyện này không thể nói rõ ràng được. Cậu xem, chúng ta sắp đến cửa phòng khách rồi, cũng không phải không có khả năng “ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp*”.
* Nguyên văn 抬头不见低头见, tục ngữ, dùng để chỉ hai người không thể tránh khỏi gặp gỡ.
“Chính cậu cũng đã nói rồi, nếu không đi công tác mới có khả năng”. Khương Gia Di cười tủm tỉm trả lời: “Nhưng anh ấy đi công tác ở nơi khác, hôm nay căn bản không kịp trở về đâu”.
“Cậu chắc không”.
“Chính miệng anh ấy nói”.
“Vậy cậu quay đầu nhìn cái coi”.
Khương Gia Di sửng sốt, có chút bối rối.
“Quay đầu đi”. Trần Tiện quay đầu, hất cằm về phía trước, thậm chí còn sắp không nhịn cười được nữa.
“Cậu lừa mình…” Cô nói cứng nhắc, rõ ràng đáp án còn chưa được nghiệm chứng nhưng trái tim cũng đã đập nhanh hơn trước, mặc dù cô cũng không biết có gì phải khẩn trương.
Lời còn chưa dứt, tầm mắt Khương Gia Di bỗng nhiên tập trung dừng lại trên chiếc xe cách đó không xa.
Cửa xe ở ghế sau được tài xế mở ra, người đàn ông bước xuống từ trên xe, chút nắng mặt trời cuối cùng trong ngày nhẹ nhàng chìm trên bờ vai rộng lớn của anh, làm nổi bật thân hình cao lớn thon dài.
Bỗng nhiên, bước chân anh dừng lại khiến trái tim cô lập tức bị treo lơ lửng.
Một giây sau, dường như cô có cảm giác anh quay đầu nhìn sang bên này.
Vì vậy, anh đành từ bỏ và đưa ra một yêu cầu… anh sẽ đưa cô đến bãi đậu xe.
Lúc đi tới cửa khách sạn, Khương Gia Di bỗng nhiên để ý tới một bóng dáng không quá xa lạ.
Người đàn ông trạc ba bốn mươi, gương mặt tươi cười đứng bên cạnh xe mở cửa cho người ngồi ghế phụ bên trong.
Đi xuống là một người phụ nữ mặc quần áo tinh tế chỉn chu đang cười nói với người đàn ông, trông hai người có vẻ gần gũi và quen thuộc, không giống một đối tác đơn thuần.
“Đang nhìn gì vậy?”.
Khương Gia Di đột ngột lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người lắc đầu với Chu Tự Thâm: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, cô cười như không có chuyện gì xảy ra, hơi cúi đầu vén tóc bên má che đi nửa khuôn mặt, mọi động tác đều quay lưng lại với hướng vừa rồi.
Chu Tự Thâm nhàn nhạt ngước mắt lên, bóng đêm che dấu ý tứ dò xét trong đáy mắt.
Rất nhanh, gương mặt người đàn ông kia và một cái tên xuất hiện trong đầu… Cố Hằng Sinh, người trong giới đầu tư mạo hiểm.
Anh thu ánh mắt lại.
Ngay khi anh quay người, cô gái nhỏ bên cạnh lại lén lút liếc mắt nhìn về phía sau, vẻ mặt ẩn hiện chút bối rối nho nhỏ.
Rõ ràng, cô biết một trong hai người đó, hơn nữa lo lắng mình sẽ bị người kia nhìn thấy.
Không vào. Khương Gia Di thở phào nhẹ nhõm, chỉ có người phụ nữ kia vào khách sạn một mình, Cố Hằng Sinh lên xe rời đi, xem ra rất giống chỉ đơn thuần tiễn một người phụ nữ.
Cô không muốn tùy tiện đoán mò và nghi ngờ mối quan hệ của người khác, nhưng cô phải nói cho Lương Hà biết những gì cô nhìn thấy.
“Có lạnh không?”. Chu Tự Thâm hỏi.
Cô lắc đầu: “Không lạnh, áo khoác rất ấm”.
Tháng mười, nhiệt độ ban đêm ở Hoài Thành hạ xuống rất nhanh, ánh đèn neon dày đặc nhìn từ xa đều nhuốm một màu lạnh lẽo, liếc nhìn một cái cảm giác còn lạnh hơn nữa.
Khương Gia Di đút tay trong túi áo nên không cảm thấy lạnh.
“Tuần sau tôi phải đi công tác, chỉ đành tạm hoãn chuyện học bù”. Chu Tự Thâm nói: “Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, có thể nhắn tin cho tôi trước”.
Cô vội vàng gật đầu: “Chuyện của em cũng không vội, anh cứ chuyên tâm vào công việc đi”.
“Thật ra không chỉ riêng chuyện học tập”.
“Dạ?”
“Nếu có gì vui hay không vui trong cuộc sống, em có thể chia sẻ với tôi, nói chuyện như bạn bè bình thường”. Anh nói: “Tôi lớn tuổi hơn em, biết đâu có thể đề xuất cho em một số ý kiến để tham khảo”.
Không có sự cứng rắn từ trên cao nhìn xuống của những người từng trải, chỉ có lòng tốt và sự tôn trọng.
Khương Gia Di ngượng ngùng từ chối, đương nhiên, cũng có chút luyến tiếc khi từ chối.
“Những chuyện này đều rất bình thường cũng rất vụn vặt, nói ra sẽ rất nhàm chán?” Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa vặn Chu Tự Thâm cũng rũ mắt nhìn xuống, bóng đêm phác họa gương mặt của anh đậm nét thâm trầm lại có cảm giác hoài cổ.
Ý cười nhẹ nhàng hiện rõ trên bờ môi khẽ cong.
“Tôi nghĩ chắc chắn không nhàm chán hơn công việc và xã giao đâu?”
Khương Gia Di không nhịn được cười rộ lên, nhưng đã mím môi rất nhanh cố gắng cười tế nhị nhất có thể. Đôi mắt cười giống như bình mật ong mở hé nắp, mật ngọt chết ruồi, từng chút mê đắm, ngọt ngào không giấu được.
“Vâng! Cô gật đầu”.
…
Có một số chuyện hứa hẹn thì dễ nhưng thực hiện mới khó.
Trong hai ngày đầu tiên, Khương Gia Di thỉnh thoảng nhớ tới chuyện này nhưng cô không biết nên mở gợi đề tài nói chuyện mỗi ngày như thế nào. Một giây trước, cô còn cảm thấy có thể chia sẻ với anh chuyện gì đó, nhưng giây sau đã thấy nó quá tầm thường, không có gì để nói.
Sau đấy cô vẫn luôn suy nghĩ miên man, Trần Thiện ôm bả vai cô, hỏi: “Sao vậy, không có tinh thần sao?”.
Khương Gia Di vốn đang chống cằm thất thần, nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn qua “Không có”.
“Còn nói không có, trông cậu tâm sự chồng chất cả ngày nay rồi đấy, lúc ăn cơm trưa còn cau mày chụp ảnh, chỉnh một đống filter mà lại không thấy đăng lên vòng bạn bè”.
“Khó coi lắm à?” Cô mỉm cười mập mờ, lập tức chuyển đề tài: “Đúng rồi, Chu Lâm nói chủ nhật có thể dẫn theo “người nhà”, Chung Tề sẽ đi cùng cậu hả?”
“Không đi theo, nếu đã là sinh nhật cậu ấy thì tớ sẽ không khiến cậu ấy mất hứng”.
Khương Gia Di ngẩn người: “Hai người bọn họ có mâu thuẫn gì sao?”
“Ai biết. Lúc trước cậu ấy bắt gặp tớ và Chung Tề ở bên nhau, nhất định phải nói với tớ rằng Chung Tề không tốt đẹp gì, khẳng định chỉ là chơi đùa thôi, cuối cùng hai chúng tớ đã cãi nhau một trận rất không vui”.
“Cho nên đây chính là “mâu thuẫn” mà cậu ấy nói?”
“Mâu thuẫn gì, cậu ấy nói gì với cậu?”
“Không có, cậu ấy không nói rõ, chỉ nói cho tớ biết các cậu xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, không biết cậu còn giận cậu ấy hay không”.
Trần Thiện nở nụ cười: “Lúc ấy tớ rất tức giận, qua rồi cũng chẳng sao”.
“Vậy tại sao cậu ấy lại nói Chung Tề không tốt đẹp gì?” Khương Gia Di lo lắng: “Với tính cách của cậu ấy, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này”.
“Sợ mình chịu thiệt chăng. Nhưng mình biết bản thân mình đang làm gì, đừng lo”.
Nhìn bộ dáng này của Trần Thiện, hiển nhiên là không để trong lòng, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này vì thế Khương Gia Di cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau tiết học buổi trưa, Khương Gia Di vừa thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng học, điện thoại di động trong tay đã rung lên một cái.
Cô chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cúi đầu mở tin nhắn mới.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại.
[Tan học chưa?]
Suy nghĩ buông lỏng nhất thời tập hợp khẩn cấp, trái tim đập nhanh nửa nhịp trong nháy mắt giống như nhận được một bất ngờ vui vẻ nào đó.
Khương Gia Di thật sự không nghĩ sẽ là tin nhắn anh gửi tới, sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần, vốn dĩ cô còn trăn trở việc nói chuyện phiếm với anh, hiện tại tâm tình bỗng dưng nhộn nhịp khác thường.
Cô cong khóe môi trả lời anh: [Tan học rồi!]
Chu Tự Thâm: [Hai ngày nay rất bận sao?]
Khương Gia Di: [Cũng tạm, không nhiều tiết lắm]
Câu nói này vừa phát ra, cô mới mơ hồ ý thức được cái gì, nhưng giờ thu hồi tin nhắn đã không còn kịp nữa, chỉ có thể bổ sung thêm: [Nhưng tan học xong còn phải đi diễn tập tiết mục cho tiệc tối]
Chu Tự Thâm: [Thì ra là vậy.]
Chu Tự Thâm: [Hai ngày nay rất mong em chia sẻ điều gì đó với tôi, nhưng tiếc là không thể chờ được.]
Cho nên, anh lại trở thành người không bình tĩnh, chủ động đến liên lạc với cô.
… Lời thoại đầy ẩn ý này có vẻ như muốn rõ ràng bày ra trước mắt cô, làm cho cô không muốn phát hiện cũng khó.
Khương Gia Di không biết vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, suy nghĩ một hồi, cô gửi mấy tấm hình chụp đồ ăn hôm trước cho anh.
Chờ sau khi toàn bộ hình ảnh được gửi đi thành công thì cô mới chú ý tới mình đã trượt tay chọn thêm một tấm có người lọt vào khung ảnh, trùng hợp đó là ảnh chụp nửa người Chu Lâm, hơn nữa còn chưa chỉnh sửa, vì thế cô lại vội vàng thu về.
Sau cùng, cô kết luận: [Ăn là điều hạnh phúc nhất]
Chữ “đang nhập” phía trên màn hình biến mất một lúc, rồi lại xuất hiện.
[Trông rất ngon miệng] Anh trả lời: [Những món này đều là thứ em thích ăn sao?]
Khương Gia Di: [Hầu hết đều rất thích, em nói rồi, em không kén ăn như vậy]
Chu Tự Thâm: [Xem những món ăn trong ảnh, có một tiệm có lẽ rất phù hợp với khẩu vị của em.]
Khương Gia Di: [Tiệm nào, ở đâu?]
Chu Tự Thâm: [Không dễ tìm cho lắm. Chờ đi công tác về sẽ đưa em đi.]
Cô không suy nghĩ nhiều, đáp lại “Được”.
Sau khi nói chuyện vài câu đơn giản, hai người kết thúc câu chuyện một cách tự nhiên, một người tiếp tục bận bịu với cuộc họp, một người chuẩn bị đi diễn tập tiết mục, không ai miễn cưỡng tiếp tục. Một vài phút ngắn ngủi trò chuyện không chiếm nhiều thời gian, cũng không tạo nên gánh nặng cho mỗi người.
Khương Gia Di cảm thấy tình trạng này khá tốt, bọn họ có thể từ từ quen thuộc từng chút một, hòa hợp tự nhiên hơn, tránh cho cảm giác trên giường dưới giường vừa quen thuộc vừa xa lạ này luôn khiến cô không thích ứng được.
Sau khi có sự khởi đầu này, tự nhiên sẽ có một lần và một lần nữa nói chuyện phiếm.
Đôi khi là cô chủ động gửi một bức ảnh phong cảnh được chụp tùy ý, đôi khi anh hỏi về việc học tập và cuộc sống của cô. Chỉ trôi qua vài ngày, điều này đã được cô coi là một phần của cuộc sống thường nhật.
Có lẽ bởi vì cách màn hình nói chuyện sẽ làm cho người ta thoải mái hơn, lời nói qua lại trên Wechat của cô cũng trở nên tùy ý hơn.
Chớp mắt đã đến chủ nhật.
Sau khi quyết định tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, Chu Lâm lập danh sách mời đơn giản, còn gửi tận tay mọi người thiệp mời đã được chuẩn bị tươm tất, cảm giác vô cùng nghi thức.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ, những người còn lại đều là bạn bè hoặc bạn học trong trường đại học, bao gồm Khương Gia Di và Trần Thiện. Mấy chục người náo nhiệt kéo đến, cuối cùng họ bỏ phiếu quyết định làm một vũ hội hóa trang và tiệc nướng ngoài trời.
Chu Lâm không am hiểu những chuyện này nên để mặc Thẩm Tố Ngọc một tay xử lý “trưng dụng” đình viện Chu gia.
Một chiếc bàn ăn dài được đặt trên bãi cỏ thoáng đãng, hai hàng ghế đối diện bện đầy dây leo và những nhành hoa, trên cây treo đầy đèn sao và những món quà nhỏ quấn lại. Ở trung tâm của đình viện có tháp champagne và bếp nướng thịt BBQ, trong khi đó các đồ nội thất khác cũng đều được trang trí cẩn thận.
Trước khi nghiệm thu thành quả, tâm tình Chu Lâm có chút phức tạp… đây rốt cuộc là tiệc nướng ngoài trời hay là quang cảnh hôn lễ vậy?
Có điều, chung quy vẫn tốt hơn so với để cậu “tự tung tự tác”, hơn nữa cũng là một mảnh tâm ý của trưởng bối trong nhà. Cậu vò đầu, cười nói cảm ơn với Thẩm Tố Ngọc.
“Yên tâm đi, bà đảm bảo con gái đều thích kiểu này”. Thẩm Tố Ngọc hài lòng quan sát bốn phía.
Chu Lâm ngẩn người, nghĩ lại mình đã mời mấy nữ sinh, lấy sở thích của các cô ấy làm chủ cũng rất tốt.
Nhưng cậu lại nghĩ đến Trần Thiện, có lẽ cô ấy không phải là người thích phong cách này đâu.
Buổi chiều, mọi người lần lượt đến đông đủ.
Khi Khương Gia Di và Trần Thiện xuất hiện, những người có mặt đã quen biết ít nhiều với họ gần như không có phản ứng gì, có người lập tức thích thú cổ động huýt sáo, một đám người mặc trang phục kỳ quái bắt đầu ầm ĩ cả bầu không khí.
Hai người, một người ăn mặc giống thục nữ trong tranh sơn dầu châu Âu, một người ăn mặc giống như một nữ sát thủ, cả hai đều có phong cách rất khác so với thường ngày.
Uông Mộ yên lặng giơ ngón tay cái lên: “Rõ ràng là tương phản lớn như vậy, kết quả lại rất thích hợp, không hề có cảm giác cọc cạch”.
Nghe vậy, Khương Gia Di cười vô cùng sáng lạn: “Thật sao?”
Đường cong duyên dáng toàn thân cô được phác họa bởi một bộ trang phục màu đen gọn gàng, trên đùi còn quấn một dải lụa mô phỏng vũ khí, ngoài ra còn có một cây roi được gấp lại ngăn nắp.
Đường nét khuôn mặt ngọt ngào ban đầu đã được sửa thành lớp trang điểm trong chiến tranh lộ ra vài phần sắc bén, nhưng qua nụ cười này, cả người cô lại tỏa ra vầng hào quang chói mắt mê người.
Thấy bộ dạng này của cô, Trần Thiện không nhịn được cười ra tiếng, khí chất ngụy trang nhất thời biến mất hoàn toàn.
Vẻ mặt Uông Mộ nghẹn lại bởi hai người bọn họ: “… Mình thu lại những gì vừa nói”.
Hai người này không nói thì không sao, chỉ cần vừa mở miệng tuyệt đối sẽ “Lộ rõ nguyên hình”.
“Nhạc Toàn đâu?” Cười đủ rồi, Trần Thiện mới nhớ tới còn chưa nhìn thấy Trịnh Nhạc Toàn, “Gọi cậu ấy tới đây, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi”.
Uông Mộ nhìn quanh bốn phía: “Hình như ở bên kia, để mình đi tìm xem”.
“Mình đi với cậu”.
“Vậy mình sang bên kia chụp ảnh trước”. Khương Gia Di chỉ một chỗ cách đó vài mét.
“Được, lát nữa bọn mình sẽ đến tìm cậu”.
Nói xong, Uông Mộ và Trần Thiện đi tới nơi đông người nhất.
Khương Gia Di nói xong bèn quay người đi theo hướng ngược lại, sau khi chọn được góc độ, cô cầm lấy điện thoại chụp ảnh, mở Wechat gửi cho Chu Tự Thâm.
[Trang trí rất đẹp, Chu Lâm nói giống như quang cảnh hôn lễ. Đáng tiếc anh không thể tham gia!]
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu mà vẫn không thấy hồi âm, cô cũng biết chắc anh đang bận. Cô không để ý, nhét điện thoại di động vào túi quần rồi sải bước đi về phía vị trí Trần Thiện và những người khác.
Đôi bốt dài buồn bực giẫm lên bãi cỏ, có mấy người muốn tiến đến xin Wechat nhưng bỗng dưng bị cảm giác lạnh lùng này đánh lui.
Một đám người ồn ào vui đùa từ trưa đến chạng vạng, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, một số người thu dọn tàn cục buổi trưa, còn lại thì nhiệt tình đặt nguyên liệu nấu ăn lên vỉ nướng, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lúc hỗ trợ, tay Trần Thiện bị dính rượu champagne, Khương Gia Di lần mò theo trí nhớ dẫn cô bạn đến phòng vệ sinh rửa sạch.
“Cậu chắc là đi về phía này hả?”
“Yên tâm đi, buổi chiều mình có đi qua, người khác dẫn đường cho mình mà, cậu phải tin tưởng cảm giác phương hướng của mình chứ”.
“Vậy là tốt rồi, miễn lát nữa lại phải gọi điện cầu cứu Chu Lâm”.
Hai người nói cười cả đoạn đường, Khương Gia Di chớp thời gian nhìn Wechat.
Vẫn chưa trả lời, xem ra anh thật sự rất bận rộn.
“Đúng rồi”. Trần Thiện bỗng nhiên nói: “Cậu nói bình thường Chu Tự Thâm không về đây ở phải không?”
“Ừ, Chu Lâm nói vậy, nhiều lắm thì một tuần mới về một lần”.
“Vậy nếu tuần này anh ta không đi công tác thì rất có thể hôm nay sẽ ở nhà đúng không?”
Khương Gia Di hắng giọng, giả vờ lơ đãng: “Ở nhà cũng không nhất định có thể gặp được mà, không phải vẫn còn hai vị trưởng bối của nhà họ Chu ở đây sao, cả buổi trưa mà chúng ta đã gặp đâu”.
Trần Viện cười chế nhạo: “Chuyện này không thể nói rõ ràng được. Cậu xem, chúng ta sắp đến cửa phòng khách rồi, cũng không phải không có khả năng “ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp*”.
* Nguyên văn 抬头不见低头见, tục ngữ, dùng để chỉ hai người không thể tránh khỏi gặp gỡ.
“Chính cậu cũng đã nói rồi, nếu không đi công tác mới có khả năng”. Khương Gia Di cười tủm tỉm trả lời: “Nhưng anh ấy đi công tác ở nơi khác, hôm nay căn bản không kịp trở về đâu”.
“Cậu chắc không”.
“Chính miệng anh ấy nói”.
“Vậy cậu quay đầu nhìn cái coi”.
Khương Gia Di sửng sốt, có chút bối rối.
“Quay đầu đi”. Trần Tiện quay đầu, hất cằm về phía trước, thậm chí còn sắp không nhịn cười được nữa.
“Cậu lừa mình…” Cô nói cứng nhắc, rõ ràng đáp án còn chưa được nghiệm chứng nhưng trái tim cũng đã đập nhanh hơn trước, mặc dù cô cũng không biết có gì phải khẩn trương.
Lời còn chưa dứt, tầm mắt Khương Gia Di bỗng nhiên tập trung dừng lại trên chiếc xe cách đó không xa.
Cửa xe ở ghế sau được tài xế mở ra, người đàn ông bước xuống từ trên xe, chút nắng mặt trời cuối cùng trong ngày nhẹ nhàng chìm trên bờ vai rộng lớn của anh, làm nổi bật thân hình cao lớn thon dài.
Bỗng nhiên, bước chân anh dừng lại khiến trái tim cô lập tức bị treo lơ lửng.
Một giây sau, dường như cô có cảm giác anh quay đầu nhìn sang bên này.
Tác giả :
Lệ Vụ