Đông Lạnh
Chương 54
Mọi người đợi 4 người đàn ông đi khuất lại lục tục chuẩn bị để đưa tiễn ra nghĩa trang. Cô đang định đi theo đoàn người thì một giọng nói già nua vang lên.
- Này cháu gái...
Chả hiểu sao nghe câu này, cô lại quay lại nhìn xung quanh xem có phải gọi mình không. Chị Ngọc tinh mắt hơn, nhìn ông thầy mặc đồ giản dị, râu tóc bạc phơ chống gậy đứng đó.
- Ông gọi ai ạ?_ Ngọc hỏi.
Ông chỉ về Nhi. Sau đó không đợi Nhi lên tiếng đã nói trước.
- Cháu, không được đi theo ra bãi.
Chỉ một câu nói đó thôi đã làm cô cảm thấy khó thở vô cùng. Tại sao chứ? Cô đến đây là để gặp anh ấy, nhưng từ lúc bước vào nơi hương khói mịt mù này thì vẫn luôn gặp cản chở.
- Tại sao cháu không được đi?_ Cô khó hiểu hỏi lại.
- Nếu cháu ra theo, Lâm sẽ không chịu cứ thế mà đi đâu. Ta thấy hai đứa rất yêu nhau đấy...
Giọng ông cụ chầm chậm vang lên. Ông ta là thầy cúng, cũng mở phủ. Cô không thuộc loại người mê tín nhưng cũng là có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Nghĩ lại mọi chuyện, có một phần trong cô tin rằng có lẽ anh ấy thực sự không muốn rời xa cô. Nhưng nếu đã không cùng một nơi, nhìn thấy nhau mơ hồ quá đau lòng. Vậy thì thà rằng để anh ấy rời đi.
Cuối cùng mọi người cũng lục tục rời đi. Tiếng khóc của ai đó lại vang lên đầy đau thương. CHị Ngọc ôm cô một cái, ánh mắt lại rưng rưng, bất đắc dĩ buông ra.
- Chị cứ lo việc nhà đi. Mọi thứ khác, em sẽ giúp. CHị đi đi..._ Cô không dám nhìn thẳng vào mặt chị ấy, chỉ đưa mắt nhìn xuống đôi giày dưới chân.
- Cảm ơn em...
Chị ấy nói rồi rời đi.
Cô đứng ở lề đường, nhìn đoàn người xa dần. Sau đó rẽ vão ngã rẽ nghĩa trang, mất hút sau bức tường cao lớn. Mọi thứ xung quanh bỗng tĩnh lặng lạ thường. Xe cộ ngoài đường cũng vắng đi. Có lẽ vào một giây trước khi nước mắt cô rơi xuống thì cô đã gạt nó đi.
- Chúng ta về thôi. _ Thiên vỗ nhẹ vai cô lên tiếng.
Cô khịt mũi, bước đi nặng nề lên xe. Tâm tình cô bình tĩnh lại đôi chút, đọc mấy dòng tin nhắn của bạn bè cũ biết chuyện của cô.
CÒn nửa đoạn đường mới về đến nhà, thì có một chiếc ô tô vượt lên. Bên kia duy trì tốc độ song song, mở kính xuống, kêu Thiên dừng xe. Thiên có ý định đi tiếp nhưng Nhi nói dừng. Thế là hai xe tấp vào lề.
Thiên đang đưa tay tháo đai an toàn thì Nhi đã mở lời.
- Anh đợi em trên xe đi.
Nhìn vào ánh mắt kiên trì đó, Thiên tôn trọng tiếng nói của em gái mình. Phía bên kia, người đàn ông ngoại quốc và Thịnh Tiến Tùng đứng bên rệ đường đang đợi cô. Cô bước lại đó, duy trì khoảng cách 1m với hai người họ. Có thể thấy trong mắt họ ánh lên vẻ phức tạp.
- Không biết cô là ai? Chúng ta có quen nhau ko?_ Tùng lên tiếng.
- Này cháu gái...
Chả hiểu sao nghe câu này, cô lại quay lại nhìn xung quanh xem có phải gọi mình không. Chị Ngọc tinh mắt hơn, nhìn ông thầy mặc đồ giản dị, râu tóc bạc phơ chống gậy đứng đó.
- Ông gọi ai ạ?_ Ngọc hỏi.
Ông chỉ về Nhi. Sau đó không đợi Nhi lên tiếng đã nói trước.
- Cháu, không được đi theo ra bãi.
Chỉ một câu nói đó thôi đã làm cô cảm thấy khó thở vô cùng. Tại sao chứ? Cô đến đây là để gặp anh ấy, nhưng từ lúc bước vào nơi hương khói mịt mù này thì vẫn luôn gặp cản chở.
- Tại sao cháu không được đi?_ Cô khó hiểu hỏi lại.
- Nếu cháu ra theo, Lâm sẽ không chịu cứ thế mà đi đâu. Ta thấy hai đứa rất yêu nhau đấy...
Giọng ông cụ chầm chậm vang lên. Ông ta là thầy cúng, cũng mở phủ. Cô không thuộc loại người mê tín nhưng cũng là có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Nghĩ lại mọi chuyện, có một phần trong cô tin rằng có lẽ anh ấy thực sự không muốn rời xa cô. Nhưng nếu đã không cùng một nơi, nhìn thấy nhau mơ hồ quá đau lòng. Vậy thì thà rằng để anh ấy rời đi.
Cuối cùng mọi người cũng lục tục rời đi. Tiếng khóc của ai đó lại vang lên đầy đau thương. CHị Ngọc ôm cô một cái, ánh mắt lại rưng rưng, bất đắc dĩ buông ra.
- Chị cứ lo việc nhà đi. Mọi thứ khác, em sẽ giúp. CHị đi đi..._ Cô không dám nhìn thẳng vào mặt chị ấy, chỉ đưa mắt nhìn xuống đôi giày dưới chân.
- Cảm ơn em...
Chị ấy nói rồi rời đi.
Cô đứng ở lề đường, nhìn đoàn người xa dần. Sau đó rẽ vão ngã rẽ nghĩa trang, mất hút sau bức tường cao lớn. Mọi thứ xung quanh bỗng tĩnh lặng lạ thường. Xe cộ ngoài đường cũng vắng đi. Có lẽ vào một giây trước khi nước mắt cô rơi xuống thì cô đã gạt nó đi.
- Chúng ta về thôi. _ Thiên vỗ nhẹ vai cô lên tiếng.
Cô khịt mũi, bước đi nặng nề lên xe. Tâm tình cô bình tĩnh lại đôi chút, đọc mấy dòng tin nhắn của bạn bè cũ biết chuyện của cô.
CÒn nửa đoạn đường mới về đến nhà, thì có một chiếc ô tô vượt lên. Bên kia duy trì tốc độ song song, mở kính xuống, kêu Thiên dừng xe. Thiên có ý định đi tiếp nhưng Nhi nói dừng. Thế là hai xe tấp vào lề.
Thiên đang đưa tay tháo đai an toàn thì Nhi đã mở lời.
- Anh đợi em trên xe đi.
Nhìn vào ánh mắt kiên trì đó, Thiên tôn trọng tiếng nói của em gái mình. Phía bên kia, người đàn ông ngoại quốc và Thịnh Tiến Tùng đứng bên rệ đường đang đợi cô. Cô bước lại đó, duy trì khoảng cách 1m với hai người họ. Có thể thấy trong mắt họ ánh lên vẻ phức tạp.
- Không biết cô là ai? Chúng ta có quen nhau ko?_ Tùng lên tiếng.
Tác giả :
Hy An