Đồng Lang Cộng Hôn
Chương 8
Một tuần trôi qua, An Dĩ Phong ở ngoài Cục cảnh sát vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng không đi vào.
Từ sau khi cùng cô cuồng nhiệt hôn đến mức không thể kìm chế, hắn chưa gặp lại cô, gọi điện thoại cô cũng không tiếp.
Hắn cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ muốn chọc cô cười, nhìn cô tức giận, xem cô dịu dàng khi mặc váy, bình tĩnh tự chủ khi mặc đồng phục.
Như vậy là đủ rồi!
Chỉ như vậy, nhưng cô cũng không thể chấp nhận!
Buổi chiều, hắn nhận được điện thoại của Hàn Trạc Thần, Hàn Trạc Thần nói để chúc mừng sinh nhật hắn, liền đuổi A May đi một ngày, còn đem đại ca vừa lâm vào bể tình ở trong nhà đào ra, làm cho hắn một sinh nhật khó quên nhất. Cụ thể mà nói, chính là thề đem một An Dĩ Phong tửu lượng vô song uống đến say không còn biết gì ...
Cúp điện thoại, hắn mang theo vài thủ hạ đến câu lạc bộ đêm.
Mới đi tới cửa, hai tên cảnh sát đã tìm đến, ngăn hắn lại, xuất giấy tờ làm hắn có chút dao động.
“An Dĩ Phong, anh bị tình nghi là người sát hại ông XXX quốc tịch Trung Quốc, xin theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
“Mẹ kiếp, các người nhàn rỗi không có việc gì, cũng không nghĩ đến người khác còn bận việc hay sao? Án tử từ tám trăm năm trước giờ còn điều tra?!”
“Xin lỗi, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến.” Hai viên cảnh sát nói xong lấy còng tay ra, định bắt hắn.
“Từ từ! Đem lệnh bắt cho tôi xem.”
Những người trong giới này làm chuyện gì đều phải cẩn thận, hai tay không phải có thể tùy tiện cho người khác còng, vạn nhất đây là cảnh sát giả, mạng hắn có lẽ khó giữ.
Hắn lấy lệnh bắt từ viên cảnh sát, nhìn dấu của cục cảnh sát, sau đó xem nội dung, cuối cùng là một chữ kí thực đẹp: Tư Đồ Thuần.
Vừa nhìn thấy ba chữ này, tâm trạng hắn tốt hắn lên, chủ động vươn tay để đeo còng: “Cảnh sát, phiền anh nhanh lên một chút!”
Hắn vội vàng đi hẹn hò ...
Hắn bị đưa đến phòng thẩm vấn, Tư Đồ Thuần đã nghiêm trang ngồi ở bàn đối diện chờ hắn.
Vài ngày không gặp, trông cô ngày càng xinh đẹp, ngay cả mái tóc buông lơi trông cũng thật quyến rũ.
Hắn hưng phấn ngồi đối diện, thong thả nhìn cô.
Hai cảnh sát giúp hắn mở còng tay, sau khi họ đi ra, hắn mới lập tức hỏi: “Nhanh như vậy đã nhớ anh sao? Hẹn hò cũng không chịu nói trước một tiếng, làm anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý a!”
Cô cúi đầu chăm chú nhìn biên bản ghi chép, giọng nói hơi lạnh nhạt, nhưng không có ý làm bất hòa: “An Dĩ Phong, đùa giỡn với chúng tôi thích lắm sao? Căn bản bọn chúng không giao dịch việc gì trái pháp luật ...”
“Em không nói thì anh cũng quên!” An Dĩ Phong cười đến vô cùng tà ác: “Em có biết hay không tên súc sinh đó đem ba trăm vạn hàng đổ xuống biển? Ha ha! Nghe nói sau khi bọn em đi, hắn tức giận đến nỗi nổi giận lôi đình!”
“Không có khả năng, chúng tôi hành động rất bí mật!”
“Tiểu Thuần ... Em quá ngây thơ rồi, thời đại bây giờ, nếu không có mấy tay trong ở cục cảnh sát, chúng dám tùy tiện làm việc trái pháp luật sao?”
“Ý của anh là ...” Cô trầm tư một chút nói: “Anh có thể hay không giúp tôi điều tra xem ai là nội gián?”
“Không thành vấn đề, nhưng lần này em định lấy gì báo đáp?”
Cô tựa như đã sớm chuẩn bị, từ trong ngắn kéo lấy ra một chiếc hộp đưa cho hắn: “Cái này là phí.”
Hắn tò mò mở hộp, thấy một chiếc dây lưng Prada, hắn chỉ cảm thấy đáy lòng rung động.
Hắn đưa tay sờ lớp da nhẵn nhụi, một cảm giác ấm áp, cảm động chưa bao giờ có tràn ngập.
Hắn không ngốc, đương nhiên không tin Tư Đồ Thuần chọn một ngày đặc biệt như hôm nay đưa cho hắn chiếc dây lưng này chỉ là một sự trùng hợp.
“Tại sao lại đưa cho anh thứ đắt tiền như vậy?” Hắn biết Cục cảnh sát có hồ sơ của hắn, còn cố ý nói thêm: “Đủ cho em một năm ăm mì gói.”
“Anh không phải tưởng tượng như vậy, tôi vẫn còn cơm để ăn thoải mái. Tôi chẳng qua là cùng với đồng nghiệp mới còn chưa quen, một mình thì ăn gì cũng giống nhau, có thể ăn no lại không phiền hà là được.”
“Nhìn em gầy làm anh cũng đau lòng.” Lúc hắn nói chuyện, hắn lại nhìn về nơi đầy đặn duy nhất của cô, lần trước khi hôn cô, bị nơi đó cọ vào làm hắn không thể kiềm chế được.
“Ánh mắt của anh có thể di chuyển đến nơi khác hay không?”
“Nếu không ...” Tầm mắt hắn vẫn dính vào nơi đó, đầu óc thì suy nghĩ xem làm cách nào có thể lừa cô lên giường: “Em đến nhà của anh, anh nấu cho em ăn, anh nấu ăn được lắm.”
“Tôi không rảnh.”
“Em có muốn biết trong cục cảnh sát của em ai bị mua chuộc hay không?”
Tư Đồ Thuần hít một hơi, nói: “Năm giờ tôi tan tầm.”
“Được, anh chờ em!”
“An Dĩ Phong ...” Cô lần này nhìn thẳng ánh mắt hắn, không hề lảng tránh: “Anh không cảm thấy tôi đang lợi dụng anh?”
“Anh cảm thấy thật may mắn, bởi mình vẫn còn giá trị lợi dụng!”
Hắn gắt gao nắm chiếc dây lưng trong tay, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được món quà sinh nhật này đối với hắn có bao nhiêu ý nghĩa.
Hắn chưa bao giờ tháo ra chiếc đai lưng ấy, từ ngày đó nó liền quấn chặt trái tim hắn, như thế nào cũng không gỡ được.
***
Tư Đồ Thuần đã sớm nghĩ phòng của một người đàn ông độc thân sẽ không lấy gì làm sạch sẽ, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng được lại bừa bộn đến như vậy.
Cô vừa vào đến cửa đã suýt bị một bao cát tập quyền đánh trúng, cũng may hắn nhanh nhẹn đỡ được. An Dĩ Phong nhặt bao cát lên, ném về phía sôfa, “Em tùy tiện tìm nơi nào đó ngồi, chờ anh một chút, rất nhanh là xong.”
Cô thở dài một tiếng, người đàn ông này thực nên tìm một người phụ nữ thật tốt để chăm sóc hắn.
Cô đem nhưng thứ trên sôfa xếp gọn lại, đem một đống quần áo bẩn ném vào máy giặt, An Dĩ Phong vừa vặn mang đồ ăn đến.
Khi cô nhìn thấy hắn đặt lên mặt bàn hai bát mì, cô hoàn toàn không còn gì để nói.
“Anh đừng nói với tôi, chúng ta sẽ ăn cái này? Anh không phải nói anh nấu ăn được lắm sao?” Cô còn trông đợi vào một bàn đồ ăn đầy đủ a.
“Đây là nấu, không phải pha. Em xem ... anh còn thả cả trứng chim nữa.” Hắn đem chiếc đũa nhét vào tay cô, cười nói: “Ăn ngon lắm, em nếm thử xem.”
Người đàn ông này, thật làm cho cô nghiến răng nghiến lợi, còn cảm thấy thực buồn cười.
Cô ăn một miếng, cảm thấy so với mì cô pha quả thật ngon hơn nhiều lắm.
“Ăn ngon không?”
“Ờ!” Cô gật đầu.
Cô biết, hôm nay là sinh nhật hắn, hẳn là hắn sẽ cùng anh em đến hộp đêm uống một trận, nhưng hắn lại nguyện ý vì cô nấu một bát mì, cùng cô hưởng thụ không gian yên tĩnh này, cô làm sao còn thấy chưa đủ?
“An Dĩ Phong, anh vì sao lại đi theo con đường này?”
“Anh không đi theo còn đường này thì làm cái gì? Hồi trước, mấy thằng hơn anh vài tuổi đều nói anh mặt mũi giống con gái, bắt nạt anh. Vì không muốn để người khác bắt nạt, anh từ nhỏ đã luyện quyền, luyện so với bất kì người nào cũng chăm chỉ hơn ... Đáng tiếc vô dụng, thắng thua vốn đã được định sẵn, anh chẳng qua là đi diễn trò cho người ta xem. Sau khi bà nội anh qua đời, anh phải đi đánh hắc quyền, bị người ta đánh cho chết khiếp, thắng, tiền công còn chưa đủ một tháng phí sinh hoạt. Em nói xem, như thế anh còn có thể làm gì? Đại ca cùng Thần ca đối với anh tốt lắm ... nhất là Thần ca, anh ấy không giết người, những phiền toái đó đều do anh giải quyết.
Cô nghe được lòng có chút chua xót, không phải từ nhỏ ai cũng có số phận tốt, cơm áo không cần lo, chỉ việc theo đuổi những giấc mộng cao cả. Cô trước kia cũng gặp những tên móc túi, trộm vặt, kì thật những người đó trong quá khứ đều có những chuyện làm cho người khác đau lòng. So với những người này, cô càng cảm thấy căm ghét những kẻ sống kí sinh trong xã hội, tiên tiêu như nước, làm người lỗ mãng, còn hèn hạ sống trên mồ hôi nước mắt của người khác.
Cô thôi đa sầu đa cảm, vì không muốn cho An Dĩ Phong nhìn thấy sự đồng tình cùng thương hại của mình, cô nheo mắt cười hỏi hắn: “Tôi nghĩ tại sao anh không đi làm trai bao, tôi trước kia gặp một người, bề ngoài anh ta chỉ bằng một nửa anh, nhưng phụ nữ mê anh ta thì đặc biệt nhiều, một tháng ít nhất cũng kiếm được mấy vạn.”
“Thật thế?! Tại sao anh không sớm biết em, anh mà biết còn một cách kiếm tiền như vậy cũng sẽ liều chết bám lấy em!”
“Nếu anh sớm biết tôi, sẽ không cần làm trai bao, một mình tôi bao anh là được!”
“Hiện tại cũng không muộn.”
Cô bỗng nhiên không biết trả lời hắn như thế nào.
Ở trong quan niệm của cô, mối tình đầu đẹp nhất là một điều mơ mộng, tuy không thể cùng nhau đi đến tận cùng nhưng khoảng thời gian bên nhau cũng thực sự rất đẹp rất khó quên. Người con trai cùng người con gái gặp nhau, yêu nhau, bắt đầu, rôi đến không còn yêu nhau và ra đi. Không có cùng lắm thì ... Nhưng cô cùng An Dĩ Phong ... Bây giờ cô đang bên cạnh, say đắm người hắn, rồi đến yêu nhau, rồi đến chán nhau ... không biết cần bao lâu?”
Nếu không phải sợ cả đời cũng không thể bỏ, cô sẽ liều lĩnh đi yêu một lần.
Sợ là sợ, người đàn ông này sẽ làm cho cô rốt cuộc không thể nào quên ...
“Tiểu Thuần, nước miếng của em chảy vào trong bát rồi kìa!” An Dĩ Phong lượm giọng nói: “Anh biết anh đẹp trai, em cũng không cần háo sắc đến mức như vậy đi?”
“...” Cô ăn mì, giả như không nghe thấy.
“Em đừng vội, lát nữa cơm nước xong, anh cởi hết quần áo cho em từ từ ngắm, dáng người anh được lắm!”
“......”
Người đàn ông nay, quả biết cách tự mãn!
***
Ăn cơm xong, Tư Đồ Thuần rửa bát, lúc từ phòng bếp đi ra, thấy An Dĩ Phong đang nghe điện thoại. Hắn nói: “Không có gì. Mọi người chơi đi, em có chút việc cần làm.”
“......”
“Đúng rồi, Thần ca, em muốn hỏi chuyện này, anh có biết số di động của Khi Dã là bao nhiêu không?”
“......”
“Có người nhờ em hỏi một chút.”
“......”
“Được ...” Hắn nhìn cô, chỉ chỉ lên bàn trà chiếc bút, sau một hồi đọc ra hai số điện thoại, cô lập tức hiểu ý, qua đó lấy bút ghi lại trên tay.
“Cám ơn!”
Cúp điện, An Dĩ Phong ngồi trên sôfa nói với cô: “Đây là điện thoại của Trác Diệu, ngày mai em kiểm tra lại cuộc gọi của hắn, xem xem có gọi đến điện thoại của người nào trong cục cảnh sát hay không, nếu không có, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp khác.”
Cô cảm động nhìn dãy số trong lòng bàn tay nói: “Cũng là tin tức trong giới các anh nhanh chóng, chỉ cần hỏi một chút đã xong. Chúng tôi tra xét đã lâu cũng không thể tìm ra số điện thoại của hắn!”
“Em đừng nghĩ thực dễ dàng như vậy. Đây chính là anh giúp em hỏi thăm, nếu là người khác hỏi, Thần ca tuyệt đối sẽ không nói.”
An Dĩ Phong ngồi gần vào một chút, mà cô cũng không phát hiện, khó hiểu hỏi: “Làm sao mà anh ta biết được?”
“Chắc là từ một cô gái trong hộp đêm nghe được. Trí nhớ của Thần ca đặc biệt tốt, cho dù người khác buột miệng nói ra điều gì, hay làm cái gì anh ấy đều nhớ rõ không sai một chút. Trong giới phát sinh, không chuyện gì anh ấy không biết, một dãy số như thế này đã là gì. Nếu em muốn hỏi Trác Diệu đã từng qua đêm với bao nhiêu phụ nữ anh ấy cũng có thể nói được.”
Tư Đồ Thuần thầm kinh ngạc, cô đã từng gặp qua Hàn Trạc Thần, đó là một người đàn ông thâm trầm chín chắn. Theo lẽ thường những người đàn ông như vậy thường ít để ý linh tinh, anh ta sao có thể nhớ được những chuyện vụn vặt thế này?
Bởi vì chăm chú suy nghĩ, cô hoàn toàn không thấy An Dĩ Phong đã ngồi sát cạnh mình. Cho đến khi cô vén tóc hai bên che khuất má, cô mới phát hiện cặp tóc của mình đang ở trong tay An Dĩ Phong. Hắn đưa tay vờn mấy sợi tóc trên trán cô: “Tóc đẹp như vậy, tại sao phải buộc lên?”
“Tôi sợ anh nhìn thấy nổi thú tính.” Cô đoạt lấy cặp, vuốt vuốt tóc, An Dĩ Phong lại bất ngờ tiến đến ôm cô vào ngực ...
“Đừng nói là tóc, anh vừa nhìn thấy em cũng đã đủ nổi thú tính rồi.”
Bị hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn vây quanh, làm cho chô nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt mấy ngày trước, tâm trí một trận đảo điên, thần kinh co rút đến đau đớn.
“An Dĩ Phong......”
Hắn tà tà nháy mắt với cô mấy cái, cởi áo da, tiếp tục cởi chiếc áo bó sát người màu đen.
“Em muốn nhìn thì nhìn đi, đừng ngượng.”
Nói xong hắn vươn đến, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô.
Cô đưa tay đi tránh, khi ngón tay đụng chạm đến da thịt của hắn, cô không thể không thừa nhận: An Dĩ Phong có thể tự cao, là bởi vì hắn có vốn để tự cao.
Da thịt màu đồng khỏe khoắn bao vây lấy cơ thể cường tráng nhưng không hề khoa trương, nhất là cơ bụng kia, có thể thấy thắt lưng hắn cỡ nào linh hoạt ...
“Tiểu Thuần ...” Mỗi lần nghe được An Dĩ Phong nói hai chữ này, cả người cô đều run lên, lúc này lại càng run rẩy mạnh mẽ, nhưng lần này không phải là buồn nôn, mà là kinh hãi.
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, vén lên sau tai, cả người cô cứng đờ, quên cả phản kháng.
Tay hắn chậm rãi di chuyển xuống ngực cô, bàn tay rất lớn đặt tại nơi mềm mại đó, người cô như có một dòng điện chạy qua, tê dại.
Hắn thừa cơ cởi cúc áo cô, một cúc ... hai cúc ... ba cúc ...
Một cảm giác giật mình dội lên, ở lúc lí trí sắp sửa biến mất, Tư Đồ Thuần đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô không do dự giơ chân, dùng đầu gối hung hăng hướng nơi yếu ớt nhất của đàn ông ...
Một tiếng “A!” kêu to, An Dĩ Phong đột nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét.
Hắn cắn răng chỉ vào cô, một lúc lâu sau mới nói lên lời: “Em rốt cuộc có phải là phụ nữ hay không hả?”
“Đúng! Bởi vì tôi là phụ nữ nên mới không thể cho anh động vào tôi! Đối với đàn ông các anh mà nói, sau một đêm phong lưu, sáng mai tỉnh dậy có thể coi như việc gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục sống cuốc sống thoải mái. Tôi không thể, lên giường với anh, sau này tôi không có cách nào ngồi trong phòng lấy khẩu cung xem anh là phạm nhân để thẩm vấn.”
“Vì sao em nhất định phải đem anh trở thành phạm nhân để thẩm vấn?”
Cô buộc tóc lên, bình tĩnh đối mặt với An Dĩ Phong: “Chúng ta không phải là người cùng một thế giới, chuyện của chúng ta không có kết quả!”
“Kết quả quan trọng sao? Với anh mà nói, được yêu em như vậy là đủ. Cho dù không thể vĩnh viễn có được em, nhưng có thể cùng em trải qua một quãng thời gian đẹp, như vậy anh đã đủ thỏa mãn.”
Cô tránh đi ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, trái tim bị những lời kiên định của hắn làm cho lạc một nhịp. Cô nói: “Anh chỉ cần yêu là đủ! Tôi không thể ... Tôi không yêu cầu yêu nhất định phải có kết quả. Nhưng biết chắc không có kết quả, tôi nhất định sẽ không yêu!”
An Dĩ Phong không tiếp tục nói chuyện, cùng không thể nói một lời, cúi đầu đi vào toilet, Sau một trận tiếng xả nước, hắn đi ra, trên mặt ướt đẫm. Từng giọt từng giọt chảy xuống ngực hắn. Thoạt nhìn, cô đột nhiên muốn có cảm giác tiến lại gần thân thể kia.
“Đi thôi! Anh đưa em về!” Hắn cầm lấy áo da, khoác vào người còn đang cởi trần, nét bụi bặm nam tính lại tỏa ra không thể kiểm chế được.
***
Nhà bọn họ khoảng cách không xa, một con đường ngắn ngủi như vậy mà thật lâu không hết. Rốt cuộc đi đến dưới lầu, Tư Đồ Thuần quay đầu thoáng nhìn An Dĩ Phong ở phía sau mới nhận ra hắn cách cô rất xa, vẫn còn đứng ở phía ngã tư đường.
Hắn xa xăm nhìn cô, một thứ khao khát không thể đạt được kết thành một tia ưu thương trong đáy mắt.
Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn.
Trong đêm tối, màu đen trên người hắn càng thêm âm u, cô tịch.
Có lẽ, ở một góc nào đó trong đêm tối, bọn họ có thể cùng nhau, nhưng ở trước mặt người khác, bọn họ phải giữ khoảng cách như vậy.
Bởi vì cô là cảnh sát, còn hắn, là tội phạm.
Cô có thể đứng dưới ánh đèn, còn hắn, phải đứng trong bóng tối.
Nhìn mãi, cô cảm thấy mắt mình nóng lên, đau nhức, một cảm giác xa lạ đọng lại trong hốc mắt.
Vừa lúc đó có một chiếc xe bus dừng trước mặt, vì không muốn cho hắn thấy sự yếu đuối đau thương của mình, cô liền bước nhanh lên xe.
Tìm một chỗ ngồi, cô từ cửa sổ nhìn thấy An Dĩ Phong đã chạy tới, đứng ở giữa đường cái nhìn cô rời đi.
Bóng dáng hắn càng ngày càng xa, cho tới khi chìm hẳn vào bóng đêm.
Cô che mặt, mặc kệ cho nước mắt chảy ra ...
Ở trước mặt hắn, cô phải làm bộ như hờ hững, giả như lạnh lùng. Ở nơi hắn không ìn thấy, cô cũng có nước mắt, cũng biết bàng hoàng, thương đau.
Từ khi hắn hôn cô, tâm thần cô trở nên rối loạn không thể bình an trở lại.
An Dĩ Phong gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô một lần cũng không nhận, chỉ sợ sau khi nhấc máy hắn sẽ nói: “Anh nhớ em!”
Hôm nay là sinh nhật hắn, cô ở văn phòng nhìn thấy hắn bồi hồi ở bên đường đi lại.
Hắn bồi hồi một giờ, cô cũng nhìn hắn một giờ.
Một An Dĩ Phong không còn bất cần đời xác thực rất mê người, vài phần u buồn, vài phần cuồng dại, còn vài phần si tình.
Cô biết hi vọng của hắn không nhiều lắm, chỉ là nhìn thấy cô, ở bên cạnh cô, không hơn.
Nếu đó là nguyện vọng của hắn trong ngày sinh nhật này, tại sao cô không thể giúp hắn thực hiện?
Nhưng là, cô đã đánh giá quá cao định lực của mình. Hắn nấu một bát mì, kể một khoảng thời gian chua xót mà hắn trải qua, lại thêm một lần dụ dỗ, đầu óc cô đã choáng váng, không thể tỉnh táo được.
...
Chuyến bus lặng lẽ dạo quanh thành phố, hành khách một người lên xe, một người xuống xe, cô vẫn ngồi ở nơi đó, im lặng nhìn một ngã tư đường xa lạ. Cô ước gì chuyến xe này có thể mang cô đến một nơi thật xa, xa đến mức An Dĩ Phong đuổi không kịp, nhìn không thấy. Lại không ngờ rằng, chuyến bus đi một vòng, hai giờ sau lại trở về ngã tư đường quen thuộc ấy.
Cô lau khô nước mắt, dấu đi sầu não.
Ngày mai còn phải đi làm, nếu tâm trạng còn như vậy, không bằng về nhà ngủ một giấc.
Xe lại dừng ở điểm cũ, cô đứng lên, vừa chuẩn bị xuống xe, lại nhìn thấy một chiếc bóng màu đen mạnh mẽ đi lên, gắt gao ôm cô vào trong lòng!
Cô còn chưa kịp nói gì, hắn đã cúi đầu chặn lại ...
Bởi vì bất ngờ, chân cô như mềm nhũn, ngã xuống ghế.
Còn hắn, thoáng đặt cô dựa vào lưng ghế, cuồng nhiệt hôn ...
Từ sau khi cùng cô cuồng nhiệt hôn đến mức không thể kìm chế, hắn chưa gặp lại cô, gọi điện thoại cô cũng không tiếp.
Hắn cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ muốn chọc cô cười, nhìn cô tức giận, xem cô dịu dàng khi mặc váy, bình tĩnh tự chủ khi mặc đồng phục.
Như vậy là đủ rồi!
Chỉ như vậy, nhưng cô cũng không thể chấp nhận!
Buổi chiều, hắn nhận được điện thoại của Hàn Trạc Thần, Hàn Trạc Thần nói để chúc mừng sinh nhật hắn, liền đuổi A May đi một ngày, còn đem đại ca vừa lâm vào bể tình ở trong nhà đào ra, làm cho hắn một sinh nhật khó quên nhất. Cụ thể mà nói, chính là thề đem một An Dĩ Phong tửu lượng vô song uống đến say không còn biết gì ...
Cúp điện thoại, hắn mang theo vài thủ hạ đến câu lạc bộ đêm.
Mới đi tới cửa, hai tên cảnh sát đã tìm đến, ngăn hắn lại, xuất giấy tờ làm hắn có chút dao động.
“An Dĩ Phong, anh bị tình nghi là người sát hại ông XXX quốc tịch Trung Quốc, xin theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
“Mẹ kiếp, các người nhàn rỗi không có việc gì, cũng không nghĩ đến người khác còn bận việc hay sao? Án tử từ tám trăm năm trước giờ còn điều tra?!”
“Xin lỗi, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến.” Hai viên cảnh sát nói xong lấy còng tay ra, định bắt hắn.
“Từ từ! Đem lệnh bắt cho tôi xem.”
Những người trong giới này làm chuyện gì đều phải cẩn thận, hai tay không phải có thể tùy tiện cho người khác còng, vạn nhất đây là cảnh sát giả, mạng hắn có lẽ khó giữ.
Hắn lấy lệnh bắt từ viên cảnh sát, nhìn dấu của cục cảnh sát, sau đó xem nội dung, cuối cùng là một chữ kí thực đẹp: Tư Đồ Thuần.
Vừa nhìn thấy ba chữ này, tâm trạng hắn tốt hắn lên, chủ động vươn tay để đeo còng: “Cảnh sát, phiền anh nhanh lên một chút!”
Hắn vội vàng đi hẹn hò ...
Hắn bị đưa đến phòng thẩm vấn, Tư Đồ Thuần đã nghiêm trang ngồi ở bàn đối diện chờ hắn.
Vài ngày không gặp, trông cô ngày càng xinh đẹp, ngay cả mái tóc buông lơi trông cũng thật quyến rũ.
Hắn hưng phấn ngồi đối diện, thong thả nhìn cô.
Hai cảnh sát giúp hắn mở còng tay, sau khi họ đi ra, hắn mới lập tức hỏi: “Nhanh như vậy đã nhớ anh sao? Hẹn hò cũng không chịu nói trước một tiếng, làm anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý a!”
Cô cúi đầu chăm chú nhìn biên bản ghi chép, giọng nói hơi lạnh nhạt, nhưng không có ý làm bất hòa: “An Dĩ Phong, đùa giỡn với chúng tôi thích lắm sao? Căn bản bọn chúng không giao dịch việc gì trái pháp luật ...”
“Em không nói thì anh cũng quên!” An Dĩ Phong cười đến vô cùng tà ác: “Em có biết hay không tên súc sinh đó đem ba trăm vạn hàng đổ xuống biển? Ha ha! Nghe nói sau khi bọn em đi, hắn tức giận đến nỗi nổi giận lôi đình!”
“Không có khả năng, chúng tôi hành động rất bí mật!”
“Tiểu Thuần ... Em quá ngây thơ rồi, thời đại bây giờ, nếu không có mấy tay trong ở cục cảnh sát, chúng dám tùy tiện làm việc trái pháp luật sao?”
“Ý của anh là ...” Cô trầm tư một chút nói: “Anh có thể hay không giúp tôi điều tra xem ai là nội gián?”
“Không thành vấn đề, nhưng lần này em định lấy gì báo đáp?”
Cô tựa như đã sớm chuẩn bị, từ trong ngắn kéo lấy ra một chiếc hộp đưa cho hắn: “Cái này là phí.”
Hắn tò mò mở hộp, thấy một chiếc dây lưng Prada, hắn chỉ cảm thấy đáy lòng rung động.
Hắn đưa tay sờ lớp da nhẵn nhụi, một cảm giác ấm áp, cảm động chưa bao giờ có tràn ngập.
Hắn không ngốc, đương nhiên không tin Tư Đồ Thuần chọn một ngày đặc biệt như hôm nay đưa cho hắn chiếc dây lưng này chỉ là một sự trùng hợp.
“Tại sao lại đưa cho anh thứ đắt tiền như vậy?” Hắn biết Cục cảnh sát có hồ sơ của hắn, còn cố ý nói thêm: “Đủ cho em một năm ăm mì gói.”
“Anh không phải tưởng tượng như vậy, tôi vẫn còn cơm để ăn thoải mái. Tôi chẳng qua là cùng với đồng nghiệp mới còn chưa quen, một mình thì ăn gì cũng giống nhau, có thể ăn no lại không phiền hà là được.”
“Nhìn em gầy làm anh cũng đau lòng.” Lúc hắn nói chuyện, hắn lại nhìn về nơi đầy đặn duy nhất của cô, lần trước khi hôn cô, bị nơi đó cọ vào làm hắn không thể kiềm chế được.
“Ánh mắt của anh có thể di chuyển đến nơi khác hay không?”
“Nếu không ...” Tầm mắt hắn vẫn dính vào nơi đó, đầu óc thì suy nghĩ xem làm cách nào có thể lừa cô lên giường: “Em đến nhà của anh, anh nấu cho em ăn, anh nấu ăn được lắm.”
“Tôi không rảnh.”
“Em có muốn biết trong cục cảnh sát của em ai bị mua chuộc hay không?”
Tư Đồ Thuần hít một hơi, nói: “Năm giờ tôi tan tầm.”
“Được, anh chờ em!”
“An Dĩ Phong ...” Cô lần này nhìn thẳng ánh mắt hắn, không hề lảng tránh: “Anh không cảm thấy tôi đang lợi dụng anh?”
“Anh cảm thấy thật may mắn, bởi mình vẫn còn giá trị lợi dụng!”
Hắn gắt gao nắm chiếc dây lưng trong tay, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được món quà sinh nhật này đối với hắn có bao nhiêu ý nghĩa.
Hắn chưa bao giờ tháo ra chiếc đai lưng ấy, từ ngày đó nó liền quấn chặt trái tim hắn, như thế nào cũng không gỡ được.
***
Tư Đồ Thuần đã sớm nghĩ phòng của một người đàn ông độc thân sẽ không lấy gì làm sạch sẽ, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng được lại bừa bộn đến như vậy.
Cô vừa vào đến cửa đã suýt bị một bao cát tập quyền đánh trúng, cũng may hắn nhanh nhẹn đỡ được. An Dĩ Phong nhặt bao cát lên, ném về phía sôfa, “Em tùy tiện tìm nơi nào đó ngồi, chờ anh một chút, rất nhanh là xong.”
Cô thở dài một tiếng, người đàn ông này thực nên tìm một người phụ nữ thật tốt để chăm sóc hắn.
Cô đem nhưng thứ trên sôfa xếp gọn lại, đem một đống quần áo bẩn ném vào máy giặt, An Dĩ Phong vừa vặn mang đồ ăn đến.
Khi cô nhìn thấy hắn đặt lên mặt bàn hai bát mì, cô hoàn toàn không còn gì để nói.
“Anh đừng nói với tôi, chúng ta sẽ ăn cái này? Anh không phải nói anh nấu ăn được lắm sao?” Cô còn trông đợi vào một bàn đồ ăn đầy đủ a.
“Đây là nấu, không phải pha. Em xem ... anh còn thả cả trứng chim nữa.” Hắn đem chiếc đũa nhét vào tay cô, cười nói: “Ăn ngon lắm, em nếm thử xem.”
Người đàn ông này, thật làm cho cô nghiến răng nghiến lợi, còn cảm thấy thực buồn cười.
Cô ăn một miếng, cảm thấy so với mì cô pha quả thật ngon hơn nhiều lắm.
“Ăn ngon không?”
“Ờ!” Cô gật đầu.
Cô biết, hôm nay là sinh nhật hắn, hẳn là hắn sẽ cùng anh em đến hộp đêm uống một trận, nhưng hắn lại nguyện ý vì cô nấu một bát mì, cùng cô hưởng thụ không gian yên tĩnh này, cô làm sao còn thấy chưa đủ?
“An Dĩ Phong, anh vì sao lại đi theo con đường này?”
“Anh không đi theo còn đường này thì làm cái gì? Hồi trước, mấy thằng hơn anh vài tuổi đều nói anh mặt mũi giống con gái, bắt nạt anh. Vì không muốn để người khác bắt nạt, anh từ nhỏ đã luyện quyền, luyện so với bất kì người nào cũng chăm chỉ hơn ... Đáng tiếc vô dụng, thắng thua vốn đã được định sẵn, anh chẳng qua là đi diễn trò cho người ta xem. Sau khi bà nội anh qua đời, anh phải đi đánh hắc quyền, bị người ta đánh cho chết khiếp, thắng, tiền công còn chưa đủ một tháng phí sinh hoạt. Em nói xem, như thế anh còn có thể làm gì? Đại ca cùng Thần ca đối với anh tốt lắm ... nhất là Thần ca, anh ấy không giết người, những phiền toái đó đều do anh giải quyết.
Cô nghe được lòng có chút chua xót, không phải từ nhỏ ai cũng có số phận tốt, cơm áo không cần lo, chỉ việc theo đuổi những giấc mộng cao cả. Cô trước kia cũng gặp những tên móc túi, trộm vặt, kì thật những người đó trong quá khứ đều có những chuyện làm cho người khác đau lòng. So với những người này, cô càng cảm thấy căm ghét những kẻ sống kí sinh trong xã hội, tiên tiêu như nước, làm người lỗ mãng, còn hèn hạ sống trên mồ hôi nước mắt của người khác.
Cô thôi đa sầu đa cảm, vì không muốn cho An Dĩ Phong nhìn thấy sự đồng tình cùng thương hại của mình, cô nheo mắt cười hỏi hắn: “Tôi nghĩ tại sao anh không đi làm trai bao, tôi trước kia gặp một người, bề ngoài anh ta chỉ bằng một nửa anh, nhưng phụ nữ mê anh ta thì đặc biệt nhiều, một tháng ít nhất cũng kiếm được mấy vạn.”
“Thật thế?! Tại sao anh không sớm biết em, anh mà biết còn một cách kiếm tiền như vậy cũng sẽ liều chết bám lấy em!”
“Nếu anh sớm biết tôi, sẽ không cần làm trai bao, một mình tôi bao anh là được!”
“Hiện tại cũng không muộn.”
Cô bỗng nhiên không biết trả lời hắn như thế nào.
Ở trong quan niệm của cô, mối tình đầu đẹp nhất là một điều mơ mộng, tuy không thể cùng nhau đi đến tận cùng nhưng khoảng thời gian bên nhau cũng thực sự rất đẹp rất khó quên. Người con trai cùng người con gái gặp nhau, yêu nhau, bắt đầu, rôi đến không còn yêu nhau và ra đi. Không có cùng lắm thì ... Nhưng cô cùng An Dĩ Phong ... Bây giờ cô đang bên cạnh, say đắm người hắn, rồi đến yêu nhau, rồi đến chán nhau ... không biết cần bao lâu?”
Nếu không phải sợ cả đời cũng không thể bỏ, cô sẽ liều lĩnh đi yêu một lần.
Sợ là sợ, người đàn ông này sẽ làm cho cô rốt cuộc không thể nào quên ...
“Tiểu Thuần, nước miếng của em chảy vào trong bát rồi kìa!” An Dĩ Phong lượm giọng nói: “Anh biết anh đẹp trai, em cũng không cần háo sắc đến mức như vậy đi?”
“...” Cô ăn mì, giả như không nghe thấy.
“Em đừng vội, lát nữa cơm nước xong, anh cởi hết quần áo cho em từ từ ngắm, dáng người anh được lắm!”
“......”
Người đàn ông nay, quả biết cách tự mãn!
***
Ăn cơm xong, Tư Đồ Thuần rửa bát, lúc từ phòng bếp đi ra, thấy An Dĩ Phong đang nghe điện thoại. Hắn nói: “Không có gì. Mọi người chơi đi, em có chút việc cần làm.”
“......”
“Đúng rồi, Thần ca, em muốn hỏi chuyện này, anh có biết số di động của Khi Dã là bao nhiêu không?”
“......”
“Có người nhờ em hỏi một chút.”
“......”
“Được ...” Hắn nhìn cô, chỉ chỉ lên bàn trà chiếc bút, sau một hồi đọc ra hai số điện thoại, cô lập tức hiểu ý, qua đó lấy bút ghi lại trên tay.
“Cám ơn!”
Cúp điện, An Dĩ Phong ngồi trên sôfa nói với cô: “Đây là điện thoại của Trác Diệu, ngày mai em kiểm tra lại cuộc gọi của hắn, xem xem có gọi đến điện thoại của người nào trong cục cảnh sát hay không, nếu không có, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp khác.”
Cô cảm động nhìn dãy số trong lòng bàn tay nói: “Cũng là tin tức trong giới các anh nhanh chóng, chỉ cần hỏi một chút đã xong. Chúng tôi tra xét đã lâu cũng không thể tìm ra số điện thoại của hắn!”
“Em đừng nghĩ thực dễ dàng như vậy. Đây chính là anh giúp em hỏi thăm, nếu là người khác hỏi, Thần ca tuyệt đối sẽ không nói.”
An Dĩ Phong ngồi gần vào một chút, mà cô cũng không phát hiện, khó hiểu hỏi: “Làm sao mà anh ta biết được?”
“Chắc là từ một cô gái trong hộp đêm nghe được. Trí nhớ của Thần ca đặc biệt tốt, cho dù người khác buột miệng nói ra điều gì, hay làm cái gì anh ấy đều nhớ rõ không sai một chút. Trong giới phát sinh, không chuyện gì anh ấy không biết, một dãy số như thế này đã là gì. Nếu em muốn hỏi Trác Diệu đã từng qua đêm với bao nhiêu phụ nữ anh ấy cũng có thể nói được.”
Tư Đồ Thuần thầm kinh ngạc, cô đã từng gặp qua Hàn Trạc Thần, đó là một người đàn ông thâm trầm chín chắn. Theo lẽ thường những người đàn ông như vậy thường ít để ý linh tinh, anh ta sao có thể nhớ được những chuyện vụn vặt thế này?
Bởi vì chăm chú suy nghĩ, cô hoàn toàn không thấy An Dĩ Phong đã ngồi sát cạnh mình. Cho đến khi cô vén tóc hai bên che khuất má, cô mới phát hiện cặp tóc của mình đang ở trong tay An Dĩ Phong. Hắn đưa tay vờn mấy sợi tóc trên trán cô: “Tóc đẹp như vậy, tại sao phải buộc lên?”
“Tôi sợ anh nhìn thấy nổi thú tính.” Cô đoạt lấy cặp, vuốt vuốt tóc, An Dĩ Phong lại bất ngờ tiến đến ôm cô vào ngực ...
“Đừng nói là tóc, anh vừa nhìn thấy em cũng đã đủ nổi thú tính rồi.”
Bị hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn vây quanh, làm cho chô nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt mấy ngày trước, tâm trí một trận đảo điên, thần kinh co rút đến đau đớn.
“An Dĩ Phong......”
Hắn tà tà nháy mắt với cô mấy cái, cởi áo da, tiếp tục cởi chiếc áo bó sát người màu đen.
“Em muốn nhìn thì nhìn đi, đừng ngượng.”
Nói xong hắn vươn đến, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô.
Cô đưa tay đi tránh, khi ngón tay đụng chạm đến da thịt của hắn, cô không thể không thừa nhận: An Dĩ Phong có thể tự cao, là bởi vì hắn có vốn để tự cao.
Da thịt màu đồng khỏe khoắn bao vây lấy cơ thể cường tráng nhưng không hề khoa trương, nhất là cơ bụng kia, có thể thấy thắt lưng hắn cỡ nào linh hoạt ...
“Tiểu Thuần ...” Mỗi lần nghe được An Dĩ Phong nói hai chữ này, cả người cô đều run lên, lúc này lại càng run rẩy mạnh mẽ, nhưng lần này không phải là buồn nôn, mà là kinh hãi.
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, vén lên sau tai, cả người cô cứng đờ, quên cả phản kháng.
Tay hắn chậm rãi di chuyển xuống ngực cô, bàn tay rất lớn đặt tại nơi mềm mại đó, người cô như có một dòng điện chạy qua, tê dại.
Hắn thừa cơ cởi cúc áo cô, một cúc ... hai cúc ... ba cúc ...
Một cảm giác giật mình dội lên, ở lúc lí trí sắp sửa biến mất, Tư Đồ Thuần đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô không do dự giơ chân, dùng đầu gối hung hăng hướng nơi yếu ớt nhất của đàn ông ...
Một tiếng “A!” kêu to, An Dĩ Phong đột nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét.
Hắn cắn răng chỉ vào cô, một lúc lâu sau mới nói lên lời: “Em rốt cuộc có phải là phụ nữ hay không hả?”
“Đúng! Bởi vì tôi là phụ nữ nên mới không thể cho anh động vào tôi! Đối với đàn ông các anh mà nói, sau một đêm phong lưu, sáng mai tỉnh dậy có thể coi như việc gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục sống cuốc sống thoải mái. Tôi không thể, lên giường với anh, sau này tôi không có cách nào ngồi trong phòng lấy khẩu cung xem anh là phạm nhân để thẩm vấn.”
“Vì sao em nhất định phải đem anh trở thành phạm nhân để thẩm vấn?”
Cô buộc tóc lên, bình tĩnh đối mặt với An Dĩ Phong: “Chúng ta không phải là người cùng một thế giới, chuyện của chúng ta không có kết quả!”
“Kết quả quan trọng sao? Với anh mà nói, được yêu em như vậy là đủ. Cho dù không thể vĩnh viễn có được em, nhưng có thể cùng em trải qua một quãng thời gian đẹp, như vậy anh đã đủ thỏa mãn.”
Cô tránh đi ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, trái tim bị những lời kiên định của hắn làm cho lạc một nhịp. Cô nói: “Anh chỉ cần yêu là đủ! Tôi không thể ... Tôi không yêu cầu yêu nhất định phải có kết quả. Nhưng biết chắc không có kết quả, tôi nhất định sẽ không yêu!”
An Dĩ Phong không tiếp tục nói chuyện, cùng không thể nói một lời, cúi đầu đi vào toilet, Sau một trận tiếng xả nước, hắn đi ra, trên mặt ướt đẫm. Từng giọt từng giọt chảy xuống ngực hắn. Thoạt nhìn, cô đột nhiên muốn có cảm giác tiến lại gần thân thể kia.
“Đi thôi! Anh đưa em về!” Hắn cầm lấy áo da, khoác vào người còn đang cởi trần, nét bụi bặm nam tính lại tỏa ra không thể kiểm chế được.
***
Nhà bọn họ khoảng cách không xa, một con đường ngắn ngủi như vậy mà thật lâu không hết. Rốt cuộc đi đến dưới lầu, Tư Đồ Thuần quay đầu thoáng nhìn An Dĩ Phong ở phía sau mới nhận ra hắn cách cô rất xa, vẫn còn đứng ở phía ngã tư đường.
Hắn xa xăm nhìn cô, một thứ khao khát không thể đạt được kết thành một tia ưu thương trong đáy mắt.
Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn.
Trong đêm tối, màu đen trên người hắn càng thêm âm u, cô tịch.
Có lẽ, ở một góc nào đó trong đêm tối, bọn họ có thể cùng nhau, nhưng ở trước mặt người khác, bọn họ phải giữ khoảng cách như vậy.
Bởi vì cô là cảnh sát, còn hắn, là tội phạm.
Cô có thể đứng dưới ánh đèn, còn hắn, phải đứng trong bóng tối.
Nhìn mãi, cô cảm thấy mắt mình nóng lên, đau nhức, một cảm giác xa lạ đọng lại trong hốc mắt.
Vừa lúc đó có một chiếc xe bus dừng trước mặt, vì không muốn cho hắn thấy sự yếu đuối đau thương của mình, cô liền bước nhanh lên xe.
Tìm một chỗ ngồi, cô từ cửa sổ nhìn thấy An Dĩ Phong đã chạy tới, đứng ở giữa đường cái nhìn cô rời đi.
Bóng dáng hắn càng ngày càng xa, cho tới khi chìm hẳn vào bóng đêm.
Cô che mặt, mặc kệ cho nước mắt chảy ra ...
Ở trước mặt hắn, cô phải làm bộ như hờ hững, giả như lạnh lùng. Ở nơi hắn không ìn thấy, cô cũng có nước mắt, cũng biết bàng hoàng, thương đau.
Từ khi hắn hôn cô, tâm thần cô trở nên rối loạn không thể bình an trở lại.
An Dĩ Phong gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, cô một lần cũng không nhận, chỉ sợ sau khi nhấc máy hắn sẽ nói: “Anh nhớ em!”
Hôm nay là sinh nhật hắn, cô ở văn phòng nhìn thấy hắn bồi hồi ở bên đường đi lại.
Hắn bồi hồi một giờ, cô cũng nhìn hắn một giờ.
Một An Dĩ Phong không còn bất cần đời xác thực rất mê người, vài phần u buồn, vài phần cuồng dại, còn vài phần si tình.
Cô biết hi vọng của hắn không nhiều lắm, chỉ là nhìn thấy cô, ở bên cạnh cô, không hơn.
Nếu đó là nguyện vọng của hắn trong ngày sinh nhật này, tại sao cô không thể giúp hắn thực hiện?
Nhưng là, cô đã đánh giá quá cao định lực của mình. Hắn nấu một bát mì, kể một khoảng thời gian chua xót mà hắn trải qua, lại thêm một lần dụ dỗ, đầu óc cô đã choáng váng, không thể tỉnh táo được.
...
Chuyến bus lặng lẽ dạo quanh thành phố, hành khách một người lên xe, một người xuống xe, cô vẫn ngồi ở nơi đó, im lặng nhìn một ngã tư đường xa lạ. Cô ước gì chuyến xe này có thể mang cô đến một nơi thật xa, xa đến mức An Dĩ Phong đuổi không kịp, nhìn không thấy. Lại không ngờ rằng, chuyến bus đi một vòng, hai giờ sau lại trở về ngã tư đường quen thuộc ấy.
Cô lau khô nước mắt, dấu đi sầu não.
Ngày mai còn phải đi làm, nếu tâm trạng còn như vậy, không bằng về nhà ngủ một giấc.
Xe lại dừng ở điểm cũ, cô đứng lên, vừa chuẩn bị xuống xe, lại nhìn thấy một chiếc bóng màu đen mạnh mẽ đi lên, gắt gao ôm cô vào trong lòng!
Cô còn chưa kịp nói gì, hắn đã cúi đầu chặn lại ...
Bởi vì bất ngờ, chân cô như mềm nhũn, ngã xuống ghế.
Còn hắn, thoáng đặt cô dựa vào lưng ghế, cuồng nhiệt hôn ...
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm