Đồng Lang Cộng Hôn
Chương 18
Suốt một tuần liền, Tư Đồ Thuần mang cả mẹ, cả anh trai đã qua đời, đến ông nội bà nội cũng lấy ra nói nốt, khóc mất cả lít nước mắt, cuối cùng khiến cho Tư Đồ Nạo tức giận đến nói cũng không thèm nói mở miệng: “Thuần Thuần, con là người thân duy nhất của ba, sao ba có thể không thương con ... Ba chỉ muốn con hạnh phúc, hi vọng con có thể tìm được một người đàn ông xứng đáng phó thác cả đời, sống một cuộc sống vô ưu vô lo ... Con không thích Bùi Nhiên cũng không sao, ba tìm cho con một người đẹp trai hơn An Dĩ Phong, quan tâm đến con hơn An Dĩ Phong ... Con cắt đứt với hắn đi.”
Gặp thái độ kiên quyết của Tư Đồ Nạo, cô đành phải sử dụng chiêu bài hữu dụng nhất trong truyền thuyết, “Một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ”. Tuyệt chiêu này tung ra, làm Tư Đồ Nạo thật sự không có cách nào, chỉ bỏ lại một câu: “Cô yêu thế nào mặc cô, dù sao từ nhỏ đến lớn có việc gì là cô nghe theo lời tôi? Tôi rồi cũng già, nuôi một đứa con gái không hiểu chuyện như cô thật là ... Cùng lắm thì tôi từ chức, đi Australia, tìm chú Trình của cô câu cá!”
Nghe thế, cô lập tức ném con dao hoa quả trong tay, nhanh nhanh chóng chóng băng lại vết thương ở cổ tay để cầm máu, đôn đáo chạy đến phòng bếp nấu một bát canh gà cho lão ba vì cô mà mấy ngày chưa thèm ăn gì, một bên thề với trời: “Ba, ba già đi, con nhất định sẽ tận tâm tận sức hiếu kính với ba, chăm sóc ba! Mỗi ngày đều nấu canh gà cho ba uống!”
... Làm cho Tư Đồ Nạo tuổi ngoại ngũ tuần thiếu chút nữa nước mắt tung hoành.
Sau một tuần nghỉ ngơi, Tư Đồ Thuần mặc cảnh phục bắt đầu đi làm.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, cô chợt nghe thấy một tin tức khiếp sợ.
“Người An Dĩ Phong thực sự yêu là ... Hàn Trạc Thần.”
Cô lúc ấy đang uống café, bị sặc lên mũi, ho sặc sụa một hồi.
Cũng không biết vì sao, mấy người kia lại biết tin tức này. Một người nói: Hàn Trạc Thần với An Dĩ Phong tình cảm ai ai cũng biết, là tình sâu nghĩa nặng, đồng sinh cộng tử.
Tư Đồ Thuần nghe xong dạt dào cảm xúc.
Người đó còn nói, bọn họ đều có bề ngoài xuất chúng, lại suốt ngày cùng nhau một chỗ, cùng sinh cùng tử, chuyện này còn không phải nói ... Có khi lâu ngày, tự nảy sinh tình cảm. Nhưng hai người này đều đem tình cảm giấu ở trong lòng, không dám thể hiện. Cho nên phụ nữ bên cạnh Hàn Trạc Thần liên tục thay đổi, còn An Dĩ Phong thấy phụ nữ đều tránh xa ...
Cô nghe thế, thấy quả hợp tình hợp lý.
Người đó tiếp tục: Hai người bọn họ cuối cùng không chịu được áp lực, vụng trộm cùng với nhau, nhưng lại lo lắng bị người khác phát hiện. Vì vậy, Hàn Trạc Thần tìm một cô gái cố định, An Dĩ Phong cũng làm bộ như có tình ý với một cô gái nào đó ....
Nhưng thực ra, Hàn Trạc Thần đối với cô gái đó ôn hòa, như gần như xa. Thêm vào đó cô gái mà An Dĩ Phong theo đuổi lại chẳng biết là ai, cũng không ai biết thực chất tiến triển đến mức nào. Chẳng qua là múa mép khua môi để qua mặt người đời mà thôi ...
Tư Đồ Thuần nghe thấy lời này, thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho An Dĩ Phong hỏi một chút: Làm sao có thể diễn ra một màn yêu bi bịch động lòng người đến vậy?!
Nhưng cô không thể, chỉ có thể chăm chú xem hồ sơ cả một buổi sáng, cùng mọi người phấn chấn ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng nhóm đặc công mới thảo luận vấn đề của tân cục trưởng cục cảnh sát, cuối cùng tan tầm trong tình trạng kiệt sức.
Vừa về nhà, cô liền khóa kĩ cửa sổ, gọi điện thoại cho An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong nhấc máy, vẫn dùng miệng lưỡi không đứng đắn trêu chọc cô nói: “Em yêu, em “ra tù” lúc nào vậy?”
“Ra tù”? Cô lúc nào thì “Vào tù”?
“Anh còn tưởng ba em vì không cho em gặp anh, giam em ở nhà rồi.”
“Thời đại nào rồi, anh cho em là Chúc Anh Đài à?”
“Cho dù em là Chúc Anh Đài, anh cũng không ngu ngốc như Lương Sơn Bá. Anh nhất định sẽ cứu em ra, đưa em nhập cư trái phép vào Philippines, sau đó lại mua hộ chiếu đi Thổ Nhĩ Kỳ, cuối cùng đến Australia tìm nơi hoang tàn vắng vẻ, thuê nhà ở ...”
Cô cười nằm trên giường, tâm tình buồn bực mấy ngày nay bỗng sáng sủa hẳn lên: “Kế hoạch quả là chu toàn!”
“Ngay cả lộ phí anh cũng đã chuẩn bị, chỉ còn chờ em cầu cứu thôi.”
“Chuyện bỏ trốn này không vội. Trước tiên anh phải nói cho em biết, anh cùng Hàn Trạc Thần tại sao lại thế này? Anh không phải là xa mặt cách lòng a?”
“A! Chuyện kia ... giang hồ đồn thổi, em đừng tin.”
“Uầy! Em còn tưởng anh đói bụng ăn quàng!”
“Cho dù anh có đói bụng ăn quàng cũng không ăn anh ta a! Dáng người quá kém, hỏi ngực không ngực, hỏi eo không eo, làm sao có cảm xúc gì ...” Cô đang cười, bỗng nghe thấy trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp: “An Dĩ Phong, cậu được lợi còn dám khoe mẽ sao? Dáng người cậu được?! Cậu cởi quần áo cho tôi xem nào ...”
“Hai người ở cùng nhau?”
“Mấy hôm nay nhàn rỗi, ở khách sạn uống rượu tâm sự cho qua ngày!”
Cô dở mình, dùng gối chặn lại cả ngực đang nhói đau, miệng làm bộ thoải mái: “À! Em rốt cuộc đã hiểu vì sao có tin đồn này.”
An Dĩ Phong chưa bao giờ thể hiện ra đau khổ trước mặt cô, nhưng cô hiểu, Hàn Trạc Thần mỗi ngày cùng hắn, chắc chắn là bởi những phiền muộn gần đây cô mang đến.
Hắn không nói, cô cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn ra.
Nhưng cô không biết, tin đồn này lan truyền còn bởi một nỗi khổ tâm khác của An Dĩ Phong.
Sự việc bắt đầu từ sau khi Tư Đồ Thuần về nhà.
An Dĩ Phong biết gia thế nhà Tư Đồ Thuần xong, mới thực sự cảm nhận được một câu của cô: “Không thể lấy anh”, là như thế nào bất đắc dĩ.
Một cô gái không cần danh phận, không cần hứa hẹn, liều lĩnh cùng với hắn, không biết cần bao nhiêu dũng khí, chịu bao nhiêu dằn vặt. Mà cô, luôn cười với hắn, cũng không bao giờ nói với hắn nỗi khổ trong lòng.
Cô đối với hắn, tột cùng là tình sâu đến mức nào?
An Dĩ Phong càng nghĩ càng khó chịu, lại chạy đến hộp đêm mượn rượu tiêu sầu.
Thủ hạ của hắn, A Tô, thấy hắn một bình một chén tàn phá chính mình, nhìn không đành lòng liền mạo hiểm sinh mạng ngồi vào bên cạnh, tận tình khuyên bảo: “Phong ca, nữ cảnh sát kia cũng không hơn những cô gái khác cái gì, anh sao phải vì cô ta tự tra tấn mình?”
“Ai nói tôi vì cô ta?”
Nhóm thủ hạ của hắn ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng một lời cũng chưa nói, những biểu tình đã rõ ràng rằng: Cả thế giới mọi người đều biết!
Trong lòng An Dĩ Phong phát lạnh, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Hắn buông bình rượu trong tay, kéo A Tô lại: “Cậu thấy tôi thực yêu Tư Đồ Thuần sao?”
A Tô dứt khoát gật đầu.
“Không phải cậu cho rằng tôi mượn rượu giải sầu cũng là vì cô ta?”
“Không phải sao?”
“Không phải!” Hắn lớn tiếng nói: “Tôi là tội phạm, cô ta là cảnh sát. Tôi có thể thích cô ta sao? Tôi chỉ là chơi bời! Các cậu nghe rõ ràng cho tôi, người tôi thực sự yêu không phải là cô ta!”
Mọi người trầm mặc, tất cả đều làm bộ “anh say rồi!”
“Các cậu không tin?” An Dĩ Phong đã tây tây, ý nghĩ hơi loạn, nhất thời xúc động, đem bình rượu ném xuống đất. Khi rất nhiều người tò mò nhìn hắn, hắn liền đứng lên tuyên cáo, “Hôm nay tôi sẽ nói thật cho mọi người. Người tôi thực sự yêu là ... người kia!”
Đại sảnh vốn không quá lớn, bởi một câu của hắn lặng ngắt như tờ, DJ ngay cả nhạc cũng tắ
Tất cả mọi người kinh hãi, ngay cả Hàn Trạc Thần ngồi đối diện vừa mới đến, cũng khiếp sợ nhìn ngón tay An Dĩ Phong ở giữa không trung.
An Dĩ Phong cũng nhìn chính ngón tay mình. Rõ ràng là chỉ cô gái ngồi ở sôfa đối diện, thế nào lại bị Hàn Trạc Thần chặn mất.
Phản ứng trước tiên của Hàn Trạc Thần là tiến đến đỡ lấy An Dĩ Phong đang chuếnh choáng say, “Phong, cậu say rồi, tôi đưa cậu về.”
“Em không có say!” An Dĩ Phong vuốt mặt, đã sai liền cho sai luôn, đâm lao đành phải theo lao, “Người em yêu chính là anh, thì sao?”
“Lại dở trò gì hả?”
“Hàn Trạc Thần, anh nghe rõ ràng đây, em theo đuổi Tư Đồ Thuần không phải vì em thích cô ta, em chẳng qua chỉ để che giấu ... đối với anh” An Dĩ Phong cố gắng rất nhiều lần, vẫn không có cách nào đối mặt với Hàn Trạc Thần nói ra hai chữ “Tình yêu”. Hắn đơn giản nắm lấy tay Hàn Trạc Thần, dùng giọng nói tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Đi ...”
“Đi đâu?”
“Đi khách sạn, đặt phòng!”
Hàn Trạc Thần không thể làm rõ sự việc, cứ thể bị hắn lôi ra ngoài.
Vào khách sạn, mở phòng, Hàn Trạc Thần khó khăn hỏi một câu: “Phong, cậu không phải là nói thật đi?”
An Dĩ Phong ngã quỵ ở trên giường, cười khổ lắc đầu: “Thần ca, anh biết không? Ba cô ấy là cục trưởng cục cảnh sát!”
“À!”
Hàn Trạc Thần như ngộ ra, thở phào ngồi trên ghế.
“Tình cảm của chúng em ... Không thể quang minh chính đại, không thể để người khác biết ... Thà rằng em để cho người khác hiểu nhầm mình yêu đàn ông, cũng không thể để người khác biết em yêu cô ấy. Thần ca, em không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, cô ấy phải hối hận vì đã yêu em ...”
“Dù cậu có muốn yêu cô ta, cũng không thể hủy sự trong sạch của tôi như vậy.”
“Mẹ nó! Anh trong sạch?”
“......”
An Dĩ Phong ngồi xuống, nhìn xung quanh: “Có rượu không? Em muốn ở đây uống rượu đến sáng.”
“Không phải cậu muốn tôi ở lại uống với cậu?”
“Phải!”
“An Dĩ Phong, mẹ nó, cậu quả là biết cách nói chuyện!”
...
Giữa trưa hôm sau, An Dĩ Phong nửa mơ nửa tỉnh nhấc điện thoại của mấy tên thuộc hạ. Bọn họ một câu trọng điểm cũng không có, tào lao tìm việc nói chuyện nửa giờ không chịu chúp máy. Hắn không thể tiếp tục kiên nhẫn, dùng thanh âm thật lớn nói: “Thần ca, mấy giờ rồi, anh còn chưa tỉnh ngủ?”
Hàn Trạc Thần mắt cũng chưa mở, sờ soạng tủ đầu giường vớ được bình rượu ném cho An Dĩ Phong.
Trong điện thoại vang lên một trận cười, mấy tên thuộc hạ lập tức nói: “Phong ca, em không sao, anh làm việc của anh đi!”
Hậu quả có thể nghĩ.
Có một số việc càng khó xảy ra lại càng làm cho người ta mất công phỏng đoán. Trước kia, luyện quyền, uống rượu, nói đùa bình thường, giờ đều thành chuyện để mọi người ngờ vực vô căn cứ. Hơn nữa An Dĩ Phong chủ ý muốn chuyện bé xé ra to, những lúc người khác để ý liền làm bộ nhu nhược dựa vào người Hàn Trạc Thần, diễn “gian tình” vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc mọi người há hốc miệng, ngoài Hàn Trạc Thần, không có ai thấy hắn cười đến rút gân biến dạng. Cứ như vậy, “tình yêu” giữa Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong trở thành việc được quan tâm ngày càng nhiều.
...
Yêu thực sự, cùng không phải là cùng nhau trải qua phong hoa tuyết nguyệt môi chạm môi, tay nắm tay. Mà là biết người đó cần gì, yên lặng làm, hiểu được tâm sự của người đó, lẳng lặng lắng nghe người đó nói ...
Cũng không cần thề thốt thiên trường địa cửu, biển cạđá mòn, chỉ cần lúc mình vui vẻ, cũng có thể nghe thấy tiếng người đó cười ...
Hắn cùng cô nói chuyện điện thoại một giờ, lời của An Dĩ Phong giống như vĩnh viễn không dứt, cô lẳng lặng nghe, không keo kiệt để hắn nghe thấy tiếng mình cười.
“Đúng rồi, anh quên nói với em chuyện này.” Một chuyện vừa chấm dứt, hắn lại nhắc tới một chuyện khác: “Ngày hôm qua anh gặp một thầy tướng số, ông ta nói anh phong thế bất phàm, có tướng đế vương.”
“Anh? Ông ta bao tuổi? Có phải mắt mờ hay không?”
“Ông ta còn nói anh có thể sống đến tám mươi tuổi, hưởng vô số vinh hoa phú quý, suống cuộc sống đế vương.”
“Vậy anh có hỏi ông ấy là anh có hậu cung ba nghìn mĩ nữ hay không?”
“Em thật hiểu anh, chuyện quan trọng như vậy, anh sao có thể không hỏi. Ông ấy nói, tình cảm của anh quá mức sâu nặng, mặc dù ôm hàng vạn người trong tay cũng chỉ tâm niệm một người. Giống như hoàng đế Thuận Trị(1) năm đó, ba ngàn giai lệ chỉ sủng một Đổng Ngạc phi, bỏ hết mọi thứ, chỉ vì nụ cười hồng nhan ... A ...” Hắn dừng một chút, lớn tiếng hỏi: “Thần ca, ông ta nói thế nào nhỉ?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút mơ hồ của Hàn Trạc Thần: “Tuy chí lớn, nhưng cuối cùng buông tay, chỉ vì hồng nhan.”
Cô cười nửa ngày mới thở được, “Làm cho anh đầu óc choáng váng không?”
“Cũng không. Anh chẳng những đem tiền trong túi cho hết ông ra, còn tặng ông ta hai cô gái đẹp.”
“Anh quả là hào phóng.”
“Không ngờ ông ta còn nói một câu cuối cùng. Nhưng sắp tới cậu còn có một kiếp nạn đẫm máu. Một kiếp nạn này nếu không qua được, tính mạng có thể khó giữ.”
“Không phải đâu! Mấy lời này ba ông thầy tướng số qua đường ai chẳng nói! Ông ta chỉ là lừa tiền của anh thôi!”
“Đúng! Coi như là anh ngu ngốc!”
“Bỏ đi, người ta cũng là kiếm miếng cơm ăn.”
“Kiếm cơm ăn cũng phải hỏi thăm xem anh là ai! Nếu không phải thấy ông ta lớn tuổi, anh sớm đã cho người đánh tan xác!”
Cô lắc đầu cười cười. An Dĩ Phong này ngoài mặt nhìn vào thực đàn ông, thực khí phách. Nhưng trên thực tế lại có một tấm lòng thương thiện. Cho dù hắn không bỏ qua những người gây chuyện với mình, nhưng cũng vĩnh viễn không bao giờ làm hại kẻ yếu.
“Tiểu Thuần ...” An Dĩ Phong cuối cùng không kiềm chế được, hỏi: “Anh đến nhà tìm em được không?”
Cô nhìn lớp băng vải trên cổ tay, từ “Được” đến miệng, chưa nói liền sửa thành: “Em hôm nay không thoải mái, để mai đi.”
“Anh nhìn thấy em là được.”
Cô từ chối đã lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm: “Không được, nhỡ làm cho người ta thấy ... Không bằng, cuối tuần chúng ta đi Thâm Quyến chơi, thế nào?”
Hắn im lặng trong chốc lát: “Buổi tối ngày mai anh hẹn cùng người của Khi Dã nói chuyện, sau cuộc hẹn, anh muốn gặp em.”
“Nói chuyện?” Cô ngồi bật dậy, “Tại sao?”
“Không có việc gì! Anh chỉ là cùng bọn họ uống trà nói chuyện cho rõ ràng.”
Mặc cho ngữ khí của hắn rất bình thường, lòng bàn tay cầm điện thoại của cô toàn là mồ hôi lạnh. Đủ những rủi ro hiện ra trong đầu, “An Dĩ Phong, anh hứa với em, mặc dù phát sinh chuyện gì đều phải nhẫn, đừng tiếp tục xung đột với bọn họ.”
“Em yên tâm, anh biết phân phải trái. Cho dù bọn họ đánh gẫy chân anh, anh cũng không động thủ.”
“Đừng nói gở!”
“Vậy anh nói chuyện may mắn.” Hắn lại đổi giọng không đứng đắn: “Tiểu Thuần, việc đi bãi tắm ven biển kia thế nào? Có người đang rất mong chờ!”
“......”
Cô lại nằm xuống giường, chuyện này, thực may mắn!
…
(1) Thuận Trị hoàng đế : Chính là thân sinh của Khang Hy. Thuận Trị hoàng đế sủng một cô gái tên Đổng Tiểu Uyển, phong là Đổng Ngạc phi. Nhưng không bao lâu, nàng Đổng Ngạc phi này mất. Vua Thuận Trị đau buồn, rồi lên bệnh đậu mùa, qua đời năm 24 tuổi.
Gặp thái độ kiên quyết của Tư Đồ Nạo, cô đành phải sử dụng chiêu bài hữu dụng nhất trong truyền thuyết, “Một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ”. Tuyệt chiêu này tung ra, làm Tư Đồ Nạo thật sự không có cách nào, chỉ bỏ lại một câu: “Cô yêu thế nào mặc cô, dù sao từ nhỏ đến lớn có việc gì là cô nghe theo lời tôi? Tôi rồi cũng già, nuôi một đứa con gái không hiểu chuyện như cô thật là ... Cùng lắm thì tôi từ chức, đi Australia, tìm chú Trình của cô câu cá!”
Nghe thế, cô lập tức ném con dao hoa quả trong tay, nhanh nhanh chóng chóng băng lại vết thương ở cổ tay để cầm máu, đôn đáo chạy đến phòng bếp nấu một bát canh gà cho lão ba vì cô mà mấy ngày chưa thèm ăn gì, một bên thề với trời: “Ba, ba già đi, con nhất định sẽ tận tâm tận sức hiếu kính với ba, chăm sóc ba! Mỗi ngày đều nấu canh gà cho ba uống!”
... Làm cho Tư Đồ Nạo tuổi ngoại ngũ tuần thiếu chút nữa nước mắt tung hoành.
Sau một tuần nghỉ ngơi, Tư Đồ Thuần mặc cảnh phục bắt đầu đi làm.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, cô chợt nghe thấy một tin tức khiếp sợ.
“Người An Dĩ Phong thực sự yêu là ... Hàn Trạc Thần.”
Cô lúc ấy đang uống café, bị sặc lên mũi, ho sặc sụa một hồi.
Cũng không biết vì sao, mấy người kia lại biết tin tức này. Một người nói: Hàn Trạc Thần với An Dĩ Phong tình cảm ai ai cũng biết, là tình sâu nghĩa nặng, đồng sinh cộng tử.
Tư Đồ Thuần nghe xong dạt dào cảm xúc.
Người đó còn nói, bọn họ đều có bề ngoài xuất chúng, lại suốt ngày cùng nhau một chỗ, cùng sinh cùng tử, chuyện này còn không phải nói ... Có khi lâu ngày, tự nảy sinh tình cảm. Nhưng hai người này đều đem tình cảm giấu ở trong lòng, không dám thể hiện. Cho nên phụ nữ bên cạnh Hàn Trạc Thần liên tục thay đổi, còn An Dĩ Phong thấy phụ nữ đều tránh xa ...
Cô nghe thế, thấy quả hợp tình hợp lý.
Người đó tiếp tục: Hai người bọn họ cuối cùng không chịu được áp lực, vụng trộm cùng với nhau, nhưng lại lo lắng bị người khác phát hiện. Vì vậy, Hàn Trạc Thần tìm một cô gái cố định, An Dĩ Phong cũng làm bộ như có tình ý với một cô gái nào đó ....
Nhưng thực ra, Hàn Trạc Thần đối với cô gái đó ôn hòa, như gần như xa. Thêm vào đó cô gái mà An Dĩ Phong theo đuổi lại chẳng biết là ai, cũng không ai biết thực chất tiến triển đến mức nào. Chẳng qua là múa mép khua môi để qua mặt người đời mà thôi ...
Tư Đồ Thuần nghe thấy lời này, thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho An Dĩ Phong hỏi một chút: Làm sao có thể diễn ra một màn yêu bi bịch động lòng người đến vậy?!
Nhưng cô không thể, chỉ có thể chăm chú xem hồ sơ cả một buổi sáng, cùng mọi người phấn chấn ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng nhóm đặc công mới thảo luận vấn đề của tân cục trưởng cục cảnh sát, cuối cùng tan tầm trong tình trạng kiệt sức.
Vừa về nhà, cô liền khóa kĩ cửa sổ, gọi điện thoại cho An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong nhấc máy, vẫn dùng miệng lưỡi không đứng đắn trêu chọc cô nói: “Em yêu, em “ra tù” lúc nào vậy?”
“Ra tù”? Cô lúc nào thì “Vào tù”?
“Anh còn tưởng ba em vì không cho em gặp anh, giam em ở nhà rồi.”
“Thời đại nào rồi, anh cho em là Chúc Anh Đài à?”
“Cho dù em là Chúc Anh Đài, anh cũng không ngu ngốc như Lương Sơn Bá. Anh nhất định sẽ cứu em ra, đưa em nhập cư trái phép vào Philippines, sau đó lại mua hộ chiếu đi Thổ Nhĩ Kỳ, cuối cùng đến Australia tìm nơi hoang tàn vắng vẻ, thuê nhà ở ...”
Cô cười nằm trên giường, tâm tình buồn bực mấy ngày nay bỗng sáng sủa hẳn lên: “Kế hoạch quả là chu toàn!”
“Ngay cả lộ phí anh cũng đã chuẩn bị, chỉ còn chờ em cầu cứu thôi.”
“Chuyện bỏ trốn này không vội. Trước tiên anh phải nói cho em biết, anh cùng Hàn Trạc Thần tại sao lại thế này? Anh không phải là xa mặt cách lòng a?”
“A! Chuyện kia ... giang hồ đồn thổi, em đừng tin.”
“Uầy! Em còn tưởng anh đói bụng ăn quàng!”
“Cho dù anh có đói bụng ăn quàng cũng không ăn anh ta a! Dáng người quá kém, hỏi ngực không ngực, hỏi eo không eo, làm sao có cảm xúc gì ...” Cô đang cười, bỗng nghe thấy trong điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp: “An Dĩ Phong, cậu được lợi còn dám khoe mẽ sao? Dáng người cậu được?! Cậu cởi quần áo cho tôi xem nào ...”
“Hai người ở cùng nhau?”
“Mấy hôm nay nhàn rỗi, ở khách sạn uống rượu tâm sự cho qua ngày!”
Cô dở mình, dùng gối chặn lại cả ngực đang nhói đau, miệng làm bộ thoải mái: “À! Em rốt cuộc đã hiểu vì sao có tin đồn này.”
An Dĩ Phong chưa bao giờ thể hiện ra đau khổ trước mặt cô, nhưng cô hiểu, Hàn Trạc Thần mỗi ngày cùng hắn, chắc chắn là bởi những phiền muộn gần đây cô mang đến.
Hắn không nói, cô cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn ra.
Nhưng cô không biết, tin đồn này lan truyền còn bởi một nỗi khổ tâm khác của An Dĩ Phong.
Sự việc bắt đầu từ sau khi Tư Đồ Thuần về nhà.
An Dĩ Phong biết gia thế nhà Tư Đồ Thuần xong, mới thực sự cảm nhận được một câu của cô: “Không thể lấy anh”, là như thế nào bất đắc dĩ.
Một cô gái không cần danh phận, không cần hứa hẹn, liều lĩnh cùng với hắn, không biết cần bao nhiêu dũng khí, chịu bao nhiêu dằn vặt. Mà cô, luôn cười với hắn, cũng không bao giờ nói với hắn nỗi khổ trong lòng.
Cô đối với hắn, tột cùng là tình sâu đến mức nào?
An Dĩ Phong càng nghĩ càng khó chịu, lại chạy đến hộp đêm mượn rượu tiêu sầu.
Thủ hạ của hắn, A Tô, thấy hắn một bình một chén tàn phá chính mình, nhìn không đành lòng liền mạo hiểm sinh mạng ngồi vào bên cạnh, tận tình khuyên bảo: “Phong ca, nữ cảnh sát kia cũng không hơn những cô gái khác cái gì, anh sao phải vì cô ta tự tra tấn mình?”
“Ai nói tôi vì cô ta?”
Nhóm thủ hạ của hắn ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng một lời cũng chưa nói, những biểu tình đã rõ ràng rằng: Cả thế giới mọi người đều biết!
Trong lòng An Dĩ Phong phát lạnh, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Hắn buông bình rượu trong tay, kéo A Tô lại: “Cậu thấy tôi thực yêu Tư Đồ Thuần sao?”
A Tô dứt khoát gật đầu.
“Không phải cậu cho rằng tôi mượn rượu giải sầu cũng là vì cô ta?”
“Không phải sao?”
“Không phải!” Hắn lớn tiếng nói: “Tôi là tội phạm, cô ta là cảnh sát. Tôi có thể thích cô ta sao? Tôi chỉ là chơi bời! Các cậu nghe rõ ràng cho tôi, người tôi thực sự yêu không phải là cô ta!”
Mọi người trầm mặc, tất cả đều làm bộ “anh say rồi!”
“Các cậu không tin?” An Dĩ Phong đã tây tây, ý nghĩ hơi loạn, nhất thời xúc động, đem bình rượu ném xuống đất. Khi rất nhiều người tò mò nhìn hắn, hắn liền đứng lên tuyên cáo, “Hôm nay tôi sẽ nói thật cho mọi người. Người tôi thực sự yêu là ... người kia!”
Đại sảnh vốn không quá lớn, bởi một câu của hắn lặng ngắt như tờ, DJ ngay cả nhạc cũng tắ
Tất cả mọi người kinh hãi, ngay cả Hàn Trạc Thần ngồi đối diện vừa mới đến, cũng khiếp sợ nhìn ngón tay An Dĩ Phong ở giữa không trung.
An Dĩ Phong cũng nhìn chính ngón tay mình. Rõ ràng là chỉ cô gái ngồi ở sôfa đối diện, thế nào lại bị Hàn Trạc Thần chặn mất.
Phản ứng trước tiên của Hàn Trạc Thần là tiến đến đỡ lấy An Dĩ Phong đang chuếnh choáng say, “Phong, cậu say rồi, tôi đưa cậu về.”
“Em không có say!” An Dĩ Phong vuốt mặt, đã sai liền cho sai luôn, đâm lao đành phải theo lao, “Người em yêu chính là anh, thì sao?”
“Lại dở trò gì hả?”
“Hàn Trạc Thần, anh nghe rõ ràng đây, em theo đuổi Tư Đồ Thuần không phải vì em thích cô ta, em chẳng qua chỉ để che giấu ... đối với anh” An Dĩ Phong cố gắng rất nhiều lần, vẫn không có cách nào đối mặt với Hàn Trạc Thần nói ra hai chữ “Tình yêu”. Hắn đơn giản nắm lấy tay Hàn Trạc Thần, dùng giọng nói tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: “Đi ...”
“Đi đâu?”
“Đi khách sạn, đặt phòng!”
Hàn Trạc Thần không thể làm rõ sự việc, cứ thể bị hắn lôi ra ngoài.
Vào khách sạn, mở phòng, Hàn Trạc Thần khó khăn hỏi một câu: “Phong, cậu không phải là nói thật đi?”
An Dĩ Phong ngã quỵ ở trên giường, cười khổ lắc đầu: “Thần ca, anh biết không? Ba cô ấy là cục trưởng cục cảnh sát!”
“À!”
Hàn Trạc Thần như ngộ ra, thở phào ngồi trên ghế.
“Tình cảm của chúng em ... Không thể quang minh chính đại, không thể để người khác biết ... Thà rằng em để cho người khác hiểu nhầm mình yêu đàn ông, cũng không thể để người khác biết em yêu cô ấy. Thần ca, em không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, cô ấy phải hối hận vì đã yêu em ...”
“Dù cậu có muốn yêu cô ta, cũng không thể hủy sự trong sạch của tôi như vậy.”
“Mẹ nó! Anh trong sạch?”
“......”
An Dĩ Phong ngồi xuống, nhìn xung quanh: “Có rượu không? Em muốn ở đây uống rượu đến sáng.”
“Không phải cậu muốn tôi ở lại uống với cậu?”
“Phải!”
“An Dĩ Phong, mẹ nó, cậu quả là biết cách nói chuyện!”
...
Giữa trưa hôm sau, An Dĩ Phong nửa mơ nửa tỉnh nhấc điện thoại của mấy tên thuộc hạ. Bọn họ một câu trọng điểm cũng không có, tào lao tìm việc nói chuyện nửa giờ không chịu chúp máy. Hắn không thể tiếp tục kiên nhẫn, dùng thanh âm thật lớn nói: “Thần ca, mấy giờ rồi, anh còn chưa tỉnh ngủ?”
Hàn Trạc Thần mắt cũng chưa mở, sờ soạng tủ đầu giường vớ được bình rượu ném cho An Dĩ Phong.
Trong điện thoại vang lên một trận cười, mấy tên thuộc hạ lập tức nói: “Phong ca, em không sao, anh làm việc của anh đi!”
Hậu quả có thể nghĩ.
Có một số việc càng khó xảy ra lại càng làm cho người ta mất công phỏng đoán. Trước kia, luyện quyền, uống rượu, nói đùa bình thường, giờ đều thành chuyện để mọi người ngờ vực vô căn cứ. Hơn nữa An Dĩ Phong chủ ý muốn chuyện bé xé ra to, những lúc người khác để ý liền làm bộ nhu nhược dựa vào người Hàn Trạc Thần, diễn “gian tình” vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc mọi người há hốc miệng, ngoài Hàn Trạc Thần, không có ai thấy hắn cười đến rút gân biến dạng. Cứ như vậy, “tình yêu” giữa Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong trở thành việc được quan tâm ngày càng nhiều.
...
Yêu thực sự, cùng không phải là cùng nhau trải qua phong hoa tuyết nguyệt môi chạm môi, tay nắm tay. Mà là biết người đó cần gì, yên lặng làm, hiểu được tâm sự của người đó, lẳng lặng lắng nghe người đó nói ...
Cũng không cần thề thốt thiên trường địa cửu, biển cạđá mòn, chỉ cần lúc mình vui vẻ, cũng có thể nghe thấy tiếng người đó cười ...
Hắn cùng cô nói chuyện điện thoại một giờ, lời của An Dĩ Phong giống như vĩnh viễn không dứt, cô lẳng lặng nghe, không keo kiệt để hắn nghe thấy tiếng mình cười.
“Đúng rồi, anh quên nói với em chuyện này.” Một chuyện vừa chấm dứt, hắn lại nhắc tới một chuyện khác: “Ngày hôm qua anh gặp một thầy tướng số, ông ta nói anh phong thế bất phàm, có tướng đế vương.”
“Anh? Ông ta bao tuổi? Có phải mắt mờ hay không?”
“Ông ta còn nói anh có thể sống đến tám mươi tuổi, hưởng vô số vinh hoa phú quý, suống cuộc sống đế vương.”
“Vậy anh có hỏi ông ấy là anh có hậu cung ba nghìn mĩ nữ hay không?”
“Em thật hiểu anh, chuyện quan trọng như vậy, anh sao có thể không hỏi. Ông ấy nói, tình cảm của anh quá mức sâu nặng, mặc dù ôm hàng vạn người trong tay cũng chỉ tâm niệm một người. Giống như hoàng đế Thuận Trị(1) năm đó, ba ngàn giai lệ chỉ sủng một Đổng Ngạc phi, bỏ hết mọi thứ, chỉ vì nụ cười hồng nhan ... A ...” Hắn dừng một chút, lớn tiếng hỏi: “Thần ca, ông ta nói thế nào nhỉ?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút mơ hồ của Hàn Trạc Thần: “Tuy chí lớn, nhưng cuối cùng buông tay, chỉ vì hồng nhan.”
Cô cười nửa ngày mới thở được, “Làm cho anh đầu óc choáng váng không?”
“Cũng không. Anh chẳng những đem tiền trong túi cho hết ông ra, còn tặng ông ta hai cô gái đẹp.”
“Anh quả là hào phóng.”
“Không ngờ ông ta còn nói một câu cuối cùng. Nhưng sắp tới cậu còn có một kiếp nạn đẫm máu. Một kiếp nạn này nếu không qua được, tính mạng có thể khó giữ.”
“Không phải đâu! Mấy lời này ba ông thầy tướng số qua đường ai chẳng nói! Ông ta chỉ là lừa tiền của anh thôi!”
“Đúng! Coi như là anh ngu ngốc!”
“Bỏ đi, người ta cũng là kiếm miếng cơm ăn.”
“Kiếm cơm ăn cũng phải hỏi thăm xem anh là ai! Nếu không phải thấy ông ta lớn tuổi, anh sớm đã cho người đánh tan xác!”
Cô lắc đầu cười cười. An Dĩ Phong này ngoài mặt nhìn vào thực đàn ông, thực khí phách. Nhưng trên thực tế lại có một tấm lòng thương thiện. Cho dù hắn không bỏ qua những người gây chuyện với mình, nhưng cũng vĩnh viễn không bao giờ làm hại kẻ yếu.
“Tiểu Thuần ...” An Dĩ Phong cuối cùng không kiềm chế được, hỏi: “Anh đến nhà tìm em được không?”
Cô nhìn lớp băng vải trên cổ tay, từ “Được” đến miệng, chưa nói liền sửa thành: “Em hôm nay không thoải mái, để mai đi.”
“Anh nhìn thấy em là được.”
Cô từ chối đã lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm: “Không được, nhỡ làm cho người ta thấy ... Không bằng, cuối tuần chúng ta đi Thâm Quyến chơi, thế nào?”
Hắn im lặng trong chốc lát: “Buổi tối ngày mai anh hẹn cùng người của Khi Dã nói chuyện, sau cuộc hẹn, anh muốn gặp em.”
“Nói chuyện?” Cô ngồi bật dậy, “Tại sao?”
“Không có việc gì! Anh chỉ là cùng bọn họ uống trà nói chuyện cho rõ ràng.”
Mặc cho ngữ khí của hắn rất bình thường, lòng bàn tay cầm điện thoại của cô toàn là mồ hôi lạnh. Đủ những rủi ro hiện ra trong đầu, “An Dĩ Phong, anh hứa với em, mặc dù phát sinh chuyện gì đều phải nhẫn, đừng tiếp tục xung đột với bọn họ.”
“Em yên tâm, anh biết phân phải trái. Cho dù bọn họ đánh gẫy chân anh, anh cũng không động thủ.”
“Đừng nói gở!”
“Vậy anh nói chuyện may mắn.” Hắn lại đổi giọng không đứng đắn: “Tiểu Thuần, việc đi bãi tắm ven biển kia thế nào? Có người đang rất mong chờ!”
“......”
Cô lại nằm xuống giường, chuyện này, thực may mắn!
…
(1) Thuận Trị hoàng đế : Chính là thân sinh của Khang Hy. Thuận Trị hoàng đế sủng một cô gái tên Đổng Tiểu Uyển, phong là Đổng Ngạc phi. Nhưng không bao lâu, nàng Đổng Ngạc phi này mất. Vua Thuận Trị đau buồn, rồi lên bệnh đậu mùa, qua đời năm 24 tuổi.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm