Đồng Lang Cộng Hôn
Chương 15
Nếu tình yêu là một liều thuốc mê thì tình yêu vụng trộm chính là một viên thuốc độc, bất cứ người nào nếm phải, đều thần trí điên đảo, muốn ngừng mà chẳng thể.
Tư Đồ Thuần không yên lòng nghe xong một chút việc trong phòng họp, nhanh chóng chạy đến siêu thị. Chẳng nhũng mua một con gà, còn cùng với thím bán hàng hỏi han mất hơn nửa giờ, ghi ghi chép chép so với hội nghị ban nãy còn nghiêm túc hơn gấp mấy lần. Mua thêm rất nhiều gia vị, về nhà xong ngay cả cơm cũng chưa ăn mà cẩn thận dựa vào kinh nghiệm của người khác vừa học được, kiên nhẫn nấu một nồi canh gà.
Trải qua một chiến dịch thảm thiết trong phòng bếp, con gà đáng thương đành bỏ mình trong lò nướng. Cô lại đi mua một con gà khác trở về. Sau năm giờ trường kì kháng chiến, rốt cuộc thành công làm ra một bát canh. Liền đó, cô từ trong túi rút ra bộ đồng phục y tá lấy được từ bệnh viện hồi sáng, mặc vào, cẩn thận ôm hộp canh gà bắt đầu đi.
Ban đêm, ngã tư đường tĩnh lặng, những ngọn đèn dường như sáng hơn mọi ngày, đến cả những ngọn gió cũng dịu dàng e ấp. Bữa tối ngay đến mì pha cũng chưa ăn, cô nhẹ nhàng bước nhanh, một khúc tình ca không tự giác ngân lên trong miệng.
Đi vào bệnh viện, cô đeo khẩu trang, vụng trộm đẩy một xe chứa thuốc, lặng lẽ đi đến cửa phòng An Dĩ Phong.
Xuyên qua vết thủy tinh rạn, cô nhìn thấy hai tên thủ hạ của An Dĩ Phong đã nằm trên sôfa ngáy như sấm. Mà hắn vẫn còn chưa ngủ, tựa ở bên giường cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh. Cô lấy điện thoại ra, gọi vào máy hắn.
Điện thoại vừa thông, An Dĩ Phong lập tức ném chiếc điều khiển trong tay, cầm lấy điện thoại.
Cô hạ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Mười hai giờ rồi, anh không ngủ thì còn làm cái gì?”
“Em tưởng anh đang đợi điện thoại của em.”
“Ha! Anh đâu có rảnh như vậy!”
“Vậy anh ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Chờ một chút.” Cô nhìn trong phòng bệnh thấy An Dĩ Phong đang vò tóc, biểu tình khó chịu lại bất đắc dĩ, “Em bận đến nỗi sống chết của anh cũng không quan tâm?”
“Khi nào rảnh em đến thăm anh!”
“Khi nào?”
“Em cũng không biết chính xác ...”
“Tùy em, anh đi ngủ!”
Trong phòng, hắn khép di động lại, ngón tay nắm chặt điện thoại, nện một quyền trên thành giường thép. Bởi động đến miệng vết thương, hắn liền cắn răng chịu đau.
Ngoài cửa, cô nhìn hắn, đôi mắt như có nước. Cô nghĩ trêu đùa hắn là chuyện cực kì thú vị, bây giờ mới biết so với tra tấn còn đau hơn gấp nhiều lần.
Cô lau khóe mắt, sờ sờ khẩu trang trên mặt, làm như không có việc gì đẩy xe vào phòng bệnh.
An Dĩ Phong thấy cô đầu tiên là ngẩn người, lập tức khó hiểu hỏi: “Tại sao khuya như vậy còn đổi thuốc?”
“Đúng!”
Cô đi đến bên giường. ngồi xuống lấy canh gà ở phía dưới xe, nghĩ đến làm cách nào cho hắn bất ngờ, bù lại chuyện vừa rồi. Không nghĩ tới, An Dĩ Phong bỗng đưa cánh tay lôi cô lại, khẽ vuốt ve vai cô. Cả người Tư Đồ Thuần run lên, vừa định đứng dậy, An Dĩ Phong đột nhiên kéo mạnh, làm cô ngã vào giường. Hắn xoay người đặt lên người cô.
“Tiểu Nhã, đêm nay tình nhân của anh không đến, em ở cùng anh được không?” Giọng nói cùng ánh mắt hắn ngả ngớn.
Trước mắt cô tối đen, hai con ngươi nóng lên như có lửa thiêu. Cả người bất động thất thần như trong mơ. Cô thế nào cũng không thể tin được, An Dĩ Phong ở trước mặt cô thề thốt son sắc, tình sâu nghĩa nặng, sau lưng cô lại là như thế này.
Hắn cởi bỏ một chiếc cúc áo cô, nháy mắt xấu xa: “Em yêu, anh đảm bảo làm cho em so với tối qua còn khó sống hơn ...”
Cô quên cả phản kháng, trợn to đôi mắt tuyệt vọng nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cố gắng hít thở, mỗi một hơi đều cảm thấy đau xót. Bức tranh tình yêu viên mãn trước mắt bị xé tan tành từng mảnh, ngôi nhà hạnh phúc như sụp đổ làm cô tan nát ...
“Thật chẳng vui!” An Dĩ Phong buông tay, gỡ khẩu trang của cô ra: “Nhìn em ghen một chút cũng không đáng yêu.”
“Anh!” Cô thở hổn hển, nỗi khiếp sợ vẫn còn đọng lại, muốn cười, lại muốn ôm hắn khóc thật lớn.
Hắn vuốt ve mặt cô, tóc cô, nhíu mày, “Từ sau không được làm loạn, bộ dáng em ghen thực làm cho người ta đau lòng!”
Cô cuối cùng cũng ổn định hơi thở, nũng nhịu: “Anh ... sao có thể như vậy?”
“Rõ ràng em đùa giỡn anh trước.”
Nhắc tới chuyện vừa rồi, Tư Đồ Thuần vội vã cầm lấy tay hắn, sờ mu bàn tay sưng đỏ, “Có đau không?”
“Đau! Quan trọng là đau một cách oan uổng!”
“Em sau này không vậy nữa, một chút cũng không lãng mạn!”
“Vậy ... chúng ta ... lãng mạn nhé ...” Hắn chậm rãi tiến tời gần, ngón tay cũng không chịu để yên hướng chiếc cúc áo thứ hai của cô.
...
Tư Đồ Thuần quay mặt, gạt tay hắn, “Đừng làm loạn! Có người ...”
An Dĩ Phong quay đầu nhìn hai nhân vật phụ trên sôfa ngủ như lợn chết, thấp giọng rủa một câu, lưu luyến không muốn buông tấm thân mềm mại trong người ra.
Cô ngồi xuống, lấy trên xe chiếc hộp giữ nhiệt, mở ra, đưa đến trước mặt hắn, “Em nấu canh gà cho anh, nghe nói bệnh nhân đều ăn cái này.”
Hắn đỡ lấy, canh gà nóng bốc khói nghi ngút đọng lại ở mi hắn, hóa thành những hạt nước trong suốt. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Lãng mạn! Thật lãng mạn hết nói!”
Hai tên đang ngủ trên ghế sôfa đột nhiên đứng lên, thấp giọng: “Thật chịu không nổi hai người! Thật buồn nôn hết nói!”
An Dĩ Phong tiện tay cầm quyển sách ném qua: “Cút đi!”
Hai tên kia vội vã chạy ra, lúc đóng cửa còn không quên bỏ lại một câu: “Phong ca, hành động nhanh chút, bên ngoài lạnh lắm a!”
“Hôm nay buổi tối có đông chết cũng đừng nghĩ đi vào!”
...
Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tay lại múc một thìa canh, giúp hắn uống.
“Thế nào? Có phải không ngon hay không?” Cô sốt ruột nhìn vẻ mặt của hắn thăm dò.
“Ngon lắm!”
“Thật sao?” Cô cười thật tươi: “Lần đầu tiên em nấu, chỉ sợ anh không thích.”
Hắn ngắm nụ cười của cô thật lâu, lại cúi đầu chăm chỉ ăn canh, đến khi một giọt cũng không còn mới nói: “Anh bị người khác chém, không phải một trăm lần thì cũng có mấy chục lần, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn canh gà.”
“Vậy về sau em ...” Cô ngừng lại, sửa miệng: “Về sau không nên hơi chút lại cùng người khác liều mạng. Hàn Trạc Thần nói rất đúng, nên giáp mặt với Khi Dã giải thích. Mặt mũi quan trọng hay mạng quan trọng?”
“Nếu anh sợ chết sẽ không đi con đường này.”
“Em sợ!” Cô nắm lấy tay áo hắn cầu xin: “Em biết anh vì sao lại chống lại Trác Diệu. An Dĩ Phong, anh vì em, em hiểu. Anh rất tốt với em, em hiểu! Nhưng chuyện của em em sẽ tự biết cách giải quyết, không cần anh quan tâm!”
“Tin anh, anh có năng lực giúp em báo thù.”
“Báo thù? Hắn không sống được ... vậy liệu anh còn sống? Coi như là vì em, cho dù thế nào anh đều phải sống.” Cô lôi cánh tay hắn, lắc mạnh: “Đồng ý với em!”
Hắn ôm bờ vai nhu nhược của cô, “Được! Anh đồng ý!”
“Vậy anh đi giảng hòa cùng Trác Diệu đi, không nên đắc tội với hắn.”
“Được!”
Cô hài lòng nở nụ cười. Cười đến trong sáng, xinh đẹp. An Dĩ Phong si mê nhìn cô, đưa tay cởi chiếc mũ y tá. Mái tóc dài của cô trút cuống, lơ đãng trên màu áo trắng, càng trở nên quyến rũ ...
Tay hắn xuyên vào làn tóc cô, giữ chặt lấy gáy. Tư Đồ Thuần phát hiện ánh mắt hắn dại đi, bất an lùi về phía sau: “Muộn rồi, anh ngủ đi, tối mai em lại đến thăm anh!”
Cô vừa muốn đứng lên, liền bị An Dĩ Phong giữ chặt lấy cổ tay: “Tiểu Thuần, em mặc đồ y tá đẹp hơn mặc cảnh phục.”
“Thật không?” Cô cúi đầu sửa lại chiếc váy liền áo màu trắng noãn, thẹn thùng cúi thấp: “Vậy từ sau mỗi lần em gặp anh đều mặc như vậy.”
“Vẫn là thôi đi!”
“Tại sao?”
“Em có xem qua một bộ phim?” Hắn liếc mắt nhìn bộ váy y tá trên người cô bất bình, thanh giọng nói: “Sự quyến rũ của phái đẹp!”
“......”
“Em trong chốc lát thì mặc cảnh phục, trong chốc lát lại mặc đồ y tá, tự chủ của anh cho dù ... cũng sẽ ...” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ ngắn e thẹn của cô, giọng nói dịu dàng trầm ấm, “Không thể khống chế được.”
Cô cố gắng kéo chiếc váy ngắn, nhưng thế nào cũng không che được cặp chân dài thon thả. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy dục vọng của hắn, còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy đôi môi nóng cháy của An Dĩ Phong tiến sát đến, mạnh mẽ đặt lên môi mình.
Đầu óc cô ong lên một trận, cô khẽ nằm xuống, nhắm mắt lại. Hắn cũng không cho cô cơ hội đổi ý, thân hình tráng kiện tiến tới. Dục vọng khó cưỡng lại, hắn không thật dịu dàng, nhưng cũng không mãnh liệt như lần đầu. Cô chủ động hé môi, để hắn tiến vào quấn lấy ... Hôn đến nơi nóng bỏng, tay hắn từ vai cô di chuyển xuống, ngang qua ngực, đến thắt lưng, đùi ... tiến vào trong váy. Đầu ngón tay lạnh lẽo lại từ đùi bắt đầu đi lên.
Cô sợ hãi khép hai chân lại, thân mình run rẩy theo những đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn ... Trong lúc mê man, cô mở mắt, như tỉnh lại từ cõi mộng nhìn khuôn mặt trong gang tấc kia ... Khuôn mặt của người cô ngày đêm thương nhớ ... Cô có chút bối rối không hiểu được. Cô muốn dâng hiến lần đầu tiên của hình cho hắn, ngay tại chiếc giường thép bệnh viện lạnh lẽo này?
Cô biết mình không thể lấy hắn, cho nên ngay từ đầu đã quyết định sẽ hưởng thụ tình yêu không có kết quả này. Cô đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần An Dĩ Phong muốn, cô có thể không suy nghĩ trao mình cho hắn. Nhưng là, ở bệnh viện cũ nát này, nơi nơi tràn ngập mùi cồn khó chịu sao? Bọn họ yêu đương vụng trộm, nhưng cũng không nên xuề xòa chẳng phải sao?
An Dĩ Phong nhìn thấy khuôn mặt bàng hoàng của cô, khẽ buông ra: “Sao vậy?”
“Không có gì, em ...” Cô thở dồn dập, run giọng nói: “Em hơi sợ, lần đầu tiên ...”
“Lần đầu tiên? Em ... chưa cùng hắn ... làm sao?”
Đáy lòng cô trùng xuống, mở miệng cũng không phát ra tiếng, vẻ mặt mất mát lắc đầu. An Dĩ Phong rút tay, chống người ngồi xuống, trong ánh mắt cũng không phải là sự hưng phấn như cô tưởng tượng.
Cô nghĩ hắn còn tức giận, vội vàng giải thích: “Em đã nói với anh, em chỉ coi anh ấy là anh trai.”
Hắn thở dài, nằm ở trên giường, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh: “Đã khuya, ngủ đi.”
Cô nằm bên gối hắn, cố gắng nghĩ xem mình làm sai cái gì, càng nghĩ lại càng thấy loạn.
Một lúc lâu sau, cô nghĩ An Dĩ Phong đã sớm ngủ, hắn lại bỗng nhiên mở miệng: “Lần đầu tiên của em nên để cho người có tư cách cưới em làm vợ.”
“Em không sao cả.” Hai tay cô ôm chặt thắt lưng hắn, không thể nhanh hơn, như thể chỉ có như vậy, hắn mới ở sát cạnh cô.
“Em nếu không sao, sẽ không giữ mình đến tận bây giờ.” Hắn ôm thân thể mềm mại của cô, cười nói: “Đối với người phụ nữ mình yêu, đàn ông đều nói không để ý cô còn có lần đầu tiên hay không, nhưng thật ra... rất để ý ... Anh không muốn em một ngày nào đó sẽ hối hận.”
“Em không hối hận!”
“Em là người con gái tốt, anh không có phúc cưới em, cũng không thể làm hỏng cuộc đời em.”
Cô tiến vào trong lòng hắn, nắm chặt chăn, nhịn không để nước mắt chảy xuống. “Anh đừng đối với em tốt như vậy.”
“Tiểu Thuần, rong chơi qua rồi, cưới anh ta đi, sinh cho anh ta một đứa nhỏ, sống thật tốt. Phụ nữ, rốt cuộc cũng cần một gia đình, một người đàn ông bên cạnh che chở.”
“Em không cần! Em có thể không cần gia đình, không cần người đàn ông kia, em chỉ cần mỗi khi muốn đều có thể nhìn thấy anh!”
“Em có thể yêu anh bao lâu? Một tháng, hai tháng? Một năm, hai năm? Cho dù là tám năm, mười năm, thì sao? Chúng ta ... chung quy là không có kết quả.”
Cô ngẩng đầu nhìn, trong bóng tối, mắt hắn càng thêm thê lương. Cô hỏi lại: “Vậy anh có thể yêu em bao lâu? Có thể yêu em mười năm sao?”
“Không biết.”
Cô nuốt cay đắng vào lòng, ý nghĩ nóng lên, thuận miệng hứa hẹn: “Nếu anh có thể yêu em mười năm, em lấy anh.”
“Mười năm?”
“Đúng, mười năm sau ba em về hưu, xuất ngoại dưỡng lão, em cũng sẽ từ chức đi cùng ông. Đến lúc đó, anh nếu còn yêu em, hãy tìm em, em nhất định lấy anh.”
“Những lời như vậy không thể tùy tiện hứa hẹn.”
Cô ngồi dậy, vô cùng kiên định nhìn lên trời: “Tư Đồ Thuần tôi thề với trời, mười năm sau, chỉ cần An Dĩ Phong đến tìm tôi, tôi sống sẽ cưới anh ấy, tôi chết, bia mộ cũng sẽ khắc năm chữ phu nhân An Dĩ Phong!”
“Cám ơn!”
Đêm hôm đó, là thời khắc cả đời này An Dĩ Phong cũng không thể nào quên.
Đó là lần đầu tiên trên đời này hắn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc. Cho dù là cô để cho hắn lời hứa hẹn mười năm hư ảo, hắn cũng cảm thấy mĩ mãn. Ít nhất cô cũng chấp nhận lấy hắn, cho hắn hi vọng vào tương lai một ngày nào đó ...
Đêm ấy, cô từng xoa ngực hắn, đỏ mặt hỏi: Rốt cuộc có muốn cô hay không.
Lúc hắn lắc đầu, dòng máu như sôi trào, thiêu đốt.
Hắn nói với cô: không phải hắn không muốn, mà là lần đầu tiên quý giá của cô không thể ở trên giường bệnh viện tồi tàn lạnh lẽo này. Hắn phải dưỡng bệnh tốt, chọn một buổi tối lãng mạn, để cho cô trải nghiệm một lần giao hòa tuyệt vời giữa tình yêu và dục vọng ...
Cô cười duyên dáng, ở trong lòng hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hắn ôm cơ thể thơm mát của cô, một đêm thức trắng. Đầu óc không chịu khống chế ảo tưởng bọn họ một lần giao hòa tuyệt vời giữa tình yêu và dục vọng.
Lúc bình minh, hắn nghe thấy cô nói mơ: “Anh trai! Đúng vậy! Anh ấy là người đáng để em yêu, anh hãy tin vào sự lựa chọn của em ... Em sẽ không nhìn lầm! Anh ấy xứng đáng!”
Hắn lặng lẽ hôn lên môi cô, nói: “Em sẽ không nhìn lầm, cả cuộc đời này anh sẽ không phụ em!”
Cô ở trong mộng, cười xinh đẹp như ánh trăng huyền ảo thuần khiết.
Tư Đồ Thuần không yên lòng nghe xong một chút việc trong phòng họp, nhanh chóng chạy đến siêu thị. Chẳng nhũng mua một con gà, còn cùng với thím bán hàng hỏi han mất hơn nửa giờ, ghi ghi chép chép so với hội nghị ban nãy còn nghiêm túc hơn gấp mấy lần. Mua thêm rất nhiều gia vị, về nhà xong ngay cả cơm cũng chưa ăn mà cẩn thận dựa vào kinh nghiệm của người khác vừa học được, kiên nhẫn nấu một nồi canh gà.
Trải qua một chiến dịch thảm thiết trong phòng bếp, con gà đáng thương đành bỏ mình trong lò nướng. Cô lại đi mua một con gà khác trở về. Sau năm giờ trường kì kháng chiến, rốt cuộc thành công làm ra một bát canh. Liền đó, cô từ trong túi rút ra bộ đồng phục y tá lấy được từ bệnh viện hồi sáng, mặc vào, cẩn thận ôm hộp canh gà bắt đầu đi.
Ban đêm, ngã tư đường tĩnh lặng, những ngọn đèn dường như sáng hơn mọi ngày, đến cả những ngọn gió cũng dịu dàng e ấp. Bữa tối ngay đến mì pha cũng chưa ăn, cô nhẹ nhàng bước nhanh, một khúc tình ca không tự giác ngân lên trong miệng.
Đi vào bệnh viện, cô đeo khẩu trang, vụng trộm đẩy một xe chứa thuốc, lặng lẽ đi đến cửa phòng An Dĩ Phong.
Xuyên qua vết thủy tinh rạn, cô nhìn thấy hai tên thủ hạ của An Dĩ Phong đã nằm trên sôfa ngáy như sấm. Mà hắn vẫn còn chưa ngủ, tựa ở bên giường cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh. Cô lấy điện thoại ra, gọi vào máy hắn.
Điện thoại vừa thông, An Dĩ Phong lập tức ném chiếc điều khiển trong tay, cầm lấy điện thoại.
Cô hạ giọng hỏi: “Đã ngủ chưa?”
“Mười hai giờ rồi, anh không ngủ thì còn làm cái gì?”
“Em tưởng anh đang đợi điện thoại của em.”
“Ha! Anh đâu có rảnh như vậy!”
“Vậy anh ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Chờ một chút.” Cô nhìn trong phòng bệnh thấy An Dĩ Phong đang vò tóc, biểu tình khó chịu lại bất đắc dĩ, “Em bận đến nỗi sống chết của anh cũng không quan tâm?”
“Khi nào rảnh em đến thăm anh!”
“Khi nào?”
“Em cũng không biết chính xác ...”
“Tùy em, anh đi ngủ!”
Trong phòng, hắn khép di động lại, ngón tay nắm chặt điện thoại, nện một quyền trên thành giường thép. Bởi động đến miệng vết thương, hắn liền cắn răng chịu đau.
Ngoài cửa, cô nhìn hắn, đôi mắt như có nước. Cô nghĩ trêu đùa hắn là chuyện cực kì thú vị, bây giờ mới biết so với tra tấn còn đau hơn gấp nhiều lần.
Cô lau khóe mắt, sờ sờ khẩu trang trên mặt, làm như không có việc gì đẩy xe vào phòng bệnh.
An Dĩ Phong thấy cô đầu tiên là ngẩn người, lập tức khó hiểu hỏi: “Tại sao khuya như vậy còn đổi thuốc?”
“Đúng!”
Cô đi đến bên giường. ngồi xuống lấy canh gà ở phía dưới xe, nghĩ đến làm cách nào cho hắn bất ngờ, bù lại chuyện vừa rồi. Không nghĩ tới, An Dĩ Phong bỗng đưa cánh tay lôi cô lại, khẽ vuốt ve vai cô. Cả người Tư Đồ Thuần run lên, vừa định đứng dậy, An Dĩ Phong đột nhiên kéo mạnh, làm cô ngã vào giường. Hắn xoay người đặt lên người cô.
“Tiểu Nhã, đêm nay tình nhân của anh không đến, em ở cùng anh được không?” Giọng nói cùng ánh mắt hắn ngả ngớn.
Trước mắt cô tối đen, hai con ngươi nóng lên như có lửa thiêu. Cả người bất động thất thần như trong mơ. Cô thế nào cũng không thể tin được, An Dĩ Phong ở trước mặt cô thề thốt son sắc, tình sâu nghĩa nặng, sau lưng cô lại là như thế này.
Hắn cởi bỏ một chiếc cúc áo cô, nháy mắt xấu xa: “Em yêu, anh đảm bảo làm cho em so với tối qua còn khó sống hơn ...”
Cô quên cả phản kháng, trợn to đôi mắt tuyệt vọng nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cố gắng hít thở, mỗi một hơi đều cảm thấy đau xót. Bức tranh tình yêu viên mãn trước mắt bị xé tan tành từng mảnh, ngôi nhà hạnh phúc như sụp đổ làm cô tan nát ...
“Thật chẳng vui!” An Dĩ Phong buông tay, gỡ khẩu trang của cô ra: “Nhìn em ghen một chút cũng không đáng yêu.”
“Anh!” Cô thở hổn hển, nỗi khiếp sợ vẫn còn đọng lại, muốn cười, lại muốn ôm hắn khóc thật lớn.
Hắn vuốt ve mặt cô, tóc cô, nhíu mày, “Từ sau không được làm loạn, bộ dáng em ghen thực làm cho người ta đau lòng!”
Cô cuối cùng cũng ổn định hơi thở, nũng nhịu: “Anh ... sao có thể như vậy?”
“Rõ ràng em đùa giỡn anh trước.”
Nhắc tới chuyện vừa rồi, Tư Đồ Thuần vội vã cầm lấy tay hắn, sờ mu bàn tay sưng đỏ, “Có đau không?”
“Đau! Quan trọng là đau một cách oan uổng!”
“Em sau này không vậy nữa, một chút cũng không lãng mạn!”
“Vậy ... chúng ta ... lãng mạn nhé ...” Hắn chậm rãi tiến tời gần, ngón tay cũng không chịu để yên hướng chiếc cúc áo thứ hai của cô.
...
Tư Đồ Thuần quay mặt, gạt tay hắn, “Đừng làm loạn! Có người ...”
An Dĩ Phong quay đầu nhìn hai nhân vật phụ trên sôfa ngủ như lợn chết, thấp giọng rủa một câu, lưu luyến không muốn buông tấm thân mềm mại trong người ra.
Cô ngồi xuống, lấy trên xe chiếc hộp giữ nhiệt, mở ra, đưa đến trước mặt hắn, “Em nấu canh gà cho anh, nghe nói bệnh nhân đều ăn cái này.”
Hắn đỡ lấy, canh gà nóng bốc khói nghi ngút đọng lại ở mi hắn, hóa thành những hạt nước trong suốt. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Lãng mạn! Thật lãng mạn hết nói!”
Hai tên đang ngủ trên ghế sôfa đột nhiên đứng lên, thấp giọng: “Thật chịu không nổi hai người! Thật buồn nôn hết nói!”
An Dĩ Phong tiện tay cầm quyển sách ném qua: “Cút đi!”
Hai tên kia vội vã chạy ra, lúc đóng cửa còn không quên bỏ lại một câu: “Phong ca, hành động nhanh chút, bên ngoài lạnh lắm a!”
“Hôm nay buổi tối có đông chết cũng đừng nghĩ đi vào!”
...
Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tay lại múc một thìa canh, giúp hắn uống.
“Thế nào? Có phải không ngon hay không?” Cô sốt ruột nhìn vẻ mặt của hắn thăm dò.
“Ngon lắm!”
“Thật sao?” Cô cười thật tươi: “Lần đầu tiên em nấu, chỉ sợ anh không thích.”
Hắn ngắm nụ cười của cô thật lâu, lại cúi đầu chăm chỉ ăn canh, đến khi một giọt cũng không còn mới nói: “Anh bị người khác chém, không phải một trăm lần thì cũng có mấy chục lần, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn canh gà.”
“Vậy về sau em ...” Cô ngừng lại, sửa miệng: “Về sau không nên hơi chút lại cùng người khác liều mạng. Hàn Trạc Thần nói rất đúng, nên giáp mặt với Khi Dã giải thích. Mặt mũi quan trọng hay mạng quan trọng?”
“Nếu anh sợ chết sẽ không đi con đường này.”
“Em sợ!” Cô nắm lấy tay áo hắn cầu xin: “Em biết anh vì sao lại chống lại Trác Diệu. An Dĩ Phong, anh vì em, em hiểu. Anh rất tốt với em, em hiểu! Nhưng chuyện của em em sẽ tự biết cách giải quyết, không cần anh quan tâm!”
“Tin anh, anh có năng lực giúp em báo thù.”
“Báo thù? Hắn không sống được ... vậy liệu anh còn sống? Coi như là vì em, cho dù thế nào anh đều phải sống.” Cô lôi cánh tay hắn, lắc mạnh: “Đồng ý với em!”
Hắn ôm bờ vai nhu nhược của cô, “Được! Anh đồng ý!”
“Vậy anh đi giảng hòa cùng Trác Diệu đi, không nên đắc tội với hắn.”
“Được!”
Cô hài lòng nở nụ cười. Cười đến trong sáng, xinh đẹp. An Dĩ Phong si mê nhìn cô, đưa tay cởi chiếc mũ y tá. Mái tóc dài của cô trút cuống, lơ đãng trên màu áo trắng, càng trở nên quyến rũ ...
Tay hắn xuyên vào làn tóc cô, giữ chặt lấy gáy. Tư Đồ Thuần phát hiện ánh mắt hắn dại đi, bất an lùi về phía sau: “Muộn rồi, anh ngủ đi, tối mai em lại đến thăm anh!”
Cô vừa muốn đứng lên, liền bị An Dĩ Phong giữ chặt lấy cổ tay: “Tiểu Thuần, em mặc đồ y tá đẹp hơn mặc cảnh phục.”
“Thật không?” Cô cúi đầu sửa lại chiếc váy liền áo màu trắng noãn, thẹn thùng cúi thấp: “Vậy từ sau mỗi lần em gặp anh đều mặc như vậy.”
“Vẫn là thôi đi!”
“Tại sao?”
“Em có xem qua một bộ phim?” Hắn liếc mắt nhìn bộ váy y tá trên người cô bất bình, thanh giọng nói: “Sự quyến rũ của phái đẹp!”
“......”
“Em trong chốc lát thì mặc cảnh phục, trong chốc lát lại mặc đồ y tá, tự chủ của anh cho dù ... cũng sẽ ...” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ ngắn e thẹn của cô, giọng nói dịu dàng trầm ấm, “Không thể khống chế được.”
Cô cố gắng kéo chiếc váy ngắn, nhưng thế nào cũng không che được cặp chân dài thon thả. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy dục vọng của hắn, còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy đôi môi nóng cháy của An Dĩ Phong tiến sát đến, mạnh mẽ đặt lên môi mình.
Đầu óc cô ong lên một trận, cô khẽ nằm xuống, nhắm mắt lại. Hắn cũng không cho cô cơ hội đổi ý, thân hình tráng kiện tiến tới. Dục vọng khó cưỡng lại, hắn không thật dịu dàng, nhưng cũng không mãnh liệt như lần đầu. Cô chủ động hé môi, để hắn tiến vào quấn lấy ... Hôn đến nơi nóng bỏng, tay hắn từ vai cô di chuyển xuống, ngang qua ngực, đến thắt lưng, đùi ... tiến vào trong váy. Đầu ngón tay lạnh lẽo lại từ đùi bắt đầu đi lên.
Cô sợ hãi khép hai chân lại, thân mình run rẩy theo những đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn ... Trong lúc mê man, cô mở mắt, như tỉnh lại từ cõi mộng nhìn khuôn mặt trong gang tấc kia ... Khuôn mặt của người cô ngày đêm thương nhớ ... Cô có chút bối rối không hiểu được. Cô muốn dâng hiến lần đầu tiên của hình cho hắn, ngay tại chiếc giường thép bệnh viện lạnh lẽo này?
Cô biết mình không thể lấy hắn, cho nên ngay từ đầu đã quyết định sẽ hưởng thụ tình yêu không có kết quả này. Cô đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần An Dĩ Phong muốn, cô có thể không suy nghĩ trao mình cho hắn. Nhưng là, ở bệnh viện cũ nát này, nơi nơi tràn ngập mùi cồn khó chịu sao? Bọn họ yêu đương vụng trộm, nhưng cũng không nên xuề xòa chẳng phải sao?
An Dĩ Phong nhìn thấy khuôn mặt bàng hoàng của cô, khẽ buông ra: “Sao vậy?”
“Không có gì, em ...” Cô thở dồn dập, run giọng nói: “Em hơi sợ, lần đầu tiên ...”
“Lần đầu tiên? Em ... chưa cùng hắn ... làm sao?”
Đáy lòng cô trùng xuống, mở miệng cũng không phát ra tiếng, vẻ mặt mất mát lắc đầu. An Dĩ Phong rút tay, chống người ngồi xuống, trong ánh mắt cũng không phải là sự hưng phấn như cô tưởng tượng.
Cô nghĩ hắn còn tức giận, vội vàng giải thích: “Em đã nói với anh, em chỉ coi anh ấy là anh trai.”
Hắn thở dài, nằm ở trên giường, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh: “Đã khuya, ngủ đi.”
Cô nằm bên gối hắn, cố gắng nghĩ xem mình làm sai cái gì, càng nghĩ lại càng thấy loạn.
Một lúc lâu sau, cô nghĩ An Dĩ Phong đã sớm ngủ, hắn lại bỗng nhiên mở miệng: “Lần đầu tiên của em nên để cho người có tư cách cưới em làm vợ.”
“Em không sao cả.” Hai tay cô ôm chặt thắt lưng hắn, không thể nhanh hơn, như thể chỉ có như vậy, hắn mới ở sát cạnh cô.
“Em nếu không sao, sẽ không giữ mình đến tận bây giờ.” Hắn ôm thân thể mềm mại của cô, cười nói: “Đối với người phụ nữ mình yêu, đàn ông đều nói không để ý cô còn có lần đầu tiên hay không, nhưng thật ra... rất để ý ... Anh không muốn em một ngày nào đó sẽ hối hận.”
“Em không hối hận!”
“Em là người con gái tốt, anh không có phúc cưới em, cũng không thể làm hỏng cuộc đời em.”
Cô tiến vào trong lòng hắn, nắm chặt chăn, nhịn không để nước mắt chảy xuống. “Anh đừng đối với em tốt như vậy.”
“Tiểu Thuần, rong chơi qua rồi, cưới anh ta đi, sinh cho anh ta một đứa nhỏ, sống thật tốt. Phụ nữ, rốt cuộc cũng cần một gia đình, một người đàn ông bên cạnh che chở.”
“Em không cần! Em có thể không cần gia đình, không cần người đàn ông kia, em chỉ cần mỗi khi muốn đều có thể nhìn thấy anh!”
“Em có thể yêu anh bao lâu? Một tháng, hai tháng? Một năm, hai năm? Cho dù là tám năm, mười năm, thì sao? Chúng ta ... chung quy là không có kết quả.”
Cô ngẩng đầu nhìn, trong bóng tối, mắt hắn càng thêm thê lương. Cô hỏi lại: “Vậy anh có thể yêu em bao lâu? Có thể yêu em mười năm sao?”
“Không biết.”
Cô nuốt cay đắng vào lòng, ý nghĩ nóng lên, thuận miệng hứa hẹn: “Nếu anh có thể yêu em mười năm, em lấy anh.”
“Mười năm?”
“Đúng, mười năm sau ba em về hưu, xuất ngoại dưỡng lão, em cũng sẽ từ chức đi cùng ông. Đến lúc đó, anh nếu còn yêu em, hãy tìm em, em nhất định lấy anh.”
“Những lời như vậy không thể tùy tiện hứa hẹn.”
Cô ngồi dậy, vô cùng kiên định nhìn lên trời: “Tư Đồ Thuần tôi thề với trời, mười năm sau, chỉ cần An Dĩ Phong đến tìm tôi, tôi sống sẽ cưới anh ấy, tôi chết, bia mộ cũng sẽ khắc năm chữ phu nhân An Dĩ Phong!”
“Cám ơn!”
Đêm hôm đó, là thời khắc cả đời này An Dĩ Phong cũng không thể nào quên.
Đó là lần đầu tiên trên đời này hắn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc. Cho dù là cô để cho hắn lời hứa hẹn mười năm hư ảo, hắn cũng cảm thấy mĩ mãn. Ít nhất cô cũng chấp nhận lấy hắn, cho hắn hi vọng vào tương lai một ngày nào đó ...
Đêm ấy, cô từng xoa ngực hắn, đỏ mặt hỏi: Rốt cuộc có muốn cô hay không.
Lúc hắn lắc đầu, dòng máu như sôi trào, thiêu đốt.
Hắn nói với cô: không phải hắn không muốn, mà là lần đầu tiên quý giá của cô không thể ở trên giường bệnh viện tồi tàn lạnh lẽo này. Hắn phải dưỡng bệnh tốt, chọn một buổi tối lãng mạn, để cho cô trải nghiệm một lần giao hòa tuyệt vời giữa tình yêu và dục vọng ...
Cô cười duyên dáng, ở trong lòng hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hắn ôm cơ thể thơm mát của cô, một đêm thức trắng. Đầu óc không chịu khống chế ảo tưởng bọn họ một lần giao hòa tuyệt vời giữa tình yêu và dục vọng.
Lúc bình minh, hắn nghe thấy cô nói mơ: “Anh trai! Đúng vậy! Anh ấy là người đáng để em yêu, anh hãy tin vào sự lựa chọn của em ... Em sẽ không nhìn lầm! Anh ấy xứng đáng!”
Hắn lặng lẽ hôn lên môi cô, nói: “Em sẽ không nhìn lầm, cả cuộc đời này anh sẽ không phụ em!”
Cô ở trong mộng, cười xinh đẹp như ánh trăng huyền ảo thuần khiết.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm