Đông Hoang Thần Vương
Chương 339
Chương 339
Giữa trục đường chính có một chiếc Mercedes sang trọng đỗ lại. Đầu trước bị đâm nát bét không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu. Trên mặt đất cách đó mấy chục mét là một vũng máu đỏ tươi.
Nửa tiếng trước, Hoa Tiểu Bình say khướt lảo đảo bước đi trên đường thì bị chiếc Mercedes chạy quá tốc độ đâm phải, bay ngược ra ngoài, sọ não vỡ nát.
Hoa Nhụy thấy được tin tức bố mình bị tông xe trên mạng xã hội, hớt hải chạy tới. Lúc này xe cứu thương cũng vừa tới nơi.
Nhân viên cứu hộ kiểm tra qua một lượt, vết thương rất nặng, nhưng may mà vẫn còn hơi thở.
Hoa Nhụy đang định đi theo xe cứu thương về bệnh viện thì bị người đàn ông bước ra từ chiếc xe Mercedes kia kéo lại.
“Không được đi”.
“Bố cô đâm vào tôi, làm hỏng xe tôi rồi. Xe tôi vừa mới mua xong, hơn năm triệu, cô định bồi thường thế nào?”
Hoa Nhụy tức phát khóc, hét ầm lên.
“Anh lái xe đâm vào người ta không bồi thường lại còn bắt người ta bồi thường ngược lại? Anh vô lý vừa thôi”.
Người kia chỉ cười cạnh một tiếng.
“Vô lý hả?”
“Lời tao nói chính là đạo lý. Nói cho mày biết, hôm nay mày không muốn cũng phải bồi thường”.
Hai người giằng co mãi vẫn chưa ngã ngũ. Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể gọi điện cầu cứu Trần Thiên Hạo.
“Còn dám tìm người tới giúp sao? Để tao xem mày có thể tìm được ông lớn nào tới ra mặt cho mày. Đừng tưởng tao không biết mày chính là đứa làm môi giới nhà cửa ở Long Phượng Gia Viên. Tao từng đến đấy xem nhà rồi”.
“Tao cũng không sợ nói cho mày biết, hôm nay cho dù có là sếp Châu của mày tới cũng phải nể mặt tao”.
Người kia có thái độ cực kỳ kiêu căng ngang ngược, bản thân cũng có vốn liếng để khinh thường người khác. Bởi vì anh ta chính là con trai của trưởng lão nhà họ Lưu ở Nam Thành, Lưu Đông.
Bây giờ nhà họ Lưu dựa vào quan hệ của Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo, có thể hô mưa gọi gió. Cả đất Nam Thành đều biết nhà họ Lưu và nhà họ Trần có quan hệ mật thiết với nhau.
Không một ai dám to gan chọc vào bọn họ. Vì thế, một vài con em nhà họ Lưu ra ngoài đối nhân xử thế đều phách lối hơn rất nhiều.
Cho dù là cảnh sát bảo vệ an ninh trật tự tới cũng không làm gì được.
Hoa Tiểu Bình say rượu, lại còn đi ra giữa lòng đường, phải gánh hết toàn bộ trách nhiệm, cảnh sát cũng chỉ có thể bảo hai bên tự thương lượng giải quyết với nhau.
Đám đông tụ tập hóng hớt ngày một đông. Hoa Nhụy muốn đi lại bị Lưu Đông gọi người tới chặn đường.
Cô ta đau khổ cầu xin.
“Xin anh thương xót cho tôi, chuyện bồi thường để sau hẵng nói được không? Bố tôi đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi phải đi xem thế nào. Ông ấy là người thân duy nhất của tôi, hu hu…”
“Mày chỉ có một người thân thì sao? Tao cũng chỉ có mỗi chiếc xe này thôi. Mày nhất định phải bồi thường cho tao, không thì đừng hòng rời đi nửa bước”.
Lưu Đông lạnh lùng nói.
Anh ta trông thấy bộ dạng tuyệt vọng tột độ của Hoa Nhụy, hai mắt bỗng sáng rực lên.