Đông Hoang Thần Vương
Chương 282
Chương 282
Hai tay Hoa Nhụy ôm ngực, bò dậy rồi nép người vào trong quầy lễ tân.
Cô ta ngước nhìn Trần Thiên Hạo.
Gương mặt đầy nước mắt gật đầu tỏ ý cảm ơn anh.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”.
Dứt lời, cô ta không kìm được nữa, ôm miệng khóc òa.
Thân hình của người phụ nữ này quả thực là rất quyến rũ.
Trần Thiên Hạo hơi ngây người.
Tiền Cẩm Lâm bước lên trước kéo anh lại rồi liếc mắt lườm anh một cái.
“Đồ h4o sắc!”
Tiền Cẩm Lâm khó chịu nói.
Lúc này Trần Thiên Hạo mới sực tỉnh, vội cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho Hoa Nhụy.
“Khoác áo của tôi đi”.
Hoa Nhụy thật thà chất phác, lưỡng lự một lát rồi mới nhận lấy chiếc áo khoác lên người.
Vóc người Trần Thiên Hạo cao ráo nên áo khoác của anh cũng rất rộng, sau khi khoác lên không chỉ che được hết thân trên mà còn che được cả một phần th4n dưới của cô ta.
Chí nhất cũng đủ để che đi những chỗ nhạy cảm.
Mấy nhân viên kinh doanh bị đánh vừa rồi chắc chắn sẽ không chịu nổi cục tức này.
Bọn họ lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ đến.
Mãnh Quân ngã sõng soài dưới đất, cả người đau ê ẩm, lổm ngổm bò dậy gọi điện thoại cứu trợ.
Khắp vùng quanh đây ai mà chẳng biết đến tiếng tăm lẫy lừng của Mãnh Quân chứ.
Vả lại, hắn ta cũng có nhà họ Chu – gia tộc hạng hai ở Nam Thành chống lưng.
Vậy nên, đừng nói là khu ngoại ô Nam Thành, đến cả thành phố Nam Thành cũng chẳng ai dám tùy tiện động đến hắn ta.
Rất nhanh sau đó, một nhóm bảo vệ xông đến.
Khoảng hơn hai mươi người.
Hoa Nhụy bị dọa đến nỗi mặt mày biến sắc.
Cô ta biết rõ đối phương vì cô nên mới đắc tội với đám người này.
Cô ta cũng thầm biết hôm nay bọn họ lành ít dữ nhiều, để không khiến ân nhân coi thường, cô ta quyết định bước ra khỏi quầy lễ tân.
Cô ta đi đến trước mặt Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm, người vẫn đang run.
Giọng cô ta run, hơi khàn.
“Chuyện hôm nay cũng tại tôi cả, phiền các anh bảo vệ nể tình tôi, bỏ qua cho hai vị khách này”.
Đội trưởng nhóm bảo vệ liếc nhìn Hoa Nhụy một cái.
“Hoa Nhụy, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô mau tránh ra đi”.
Hoa Nhụy lắc đầu.
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, nếu cô không tránh ra thì đừng trách chúng tôi không khách sáo đấy”.