Đông Hoang Thần Vương
Chương 22 22 Quý Nhân Hay Quên Chuyện!
“Trần Thiên Hạo đến rồi”.
Người giúp việc nhà họ Lưu gào lên thông báo, trái tim mọi người lập tức siết chặt vì căng thẳng.
Đám người nhao nhao nhìn ra cánh cổng đang rộng mở của đại viện.
Một bóng người cao lớn sải bước đi vào.
Hai mắt anh sáng rực như đuốc, gương mặt cương nghị, bộ vest màu đen bó sát trên người, tôn lên dáng người khỏe khoắn, cơ bắp cuồn cuộn.
Mỗi một bước đi của anh đều vang dội như tiếng chuông gõ thẳng vào lòng mọi người.
Bên cạnh anh là Lưu Tiểu Nguyệt dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, tràn đầy lo lắng.
Phía sau là Chu Tước mặc toàn thân đen tuyền.
Tiếp nữa là Lưu Cảnh Minh đang xoắn xuýt tay chân.
“Tiếc thật.
Nếu thằng nhóc trong đội quân Đông Hoang này sinh ra trong nhà họ Lưu thì tốt biết mấy”.
Lưu Bá Thiên nhìn sang với ánh mắt tán thưởng.
“Lưu Cảnh Minh, đồ khốn kiếp nhà ông còn có mặt mũi bò về hả? Cút ra ngoài cho tôi”, Lưu Mỹ Lệ trông thấy Lưu Cảnh Minh xuất hiện, cơ thể đẫy đà tức thì xông tới giơ tay định đánh người.
“Cút!”
Trần Thiên Hạo sầm mặt quát ầm lên.
Dọa bà ta sợ sệt vội vàng lùi lại, toàn thân run rẩy, hai mắt căm hận nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Minh.
“Trần Thiên Hạo, cậu to mồm phết đấy”, Lưu Bá Thiên tức giận đập bàn.
“Hừ!”
Sau khi đi vào đại viện.
Anh chợt dừng bước, giậm chân một cái khiến tất cả như có ảo giác đất trời rung chuyển.
Ánh mắt của anh lạnh như băng.
Quét qua đám người.
Cuối cùng dừng lại trên mặt Tiền Quán Bằng, trong mắt anh lóe lên tia sáng sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng về phía ông ta.
“Nhà họ Tiền chỉ là lũ tép riu.
Đợi tôi giải quyết xong nhà họ Lưu sẽ đến lượt các ông”.
Ông ta sợ run người, cuống quýt quay đi né tránh ánh mắt của anh.
“Châu Minh, ông cũng tới trợ giúp nhà họ Lưu sao?”, anh liếc nhìn Châu Minh rồi hỏi.
Bấy giờ Châu Minh đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, chỉ có thể xua tay liên tục phủ nhận.
“Không không, tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi”.
Thấy cảnh tượng này, Lưu Bá Thiên thầm thấy kinh hãi.
Lão ta vốn định mượn danh tiếng của nhà họ Tiền và nhà họ Châu để uy hiếp Trần Thiên Hạo.
Nhưng xem ra, hai lão cáo già này gặp anh như chuột thấy mèo vậy.
Rốt cuộc anh có năng lực gì?
Lòng tin ngút trời của lão ta bắt đầu bị lung lay.
“Nói nhảm ít thôi, mang thư của chiến thần đến chưa?”
Lưu Bá Thiên nhếch miệng cười lạnh chất vấn.
Thoáng chốc, toàn bộ người nhà họ Lưu đều trưng ra vẻ mặt châm chọc đợi xem kịch hay.
Có mấy người còn không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ranh con ngông cuồng, mau lấy ra đi”.
“Đi lính mấy năm mà làm như mình vô địch thế giới không bằng”.
Tiền Quán Bằng nở nụ cười giễu cợt.
“Tiền Cẩm, cháu thấy chưa hả? Con bé kia chính là vợ tương lai của con đấy”.
“Thấy xinh không?”
Thằng ngốc đầu nhọn hoắt ngồi cạnh ông ta chảy nước dãi rề rề lập tức vui sướng vỗ tay bồm bộp.
“Xinh quá, xinh quá”.
Lưu Tiểu Nguyệt rùng mình vội vàng chạy ra sau lưng Trần Thiên Hạo.
Hốc mắt cô đỏ bừng.
“Thiên Hạo, em không muốn lấy tên ngốc kia đâu”.
Trần Thiên Hạo cười lạnh một tiếng.
Dịu dàng nói.
“Tiểu Nguyệt, em quên lời anh nói rồi à?”
“Có anh ở đây, không phải sợ!”
Anh nắm chặt bàn tay đã ướt sũng mồ hôi của cô rồi rảo bước đi tới trước bàn nơi Lưu Thiên Bá đang ngồi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh rút ra một bước thư mới tinh từ trong ngực.
Mạnh mẽ ném xuống mặt bàn vuông.
“Chiến thần Đông Hoang!”
Bốn chữ lớn ở trên mặt bì thư, nét bút mạnh mẽ.
Tựa như vũng bùn chói lóa khiến người ta chỉ cần nhìn qua một cái đã bị lún sâu vào trong không thoát ra nổi.
Đám người khiếp sợ thốt lên.
Trong mắt Lưu Thiên Bá cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Mà lại có thể có được thư viết tay của chiến thần Đông Hoang!
Thật không thể tin nổi!
Lão ta hoàn toàn không ngờ tới!
Gương mặt của lão ta trở nên cực kỳ khó coi.
Lão ta run rẩy mở thư ra xem.
Từng chữ viết đập thẳng vào mắt lão ta.
Khiến cả người lão ta run lẩy bẩy, sắc mặt xám xịt.
“Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
Lão ta cảm thấy tim mình quặn thắt.
Cơn đau nhói từ lồng ngực khiến mặt mũi lão ta trở nên nhợt nhạt.
“Ông không có tư cách được biết”, giọng điệu của anh vô cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt hờ hững liếc nhìn Lưu bá Thiên.
“Sao hả? Bức thư này có vấn đề gì không?”
“Tôi không biết”, lão ta lắc đầu, ánh mắt ngờ nghệch.
Đúng thật là lão ta không biết.
Lão ta làm gì có cơ hội được nhìn thấy chữ viết tay của chiến thần Đông Hoang cơ chứ?
Chỉ có điều, nét chữ trong bức thư này giống hệt trong bức tranh chữ “Dòng họ công thần”.
Nhất là sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ nét bút này, đây không phải thứ mà người bình thường có thể bắt chước được.
“Nếu đã không biết thì không xứng có được thư của chiến thần Đông Hoang”.
Trần Thiên Hạo dứt khoát cướp thư về.
Hai mắt tóe ra tia lửa giận dữ nhìn chằm chằm Lưu Bá Thiên.
“Tôi đã hoàn thành yêu cầu của ông”.
“Bây giờ đến lượt ông hoàn thành lời hứa”.
“Từ nay trở đi, ông không có tư cách quyết định số phận của Tiểu Nguyệt”.
“Ông có ý kiến gì không?”
Đám người im thin thít.
Không thể nghĩ ra được lời gì phản bác.
Lưu Bá Thiên liếc nhìn Tiền Quán Bằng, thấy ông ta không nói lời nào.
Vẻ mặt lão ta tràn đầy bất đắc dĩ.
“Được, tôi hứa với cậu”.
Nghe thấy thế, anh khẽ nhếch môi nở nụ cười.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh anh rưng rưng nước mắt.
Vui suýt bật khóc!
Cô ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông đã cho cô chỗ dựa vững chắc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô tận.
Đời này có người tốt như anh bầu bạn, cô không còn mong muốn gì nữa.
Bao nhiêu khổ sở nhẫn nhục chịu đựng suốt mấy năm qua đều đáng giá.
Giờ phút này ở đại viện nhà họ Lưu.
Khí thế hai bên hoàn toàn nghiêng về một phía.
Một mình Trần Thiên Hạo gây áp lực lên mấy chục người nhà họ Lưu, khiến bọn họ không dám thở mạnh.
Anh thật sự quá bá đạo!
“Từ nay về sau tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Lưu Tiểu Nguyệt, mấy người có thể đi được rồi”.
Lưu Bá Thiên bất lực cất giọng nói.
“Đi?”
Trần Thiên Hạo lớn tiếng chất vấn, cả người tỏa ra một luồng khí thế hùng mạnh.
“Làm sao, cậu còn muốn gì nữa”, lão ta giật mình ngẩng đầu, mặt mũi hằm hằm nhìn về phía anh.
Trong lòng dậy sóng.
“Ông đúng là quý nhân hay quên chuyện”.
“Còn một chuyện nữa, ông phải từ bỏ chức gia chủ nhà họ Lưu.
Từ nay trở đi gia chủ nhà họ Lưu sẽ là Tiểu Nguyệt”.
Nghe thấy anh nói những lời này, đám người nhà họ Lưu lập tức bùng nổ.
Không thể tiếp tục nhẫn nhịn sự ngang ngược của anh nữa.
“Trần Thiên Hạo, mày đừng có được voi đòi tiên”.
“To mồm phết nhỉ, còn dám bắt ông cụ từ bỏ chức vị”.
“Chẳng qua Lưu Tiểu Nguyệt cũng chỉ là một đứa con hoang, có tư cách gì leo lên vị trí chủ gia tộc họ Lưu?”
Bọn họ giận dữ nhao nhao mắng chửi, định giơ tay giơ chân đánh hội đồng Trần Thiên Hạo.
.