Đông Hoang Thần Vương
Chương 215
Chương 215
Trần Thiên Hạo không thèm ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, anh dùng mũi chân ấn lên thanh kiếm trên xác của võ sĩ áo trắng đã chết, dùng lực đá mạnh một cái.
“Phịch!”
Hệt như một luồng sáng, xuyên thủng bụng của tên võ sĩ áo trắng đang chìm đắm trong tuyệt vọng và không cam tâm.
Võ sĩ áo trắng mất mạng, ngã gục xuống đất.
Còn chưa đầy một phút, bốn vị võ sĩ áo trắng với nhị đao kiếm pháp đều bị chém chết.
Trần Thiên Hạo trầm tư, anh lấy chân đá áo của võ sĩ áo trắng, nhìn thấy ký hiệu đầu sói quen thuộc đó, lửa giận trong lòng anh càng thêm sục sôi.
Trên con đường sỏi đá mọc đầy cỏ dại.
Chỉ trong chốc lát lại trở nên yên tĩnh đến lạ.
Rất rõ ràng, những võ sĩ này đều không phải dạng vừa.
Mục đích bọn họ bắt Lưu Tiểu Nguyệt e là đều vì muốn dụ anh đến đây.
Cuối con đường là cổng của một đại viện.
Cánh cổng đã được mở, Trần Thiên Hạo không chút sợ hãi, sải bước đi vào trong.
Đại viện um tùm cỏ dại, rộng khoảng năm trăm mét vuông.
Ngôi nhà trước mắt không phải là nhà đất bên đường như ban nãy, mà được xây bằng gỗ khắc hình rồng phượng, điều này cho thấy chủ nhà này trước đây cũng rất tao nhã.
Trước cổng nhà.
Một người đàn ông đeo mặt nạ trắng, mặc bộ vest trắng nho nhã, chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo.
Ở cửa ngôi nhà phía sau lưng hắn là Lưu Tiểu Nguyệt và Tiền Cẩm Lâm đang bị trói, nằm rạp trên đất không biết còn sống hay đã chết.
Ở bên cạnh hai cô, Kẻ Ác bị nhốt trong một cái lồng sắt, một bên mắt đã bị chọc mù, máu tươi chảy ra từ mắt đã khô thành các vệt máu đáng sợ.
Cùng lúc đó.
Trên nóc nhà có tiếng bước chân đi nhanh thoăn thoắt “lộc cộc” vang đến, chẳng mấy chốc cả đại viện đã bị các võ sĩ áo trắng bao vây kín.
“Cậu chính là Trần Thiên Hạo à?”
Người chắp tay sau lưng đó nhìn Trần Thiên Hạo qua chiếc mặt nạ, giọng nói chua chát như cái chiêng vỡ.
“Không sai, ông là thủ lĩnh của Ám Dạ sao?”
Trần Thiên Hạo không chút sợ hãi, đanh giọng nói.
Người đó bật cười, không trực tiếp trả lời.
“Trần Thiên Hạo, cá nhân tôi cũng rất coi trọng cậu vì cậu có thể khiến Kẻ Ác trung thành phục tùng mình. Thực ra, tôi định mời cậu gia nhập vào tổ chức Ám Dạ”.
“Dù gì thì cũng không tin được Kẻ Ác nữa rồi”.
“Để tôi ở Nam Thành nghe theo lệnh của ông, giết người kiếm sống à?”
Trần Thiên Hạo không kìm được mà cười lớn.
Anh đường đường là chiến thần, sao lại có thể để mắt đến Ám Dạ được chứ.
Ánh mắt người mặc áo trắng đó bỗng trở nên phiền muộn, có lẽ là tiếng cười của Trần Thiên Hạo đã khiến hắn cảm thấy bị chế nhạo.
“Đó là suy nghĩ của cá nhân tôi, nhưng có một vài người lại không mong muốn có sự tồn tại của cậu đấy”.
Hắn buông thõng tay xuống.
“Cá nhân tôi rất trọng dụng người tài nhưng cũng chẳng còn cách nào nữa”.
Hắn vừa quay người thì trên nóc nhà có khoảng bốn mươi, năm mươi võ sĩ mặc áo trắng, nhún người nhảy xuống sân.
Bọn họ bao vây quanh Trần Thiên Hạo, giơ kiếm Nhật ra rồi chậm rãi áp sát.
“Á!”
Trong lồng sắt, Kẻ Ác nghe thấy tiếng của Trần Thiên Hạo, tỉnh lại sau cơn hôn mê, vẫy vùng điên cuồng trong lồng sắt, muốn thoát ra ngoài.
Hắn cắn răng r3n rỉ.
“Ông, ông phải chết!”
Đôi mắt sau chiếc mặt nạ của người đàn ông mặc áo trắng lóe lên một tia hung ác, hắn lấy chân giẫm mạnh lên mười ngón tay đang bám trên lồng sắt của Kẻ Ác.