Đồng Hồ Bẫy Rập
Chương 39 Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 11
Sau khi Tư Nam đi theo Tư Tuyên Dương lấy hai thùng dầu tử thi về, dọc theo đường đi thường thường nôn khan, ghê tởm đến nổi tái mặt, đi đường tựa bay, giống như đạp trên bông.
Sắc mặt của Tư Tuyên Dương tốt hơn chút, nhưng cũng không quá đẹp.
Bọn họ dù sao cũng là người xã hội hiện tại, cho dù đã trải hai ba dị thế giới kỳ ảo như vậy, năng lực thích ứng cũng tương đối mạnh, nhưng trước sau cũng chưa có khả năng hoàn toàn tập thành quen.
Đặc biệt là do giả thiết đặc biệt của thế giới, thi hố nơi này kinh tởm hơn rất nhiều so với thi hố trong cổ thành trước kia, thi thể tiết khí như bóng cao su, phù du dính trên da người, nhăn dúm, ngâm mình trong mỡ hòa tan thành dầu tử thi, tanh tưởi tận trời, giòi bọ loạn bò, tâm người không có phòng bị chợt gặp được tình cảnh này, ngay cả bữa ăn đêm qua cũng có thể nhổ ra.
Úc Sâm xa xa thấy sắc mặt xanh trắng của Tư Tuyên Dương, có chút lo lắng đón tiếp: "Ổn không?"
Bước chân của Tư Tuyên Dương một chút cũng không chậm lại, mục đích minh xác bước nhanh về phía anh, không nói một lời, một tay ôm lấy anh, cái mũi đặt trên cổ anh đột nhiên hít một hơi.
Úc Sâm bị hắn hít đến phát ngứa, cười khanh khách hai tiếng, nhìn mặt khóc tang của Tư Nam, vỗ vỗ phía sau lưng Tư Tuyên Dương, giúp hắn thuận khí: "Ngửi cái gì? Thuộc tính của em là chó sao?"
Tư Tuyên Dương ôm sát người, đầu vùi vào chiếc cổ có mùi thơm ngọt như bôi mật kia không muốn rời đi, ồm ồm nói: "Em đang tinh lọc hệ hô hấp của em."
Một bên là em trai ruột mình nhìn từ nhỏ đến lớn, một bên là anh em tốt nhiều năm của mình, lúc này bản thân mình khô cằn đứng bên cạnh, ngược lại giống người ngoài nhìn bọn họ khanh khanh ta ta, Tư Nam cũng không biết nên đau xót ai, tâm ngạnh đến khó chịu, không rảnh lo Lạc Vũ đang ở bên cạnh, cái đầu to bự đưa lên: "Tôi cũng muốn tinh lọc! Tôi cũng muốn ngửi! Úc ca cho tôi ngửi ngửi!"
“Lăn qua một bên đi!” Tư Tuyên Dương phảng phất như bạo long bị xâm lấn lãnh địa nháy mắt tạc mao, khuỷu tay dùng sức kéo, đem người hất bay hai mét.
“......!Em thật quá đáng Tư Tuyên Dương!” Tư Nam lảo đảo đứng vững, bắt đầu lên tiếng gào to, “Trong khoảng thời gian này em vẫn luôn nhìn anh không vừa mắt, đừng cho là anh không biết! Dựa vào cái gì đối xử với anh như vậy! Anh đã làm cái gì! Dựa vào cái gì dựa vào cái gì!?"
Người khởi xướng Úc Sâm chột dạ sờ sờ mũi, anh đương nhiên biết vì cái gì, nếu không phải anh trước đó giả mạo chị dâu thao tác quá lẳng lơ lưu lại bóng ma quá sâu với Tư Tuyên Dương, Tư Tuyên Dương cũng không đến mức đạp văng Tư Nam theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng Tư Nam hoàn toàn chẳng hay biết gì, chỉ biết thái độ của Tư Tuyên Dương đối với anh ngày càng không tốt, cắn răng, ngẩng đầu buông lời hung ác: “Em chờ đó cho anh! Sau khi trở về anh sẽ nói chuyện em cong cho mẹ biết! Để bà ấy thu thập em! Em đừng nghĩ toàn thân mà lui! Ông đây trải qua ba lần bị đánh, em cũng phải trải qua!"
“......”
Không biết vì chột dạ hay thẹn thùng, mặt Úc Sâm khó có được mà hiện lên một tia ửng đỏ.
- ------------------------------------
Lúc xế chiều, quản gia đến truyền lời, nói là nơi ăn bữa tối của Úc Sâm được an bài chỗ khác, không cùng chỗ với những người khác.
Úc Sâm hoảng hốt một thoáng, phút chốc nhớ đến câu Lance nói bên tai anh vào tối hôm qua kia ——‘Giữ lại để ngày mai cùng tôi nhập quan ngủ say là tốt nhất, chắc là coi anh thành bữa ăn cuối cùng, kéo vào trong quan tài tiêu khiển trước khi ngủ say.
Tư Tuyên Dương nháy mắt đổi sắc: “Tôi có thể cùng đi không?”
Quản gia âm trắc trắc châm biếm: “Chỉ có hắn mới có thể vào, hương vị các người không tốt, chỉ cần ngốc trong đại sảnh."
Tư Tuyên Dương nắm chặt tay: “Nếu tôi một hai phải cùng anh ấy đi thì sao?"
Quản gia nhếch môi cười, lộ ra lợi màu đỏ tươi: “Vậy hiện tại cậu sẽ phải chết!"
Mắt thấy không khí dần lạnh thấu xương, Úc Sâm bỗng chốc che phía trước hắn, cười với quản gia: "Anh bạn nhỏ chỉ hỏi một vấn đề mà thôi, hà tất nghiêm túc như vậy, tôi biết rồi, đợi chút sẽ theo bà đi."
“Hiện tại phải đi.” Quản gia đứng ở cửa không nhúc nhích, ngữ khí cường thế.
Úc Sâm đưa lưỡi chạm vào hàm trong, mặt vô biểu tình chăm chú nhìn bà ta một lát, lại bỗng nhiên thả lỏng cười: "Vậy bà đợi tôi tắm rửa trước, tôi mới từ bên ngoài về, trên tay dính bùn, chờ lát nữa mạo phạm Lance, khiến hắn không vui, phỏng chừng hắn cũng sẽ không khiến bà vui."
Biểu tình của quản gia vặn vẹo dữ tợn trong chớp mắt, âm ngoan nhìn chằm chằm anh: "Tôi đứng ở đây chờ cậu."
“Xin cứ tự nhiên.”
Úc Sâm mỉm cười đóng cửa, cửa vừa đóng, biểu tình trên mặt liền suy sụp xuống: "Mẹ nó, anh là con của quỷ tuyển sao? Âm hồn bất tán như vậy."
Tư Tuyên Dương nắm chặt cổ tay của anh, giọng nói dồn dập: “Anh không thể đi!”
“Không thể không đi bảo bối!” Úc Sâm thở dài, “Ai có thể biết hắn lần này sau khi ngủ say, quan tài sẽ biến mất ở nơi nào, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, làm không tốt chúng ta sẽ ngốc ở lâu đài cổ này đến nửa đời, anh ngược lại không muốn mỗi ngày đều ăn thịt bò không chín."
"Nhưng tình huống thân thể anh hiện tại căn bản không phải đối thủ của hắn!" Tư Tuyên Dương tức giận đấm một quyền vào bàn, "Anh lúc này chạy hai bước thở dốc nửa ngày, nếu đến lúc đó gặp nguy hiểm, chúng em không thể kịp thời đuổi đến, vậy....."
Hậu quả kia hắn không dám nghĩ.
Úc Sâm nhìn hắn càng sốt ruột, mình ngược lại càng lãnh tỉnh, cười duỗi tay, vừa nhéo vừa niết mặt hắn, như nặn cục bột: "Đừng sợ, em cũng biết, người vô lương tâm như anh, khẳng định trước tiên phải bảo đảm mình an toàn, mới tìm cơ hội giết hắn, nếu thật sự không thành công, cả đời ngốc ở nơi quỷ quái này với em anh cũng chịu."
"........!Đừng cậy mạnh, có nguy hiểm nhớ gọi."
Tư Tuyên Dương vẫn rất không vừa lòng, đẩy tay anh, thử độ ấm trên người Úc Sâm, lại trái xoa phải niết nhìn cơ bắp, còn đem người xem thành con quay mà xoay tại chỗ hai vòng, từ trên xuống dưới kiểm tra mấy lần, sau đó dưới vẻ mặt ngốc ngốc của Úc Sâm, không nhẹ không nặng đẩy anh một cái, khi nhìn thấy Úc Sâm không chút nào bố trí phòng vệ, mềm như bông ngã vào đệm giường, hung hăng nhíu mày.
"Anh xem, đẩy anh liền ngã, một chút sức lực cũng không có."
Đây không phải vô nghĩa sao? Em xoay anh vài vòng đến chóng mặt! Úc Sâm trừng mắt, lời nói bật thốt ra: "Đó là bởi vì trước mặt em chân anh dễ mềm, em đây còn không biết nguyên nhân sao?”
“......!Loại thời điểm này đừng câu dẫn em.”
Úc Sâm ngượng ngùng cười cười: “Là bản năng.”
......!
Mãi luôn do dự, Úc Sâm vẫn lựa chọn khoác bên trong kiện áo choàng liền mũ hồng nhạt làm bằng sa có được ngay ngày đầu.
Tuy rằng không biết tác dụng cụ thể, nhưng anh cảm thấy vẫn tốt hơn so với không mặc.
Chỉ là chiếc áo này nhìn giống nữ trang, mặc vào cảm giác quái quái.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tư Tuyên Dương, bực bội trong lòng Úc Sâm đạt đỉnh điểm: "Quái dị đến vậy sao? Em đến nhìn cũng không nhìn anh một cái."
Tư Tuyên Dương ho khan một tiếng: “......!Không quái dị, rất, rất xinh đẹp.”
Đặc biệt là sau khi vận áo khoác lên, che lấp phần lớn sa, nhìn một chút cũng không nương, nhưng chỗ cổ áo lộ ra một chút sa hồng nhạt nhẹ nhàng dịu dàng che cổ, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
khuôn mặt như được vẽ tỉ mĩ phác họa thành, hắc bạch phân minh, sạch sẽ thuần túy, lộ ra một u hương mát lạnh.
Tư Tuyên Dương mặc dù không có thiên tính của Vampire, cũng biết một ngụm cắn xuống kia hương vị có bao nhiêu thuần mỹ.
Hắn cười khổ một tiếng: “Làm sao bây giờ? Hình như em ngày càng không muốn cho anh đi."
Úc Sâm nghiêng đầu, học nụ cười tà mị của tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, hưng phấn dùng sức in lên môi Tư Tuyên Dương một chiếc hôn: "Sợ gì, chờ anh về, không cần Tư Nam ngốc kia cáo trạng, anh trực tiếp đến cửa cầu hôn với ba mẹ en!"
Tư Tuyên Dương nhịn không được bật cười: “Chờ trở về, trước tiên anh vẫn nên chữa khỏi chiếc đầu dưa kia của anh đi!"
......!
Mở cửa, quản gia âm trầm kia quả nhiên còn đứng ở cửa, thấy anh ra, mới nghiêng người qua bên cạnh: "Đi theo tôi."
Úc Sâm nhéo tay Tư Tuyên Dương, hít sâu một hơi, buông tay ra, đi theo sau quản gia, bên trong túi áo khoác, thánh giá bạc nhọn cộm hắn sinh đau.
Nơi quản gia dẫn anh đến là tầng thứ bốn của lâu đài cổ, đây cũng là gian phòng duy nhất trước đó bọn họ chưa đi vào.
Cửa phòng mở ra, một mùi hương lạnh lẽo sâu thẳm hợp với mùi tanh ngọt nháy mắt tràn ngập xoang mũi Úc Sâm.
Theo động tác quản gia chậm rãi châm lửa từng ngọn nến trên giá cắm, toàn cảnh phòng dần dần có thể thấy rõ.
Quan cảm lớn nhất chính là diện tích cực kỳ lớn, cơ hồ chiếm phân nửa diện tích tầng bốn, cửa sổ cũng nhiều, nhưng đều bị bức màn dày nặng che lấp ánh sáng ngoài cửa sổ, trong phòng rất trống trải, thứ duy nhất được gọi là đồ vật, đó là giường tròn lớn ở giữa, đại khái mười người ngủ cũng không chật, chiếc màn đỏ thẳm của của giường tầng tầng lớp lớp buông xuống từ trần nhà, đệm giường rất mềm, mềm như có thể chôn người vào.
Không thấy được quan tài, lòng Úc Sâm có chút chùng xuống.
Quản gia thắp hết tất cả ngọn nến, nói với anh: "Cậu chờ ở đây." Sau đó không quay đầu lại mà ra cửa.
Úc Sâm do dự một chút, đi đến cạnh cửa, nắm lấy then cửa thoáng dùng sức.
Lại không khóa?
Anh kéo cửa ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
—— Cầu thang thông lầu 3 với lầu 4 đã không thấy bóng dáng, trong không gian này, hiện tại ngoại trừ căn phòng, cũng chỉ còn ba mặt tường xám xịt trầm mặc.
Anh bị nhốt, bị cô lập.
Anh chậm rãi lui về phòng, ngồi xuống mép giường mềm đến tựa hồ muốn lún xuống, đối diện mặt tường treo một bộ tranh sơn dầu sặc sỡ, mặt trên là hai thân thể trắng bóng giao triền.
Đôi mắt của Úc Sâm sâu thẳm, nỗi lòng vừa chuyển, hàm răng cắn môi dưới hơi dùng sức, cắn lớn chút vết khô nứt vốn đã có miệng vết thương nhỏ, giọt máu đỏ thẳm dính bên môi, làm nổi bật mặt tái nhợt như tuyết, giữa ánh nến sâu kín hiện ra một vẻ đẹp nhiếp nhân tâm phách.
Mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt tràn ngập tản ra giữa căn phòng trống trải.
Ngoài phòng sắc trời dần tối, một vòng trăng tròn màu đỏ như ẩn như hiện, chậm rãi bò từ ngọn cây đến phía chân trời.
Tiếng giày da mềm từ xa đến gần, cửa phòng cạch một tiếng vang lên, hơi thở lạnh lẽo nháy mắt như thủy triều thổi quét Úc Sâm..