Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 345
Cô vẫn không muốn làm cho anh lo lắng.
"Vậy em còn đi làm cái gì!"
Cái cô này, mang giày cao gót đau chân cũng không nói sao?!
Lệ Tước Phong duỗi thẳng cánh tay một phen nắm lấy cổ tay của cô, đem cô kéo vào trong lòng, cúi người tháo giày cao gót trên chân cô toàn bộ quăng sang một bên. Lập tức ôm lấy cô đi về phía trước, động tác mang theo mãnh liệt bá đạo.
......
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm vào trong ngực theo cửa sau rời khỏi phòng trưng bày, tài xế đã sớm chờ bên ngoài vội vàng mở cửa xe, "Lệ tổng."
Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải vào trong xe, nâng hai chân của cô lên gác qua trên đầu gối của mình, bá đạo vén váy của cô lên để lộ ra hai chân của cô. Tay Lệ Tước Phong cầm chân trắng nõn mượt mà của cô cẩn thận xem xét có bầm hay không.
Cái cô này, một khắc cũng không làm cho người ta bớt lo, hắn đi lấy cho cô ly nước trái cây mà thôi, cô có thể cùng Sở Thế Tu ôm nhau......
Hắn nhìn thấy không tức giận mới là lạ!
Cố Tiểu Ngải thu hồi chân, ngồi ngay ngắn ở một bên, trên mặt một mảnh im lặng.
Tay Lệ Tước Phong cứng đờ giữa không trung, ngực bực bội muốn đánh người để phát tiết, "Cố Tiểu Ngải, rốt cuộc em nghĩ anh ra sao?! Tên họ Sở kia đều áp vào trên người em, anh không thể đánh hắn được à?!"
Bây giờ cô là vì Sở Thế Tu mà tức giận với hắn sao?!
Cô đối với hắn thì có nhiều quy định như vậy, trước kia không cho phép hắn tiếp xúc ăn nằm với người khác phái, cô ghen ngược, cùng Sở Thế Tu trở nên thân mật như vậy, bây giờ còn vì Sở Thế Tu giận hắn?!
"Tạm thời em không muốn nói chuyện với anh." Cố Tiểu Ngải không muốn cùng hắn khắc khẩu, lạnh nhạt nói, tựa vào ghế xe nhắm mắt lại.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong u ám trừng mắt cô, mạnh mẽ áp đến chỗ ngồi của cô, theo cách cưỡng bức hôn môi lưỡi của cô.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, tay muốn phản kháng đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặc hơn, lưỡi hắn ở trong miệng cô hấp thu hương vị của cô, mạnh mẽ nhưng không có kỹ xảo, môi nặng nề mà đè nặng cô, hôn cô có vài phần đau.
"Đừng......"
Cố Tiểu Ngải bất mãn giãy dụa, theo bản năng muốn cắn hắn, bỗng nhiên nghĩ đến mình bị bệnh lại không dám, chỉ có thể tùy ý để Lệ Tước Phong trên môi mình tàn sát bừa bãi.
Lệ Tước Phong dùng sức hôn cô, đem toàn bộ ngọt ngào của cô đều cuốn lấy, cái lưỡi của cô bị bắt cùng hắn đan xen, diễn ra một màn hôn đến kịch liệt......
Hai tay Cố Tiểu Ngải để trong ngực kiên cố của hắn, đẩy như thế nào cũng đều không ra.
Lệ Tước Phong hôn cường thế tới cực điểm, điên cuồng mà chà đạp môi của cô, đem tất cả sự tức giận cùng ghen tị đều phát tiết lên nụ hôn này.
Cố Tiểu Ngải dần dần không muốn phản kháng, trầm mặc nhắm mắt lại, tùy ý để hắn làm xằng làm bậy......
Nhìn cô không giãy dụa không phản kháng, Lệ Tước Phong tức giận không muốn làm to chuyện, ngực cực kỳ khó chịu, từ trên người cô ngồi xuống, một quyền hung hăng đánh mạnh vào cửa kính xe, "Phanh ——"
Cảm giác được hắn rời đi, Cố Tiểu Ngải chậm rãi mở mắt ra, hờ hững nhìn về phía bóng dáng hắn hung ác nham hiểm, vuốt ve môi mình bị hôn đến sưng phù, Cố Tiểu Ngải ngồi trầm mặc, đều không có nói cái gì.
"Phanh ——"
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong lại đập vào cửa kính xe.
Trong xe không khí im lặng đến quỷ dị, tài xế thật cẩn thận lái xe ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong một mình xuống xe đi vào trong biệt thự.
"Cố tiểu thư." Tài xế thay Cố Tiểu Ngải mở cửa xe.
Cố Tiểu Ngải nhìn một đôi chân trần của mình, xấu hổ nhìn tài xế cười cười, "Có thể phiền toái giúp tôi lấy đôi giày tới đây không?"
"Được...... Lệ tổng?"
Một cái bóng bao phủ xuống, Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên chống lại tầm mắt Lệ Tước Phong âm trầm thịnh nộ, Lệ Tước Phong ôm cô từ trong xe đi ra......
Cái tên này, không phải đã muốn đi một mình vào trong nhà rồi sao.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc tùy ý để Lệ Tước Phong ôm đi vào biệt thự, Lệ Tước Phong cũng không còn nói chuyện nữa.
Lệ Tước Phong bỏ cô trên sô pha, mang theo một chút thật cẩn thận, mắt lại hung hăng trừng mắt cô, lớn tiếng quát, "Tôi đi tắm!"
"......"
Nói xong, Lệ Tước Phong cũng không quay đầu lại chạy lên lầu.
Cố Tiểu Ngải ngồi một mình ở trên sô pha nhìn hai chân mình, dùng tay xoa xoa. Hôm nay tay chân không lực, không biết cô có thể sống quá sáu tháng hay không......
Còn có Bảo Bảo trong bụng, nếu hôm nay không có Sở Thế Tu giúp đỡ cô, cô đột nhiên ngã như vậy, Bảo Bảo cũng có thể không còn nữa......
Cô giống như đã muốn không có tư cách để chăm sóc đứa bé này nữa.
Bây giờ có phải cô nên ngồi xe lăn rồi hay không? Nếu không đứa bé này làm sao giữ được......
Cố Tiểu Ngải ôm bụng của mình, bụng của cô đã muốn hơi hơi thay đổi rồi: nhô ra, tiểu sinh mạng này đang trưởng thành......
"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư."
Bảo mẫu bưng một ly sữa đi đến bên cạnh cô, ánh mắt tỏa sáng, kỳ quái hỏi, "Cố tiểu thư đã cùng ba hòa giải rồi sao?"
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía bà, "Bảo mẫu cũng biết chuyện này sao?"
Lệ Tước Phong đã sớm an bài hết rồi sao?
"Đúng vậy, lúc ấy các người còn ở H thị, Lệ tiên sinh gọi điện thoại trở về dặn dò tôi cùng Võ Giang an bài”. Bảo mẫu cao hứng phấn chấn nói, "Thế nào, thế nào rồi?"
Thế nào......
Không xong rồi, hôm nay triển lãm tranh này...... làm cho cô cùng Lệ Tước Phong cãi nhau.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu xuống, trầm mặc không nói gì.
Nhìn bộ dáng của cô, nụ cười trên mặt bảo mẫu dần dần suy sụp xuống, "Lệ tiên sinh biết Cố tiểu thư rất trọng cha của mình, cho nên mới an bài riêng...... xảy ra sai lầm gì sao?"
Bảo mẫu hỏi thật sự là rất nghiêm túc.
"Tôi biết Lệ Tước Phong có ý tốt." Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía bảo mẫu, trong mắt có chút chua sót, "Nhưng chỉ bởi vì cố ý an bài, căn bản không phải xuất từ thực tâm của ba......"
Bởi vì Lệ Tước Phong có ý tốt, làm cho cô cảm giác mình giống như là mính sắp chết vậy, cho nên Lệ Tước Phong muốn hoàn thành tâm nguyện của cô.
Cô hẳn là nên cảm động......
Cô cũng không biết tại sao mình phản ứng kịch liệt như vậy.
"Khẳng định ba cô tất nhiên là thật tâm." Bảo mẫu thấy thế ngồi vào bên cạnh cô nói an ủi, tay nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giống như bậc trưởng bối.
"Tôi thực sự yêu ba tôi, đúng là bởi vì dạng này, tôi mới không thể tha thứ, huống hồ là do ba nể mặt mũi Lệ Tước Phong mới có thể đến, điểm này tôi không thể chấp nhận." Cố Tiểu Ngải nói, chớp chớp mắt chua xót, "Lệ Tước Phong không rõ thân tình, thân tình không thể làm giả được."
"Lệ tiên sinh làm sao có thể không rõ thân tình." Giọng điệu Bảo mẫu tăng len, "Lệ tiên sinh rất trọng thân tình."
"Hắn cùng cha sao? Bọn họ có thân tình sao?" Cố Tiểu Ngải thản nhiên hỏi, hắn cùng cha hắn là cặp cha con khác thường mà đã cô chứng kiến qua rồi.
"Cố tiểu thư đối với Lệ tiên sinh hiểu lầm rất nhiều." Bảo mẫu nói.
"Hiểu lầm?"
"Lệ tiên sinh...... Không thích Lệ lão gia, thậm chí thực sự chán ghét, thực sự rất chán ghét."
"Tôi biết." Cố Tiểu Ngải đồng ý lời bảo mẫu nói, làm gì có người nào lại kêu ba mình bằng lão già......
"Nếu nói Lệ tiên sinh chán ghét Lệ lão gia, không bằng nói Lệ tiên sinh chán ghét chính là mình." Bảo mẫu thở ra thật dài, nhìn Cố Tiểu Ngải tiếp tục nói, "Cô có nghe Lệ tiên sinh nhắc tới mẹ của cậu ấy chưa?"
Chán ghét chính mình?
Cố Tiểu Ngải lắc đầu, "Cho tới bây giờ không có nghe anh ấy nhắc tới, mẹ anh ấy ở châu Âu sao?"
Bỗng nhiên nghe bảo mẫu nói đến mẹ Lệ Tước Phong mẫu thân, Cố Tiểu Ngải có một chút hứng thú.
Cố Tiểu Ngải chỉ nghe qua giọng nói của Lệ lão gia, mà Lệ phu nhân đúng là chưa nghe qua...... Hẳn là một phụ nữ xinh đẹp, nếu không thì làm sao sinh ra Lệ Tước Phong với gương mặt làm đảo điên chúng sinh như vậy được chứ.
Lệ Tước Phong này vừa kiêu ngạo, tính tình lại nóng nảy, hơn hết vẫn là cặn bã chết đi được.
......
"Không. Mẹ của Lệ tiên sinh cho tới bây giờ chưa đi qua châu Âu." Bảo mẫu muốn tiếp tục nói tiếp, lại nghẹn lời, mới bắt đầu đề cập đến câu chuyện, bảo mẫu đã muốn rơi nước mắt.
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn bà, tay rút khăn tay đưa cho bảo mẫu, "Bà làm sao vậy?"
Trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt.
Cố Tiểu Ngải hiểu được lời bảo mẫu nói...... không phải là một chuyện vui vẻ gì. Tâm bỗng nhiên trong lúc đó chìm xuống theo.
"Lúc Lệ tiên sinh học trung học đã phát sinh ra ba chuyện lớn. Một là tính tình cậu ấy đại biến, thứ nhì là Lệ gia phái người đến đón mẹ con bọn họ quay về châu Âu...... Còn có một sự kiện, mẹ cậu ấy ở trước mắt cậu ấy nhảy lầu tự sát." Bảo mẫu chảy nước mắt nói.
Nhảy lầu tự sát?!
Ở trước mắt hắn nhảy lầu tự sát?!
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, đột nhiên nhớ tới hình ảnh mình đi theo cậu nhận thi thể, vải trắng xốc lên, cậu liền bịt kín mắt của cô.
Sau đó cô nghe được giọng nức nở của một người đàn ông, là cậu.
Trong nháy mắt đó, Cố Tiểu Ngải cảm giác mình giống như bị choáng váng, đẩy tay cậu ra để gặp mẹ, cậu lại cố gắng che mắt của cô, nghẹn ngào nói, "Tiểu Ngải ngoan, Tiểu Ngải ngoan, chờ mẹ con hóa trang lại rồi nhìn...... Chờ mẹ con hóa trang lại rồi nhìn......"
Lúc đo, mình căn bản không chịu nghe, cố gắng giãy mở tay cậu ra, cô thấy được mẹ lạnh như băng nằm đó, hình ảnh kia...... đời này cô cũng đều quên không được.
Trí nhớ quá mức khắc sâu.
Mẹ Lệ Tước Phong cũng...... nhảy lầu tự sát.
Vì sao bọn họ đều phải lựa chọn phương thức này chấm dứt tánh mạng của mình...... có cái gì quan trọng hơn mạng sống của mình sao?
Vì sao muốn tàn nhẫn chấm dứt chính mình, mà đem thống khổ lưu lại cho người khác?!
Còn người sống so với người chết đi thống khổ nhiều lắm.
......
"Vì sao?" Cố Tiểu Ngải cong gập hai đầu gối lại ngồi ở trên sô pha hỏi.
Mẹ cô là vì chuyện ngoại tình, cửa nát nhà tan mới bi quan lựa chọn tự sát. Còn mẹ Lệ Tước Phong thì sao? Lại vì cái gì......
Vì sao đều phải bỏ lại đứa con vất vả nuôi lớn.
"Mẹ Lệ tiên sinh lúc quen biết Lệ lão gia cũng không biết Lệ lão gia là nhân vật nào, càng không biết ông ấy đã kết hôn. Sau đó, một mình bà ấy sinh Lệ tiên sinh vất vả nuôi lớn......" Bảo mẫu rưng rưng nói, "Tôi ở bên cạnh nhà bà ấy, cho nên Lệ tiên sinh là tôi nhìn lớn lên."
Cố Tiểu Ngải vẫn biết bảo mẫu theo Lệ Tước Phong rất nhiều năm, Lệ Tước Phong đối với bảo mẫu cũng không giống đối với người hầu cùng vệ sĩ khác, muốn đánh nhau liền đánh, coi như có một chút tôn trọng......
Cho dù bảo mẫu nói gì đó không thuận hắn, Lệ Tước Phong trừ bỏ hô to gọi nhỏ hai câu, sẽ không có hành động quá mức với bảo mẫu.
"Sau đó thì sao?"
Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Sau đó, lúc Lệ tiên sinh học trung học, Lệ lão gia phái người đón bọn họ trở về. Lệ tiên sinh muốn trở về, Lệ phu nhân không muốn đi làm vợ bé cho người ta, hai người tranh chấp thật lâu......" Gọng Bảo mẫu run run nói, "Sau đó...... Sau đó Lệ phu nhân liền lên tầng cao nhất......"
"......"
"Lúc ấy, cảnh sát còn chưa có đến, chúng tôi đều chạy lên khuyên bà ấy. Lệ tiên sinh năm ấy mới mười sáu, mười bảy tuổi, bị bà ấy làm cho sợ hãi liền quỳ gối nơi đó, đau khổ cầu xin bà ấy không nên nhảy lầu, nói mình không đi nữa......" Bảo mẫu nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, nước mắt một đường rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ che miệng lại, chỉ là tưởng tượng ra hình ảnh kia, khiến cho cô nhịn không được kinh hãi lắm rồi.
......
"Đến bây giờ, chuyện đó tôi còn nhớ rõ rành mạch." Bảo mẫu dùng khăn tay lau khô nước mắt nói, "Lệ tiên sinh quỳ gối bên cạnh cầu xin mẹ của cậu ấy, mẹ cậy ấy hỏi, không phải con rất muốn quay về nhà họ Lệ làm thiếu gia kiêu ngạo sao?"
......
"Lệ tiên sinh nói, con không làm, mẹ, mẹ xuống đi, con van cầu mẹ xuống đi, con sẽ không theo bọn họ đi nữa, con đã lớn như vậy rồi, lập tức có thể kiếm tiền nuôi sống mẹ, mẹ có thể dựa vào con trai mẹ...... Con van cầu mẹ xuống đi, mẹ đừng mặc kệ con......" Bảo mẫu nhớ lại tình cảnh năm đó, nước mắt rơi càng rơi thêm, giọng nói cực kỳ run......
......
Nước mắt từ trong hốc mắt Cố Tiểu Ngải rớt xuống, cô chưa bao giờ biết Lệ Tước Phong còn có một giai đoạn như vậy.
"Vậy em còn đi làm cái gì!"
Cái cô này, mang giày cao gót đau chân cũng không nói sao?!
Lệ Tước Phong duỗi thẳng cánh tay một phen nắm lấy cổ tay của cô, đem cô kéo vào trong lòng, cúi người tháo giày cao gót trên chân cô toàn bộ quăng sang một bên. Lập tức ôm lấy cô đi về phía trước, động tác mang theo mãnh liệt bá đạo.
......
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm vào trong ngực theo cửa sau rời khỏi phòng trưng bày, tài xế đã sớm chờ bên ngoài vội vàng mở cửa xe, "Lệ tổng."
Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải vào trong xe, nâng hai chân của cô lên gác qua trên đầu gối của mình, bá đạo vén váy của cô lên để lộ ra hai chân của cô. Tay Lệ Tước Phong cầm chân trắng nõn mượt mà của cô cẩn thận xem xét có bầm hay không.
Cái cô này, một khắc cũng không làm cho người ta bớt lo, hắn đi lấy cho cô ly nước trái cây mà thôi, cô có thể cùng Sở Thế Tu ôm nhau......
Hắn nhìn thấy không tức giận mới là lạ!
Cố Tiểu Ngải thu hồi chân, ngồi ngay ngắn ở một bên, trên mặt một mảnh im lặng.
Tay Lệ Tước Phong cứng đờ giữa không trung, ngực bực bội muốn đánh người để phát tiết, "Cố Tiểu Ngải, rốt cuộc em nghĩ anh ra sao?! Tên họ Sở kia đều áp vào trên người em, anh không thể đánh hắn được à?!"
Bây giờ cô là vì Sở Thế Tu mà tức giận với hắn sao?!
Cô đối với hắn thì có nhiều quy định như vậy, trước kia không cho phép hắn tiếp xúc ăn nằm với người khác phái, cô ghen ngược, cùng Sở Thế Tu trở nên thân mật như vậy, bây giờ còn vì Sở Thế Tu giận hắn?!
"Tạm thời em không muốn nói chuyện với anh." Cố Tiểu Ngải không muốn cùng hắn khắc khẩu, lạnh nhạt nói, tựa vào ghế xe nhắm mắt lại.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong u ám trừng mắt cô, mạnh mẽ áp đến chỗ ngồi của cô, theo cách cưỡng bức hôn môi lưỡi của cô.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, tay muốn phản kháng đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặc hơn, lưỡi hắn ở trong miệng cô hấp thu hương vị của cô, mạnh mẽ nhưng không có kỹ xảo, môi nặng nề mà đè nặng cô, hôn cô có vài phần đau.
"Đừng......"
Cố Tiểu Ngải bất mãn giãy dụa, theo bản năng muốn cắn hắn, bỗng nhiên nghĩ đến mình bị bệnh lại không dám, chỉ có thể tùy ý để Lệ Tước Phong trên môi mình tàn sát bừa bãi.
Lệ Tước Phong dùng sức hôn cô, đem toàn bộ ngọt ngào của cô đều cuốn lấy, cái lưỡi của cô bị bắt cùng hắn đan xen, diễn ra một màn hôn đến kịch liệt......
Hai tay Cố Tiểu Ngải để trong ngực kiên cố của hắn, đẩy như thế nào cũng đều không ra.
Lệ Tước Phong hôn cường thế tới cực điểm, điên cuồng mà chà đạp môi của cô, đem tất cả sự tức giận cùng ghen tị đều phát tiết lên nụ hôn này.
Cố Tiểu Ngải dần dần không muốn phản kháng, trầm mặc nhắm mắt lại, tùy ý để hắn làm xằng làm bậy......
Nhìn cô không giãy dụa không phản kháng, Lệ Tước Phong tức giận không muốn làm to chuyện, ngực cực kỳ khó chịu, từ trên người cô ngồi xuống, một quyền hung hăng đánh mạnh vào cửa kính xe, "Phanh ——"
Cảm giác được hắn rời đi, Cố Tiểu Ngải chậm rãi mở mắt ra, hờ hững nhìn về phía bóng dáng hắn hung ác nham hiểm, vuốt ve môi mình bị hôn đến sưng phù, Cố Tiểu Ngải ngồi trầm mặc, đều không có nói cái gì.
"Phanh ——"
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong lại đập vào cửa kính xe.
Trong xe không khí im lặng đến quỷ dị, tài xế thật cẩn thận lái xe ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong một mình xuống xe đi vào trong biệt thự.
"Cố tiểu thư." Tài xế thay Cố Tiểu Ngải mở cửa xe.
Cố Tiểu Ngải nhìn một đôi chân trần của mình, xấu hổ nhìn tài xế cười cười, "Có thể phiền toái giúp tôi lấy đôi giày tới đây không?"
"Được...... Lệ tổng?"
Một cái bóng bao phủ xuống, Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên chống lại tầm mắt Lệ Tước Phong âm trầm thịnh nộ, Lệ Tước Phong ôm cô từ trong xe đi ra......
Cái tên này, không phải đã muốn đi một mình vào trong nhà rồi sao.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc tùy ý để Lệ Tước Phong ôm đi vào biệt thự, Lệ Tước Phong cũng không còn nói chuyện nữa.
Lệ Tước Phong bỏ cô trên sô pha, mang theo một chút thật cẩn thận, mắt lại hung hăng trừng mắt cô, lớn tiếng quát, "Tôi đi tắm!"
"......"
Nói xong, Lệ Tước Phong cũng không quay đầu lại chạy lên lầu.
Cố Tiểu Ngải ngồi một mình ở trên sô pha nhìn hai chân mình, dùng tay xoa xoa. Hôm nay tay chân không lực, không biết cô có thể sống quá sáu tháng hay không......
Còn có Bảo Bảo trong bụng, nếu hôm nay không có Sở Thế Tu giúp đỡ cô, cô đột nhiên ngã như vậy, Bảo Bảo cũng có thể không còn nữa......
Cô giống như đã muốn không có tư cách để chăm sóc đứa bé này nữa.
Bây giờ có phải cô nên ngồi xe lăn rồi hay không? Nếu không đứa bé này làm sao giữ được......
Cố Tiểu Ngải ôm bụng của mình, bụng của cô đã muốn hơi hơi thay đổi rồi: nhô ra, tiểu sinh mạng này đang trưởng thành......
"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư."
Bảo mẫu bưng một ly sữa đi đến bên cạnh cô, ánh mắt tỏa sáng, kỳ quái hỏi, "Cố tiểu thư đã cùng ba hòa giải rồi sao?"
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía bà, "Bảo mẫu cũng biết chuyện này sao?"
Lệ Tước Phong đã sớm an bài hết rồi sao?
"Đúng vậy, lúc ấy các người còn ở H thị, Lệ tiên sinh gọi điện thoại trở về dặn dò tôi cùng Võ Giang an bài”. Bảo mẫu cao hứng phấn chấn nói, "Thế nào, thế nào rồi?"
Thế nào......
Không xong rồi, hôm nay triển lãm tranh này...... làm cho cô cùng Lệ Tước Phong cãi nhau.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu xuống, trầm mặc không nói gì.
Nhìn bộ dáng của cô, nụ cười trên mặt bảo mẫu dần dần suy sụp xuống, "Lệ tiên sinh biết Cố tiểu thư rất trọng cha của mình, cho nên mới an bài riêng...... xảy ra sai lầm gì sao?"
Bảo mẫu hỏi thật sự là rất nghiêm túc.
"Tôi biết Lệ Tước Phong có ý tốt." Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía bảo mẫu, trong mắt có chút chua sót, "Nhưng chỉ bởi vì cố ý an bài, căn bản không phải xuất từ thực tâm của ba......"
Bởi vì Lệ Tước Phong có ý tốt, làm cho cô cảm giác mình giống như là mính sắp chết vậy, cho nên Lệ Tước Phong muốn hoàn thành tâm nguyện của cô.
Cô hẳn là nên cảm động......
Cô cũng không biết tại sao mình phản ứng kịch liệt như vậy.
"Khẳng định ba cô tất nhiên là thật tâm." Bảo mẫu thấy thế ngồi vào bên cạnh cô nói an ủi, tay nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giống như bậc trưởng bối.
"Tôi thực sự yêu ba tôi, đúng là bởi vì dạng này, tôi mới không thể tha thứ, huống hồ là do ba nể mặt mũi Lệ Tước Phong mới có thể đến, điểm này tôi không thể chấp nhận." Cố Tiểu Ngải nói, chớp chớp mắt chua xót, "Lệ Tước Phong không rõ thân tình, thân tình không thể làm giả được."
"Lệ tiên sinh làm sao có thể không rõ thân tình." Giọng điệu Bảo mẫu tăng len, "Lệ tiên sinh rất trọng thân tình."
"Hắn cùng cha sao? Bọn họ có thân tình sao?" Cố Tiểu Ngải thản nhiên hỏi, hắn cùng cha hắn là cặp cha con khác thường mà đã cô chứng kiến qua rồi.
"Cố tiểu thư đối với Lệ tiên sinh hiểu lầm rất nhiều." Bảo mẫu nói.
"Hiểu lầm?"
"Lệ tiên sinh...... Không thích Lệ lão gia, thậm chí thực sự chán ghét, thực sự rất chán ghét."
"Tôi biết." Cố Tiểu Ngải đồng ý lời bảo mẫu nói, làm gì có người nào lại kêu ba mình bằng lão già......
"Nếu nói Lệ tiên sinh chán ghét Lệ lão gia, không bằng nói Lệ tiên sinh chán ghét chính là mình." Bảo mẫu thở ra thật dài, nhìn Cố Tiểu Ngải tiếp tục nói, "Cô có nghe Lệ tiên sinh nhắc tới mẹ của cậu ấy chưa?"
Chán ghét chính mình?
Cố Tiểu Ngải lắc đầu, "Cho tới bây giờ không có nghe anh ấy nhắc tới, mẹ anh ấy ở châu Âu sao?"
Bỗng nhiên nghe bảo mẫu nói đến mẹ Lệ Tước Phong mẫu thân, Cố Tiểu Ngải có một chút hứng thú.
Cố Tiểu Ngải chỉ nghe qua giọng nói của Lệ lão gia, mà Lệ phu nhân đúng là chưa nghe qua...... Hẳn là một phụ nữ xinh đẹp, nếu không thì làm sao sinh ra Lệ Tước Phong với gương mặt làm đảo điên chúng sinh như vậy được chứ.
Lệ Tước Phong này vừa kiêu ngạo, tính tình lại nóng nảy, hơn hết vẫn là cặn bã chết đi được.
......
"Không. Mẹ của Lệ tiên sinh cho tới bây giờ chưa đi qua châu Âu." Bảo mẫu muốn tiếp tục nói tiếp, lại nghẹn lời, mới bắt đầu đề cập đến câu chuyện, bảo mẫu đã muốn rơi nước mắt.
......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn bà, tay rút khăn tay đưa cho bảo mẫu, "Bà làm sao vậy?"
Trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt.
Cố Tiểu Ngải hiểu được lời bảo mẫu nói...... không phải là một chuyện vui vẻ gì. Tâm bỗng nhiên trong lúc đó chìm xuống theo.
"Lúc Lệ tiên sinh học trung học đã phát sinh ra ba chuyện lớn. Một là tính tình cậu ấy đại biến, thứ nhì là Lệ gia phái người đến đón mẹ con bọn họ quay về châu Âu...... Còn có một sự kiện, mẹ cậu ấy ở trước mắt cậu ấy nhảy lầu tự sát." Bảo mẫu chảy nước mắt nói.
Nhảy lầu tự sát?!
Ở trước mắt hắn nhảy lầu tự sát?!
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, đột nhiên nhớ tới hình ảnh mình đi theo cậu nhận thi thể, vải trắng xốc lên, cậu liền bịt kín mắt của cô.
Sau đó cô nghe được giọng nức nở của một người đàn ông, là cậu.
Trong nháy mắt đó, Cố Tiểu Ngải cảm giác mình giống như bị choáng váng, đẩy tay cậu ra để gặp mẹ, cậu lại cố gắng che mắt của cô, nghẹn ngào nói, "Tiểu Ngải ngoan, Tiểu Ngải ngoan, chờ mẹ con hóa trang lại rồi nhìn...... Chờ mẹ con hóa trang lại rồi nhìn......"
Lúc đo, mình căn bản không chịu nghe, cố gắng giãy mở tay cậu ra, cô thấy được mẹ lạnh như băng nằm đó, hình ảnh kia...... đời này cô cũng đều quên không được.
Trí nhớ quá mức khắc sâu.
Mẹ Lệ Tước Phong cũng...... nhảy lầu tự sát.
Vì sao bọn họ đều phải lựa chọn phương thức này chấm dứt tánh mạng của mình...... có cái gì quan trọng hơn mạng sống của mình sao?
Vì sao muốn tàn nhẫn chấm dứt chính mình, mà đem thống khổ lưu lại cho người khác?!
Còn người sống so với người chết đi thống khổ nhiều lắm.
......
"Vì sao?" Cố Tiểu Ngải cong gập hai đầu gối lại ngồi ở trên sô pha hỏi.
Mẹ cô là vì chuyện ngoại tình, cửa nát nhà tan mới bi quan lựa chọn tự sát. Còn mẹ Lệ Tước Phong thì sao? Lại vì cái gì......
Vì sao đều phải bỏ lại đứa con vất vả nuôi lớn.
"Mẹ Lệ tiên sinh lúc quen biết Lệ lão gia cũng không biết Lệ lão gia là nhân vật nào, càng không biết ông ấy đã kết hôn. Sau đó, một mình bà ấy sinh Lệ tiên sinh vất vả nuôi lớn......" Bảo mẫu rưng rưng nói, "Tôi ở bên cạnh nhà bà ấy, cho nên Lệ tiên sinh là tôi nhìn lớn lên."
Cố Tiểu Ngải vẫn biết bảo mẫu theo Lệ Tước Phong rất nhiều năm, Lệ Tước Phong đối với bảo mẫu cũng không giống đối với người hầu cùng vệ sĩ khác, muốn đánh nhau liền đánh, coi như có một chút tôn trọng......
Cho dù bảo mẫu nói gì đó không thuận hắn, Lệ Tước Phong trừ bỏ hô to gọi nhỏ hai câu, sẽ không có hành động quá mức với bảo mẫu.
"Sau đó thì sao?"
Cố Tiểu Ngải hỏi.
"Sau đó, lúc Lệ tiên sinh học trung học, Lệ lão gia phái người đón bọn họ trở về. Lệ tiên sinh muốn trở về, Lệ phu nhân không muốn đi làm vợ bé cho người ta, hai người tranh chấp thật lâu......" Gọng Bảo mẫu run run nói, "Sau đó...... Sau đó Lệ phu nhân liền lên tầng cao nhất......"
"......"
"Lúc ấy, cảnh sát còn chưa có đến, chúng tôi đều chạy lên khuyên bà ấy. Lệ tiên sinh năm ấy mới mười sáu, mười bảy tuổi, bị bà ấy làm cho sợ hãi liền quỳ gối nơi đó, đau khổ cầu xin bà ấy không nên nhảy lầu, nói mình không đi nữa......" Bảo mẫu nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, nước mắt một đường rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ che miệng lại, chỉ là tưởng tượng ra hình ảnh kia, khiến cho cô nhịn không được kinh hãi lắm rồi.
......
"Đến bây giờ, chuyện đó tôi còn nhớ rõ rành mạch." Bảo mẫu dùng khăn tay lau khô nước mắt nói, "Lệ tiên sinh quỳ gối bên cạnh cầu xin mẹ của cậu ấy, mẹ cậy ấy hỏi, không phải con rất muốn quay về nhà họ Lệ làm thiếu gia kiêu ngạo sao?"
......
"Lệ tiên sinh nói, con không làm, mẹ, mẹ xuống đi, con van cầu mẹ xuống đi, con sẽ không theo bọn họ đi nữa, con đã lớn như vậy rồi, lập tức có thể kiếm tiền nuôi sống mẹ, mẹ có thể dựa vào con trai mẹ...... Con van cầu mẹ xuống đi, mẹ đừng mặc kệ con......" Bảo mẫu nhớ lại tình cảnh năm đó, nước mắt rơi càng rơi thêm, giọng nói cực kỳ run......
......
Nước mắt từ trong hốc mắt Cố Tiểu Ngải rớt xuống, cô chưa bao giờ biết Lệ Tước Phong còn có một giai đoạn như vậy.
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo