Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 259
Lệ Tước Phong với một đôi chân dài rảo bước tiến vào biệt thự, bọn vệ sĩ dẫn một ông lão đầu bạc đến trước mặt hắn, Võ Giang ở một bên nói, "Lệ tổng, không có Cố tiểu thư, chỉ tìm được người này."
Lệ Tước Phong nhìn liếc mắt đồng phục quản gia trên người ông lão một cái, lạnh lùng hỏi, "Quản gia sao?"
"Phải" chú Hách đứng thẳng tắp, chỉ có sợ hãi trong mắt tiết lộ tâm tình của ông.
"Lập tức gọi điện thoại cho Sở Thế Tu, hỏi hắn ở đâu!"
Lệ Tước Phong ngồi vào trên sô pha, lạnh nhạt nói, vẻ mặt hung ác nham hiểm cùng vẻ cao cao tại thượng không được xía vào, nhìn thiết kế hoa lệ chung quanh biệt thự, trong mắt lộ ý đố kỵ.
Cố Tiểu Ngải cùng họ Sở ở nơi này đã làm cái gì?!
Chú Hách không hề động, Võ Giang đứng ở một bên lập tức quát, "Không có nghe Lệ tổng nói sao?! Còn không mau gọi?!"
Võ Giang giơ nắm tay lên, chú Hách sợ hãi đi tới điện thoại bên cạnh Lệ Tước Phong, "Tôi gọi ngay."
Ngón tay chú Hách run run bấm điện thoại, không có tiếng chuông reo, sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền ra giọng nữ quen thuộc, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
Mặt Lệ Tước Phong càng thêm u ám.
Sở Thế Tu cũng tắt máy?!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong dùng một tay lấy điện thoại quăng trên mặt đất, giận tím mặt, "Họ Sở kia không có số điện thoại khác sao?!"
"Không có." Giọng chú Hách run run trả lời.
Cơn tức giận của Lệ Tước Phong càng sâu, trừng mắt một đám vệ sĩ đứng trong phòng, rống lớn nói, "Mẹ nó, nhìn ta làm cái gì?! Còn không đi tìm cho ta! Trước chủ nhật này nhất định phải tìm được cho ta!"
Hắn tuyệt đối không để cho tên Sở Thế Tu kia tuyên bố hôn sự vào chủ nhật này được!
*************************
Trong phòng ngủ của Sở Thế Tu tại Sở gia ——
Cố Tiểu Ngải nhìn dãy số với năm số 8 đuôi trên màn hình, sắc mặt khẽ biến thành u ám, cúp điện thoại.
Cô sẽ không nhận điện thoại của Lệ Tước Phong gì nữa, cũng sẽ không đi tiếp xúc hắn nữa.
Sở Thế Tu ôm cô thản nhiên hỏi, "Em có nói với chú Cố đang ở cùng với anh không?"
"Dạ rồi." Cố Tiểu Ngải gật đầu, cô đương nhiên sẽ xin phép với ba mình rồi, để ông ấy đỡ phải lo lắng.
"Tốt lắm." Sở Thế Tu lấy điện thoại của cô khóa máy, lại lấy điện thoại di động của mình tắt máy, mỉm cười nhìn cô, "Trước khi đến chủ nhật này, chúng ta đều không cần khởi động máy được không?"
Đến chủ nhật này, hai người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ rồi......
"Không mở máy?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Sở Thế Tu, "Ba em tìm không thấy sẽ sốt ruột lắm."
"Dùng điện thoại trong nhà gọi cho ông ấy là được rồi." Sở Thế Tu vuốt vuốt mái tóc dài của cô, từ trên giường đứng lên đem hai cái di động đều quăng vào tủ đầu giường, "Hai ngày nữa anh mua lại di động mới cho em."
Cố Tiểu Ngải hiểu được Sở Thế Tu có ý gì, đại khái theo phản ứng vừa rồi của cô, anh cũng biết dãy số kia là của ai......
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải thuận theo nói, kỳ thật mua lại bao nhiêu di động mới đều không có dùng, nếu Lệ Tước Phong thật muốn có số điện thoại của cô còn không dễ dàng sao?
"Ngải Ngải." Sở Thế Tu một lần nữa trở lại trên giường, nắm tay đeo nhẫn kim cương của cô, nhìn chăm chú vào cô nói, "Dù sao thì chủ nhật này chúng ta đều phải tuyên bố hôn sự, không bằng chúng ta đi đăng kí kết hôn trước được không?"
Đăng kí kết hôn trước?
"Có vẻ anh thật vội vàng?" Cố Tiểu Ngải không rõ nhìn anh chăm chú, "Anh đã quên chúng ta bị ba anh bắt về đây sao, anh sẽ không dễ dàng đi ra ngoài như vậy đâu."
Cùng lắm thì cô chỉ bị bác Sở nói vài câu nhục nhã, sau đó bị đuổi ra Sở gia.
Còn Sở Thế Tu...... bác Sở nhất định sẽ không để cho anh rời đi, bác Sở phản đối bọn họ như vậy, có thể sẽ không được tham dự ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty này nữa.
Chớ nói chi là trước mặt mọi người tuyên bố chuyện lớn hôn sự như vậy.
"Anh không ra được, vậy em ở đây cùng anh nha." Sở Thế Tu nói.
"Có nên nói trước với bác trai cùng bác gái chuyện hôn sự của chúng ta trước một tiếng hay không?" Đột nhiên ngay tại buổi lễ kỷ niệm tuyên bố, có lẽ hai người lớn thừa nhận không nổi......
"Nói lúc này chỉ để cho bọn họ có thời gian phá hỏng thôi, chúng ta tiền trảm hậu tấu thôi." Sở Thế Tu phủ quyết.
Anh không chấp nhận được chuyện gì ngoài ý muốn trong chuyện hôn sự của bọn họ.
Cửa phòng bị gõ hai cái, giọng một nữ giúp việc vang lên, "Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở lại."
Tâm tình Cố Tiểu Ngải trầm xuống, đối mặt bác trai cùng bác gái, cô lại có một trận đánh phải đánh rồi, còn phải có tâm lý vô cùng tốt chuẩn bị bị nhục mạ......
Cô không phải loại con gái có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bọn họ là ba mẹ của Sở Thế Tu, cô nhất định nhịn được.
Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu lộ ra một chút tươi cười như không có việc gì, Sở Thế Tu hôn lên trán của cô, "Đừng sợ, có anh rồi."
Nói xong, Sở Thế Tu nắm tay cô đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Còn chưa tới phòng khách, Cố Tiểu Ngải liền nghe được tiếng bác trai nghiêm túc căn dặn người khác làm việc, "Trong ngày đó phải tăng mạnh lực lượng bảo vệ gấp năm lần cho tôi, tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra."
"Ba, mẹ." Sở Thế Tu đi qua nói.
Một phụ nữ trung niên tao nhã ngồi bên cạnh Sở Thiên Minh, đúng là vợ của ông ấy.
"Bác trai, bác gái." Cố Tiểu Ngải tận lực làm cho mình có vẻ lễ phép một ít.
Bác gái cười cười, không có vẻ có thành kiến với cô, thân thiện chỉa chỉa sô pha đối diện, "Tiểu Ngải cũng đã lớn thành cô nương rồi, ngồi đi."
"Cám ơn bác gái."
Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ngồi vào trên sô pha đối diện bọn họ.
"Thế Tu, bây giờ có phải con vội vàng nói chuyện yêu đương quá hay không, đến ngay cả chuyện công ty cũng không quản? Con không biết hai ngày nữa sẽ là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty sao, con cũng không phụ giúp cái gì sao?!"
Sở Thiên Minh để điện thoại xuống lạnh lùng nhìn về phía Sở Thế Tu.
"Cha, là cha ngừng công việc của con." Sở Thế Tu vẻ mặt lạnh nhạt nói, "Cũng không phải con không muốn giúp."
"Ngày đó con phải tham dự cho cha, bên ngoài đã đồn đãi cha con chúng ta không hợp, phải đánh vỡ loại đồn đại này."
"Con sẽ tham dự." Sở Thế Tu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói.
"Con......" Sở Thiên Minh bỗng nhiên nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, lạnh nhạt nói, "Hai ngày này, cô sẽ ở lại nơi này, làm sao cũng không được đi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Sở Thiên Minh, lại nhìn Sở Thế Tu......
Tình tiết này không giống như trong tưởng tượng của cô.
Bác trai làm sao có thể đồng ý cho cô ở lại Sở gia?!
Ông ấy không phản đối cô cùng Sở Thế Tu ở cùng một chỗ nữa sao?!
"Bác trai......" Cố Tiểu Ngải đang muốn cự tuyệt, tay lại bị Sở Thế Tu đè lại, hắn tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, "Ở đây giúp anh đi."
"Nhưng......"
"Chỉ hai ngày này thôi được không? Anh sẽ ngủ ở phòng khách, anh sẽ không chạm vào em. Được không?"
"......"
Trong mắt Sở Thế Tu tràn đầy cầu xin, Cố Tiểu Ngải không lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu.
Trong lòng lại lộ một cõi bất an.
Cảm giác có chuyện gì đó không đúng lắm...... gần đây cô luôn có loại cảm giác này, thật giống như đến một cái mê cung và cô tìm không thấy lối ra......
Tại sao bác trai không có làm cho cô khó xử?
Đại khái là chuyện chuẩn bị ngày kỷ niệm rất bận rộn và gấp rút, bác trai lôi kéo Sở Thế Tu bàn về chuyện ngày kỷ niệm.
Một mình Cố Tiểu Ngải trở lại trong phòng ngủ của Sở Thế Tu, gọi điện thoại về nhà, "Ba, con ở tại Sở gia hai ngày có được không?"
"Ở Sở gia?" Cố Tân như là sớm dự đoán được cái gì nói, "Sở Thiên Minh yêu cầu sao?"
"Làm sao mà ba biết?"
"Đoán thôi, vậy ở đi." Cố Tân cũng có thái độ khác thường không có ngăn cô lại, "Đến ngày kỷ niệm của Sở gia, ba sẽ tới đón con."
"Con đi cùng với A Tu. Chúng con qua đón ba đi."
"Đến lúc đó rồi nói sau."
Ba Cố Tân cúp điện thoại.
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy có chút rối bời, trong lòng luôn có loại cảm giác là lạ, giống như sẽ phát sinh chuyện gì đó vậy......
Loại cảm giác này làm cô không yên và luôn bất an.
Lệ Tước Phong nhìn liếc mắt đồng phục quản gia trên người ông lão một cái, lạnh lùng hỏi, "Quản gia sao?"
"Phải" chú Hách đứng thẳng tắp, chỉ có sợ hãi trong mắt tiết lộ tâm tình của ông.
"Lập tức gọi điện thoại cho Sở Thế Tu, hỏi hắn ở đâu!"
Lệ Tước Phong ngồi vào trên sô pha, lạnh nhạt nói, vẻ mặt hung ác nham hiểm cùng vẻ cao cao tại thượng không được xía vào, nhìn thiết kế hoa lệ chung quanh biệt thự, trong mắt lộ ý đố kỵ.
Cố Tiểu Ngải cùng họ Sở ở nơi này đã làm cái gì?!
Chú Hách không hề động, Võ Giang đứng ở một bên lập tức quát, "Không có nghe Lệ tổng nói sao?! Còn không mau gọi?!"
Võ Giang giơ nắm tay lên, chú Hách sợ hãi đi tới điện thoại bên cạnh Lệ Tước Phong, "Tôi gọi ngay."
Ngón tay chú Hách run run bấm điện thoại, không có tiếng chuông reo, sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền ra giọng nữ quen thuộc, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
Mặt Lệ Tước Phong càng thêm u ám.
Sở Thế Tu cũng tắt máy?!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong dùng một tay lấy điện thoại quăng trên mặt đất, giận tím mặt, "Họ Sở kia không có số điện thoại khác sao?!"
"Không có." Giọng chú Hách run run trả lời.
Cơn tức giận của Lệ Tước Phong càng sâu, trừng mắt một đám vệ sĩ đứng trong phòng, rống lớn nói, "Mẹ nó, nhìn ta làm cái gì?! Còn không đi tìm cho ta! Trước chủ nhật này nhất định phải tìm được cho ta!"
Hắn tuyệt đối không để cho tên Sở Thế Tu kia tuyên bố hôn sự vào chủ nhật này được!
*************************
Trong phòng ngủ của Sở Thế Tu tại Sở gia ——
Cố Tiểu Ngải nhìn dãy số với năm số 8 đuôi trên màn hình, sắc mặt khẽ biến thành u ám, cúp điện thoại.
Cô sẽ không nhận điện thoại của Lệ Tước Phong gì nữa, cũng sẽ không đi tiếp xúc hắn nữa.
Sở Thế Tu ôm cô thản nhiên hỏi, "Em có nói với chú Cố đang ở cùng với anh không?"
"Dạ rồi." Cố Tiểu Ngải gật đầu, cô đương nhiên sẽ xin phép với ba mình rồi, để ông ấy đỡ phải lo lắng.
"Tốt lắm." Sở Thế Tu lấy điện thoại của cô khóa máy, lại lấy điện thoại di động của mình tắt máy, mỉm cười nhìn cô, "Trước khi đến chủ nhật này, chúng ta đều không cần khởi động máy được không?"
Đến chủ nhật này, hai người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ rồi......
"Không mở máy?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Sở Thế Tu, "Ba em tìm không thấy sẽ sốt ruột lắm."
"Dùng điện thoại trong nhà gọi cho ông ấy là được rồi." Sở Thế Tu vuốt vuốt mái tóc dài của cô, từ trên giường đứng lên đem hai cái di động đều quăng vào tủ đầu giường, "Hai ngày nữa anh mua lại di động mới cho em."
Cố Tiểu Ngải hiểu được Sở Thế Tu có ý gì, đại khái theo phản ứng vừa rồi của cô, anh cũng biết dãy số kia là của ai......
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải thuận theo nói, kỳ thật mua lại bao nhiêu di động mới đều không có dùng, nếu Lệ Tước Phong thật muốn có số điện thoại của cô còn không dễ dàng sao?
"Ngải Ngải." Sở Thế Tu một lần nữa trở lại trên giường, nắm tay đeo nhẫn kim cương của cô, nhìn chăm chú vào cô nói, "Dù sao thì chủ nhật này chúng ta đều phải tuyên bố hôn sự, không bằng chúng ta đi đăng kí kết hôn trước được không?"
Đăng kí kết hôn trước?
"Có vẻ anh thật vội vàng?" Cố Tiểu Ngải không rõ nhìn anh chăm chú, "Anh đã quên chúng ta bị ba anh bắt về đây sao, anh sẽ không dễ dàng đi ra ngoài như vậy đâu."
Cùng lắm thì cô chỉ bị bác Sở nói vài câu nhục nhã, sau đó bị đuổi ra Sở gia.
Còn Sở Thế Tu...... bác Sở nhất định sẽ không để cho anh rời đi, bác Sở phản đối bọn họ như vậy, có thể sẽ không được tham dự ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty này nữa.
Chớ nói chi là trước mặt mọi người tuyên bố chuyện lớn hôn sự như vậy.
"Anh không ra được, vậy em ở đây cùng anh nha." Sở Thế Tu nói.
"Có nên nói trước với bác trai cùng bác gái chuyện hôn sự của chúng ta trước một tiếng hay không?" Đột nhiên ngay tại buổi lễ kỷ niệm tuyên bố, có lẽ hai người lớn thừa nhận không nổi......
"Nói lúc này chỉ để cho bọn họ có thời gian phá hỏng thôi, chúng ta tiền trảm hậu tấu thôi." Sở Thế Tu phủ quyết.
Anh không chấp nhận được chuyện gì ngoài ý muốn trong chuyện hôn sự của bọn họ.
Cửa phòng bị gõ hai cái, giọng một nữ giúp việc vang lên, "Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã trở lại."
Tâm tình Cố Tiểu Ngải trầm xuống, đối mặt bác trai cùng bác gái, cô lại có một trận đánh phải đánh rồi, còn phải có tâm lý vô cùng tốt chuẩn bị bị nhục mạ......
Cô không phải loại con gái có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bọn họ là ba mẹ của Sở Thế Tu, cô nhất định nhịn được.
Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu lộ ra một chút tươi cười như không có việc gì, Sở Thế Tu hôn lên trán của cô, "Đừng sợ, có anh rồi."
Nói xong, Sở Thế Tu nắm tay cô đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Còn chưa tới phòng khách, Cố Tiểu Ngải liền nghe được tiếng bác trai nghiêm túc căn dặn người khác làm việc, "Trong ngày đó phải tăng mạnh lực lượng bảo vệ gấp năm lần cho tôi, tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra."
"Ba, mẹ." Sở Thế Tu đi qua nói.
Một phụ nữ trung niên tao nhã ngồi bên cạnh Sở Thiên Minh, đúng là vợ của ông ấy.
"Bác trai, bác gái." Cố Tiểu Ngải tận lực làm cho mình có vẻ lễ phép một ít.
Bác gái cười cười, không có vẻ có thành kiến với cô, thân thiện chỉa chỉa sô pha đối diện, "Tiểu Ngải cũng đã lớn thành cô nương rồi, ngồi đi."
"Cám ơn bác gái."
Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ngồi vào trên sô pha đối diện bọn họ.
"Thế Tu, bây giờ có phải con vội vàng nói chuyện yêu đương quá hay không, đến ngay cả chuyện công ty cũng không quản? Con không biết hai ngày nữa sẽ là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty sao, con cũng không phụ giúp cái gì sao?!"
Sở Thiên Minh để điện thoại xuống lạnh lùng nhìn về phía Sở Thế Tu.
"Cha, là cha ngừng công việc của con." Sở Thế Tu vẻ mặt lạnh nhạt nói, "Cũng không phải con không muốn giúp."
"Ngày đó con phải tham dự cho cha, bên ngoài đã đồn đãi cha con chúng ta không hợp, phải đánh vỡ loại đồn đại này."
"Con sẽ tham dự." Sở Thế Tu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói.
"Con......" Sở Thiên Minh bỗng nhiên nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, lạnh nhạt nói, "Hai ngày này, cô sẽ ở lại nơi này, làm sao cũng không được đi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Sở Thiên Minh, lại nhìn Sở Thế Tu......
Tình tiết này không giống như trong tưởng tượng của cô.
Bác trai làm sao có thể đồng ý cho cô ở lại Sở gia?!
Ông ấy không phản đối cô cùng Sở Thế Tu ở cùng một chỗ nữa sao?!
"Bác trai......" Cố Tiểu Ngải đang muốn cự tuyệt, tay lại bị Sở Thế Tu đè lại, hắn tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, "Ở đây giúp anh đi."
"Nhưng......"
"Chỉ hai ngày này thôi được không? Anh sẽ ngủ ở phòng khách, anh sẽ không chạm vào em. Được không?"
"......"
Trong mắt Sở Thế Tu tràn đầy cầu xin, Cố Tiểu Ngải không lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu.
Trong lòng lại lộ một cõi bất an.
Cảm giác có chuyện gì đó không đúng lắm...... gần đây cô luôn có loại cảm giác này, thật giống như đến một cái mê cung và cô tìm không thấy lối ra......
Tại sao bác trai không có làm cho cô khó xử?
Đại khái là chuyện chuẩn bị ngày kỷ niệm rất bận rộn và gấp rút, bác trai lôi kéo Sở Thế Tu bàn về chuyện ngày kỷ niệm.
Một mình Cố Tiểu Ngải trở lại trong phòng ngủ của Sở Thế Tu, gọi điện thoại về nhà, "Ba, con ở tại Sở gia hai ngày có được không?"
"Ở Sở gia?" Cố Tân như là sớm dự đoán được cái gì nói, "Sở Thiên Minh yêu cầu sao?"
"Làm sao mà ba biết?"
"Đoán thôi, vậy ở đi." Cố Tân cũng có thái độ khác thường không có ngăn cô lại, "Đến ngày kỷ niệm của Sở gia, ba sẽ tới đón con."
"Con đi cùng với A Tu. Chúng con qua đón ba đi."
"Đến lúc đó rồi nói sau."
Ba Cố Tân cúp điện thoại.
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy có chút rối bời, trong lòng luôn có loại cảm giác là lạ, giống như sẽ phát sinh chuyện gì đó vậy......
Loại cảm giác này làm cô không yên và luôn bất an.
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo