Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 22
Mỗi đêm?
Muốn cô hàng đêm đối với hung thần bạo ác này? Cô có thể hay không bị tra tấn đến ấm ức? Bệnh thần kinh sao?
Cố Tiểu Ngải đem cái nồi để một bên nói, "Không được, cậu tôi sẽ hoài nghi, tôi không thể mỗi đêm cũng không ở nhà."
Nếu cậu biết cô làm nhân tình của người khác, có thể ông ấy sẽ bất tỉnh.
Không được?
Hắn lần đầu tiên cho nữ nhân cái chìa khóa nhà, cô nói với hắn không được?
Cố Tiểu Ngải này thật không biết điều.
"Cố Tiểu Ngải, tôi không thích nghe lý do." Lệ Tước Phong nghiêm mặt nói, liếc mắt một cái bàn tản ra mùi cá, cô nhưng thật ra biết nấu ăn.
Từng là thiên kim tiểu thư lưu lạc đến nỗi giống một nữ giúp việc trong phòng bếp, đáng tiếc hắn chưa thấy qua quá trình cô thay đổi.
Vậy nhất định là một quá trình hả hê lòng người.
Thiên kim thanh cao nghèo túng thành một cô nương. . . . . . quần áo xinh xắn biến thành hàng giá rẻ, khí chất cao ngạo lại có thể trở thành bà nội trợ nấu cơm.
"Lệ Tước Phong, anh cũng đừng chỉ nghĩ đến mình, không có khả năng hàng đêm đều không về nhà, tôi tận lực phối hợp thời gian của anh không được sao?" Cố Tiểu Ngải cau mày nói, giọng điệu của cô là đang thương lượng, cô thực không muốn cùng hắn tranh chấp.
Dù sao mỗi lần tranh chấp kết cục đều là đầu hàng chịu thua, cô bắt chước ngoan bắt chước thông minh.
"Không được." Lệ Tước Phong trực tiếp phủ quyết.
Hắn bất kể cô tìm lấy cái cớ gì để ứng phó, hắn muốn thân cô tháng này, tâm đều chỉ có hắn Lệ Tước Phong.
Chinh phục một nữ nhân, có thể có nhiều gian nan vậy sao?
Làm cho cô không có thời gian nhớ thương nam nhân khác là được rồi.
Cố Tiểu Ngải cởi xuống tạp dề trên người, xoay người nhìn thẳng vào Lệ Tước Phong, mặt chân thật đáng tin, âm thanh hết sức êm ái, "Anh không thể bá đạo như vậy, tôi có thời gian không gian của chính mình."
Thanh âm của cô có loại nhu thuận độc đáo, đặc biệt cô cố ý làm cho êm dịu, nghe qua làm người ta không hiểu thư thái.
Cùng Lệ Tước Phong cứng chọi cứng là không được, cô chỉ có thể tạo một con đường riêng.
"Thời gian, không gian của cô giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." Lệ Tước Phong mi cũng không còn nâng một chút.
". . . . . ."
Đối mặt Lệ Tước Phong tài đại khí thô, Cố Tiểu Ngải đều không nói được một chữ, một đôi mắt trừng cực hạn.
"Không nói? Đồng ý?" Lệ Tước Phong trong mắt xẹt qua một chút đắc ý, hắn thật sự là yêu bộ dáng khuất phục của cô cực kỳ, mang chút quật cường, lại điềm đạm đáng yêu .
Một nam nhân tự đại đến cực điểm, cô cùng hắn căn bản tìm không thấy tiếng nói chung.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vẫn là tức giận đến một chữ đều nói không được.
Hắn đây là cái ánh mắt gì?
"Như thế nào? Sợ ta hạ độc?" Cố Tiểu Ngải càng thêm dũng khí, há miệng đã đem miếng cá cắn xuống.
Con cá này nếu Lệ Tước Phong, cô nhất định bắt hắn nấu cho, sau đó cắn hai cái. . . . . . Phun bỏ đi!
Cố Tiểu Ngải nhấm nuốt miếng cá, không có chú ý mình ăn cái bộ dáng gì có bao nhiêu mê hoặc, đôi môi lạnh nhạt dao động trái phải, nhiễm ra một chút ánh sáng màu.
Lệ Tước Phong mắt nhất thâm, đem cô áp đến trên bàn, hai tay đem cô hoàn toàn bao phủ ở trong ngực của mình, cúi đầu, hắn hôn môi của nàng.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn né tránh, Lệ Tước Phong một tay ôm hông của cô, một tay chế trụ gáy của cô hôn sâu sắc, nhiệt năng lưỡi ở miệng cô thay đổi hoàn toàn, đem miếng cá cho cuốn tới.
Dựa trên bàn lạnh lẽo cũng nhiệt độ cơ thể hắn đến tốt cùng, cá chua ngọt ở miệng hai người được phát huy cực hạn. . . . . .
Lệ Tước Phong hôn luôn luôn có loại cuồng vọng nuốt hết toàn bộ, Cố Tiểu Ngải thân mình dần dần mềm mại xuống dưới, hai tay không tự chủ được treo lên vai hắn, không lưu loát đáp lại hắn.
"Cố Tiểu Ngải, học được hô hấp." Nhìn chằm chằm cô ngăn cản phiếm hồng mặt, Lệ Tước Phong có chút buồn cười cười ra tiếng, nhận một nụ hôn dài mà ngay cả hô hấp cũng không .
Cái tên nam nhân A Tu kia, nhất định ngay cả miệng của cô chạm vào cũng chưa đụng tới rồi.
Thình lình, Cố Tiểu Ngải bị ôm lên ngồi trên bàn, tạp dề bị bỏ xuống, còn lại một chiếc áo len dệt kim trong chốc lát bị cởi bỏ nút thắt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tầm mắt mê loạn nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, Lệ Tước Phong cố ý tra tấn một chút một chút hôn xương quai xanh của cô, tay còn lại chính là ôm cô không hề động.
Có cái gì khô nóng trong thân thể kêu gào phát tiết, điều này làm cho cô càng thêm không thoải mái kêu lên, thanh âm là nhu hòa, "Lệ Tước Phong. . . . . ."
"Sao?" Lệ Tước Phong từ trước ngực cô ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhiễm sắc thái tình dục, một đôi môi mỏng trí mạng gợi cảm, thanh âm mất tiếng, cũng là không nhanh không chậm , "Như thế nào, muốn?"
Nam nhân này tưởng thượng liền thượng, làm gì tra tấn cô thuần túy phản ứng sinh lý. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi, Lệ Tước Phong xé xuống cà vạt của mình, nắm tay cô để trong ngực áo sơmi mình, "Giúp tôi cởi bỏ."
Muốn cô hàng đêm đối với hung thần bạo ác này? Cô có thể hay không bị tra tấn đến ấm ức? Bệnh thần kinh sao?
Cố Tiểu Ngải đem cái nồi để một bên nói, "Không được, cậu tôi sẽ hoài nghi, tôi không thể mỗi đêm cũng không ở nhà."
Nếu cậu biết cô làm nhân tình của người khác, có thể ông ấy sẽ bất tỉnh.
Không được?
Hắn lần đầu tiên cho nữ nhân cái chìa khóa nhà, cô nói với hắn không được?
Cố Tiểu Ngải này thật không biết điều.
"Cố Tiểu Ngải, tôi không thích nghe lý do." Lệ Tước Phong nghiêm mặt nói, liếc mắt một cái bàn tản ra mùi cá, cô nhưng thật ra biết nấu ăn.
Từng là thiên kim tiểu thư lưu lạc đến nỗi giống một nữ giúp việc trong phòng bếp, đáng tiếc hắn chưa thấy qua quá trình cô thay đổi.
Vậy nhất định là một quá trình hả hê lòng người.
Thiên kim thanh cao nghèo túng thành một cô nương. . . . . . quần áo xinh xắn biến thành hàng giá rẻ, khí chất cao ngạo lại có thể trở thành bà nội trợ nấu cơm.
"Lệ Tước Phong, anh cũng đừng chỉ nghĩ đến mình, không có khả năng hàng đêm đều không về nhà, tôi tận lực phối hợp thời gian của anh không được sao?" Cố Tiểu Ngải cau mày nói, giọng điệu của cô là đang thương lượng, cô thực không muốn cùng hắn tranh chấp.
Dù sao mỗi lần tranh chấp kết cục đều là đầu hàng chịu thua, cô bắt chước ngoan bắt chước thông minh.
"Không được." Lệ Tước Phong trực tiếp phủ quyết.
Hắn bất kể cô tìm lấy cái cớ gì để ứng phó, hắn muốn thân cô tháng này, tâm đều chỉ có hắn Lệ Tước Phong.
Chinh phục một nữ nhân, có thể có nhiều gian nan vậy sao?
Làm cho cô không có thời gian nhớ thương nam nhân khác là được rồi.
Cố Tiểu Ngải cởi xuống tạp dề trên người, xoay người nhìn thẳng vào Lệ Tước Phong, mặt chân thật đáng tin, âm thanh hết sức êm ái, "Anh không thể bá đạo như vậy, tôi có thời gian không gian của chính mình."
Thanh âm của cô có loại nhu thuận độc đáo, đặc biệt cô cố ý làm cho êm dịu, nghe qua làm người ta không hiểu thư thái.
Cùng Lệ Tước Phong cứng chọi cứng là không được, cô chỉ có thể tạo một con đường riêng.
"Thời gian, không gian của cô giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." Lệ Tước Phong mi cũng không còn nâng một chút.
". . . . . ."
Đối mặt Lệ Tước Phong tài đại khí thô, Cố Tiểu Ngải đều không nói được một chữ, một đôi mắt trừng cực hạn.
"Không nói? Đồng ý?" Lệ Tước Phong trong mắt xẹt qua một chút đắc ý, hắn thật sự là yêu bộ dáng khuất phục của cô cực kỳ, mang chút quật cường, lại điềm đạm đáng yêu .
Một nam nhân tự đại đến cực điểm, cô cùng hắn căn bản tìm không thấy tiếng nói chung.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vẫn là tức giận đến một chữ đều nói không được.
Hắn đây là cái ánh mắt gì?
"Như thế nào? Sợ ta hạ độc?" Cố Tiểu Ngải càng thêm dũng khí, há miệng đã đem miếng cá cắn xuống.
Con cá này nếu Lệ Tước Phong, cô nhất định bắt hắn nấu cho, sau đó cắn hai cái. . . . . . Phun bỏ đi!
Cố Tiểu Ngải nhấm nuốt miếng cá, không có chú ý mình ăn cái bộ dáng gì có bao nhiêu mê hoặc, đôi môi lạnh nhạt dao động trái phải, nhiễm ra một chút ánh sáng màu.
Lệ Tước Phong mắt nhất thâm, đem cô áp đến trên bàn, hai tay đem cô hoàn toàn bao phủ ở trong ngực của mình, cúi đầu, hắn hôn môi của nàng.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn né tránh, Lệ Tước Phong một tay ôm hông của cô, một tay chế trụ gáy của cô hôn sâu sắc, nhiệt năng lưỡi ở miệng cô thay đổi hoàn toàn, đem miếng cá cho cuốn tới.
Dựa trên bàn lạnh lẽo cũng nhiệt độ cơ thể hắn đến tốt cùng, cá chua ngọt ở miệng hai người được phát huy cực hạn. . . . . .
Lệ Tước Phong hôn luôn luôn có loại cuồng vọng nuốt hết toàn bộ, Cố Tiểu Ngải thân mình dần dần mềm mại xuống dưới, hai tay không tự chủ được treo lên vai hắn, không lưu loát đáp lại hắn.
"Cố Tiểu Ngải, học được hô hấp." Nhìn chằm chằm cô ngăn cản phiếm hồng mặt, Lệ Tước Phong có chút buồn cười cười ra tiếng, nhận một nụ hôn dài mà ngay cả hô hấp cũng không .
Cái tên nam nhân A Tu kia, nhất định ngay cả miệng của cô chạm vào cũng chưa đụng tới rồi.
Thình lình, Cố Tiểu Ngải bị ôm lên ngồi trên bàn, tạp dề bị bỏ xuống, còn lại một chiếc áo len dệt kim trong chốc lát bị cởi bỏ nút thắt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tầm mắt mê loạn nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, Lệ Tước Phong cố ý tra tấn một chút một chút hôn xương quai xanh của cô, tay còn lại chính là ôm cô không hề động.
Có cái gì khô nóng trong thân thể kêu gào phát tiết, điều này làm cho cô càng thêm không thoải mái kêu lên, thanh âm là nhu hòa, "Lệ Tước Phong. . . . . ."
"Sao?" Lệ Tước Phong từ trước ngực cô ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhiễm sắc thái tình dục, một đôi môi mỏng trí mạng gợi cảm, thanh âm mất tiếng, cũng là không nhanh không chậm , "Như thế nào, muốn?"
Nam nhân này tưởng thượng liền thượng, làm gì tra tấn cô thuần túy phản ứng sinh lý. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi, Lệ Tước Phong xé xuống cà vạt của mình, nắm tay cô để trong ngực áo sơmi mình, "Giúp tôi cởi bỏ."
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo