Đông Dương Nhiên Thanh
Chương 3
Trong phòng Trần Thanh Nhiên là một chiếc giường lớn với đệm dày và chăn gối đầy đủ. Anh bước tới vỗ vỗ gối đầu mềm xốp sau đó quay đầu nhìn Mộ Dương, lại thấy cậu ngơ ngác không đến gần. Vì thế Trần Thanh Nhiên đi tới cạnh, anh nhận thấy trong mắt người kia mang theo một chút hoảng loạn cùng bất an.
Trần Thanh Nhiên lập tức hiểu được trong lòng Mộ Dương suy nghĩ cái gì, đã lang thang bên ngoài nhiều năm nhưng cậu lại không hiểu được ấm lạnh của thế giới bên ngoài. Hơi ấm chưa từng nhận được lại bỗng nhiên hiển hiện trước mắt khiến cậu do dự không giám nhận. Trong lòng Trần Thanh Nhiên chua sót dày đặc, anh kéo Mộ Dương đến ngồi bên mép giường, cười trấn an với cậu.
Mộ Dương cũng cười, khóe miệng vẫn cong lên độ cong xinh đẹp nhưng trong đôi mắt to kia còn ẩn sâu chút lo lắng. Cậu không nằm luôn lên giường mà câu nệ ngồi yên bên mép giường.
Trần Thanh Nhiên lấy máy sấy tóc ở tủ đầu giường ra, cắm điện, quỳ sau lưng Mộ Dương. Anh đặt tay lên vai Mộ Dương, hỏi:" Anh sấy tóc cho em nhé? Để như vậy rất dễ sinh bệnh."
Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên thấy vành tai cậu giống với động vật nhỏ, khẽ run lên một chút rồi hơi đỏ lên, cậu khẽ gật đầu. Trần Thanh Nhiên bất giác mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc ướt của Mộ Dương rồi bắt đầu sấy.
Sau khi đem mái tốc đen mềm mại của Mộ Dương sấy khô, Trần Thanh Nhiên vỗ vỗ chăn đệm, nói với Mộ Dương:" Không phải là buồn ngủ sao? Mau nằm xuống ngủ đi."
Cậu thanh niên quay đầu lại, hai mắt long lanh, cắn chặt môi do dự. Một lúc sau, cậu đầy chờ mong mở miệng:" Em cũng muốn giúp anh... sấy tóc. Nó rất thoải mái."
Trần Thanh Nhiên có chút kinh ngạc, tuy rằng sợ Mộ Dương bị thương nhưng anh lại không đành lòng đánh vỡ sự tò mò của cậu với những thứ mới mẻ. Anh dịch tới bên cạnh Mộ Dương, hai người dựa sát vào nhau, kiên nhẫn dạy cách sử dụng máy sấy và làm mẫu vài lần cho cậu. Mãi cho tới khi Mộ Dương tỏ vẻ đã học xong, nóng lòng muốn thử.
Trần Thanh Nhiên mang theo sự vui vẻ không biết từ đâu xoay lưng lại, để Mộ Dương giúp anh sấy tóc. Trong mắt Trần Thanh Nhiên, Mộ Dương thật sự rất thông minh, sấy tóc thập phần thành thạo. Một lúc sau, Mộ Dương tắt máy sấy tóc để qua một bên. Trần Thanh Nhiên ngồi dậy, cất máy sấy tóc, nhìn cậu thanh niên. Làn da trắng nõn của cậu nhiễm một tầng ửng đỏ, có vài phần đắc ý nhìn anh. Có chút giống trẻ con chờ được thưởng kẹo, Trần Thanh Nhiên nghĩ thầm.
Vì vậy anh không nhịn được, kéo Mộ Dương ôm vào lòng. Trần thanh Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, khi anh ôm thanh niên gầy gò này vào lòng, hai má lập tức nóng lên. Sau khi buông ra, cậu vô tội nhìn anh, rồi nhíu mày hỏi:" Sao anh lại đỏ mặt?"
Trần Thanh Nhiên ho khan một tiếng, đáp:" Máy sấy bật có chút nóng."
Mộ Dương cái hiểu cái không mà " A" một tiếng.
Trần Thanh Nhiên có chút chột dạ, vội vàng vén chăn chui vào. Mộ Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, học Trần Thanh Nhiên chui vào ổ chăn. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay tắt đèn đầu giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo hắt qua rèm cửa.
Trần Thanh Nhiên không ngủ luôn giống mọi khi mà cố ý thả nhẹ hơi thở, cảm nhận hơi thở người nằm kế bên. Hơi thở Mộ Dương có chút dồn dập, tiến lại bên người anh cọ tới cọ lui, cuối cùng thì tựa luôn vào người Trần Thanh Nhiên.
Trần Thanh Nhiên lưỡng lự không đến nửa giây liền dơ tay ôm lấy bả vai đối phương. Thân thể đối phương cứng đờ rồi từ từ thả lỏng.
" Anh thật tốt." Trần Thanh Nhiên nghe thấy Mộ Dương nói như vậy.
" Em chưa biết nên gọi anh là gì."
" Anh tên Trần Thanh Nhiên, em cứ gọi anh là Thanh Nhiên đi."
" Thanh Nhiên."
Anh nghe được thanh âm chứa đầy ý cười của Mộ Dương, ừ một tiếng. Mộ Dương không biết mệt mà liên tục gọi Thanh Nhiên, anh không hề mất kiên nhẫn mà đáp lại từng câu.
" Em có thể ở đây được không? Em rất lo lắng... rất nhiều người... hình như không thích em."
Trái tim Trần Thanh Nhiên lập tức mềm nhũn. Anh có thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của Mộ Dương, vậy mà cậu vẫn như một thiên sứ đơn thuần tốt đẹp.
" Em có thể ở đây mãi mãi. Sẽ chẳng có ai không thích em." Anh nói, tăng sức lực, ôm chặt Mộ Dương.
Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy hô hấp của Mộ Dương dần dần an ổn. Theo nhịp thở của cậu, Trần Thanh Nhiên cùng dần chìm vào giấc ngủ.
Trần Thanh Nhiên lập tức hiểu được trong lòng Mộ Dương suy nghĩ cái gì, đã lang thang bên ngoài nhiều năm nhưng cậu lại không hiểu được ấm lạnh của thế giới bên ngoài. Hơi ấm chưa từng nhận được lại bỗng nhiên hiển hiện trước mắt khiến cậu do dự không giám nhận. Trong lòng Trần Thanh Nhiên chua sót dày đặc, anh kéo Mộ Dương đến ngồi bên mép giường, cười trấn an với cậu.
Mộ Dương cũng cười, khóe miệng vẫn cong lên độ cong xinh đẹp nhưng trong đôi mắt to kia còn ẩn sâu chút lo lắng. Cậu không nằm luôn lên giường mà câu nệ ngồi yên bên mép giường.
Trần Thanh Nhiên lấy máy sấy tóc ở tủ đầu giường ra, cắm điện, quỳ sau lưng Mộ Dương. Anh đặt tay lên vai Mộ Dương, hỏi:" Anh sấy tóc cho em nhé? Để như vậy rất dễ sinh bệnh."
Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Mộ Dương, Trần Thanh Nhiên thấy vành tai cậu giống với động vật nhỏ, khẽ run lên một chút rồi hơi đỏ lên, cậu khẽ gật đầu. Trần Thanh Nhiên bất giác mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc ướt của Mộ Dương rồi bắt đầu sấy.
Sau khi đem mái tốc đen mềm mại của Mộ Dương sấy khô, Trần Thanh Nhiên vỗ vỗ chăn đệm, nói với Mộ Dương:" Không phải là buồn ngủ sao? Mau nằm xuống ngủ đi."
Cậu thanh niên quay đầu lại, hai mắt long lanh, cắn chặt môi do dự. Một lúc sau, cậu đầy chờ mong mở miệng:" Em cũng muốn giúp anh... sấy tóc. Nó rất thoải mái."
Trần Thanh Nhiên có chút kinh ngạc, tuy rằng sợ Mộ Dương bị thương nhưng anh lại không đành lòng đánh vỡ sự tò mò của cậu với những thứ mới mẻ. Anh dịch tới bên cạnh Mộ Dương, hai người dựa sát vào nhau, kiên nhẫn dạy cách sử dụng máy sấy và làm mẫu vài lần cho cậu. Mãi cho tới khi Mộ Dương tỏ vẻ đã học xong, nóng lòng muốn thử.
Trần Thanh Nhiên mang theo sự vui vẻ không biết từ đâu xoay lưng lại, để Mộ Dương giúp anh sấy tóc. Trong mắt Trần Thanh Nhiên, Mộ Dương thật sự rất thông minh, sấy tóc thập phần thành thạo. Một lúc sau, Mộ Dương tắt máy sấy tóc để qua một bên. Trần Thanh Nhiên ngồi dậy, cất máy sấy tóc, nhìn cậu thanh niên. Làn da trắng nõn của cậu nhiễm một tầng ửng đỏ, có vài phần đắc ý nhìn anh. Có chút giống trẻ con chờ được thưởng kẹo, Trần Thanh Nhiên nghĩ thầm.
Vì vậy anh không nhịn được, kéo Mộ Dương ôm vào lòng. Trần thanh Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, khi anh ôm thanh niên gầy gò này vào lòng, hai má lập tức nóng lên. Sau khi buông ra, cậu vô tội nhìn anh, rồi nhíu mày hỏi:" Sao anh lại đỏ mặt?"
Trần Thanh Nhiên ho khan một tiếng, đáp:" Máy sấy bật có chút nóng."
Mộ Dương cái hiểu cái không mà " A" một tiếng.
Trần Thanh Nhiên có chút chột dạ, vội vàng vén chăn chui vào. Mộ Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, học Trần Thanh Nhiên chui vào ổ chăn. Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay tắt đèn đầu giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo hắt qua rèm cửa.
Trần Thanh Nhiên không ngủ luôn giống mọi khi mà cố ý thả nhẹ hơi thở, cảm nhận hơi thở người nằm kế bên. Hơi thở Mộ Dương có chút dồn dập, tiến lại bên người anh cọ tới cọ lui, cuối cùng thì tựa luôn vào người Trần Thanh Nhiên.
Trần Thanh Nhiên lưỡng lự không đến nửa giây liền dơ tay ôm lấy bả vai đối phương. Thân thể đối phương cứng đờ rồi từ từ thả lỏng.
" Anh thật tốt." Trần Thanh Nhiên nghe thấy Mộ Dương nói như vậy.
" Em chưa biết nên gọi anh là gì."
" Anh tên Trần Thanh Nhiên, em cứ gọi anh là Thanh Nhiên đi."
" Thanh Nhiên."
Anh nghe được thanh âm chứa đầy ý cười của Mộ Dương, ừ một tiếng. Mộ Dương không biết mệt mà liên tục gọi Thanh Nhiên, anh không hề mất kiên nhẫn mà đáp lại từng câu.
" Em có thể ở đây được không? Em rất lo lắng... rất nhiều người... hình như không thích em."
Trái tim Trần Thanh Nhiên lập tức mềm nhũn. Anh có thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của Mộ Dương, vậy mà cậu vẫn như một thiên sứ đơn thuần tốt đẹp.
" Em có thể ở đây mãi mãi. Sẽ chẳng có ai không thích em." Anh nói, tăng sức lực, ôm chặt Mộ Dương.
Chẳng mấy chốc, anh nghe thấy hô hấp của Mộ Dương dần dần an ổn. Theo nhịp thở của cậu, Trần Thanh Nhiên cùng dần chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
Thẩn Hằng Ý