Đồng Đạo
Chương 3
Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: Thụy An An -
Một mũi tiêm nữa để đánh thức hắn. Rồi một mũi khác để tăng độ nhạy cảm cho hệ thần kinh.
Cánh cửa được mở toang ra và căn phòng đột ngột bừng sáng, ồn ào tiếng người nói này nói nọ. Guy đang đưa ra những mệnh lệnh và một ai đó lầu bầu bằng tiếng Bồ Đào Nha.
Patrick mở mắt, rồi nhắm lại ngay. Rồi hắn mở hẳn mắt ra khi những liều thuốc kia bắt đầu có công hiệu. Họ ào đến bên hắn, sục sạo trên ngưòi hắn. Chiếc quần lót của hắn bị xé toang và hắn nằm đó, trần trụi. Một lưõi dao cạo điện bắt đầu chạy xè xè, nhoi nhói trên da thịt hắn. Hắn cắn chặt môi và nhăn mặt, tim hắn đập thình thịch, mặc dù sự đau đớn chưa bắt đầu.
Guy cúi xuống, tay vẫn để yên nhưng mắt anh ta đang quan sát tất cả.
Patrick không hề cố mở miệng, nhưng để bảo đảm an toàn, thêm những bàn tay nữa xuất hiện và một dải băng keo lớn được dán kín lên trên miệng hắn. Những cực điện lạnh lẽo dược gắn vào những phần thân thể đã dược cạo nhẵn nhụi, và hắn nghe ai đó to tiếng hỏi về “cường độ dòng điện”. Băng keo được dán đè lên những cực điện. Hắn nghĩ là hắn đếm được tám cái áp lên da thịt hắn. Có thể là chín. Thần kinh hắn căng thẳng. Trong bóng tối, hắn có thể cảm thấy những bàn tay đang sờ lần trên người mình. Những mảnh băng keo dán rất chặt.
Hai hoặc ba người đàn ông đang bận rộn trong một góc phòng, điều chỉnh một thiết bị mà Patrick không nhìn thấy được. Những sợi dây điện chạy ngoằn nghèo trên thân thể hắn như thể người ta trang trí cây thông Nôen vậy.
Họ sẽ không giết hắn, hắn cố tự nhủ, mặc dù cái chết có thể ập tới vào bất cứ lúc nào trong mấy giờ đồng hồ tới. Hắn đã mường tượng cơn ác mộng này cả nghìn lần trong bốn năm qua. Hắn đã cầu nguyện để điều này đừng bao giờ xảy ra, nhưng luôn biết rằng nó sẽ tới. Hắn luôn biết rằng họ đang ở đâu đó trong bóng tối, lần theo các dấu vết, bỏ tiền ra để mua chuộc, tìm kiếm từng ngóc ngách.
Patrick đã luôn biết. Eva thì quá ngây thơ.
Hắn nhắm mắt, cố thở đều và kiểm soát các suy nghĩ của mình. Những liều thuốc kia làm cho nhịp tim của hắn tăng nhanh và da thịt hắn ngứa ngáy.
Tôi không biết chỗ tiền đó ở đâu. Tôi không biết chỗ tiền đó ở đâu. Hắn gần như hét to lên. Nhưng dải băng keo đang bịt kín miệng hắn.
Hắn thường gọi Eva trong khoảng từ 4 dến 6 giờ chiều. Hàng ngày, cả bảy ngày trong tuần. Không có ngoại lệ, trừ trường hợp đã được dự liệu trước. Trong thâm tâm mình, hắn biết rầng lúc này nàng đã chuyển tiền đi, rằng nó đã được cất giấu an toàn ở hàng chục nơi lòng vòng trên thế giới. Và hắn không biết cụ thể là ở đâu.
Nhưng liệu họ có tin hắn không ?
Cánh cửa cọt kẹt, và hai hay ba bóng người gì đó rời khỏi căn phòng. Các hoạt động xung quanh tấm ván mà hắn đang nằm giảm xuống. Rồi tất cả trở nên yên lặng. Hắn mở mắt ra và cái túi treo kia đã biến mất.
Guv đang nhìn hắn. Anh ta nhẹ nhàng gỡ dải băng keo trên miệng để hắn có thể nói, nếu như hắn muốn.
“Cảm ơn,” Patrick nói.
Tay bác sĩ người Braxin lại xuất hiện từ phía bên trái và chọc một mũi kim vào cánh tay hắn. Cái xilanh khá dài và không chứa gì cả ngoài một thứ nước có màu, nhưng làm sao mà Patrick có thể biết điều đó?
“Chỗ tiền đó đâu, Patrick ?” Guy hỏi.
“Tôi không có tiền nào cả,” Patrick đáp. Đầu hắn đau vì bị ghì sát lên tấm ván. Mảnh băng keo tì lên trán hắn nóng rực. Hắn đã không cựa quậy mấy tiếng đồng hồ.
“Anh sẽ phải nói, Patrick. Tôi cam đoan là như vậy. Anh vó thể nói ngay bây giờ, hoặc là sau mười tiếng nữa khi mà anh đã nửa sống nửa chết. Tùy ý anh thôi.”
“Tôi không muốn chết, được chứ ?” Patrick nói, cặp mát đầy vẻ sự hãi. Họ sẽ không giết mình, hắn tự nhủ.
Guy cầm một cái thiết bị nhỏ, đơn giản, đặt sẵn bên cạnh Patrick và giơ lên trước mặt hắn. Đó là một thanh kim loại với một đầu được bọc cao su gá trên một cái hộp vuông nhỏ có hai sợi dây điện chạy ra.
“Thấy không,” Guy nói, như thể là Patrick được quyền lựa chọn. “Khi cái thanh này nằm ở phía trên, mạch điện hở.”
Guy thận trọng cầm lấy cái đầu bọc cao su bằng hai ngón tay, rồi từ từ hạ nó xuống.
“Nhưng khi nó di chuyển xuống cái tiếp điểm nhỏ xíu ỏ đây thì mạch sẽ đóng lại và dòng điện sẽ chạy qua dây dẫn tới những cực điện được gắn trên người anh.”
Anh ta dừng thanh kim loại chỉ cách cái tiếp điểm kia có vài xăngtimét. Patrick nín thở. Căn phòng vẫn yên tĩnh.
“Anh có muốn biết điều gì sẽ xảv ra khi bị điện giật không đây ?” Guy hỏi.
“Không.”
“Vậy thì tiền ở đâu?”
“Tôi không biết. Tôi xin thề đấy.”
Cúi xuống gần sát mặt Patrick, Guy ấn cái thanh kim loại kia xuống tới tiếp điểm. Cú điện giật xảy ra ngay lập tức và khủng khiếp - da thịt hắn đau xé. Patrick giật nảy người và những sợi dây trói siết chặt thêm. Hắn nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng để cố không phải hét lên, nhưng chỉ sau một vài giây, một tiếng thét rùng rợn đã vang khắp cả ngôi nhà.
Guy nâng thanh kim loại lên, chờ chốc lát để Patrick lấy lại nhịp thở và mở mắt ra, rồi nói, “Đó là mức độ đầu tiên, dòng điện có cường độ thấp nhất. Tôi có năm mức và sẽ dùng tới cả năm, nếu cần thiết. Tám giây ở mức độ thứ năm sẽ giết chết anh, và tôi sẵn sàng làm điều đó, như một biện pháp cuối cùng. Anh đang nghe đấy chứ, Patrick?”
Da thịt hắn vẫn còn như bị thiêu đốt suốt từ chân lên tới ngực. Tim còn đang đập dồn dập và hắn đang thở dốc.
“Anh đang nghe đấy chứ?” Guy nhắc lại.
“Có.”
“Tình thế của anh hoàn toàn đơn giản. Cho tôi biết chỗ tiền kia ở đâu và anh sẽ sống để ra khỏi căn phòng này. Cuối cùng, chúng tôi sẽ đưa anh trở lại Ponta Porã, và anh có thể tiếp tục cuộc sống mà anh thấy thích hợp với mình. Chúng tôi không có ý định báo cho FBI.” Guy ngừng lời và nhứ nhứ cái cần gạt. “Tuy nhiên, nếu anh từ chối trả lời câu hỏi duy nhất này, thì anh sẽ chết. Anh hiểu chứ, Patrick?”
“Hiểu.”
"Tốt. Tiền ở đâu ?”
“Tôi thề là tôi không biết. Nếu biết thì tôi đã nói."
Guy lạnh lùng ấn thẳng thanh kim loại kia xuống, và dòng diện cứa vào da thịt hắn như một dòng axít nóng bỏng. “Tôi không biết!” Patvick hét lên đau đớn. "Tôi thề là tôi không biết.”
Guy nâng cái thanh kim loại lên, và chờ đợi để Patrick tỉnh lại. Rồi anh ta bình thản hỏi, "Tiền đâu?"
“Tôi thề là tôi không biết mà.”
Một tiếng kêu thét nữa vang lên, lọt qua các cửa sổ để ngỏ của ngôi nhà, vọng vào mãi trong hẻm núi trước khi chìm vào đám cây rừng.
Cái căn hộ ở Curitiba nằm ở gần sân bay. Eva bảo người lái taxi chờ dưới đường. Nàng để chiếc túi to đựng đồ lại trong cốp xe nhưng mang theo chiếc cặp da cỡ lớn.
Nàng đi bằng thang máy lên tầng chín. Lúc này đang là mười một giờ đêm, dãy hành lang tối và im ắng. Nàng đi từ từ, quan sát tất cả các phía. Nàng mở cửa và nhanh chóng ngắt hệ thống bảo vệ với một chiếc chìa khóa khác.
Danilo không có trong phòng, và mặc dù không ngạc nhiên nhưng đó vẫn là một điều thất vọng. Không có tin nhắn nào ở máy ghi của điện thoại. Không hề có một dấu hiệu nào về hắn. Sự lo lắng của nàng đã tăng lên một mức độ nữa.
Nàng không thể ở lại lâu, bởi lẽ những người đã tóm Danilo có thể đang trên đường đến đây. Nhưng nàng vẫn rất từ tốn. Căn hộ có cả thảy ba phòng và nàng lần lượt kiểm tra lại từng phòng.
Các giấy tờ mà nàng cần nằm trong một tủ hồ sơ ở phòng làm việc. Nàng mở ba cái ngăn kéo nặng trịch và xếp gọn đám giấy tờ vào trong một cái cặp. Số giấy tờ này bao gồm các hồ sơ tài chính, tuy nhiên không phải là nhiều so với số tiền người ta đang truy tìm. Lượng giấy tờ của hắn là tối thiểu. Mỗi tháng, hắn đến đây một lần để cất giấu hồ sơ và ít nhất cũng mỗi tháng một lần thiêu hủy những giấy tờ cũ.
Nàng cài lại hệ thống bảo vệ và nhanh chóng đi ra ngoài. Không ai chú ý tới nàng cả. Nàng mướn phòng tại một khách sạn nhỏ trong thành phố, gần Bảo tàng Nghệ thuật đương đại. Các nhà băng châu Á đã mở cửa và lúc này là gần bốn giờ sáng ở Zurich. Nàng lôi ra chiếc máy fax nhỏ và nối nó vào ổ cắm điện thoại trong phòng. Chiếc giường nhỏ lập tức bừa bộn những bản chỉ dẫn và những điện chuyển tiền.
Nàng mệt bã người, nhưng không thể nghĩ tới chuyện ngủ. Danilo nói là họ sẽ tới tìm nàng. Nàng không thể trở về nhà. Những ý nghĩ của nàng không phải là về tiền, mà là về hắn. Hắn có còn sống không ? Nếu còn thì hắn đang phải chịu đựng những gì ? Hắn đã nói với họ đến đâu, và với cái giá thế nào?
Nàng lau mắt và bắt đầu thu xếp giấy tờ. Không có thời gian cho những giọt nước mắt.
Với trò tra tấn, cái kết quả tốt nhất sẽ tới sau ba ngày. Những ý chí bướng bỉnh sẽ bị bẻ gãy một cách chậm chạp. Sự đau đớn ám ảnh và sẽ còn lớn hơn trong khi nạn nhân chờ đợi cuộc hành hạ tiếp theo. Ba ngày, hầu hết các nạn nhân đều suy sụp hoàn toàn.
Guy không có được ba ngày. Tù nhân của anh ta không phải là một tù binh chiến tranh mà là một công dân Mỹ đang bị FBI truy nã.
Vào khoảng nửa đêm, họ để Patrick lại một mình trong ít phút để chịu đựng đau đớn và nghĩ về vòng hành hạ sắp tới. Thân thể hắn đầm đìa mồ hôi; người ngợm đỏ lựng vì nóng và vì những cú sốc điện. Máu rỉ ra dưói lớp băng keo trên ngực hắn, nơi những điện cực được gắn quá chặt và đang đốt cháy da thịt. Hắn ngáp ngáp không khí và liếm cặp môi khô nứt. Những sợi dây nilông vẫn đang siết vào cổ tay và cổ chân.
Guy quay lại một mình và ngồi xuống cái ghế đặt cạnh tấm ván. Trong một phút, cả căn phòng yên lặng với âm thanh duy nhất là tiếng thở của Patrick. Mắt hắn vẫn nhắm nghiền.
“Anh rất bướng bỉnh,” sau cùng, Guy lên tiếng.
Không có phản ứng gì.
Hai giờ đồng hồ đầu tiên đã không mang lại kết quả nào. Tất cả các câu hỏi đều nhằm vào chỗ tiền kia. Hắn không biết tiền ở đâu, hắn đã nói cả trăm lần. Còn chỗ tiền đó không ? Không, hắn lặp đi lặp lại. Chuyện gì dã xảy ra với chỗ tiền đó ? Hắn không biết.
Kinh nghiệm tra tấn của Guy là rất hạn chế. Anh ta đã tham khảo ý kiến một chuyên gia, một tay đốn mạt thực sự thích thú với cái trò này, và đã đọc một bản hướng dẫn khái quát, nhưng thấy rằng việc thực hành khó hơn nhiều.
Giờ đây, khi mà Patrick đã biết những trò hành hạ man rợ kia là thế nào thì điều quan trọng là phải làm cho hắn mở miệng.
“Anh ở đâu khi diễn ra cái lễ tang của chính anh, hả ?” Guy hỏi.
Những cơ bắp của Patrick có vẻ hơi được thả lỏng ra một chút. Sau cùng đã có một câu hỏi không về chỗ tiền kia. Hắn lưỡng lự và suy nghĩ về điều đó. Có gì hại nào? Hắn đã bị tóm. Câu chuyện của hắn sẽ phải được nói ra. Có lẽ là nếu hắn hợp tác thì họ sẽ thôi tra điện.
“Ở Biloxi,” hắn nói.
“Trốn à ?”
“Tất nhiên.”
“Và anh đã chứng kiến lễ an táng mình chứ ?" “Phải.”
“Từ đâu thế?"
“Tôi ngồi trên một cái cây, với một chiếc ống nhòm.” Mắt hắn vẫn nhắm nghiền và hai tay nắm chặt.
“Sau đó anh đi đâu ?”
“Mobile.”
“Đó là nơi anh lẩn trốn à ?”
“Phải, đó là một nơi.”
“Anh trốn ở đó trong bao lâu ?”
“Không liên tục trong chừng vài tháng.”
“Lâu thế cơ à ? Anh sống tại đâu ở Mobile?"
“Những nhà trọ rẻ tiền. Tôi thường xuyên di chuyển. Lên lên xuống xuống vùng Vịnh. Destin. Bãi Panama City. Trở lại Mobile.”
“Anh đã thay đổi diện mạo của mình.’'
“Có. Tôi cạo râu, nhuộm tóc, và giảm chừng hơn hai chục cân.”
“Anh có học một thứ tiếng nào không ?”
“Tiếng Bồ Đào Nha.”
“Vậy anh biết là anh sẽ đến đây ?”
“Đây là đâu ?”
“Cứ cho là Braxin đi.”
“Phải. Tôi cho rằng đây là một nơi tốt để ẩn náu.”
“Sau Mobile thì anh đi đâu ?”
“Toronto.”
“Vì sao lại là Toronto?”
“Sau Mobile thì anh đi đâu ?”
“Toronto.”
“Vì sao lại là Toronto?”
“Thì phải đi đâu đó. Đó là một nơi đẹp.”
“Anh kiếm giấy tờ tùy thân mới ở Toronto phải không?”
“Phải.”
“Anh đã trở thành Danilo Silva ở Toronto ?”
“Phải.”
“Anh theo học một khóa ngôn ngữ nữa phải không?"
“Phải.”
“Làm giảm cân một chút nữa chứ ?”
“Phải. Thêm hơn chục cân nữa.” Hắn vẫn nhắm nghiền mắt và cố quên đi sự đau đớn, hay ít nhất là cố gượng chịu đựng nó. Những cực điện vẫn đang nóng âm ỉ và cứa sâu hơn vào da thịt hắn.
“Ba tháng."
"Nghĩa là anh rời khỏi đó vào khoảng tháng Bảy năm 92 phải không?”
"Khoảng thế.”
“Tiếp đó anh đi đâu ?”
“Bồ Đào Nha.”
“Vì sao lại là Bồ Đào Nha?”
“Thì vẫn phải đi đâu đó. Một đất nước đẹp. Chưa bao giờ tới đó cả.”
“Anh ở đó bao lâu?”
“Vài tháng”
“Rồi đi đâu?"
“São Paulo.”
"Vì sao lại là São Paulo ?”
“Hai mươi triệu dân. Một nơi ẩn náu tuyệt vời.”
“Anh ở đó trong bao lâu ?”
“Một năm.”
“Nói xem anh đã làm gì ở đó.”
Patrick hít một hơi sâu và nhăn mặt khi hắn cựa quậy cổ chân. Hắn thả lỏng ngưòi ra.
“Tôi ẩn mình trong thành phố đó. Thuê một ông thầy và học tiếng cho đến nơi đến chốn. Giảm cân thêm môt ít nữa. Chuyển từ một căn hộ nhỏ bé này sang một căn hộ nhỏ bé khác.”
“Anh đã làm gì với chỗ tiền đó ?“
Một thoáng ngập ngừng. Một chút căng thẳng. Lại trò tra điện ư ? Tại sao họ không thê tiếp tục nói về cuộc chạy trốn và dẹp chuyện tiền kia đi nhỉ?
“Tiền nào ?” Hắn hỏi với vẻ tuyệt vọng.
“Thôi đi, Patrick. Khoản chín mươi triệu dôla mà anh đã đánh cắp từ hãng luật của anh và các khách hàng của nó.”
“Tôi nói rồi. Các anh đã nhầm người.”
Guy đột nhiên quát lớn ra phía cánh cửa. Nó lập tức mở ra và số người Mỹ còn ở ngoài đó ập vào. Tay bác sĩ người Braxin tiêm thêm hai ống thuốc nữa vào tĩnh mạch của Patrick rồi đi ra. Hai ngưòi đàn ông sẵn sàng bên cái thiết bị ở góc phòng. Chiếc máy ghi âm được bật lên. Guy đứng bên Patrick vói cái cần gạt trong tay, cáu kỉnh và càng quyết tâm hơn trong việc giết chết nạn nhân nếu hắn không chịu nói.
“Số tiền được chuyển vào tài khoản hải ngoại của hãng luật của anh ở Nassau. Chính xác là lúc mười giờ mưòi lăm, giờ miền Đông, ngày 26 tháng Ba năm 1992 — 45 ngày sau cái chết của anh. Anh đã ỏ đó, Patrick, trông khỏe mạnh, da rám nắng và giả bộ làm một người khác. Chúng tôi có những bức ảnh do hệ thống camera bảo vệ của nhà băng ghi lại. Anh đã có những giấy tờ giả mạo hoàn hảo. Ngay sau khi được chuyển đến, số tiền này lại được chuyển đi một nhà băng ở Manta. Anh đã đánh cắp nó, Patrick. Nào, bây giờ nó ở đâu ? Nói ra và anh sẽ được sống.”
Patrick nhìn Guy lần cuối cùng, và nhìn cái thanh kim loại kia một lần nữa, thế rồi hắn nhắm chặt mắt lại, thu hết can đảm, và nói. “Tôi thề là tôi không biết anh đang nói chuyện gì.”
“Patrick, Pattrick...“
“Xin đừng làm thế!” Hắn nài nỉ. “Xin đừng!"
“Đây mới chỉ là mức độ thứ hai, Patrick. Anh đã đi được nửa đường rồi đấy.” Guy đẩy cần gạt xuống, và nhìn cái thân thể đang quằn quại.
Patrick kêu thét lên, không còn kiềm chế dược nữa. Một tiếng kêu khốc liệt và kinh hoàng đến mức Osmar và đám người Braxin đang ở bên ngoài cũng phải chết sững giây lâu. Họ im bặt trong bóng tối. Một người trong số họ lầm rầm cầu nguyện.
Phía ngoài đường, cách đó chừng ba chục mét, một người Braxin với một khẩu súng trong tay đang ngồi bên lề đường trông chừng xe cộ qua lại mặc dù khó lòng mà xảy ra chuyện ấy. Nơi có nhà ở gần nhất cũng cách đây vài dặm. Anh ta cũng lầm rầm cầu nguyện khi tiếng kêu thét lại vang lên.
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: Thụy An An -
Một mũi tiêm nữa để đánh thức hắn. Rồi một mũi khác để tăng độ nhạy cảm cho hệ thần kinh.
Cánh cửa được mở toang ra và căn phòng đột ngột bừng sáng, ồn ào tiếng người nói này nói nọ. Guy đang đưa ra những mệnh lệnh và một ai đó lầu bầu bằng tiếng Bồ Đào Nha.
Patrick mở mắt, rồi nhắm lại ngay. Rồi hắn mở hẳn mắt ra khi những liều thuốc kia bắt đầu có công hiệu. Họ ào đến bên hắn, sục sạo trên ngưòi hắn. Chiếc quần lót của hắn bị xé toang và hắn nằm đó, trần trụi. Một lưõi dao cạo điện bắt đầu chạy xè xè, nhoi nhói trên da thịt hắn. Hắn cắn chặt môi và nhăn mặt, tim hắn đập thình thịch, mặc dù sự đau đớn chưa bắt đầu.
Guy cúi xuống, tay vẫn để yên nhưng mắt anh ta đang quan sát tất cả.
Patrick không hề cố mở miệng, nhưng để bảo đảm an toàn, thêm những bàn tay nữa xuất hiện và một dải băng keo lớn được dán kín lên trên miệng hắn. Những cực điện lạnh lẽo dược gắn vào những phần thân thể đã dược cạo nhẵn nhụi, và hắn nghe ai đó to tiếng hỏi về “cường độ dòng điện”. Băng keo được dán đè lên những cực điện. Hắn nghĩ là hắn đếm được tám cái áp lên da thịt hắn. Có thể là chín. Thần kinh hắn căng thẳng. Trong bóng tối, hắn có thể cảm thấy những bàn tay đang sờ lần trên người mình. Những mảnh băng keo dán rất chặt.
Hai hoặc ba người đàn ông đang bận rộn trong một góc phòng, điều chỉnh một thiết bị mà Patrick không nhìn thấy được. Những sợi dây điện chạy ngoằn nghèo trên thân thể hắn như thể người ta trang trí cây thông Nôen vậy.
Họ sẽ không giết hắn, hắn cố tự nhủ, mặc dù cái chết có thể ập tới vào bất cứ lúc nào trong mấy giờ đồng hồ tới. Hắn đã mường tượng cơn ác mộng này cả nghìn lần trong bốn năm qua. Hắn đã cầu nguyện để điều này đừng bao giờ xảy ra, nhưng luôn biết rằng nó sẽ tới. Hắn luôn biết rằng họ đang ở đâu đó trong bóng tối, lần theo các dấu vết, bỏ tiền ra để mua chuộc, tìm kiếm từng ngóc ngách.
Patrick đã luôn biết. Eva thì quá ngây thơ.
Hắn nhắm mắt, cố thở đều và kiểm soát các suy nghĩ của mình. Những liều thuốc kia làm cho nhịp tim của hắn tăng nhanh và da thịt hắn ngứa ngáy.
Tôi không biết chỗ tiền đó ở đâu. Tôi không biết chỗ tiền đó ở đâu. Hắn gần như hét to lên. Nhưng dải băng keo đang bịt kín miệng hắn.
Hắn thường gọi Eva trong khoảng từ 4 dến 6 giờ chiều. Hàng ngày, cả bảy ngày trong tuần. Không có ngoại lệ, trừ trường hợp đã được dự liệu trước. Trong thâm tâm mình, hắn biết rầng lúc này nàng đã chuyển tiền đi, rằng nó đã được cất giấu an toàn ở hàng chục nơi lòng vòng trên thế giới. Và hắn không biết cụ thể là ở đâu.
Nhưng liệu họ có tin hắn không ?
Cánh cửa cọt kẹt, và hai hay ba bóng người gì đó rời khỏi căn phòng. Các hoạt động xung quanh tấm ván mà hắn đang nằm giảm xuống. Rồi tất cả trở nên yên lặng. Hắn mở mắt ra và cái túi treo kia đã biến mất.
Guv đang nhìn hắn. Anh ta nhẹ nhàng gỡ dải băng keo trên miệng để hắn có thể nói, nếu như hắn muốn.
“Cảm ơn,” Patrick nói.
Tay bác sĩ người Braxin lại xuất hiện từ phía bên trái và chọc một mũi kim vào cánh tay hắn. Cái xilanh khá dài và không chứa gì cả ngoài một thứ nước có màu, nhưng làm sao mà Patrick có thể biết điều đó?
“Chỗ tiền đó đâu, Patrick ?” Guy hỏi.
“Tôi không có tiền nào cả,” Patrick đáp. Đầu hắn đau vì bị ghì sát lên tấm ván. Mảnh băng keo tì lên trán hắn nóng rực. Hắn đã không cựa quậy mấy tiếng đồng hồ.
“Anh sẽ phải nói, Patrick. Tôi cam đoan là như vậy. Anh vó thể nói ngay bây giờ, hoặc là sau mười tiếng nữa khi mà anh đã nửa sống nửa chết. Tùy ý anh thôi.”
“Tôi không muốn chết, được chứ ?” Patrick nói, cặp mát đầy vẻ sự hãi. Họ sẽ không giết mình, hắn tự nhủ.
Guy cầm một cái thiết bị nhỏ, đơn giản, đặt sẵn bên cạnh Patrick và giơ lên trước mặt hắn. Đó là một thanh kim loại với một đầu được bọc cao su gá trên một cái hộp vuông nhỏ có hai sợi dây điện chạy ra.
“Thấy không,” Guy nói, như thể là Patrick được quyền lựa chọn. “Khi cái thanh này nằm ở phía trên, mạch điện hở.”
Guy thận trọng cầm lấy cái đầu bọc cao su bằng hai ngón tay, rồi từ từ hạ nó xuống.
“Nhưng khi nó di chuyển xuống cái tiếp điểm nhỏ xíu ỏ đây thì mạch sẽ đóng lại và dòng điện sẽ chạy qua dây dẫn tới những cực điện được gắn trên người anh.”
Anh ta dừng thanh kim loại chỉ cách cái tiếp điểm kia có vài xăngtimét. Patrick nín thở. Căn phòng vẫn yên tĩnh.
“Anh có muốn biết điều gì sẽ xảv ra khi bị điện giật không đây ?” Guy hỏi.
“Không.”
“Vậy thì tiền ở đâu?”
“Tôi không biết. Tôi xin thề đấy.”
Cúi xuống gần sát mặt Patrick, Guy ấn cái thanh kim loại kia xuống tới tiếp điểm. Cú điện giật xảy ra ngay lập tức và khủng khiếp - da thịt hắn đau xé. Patrick giật nảy người và những sợi dây trói siết chặt thêm. Hắn nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng để cố không phải hét lên, nhưng chỉ sau một vài giây, một tiếng thét rùng rợn đã vang khắp cả ngôi nhà.
Guy nâng thanh kim loại lên, chờ chốc lát để Patrick lấy lại nhịp thở và mở mắt ra, rồi nói, “Đó là mức độ đầu tiên, dòng điện có cường độ thấp nhất. Tôi có năm mức và sẽ dùng tới cả năm, nếu cần thiết. Tám giây ở mức độ thứ năm sẽ giết chết anh, và tôi sẵn sàng làm điều đó, như một biện pháp cuối cùng. Anh đang nghe đấy chứ, Patrick?”
Da thịt hắn vẫn còn như bị thiêu đốt suốt từ chân lên tới ngực. Tim còn đang đập dồn dập và hắn đang thở dốc.
“Anh đang nghe đấy chứ?” Guy nhắc lại.
“Có.”
“Tình thế của anh hoàn toàn đơn giản. Cho tôi biết chỗ tiền kia ở đâu và anh sẽ sống để ra khỏi căn phòng này. Cuối cùng, chúng tôi sẽ đưa anh trở lại Ponta Porã, và anh có thể tiếp tục cuộc sống mà anh thấy thích hợp với mình. Chúng tôi không có ý định báo cho FBI.” Guy ngừng lời và nhứ nhứ cái cần gạt. “Tuy nhiên, nếu anh từ chối trả lời câu hỏi duy nhất này, thì anh sẽ chết. Anh hiểu chứ, Patrick?”
“Hiểu.”
"Tốt. Tiền ở đâu ?”
“Tôi thề là tôi không biết. Nếu biết thì tôi đã nói."
Guy lạnh lùng ấn thẳng thanh kim loại kia xuống, và dòng diện cứa vào da thịt hắn như một dòng axít nóng bỏng. “Tôi không biết!” Patvick hét lên đau đớn. "Tôi thề là tôi không biết.”
Guy nâng cái thanh kim loại lên, và chờ đợi để Patrick tỉnh lại. Rồi anh ta bình thản hỏi, "Tiền đâu?"
“Tôi thề là tôi không biết mà.”
Một tiếng kêu thét nữa vang lên, lọt qua các cửa sổ để ngỏ của ngôi nhà, vọng vào mãi trong hẻm núi trước khi chìm vào đám cây rừng.
Cái căn hộ ở Curitiba nằm ở gần sân bay. Eva bảo người lái taxi chờ dưới đường. Nàng để chiếc túi to đựng đồ lại trong cốp xe nhưng mang theo chiếc cặp da cỡ lớn.
Nàng đi bằng thang máy lên tầng chín. Lúc này đang là mười một giờ đêm, dãy hành lang tối và im ắng. Nàng đi từ từ, quan sát tất cả các phía. Nàng mở cửa và nhanh chóng ngắt hệ thống bảo vệ với một chiếc chìa khóa khác.
Danilo không có trong phòng, và mặc dù không ngạc nhiên nhưng đó vẫn là một điều thất vọng. Không có tin nhắn nào ở máy ghi của điện thoại. Không hề có một dấu hiệu nào về hắn. Sự lo lắng của nàng đã tăng lên một mức độ nữa.
Nàng không thể ở lại lâu, bởi lẽ những người đã tóm Danilo có thể đang trên đường đến đây. Nhưng nàng vẫn rất từ tốn. Căn hộ có cả thảy ba phòng và nàng lần lượt kiểm tra lại từng phòng.
Các giấy tờ mà nàng cần nằm trong một tủ hồ sơ ở phòng làm việc. Nàng mở ba cái ngăn kéo nặng trịch và xếp gọn đám giấy tờ vào trong một cái cặp. Số giấy tờ này bao gồm các hồ sơ tài chính, tuy nhiên không phải là nhiều so với số tiền người ta đang truy tìm. Lượng giấy tờ của hắn là tối thiểu. Mỗi tháng, hắn đến đây một lần để cất giấu hồ sơ và ít nhất cũng mỗi tháng một lần thiêu hủy những giấy tờ cũ.
Nàng cài lại hệ thống bảo vệ và nhanh chóng đi ra ngoài. Không ai chú ý tới nàng cả. Nàng mướn phòng tại một khách sạn nhỏ trong thành phố, gần Bảo tàng Nghệ thuật đương đại. Các nhà băng châu Á đã mở cửa và lúc này là gần bốn giờ sáng ở Zurich. Nàng lôi ra chiếc máy fax nhỏ và nối nó vào ổ cắm điện thoại trong phòng. Chiếc giường nhỏ lập tức bừa bộn những bản chỉ dẫn và những điện chuyển tiền.
Nàng mệt bã người, nhưng không thể nghĩ tới chuyện ngủ. Danilo nói là họ sẽ tới tìm nàng. Nàng không thể trở về nhà. Những ý nghĩ của nàng không phải là về tiền, mà là về hắn. Hắn có còn sống không ? Nếu còn thì hắn đang phải chịu đựng những gì ? Hắn đã nói với họ đến đâu, và với cái giá thế nào?
Nàng lau mắt và bắt đầu thu xếp giấy tờ. Không có thời gian cho những giọt nước mắt.
Với trò tra tấn, cái kết quả tốt nhất sẽ tới sau ba ngày. Những ý chí bướng bỉnh sẽ bị bẻ gãy một cách chậm chạp. Sự đau đớn ám ảnh và sẽ còn lớn hơn trong khi nạn nhân chờ đợi cuộc hành hạ tiếp theo. Ba ngày, hầu hết các nạn nhân đều suy sụp hoàn toàn.
Guy không có được ba ngày. Tù nhân của anh ta không phải là một tù binh chiến tranh mà là một công dân Mỹ đang bị FBI truy nã.
Vào khoảng nửa đêm, họ để Patrick lại một mình trong ít phút để chịu đựng đau đớn và nghĩ về vòng hành hạ sắp tới. Thân thể hắn đầm đìa mồ hôi; người ngợm đỏ lựng vì nóng và vì những cú sốc điện. Máu rỉ ra dưói lớp băng keo trên ngực hắn, nơi những điện cực được gắn quá chặt và đang đốt cháy da thịt. Hắn ngáp ngáp không khí và liếm cặp môi khô nứt. Những sợi dây nilông vẫn đang siết vào cổ tay và cổ chân.
Guy quay lại một mình và ngồi xuống cái ghế đặt cạnh tấm ván. Trong một phút, cả căn phòng yên lặng với âm thanh duy nhất là tiếng thở của Patrick. Mắt hắn vẫn nhắm nghiền.
“Anh rất bướng bỉnh,” sau cùng, Guy lên tiếng.
Không có phản ứng gì.
Hai giờ đồng hồ đầu tiên đã không mang lại kết quả nào. Tất cả các câu hỏi đều nhằm vào chỗ tiền kia. Hắn không biết tiền ở đâu, hắn đã nói cả trăm lần. Còn chỗ tiền đó không ? Không, hắn lặp đi lặp lại. Chuyện gì dã xảy ra với chỗ tiền đó ? Hắn không biết.
Kinh nghiệm tra tấn của Guy là rất hạn chế. Anh ta đã tham khảo ý kiến một chuyên gia, một tay đốn mạt thực sự thích thú với cái trò này, và đã đọc một bản hướng dẫn khái quát, nhưng thấy rằng việc thực hành khó hơn nhiều.
Giờ đây, khi mà Patrick đã biết những trò hành hạ man rợ kia là thế nào thì điều quan trọng là phải làm cho hắn mở miệng.
“Anh ở đâu khi diễn ra cái lễ tang của chính anh, hả ?” Guy hỏi.
Những cơ bắp của Patrick có vẻ hơi được thả lỏng ra một chút. Sau cùng đã có một câu hỏi không về chỗ tiền kia. Hắn lưỡng lự và suy nghĩ về điều đó. Có gì hại nào? Hắn đã bị tóm. Câu chuyện của hắn sẽ phải được nói ra. Có lẽ là nếu hắn hợp tác thì họ sẽ thôi tra điện.
“Ở Biloxi,” hắn nói.
“Trốn à ?”
“Tất nhiên.”
“Và anh đã chứng kiến lễ an táng mình chứ ?" “Phải.”
“Từ đâu thế?"
“Tôi ngồi trên một cái cây, với một chiếc ống nhòm.” Mắt hắn vẫn nhắm nghiền và hai tay nắm chặt.
“Sau đó anh đi đâu ?”
“Mobile.”
“Đó là nơi anh lẩn trốn à ?”
“Phải, đó là một nơi.”
“Anh trốn ở đó trong bao lâu ?”
“Không liên tục trong chừng vài tháng.”
“Lâu thế cơ à ? Anh sống tại đâu ở Mobile?"
“Những nhà trọ rẻ tiền. Tôi thường xuyên di chuyển. Lên lên xuống xuống vùng Vịnh. Destin. Bãi Panama City. Trở lại Mobile.”
“Anh đã thay đổi diện mạo của mình.’'
“Có. Tôi cạo râu, nhuộm tóc, và giảm chừng hơn hai chục cân.”
“Anh có học một thứ tiếng nào không ?”
“Tiếng Bồ Đào Nha.”
“Vậy anh biết là anh sẽ đến đây ?”
“Đây là đâu ?”
“Cứ cho là Braxin đi.”
“Phải. Tôi cho rằng đây là một nơi tốt để ẩn náu.”
“Sau Mobile thì anh đi đâu ?”
“Toronto.”
“Vì sao lại là Toronto?”
“Sau Mobile thì anh đi đâu ?”
“Toronto.”
“Vì sao lại là Toronto?”
“Thì phải đi đâu đó. Đó là một nơi đẹp.”
“Anh kiếm giấy tờ tùy thân mới ở Toronto phải không?”
“Phải.”
“Anh đã trở thành Danilo Silva ở Toronto ?”
“Phải.”
“Anh theo học một khóa ngôn ngữ nữa phải không?"
“Phải.”
“Làm giảm cân một chút nữa chứ ?”
“Phải. Thêm hơn chục cân nữa.” Hắn vẫn nhắm nghiền mắt và cố quên đi sự đau đớn, hay ít nhất là cố gượng chịu đựng nó. Những cực điện vẫn đang nóng âm ỉ và cứa sâu hơn vào da thịt hắn.
“Ba tháng."
"Nghĩa là anh rời khỏi đó vào khoảng tháng Bảy năm 92 phải không?”
"Khoảng thế.”
“Tiếp đó anh đi đâu ?”
“Bồ Đào Nha.”
“Vì sao lại là Bồ Đào Nha?”
“Thì vẫn phải đi đâu đó. Một đất nước đẹp. Chưa bao giờ tới đó cả.”
“Anh ở đó bao lâu?”
“Vài tháng”
“Rồi đi đâu?"
“São Paulo.”
"Vì sao lại là São Paulo ?”
“Hai mươi triệu dân. Một nơi ẩn náu tuyệt vời.”
“Anh ở đó trong bao lâu ?”
“Một năm.”
“Nói xem anh đã làm gì ở đó.”
Patrick hít một hơi sâu và nhăn mặt khi hắn cựa quậy cổ chân. Hắn thả lỏng ngưòi ra.
“Tôi ẩn mình trong thành phố đó. Thuê một ông thầy và học tiếng cho đến nơi đến chốn. Giảm cân thêm môt ít nữa. Chuyển từ một căn hộ nhỏ bé này sang một căn hộ nhỏ bé khác.”
“Anh đã làm gì với chỗ tiền đó ?“
Một thoáng ngập ngừng. Một chút căng thẳng. Lại trò tra điện ư ? Tại sao họ không thê tiếp tục nói về cuộc chạy trốn và dẹp chuyện tiền kia đi nhỉ?
“Tiền nào ?” Hắn hỏi với vẻ tuyệt vọng.
“Thôi đi, Patrick. Khoản chín mươi triệu dôla mà anh đã đánh cắp từ hãng luật của anh và các khách hàng của nó.”
“Tôi nói rồi. Các anh đã nhầm người.”
Guy đột nhiên quát lớn ra phía cánh cửa. Nó lập tức mở ra và số người Mỹ còn ở ngoài đó ập vào. Tay bác sĩ người Braxin tiêm thêm hai ống thuốc nữa vào tĩnh mạch của Patrick rồi đi ra. Hai ngưòi đàn ông sẵn sàng bên cái thiết bị ở góc phòng. Chiếc máy ghi âm được bật lên. Guy đứng bên Patrick vói cái cần gạt trong tay, cáu kỉnh và càng quyết tâm hơn trong việc giết chết nạn nhân nếu hắn không chịu nói.
“Số tiền được chuyển vào tài khoản hải ngoại của hãng luật của anh ở Nassau. Chính xác là lúc mười giờ mưòi lăm, giờ miền Đông, ngày 26 tháng Ba năm 1992 — 45 ngày sau cái chết của anh. Anh đã ỏ đó, Patrick, trông khỏe mạnh, da rám nắng và giả bộ làm một người khác. Chúng tôi có những bức ảnh do hệ thống camera bảo vệ của nhà băng ghi lại. Anh đã có những giấy tờ giả mạo hoàn hảo. Ngay sau khi được chuyển đến, số tiền này lại được chuyển đi một nhà băng ở Manta. Anh đã đánh cắp nó, Patrick. Nào, bây giờ nó ở đâu ? Nói ra và anh sẽ được sống.”
Patrick nhìn Guy lần cuối cùng, và nhìn cái thanh kim loại kia một lần nữa, thế rồi hắn nhắm chặt mắt lại, thu hết can đảm, và nói. “Tôi thề là tôi không biết anh đang nói chuyện gì.”
“Patrick, Pattrick...“
“Xin đừng làm thế!” Hắn nài nỉ. “Xin đừng!"
“Đây mới chỉ là mức độ thứ hai, Patrick. Anh đã đi được nửa đường rồi đấy.” Guy đẩy cần gạt xuống, và nhìn cái thân thể đang quằn quại.
Patrick kêu thét lên, không còn kiềm chế dược nữa. Một tiếng kêu khốc liệt và kinh hoàng đến mức Osmar và đám người Braxin đang ở bên ngoài cũng phải chết sững giây lâu. Họ im bặt trong bóng tối. Một người trong số họ lầm rầm cầu nguyện.
Phía ngoài đường, cách đó chừng ba chục mét, một người Braxin với một khẩu súng trong tay đang ngồi bên lề đường trông chừng xe cộ qua lại mặc dù khó lòng mà xảy ra chuyện ấy. Nơi có nhà ở gần nhất cũng cách đây vài dặm. Anh ta cũng lầm rầm cầu nguyện khi tiếng kêu thét lại vang lên.
Tác giả :
John Grisham