Đông Cung
Chương 38
Tôi không rõ A Độ có ý gì, nhưng giờ đây giữa cơn hấp hối, nàng ấy muốn tôi làm gì, tôi quyết sẽ làm bằng được.
Tôi đến bên Cố Kiếm, đôi mắt thầy khép hờ, thầy vẫn còn sống.
Tôi kinh ngạc vô cùng, mắt thầy hơi chớp chớp, hiển nhiên đã nhận ra tôi, sau lưng thầy không biết đã trúng đến mấy chục mấy trăm mũi tên, chi chít như lưng một con nhím, không chừa lấy một tấc da thịt nguyên vẹn. Lòng tôi quắn đau, bao lần thầy từng cứu tôi, lúc ở núi Thiên Hằng thầy đã cứu tôi, mới nãy thôi giữa làn tên, thầy cũng cứu tôi. Tôi khụy xuống, gọi tên thầy.
Tôi không hề biết Lí Thừa Ngân lại giăng cái bẫy mai phục này, là tôi liên lụy đến thầy.
(*)có một sự rất ngược đời, đó là trong series Tứ Thiếu Kinh Thành thì mình chẳng quý nam phụ nào cả, dù các anh cũng rất tuyệt vời, không có gì đáng chê trách, nhưng trong 1 loạt những truyện khác thì mình lại chỉ muốn chết vì mấy anh nam phụ thôi ;__; thương chết mất Cố Kiếm ơi, Tiểu Quang ơi, Tiêu Sơn ơi, Chí Tín ơi, Thanh Du ơi ;__;
Khóe môi thầy mấp máy, tôi xích lại gần hơn, Bùi Chiếu tiến lên toan ngăn tôi: “Nương nương, xin người cẩn thận kẻo thích khách giở trò.” Tôi bực mình đáp: “Thầy đã ra nông nỗi này rồi, lẽ nào còn tấn công được ai ư?”
Tôi kề tai bên môi Cố Kiếm, nghe thầy thì thào: “A Độ… sao rồi…”
Tôi nào có ngờ thầy lại hỏi A Độ, tôi nói: “Không sao đâu, chỉ bị thương thôi.”
Khóe môi thầy nhích lên như đang mỉm cười.
Toàn bộ phần lưng của thầy bị chi chít tới hàng trăm vết thương, trong khi A Độ chỉ bị thương ở đùi, những chỗ khác tuyệt nhiên không hề hấn gì. Chẳng hiểu làm thế nào mà tự dưng tôi lại đoán ngay ra rằng: “Thầy che cho cô bé ấy ư?”
Sư phụ không đáp, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây dại.
Bỗng chợt tôi thấy mình xao lòng, đáng nhẽ ra, thầy đã thoát được rồi, vậy mà thầy lại cứu A Độ, rõ ràng thầy đã thả A Độ xuống, chỉ cần bỏ lại A Độ, chưa biết chừng cố thì có thể thoát được cái thân, thế mà thầy vẫn không nỡ, thế mà thầy liều cả mạng sống của mình để cứu A Độ. Sao thầy lại cứu A Độ?
Rõ ràng tôi biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố hỏi: “Sao thầy lại cứu A Độ…”
“Cô bé đó…nếu như cô bé đó…” tiếng thầy khẽ lắm, dường như sẽ bị gió cuốn phăng bất cứ lúc nào, tôi đành xích lại gần hơn. Chỉ đủ nghe được thầy thều thào bảo: “…nàng sẽ…sẽ rất đau lòng…”
Lòng tôi đau quặn thắt, vậy mà thầy như còn cười: “Ta không…không thể…để nàng đau lòng được…”
Tôi bảo: “Sao thầy ngốc thế này, ta lại chẳng thích thầy…sao thầy khờ thế…”
Thầy đăm đăm nhìn tôi: “Là ta…có lỗi với nàng…”
Tôi đọc thấy trong đôi mắt đó là cả bầu ân hận, mà bản thân chẳng nỡ lòng nào, rõ ràng thầy sắp không trụ được nữa rồi, cuối cùng thì tôi cũng giàn giụa nước mắt: “Thầy ơi…”
Mắt thầy trông lên bầu trời sao, hơi thở gấp dần: “Sao…ngày hôm đó…cũng sáng…như hôm nay…nàng ngồi trên cồn cát…hát…hát bài…con cáo…”
Thầy nói nói đứt đoạn không đủ xếp thành câu, trong nháy mắt tôi chợt hiểu, liền dịu giọng bảo: “Ta biết…ta hát…ta hát cho thầy nghe nhé…”
Tôi khẽ nâng đầu thầy lên, mặc kệ Bùi Chiếu nghĩ sao, mà cũng mặc kệ đám Vũ Lâm Lang nghĩ gì, đau đớn xót xa ùa vào lòng, tôi nhớ bài hát ấy, bài hát duy nhất mà tôi thuộc:
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…..”
Mấy câu ngắc ngứ bật thành lời, đáng lẽ ra, bài này tôi thuộc lắm, thế nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao mà hát câu nào câu nấy đều lạc giọng, tôi cứ hát, cứ hát, rồi mới nhận ra mình đang khóc như trút, nước mắt vương rơi trên khuôn mặt Cố Kiếm, thầy vẫn đang mỉm cười nhìn tôi, cho đến khi toàn bộ cơ thể nguội dần, và lạnh ngắt… tay thầy mới thõng rơi trên mặt đất. Bộ quần áo màu trắng bị tên bắn loang lổ, rách rưới đến tả tơi, tôi thấy có thứ gì lấp ló dưới lớp vạt áo, liền khẽ rút ra xem, thì ra là một đôi cờ ngải tằmnhuốm màu bởi máu, tôi chợt nhớ buổi tối hôm Nguyên Tiêu ấy, thầy mua cho tôi 1 đôi cờ ngải tằm, rồi tôi từng gỡ xuống, quẳng dưới chân thầy, vậy ra thầy vẫn luôn giữ nó bên mình. Thứ tôi vứt đi mà thầy lại cất nó như vật quý giá trong lòng mình thế này ư.
Tôi quỳ gối bên thầy buông giọng hát thảm thiết. Dường như có trận gió sa mạc quét qua, gió xoáy xiết cuống họng, đau không thể nói hết thành lời: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Bùi Chiếu bước lại gần, đỡ tôi: “Thải Tử Phi…”
Tôi vung tay vả vào mặt hắn, dường như hắn đã ngẩn người, nhưng vẫn kéo tôi đứng dậy kì được: “Mạc tướng đưa Thái Tử Phi đến gặp Điện hạ.”
“Ta không gặp ai hết!” Tôi lạnh lùng nói, đoạn gườm hắn, “Lũ các người… các người…” tôi lắp bắp 2 lần mà lại không nghĩ ra từ nào để mắng chửi chúng. Chẳng qua chúng chỉ nghe theo lệnh của Lí Thừa Ngân, Lí Thừa Ngân mới chính là kẻ đầu trò.
Cố Kiếm đã chết, A Độ thì đang lay lắt.
Tất cả là tại tôi, là vì tôi.
Đáng lẽ ra, Cố Kiếm không thể lọt chân vào cái bẫy chúng giăng, nhưng chỉ vì tôi.
Đáng lẽ ra Cố Kiếm đã không chết, tất cả chỉ tại tôi.
Chính tôi bảo thầy cứu A Độ, nên thầy liều mình cứu A Độ
Hết lần này đến lần khác, những người thân thiết lần lượt bỏ mạng vì tôi.
Bọn chúng giết ông ngoại, giết mẹ, giết Hách Thất, giờ chúng lại giết cả Cố Kiếm…
Bọn chúng giết người thân của tôi, giết những người yêu thương tôi, bọn chúng giết không trừ một ai…
Bùi Chiếu nói: “Vết thương của A Độ cần chữa trị kịp thời, bẩm Thái Tử Phi, mạc tướng đã sai người đi mời Thái Y…”
Tôi lạnh lùng trừng mắt với hắn, song Bùi Chiếu không hề né tránh ánh nhìn của tôi, hắn cũng chẳng biện bạch nhiều lời.
Tôi không còn thiết nói gì thêm với hắn.
Có điều vết thương trên người A Độ rất trầm trọng, tôi không để bọn chúng chạm vào người A Độ, tự tôi bế nàng ấy lên. Lần nào A Độ cũng ẵm tôi, cuối cùng cũng có ngày chúng tôi đổi vị trí cho nhau, cơ thể A Độ nhẹ bẫng, lần trước A Độ bị thương nặng, nhờ có Cố Kiếm cứu mới sống sót, lần này chẳng biết có vượt qua được không?
Xương bả vai trái của A Độ bị gẫy, bên cạnh đó còn gãy cả 1 chiếc xương sườn. Thái Y rút tên, sau đó cố định lại xương, đắp thuốc xong xuôi, thì A Độ đã chìm vào mê man.
Tôi co quắp bên giường bệnh, ai đến khuyên cũng kệ, thậm chí chẳng buồn ngước mắt nhìn lên. Hai tay ôm chặt lấy mình, lòng đã quyết, đợi A Độ khỏe hơn, tôi sẽ dẫn nàng ấy về Tây Lương.
Bấy giờ quần áo mặc trên người đã kếp chặt máu, tóc tai bù xù xổ tung, lúc Lí Thừa Ngân đến, chàng chau mày, đoạn bảo: “Thay quần áo cho Thái Tử Phi.”
Vĩnh Nương bối rối vô cùng, vừa dợm bước lên, tôi đã rút thanh đao ra, gườm gườm với bà ấy.
Lí Thừa Ngân phẩy tay, thế là kẻ hầu người hạ đều lui cả ra ngoài.
Chàng bước thẳng đến trước mặt tôi, qua lọn tóc lòa xòa, tôi thấy mũi giầy chàng cứ tiến từng bước, từng bước lại gần… Tôi tính vung đao, thì chàng lại chậm rãi khom lưng ngồi xuống, nhìn tôi.
Tôi cũng thẳng thừng nhìn lại.
Chàng khẽ nói: “Tiểu Phong, kẻ đó tất phải loại trừ, võ công của hắn lợi hại hơn người, hắn dám uy hiếp hoàng đế, giữa vòng vây truy sát mà hắn thoát dễ như bỡn, ta buộc phải giết hắn…”
Thậm chỉ tôi còn không tức giận, mà chỉ lạnh nhạt nhìn chàng.
“Để nàng làm mồi nhử là lỗi của ta, nhưng ta bất đắc dĩ mới phải vậy thôi. Triệu Lương Đệ xuất thân thế gia, cả cha và anh trai ả đều là trọng thần, ta cần một lí do chính đáng mới trừ khử được ả. Nhà họ Triệu và Cao tế tướng cấu kết với nhau, sỡ dĩ Phụ hoàng muốn loại bỏ bè phái nhà họ Cao nên mới hạ quyết tâm lật lại vụ án nhà họ Trần, án cũ của Trần Thị một khi được thẩm duyệt lại, Cao Vu Minh ắt sẽ bị trừng trị… vụ Triệu Lương Đệ hãm hại nàng… thoạt đầu ta chỉ có thể tương kế tựu kế… giờ nàng yên tâm nhé, mọi việc đã kết thúc cả rồi…”
Câu chuyện chàng nói quá phức tạp, tôi không thể hiểu nổi.
Chàng lại kể thêm rất nhiều chuyện, phần lớn là liên quan tới cục diện chính trị trong triều. Nhân có oan tình từ mười năm trước của gia đình Nguyệt Nương, nên mọi việc mới được truy xét, giờ thì họ Cao đã bị tịch biên cả nhà, mà họ Triệu cũng bị xử tử, vụ Triệu Lương Đệ đầu độc chết Tự Bảo Lâm, hòng hãm hại tôi, giờ đây cũng bị phơi trần triệt để, ả bị trục xuất khỏi Đông Cung, tủi hổ mà quyên sinh… Xưa kia nhà họ Cao ỷ vào thế lực của Hoàng Hậu, sau Hoàng Hậu bị phế bỏ, lũ chúng lại âm mưu đưa Cao Quý Phi ra hòng tranh thủ ngôi vị Hoàng Hậu. Bên cạnh đó, bọn họ Triệu càng mưu mô hơn, nhà họ Triệu từng trợ giúp Hoàng Hậu lập kế hãm hại mẹ ruột chàng. Hậu cung mãi mãi chồng chéo những hục hặc hằm hè, những âm mưu toan tính…Chàng đã báo được thù cho mẹ mình, toàn bộ những kẻ dính líu đến chuyện 20 năm về trước, chàng đều lôi ra truy xét, chuyện đắc ý nhất bản thân chàng từng làm trên đời, có lẽ là thế này chăng?
Cái gì mà Cao tế tưởng, cái gì mà nhà họ Triệu, cái gì mà Cố Kiếm, thậm chí còn có cả Nguyệt Nương.
Tôi không cắt nghĩa được.
Nhất là khẩu khí của chàng khi nói về Triệu Lương Đệ, nó dửng dưng như thể chàng đang kể về một con kiến vừa bị nghiền chết
Người con gái từng ‘đầu ấp tay gối’ với chàng ba năm, mà chàng từng coi như báu vật đấy sao.
Thì ra là diễn kịch cả ư?
Lẽ nào mảy may ân tình cũng chưa từng ư?
Trước kia tôi rất ghét Triệu Lương Đệ, nhất là khi ả vu cáo hãm hại tôi. Vậy mà giờ khắc này đây, tôi chỉ cảm thấy ả rất đáng thương, thật sự đáng thương vô cùng.
Trái tim của Lí Thừa Ngân hẳn được đẽo từ đá mà ra. Nói chăng đến 1 con người, cho dù có là con chó con mèo, nuôi nó ba năm cũng chẳng nhẫn tâm giết bỏ… Tôi tưởng rằng thời gian ba năm, sự đời rồi sẽ biến đổi, thế nhưng kẻ duy nhất không hề thay đổi chính là chàng. Dù chàng có từng nhảy xuống sống Quên hay không, dù chàng có từng quên đi tất cả hay không, thì chàng vĩnh viễn không đời nào quên được quyền lực của mình, mưu toan của mình, chàng chưa một lần quản ngại lợi dụng những kẻ xung quanh, chàng không hề tiếc rẻ lợi dụng tình cảm, chỉ cốt sao đạt được mục đích của bản thân.
Đoạn chàng vươn tay, dợm xoa mặt tôi.
Tôi thấy gớm liền bảo: “Cút đi!”
Lí Thừa Ngân nói: “Bọn họ không làm nàng bị thương đâu, họ đều là những tay cung cự phách trong Vũ Lâm Lang do đích thân Bùi Chiếu đôn đốc, những mũi tên ấy bắn ra, chỉ đáp xuống quanh nàng, tuyệt đối không một mũi nào có thể bắn trúng nàng. Ta không nên mạo hiểm cả nàng, thực ra lòng ta thấy hối hận lắm…”
“Vậy A Độ thì sao?” Tôi lạnh nhạt nhìn chàng, “Lỡ như A Độ chết cùng Cố Kiếm thì sao…”
Chàng lại ngẩn người, đoạn bảo: “Tiểu Phong, A Độ chỉ là một đứa nô tì…”
Tôi tát bốp vào mặt chàng, chàng cũng không hề né tránh, tôi giận run người: “Cô bé ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, cô bé ấy theo ta lội vạn dặm xa xôi từ Tây Lương tới đây… A Độ trong mắt chàng chỉ là 1 đứa nô tì, nhưng trong lòng ta, cô bé ấy như chị em ruột thịt.” Tôi nhớ Cố Kiếm, nhớ thầy hy sinh thân mình cốt cứu A Độ, thầy nói với tôi rằng, thầy không muốn làm tôi đau lòng thêm lần nữa. Đến cả Cố Kiếm cũng hiểu, nếu A Độ ra đi, tôi sẽ đau lòng mà chết.
Lí Thừa Ngân với tay ôm tôi, chàng bảo: “Tiểu Phong ơi, ta thích nàng. Cái ngày ta ốm, khư khư nắm tay nàng, tận lúc tê rần mà nàng vẫn không buông, lúc ấy ta đã tự nhủ, sao trên đời lại có con bé ngốc thế, nhưng ta không ngờ, ta lại đi thích cô bé ngốc nghếch là nàng. Khi nàng bị thích khách bắt đi, quả thực ta sốt ruột đến phát điên lên được… Lúc ấy ta tự vấn bản thân, nếu như không cứu được nàng, ta phải làm sao đây… Xưa nay ta chưa từng sợ hãi… vậy mà lúc nàng trở về, nàng bảo rằng nàng thích Cố Tiểu Ngũ, ta biết Cố Tiểu Ngũ chính là Cố Kiếm, ghen tuông khiến ta suýt hóa rồ. Phải, ta không muốn tha cho hắn, bởi hắn không những là thích khách mà còn là Cố Tiểu Ngũ. Giờ Cố Tiểu Ngũ chết rồi, là lỗi của ta, ta không nên giết hắn. Nhưng Tiểu Phong ơi, ta bất đắc dĩ mà thôi, từ nay trở về sau, sẽ còn ai dám hại nàng nữa, ta đảm bảo với nàng, nàng tin ta một lần, nhé?”
Nước mắt tôi rơi ướt mu bàn tay mình, sao tôi lại thích khóc thế này?
Ba năm trước nhảy xuống sống Quên, lòng não nùng chỉ mong vĩnh viễn sẽ quên đi con người này. Cuối cùng tôi đã thật sự quên chàng, tôi chỉ nhớ những chuyện kể từ sau khi lấy Lí Thừa Ngân mà thôi, lúc ấy chàng khôi ngô tuấn tú, chàng ôn tồn lịch thiệp, chàng như thân ngọc trước gió. Lúc ấy tôi một lòng một dạ mong mỏi chàng thích mình, dẫu thoảng khi chàng cười với tôi thôi cũng được.
Giờ chàng ôm tôi trong lòng, nói những lời đắm say, thế nhưng thảy những thứ ấy không phải điều tôi ao ước.
Tôi lắc đầu, chuồi người ra khỏi vòng tay chàng: “Thầy không phải Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ đã chết lâu rồi.”
Chàng ngơ ngác nhìn tôi, lâu lắm mới cất được lời: “Ta đã nhận lỗi cả rồi, nàng còn muốn phải làm sao?”
Tôi thấy mình đã rệu rã, thật sự không còn gì muốn nói thêm nữa, đành ngả đầu vào cột trụ: “Thì ra chàng thích Triệu Lương Đệ như thế đấy, chỉ vì ả mà ngày ngày chàng cãi vã với thiếp. Vậy mà giờ đây chàng lại nói, chàng chỉ lừa ả thôi. Thoạt đầu chàng qua lại mật thiết với Cao tế tướng, giờ lại bảo, lão đại nghịch vô đạo, nên tịch biên cả nhà… Thoạt đầu chàng ghét nhất là thiếp, hễ mở miệng ra là lại bảo sẽ đuổi thiếp đi, giờ chàng nói chàng có tình cảm… loại người như chàng… chàng bảo thiếp phải tin thế này đây…”
Lí Thừa Ngân ngưng bặt một lúc: “Tiểu Phong, ta là Thái Tử, nên có rất nhiều chuyện, đó là bổn phận của ta.”
Tôi bật cười: “Phải, một kẻ muốn làm được hoàng đế, tránh sao khỏi lòng dạ sắt đá, nhẫn tâm và máu lạnh.”
Khi đó, Cố Kiếm nói với tôi câu này, tôi hoàn toàn không bận tâm, giờ cuối cùng đã hiểu.
Một kẻ khi đang tiến dần đến ngôi vị hoàng đế, chàng ta ruồng rẫy lên rất nhiều rất nhiều những tình cảm thân thiết. Như tình cảm giữa tôi và A Độ, chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng ai, nào đã dành cho ai.
Tôi hỏi: “Nếu một ngày nào đó, thiếp là mối nguy họa đe dọa ngôi vua của chàng, giang sơn của chàng, xã tắc của chàng, liệu chăng chàng sẽ giết cả thiếp?”
Vậy mà Lí Thừa Ngân khỏa lấp: “Tiểu Phong, so với Hoàng Cung, Đông Cung là nơi nguy hiểm hơn cả, làm Thái Tử còn khó hơn làm Hoàng đế… con đường ta đi đầy gian truân, nàng không biết…”
Tôi ngắt lời chàng: “Chàng sẽ thế phải không, sẽ có một ngày chàng giết cả thiếp?”
Chàng đau đáu nhìn mặt tôi, cuối cùng bảo: “Ta không thế.”
Tôi cười, từ tốn nói: “Chàng sẽ thế đấy.”
Vẫn thủng thẳng từng tiếng: “Chàng có biết, có một nơi gọi là sông Quên không?”
Chàng ngơ ngẩn nhìn tôi.
“Nước sông Quên, đặng quên tình…” tôi chậm rãi quay người, miệng mãi ngân nga bài ca dao quen thuộc, “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Tôi biết, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã chết thật rồi.
Lí Thừa Ngân biết tỏng Triệu Lương Đệ sai người hạ độc, hại chết Tự Bảo Lâm, vậy mà chàng thản nhiên như không.
Người con gái từng ‘đầu ấp tay gối’ với chàng, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Rõ ràng Lí Thừa Ngân chỉ lợi dụng Triệu Lương Đệ, vậy mà ngày ngày chàng vẫn có thể đằm thắm mặn nồng với ả.
Người con gái chàng từng thề ước bên nhau đến bạc đầu, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Lí Thừa Ngân biết Triệu Lương Đệ hãm hại tôi rành rành ra đấy, vậy mà chàng tỉnh bơ, chàng vẫn cố dồn tôi rơi vào thế hiểm nguy, lợi dụng cái thế hiểm nguy ấy hóa lại dụ được Cố Kiếm, rồi thừa cơ giết chết thầy.
Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi lần nữa đâu.
Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.
Bất kể ngày đêm tôi không quản cực nhọc túc trực bên giường A Độ, lúc vết thương chuyển biến xấu, nàng ấy phát sốt, tôi lại nhớ đến Cố Kiếm, lần trước có Cố Kiếm cứu giúp, lần này chẳng còn ai.
Lúc A Độ sốt cao nhất, tôi cũng ngã bệnh một trận.
Hôm đó trời mưa xối xả, tự tôi bưng một chậu đá qua cầu mái hiên, có điều trượt chân, ngã một vố rất đau.
Lúc ấy ngã cũng chỉ sứt trán thôi, vậy mà đến tối, tôi lại lăn đùng ra sốt.
A Độ cũng sốt, Lí Thừa Ngân nói tại A Độ truyền bệnh cho tôi, nên chuyển A Độ
đi. Chàng nói có thế bệnh tôi mới khỏi được, để A Độ ở đấy chỉ tổ lây lan.
Là ai nào đã hại A Độ ra nông nỗi này hả?
Tôi tức điên lên, tay lăm lăm thanh đao của A Độ, không một kẻ nào dám tiến gần.
Lí Thừa Ngân cũng bực, liền sai người kéo tôi đi kì được.
Không biết chúng đưa A Độ đến nơi nào nữa, tôi thì bị nhốt trong điện, chẳng còn hơi sức đâu gây gổ, tôi chỉ cần A Độ, mà A Độ giờ chưa rõ ở đâu.
Tôi đến bên Cố Kiếm, đôi mắt thầy khép hờ, thầy vẫn còn sống.
Tôi kinh ngạc vô cùng, mắt thầy hơi chớp chớp, hiển nhiên đã nhận ra tôi, sau lưng thầy không biết đã trúng đến mấy chục mấy trăm mũi tên, chi chít như lưng một con nhím, không chừa lấy một tấc da thịt nguyên vẹn. Lòng tôi quắn đau, bao lần thầy từng cứu tôi, lúc ở núi Thiên Hằng thầy đã cứu tôi, mới nãy thôi giữa làn tên, thầy cũng cứu tôi. Tôi khụy xuống, gọi tên thầy.
Tôi không hề biết Lí Thừa Ngân lại giăng cái bẫy mai phục này, là tôi liên lụy đến thầy.
(*)có một sự rất ngược đời, đó là trong series Tứ Thiếu Kinh Thành thì mình chẳng quý nam phụ nào cả, dù các anh cũng rất tuyệt vời, không có gì đáng chê trách, nhưng trong 1 loạt những truyện khác thì mình lại chỉ muốn chết vì mấy anh nam phụ thôi ;__; thương chết mất Cố Kiếm ơi, Tiểu Quang ơi, Tiêu Sơn ơi, Chí Tín ơi, Thanh Du ơi ;__;
Khóe môi thầy mấp máy, tôi xích lại gần hơn, Bùi Chiếu tiến lên toan ngăn tôi: “Nương nương, xin người cẩn thận kẻo thích khách giở trò.” Tôi bực mình đáp: “Thầy đã ra nông nỗi này rồi, lẽ nào còn tấn công được ai ư?”
Tôi kề tai bên môi Cố Kiếm, nghe thầy thì thào: “A Độ… sao rồi…”
Tôi nào có ngờ thầy lại hỏi A Độ, tôi nói: “Không sao đâu, chỉ bị thương thôi.”
Khóe môi thầy nhích lên như đang mỉm cười.
Toàn bộ phần lưng của thầy bị chi chít tới hàng trăm vết thương, trong khi A Độ chỉ bị thương ở đùi, những chỗ khác tuyệt nhiên không hề hấn gì. Chẳng hiểu làm thế nào mà tự dưng tôi lại đoán ngay ra rằng: “Thầy che cho cô bé ấy ư?”
Sư phụ không đáp, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngây dại.
Bỗng chợt tôi thấy mình xao lòng, đáng nhẽ ra, thầy đã thoát được rồi, vậy mà thầy lại cứu A Độ, rõ ràng thầy đã thả A Độ xuống, chỉ cần bỏ lại A Độ, chưa biết chừng cố thì có thể thoát được cái thân, thế mà thầy vẫn không nỡ, thế mà thầy liều cả mạng sống của mình để cứu A Độ. Sao thầy lại cứu A Độ?
Rõ ràng tôi biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố hỏi: “Sao thầy lại cứu A Độ…”
“Cô bé đó…nếu như cô bé đó…” tiếng thầy khẽ lắm, dường như sẽ bị gió cuốn phăng bất cứ lúc nào, tôi đành xích lại gần hơn. Chỉ đủ nghe được thầy thều thào bảo: “…nàng sẽ…sẽ rất đau lòng…”
Lòng tôi đau quặn thắt, vậy mà thầy như còn cười: “Ta không…không thể…để nàng đau lòng được…”
Tôi bảo: “Sao thầy ngốc thế này, ta lại chẳng thích thầy…sao thầy khờ thế…”
Thầy đăm đăm nhìn tôi: “Là ta…có lỗi với nàng…”
Tôi đọc thấy trong đôi mắt đó là cả bầu ân hận, mà bản thân chẳng nỡ lòng nào, rõ ràng thầy sắp không trụ được nữa rồi, cuối cùng thì tôi cũng giàn giụa nước mắt: “Thầy ơi…”
Mắt thầy trông lên bầu trời sao, hơi thở gấp dần: “Sao…ngày hôm đó…cũng sáng…như hôm nay…nàng ngồi trên cồn cát…hát…hát bài…con cáo…”
Thầy nói nói đứt đoạn không đủ xếp thành câu, trong nháy mắt tôi chợt hiểu, liền dịu giọng bảo: “Ta biết…ta hát…ta hát cho thầy nghe nhé…”
Tôi khẽ nâng đầu thầy lên, mặc kệ Bùi Chiếu nghĩ sao, mà cũng mặc kệ đám Vũ Lâm Lang nghĩ gì, đau đớn xót xa ùa vào lòng, tôi nhớ bài hát ấy, bài hát duy nhất mà tôi thuộc:
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…..”
Mấy câu ngắc ngứ bật thành lời, đáng lẽ ra, bài này tôi thuộc lắm, thế nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao mà hát câu nào câu nấy đều lạc giọng, tôi cứ hát, cứ hát, rồi mới nhận ra mình đang khóc như trút, nước mắt vương rơi trên khuôn mặt Cố Kiếm, thầy vẫn đang mỉm cười nhìn tôi, cho đến khi toàn bộ cơ thể nguội dần, và lạnh ngắt… tay thầy mới thõng rơi trên mặt đất. Bộ quần áo màu trắng bị tên bắn loang lổ, rách rưới đến tả tơi, tôi thấy có thứ gì lấp ló dưới lớp vạt áo, liền khẽ rút ra xem, thì ra là một đôi cờ ngải tằmnhuốm màu bởi máu, tôi chợt nhớ buổi tối hôm Nguyên Tiêu ấy, thầy mua cho tôi 1 đôi cờ ngải tằm, rồi tôi từng gỡ xuống, quẳng dưới chân thầy, vậy ra thầy vẫn luôn giữ nó bên mình. Thứ tôi vứt đi mà thầy lại cất nó như vật quý giá trong lòng mình thế này ư.
Tôi quỳ gối bên thầy buông giọng hát thảm thiết. Dường như có trận gió sa mạc quét qua, gió xoáy xiết cuống họng, đau không thể nói hết thành lời: “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Bùi Chiếu bước lại gần, đỡ tôi: “Thải Tử Phi…”
Tôi vung tay vả vào mặt hắn, dường như hắn đã ngẩn người, nhưng vẫn kéo tôi đứng dậy kì được: “Mạc tướng đưa Thái Tử Phi đến gặp Điện hạ.”
“Ta không gặp ai hết!” Tôi lạnh lùng nói, đoạn gườm hắn, “Lũ các người… các người…” tôi lắp bắp 2 lần mà lại không nghĩ ra từ nào để mắng chửi chúng. Chẳng qua chúng chỉ nghe theo lệnh của Lí Thừa Ngân, Lí Thừa Ngân mới chính là kẻ đầu trò.
Cố Kiếm đã chết, A Độ thì đang lay lắt.
Tất cả là tại tôi, là vì tôi.
Đáng lẽ ra, Cố Kiếm không thể lọt chân vào cái bẫy chúng giăng, nhưng chỉ vì tôi.
Đáng lẽ ra Cố Kiếm đã không chết, tất cả chỉ tại tôi.
Chính tôi bảo thầy cứu A Độ, nên thầy liều mình cứu A Độ
Hết lần này đến lần khác, những người thân thiết lần lượt bỏ mạng vì tôi.
Bọn chúng giết ông ngoại, giết mẹ, giết Hách Thất, giờ chúng lại giết cả Cố Kiếm…
Bọn chúng giết người thân của tôi, giết những người yêu thương tôi, bọn chúng giết không trừ một ai…
Bùi Chiếu nói: “Vết thương của A Độ cần chữa trị kịp thời, bẩm Thái Tử Phi, mạc tướng đã sai người đi mời Thái Y…”
Tôi lạnh lùng trừng mắt với hắn, song Bùi Chiếu không hề né tránh ánh nhìn của tôi, hắn cũng chẳng biện bạch nhiều lời.
Tôi không còn thiết nói gì thêm với hắn.
Có điều vết thương trên người A Độ rất trầm trọng, tôi không để bọn chúng chạm vào người A Độ, tự tôi bế nàng ấy lên. Lần nào A Độ cũng ẵm tôi, cuối cùng cũng có ngày chúng tôi đổi vị trí cho nhau, cơ thể A Độ nhẹ bẫng, lần trước A Độ bị thương nặng, nhờ có Cố Kiếm cứu mới sống sót, lần này chẳng biết có vượt qua được không?
Xương bả vai trái của A Độ bị gẫy, bên cạnh đó còn gãy cả 1 chiếc xương sườn. Thái Y rút tên, sau đó cố định lại xương, đắp thuốc xong xuôi, thì A Độ đã chìm vào mê man.
Tôi co quắp bên giường bệnh, ai đến khuyên cũng kệ, thậm chí chẳng buồn ngước mắt nhìn lên. Hai tay ôm chặt lấy mình, lòng đã quyết, đợi A Độ khỏe hơn, tôi sẽ dẫn nàng ấy về Tây Lương.
Bấy giờ quần áo mặc trên người đã kếp chặt máu, tóc tai bù xù xổ tung, lúc Lí Thừa Ngân đến, chàng chau mày, đoạn bảo: “Thay quần áo cho Thái Tử Phi.”
Vĩnh Nương bối rối vô cùng, vừa dợm bước lên, tôi đã rút thanh đao ra, gườm gườm với bà ấy.
Lí Thừa Ngân phẩy tay, thế là kẻ hầu người hạ đều lui cả ra ngoài.
Chàng bước thẳng đến trước mặt tôi, qua lọn tóc lòa xòa, tôi thấy mũi giầy chàng cứ tiến từng bước, từng bước lại gần… Tôi tính vung đao, thì chàng lại chậm rãi khom lưng ngồi xuống, nhìn tôi.
Tôi cũng thẳng thừng nhìn lại.
Chàng khẽ nói: “Tiểu Phong, kẻ đó tất phải loại trừ, võ công của hắn lợi hại hơn người, hắn dám uy hiếp hoàng đế, giữa vòng vây truy sát mà hắn thoát dễ như bỡn, ta buộc phải giết hắn…”
Thậm chỉ tôi còn không tức giận, mà chỉ lạnh nhạt nhìn chàng.
“Để nàng làm mồi nhử là lỗi của ta, nhưng ta bất đắc dĩ mới phải vậy thôi. Triệu Lương Đệ xuất thân thế gia, cả cha và anh trai ả đều là trọng thần, ta cần một lí do chính đáng mới trừ khử được ả. Nhà họ Triệu và Cao tế tướng cấu kết với nhau, sỡ dĩ Phụ hoàng muốn loại bỏ bè phái nhà họ Cao nên mới hạ quyết tâm lật lại vụ án nhà họ Trần, án cũ của Trần Thị một khi được thẩm duyệt lại, Cao Vu Minh ắt sẽ bị trừng trị… vụ Triệu Lương Đệ hãm hại nàng… thoạt đầu ta chỉ có thể tương kế tựu kế… giờ nàng yên tâm nhé, mọi việc đã kết thúc cả rồi…”
Câu chuyện chàng nói quá phức tạp, tôi không thể hiểu nổi.
Chàng lại kể thêm rất nhiều chuyện, phần lớn là liên quan tới cục diện chính trị trong triều. Nhân có oan tình từ mười năm trước của gia đình Nguyệt Nương, nên mọi việc mới được truy xét, giờ thì họ Cao đã bị tịch biên cả nhà, mà họ Triệu cũng bị xử tử, vụ Triệu Lương Đệ đầu độc chết Tự Bảo Lâm, hòng hãm hại tôi, giờ đây cũng bị phơi trần triệt để, ả bị trục xuất khỏi Đông Cung, tủi hổ mà quyên sinh… Xưa kia nhà họ Cao ỷ vào thế lực của Hoàng Hậu, sau Hoàng Hậu bị phế bỏ, lũ chúng lại âm mưu đưa Cao Quý Phi ra hòng tranh thủ ngôi vị Hoàng Hậu. Bên cạnh đó, bọn họ Triệu càng mưu mô hơn, nhà họ Triệu từng trợ giúp Hoàng Hậu lập kế hãm hại mẹ ruột chàng. Hậu cung mãi mãi chồng chéo những hục hặc hằm hè, những âm mưu toan tính…Chàng đã báo được thù cho mẹ mình, toàn bộ những kẻ dính líu đến chuyện 20 năm về trước, chàng đều lôi ra truy xét, chuyện đắc ý nhất bản thân chàng từng làm trên đời, có lẽ là thế này chăng?
Cái gì mà Cao tế tưởng, cái gì mà nhà họ Triệu, cái gì mà Cố Kiếm, thậm chí còn có cả Nguyệt Nương.
Tôi không cắt nghĩa được.
Nhất là khẩu khí của chàng khi nói về Triệu Lương Đệ, nó dửng dưng như thể chàng đang kể về một con kiến vừa bị nghiền chết
Người con gái từng ‘đầu ấp tay gối’ với chàng ba năm, mà chàng từng coi như báu vật đấy sao.
Thì ra là diễn kịch cả ư?
Lẽ nào mảy may ân tình cũng chưa từng ư?
Trước kia tôi rất ghét Triệu Lương Đệ, nhất là khi ả vu cáo hãm hại tôi. Vậy mà giờ khắc này đây, tôi chỉ cảm thấy ả rất đáng thương, thật sự đáng thương vô cùng.
Trái tim của Lí Thừa Ngân hẳn được đẽo từ đá mà ra. Nói chăng đến 1 con người, cho dù có là con chó con mèo, nuôi nó ba năm cũng chẳng nhẫn tâm giết bỏ… Tôi tưởng rằng thời gian ba năm, sự đời rồi sẽ biến đổi, thế nhưng kẻ duy nhất không hề thay đổi chính là chàng. Dù chàng có từng nhảy xuống sống Quên hay không, dù chàng có từng quên đi tất cả hay không, thì chàng vĩnh viễn không đời nào quên được quyền lực của mình, mưu toan của mình, chàng chưa một lần quản ngại lợi dụng những kẻ xung quanh, chàng không hề tiếc rẻ lợi dụng tình cảm, chỉ cốt sao đạt được mục đích của bản thân.
Đoạn chàng vươn tay, dợm xoa mặt tôi.
Tôi thấy gớm liền bảo: “Cút đi!”
Lí Thừa Ngân nói: “Bọn họ không làm nàng bị thương đâu, họ đều là những tay cung cự phách trong Vũ Lâm Lang do đích thân Bùi Chiếu đôn đốc, những mũi tên ấy bắn ra, chỉ đáp xuống quanh nàng, tuyệt đối không một mũi nào có thể bắn trúng nàng. Ta không nên mạo hiểm cả nàng, thực ra lòng ta thấy hối hận lắm…”
“Vậy A Độ thì sao?” Tôi lạnh nhạt nhìn chàng, “Lỡ như A Độ chết cùng Cố Kiếm thì sao…”
Chàng lại ngẩn người, đoạn bảo: “Tiểu Phong, A Độ chỉ là một đứa nô tì…”
Tôi tát bốp vào mặt chàng, chàng cũng không hề né tránh, tôi giận run người: “Cô bé ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, cô bé ấy theo ta lội vạn dặm xa xôi từ Tây Lương tới đây… A Độ trong mắt chàng chỉ là 1 đứa nô tì, nhưng trong lòng ta, cô bé ấy như chị em ruột thịt.” Tôi nhớ Cố Kiếm, nhớ thầy hy sinh thân mình cốt cứu A Độ, thầy nói với tôi rằng, thầy không muốn làm tôi đau lòng thêm lần nữa. Đến cả Cố Kiếm cũng hiểu, nếu A Độ ra đi, tôi sẽ đau lòng mà chết.
Lí Thừa Ngân với tay ôm tôi, chàng bảo: “Tiểu Phong ơi, ta thích nàng. Cái ngày ta ốm, khư khư nắm tay nàng, tận lúc tê rần mà nàng vẫn không buông, lúc ấy ta đã tự nhủ, sao trên đời lại có con bé ngốc thế, nhưng ta không ngờ, ta lại đi thích cô bé ngốc nghếch là nàng. Khi nàng bị thích khách bắt đi, quả thực ta sốt ruột đến phát điên lên được… Lúc ấy ta tự vấn bản thân, nếu như không cứu được nàng, ta phải làm sao đây… Xưa nay ta chưa từng sợ hãi… vậy mà lúc nàng trở về, nàng bảo rằng nàng thích Cố Tiểu Ngũ, ta biết Cố Tiểu Ngũ chính là Cố Kiếm, ghen tuông khiến ta suýt hóa rồ. Phải, ta không muốn tha cho hắn, bởi hắn không những là thích khách mà còn là Cố Tiểu Ngũ. Giờ Cố Tiểu Ngũ chết rồi, là lỗi của ta, ta không nên giết hắn. Nhưng Tiểu Phong ơi, ta bất đắc dĩ mà thôi, từ nay trở về sau, sẽ còn ai dám hại nàng nữa, ta đảm bảo với nàng, nàng tin ta một lần, nhé?”
Nước mắt tôi rơi ướt mu bàn tay mình, sao tôi lại thích khóc thế này?
Ba năm trước nhảy xuống sống Quên, lòng não nùng chỉ mong vĩnh viễn sẽ quên đi con người này. Cuối cùng tôi đã thật sự quên chàng, tôi chỉ nhớ những chuyện kể từ sau khi lấy Lí Thừa Ngân mà thôi, lúc ấy chàng khôi ngô tuấn tú, chàng ôn tồn lịch thiệp, chàng như thân ngọc trước gió. Lúc ấy tôi một lòng một dạ mong mỏi chàng thích mình, dẫu thoảng khi chàng cười với tôi thôi cũng được.
Giờ chàng ôm tôi trong lòng, nói những lời đắm say, thế nhưng thảy những thứ ấy không phải điều tôi ao ước.
Tôi lắc đầu, chuồi người ra khỏi vòng tay chàng: “Thầy không phải Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ đã chết lâu rồi.”
Chàng ngơ ngác nhìn tôi, lâu lắm mới cất được lời: “Ta đã nhận lỗi cả rồi, nàng còn muốn phải làm sao?”
Tôi thấy mình đã rệu rã, thật sự không còn gì muốn nói thêm nữa, đành ngả đầu vào cột trụ: “Thì ra chàng thích Triệu Lương Đệ như thế đấy, chỉ vì ả mà ngày ngày chàng cãi vã với thiếp. Vậy mà giờ đây chàng lại nói, chàng chỉ lừa ả thôi. Thoạt đầu chàng qua lại mật thiết với Cao tế tướng, giờ lại bảo, lão đại nghịch vô đạo, nên tịch biên cả nhà… Thoạt đầu chàng ghét nhất là thiếp, hễ mở miệng ra là lại bảo sẽ đuổi thiếp đi, giờ chàng nói chàng có tình cảm… loại người như chàng… chàng bảo thiếp phải tin thế này đây…”
Lí Thừa Ngân ngưng bặt một lúc: “Tiểu Phong, ta là Thái Tử, nên có rất nhiều chuyện, đó là bổn phận của ta.”
Tôi bật cười: “Phải, một kẻ muốn làm được hoàng đế, tránh sao khỏi lòng dạ sắt đá, nhẫn tâm và máu lạnh.”
Khi đó, Cố Kiếm nói với tôi câu này, tôi hoàn toàn không bận tâm, giờ cuối cùng đã hiểu.
Một kẻ khi đang tiến dần đến ngôi vị hoàng đế, chàng ta ruồng rẫy lên rất nhiều rất nhiều những tình cảm thân thiết. Như tình cảm giữa tôi và A Độ, chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng ai, nào đã dành cho ai.
Tôi hỏi: “Nếu một ngày nào đó, thiếp là mối nguy họa đe dọa ngôi vua của chàng, giang sơn của chàng, xã tắc của chàng, liệu chăng chàng sẽ giết cả thiếp?”
Vậy mà Lí Thừa Ngân khỏa lấp: “Tiểu Phong, so với Hoàng Cung, Đông Cung là nơi nguy hiểm hơn cả, làm Thái Tử còn khó hơn làm Hoàng đế… con đường ta đi đầy gian truân, nàng không biết…”
Tôi ngắt lời chàng: “Chàng sẽ thế phải không, sẽ có một ngày chàng giết cả thiếp?”
Chàng đau đáu nhìn mặt tôi, cuối cùng bảo: “Ta không thế.”
Tôi cười, từ tốn nói: “Chàng sẽ thế đấy.”
Vẫn thủng thẳng từng tiếng: “Chàng có biết, có một nơi gọi là sông Quên không?”
Chàng ngơ ngẩn nhìn tôi.
“Nước sông Quên, đặng quên tình…” tôi chậm rãi quay người, miệng mãi ngân nga bài ca dao quen thuộc, “Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Tôi biết, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã chết thật rồi.
Lí Thừa Ngân biết tỏng Triệu Lương Đệ sai người hạ độc, hại chết Tự Bảo Lâm, vậy mà chàng thản nhiên như không.
Người con gái từng ‘đầu ấp tay gối’ với chàng, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Rõ ràng Lí Thừa Ngân chỉ lợi dụng Triệu Lương Đệ, vậy mà ngày ngày chàng vẫn có thể đằm thắm mặn nồng với ả.
Người con gái chàng từng thề ước bên nhau đến bạc đầu, tính mệnh cũng chỉ như rơm như rác.
Lí Thừa Ngân biết Triệu Lương Đệ hãm hại tôi rành rành ra đấy, vậy mà chàng tỉnh bơ, chàng vẫn cố dồn tôi rơi vào thế hiểm nguy, lợi dụng cái thế hiểm nguy ấy hóa lại dụ được Cố Kiếm, rồi thừa cơ giết chết thầy.
Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi lần nữa đâu.
Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.
Bất kể ngày đêm tôi không quản cực nhọc túc trực bên giường A Độ, lúc vết thương chuyển biến xấu, nàng ấy phát sốt, tôi lại nhớ đến Cố Kiếm, lần trước có Cố Kiếm cứu giúp, lần này chẳng còn ai.
Lúc A Độ sốt cao nhất, tôi cũng ngã bệnh một trận.
Hôm đó trời mưa xối xả, tự tôi bưng một chậu đá qua cầu mái hiên, có điều trượt chân, ngã một vố rất đau.
Lúc ấy ngã cũng chỉ sứt trán thôi, vậy mà đến tối, tôi lại lăn đùng ra sốt.
A Độ cũng sốt, Lí Thừa Ngân nói tại A Độ truyền bệnh cho tôi, nên chuyển A Độ
đi. Chàng nói có thế bệnh tôi mới khỏi được, để A Độ ở đấy chỉ tổ lây lan.
Là ai nào đã hại A Độ ra nông nỗi này hả?
Tôi tức điên lên, tay lăm lăm thanh đao của A Độ, không một kẻ nào dám tiến gần.
Lí Thừa Ngân cũng bực, liền sai người kéo tôi đi kì được.
Không biết chúng đưa A Độ đến nơi nào nữa, tôi thì bị nhốt trong điện, chẳng còn hơi sức đâu gây gổ, tôi chỉ cần A Độ, mà A Độ giờ chưa rõ ở đâu.
Tác giả :
Phỉ Ngã Tư Tồn