Đông Cung Chi Chủ
Chương 77: Kinh Trập
*Chú thích: Kinh Trập là một trong 24 tiết khí âm lịch của TQ, Việt Nam... Thường rơi vào ngày 5 hoặc 6 tháng Ba dương lịch. Ý nghĩa của ngày này là "Sâu nở"
Thượng Quan Mẫn Hoa nghiến răng kẽo kẹt, hai nắm đấm dưới ống tay áo siết lại thật chặt. Nàng thầm nói với trái tim đang nhảy lên kịch liệt vì tức giận của mình: đừng xúc động, ở trên đường đi hẵng ra tay!
“Mạt tướng tuân lệnh!” Tên tướng quân vừa chỉ huy binh lính bắn tên kia nhận lệnh xong, chạy đến bên cạnh Thượng Quan Mẫn Hoa, lập tức cởi mũ giáp ra, ý cười đầy mặt: “Tiểu thư, Tử Hậu hộ tống cô về.”
Thượng Quan Mẫn Hoa buồn bực đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét dài, chỉ thấy tên ngốc Liễu Tử Hậu này cẩn thận đỡ lấy nàng, sợ nàng bị va chạm vào đâu đó, bảo vệ nàng đi xuống khỏi tường thành, chạy qua chạy lại hỏi: “Tiểu thư, trên người cô có bị thương không?”
“Không, ta mặc bảo giáp!”
Liễu Tử Hậu cũng không biết xem sắc mặt người khác, hắn vẫn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng khi được gặp lại tiểu thư mà hắn tôn kính. Dọc theo đường đi, hắn nói luôn mồm, giống như phải bù lại những lời không được nói trong suốt ba năm vừa qua.”
Nếu hắn kể chuyện của bản thân hắn thì cũng cho qua, không biết là tên Chu Thừa Hi kia cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, ba câu đều không rời hai chữ: “Điện hạ.” Trong lời lải nhải của hắn, Chu Thừa Hi kia là một cái hóa thân hoàn mỹ, thiên tài quân sự kiết xuất, là bá chủ vương giả chân chính – đây chính là nguyên nhân Chu Thừa Hi có thể dùng một khí thế dậy khắp núi sông mà ngăn chặn được vó ngựa hung hãn của Bắc Mạc tiếp tục xâm lấn xuống phía Nam.
Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ dò xét hỏi, không ngắt lời hắn: “Hàn tướng quân đâu?”
Liễu Tử Hậu trả lời: “Hàn tướng quân kia bảo thủ cố chấp, trong lúc hành quân thiếu quyết đoán, tư tưởng cũ kĩ, thiếu chút nữa đã đánh mất cánh tả của lộ quân Bắc chinh. Vạn Lý tướng quân bỏ cũ thay mới, điện hạ mới bị điều đến thống lĩnh cánh quân này của bọn ta. Tiểu thư, cô yên tâm, Tử Hậu chắc chắn sẽ phụ tá điện hạ, để ngài nhanh chóng ngồi lên ghế Thái tử. Đến lúc đó tiểu thư chính là Thái tử phi, sau này còn là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lảo đảo, tay chân như nhũn ra, như mất hết sức để đi lại rồi!
Thằng bé này, thằng bé này bị tên khốn Chu Thừa Hi kia tẩy não hoàn toàn rồi! Liễu Tử Hậu sao mà hiểu được suy nghĩ trong lòng tiểu thư nhà hắn chứ? Thấy nàng đi không vững thì càng cẩn thận dìu nàng đi, còn dùng lời thề từ đáy lòng mà cam đoan: “Tiểu thư, Tử Hậu chắc chắn sẽ bảo vệ cô!”
Dọc đường không ai nói chuyện nữa. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không có cách nào lấy mê dược đã chuẩn bị sẵn ra dùng mà chạy trốn nữa. Nàng còn nhớ ý định của nàng ngày xưa, là để Liễu Tử Hậu có thể làm đại tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, không phụ lại công sinh thành dưỡng dục của bà vú. Nàng nghĩ hoàng cung đã thoát được một lần thì chắc chắn sẽ thoát được lần nữa. Hết đi lại dừng gần một tháng mới quay trở lại hoàng cung. Quay về Duyên Khánh Cung rồi nàng mới biết được Lã Minh Vọng đã bị hạ ngục, hoàng đế phái một đầu lĩnh cấm quân khác đến, Tuyên Sở, tước hàm đến Đại tướng quân, thanh danh vang dội, thực ra lại không có thực quyền trong tay. Tiền đồ của hắn còn không bằng đội trưởng trong quân.
Lúc Linh Lung hầu hạ nàng rửa mặt, thấy bàn tay non nớt mềm mại ngày nào giờ che kín những vết thương nhỏ, khóc mà trách rằng: “Tiểu thư có đi thì cũng phải mang nô tỳ theo chứ. Hay là nô tỳ tiểu thư cũng chướng mắt?”
Thượng Quan Mẫn Hoa ngại nàng ta phiền phức chứ sao. Không để ý đến vẻ mặt tức giận của nàng ta, cho nàng ta lui ra ngoài. Nàng ngồi trong thùng tắm nghĩ, làm thế nào có thể yên ổn chạy ra khỏi cung dưới nanh vuốt chó săn của Tuyên Sở đây? Không biết đã ngâm bao lâu, nàng đang định gọi người lấy xiêm áo, thì gian ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn!
“Tránh ra!”
“Tuyên Sở, ngươi canh giữ chặt Duyên Khánh Cung này lại cho bản thiếu gia, không cho bất kì ai vào!”
Thị nữ trong cung bị đuổi đi sạch, một người khác thay Tuyên Sở canh giữ gian trong. Chu Thừa Hi nằm mê man trên giường, sống chết không rõ. Đám người Nhậm Phục Thu, Giang Nhất Lưu đang đợi Tần Quan Nguyệt chẩn trị cho hắn.
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc. Hôm nay, hoàng đế mở tiệc trong cung chiêu đãi công thần Bắc chinh vừa rồi. Động tĩnh của bọn họ như vậy là có biến cố xảy ra, hay là phe Chu Thừa Hi bị đánh lén?
Bọn họ không ai chú ý đến phía sau bình phong, sắp xếp người thỏa đáng rồi, Nhậm Phục Thu lại túm lấy Tần Quan Nguyệt hỏi han không ngừng: “Quốc sư đại nhân, điện hạ sao rồi?”
“Ngũ độc công tâm, sợ là không cách nào tỉnh lại.” Tần Quan Nguyệt đặt tay lên cổ tay của Chu Thừa Hi, bình thản trả lời.
Rầm một tiếng, đầu giường gỗ lê vỡ thành mảnh nhỏ, đám người Giang Nhất Lưu chửi ầm lên: “Tên tặc tử Chu Xương kia, ta phải chặt đầu hắn!”
Tần Quan Nguyệt đổi tư thế, ngón tay lại đặt xuống cổ tay kia của Chu Thừa Hi. Cân nhắc xong mới hạ bút viết đơn thuốc, miệng nói: “Hai chân giữ được hay không, còn phải xem số mạng của Duyên Khánh!” Người người kinh hãi, đều hỏi lão, kia chỉ là mấy loại độc vớ vẩn, sao có thể khiến Chu Thừa Hi không giữ được hai chân?
Tần Quan Nguyệt thu túi đựng kim châm lại, vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng như cũ, thản nhiên đáp: Nếu người chưa từng bị thương nặng, chút độc ấy quả thật chẳng thế hại hắn thế nào. Chủ yếu là Chu Thừa Hi vết thương cũ còn chưa lành, nội lực tổn hao quá nhiều, chỗ trúng tên trên lưng lần này lại cố gắng dùng nội lực khu độc, đội chưa hết lại bị phản phệ, nay độc tố đã xâm nhập kinh mạch toàn thân, huyệt đạo bị phong bế. Đừng nói là không thể đi lại, sợ là còn bị tê liệt toàn thân nữa. Đám người Nhậm Phục Thu sao có thể chấp nhận kết cục như vậy, giữ chặt lấy Tần Quan Nguyệt bắt lão cứu người. Tần Quan Nguyệt nói thẳng, chuyện giải độc hay thương thế đều đã vô phương cứu chữa, cầu xin lão cũng vô dụng, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của người bệnh thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm sau bức bình phong. Nếu quả thực như thế thì cũng được. Ân oán giữa Thượng Quan gia với hoàng tộc Chu gia còn có thể gác lại, chỉ sợ tên nhãi Chu Thừa Hi này đang dùng kế để che mắt người đời, tiện thể mưu lợi bất chính từ trong ra.
Mấy phe phái của huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Chu Xương này, nếu bọn chúng liên thủ điều động lực lượng nội bộ để xử lý Chu Thừa Hi đã nắm chắc ngôi vị Thái tử, thì khi ấy, liên minh của bọn chúng bền chắc như sợi dây thừng. Nhưng nếu không có tên Thái tử ván đã đóng thuyền là Chu Thừa Hi này, vậy thì bọn chúng sẽ lại chèn ép kiềm chế lẫn nhau, tiêu hao lực lượng đối phương.
Nếu quả thực là giả thiết thứ hai, vậy thì Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nhịn không được phải vỗ tay ca ngợi tâm kế lẫn sự ẩn nhận của Chu Thừa Hi. Thời cơ nắm giữ đúng lúc, mới là thủ đoạn của kẻ sẽ trở thành vương giả chân chính.
Đang nghĩ đến nhập thần thì nhịn không được hắt xì một cái. Thượng Quan Mẫn Hoa cứng đờ, nhưng là cơn hắt hơi kia dù thế nào cũng ngăn không được. Từ nhẹ đến nặng, còn không có ý định chấm dứt. Tần Quan Nguyệt làm bộ vẫy lui những người khác, lão đứng dậy đi đến trước bình phong, hỏi: “Là Mẫn Hoa sao?”
“Phu tử, có thể kêu Linh Lung vào trước được không?” Thượng Quan Mẫn Hoa lên tiếng, yêu cầu thị nữ mang xiêm y vào cho nàng,
Tần Quan Nguyệt nói câu thất lễ, mang xiêm y vào vắt lên bình phong cho nàng, giải thích rằng lão không thể gọi người khác vào. Chu Thừa Hi trúng độc quá nặng. Đêm nay là đêm mấu chốt!
Động tác thắt đai lưng của Mẫn Hoa khẽ khựng lại, tối nay sao?
Chỉ có giết tên này mới có thể an tâm. Người này, gia tộc kia có đang giá để nàng mang mạng mình ra đánh cược không? Thượng Quan Mẫn Hoa giữ vững lý trí, không động thủ. Nàng còn nhận bát thuốc trong tay Tần Quan Nguyệt chăm sóc Chu Thừa Hi, canh giữ hai ngày, Chu Thừa Hi tỉnh lại. Đợi đến khi hắn phát hiện bản thân mình chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống qua ngày, thật hiếm có là hắn lại không phát giận trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa.
Ngoài kia, toàn bộ hoàng cung đều đang tưởng nhớ tính tình ác liệt của Chu Thừa Hi. Thượng Quan Mẫn Hoa thì chung quy vẫn không tin hắn đã hết nguy hiểm. Cho dù có một ngày, hắn bỏ lỡ quyền thế trong quân, mất đi sự yêu thương của hoàng đế, ngay cả cung nhân cũng dám khinh bỉ hắn. Tam hoàng tử phái người đẩy Chu Thừa Hi đã không còn sức phản kháng xuống khỏi xe lăn, dùng chân giẫm lên người hắn, bắt hắn cúi đầu, làm nhục đủ kiểu. Cho dù cảnh tượng ấy có diễn ra hết lần này đến lần khác thì nàng vẫn không tin.
Có đôi khi, nàng cảm thấy sợ hại, nếu người này một ngày kia không còn ẩn nhẫn nữa thì sẽ làm dậy lên phong ba bão táp cỡ nào chứ?
Nàng khát khao hi vọng có người ra tay giết chết người này, vậy thì mọi chuyện xong hết. Lại cố tình có đủ mọi loại chuyện kì quái hết sức xảy ra ngăn cái thời điểm mấu chốt ấy lại.
Cho nên, nếu người nào tin Chu Thừa Hi thực sự đã biến thành phế nhân, vậy thì kẻ đó cách cái chết không còn xa nữa.
Nhưng mà, số những kẻ tin hắn đã biến thành một con sâu co mình tuyệt vọng vì bị rút mất kim độc không phải là ít, bởi vì mọi người chắc chắn một kẻ tự cao tự đại từ nhỏ như vậy, là kẻ được tôn vinh làm hoàng đế tương lai, sao có thể cúi mình chịu được loại nhục nhã như vậy?
Thượng Quan Mẫn Hoa nghiến răng kẽo kẹt, hai nắm đấm dưới ống tay áo siết lại thật chặt. Nàng thầm nói với trái tim đang nhảy lên kịch liệt vì tức giận của mình: đừng xúc động, ở trên đường đi hẵng ra tay!
“Mạt tướng tuân lệnh!” Tên tướng quân vừa chỉ huy binh lính bắn tên kia nhận lệnh xong, chạy đến bên cạnh Thượng Quan Mẫn Hoa, lập tức cởi mũ giáp ra, ý cười đầy mặt: “Tiểu thư, Tử Hậu hộ tống cô về.”
Thượng Quan Mẫn Hoa buồn bực đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét dài, chỉ thấy tên ngốc Liễu Tử Hậu này cẩn thận đỡ lấy nàng, sợ nàng bị va chạm vào đâu đó, bảo vệ nàng đi xuống khỏi tường thành, chạy qua chạy lại hỏi: “Tiểu thư, trên người cô có bị thương không?”
“Không, ta mặc bảo giáp!”
Liễu Tử Hậu cũng không biết xem sắc mặt người khác, hắn vẫn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng khi được gặp lại tiểu thư mà hắn tôn kính. Dọc theo đường đi, hắn nói luôn mồm, giống như phải bù lại những lời không được nói trong suốt ba năm vừa qua.”
Nếu hắn kể chuyện của bản thân hắn thì cũng cho qua, không biết là tên Chu Thừa Hi kia cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, ba câu đều không rời hai chữ: “Điện hạ.” Trong lời lải nhải của hắn, Chu Thừa Hi kia là một cái hóa thân hoàn mỹ, thiên tài quân sự kiết xuất, là bá chủ vương giả chân chính – đây chính là nguyên nhân Chu Thừa Hi có thể dùng một khí thế dậy khắp núi sông mà ngăn chặn được vó ngựa hung hãn của Bắc Mạc tiếp tục xâm lấn xuống phía Nam.
Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ dò xét hỏi, không ngắt lời hắn: “Hàn tướng quân đâu?”
Liễu Tử Hậu trả lời: “Hàn tướng quân kia bảo thủ cố chấp, trong lúc hành quân thiếu quyết đoán, tư tưởng cũ kĩ, thiếu chút nữa đã đánh mất cánh tả của lộ quân Bắc chinh. Vạn Lý tướng quân bỏ cũ thay mới, điện hạ mới bị điều đến thống lĩnh cánh quân này của bọn ta. Tiểu thư, cô yên tâm, Tử Hậu chắc chắn sẽ phụ tá điện hạ, để ngài nhanh chóng ngồi lên ghế Thái tử. Đến lúc đó tiểu thư chính là Thái tử phi, sau này còn là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lảo đảo, tay chân như nhũn ra, như mất hết sức để đi lại rồi!
Thằng bé này, thằng bé này bị tên khốn Chu Thừa Hi kia tẩy não hoàn toàn rồi! Liễu Tử Hậu sao mà hiểu được suy nghĩ trong lòng tiểu thư nhà hắn chứ? Thấy nàng đi không vững thì càng cẩn thận dìu nàng đi, còn dùng lời thề từ đáy lòng mà cam đoan: “Tiểu thư, Tử Hậu chắc chắn sẽ bảo vệ cô!”
Dọc đường không ai nói chuyện nữa. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không có cách nào lấy mê dược đã chuẩn bị sẵn ra dùng mà chạy trốn nữa. Nàng còn nhớ ý định của nàng ngày xưa, là để Liễu Tử Hậu có thể làm đại tướng quân, làm rạng rỡ tổ tông, không phụ lại công sinh thành dưỡng dục của bà vú. Nàng nghĩ hoàng cung đã thoát được một lần thì chắc chắn sẽ thoát được lần nữa. Hết đi lại dừng gần một tháng mới quay trở lại hoàng cung. Quay về Duyên Khánh Cung rồi nàng mới biết được Lã Minh Vọng đã bị hạ ngục, hoàng đế phái một đầu lĩnh cấm quân khác đến, Tuyên Sở, tước hàm đến Đại tướng quân, thanh danh vang dội, thực ra lại không có thực quyền trong tay. Tiền đồ của hắn còn không bằng đội trưởng trong quân.
Lúc Linh Lung hầu hạ nàng rửa mặt, thấy bàn tay non nớt mềm mại ngày nào giờ che kín những vết thương nhỏ, khóc mà trách rằng: “Tiểu thư có đi thì cũng phải mang nô tỳ theo chứ. Hay là nô tỳ tiểu thư cũng chướng mắt?”
Thượng Quan Mẫn Hoa ngại nàng ta phiền phức chứ sao. Không để ý đến vẻ mặt tức giận của nàng ta, cho nàng ta lui ra ngoài. Nàng ngồi trong thùng tắm nghĩ, làm thế nào có thể yên ổn chạy ra khỏi cung dưới nanh vuốt chó săn của Tuyên Sở đây? Không biết đã ngâm bao lâu, nàng đang định gọi người lấy xiêm áo, thì gian ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn!
“Tránh ra!”
“Tuyên Sở, ngươi canh giữ chặt Duyên Khánh Cung này lại cho bản thiếu gia, không cho bất kì ai vào!”
Thị nữ trong cung bị đuổi đi sạch, một người khác thay Tuyên Sở canh giữ gian trong. Chu Thừa Hi nằm mê man trên giường, sống chết không rõ. Đám người Nhậm Phục Thu, Giang Nhất Lưu đang đợi Tần Quan Nguyệt chẩn trị cho hắn.
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi kinh ngạc. Hôm nay, hoàng đế mở tiệc trong cung chiêu đãi công thần Bắc chinh vừa rồi. Động tĩnh của bọn họ như vậy là có biến cố xảy ra, hay là phe Chu Thừa Hi bị đánh lén?
Bọn họ không ai chú ý đến phía sau bình phong, sắp xếp người thỏa đáng rồi, Nhậm Phục Thu lại túm lấy Tần Quan Nguyệt hỏi han không ngừng: “Quốc sư đại nhân, điện hạ sao rồi?”
“Ngũ độc công tâm, sợ là không cách nào tỉnh lại.” Tần Quan Nguyệt đặt tay lên cổ tay của Chu Thừa Hi, bình thản trả lời.
Rầm một tiếng, đầu giường gỗ lê vỡ thành mảnh nhỏ, đám người Giang Nhất Lưu chửi ầm lên: “Tên tặc tử Chu Xương kia, ta phải chặt đầu hắn!”
Tần Quan Nguyệt đổi tư thế, ngón tay lại đặt xuống cổ tay kia của Chu Thừa Hi. Cân nhắc xong mới hạ bút viết đơn thuốc, miệng nói: “Hai chân giữ được hay không, còn phải xem số mạng của Duyên Khánh!” Người người kinh hãi, đều hỏi lão, kia chỉ là mấy loại độc vớ vẩn, sao có thể khiến Chu Thừa Hi không giữ được hai chân?
Tần Quan Nguyệt thu túi đựng kim châm lại, vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng như cũ, thản nhiên đáp: Nếu người chưa từng bị thương nặng, chút độc ấy quả thật chẳng thế hại hắn thế nào. Chủ yếu là Chu Thừa Hi vết thương cũ còn chưa lành, nội lực tổn hao quá nhiều, chỗ trúng tên trên lưng lần này lại cố gắng dùng nội lực khu độc, đội chưa hết lại bị phản phệ, nay độc tố đã xâm nhập kinh mạch toàn thân, huyệt đạo bị phong bế. Đừng nói là không thể đi lại, sợ là còn bị tê liệt toàn thân nữa. Đám người Nhậm Phục Thu sao có thể chấp nhận kết cục như vậy, giữ chặt lấy Tần Quan Nguyệt bắt lão cứu người. Tần Quan Nguyệt nói thẳng, chuyện giải độc hay thương thế đều đã vô phương cứu chữa, cầu xin lão cũng vô dụng, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của người bệnh thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa trầm ngâm sau bức bình phong. Nếu quả thực như thế thì cũng được. Ân oán giữa Thượng Quan gia với hoàng tộc Chu gia còn có thể gác lại, chỉ sợ tên nhãi Chu Thừa Hi này đang dùng kế để che mắt người đời, tiện thể mưu lợi bất chính từ trong ra.
Mấy phe phái của huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Chu Xương này, nếu bọn chúng liên thủ điều động lực lượng nội bộ để xử lý Chu Thừa Hi đã nắm chắc ngôi vị Thái tử, thì khi ấy, liên minh của bọn chúng bền chắc như sợi dây thừng. Nhưng nếu không có tên Thái tử ván đã đóng thuyền là Chu Thừa Hi này, vậy thì bọn chúng sẽ lại chèn ép kiềm chế lẫn nhau, tiêu hao lực lượng đối phương.
Nếu quả thực là giả thiết thứ hai, vậy thì Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nhịn không được phải vỗ tay ca ngợi tâm kế lẫn sự ẩn nhận của Chu Thừa Hi. Thời cơ nắm giữ đúng lúc, mới là thủ đoạn của kẻ sẽ trở thành vương giả chân chính.
Đang nghĩ đến nhập thần thì nhịn không được hắt xì một cái. Thượng Quan Mẫn Hoa cứng đờ, nhưng là cơn hắt hơi kia dù thế nào cũng ngăn không được. Từ nhẹ đến nặng, còn không có ý định chấm dứt. Tần Quan Nguyệt làm bộ vẫy lui những người khác, lão đứng dậy đi đến trước bình phong, hỏi: “Là Mẫn Hoa sao?”
“Phu tử, có thể kêu Linh Lung vào trước được không?” Thượng Quan Mẫn Hoa lên tiếng, yêu cầu thị nữ mang xiêm y vào cho nàng,
Tần Quan Nguyệt nói câu thất lễ, mang xiêm y vào vắt lên bình phong cho nàng, giải thích rằng lão không thể gọi người khác vào. Chu Thừa Hi trúng độc quá nặng. Đêm nay là đêm mấu chốt!
Động tác thắt đai lưng của Mẫn Hoa khẽ khựng lại, tối nay sao?
Chỉ có giết tên này mới có thể an tâm. Người này, gia tộc kia có đang giá để nàng mang mạng mình ra đánh cược không? Thượng Quan Mẫn Hoa giữ vững lý trí, không động thủ. Nàng còn nhận bát thuốc trong tay Tần Quan Nguyệt chăm sóc Chu Thừa Hi, canh giữ hai ngày, Chu Thừa Hi tỉnh lại. Đợi đến khi hắn phát hiện bản thân mình chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống qua ngày, thật hiếm có là hắn lại không phát giận trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa.
Ngoài kia, toàn bộ hoàng cung đều đang tưởng nhớ tính tình ác liệt của Chu Thừa Hi. Thượng Quan Mẫn Hoa thì chung quy vẫn không tin hắn đã hết nguy hiểm. Cho dù có một ngày, hắn bỏ lỡ quyền thế trong quân, mất đi sự yêu thương của hoàng đế, ngay cả cung nhân cũng dám khinh bỉ hắn. Tam hoàng tử phái người đẩy Chu Thừa Hi đã không còn sức phản kháng xuống khỏi xe lăn, dùng chân giẫm lên người hắn, bắt hắn cúi đầu, làm nhục đủ kiểu. Cho dù cảnh tượng ấy có diễn ra hết lần này đến lần khác thì nàng vẫn không tin.
Có đôi khi, nàng cảm thấy sợ hại, nếu người này một ngày kia không còn ẩn nhẫn nữa thì sẽ làm dậy lên phong ba bão táp cỡ nào chứ?
Nàng khát khao hi vọng có người ra tay giết chết người này, vậy thì mọi chuyện xong hết. Lại cố tình có đủ mọi loại chuyện kì quái hết sức xảy ra ngăn cái thời điểm mấu chốt ấy lại.
Cho nên, nếu người nào tin Chu Thừa Hi thực sự đã biến thành phế nhân, vậy thì kẻ đó cách cái chết không còn xa nữa.
Nhưng mà, số những kẻ tin hắn đã biến thành một con sâu co mình tuyệt vọng vì bị rút mất kim độc không phải là ít, bởi vì mọi người chắc chắn một kẻ tự cao tự đại từ nhỏ như vậy, là kẻ được tôn vinh làm hoàng đế tương lai, sao có thể cúi mình chịu được loại nhục nhã như vậy?
Tác giả :
Nguyệt Lãm Hương