Đông Cung Chi Chủ
Chương 129: Phượng khuyết
Dịch giả: Vivian Nhinhi
Chương Xuân Triều dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, loại đau này làm cho người ta thoải mái khiến cả người tê dại, sau lại làm cho người ta đau đớn đến muốn ngất đi, trong nháy mắt đã phải luân hồi giữa thiên đường và địa ngục mấy lần. Thượng Quan Mẫn Hoa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, răng cắn vào môi đến không còn cảm giác.
Kẻ tra tấn chậm rãi buông lỏng tay, cười rộ lên đẹp mắt như vậy, giống như cánh hoa mẫu đơn diễm lệ nở tung trong gió, mê hoặc đến nỗi chỉ cần nhìn qua vẻ phong tình ấy liền trầm mê. Hắn ôm Thượng Quan Mẫn Hoa, cùng nàng nằm xuống, vẻ mặt ôn nhu như vậy, ngay cả tiếng uy hiếp như nỉ non kia cũng thật dễ nghe.
Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn sống, ta rất sẵn lòng giúp một tay. Tiểu thư Mẫn Hoa, ta còn có rất nhiều biện pháp khiến cô sống không bằng chết lại không tổn hại thân thể. Cho nên, đừng để có lần sau.
Nói xong, người này liền nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Thầm nghĩ bản thân mình vẫn còn quá nương tay, Thượng Quan Mẫn Hoa liền nảy sinh ác độc đẩy người xuống giường. Nàng vốn chỉ nghĩ để tên yêu nghiệt Chương Xuân Triều này cách xa mình chút, lại không ngờ, nàng có thể thành công đạp vị võ lâm cao thủ này xuống giường. Hắn không hề chống cự, vừa ngã xuống đất xong, miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó, một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực hắn đã khiến nàng hiểu ra nguyên nhân bất thường.
Tên thép sắc bén, lóe lên bạch quang, lộ ra hàn ý ghê người, trên mũi tên còn có xước mang rô, bám đầy dịch mủ màu vàng, kích thích thị giác con người ta.
Thượng Quan Mẫn Hoa thở dốc vì kinh ngạc, nàng vội xuống giường, điên cuông tát vào mặt Chương Xuân Triều, muốn đánh thức hắn, khi ngón tay chạm đến gò má đối phương mới phát giác nhiệt độ kinh người.
Sốt cao kinh khủng như vậy, chứng tỏ nhiễm trùng thật nghiêm trọng.
Chẳng lẽ là mũi tên ngày đó? Nàng đến giờ mới hoảng hốt, bao nhiêu ngày rồi, tên điên này sao còn chưa xử lý miệng vết thương. Đầu ngón tay nàng đưa về trước thăm dò, lại không có dũng khí, vội rụt tay lại.
Mũi tên kia thật chướng mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa nhắm chặt mắt, vươn tay định lấy ngân kiếm của Chương Xuân Triều. Nàng hi vọng kiếm của kiếm khách thực sự có thể tước vàng chặt ngọc như chém tóc tơ. Vừa đụng tới chuôi kiếm, Chương Xuân Triều mạnh mẽ mở mắt ra. Nguy hiểm như kiếm ra khỏi vỏ, khi nhìn rõ đối phương là ai rồi thì thần kinh liền buông lỏng, mặc cho Thượng Quan Mẫn Hoa lấy kiếm lên.
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc lắc tay chân vô lực, chậm rãi đứng lên, vung kiếm chặt cái mũi tên kia. Khuôn mặt đỏ bừng của Chương Xuân Triều không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không chớp động.
Tiếng cắt vang lên, mũi tên bị cắt đứt, lui lại một đuôi mũi tên. Nàng thở hồng hộc mấy hơi, ném ngân kiếm xuống, cố hết sức đẩy Chương Xuân Triều làm cho hắn xoay người, dùng sức một lúc lâu cũng không có biến hóa, nàng oán hận mắng âm lên: “Ông ngoan ngoãn hợp tác tí đi!”
“Ta nghĩ cô hận không thể khiến ta chết!”
“Ông chết rồi, ai dẫn ta đi gặp Thành Thành, nhanh lên!”
Lúc này, Chương Xuân Triều lại rất phối hợp xoay người. Hai tay Thượng Quan Mẫn Hoa nắm lấy đuôi mũi tên, nhắm mắt dùng sức rút ra, mùi dày đặc tanh hôi xộc vào mũi. Nàng lập tức cào trên tường ra được một vốc muối xát thẳng vào miệng vết thương, cảm giác thế nào thì chỉ cần nhìn thân thể trọng thương của Chương Xuân Triều cũng phải giật giật thì biết ngay.
Bỏ “bệnh nhân” đã vô lực phản kháng lại. Nàng đi đến miệng hầm, nhẹ giọng nói: “Mang cho ta ít nước với băng gạc lại đây!”
Thằng nhóc trông giữ bên ngoài kia mừng rỡ ứng tiếng, không lâu sau đã mang những thứ nàng cần đến rồi. Trở lại bên chỗ người bệnh, Chương Xuân Triều nhìn nàng cười đến vui sướng thì không khỏi nhắm mắt lại, hầm hừ trong cổ họng.
Thấy hắn thức thời như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa rất sảng khoái thả cục muối hòa vào trong nước, quấy đều xong liền thấm ướt băng gạc chà đến chà đi trên miệng vết thương, lại lấy chủy thủ chọc ra chọc vào, cắt thịt thối vui quên trời đất.
Chương Xuân Triều cơ bắp toàn thân run rẩy, cắn răng nhắc nhở: “Tiểu thư Mẫn Hoa, làm người phải phúc hậu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không dừng lại, chỉ tủm tỉm trả lời: “Sáng nay có rượu sáng nay say thôi, Tiểu Xuân sư phụ, ngài nói có đúng không?”
Dưới tình huống vừa là hoàn cảnh trị liệu cực kì ác liệt, vừa bị người nào đó ép buộc ác độc như thế, Chương Xuân Triều thế mà lại sống sót qua nhiễm trùng, sốt cao, không thể không nói là một kì tích. Đối với năng lực phục hồi kinh khủng của Chương Xuân Triều, Thượng Quan Mẫn Hoa tấm tắc trầm trồ, hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị trả thù rất dã man.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Chương Xuân Triều cười âm hiểm, xương ngón tay bị bóp kêu răng rắc.
Thượng Quan Mẫn Hoa trừng mắt phượng: “Đang chờ ông đấy, còn dám nói võ công được xưng là thiên hạ đệ nhất, nha, mấy cái mũi tên cũng tránh không nổi. Sao không biến thành con nhím luôn đi. Ta nói cho ông biết, nếu người của đại công tử, đại sư gia đuổi theo Thành Thành, ta lột da ông!”
Một phen già mồm át lẽ phải này hoàn toàn khơi dậy bản tính háo thắng của Chương Xuân Triều, nhiệm vụ mà Tiểu Xuân sư phụ nhân nghĩa là hắn đây đã tiếp nhận sao có thể thất bại được chứ, lập tức chỉnh đối khoái mã lên phía Bắc. Thượng Quan Mẫn nhướng mày, cũng không tệ lắm. Hai người bọn họ cứ nháo nháo đấu đấu như thế, làm nàng vơi đi không ít ưu sầu trong lòng.
Trấn Thạch Đào trước Yến Môn Quan, người của Chương Xuân Triều để lại kí hiệu, nói thái tử đã tiến vào Yến Môn Quan. Hai người chỉnh đốn một chút, sau đó chạy suốt đêm đến trấn tiếp theo.
Trời tờ mờ sáng, trước cổng ra vào trấn Yến Môn xuất hiện hắc y nhân, Chương Xuân Triều kéo ngựa, thân ngựa nhảy lên cao, người đã rời ngựa bắn về phía trước, ngân kiếm chém ra, từ trên người hắc y nhân tóe ra huyết hoa đầy trời, kiếm tra vào vỏ, đáp xuống ngựa, lúc này vó trước của ngựa mới vừa chạm đất.
Thân ngựa lao về trước rất nhanh, mũi chân Chương Xuân Triều khẽ điểm một cái, thả người vọt về trước, tiêu diệt hắc y nhân chặn đường, Thượng Quan Mẫn Hoa ôm chặt cổ ngựa, trong lòng gấp gáp, thúc giục Chương Xuân Triều tốc chiến tốc thắng. Đột nhiên, ngân kiếm như tia chớp lóe lên trên đường, hắc y nhân tắm máu rơi xuống đất. Tiếng vó ngựa càng đi càng xa, phía sau lưu lại một vệt máu cùng xác chết mặc hắc y.
Bóng cây cùng nhà cửa không ngừng vụt về phía sau, lòng Thượng Quan Mẫn Hoa lại càng lo lắng, sợ rằng không còn gặp lại con mình được nữa. Thượng Quan Cẩm Hoa sẽ làm gì Thành Thành, giết ngay tại chỗ hay dẫn đi chậm rãi giáo hóa. Cho dù là kiểu nào thì đều là chuyện nàng không thể chịu được. Trong suốt quá trình chạy như bay, tay áo Chương Xuân Triều phấp phới, phi thân bên cạnh ngựa, hắn còn không quay đầu, tay vuốt tóc mái mướt mồ hôi bên thái dương cho nữ tử, trấn an: “Đại ca ở đó, thái tử sẽ không chết.”
Ngẩn người, Thượng Quan Mẫn Hoa mới lấy lại tinh thần, người mà hắn chỉ là Chương Triều Sinh. Nàng nhếch khóe miệng: “Chẳng qua sẽ biến thành Chính Đức đế thứ hai, nửa đời bù nhìn!”
Chương Xuân Triều không nói gì, trường kiếm vung ra, hắc y nhân chắn đường không kịp phản kháng đã ngã xuống. Thượng Quan Mẫn Hoa làm như không thấy, dứt khoát giục ngựa chạy về trước.
Trong làn gió thanh lãnh mà ẩm ướt, đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt: “Cậu, Thành Thành còn chưa ngủ đủ. Hoàng nương bảo, không ngủ đủ giấc sẽ không thể cao lớn.”
Thượng Quan Cẩm Hoa trả lời cái gì, dĩ nhiên Thượng Quan Mẫn Hoa không nghe được, nàng giữ chặt cương ngựa, muốn kêu nhưng lại không thể, hoảng sợ nhìn chung quanh, không biết làm sao. Chương Xuân Triều ôm lấy nàng, rời yên ngựa lao vút về phía một cái đình viện ở mé trái, đáp xuống đỉnh tứ bảo các, rõ ràng thấy Thượng Quan Mẫn Hoa thân thủ điểm huyệt ngủ của đứa bé.
“Thành Thành!” Thượng Quan Mẫn Hoa rốt cuộc nhịn không được kêu lên, kinh hồn táng đảm, cơ hồ đứng không nổi nữa.
Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đen lạnh như đầm nước đối diện với cặp mắt trong sáng như thu thủy. Đôi huynh muội từng cùng nhau trải qua cảnh cả nhà sao trảm, đáng lẽ phải cùng bảo vệ lẫn nhau ngăn cản thế gian mưa gió. Tiếc rằng, thế sự vô thường, lúc chính biến, kẻ làm huynh trưởng bỏ muội muội tuổi còn nhỏ rời đi, lúc cung biến, muội muội lại lấy thế lực của huynh trưởng làm văn.
Để bảo toàn thế lực của gia tộc, hai người họ lại một lần nữa đứng ở lập trường đối lập, chính thức quyết đấu!
Chương Xuân Triều dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, loại đau này làm cho người ta thoải mái khiến cả người tê dại, sau lại làm cho người ta đau đớn đến muốn ngất đi, trong nháy mắt đã phải luân hồi giữa thiên đường và địa ngục mấy lần. Thượng Quan Mẫn Hoa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, răng cắn vào môi đến không còn cảm giác.
Kẻ tra tấn chậm rãi buông lỏng tay, cười rộ lên đẹp mắt như vậy, giống như cánh hoa mẫu đơn diễm lệ nở tung trong gió, mê hoặc đến nỗi chỉ cần nhìn qua vẻ phong tình ấy liền trầm mê. Hắn ôm Thượng Quan Mẫn Hoa, cùng nàng nằm xuống, vẻ mặt ôn nhu như vậy, ngay cả tiếng uy hiếp như nỉ non kia cũng thật dễ nghe.
Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn sống, ta rất sẵn lòng giúp một tay. Tiểu thư Mẫn Hoa, ta còn có rất nhiều biện pháp khiến cô sống không bằng chết lại không tổn hại thân thể. Cho nên, đừng để có lần sau.
Nói xong, người này liền nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Thầm nghĩ bản thân mình vẫn còn quá nương tay, Thượng Quan Mẫn Hoa liền nảy sinh ác độc đẩy người xuống giường. Nàng vốn chỉ nghĩ để tên yêu nghiệt Chương Xuân Triều này cách xa mình chút, lại không ngờ, nàng có thể thành công đạp vị võ lâm cao thủ này xuống giường. Hắn không hề chống cự, vừa ngã xuống đất xong, miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó, một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực hắn đã khiến nàng hiểu ra nguyên nhân bất thường.
Tên thép sắc bén, lóe lên bạch quang, lộ ra hàn ý ghê người, trên mũi tên còn có xước mang rô, bám đầy dịch mủ màu vàng, kích thích thị giác con người ta.
Thượng Quan Mẫn Hoa thở dốc vì kinh ngạc, nàng vội xuống giường, điên cuông tát vào mặt Chương Xuân Triều, muốn đánh thức hắn, khi ngón tay chạm đến gò má đối phương mới phát giác nhiệt độ kinh người.
Sốt cao kinh khủng như vậy, chứng tỏ nhiễm trùng thật nghiêm trọng.
Chẳng lẽ là mũi tên ngày đó? Nàng đến giờ mới hoảng hốt, bao nhiêu ngày rồi, tên điên này sao còn chưa xử lý miệng vết thương. Đầu ngón tay nàng đưa về trước thăm dò, lại không có dũng khí, vội rụt tay lại.
Mũi tên kia thật chướng mắt. Thượng Quan Mẫn Hoa nhắm chặt mắt, vươn tay định lấy ngân kiếm của Chương Xuân Triều. Nàng hi vọng kiếm của kiếm khách thực sự có thể tước vàng chặt ngọc như chém tóc tơ. Vừa đụng tới chuôi kiếm, Chương Xuân Triều mạnh mẽ mở mắt ra. Nguy hiểm như kiếm ra khỏi vỏ, khi nhìn rõ đối phương là ai rồi thì thần kinh liền buông lỏng, mặc cho Thượng Quan Mẫn Hoa lấy kiếm lên.
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc lắc tay chân vô lực, chậm rãi đứng lên, vung kiếm chặt cái mũi tên kia. Khuôn mặt đỏ bừng của Chương Xuân Triều không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không chớp động.
Tiếng cắt vang lên, mũi tên bị cắt đứt, lui lại một đuôi mũi tên. Nàng thở hồng hộc mấy hơi, ném ngân kiếm xuống, cố hết sức đẩy Chương Xuân Triều làm cho hắn xoay người, dùng sức một lúc lâu cũng không có biến hóa, nàng oán hận mắng âm lên: “Ông ngoan ngoãn hợp tác tí đi!”
“Ta nghĩ cô hận không thể khiến ta chết!”
“Ông chết rồi, ai dẫn ta đi gặp Thành Thành, nhanh lên!”
Lúc này, Chương Xuân Triều lại rất phối hợp xoay người. Hai tay Thượng Quan Mẫn Hoa nắm lấy đuôi mũi tên, nhắm mắt dùng sức rút ra, mùi dày đặc tanh hôi xộc vào mũi. Nàng lập tức cào trên tường ra được một vốc muối xát thẳng vào miệng vết thương, cảm giác thế nào thì chỉ cần nhìn thân thể trọng thương của Chương Xuân Triều cũng phải giật giật thì biết ngay.
Bỏ “bệnh nhân” đã vô lực phản kháng lại. Nàng đi đến miệng hầm, nhẹ giọng nói: “Mang cho ta ít nước với băng gạc lại đây!”
Thằng nhóc trông giữ bên ngoài kia mừng rỡ ứng tiếng, không lâu sau đã mang những thứ nàng cần đến rồi. Trở lại bên chỗ người bệnh, Chương Xuân Triều nhìn nàng cười đến vui sướng thì không khỏi nhắm mắt lại, hầm hừ trong cổ họng.
Thấy hắn thức thời như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa rất sảng khoái thả cục muối hòa vào trong nước, quấy đều xong liền thấm ướt băng gạc chà đến chà đi trên miệng vết thương, lại lấy chủy thủ chọc ra chọc vào, cắt thịt thối vui quên trời đất.
Chương Xuân Triều cơ bắp toàn thân run rẩy, cắn răng nhắc nhở: “Tiểu thư Mẫn Hoa, làm người phải phúc hậu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không dừng lại, chỉ tủm tỉm trả lời: “Sáng nay có rượu sáng nay say thôi, Tiểu Xuân sư phụ, ngài nói có đúng không?”
Dưới tình huống vừa là hoàn cảnh trị liệu cực kì ác liệt, vừa bị người nào đó ép buộc ác độc như thế, Chương Xuân Triều thế mà lại sống sót qua nhiễm trùng, sốt cao, không thể không nói là một kì tích. Đối với năng lực phục hồi kinh khủng của Chương Xuân Triều, Thượng Quan Mẫn Hoa tấm tắc trầm trồ, hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị trả thù rất dã man.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Chương Xuân Triều cười âm hiểm, xương ngón tay bị bóp kêu răng rắc.
Thượng Quan Mẫn Hoa trừng mắt phượng: “Đang chờ ông đấy, còn dám nói võ công được xưng là thiên hạ đệ nhất, nha, mấy cái mũi tên cũng tránh không nổi. Sao không biến thành con nhím luôn đi. Ta nói cho ông biết, nếu người của đại công tử, đại sư gia đuổi theo Thành Thành, ta lột da ông!”
Một phen già mồm át lẽ phải này hoàn toàn khơi dậy bản tính háo thắng của Chương Xuân Triều, nhiệm vụ mà Tiểu Xuân sư phụ nhân nghĩa là hắn đây đã tiếp nhận sao có thể thất bại được chứ, lập tức chỉnh đối khoái mã lên phía Bắc. Thượng Quan Mẫn nhướng mày, cũng không tệ lắm. Hai người bọn họ cứ nháo nháo đấu đấu như thế, làm nàng vơi đi không ít ưu sầu trong lòng.
Trấn Thạch Đào trước Yến Môn Quan, người của Chương Xuân Triều để lại kí hiệu, nói thái tử đã tiến vào Yến Môn Quan. Hai người chỉnh đốn một chút, sau đó chạy suốt đêm đến trấn tiếp theo.
Trời tờ mờ sáng, trước cổng ra vào trấn Yến Môn xuất hiện hắc y nhân, Chương Xuân Triều kéo ngựa, thân ngựa nhảy lên cao, người đã rời ngựa bắn về phía trước, ngân kiếm chém ra, từ trên người hắc y nhân tóe ra huyết hoa đầy trời, kiếm tra vào vỏ, đáp xuống ngựa, lúc này vó trước của ngựa mới vừa chạm đất.
Thân ngựa lao về trước rất nhanh, mũi chân Chương Xuân Triều khẽ điểm một cái, thả người vọt về trước, tiêu diệt hắc y nhân chặn đường, Thượng Quan Mẫn Hoa ôm chặt cổ ngựa, trong lòng gấp gáp, thúc giục Chương Xuân Triều tốc chiến tốc thắng. Đột nhiên, ngân kiếm như tia chớp lóe lên trên đường, hắc y nhân tắm máu rơi xuống đất. Tiếng vó ngựa càng đi càng xa, phía sau lưu lại một vệt máu cùng xác chết mặc hắc y.
Bóng cây cùng nhà cửa không ngừng vụt về phía sau, lòng Thượng Quan Mẫn Hoa lại càng lo lắng, sợ rằng không còn gặp lại con mình được nữa. Thượng Quan Cẩm Hoa sẽ làm gì Thành Thành, giết ngay tại chỗ hay dẫn đi chậm rãi giáo hóa. Cho dù là kiểu nào thì đều là chuyện nàng không thể chịu được. Trong suốt quá trình chạy như bay, tay áo Chương Xuân Triều phấp phới, phi thân bên cạnh ngựa, hắn còn không quay đầu, tay vuốt tóc mái mướt mồ hôi bên thái dương cho nữ tử, trấn an: “Đại ca ở đó, thái tử sẽ không chết.”
Ngẩn người, Thượng Quan Mẫn Hoa mới lấy lại tinh thần, người mà hắn chỉ là Chương Triều Sinh. Nàng nhếch khóe miệng: “Chẳng qua sẽ biến thành Chính Đức đế thứ hai, nửa đời bù nhìn!”
Chương Xuân Triều không nói gì, trường kiếm vung ra, hắc y nhân chắn đường không kịp phản kháng đã ngã xuống. Thượng Quan Mẫn Hoa làm như không thấy, dứt khoát giục ngựa chạy về trước.
Trong làn gió thanh lãnh mà ẩm ướt, đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt: “Cậu, Thành Thành còn chưa ngủ đủ. Hoàng nương bảo, không ngủ đủ giấc sẽ không thể cao lớn.”
Thượng Quan Cẩm Hoa trả lời cái gì, dĩ nhiên Thượng Quan Mẫn Hoa không nghe được, nàng giữ chặt cương ngựa, muốn kêu nhưng lại không thể, hoảng sợ nhìn chung quanh, không biết làm sao. Chương Xuân Triều ôm lấy nàng, rời yên ngựa lao vút về phía một cái đình viện ở mé trái, đáp xuống đỉnh tứ bảo các, rõ ràng thấy Thượng Quan Mẫn Hoa thân thủ điểm huyệt ngủ của đứa bé.
“Thành Thành!” Thượng Quan Mẫn Hoa rốt cuộc nhịn không được kêu lên, kinh hồn táng đảm, cơ hồ đứng không nổi nữa.
Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt đen lạnh như đầm nước đối diện với cặp mắt trong sáng như thu thủy. Đôi huynh muội từng cùng nhau trải qua cảnh cả nhà sao trảm, đáng lẽ phải cùng bảo vệ lẫn nhau ngăn cản thế gian mưa gió. Tiếc rằng, thế sự vô thường, lúc chính biến, kẻ làm huynh trưởng bỏ muội muội tuổi còn nhỏ rời đi, lúc cung biến, muội muội lại lấy thế lực của huynh trưởng làm văn.
Để bảo toàn thế lực của gia tộc, hai người họ lại một lần nữa đứng ở lập trường đối lập, chính thức quyết đấu!
Tác giả :
Nguyệt Lãm Hương