Đông Cung Chi Chủ
Chương 121: Hoa nở
Cuối tháng sáu năm Khánh Đức thứ năm, Tô Huệ phi sinh hạ long tử, đúng vào lúc Khánh Đức đế đi tuần xuống phía Nam Tấn Hà, khi cung nhân báo tin vui ấy, trên mặt vị hoàng đế trẻ tuổi này nhìn không ra hỉ giận, chỉ qua loa hạ chỉ cho Vinh Huệ cung, ban tên cho hoàng tử là Chu Tập Hạo, Tô Huệ phi chuyển ra khỏi Vinh Huệ cung, ban tặng Trang Huệ điện, về phần chuyện phong làm Tả hậu thì một chữ cũng không thấy nói gì.
Sau khi từ cuộc Nam tuần trở về hoàng cung, Khánh Đức đế lại mất hứng thú với Tô Huệ phi, say mê một nữ tử thần bí mang về từ chuyến Nam tuần. Nghe cung nhân đồn lén, nữ tử họ Thái kia bề ngoài thì ôn nhu tinh tế, trong lại cực kì to gan nhiệt tình, có đến chín phần là giống với Vương thục nghi năm đó, Khánh Đức đế thậm chí ngầm đồng ý nàng ta bước vào Nghị Sự Điện.
Hoàng hậu thất sủng nhưng vẫn có được phượng ấn như cũ. Nữ nhân từng làm mộng đẹp được ngồi lên ngôi song hậu kia, kết cục của việc thất sủng hiển nhiên rất tệ. Nàng ta chạy đến Việt Dương Điện náo loạn vài lần cũng không thấy được hoàng đế. Mắt thấy thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai của nhị hoàng tử đã tới gần, Tô Huệ phi lại càng nôn nóng, ngày ngày đập phá đồ đạc và đánh chửi cung nữ trong Trang Huệ điện để hết giận.
Hoàng hậu chưởng quản lục cung, chuyện của hậu cung cho dù Thượng Quan Mẫn Hoa không muốn quản thì hạ nhân của nàng vẫn sẽ báo cáo toàn bộ mọi chuyện cho nàng như cũ. Điều này làm cho Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy thực phiền chán, nhất là về chuyện của Tô Huệ phi. Trong lòng nàng đều biết, nàng là tuyệt đối không thể nhúng tay vào, chỉ vừa nhúng tay vào liền sẽ thỏa mãn mong muốn của kẻ nào đó.
Nhưng là, từ năm trước “tan rã trong không vui” với Chương Xuân Triều, lão ta liền giống hệt như Chu Thừa Hi, không hề đặt chân đến Vĩnh Lạc cung nửa bước. Thượng Quan Mẫn Hoa đau đầu, may là còn có con nàng ở bên để nàng có việc cần quan tâm giết thời gian, cho qua những ngày tháng khó khăn này.
Một hôm nàng dắt theo con tản bộ trong cung, đứa bé đã ba tuổi, hai mắt lanh lợi hoạt bát, nói chuyện mặc dù còn chưa sõi nhưng vì là mẫu thân, nàng tất nhiên nghe hiểu lời nó nói. Một lớn một nhỏ đứng dưới tàng liễu hưởng thụ tình mẫu tử thắm thiết, thị nữ cùng hộ vệ đứng ở xa xa phía sau.
Thượng Quan Mẫn Hoa đang cúi đầu dạy con nhận biết thực vật trong hoa viên, đột nhiên cảm thấy phía trước có người nhìn chăm chú, nàng đứng thẳng dậy, nhìn qua. Là một nữ tử mặc cung trang vàng nhạt, trên tay cầm một phiến quạt hoa sen hình tròn. Khuôn mặt dịu dàng, trên ánh mắt toát ra một cỗ thanh nhã. Vị Thái thục nghi này quả nhiên có khí chất tương tự vài phần với Vương thục nghi năm xưa.
“Có chuyện gì?” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng hỏi. Nghe thấy câu hỏi của nàng, Thái thục nghi như bị cả kinh, không khỏi lùi về sau từng bước, hai mắt mơ hồ chuyển trái chuyển phải, không dám nhìn vào đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng và sắc bén kia.
“Người đâu, đưa thục nghi nương nương hồi cung!” Thượng Quan Mẫn Hoa ôm lấy con, cũng không thèm nhìn người kia lấy một cái, đổi hướng định tiếp tục dạy con. Chỉ nghe nữ tử phía sau chạy lại mấy bước, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời. Nàng ta giang rộng hai tay ngăn trở hoàng hậu, giọng nói hơi hổn hển: “Ta, ta có lời muốn nói với người.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng liếc nàng ta một cái, xoay người định đi tiếp. Thái thị trong tình thế cấp bách vội quẳng cây quạt đi giữ chặt ống tay áo nàng, lệ đã rơi đầy mặt. Nàng ta hô: “Hoàng hậu nương nương, ta thực sự có chuyện muốn nói. Ta biết ngươi khinh thường ta. Các ngươi đều khinh thường ta. Nhưng là, ta thương hắn! Ta thực sự yêu bệ hạ, ta chỉ thương một mình hắn. Xin ngài từ bi đừng tra tấn hắn nữa, hắn yêu người như vậy, vì sao còn phải làm chuyện này làm cho hắn thống khổ?”
Hoàng tử trưởng tò mò nhìn nàng ta rồi hỏi: “Mẫu hậu, nàng ta vì sao lại khóc thương tâm như vậy.”
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó, đáp lời: “Nàng ta đi nhầm chỗ rồi.”. Sau đó nàng nói với bên cạnh: “Đưa nàng ta tới chỗ nên đến.”
Người hầu ở đằng sau nhanh chóng tiến lên, đưa Thái thục nghi rời khỏi Vĩnh Lạc cung. Nhưng mà chính chuyện nho nhỏ này đã khiến Chu Thừa Hi giận tím mặt, hắn không đến Vĩnh Lạc cung náo loạn mà trực tiếp chỉ mở yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho nhị hoàng tử và chuẩn vị cho việc sắc phong thái tử, cũng yêu cầu hoàng hậu phải dự tiệc.
Khoảnh khắc nhận được thánh chỉ kia, hơi thở quanh thân Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên âm trầm xuống, nàng thực sự đã coi thường thủ đoạn của Thái thục nghi kia. Hoàng tử trưởng giật giật tay áo nàng, hỏi nàng sao lại không vui.
Thượng Quan Mẫn Hoa ném thánh chỉ đi, thu liễm lửa giận, ôm đứa nhỏ lên giường, đắp chăn cho nó rồi nói: “Ngày mai mẹ phải ra ngoài, phải để Thành Thành ở trong cung một mình, có sợ không?”
“Không sợ, con là nam tử hán dũng cảm. Nhưng mà, mẹ, con còn muốn nghe truyện về hoàng đế Khải Tát* chinh phục La Mã cơ.
*Khải Tát hoàng đế: Thường được biết đến với cái tên Alexandros Đại đế. Một vị anh hùng là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia (336 – 323 TCN), nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia. Trong suốt triều đại của ông, người chiến binh này chủ yếu dành thời gian cho các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biếttrước khi qua đời;[4] và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử (Theo wikipedia tiếng Việt)
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười, tạm thời quên đi âm mưu ngày mai, kể chuyện cho con nghe trước giờ đi ngủ. Đợi đến khi đứa bé mặt mỉm cười chìm vào giấc ngủ, nàng vỗ vỗ tay, một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện trong phòng, nàng hỏi: “Ngươi có biết lai lịch của vị Thái thục nghi kia không?”
Bóng đen lắc đầu không biết, sắc mặt nàng trầm xuống, nói: “Lập tức điều tra cho rõ. Còn nữa, đêm mai Vĩnh Lạc cung tăng mạnh đề phòng.”
Nàng không thể mang con đi dự tiệc, chỉ có thể dặn đi dặn lại cho nó không được nghịch ngợm. Thượng Quan Mẫn Hoa thay triều phục, đến Việt Dương Điện dự tiệc. Vị trí của hoàng hậu và tam phi ấn theo tổ chế mà sắp xếp, vị trí của Thái thục nghi thực vi diệu, ngay ở bên tay trái của Khánh Đức Đế. Ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa thoáng dừng lại một chút, lập tức trấn định ngồi xuống, chờ đợi dạ yến bắt đầu.
Sau biểu diễn ca múa, trên điện bày ra bàn dài, trên bàn bày đầy đủ các thứ đồ vật, Tô Huệ phi đặt nhị hoàng tử lên trên bàn, khích lệ đứa bé vừa biết đi ấy đi nắm lấy thứ quyết định vận mệnh của nó.
Hết thảy đều đang tiến hành thuận lợi, cho đến khi một giọng nói the thé vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng quỷ dị trong điện: “Hoàng tử trưởng đến.”
Tất cả mọi người trong cung điện đều tò mò nhìn về phía đứa bé mũm mĩm trắng trẻo vừa bước qua cửa điện kia. Thượng Quan Mẫn Hoa thất thố đứng lên, Thái thục nghi nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của thái tử là đại sự trong cung, nô tì liền tác chủ mời hoàng tử trưởng đến góp vui, hoàng hậu tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng trách nhé.”
Chu Thừa Hi nắm tay nàng ta, mỉm cười nói nàng ta làm tốt lắm. Lúc này, người trong điện liên tiếp hít vào khí lạnh, tiếng bàn tán ồn ào cũng ngày càng to lên, có một vài người thậm chí còn kinh hoảng làm rớt chén rượu xuống đất tự lúc nào không hay. Một loạt lão thần trong triều thần sắc đột nhiên thay đổi, kinh hãi, không biết tại sao.
Đợi đến khi có người tới nắm tay hoàng tử trưởng đến trước đế tòa, tam phi hoảng sợ thất thố, châu thoa rơi rớt tứ tung, đều thất thanh kêu lên, không hẹn mà gặp cùng đưa ánh mắt đến chỗ hoàng đế. Chỉ thấy Chu Thừa Hi buông tay Thái thục nghi ra, ánh mắt thâm trầm, kinh ngạc trừng mắt nhìn đứa bé dưới đài, toàn thân bùng lên sát khí cùng lửa giận.
“Bệ hạ” Thái thục nghi làm như không rõ mọi người vì sao lại thất thố như thế, còn mở miệng cầu xin cho hoàng tử trưởng: “Đại hoàng tử tuổi nhỏ lại chưa đi học, mong bệ hạ đừng trách cứ hắn điện tiền thất nghi, bằng không hoàng hậu tỷ tỷ sẽ đau lòng lắm.”
“Chát” một tiếng, một cái tát cực kỳ vang dội đập văng châu sai trên đầu Thái thục nghi, nàng ta che nửa bên mặt, không dám tin nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, nước mắt rưng rưng. Thái thục nghi muốn tìm Khánh Đức đế đòi lại công bằng cho mình. Chu Thừa Hi không kiên nhẫn đẩy nàng ta ra, rảo bước đi xuống bậc thang, tay ôm lấy hoàng tử trưởng, có vẻ cực kì hứng thú với khuôn mặt của đứa bé.
Sau khi từ cuộc Nam tuần trở về hoàng cung, Khánh Đức đế lại mất hứng thú với Tô Huệ phi, say mê một nữ tử thần bí mang về từ chuyến Nam tuần. Nghe cung nhân đồn lén, nữ tử họ Thái kia bề ngoài thì ôn nhu tinh tế, trong lại cực kì to gan nhiệt tình, có đến chín phần là giống với Vương thục nghi năm đó, Khánh Đức đế thậm chí ngầm đồng ý nàng ta bước vào Nghị Sự Điện.
Hoàng hậu thất sủng nhưng vẫn có được phượng ấn như cũ. Nữ nhân từng làm mộng đẹp được ngồi lên ngôi song hậu kia, kết cục của việc thất sủng hiển nhiên rất tệ. Nàng ta chạy đến Việt Dương Điện náo loạn vài lần cũng không thấy được hoàng đế. Mắt thấy thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai của nhị hoàng tử đã tới gần, Tô Huệ phi lại càng nôn nóng, ngày ngày đập phá đồ đạc và đánh chửi cung nữ trong Trang Huệ điện để hết giận.
Hoàng hậu chưởng quản lục cung, chuyện của hậu cung cho dù Thượng Quan Mẫn Hoa không muốn quản thì hạ nhân của nàng vẫn sẽ báo cáo toàn bộ mọi chuyện cho nàng như cũ. Điều này làm cho Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy thực phiền chán, nhất là về chuyện của Tô Huệ phi. Trong lòng nàng đều biết, nàng là tuyệt đối không thể nhúng tay vào, chỉ vừa nhúng tay vào liền sẽ thỏa mãn mong muốn của kẻ nào đó.
Nhưng là, từ năm trước “tan rã trong không vui” với Chương Xuân Triều, lão ta liền giống hệt như Chu Thừa Hi, không hề đặt chân đến Vĩnh Lạc cung nửa bước. Thượng Quan Mẫn Hoa đau đầu, may là còn có con nàng ở bên để nàng có việc cần quan tâm giết thời gian, cho qua những ngày tháng khó khăn này.
Một hôm nàng dắt theo con tản bộ trong cung, đứa bé đã ba tuổi, hai mắt lanh lợi hoạt bát, nói chuyện mặc dù còn chưa sõi nhưng vì là mẫu thân, nàng tất nhiên nghe hiểu lời nó nói. Một lớn một nhỏ đứng dưới tàng liễu hưởng thụ tình mẫu tử thắm thiết, thị nữ cùng hộ vệ đứng ở xa xa phía sau.
Thượng Quan Mẫn Hoa đang cúi đầu dạy con nhận biết thực vật trong hoa viên, đột nhiên cảm thấy phía trước có người nhìn chăm chú, nàng đứng thẳng dậy, nhìn qua. Là một nữ tử mặc cung trang vàng nhạt, trên tay cầm một phiến quạt hoa sen hình tròn. Khuôn mặt dịu dàng, trên ánh mắt toát ra một cỗ thanh nhã. Vị Thái thục nghi này quả nhiên có khí chất tương tự vài phần với Vương thục nghi năm xưa.
“Có chuyện gì?” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng hỏi. Nghe thấy câu hỏi của nàng, Thái thục nghi như bị cả kinh, không khỏi lùi về sau từng bước, hai mắt mơ hồ chuyển trái chuyển phải, không dám nhìn vào đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng và sắc bén kia.
“Người đâu, đưa thục nghi nương nương hồi cung!” Thượng Quan Mẫn Hoa ôm lấy con, cũng không thèm nhìn người kia lấy một cái, đổi hướng định tiếp tục dạy con. Chỉ nghe nữ tử phía sau chạy lại mấy bước, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời. Nàng ta giang rộng hai tay ngăn trở hoàng hậu, giọng nói hơi hổn hển: “Ta, ta có lời muốn nói với người.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng liếc nàng ta một cái, xoay người định đi tiếp. Thái thị trong tình thế cấp bách vội quẳng cây quạt đi giữ chặt ống tay áo nàng, lệ đã rơi đầy mặt. Nàng ta hô: “Hoàng hậu nương nương, ta thực sự có chuyện muốn nói. Ta biết ngươi khinh thường ta. Các ngươi đều khinh thường ta. Nhưng là, ta thương hắn! Ta thực sự yêu bệ hạ, ta chỉ thương một mình hắn. Xin ngài từ bi đừng tra tấn hắn nữa, hắn yêu người như vậy, vì sao còn phải làm chuyện này làm cho hắn thống khổ?”
Hoàng tử trưởng tò mò nhìn nàng ta rồi hỏi: “Mẫu hậu, nàng ta vì sao lại khóc thương tâm như vậy.”
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó, đáp lời: “Nàng ta đi nhầm chỗ rồi.”. Sau đó nàng nói với bên cạnh: “Đưa nàng ta tới chỗ nên đến.”
Người hầu ở đằng sau nhanh chóng tiến lên, đưa Thái thục nghi rời khỏi Vĩnh Lạc cung. Nhưng mà chính chuyện nho nhỏ này đã khiến Chu Thừa Hi giận tím mặt, hắn không đến Vĩnh Lạc cung náo loạn mà trực tiếp chỉ mở yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho nhị hoàng tử và chuẩn vị cho việc sắc phong thái tử, cũng yêu cầu hoàng hậu phải dự tiệc.
Khoảnh khắc nhận được thánh chỉ kia, hơi thở quanh thân Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên âm trầm xuống, nàng thực sự đã coi thường thủ đoạn của Thái thục nghi kia. Hoàng tử trưởng giật giật tay áo nàng, hỏi nàng sao lại không vui.
Thượng Quan Mẫn Hoa ném thánh chỉ đi, thu liễm lửa giận, ôm đứa nhỏ lên giường, đắp chăn cho nó rồi nói: “Ngày mai mẹ phải ra ngoài, phải để Thành Thành ở trong cung một mình, có sợ không?”
“Không sợ, con là nam tử hán dũng cảm. Nhưng mà, mẹ, con còn muốn nghe truyện về hoàng đế Khải Tát* chinh phục La Mã cơ.
*Khải Tát hoàng đế: Thường được biết đến với cái tên Alexandros Đại đế. Một vị anh hùng là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia (336 – 323 TCN), nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia. Trong suốt triều đại của ông, người chiến binh này chủ yếu dành thời gian cho các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biếttrước khi qua đời;[4] và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử (Theo wikipedia tiếng Việt)
Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười, tạm thời quên đi âm mưu ngày mai, kể chuyện cho con nghe trước giờ đi ngủ. Đợi đến khi đứa bé mặt mỉm cười chìm vào giấc ngủ, nàng vỗ vỗ tay, một bóng đen không chút tiếng động xuất hiện trong phòng, nàng hỏi: “Ngươi có biết lai lịch của vị Thái thục nghi kia không?”
Bóng đen lắc đầu không biết, sắc mặt nàng trầm xuống, nói: “Lập tức điều tra cho rõ. Còn nữa, đêm mai Vĩnh Lạc cung tăng mạnh đề phòng.”
Nàng không thể mang con đi dự tiệc, chỉ có thể dặn đi dặn lại cho nó không được nghịch ngợm. Thượng Quan Mẫn Hoa thay triều phục, đến Việt Dương Điện dự tiệc. Vị trí của hoàng hậu và tam phi ấn theo tổ chế mà sắp xếp, vị trí của Thái thục nghi thực vi diệu, ngay ở bên tay trái của Khánh Đức Đế. Ánh mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa thoáng dừng lại một chút, lập tức trấn định ngồi xuống, chờ đợi dạ yến bắt đầu.
Sau biểu diễn ca múa, trên điện bày ra bàn dài, trên bàn bày đầy đủ các thứ đồ vật, Tô Huệ phi đặt nhị hoàng tử lên trên bàn, khích lệ đứa bé vừa biết đi ấy đi nắm lấy thứ quyết định vận mệnh của nó.
Hết thảy đều đang tiến hành thuận lợi, cho đến khi một giọng nói the thé vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng quỷ dị trong điện: “Hoàng tử trưởng đến.”
Tất cả mọi người trong cung điện đều tò mò nhìn về phía đứa bé mũm mĩm trắng trẻo vừa bước qua cửa điện kia. Thượng Quan Mẫn Hoa thất thố đứng lên, Thái thục nghi nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của thái tử là đại sự trong cung, nô tì liền tác chủ mời hoàng tử trưởng đến góp vui, hoàng hậu tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng trách nhé.”
Chu Thừa Hi nắm tay nàng ta, mỉm cười nói nàng ta làm tốt lắm. Lúc này, người trong điện liên tiếp hít vào khí lạnh, tiếng bàn tán ồn ào cũng ngày càng to lên, có một vài người thậm chí còn kinh hoảng làm rớt chén rượu xuống đất tự lúc nào không hay. Một loạt lão thần trong triều thần sắc đột nhiên thay đổi, kinh hãi, không biết tại sao.
Đợi đến khi có người tới nắm tay hoàng tử trưởng đến trước đế tòa, tam phi hoảng sợ thất thố, châu thoa rơi rớt tứ tung, đều thất thanh kêu lên, không hẹn mà gặp cùng đưa ánh mắt đến chỗ hoàng đế. Chỉ thấy Chu Thừa Hi buông tay Thái thục nghi ra, ánh mắt thâm trầm, kinh ngạc trừng mắt nhìn đứa bé dưới đài, toàn thân bùng lên sát khí cùng lửa giận.
“Bệ hạ” Thái thục nghi làm như không rõ mọi người vì sao lại thất thố như thế, còn mở miệng cầu xin cho hoàng tử trưởng: “Đại hoàng tử tuổi nhỏ lại chưa đi học, mong bệ hạ đừng trách cứ hắn điện tiền thất nghi, bằng không hoàng hậu tỷ tỷ sẽ đau lòng lắm.”
“Chát” một tiếng, một cái tát cực kỳ vang dội đập văng châu sai trên đầu Thái thục nghi, nàng ta che nửa bên mặt, không dám tin nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, nước mắt rưng rưng. Thái thục nghi muốn tìm Khánh Đức đế đòi lại công bằng cho mình. Chu Thừa Hi không kiên nhẫn đẩy nàng ta ra, rảo bước đi xuống bậc thang, tay ôm lấy hoàng tử trưởng, có vẻ cực kì hứng thú với khuôn mặt của đứa bé.
Tác giả :
Nguyệt Lãm Hương