Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt
Chương 154: Điều Cuối Cùng
Hai tuần sau....
Buổi tối, Vân Anh và Thiên Minh đều đang ở trong phòng mà làm việc của bản thân. Cô ngồi trên giường xem laptop còn anh thì ngồi bên bàn mà giải quyết mấy cái văn kiện.
" Một tuần nữa anh có đi được không?" - Vân Anh lên tiếng hỏi anh. Thật ra một tuần nữa anh và cô sẽ cùng nhau đi làm từ thiện giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn một phần cũng là muốn đi sửa sang lại ngôi nhà dưới quê của cô. Đó là ngôi nhà gắn liền với cô, nó cất chứa rất nhiều kỉ niệm của cô cùng với ba mẹ của mình nên cô muốn giữ gìn nó thật tốt.
" Anh chưa biết nữa nhưng⁰ anh sẽ thu xếp được nên em yên tâm đi " - Thiên Minh nói nhưng mắt vẫn chăm chú ghi gì đó.
Vân Anh nghe anh nói thì lại thở dài. Nghe đâu dạo này công ty anh có tham gia một dự án đấu thầu rất lớn nên trong thời gian này Thiên Minh đều dồn hết tâm huyết và sức lực để làm bản kể hoạch và đề ra chiến lược.
Liên tiếp mấy hôm sau, Thiên Minh thường đi sớm về khuya để sắp xếp lo liệu mọi thứ đến thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Hết cách Vân Anh cũng đành tự thân chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi sắp tới. Kế hoạch đi làm từ thiện này đã đề ra được khá lâu rồi nhưng cho đến bây giờ mới thực hiện được. Lần này anh và cô cùng với Triết Thành và vài thuộc hạ sẽ đi giúp đỡ các mái ấm tình thương, giúp đỡ trẻ em, hỗ trợ các hoàn cảnh khó khăn.
......................
" Lão Trương! Ông không cần sợ vậy đâu! Dù sao chúng ta cũng từng là người cùng chí tuyết kia mà " - Lâm Vũ Phong cười nói.
" Chúng ta từ lâu đã không liên quan đến nhau rồi. Hôm nay ông cho người bắt tôi đến đây là có ý gì?" - Trương Hoàng lên tiếng.
Bỗng Lâm Vũ Phong cười lớn.
" Chỉ là muốn hợp tác thôi, nghe nói dạo này tập đoàn Phong Tuyết của ông đang cùng với Thiên Long phát triển đúng không? Ông thật là biết tìm chỗ dựa đấy!"
Trương Hoàng nhìn ông ta mà không giấu được sự tức giận. Cái tên Lâm Vũ Phong này quả thật là con rắn độc.
" Vậy thì đã sao chứ?"
" Sao á? Nếu Thiên Minh biết người mật báo ngày hôm đó là ông thì liệu cậu ta có cho đàn em tận diệt không nhỉ?"
" Lâm Vũ Phong, ông dám qua cầu rút ván sao? Tôi nói cho ông biết những bằng chứng năm đó tôi cũng giữ một phần đấy!" - Ông Trương liều mình giãy giụa.
" Tôi với Thiên Minh từ trước đến giờ vẫn luôn đối đầu với nhau nếu ông đưa thêm bằng chứng cho cậu ta thì cũng chẳng làm gì được tôi cả vì bằng chứng đó đâu còn có hiệu lực trước pháp luật nữa!" - Lâm Vũ Phong ranh mãnh nói.
" Vậy ý đồ của ông là gì?"
" Tôi thấy ông cũng lớn tuổi rồi hành động chắc cũng khó khăn nên chỉ cần ông tạm chỗ tôi vài ngày thôi còn nhiệm vụ cứ giao lại cho Trương tiểu thư!"
" Hạ My? Ông làm gì con bé rồi hả? Con bé vô tội trong ân oán này ông đừng có làm càn!"
" Làm càn gì chứ? Tôi nghĩ với trí thông minh của tiểu thư thì nhất định sẽ làm được thôi. Mấy ngày tới phải khiến ông chịu thiệt rồi. Mau đưa Trương Tổng vào trong nghĩ ngơi!" - ông ta lớn tiếng bảo thuộc hạ. Nhanh chóng ông Trương đã bị lôi đi. Lâm Vũ Phong cười khẩy, tay cầm ly rượu hớp nhẹ một miếng.
Đến chiều tối, Hạ My sau khi nhận được tin ba của cô đang trong tay Lâm Vũ Phong thì rất nóng giận, cô đi đến điểm hẹn để gặp ông ta.
" Ông muốn gì? Mau tha ba tôi ra!" - Hạ My lớn giọng quát.
" Trương tiểu thư đừng nóng. Tôi với ba cô cũng là bạn cũ nên cho mời ông ấy đến chỗ tôi làm khách vài ngày thôi hy vọng tiểu thư không phiền!"
" Con cáo già như ông nói chuyện dễ nghe quá nhỉ? Làm khách? Ông tưởng tôi là con nhóc 3 tuổi sao? Lâm Vũ Phong ông nổi tiếng là con rắn độc có ai trong tay ông mà được làm khách chứ! Đúng là nực cười! Tôi không muốn nói nhiều mau thả ba tôi ra!"
" Tiểu thư quả là người thẳng thắn nhưng tôi trước nay không bao giờ làm việc vô ích cả chắc cô biết chứ? Điều kiện lần này cũng dễ thôi. Nếu cô làm cho Thiên Minh và vợ của cậu ta xung đột hoặc tốt hơn là ly hôn thì tôi sẽ thả ba cô ra!" - Lâm Vũ Phong nhìn cô rồi nói một cách thản nhiên.
" Ông có ý đồ gì?" - Hạ My khó hiểu trước điều kiện của ông ta. Nếu như bình thường thì sẽ bảo cô đi giết Thiên Minh là xong đâu cần phải bày trò li gián vợ chồng anh như vậy chứ.
" Chuyện này là của tôi! Bây giờ cô đồng ý không nếu không đồng ý thì thôi vậy! Trước nay tôi không ép buộc phụ nữ "
Hạ My trầm ngâm suy nghĩ. Cô cũng không muốn đi phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Dù hiện tại cô đã không còn tình cảm với Thiên Minh nhưng bảo cô làm những chuyện này thì sao cô làm được chứ. Hơn hết, Thiên Minh mấy năm nay luôn đối xử với cô rất tốt còn giúp cho tập đoàn Phong Tuyết ngày càng lớn mạnh dù không có tình thì cũng có nghĩa. Nhưng ba mẹ cô đang trong tay Lâm Vũ Phong thì một đứa con như cô có thể trơ mắt nhìn ba mẹ mình chết hay sao?.
" Được! Tôi đồng ý nhưng ông không được làm hại ba mẹ tôi!"
" Tôi hứa với cô "
Sau khi Hạ My rời đi thì Lâm Vũ Phong quay sang căn dăn thuộc hạ vài điều. Sau ngày chạm mặt với cô, thấy được dây tay đặc biệt mà cô đang đeo thì ông đã rất nghi ngờ cũng vì lẽ đó mà mấy năm nay ông luôn nhượng bộ một bước không muốn phạm sai lầm. 3 năm qua, ông đã luôn điều tra thân phận của Vân Anh nhưng cũng chỉ biết cô là con nuôi. Muốn điều tra, theo dõi thêm nhưng bên cạnh cô lại có quá nhiều thuộc hạ bảo vệ. Đối với Thiên Minh thì như viên ngọc quý khiến ông không thể nào tiếp cận được. Do đó nên lần này ông muốn tách Vân Anh và Thiên Minh ra để dễ tiếp cận điều tra.
Sau cuộc nói chuyện với Lâm Vũ Phong thì Hạ My trầm lặng rời đi. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Thái Phương. Một lúc sau thì cậu cũng đến. Thấy tâm trạng Hạ My không tốt nên cùng cậu đã chở cô đi dạo.
" Phương! Chúng mình chia tay đi!" - Hạ My bỗng lên tiếng. Thái Phương nghe xong thì ngạc nhiên. Đang yên đang lành sao tự nhiên lại chia tay chứ.
" Tại sao? Không lẽ tình cảm 4 năm nay của anh cũng không đủ để thay thế Thiên Minh sao?"
" Em với Thiên Minh đã hết tình cảm rồi. 4 năm nay em rất trân trọng tình cảm của anh nhưng lần này em là có điều khó xử. Em không muốn lần này lại liên lụy đến anh nữa!" - Hạ My giọng buồn rầu nói.
" Em thật sự đang gặp phải chuyện gì vậy? Em có thể nói anh nghe mà!"
Hạ My cười nhạt, cô nhìn lên bầu trời rồi trầm lạnh nói:" Chuyện này em phải tự mình làm thôi. Em không còn cách nào khác mong anh hiểu cho em. "
Thái Phương nhìn cô. Tình cảm mấy năm nay đến cuối cùng chỉ nhận lại câu chia tay phũ phàng.
......................
" Nào nào. Cẩn thận!"
Vân Anh khó khăn đỡ anh đi lên phòng. Thiên Minh lúc này đã say khước, anh nương theo sức của cô mà bước đi. Anh bước vào phòng thì đã nằm vật ra giường. Vân Anh tháo giày anh ra rồi chuẩn bị nước ấm lau người cho anh. Thiên Minh say đến không biết biết gì nằm lên giường là liền ngủ say. Vân Anh phải rất vất vả để thay quần áo cho anh. Thật không hiểu nổi sao dạo này anh lại thường xuyên nhậu nhẹt đến vậy.
Sáng hôm sau, Thiên Minh tỉnh dậy, đầu của anh đau vô cùng. Anh ngồi dậy day day trán thì Vân Anh mở cửa đi vào.
" Anh dậy rồi à?" - cô cười nhẹ bước lại ngồi xuống cạnh anh.
" Ừm, mà hôm nay em không đi học sao?" - Anh đáp nhẹ nắm lấy bàn tay của cô.
" Không, hôm nay trường chỉ tổ chức một số hoạt động vui chơi thôi. Em không thích nên không có đi. Anh rửa mặt đi, em có nấu canh giải rượu rồi!" - Vân Anh cười tươi đáp với anh.
Thiên Minh nhìn cô rồi khẽ cười, anh đưa tay xoa đầu của cô.
" Thiệt thòi cho em rồi!"
" Thiệt thòi gì chứ! Nào anh mau đi rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Hôm qua chắc đầy một bụng rượu rồi chứ gì! Lúc này cũng không chịu chú ý sức khỏe hết!" - Vân Anh nhằn anh, Thiên Minh cười khổ lắc đầu rồi nhanh chân vào tolet rửa mặt để tránh sự tra hỏi của vợ.
Sau bữa ăn sáng, Thiên Minh lôi kéo cô đi đến một nơi. Anh chở cô đến bên bờ biển rồi cùng cô lên một du thuyền. Vân Anh rất ngạc nhiên mà nhìn anh.
" Đồ ngốc! Hôm nay chính là kỉ niệm 8 năm chúng ta yêu nhau đó. Em không nhớ sao?" - anh ôm ngang eo cô rồi nói. Vân Anh ngước mắt nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ quên nhưng không ngờ lại âm thầm chuẩn bị.
" Em đương nhiên nhớ rồi. Em thật sự rất cảm động vì anh còn nhớ!"
Thiên Minh ôm cô, hôn nhẹ lên trán của cô.
" Từng kỉ niệm, từng lời hứa với em anh luôn nhớ cả. Chỉ mong đời này không bỏ lỡ tri kỷ!"
" Hạnh phúc của em là được nắm tay anh sống những ngày bình yên. Cùng nhau đón bình minh rồi ngắm hoàng hôn. Cùng nhau nương tựa tới già!" - Vân Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt luôn chan chứa một tình yêu mãnh liệt. Đối với cô có anh chính là điều hạnh phúc nhất, có anh chính là món quà quý giá nhất mà cô được ông trời ban tặng. Chỉ mong đời đời kiếp kiếp luôn được bên cạnh anh trải qua từng ngày hạnh phúc.
Buổi tối, Vân Anh và Thiên Minh đều đang ở trong phòng mà làm việc của bản thân. Cô ngồi trên giường xem laptop còn anh thì ngồi bên bàn mà giải quyết mấy cái văn kiện.
" Một tuần nữa anh có đi được không?" - Vân Anh lên tiếng hỏi anh. Thật ra một tuần nữa anh và cô sẽ cùng nhau đi làm từ thiện giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn một phần cũng là muốn đi sửa sang lại ngôi nhà dưới quê của cô. Đó là ngôi nhà gắn liền với cô, nó cất chứa rất nhiều kỉ niệm của cô cùng với ba mẹ của mình nên cô muốn giữ gìn nó thật tốt.
" Anh chưa biết nữa nhưng⁰ anh sẽ thu xếp được nên em yên tâm đi " - Thiên Minh nói nhưng mắt vẫn chăm chú ghi gì đó.
Vân Anh nghe anh nói thì lại thở dài. Nghe đâu dạo này công ty anh có tham gia một dự án đấu thầu rất lớn nên trong thời gian này Thiên Minh đều dồn hết tâm huyết và sức lực để làm bản kể hoạch và đề ra chiến lược.
Liên tiếp mấy hôm sau, Thiên Minh thường đi sớm về khuya để sắp xếp lo liệu mọi thứ đến thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Hết cách Vân Anh cũng đành tự thân chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi sắp tới. Kế hoạch đi làm từ thiện này đã đề ra được khá lâu rồi nhưng cho đến bây giờ mới thực hiện được. Lần này anh và cô cùng với Triết Thành và vài thuộc hạ sẽ đi giúp đỡ các mái ấm tình thương, giúp đỡ trẻ em, hỗ trợ các hoàn cảnh khó khăn.
......................
" Lão Trương! Ông không cần sợ vậy đâu! Dù sao chúng ta cũng từng là người cùng chí tuyết kia mà " - Lâm Vũ Phong cười nói.
" Chúng ta từ lâu đã không liên quan đến nhau rồi. Hôm nay ông cho người bắt tôi đến đây là có ý gì?" - Trương Hoàng lên tiếng.
Bỗng Lâm Vũ Phong cười lớn.
" Chỉ là muốn hợp tác thôi, nghe nói dạo này tập đoàn Phong Tuyết của ông đang cùng với Thiên Long phát triển đúng không? Ông thật là biết tìm chỗ dựa đấy!"
Trương Hoàng nhìn ông ta mà không giấu được sự tức giận. Cái tên Lâm Vũ Phong này quả thật là con rắn độc.
" Vậy thì đã sao chứ?"
" Sao á? Nếu Thiên Minh biết người mật báo ngày hôm đó là ông thì liệu cậu ta có cho đàn em tận diệt không nhỉ?"
" Lâm Vũ Phong, ông dám qua cầu rút ván sao? Tôi nói cho ông biết những bằng chứng năm đó tôi cũng giữ một phần đấy!" - Ông Trương liều mình giãy giụa.
" Tôi với Thiên Minh từ trước đến giờ vẫn luôn đối đầu với nhau nếu ông đưa thêm bằng chứng cho cậu ta thì cũng chẳng làm gì được tôi cả vì bằng chứng đó đâu còn có hiệu lực trước pháp luật nữa!" - Lâm Vũ Phong ranh mãnh nói.
" Vậy ý đồ của ông là gì?"
" Tôi thấy ông cũng lớn tuổi rồi hành động chắc cũng khó khăn nên chỉ cần ông tạm chỗ tôi vài ngày thôi còn nhiệm vụ cứ giao lại cho Trương tiểu thư!"
" Hạ My? Ông làm gì con bé rồi hả? Con bé vô tội trong ân oán này ông đừng có làm càn!"
" Làm càn gì chứ? Tôi nghĩ với trí thông minh của tiểu thư thì nhất định sẽ làm được thôi. Mấy ngày tới phải khiến ông chịu thiệt rồi. Mau đưa Trương Tổng vào trong nghĩ ngơi!" - ông ta lớn tiếng bảo thuộc hạ. Nhanh chóng ông Trương đã bị lôi đi. Lâm Vũ Phong cười khẩy, tay cầm ly rượu hớp nhẹ một miếng.
Đến chiều tối, Hạ My sau khi nhận được tin ba của cô đang trong tay Lâm Vũ Phong thì rất nóng giận, cô đi đến điểm hẹn để gặp ông ta.
" Ông muốn gì? Mau tha ba tôi ra!" - Hạ My lớn giọng quát.
" Trương tiểu thư đừng nóng. Tôi với ba cô cũng là bạn cũ nên cho mời ông ấy đến chỗ tôi làm khách vài ngày thôi hy vọng tiểu thư không phiền!"
" Con cáo già như ông nói chuyện dễ nghe quá nhỉ? Làm khách? Ông tưởng tôi là con nhóc 3 tuổi sao? Lâm Vũ Phong ông nổi tiếng là con rắn độc có ai trong tay ông mà được làm khách chứ! Đúng là nực cười! Tôi không muốn nói nhiều mau thả ba tôi ra!"
" Tiểu thư quả là người thẳng thắn nhưng tôi trước nay không bao giờ làm việc vô ích cả chắc cô biết chứ? Điều kiện lần này cũng dễ thôi. Nếu cô làm cho Thiên Minh và vợ của cậu ta xung đột hoặc tốt hơn là ly hôn thì tôi sẽ thả ba cô ra!" - Lâm Vũ Phong nhìn cô rồi nói một cách thản nhiên.
" Ông có ý đồ gì?" - Hạ My khó hiểu trước điều kiện của ông ta. Nếu như bình thường thì sẽ bảo cô đi giết Thiên Minh là xong đâu cần phải bày trò li gián vợ chồng anh như vậy chứ.
" Chuyện này là của tôi! Bây giờ cô đồng ý không nếu không đồng ý thì thôi vậy! Trước nay tôi không ép buộc phụ nữ "
Hạ My trầm ngâm suy nghĩ. Cô cũng không muốn đi phá hoại hạnh phúc gia đình của anh. Dù hiện tại cô đã không còn tình cảm với Thiên Minh nhưng bảo cô làm những chuyện này thì sao cô làm được chứ. Hơn hết, Thiên Minh mấy năm nay luôn đối xử với cô rất tốt còn giúp cho tập đoàn Phong Tuyết ngày càng lớn mạnh dù không có tình thì cũng có nghĩa. Nhưng ba mẹ cô đang trong tay Lâm Vũ Phong thì một đứa con như cô có thể trơ mắt nhìn ba mẹ mình chết hay sao?.
" Được! Tôi đồng ý nhưng ông không được làm hại ba mẹ tôi!"
" Tôi hứa với cô "
Sau khi Hạ My rời đi thì Lâm Vũ Phong quay sang căn dăn thuộc hạ vài điều. Sau ngày chạm mặt với cô, thấy được dây tay đặc biệt mà cô đang đeo thì ông đã rất nghi ngờ cũng vì lẽ đó mà mấy năm nay ông luôn nhượng bộ một bước không muốn phạm sai lầm. 3 năm qua, ông đã luôn điều tra thân phận của Vân Anh nhưng cũng chỉ biết cô là con nuôi. Muốn điều tra, theo dõi thêm nhưng bên cạnh cô lại có quá nhiều thuộc hạ bảo vệ. Đối với Thiên Minh thì như viên ngọc quý khiến ông không thể nào tiếp cận được. Do đó nên lần này ông muốn tách Vân Anh và Thiên Minh ra để dễ tiếp cận điều tra.
Sau cuộc nói chuyện với Lâm Vũ Phong thì Hạ My trầm lặng rời đi. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Thái Phương. Một lúc sau thì cậu cũng đến. Thấy tâm trạng Hạ My không tốt nên cùng cậu đã chở cô đi dạo.
" Phương! Chúng mình chia tay đi!" - Hạ My bỗng lên tiếng. Thái Phương nghe xong thì ngạc nhiên. Đang yên đang lành sao tự nhiên lại chia tay chứ.
" Tại sao? Không lẽ tình cảm 4 năm nay của anh cũng không đủ để thay thế Thiên Minh sao?"
" Em với Thiên Minh đã hết tình cảm rồi. 4 năm nay em rất trân trọng tình cảm của anh nhưng lần này em là có điều khó xử. Em không muốn lần này lại liên lụy đến anh nữa!" - Hạ My giọng buồn rầu nói.
" Em thật sự đang gặp phải chuyện gì vậy? Em có thể nói anh nghe mà!"
Hạ My cười nhạt, cô nhìn lên bầu trời rồi trầm lạnh nói:" Chuyện này em phải tự mình làm thôi. Em không còn cách nào khác mong anh hiểu cho em. "
Thái Phương nhìn cô. Tình cảm mấy năm nay đến cuối cùng chỉ nhận lại câu chia tay phũ phàng.
......................
" Nào nào. Cẩn thận!"
Vân Anh khó khăn đỡ anh đi lên phòng. Thiên Minh lúc này đã say khước, anh nương theo sức của cô mà bước đi. Anh bước vào phòng thì đã nằm vật ra giường. Vân Anh tháo giày anh ra rồi chuẩn bị nước ấm lau người cho anh. Thiên Minh say đến không biết biết gì nằm lên giường là liền ngủ say. Vân Anh phải rất vất vả để thay quần áo cho anh. Thật không hiểu nổi sao dạo này anh lại thường xuyên nhậu nhẹt đến vậy.
Sáng hôm sau, Thiên Minh tỉnh dậy, đầu của anh đau vô cùng. Anh ngồi dậy day day trán thì Vân Anh mở cửa đi vào.
" Anh dậy rồi à?" - cô cười nhẹ bước lại ngồi xuống cạnh anh.
" Ừm, mà hôm nay em không đi học sao?" - Anh đáp nhẹ nắm lấy bàn tay của cô.
" Không, hôm nay trường chỉ tổ chức một số hoạt động vui chơi thôi. Em không thích nên không có đi. Anh rửa mặt đi, em có nấu canh giải rượu rồi!" - Vân Anh cười tươi đáp với anh.
Thiên Minh nhìn cô rồi khẽ cười, anh đưa tay xoa đầu của cô.
" Thiệt thòi cho em rồi!"
" Thiệt thòi gì chứ! Nào anh mau đi rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Hôm qua chắc đầy một bụng rượu rồi chứ gì! Lúc này cũng không chịu chú ý sức khỏe hết!" - Vân Anh nhằn anh, Thiên Minh cười khổ lắc đầu rồi nhanh chân vào tolet rửa mặt để tránh sự tra hỏi của vợ.
Sau bữa ăn sáng, Thiên Minh lôi kéo cô đi đến một nơi. Anh chở cô đến bên bờ biển rồi cùng cô lên một du thuyền. Vân Anh rất ngạc nhiên mà nhìn anh.
" Đồ ngốc! Hôm nay chính là kỉ niệm 8 năm chúng ta yêu nhau đó. Em không nhớ sao?" - anh ôm ngang eo cô rồi nói. Vân Anh ngước mắt nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ quên nhưng không ngờ lại âm thầm chuẩn bị.
" Em đương nhiên nhớ rồi. Em thật sự rất cảm động vì anh còn nhớ!"
Thiên Minh ôm cô, hôn nhẹ lên trán của cô.
" Từng kỉ niệm, từng lời hứa với em anh luôn nhớ cả. Chỉ mong đời này không bỏ lỡ tri kỷ!"
" Hạnh phúc của em là được nắm tay anh sống những ngày bình yên. Cùng nhau đón bình minh rồi ngắm hoàng hôn. Cùng nhau nương tựa tới già!" - Vân Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt luôn chan chứa một tình yêu mãnh liệt. Đối với cô có anh chính là điều hạnh phúc nhất, có anh chính là món quà quý giá nhất mà cô được ông trời ban tặng. Chỉ mong đời đời kiếp kiếp luôn được bên cạnh anh trải qua từng ngày hạnh phúc.
Tác giả :
Lâm Thất