Đông Bắc Tầm Bảo Chuột
Chương 26: Sói lông xám
Editor: Tuyền Uri
Con thỏ vồ không thành, nghiến răng, chảy nước dãi, đồng thời chân sau đạp mạnh một cái, đang khi tuyết trắng bắn tung lên lại hết tốc lực vồ tới Thư Tầm lần nữa, Thư Tầm khẽ nhướn mày, nghĩ con thỏ này bị đói nên điên rồi chăng hay là bị làm sao? Đồng thời thò ra những móng vuốt sắc lạnh, không rút lui mà trực tiếp đương đầu.
Trên thực tế, ngay cả một con thỏ cắn người cũng không thể nào đánh được một thú linh Huyễn sinh kỳ, nhưng đồng thời, Thư Tầm cũng tiêu hao một chút linh lực nội thể mình, nhìn con thỏ chết bên cạnh, khuôn mặt bánh bao của Thư Tầm có chút nặng nề, mắt của con thỏ này toàn một màu đỏ, không phân biệt được đâu là mí mắt, xem ra vô cùng quỷ dị, Thư Tầm đã từng quan sát hai con thỏ mà Dạ Tiền săn bắn được, mắt tuy cũng đỏ, nhưng có thể nhìn thấy rõ mí mắt ở đó.
Ngẩng lên nhìn trời, lớp sắc xanh mỏng mịt mù kia đã nhuộm mảnh trời lớn, hơn nữa khoảng cách đã không còn xa nữa rồi, Thư Tầm trực tiếp đi về phía trước, nắm đôi tai dài của con thỏ vắt lên vai, kéo con thỏ đi về phía Vi Hồ phía trước.
Từ trong khu rừng tuyết trắng, có một Tiểu Đoàn Tử còn thấp hơn cả tai thỏ, đang kéo một con thỏ lớn đi, trên mặt hiện rõ nỗi vui sướng khó tả, mắt thấy Vi Hồ đã ở ngay phía trước, Thư Tầm đang kéo con thỏ đi bỗng đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, chấn động cũng không phải là quá mạnh, nếu như cơ thể của Thư Tầm không quá nhỏ, thậm chí cũng không nhận ra được.
Đồng thời, Thư Tầm buông tai thỏ ra, lăn một vòng trên đất, nhanh chóng tránh đi, chấn động phía sau vẫn cứ tới gần, không hề mất đi, cùng lúc đó, khẽ thở hổn hển bên mang tai, Thư Tầm dường như xù lông, đầu cũng không nghĩ, nhắm chuẩn một cây Bạch Nhan phía trước, thò móng vuốt sắc bén ra, chân sau đạp mạnh, trực tiếp nhảy vọt lên cây Bạch Nhan, sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục khéo léo trèo lên các cành cây cao tới vài mét rồi mới dừng lại ở một chạc cây chắn chắn.
Lại cúi đầu nhìn xuống, Thư Tầm bỗng nhiên ngây mặt ra, bởi vì con thỏ mà mình đã vất vả lôi về, đã bị một con sói trắng giẫm chân lên, sớm biết như vậy, lúc đó đã bỏ con thỏ vào trong ba lô rồi, Thư Tầm trách mình đã đổ máu vì con thỏ, kéo nó về mà lại không nghĩ đến việc cho nó vào ba lô, mà con sói trắng thậm chí sau khi có được con thỏ rồi, vẫn hung hăng ngước lên nhìn Thư Tầm ở chạc cây.
Thư Tầm vẫn y nguyên ngồi trên cây, hai chân ngắn nhỏ đang đung đưa bên ngoài, bộ dạng trông có vẻ nhàn nhã, con sói trắng hiển nhiên là hiểu được, bị kích động liền nhe răng khẽ gầm gừ, nhưng hiển nhiên việc leo lên cây đối với nó mà nói, vẫn rất khó, cuối cùng vòng hai vòng dưới gốc cây, sau đó ngoạm lấy con thỏ quay lưng bỏ đi.
Trông thấy bóng dáng con sói trắng đã khuất sau sườn đồi, Thư Tầm lúc này mới nhảy từ trên cây xuống, tuy mất một con thỏ, nhưng ít ra cũng thoát khỏi nguy hiểm, dựa vào khả năng hiện tại của Thư Tầm, muốn giết chết một con sói đang trong trạng thái đói, vẫn là rất khó. Hơn nữa, theo như Thư Tầm biết, màu lông của con sói trắng chắn chắn nó không dễ dàng gì để sống, mà con sói trắng có thể sống sót được chính là thợ săn hàng đầu của khu rừng.
Thư Tầm vốn nghĩ sau khi thoát khỏi nguy hiểm sẽ từng bước nhỏ đi về phía Vi Hồ, một lát sau, Thư Tầm đã ra khỏi phạm vi của khu rừng Bạch Nhan, đương khi Thư Tầm vừa ra khỏi rừng Bạch Nhan, một cơn gió mạnh dữ dội xông đến.
Thư Tầm không kịp nghĩ nhiều, vội vã tránh sang bên, nhưng hiển nhiên kẻ săn mồi cũng là một đối thủ xảo quyệt, Thư Tầm linh hoạt tránh được lần tấn công thứ nhất, vừa rơi xuống đất, cuộc tấn công lần thứ hai liền tới ngay sau đó, chặn ngay đường thoát của Thư Tầm.
Không còn đường lui, Thư Tầm lập tức thò móng vuốt sắc nhọn ra, nghiến răng chuyển mình, chuẩn bị nghênh chiến, cái miệng cực lớn của con sói trắng đã ở ngay trước mắt, Thư Tầm có thể cảm nhận được hơi thở nóng của con sói trắng, nhưng đương khi con sói trắng lao tới, một bóng xám cực lớn xuất hiện, chỉ một đòn, con sói trắng liền bị đánh bay đi, mà bay đi một khoảng cách khá là xa rồi mới rơi xuống đất, khiến cho tuyết bắn tung tóe.
Con sói trắng gầm lên, sau đó nhanh chóng trở mình và bật dậy, nghênh diện, răng nanh lộ ra, nhìn lại với đôi mắt hung hãn đầy sát ý.
Thư Tầm cũng đồng dạng, ngẩng đầu nhỏ ngây người nhìn con sói càng to hơn ở trước mình, nhưng là một con sói lông xám, bộ lông không đẹp như con sói trắng, nhưng thân hình lại to hơn con sói trắng rất nhiều, sói xám lặng lẽ đứng trước Thư Tầm, cơ thể hơi phủ xuống, lộ ra bộ trạng có thể tấn công bất cứ lúc nào, nhưng không có nhe răng nanh, mà chỉ một đôi mắt xanh biếc dán chặt vào con sói trắng nơi không xa kia.
Con sói trắng hiển nhiên là thừa hiểu, hai con sói màu khác nhau đang quan sát lẫn nhau, chính là để đánh giá đối phương.
Thư Tầm khẽ di chuyển cơ thể nhỏ, quả nhiên không thu hút sự chú ý của hai con sói, Thư Tầm không biết, bọn chúng không phát giác ra, hay là hiện tại không thèm bỏ sức ra để ý đến hắn, Thư Tầm vốn nghĩ sau khi di chuyển ra một khoảng cách nhất định, sẽ co giò mà chạy, nhưng vừa mới bước được hai bước nhỏ, sói xám sau lưng dường như mở to mắt, cũng bước một bước.
Động tác bất ngờ của sói xám khiến cho Thư Tầm và con sói trắng đều khựng lại, Thư Tầm thật là đã dừng lại bước nhỏ trên mặt đất, không dám hành động thêm nữa, còn sói trắng thì lại một nữa nép mình xuống thấp, khẽ gầm gừ.
Theo như Thư Tầm biết, sói là một sinh vật cực kỳ tinh nhuệ và hiểu chiến thuật, cho nên theo phán đoán của Thư Tầm, sói trắng đang có một con thỏ rừng, và trong tình huống đối thủ lại lớn hơn nhiều thế này, rất có thể sẽ chọn cách rời đi, mà sói xám cũng không nỡ đuổi tới gần, dồn sói trắng vào con đường chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thư Tầm gấp gáp rời đi, bởi vì với thân hình của hắn, sói trắng còn đánh không lại, nói chi tới sói xám to lớn như này.
Nhưng sự việc lại ngược lại hoàn toàn so với những gì Thư Tầm nghĩ, con sói trắng không cân sức trong nháy mắt đã lại phát ra công kích trước, tức tốc lao tới, trong đôi mắt quyết liệt không hề có một tia thoái lui nào.
Tuyết trắng tung lên, hai con mãnh thú lao vào nhau, bắt đầu một cuộc giao tranh một mất một còn, chính là ý không chết thì không dừng lại, trừ phi một con chết, nếu không sói sẽ không dừng cuộc chiến lại.
Trong vài phút ngắn ngủi cuộc chiến đã liền kết thúc, kết cục hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thư Tầm, bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, ít nhất là khi hai bên đánh nhau, sói xám như cũ vẫn còn năng lượng để phân tâm và liếc nhìn Tiểu Đoàn Tử đang chuẩn bị lướt đi, thậm chí đang khi Thư Tầm sắp chạy trận đấu liền kết thúc nhanh, sau đó nhảy vọt lên, nhảy một cái đã liền ở ngay trước mặt Thư Tầm, liếm Thư Tầm một cái.
Thư Tầm nho nhỏ đột nhiên bị liếm một cái liền lảo đảo, mông đặt xuống nền tuyết, kinh hoàng, sói xám trước mặt đột nhiên biến hình, ngay trước sự quan sát của Thư Tầm biến thành hình người, chính là người đồng đội của mình, Dạ Tiền, nhưng vẫn chưa mặc quần áo.
Sau đó trước con mắt của Thư Tầm, ở thế giới mùa đông nơi tuyết trên trời đang rơi, Dạ Tiền khuôn mặt không cảm xúc, thản nhiên hướng về phía Vi Hồ, nhặt quần áo lên mặc từng cái vào.
Phòng truyền trực tiếp.
“A a a! Tại sao lại khảm gạch mosaic! Ta muốn thấy Dạ thần!”
“Biểu hiện của Tiểu Đoàn Tử kìa, ngây như một tảng đá rồi!”
“Dạ thần uy võ, Cự lang tối sư! Anh dũng cứu Đoàn Tử!”
“Nói xem sói trắng kia có phải không đúng lắm không, có cần phải bỏ mạng vì một chút Tiểu Đoàn Tử này không? Với sự khôn ngoan của sói, lẽ nào không nhận ra điều này? Vẫn chỉ là một con sói trắng mà thôi.”
“Vừa nãy Dạ thần liếm một cái chính là không chịu nổi đây mà, để đề phòng làm cho Đoàn Tử sợ, Dạ thần ngay cả quần áo bên cạnh cũng không mặc lại, trực tiếp biến thành người, kết quả vẫn là dọa được Đoàn Tử rồi, ha ha ha! Mạch não của Dạ thần cũng mạnh thật!”
Đoàn Tử bị liếm nên ngơ rồi, hay là bị dọa nên ngơ? Bộ dạng ngơ ngơ thật dễ thương!”
Trong phòng truyền trực tiếp một mảnh sôi nổi, rõ ràng đối với cảnh ly kỳ này mọi người rất là bận tâm, một loạt tình huống xảy ra cũng khiến người xem toát mồ hôi.
Mãi đến khi Dạ Tiền mặc chỉnh tề, Thư Tầm mới từ trạng thái chết lặng hồi phục lại tinh thần, nhìn bóng dáng cao to của Dạ Tiền trực tiếp thốt ra. “Ngươi liếm ta làm gì?”
Dạ Tiền rõ ràng đã hiểu ý câu này mới lạnh lùng đáp, “Mùi vị.”
Thư Tầm túm tóc và nắm chặt tay nghiêm túc. “Oh, mùi vị ta không ngon chút nào.”
Dạ Tiền lần này dừng lâu hơn, “Trên người ngươi có mùi của ta như thế này, ta mới có thể biết được vị trí của ngươi, như thế mới làm cho sinh vật khác sợ.”
Những lời hiếm hoi của Dạ Tiền lần này, đầu nhỏ của Thư Tầm cuối cùng cũng phản ứng lại, Dạ Tiền là thức tỉnh giả hoàn toàn huyết mạch Cự lang, bất luận ở thế giới nào, đều có sức mạnh hàng đầu, cho nên Dạ Tiền mới đem mùi vị của mình thêm trên người hắn.
“Ha ha ha, mạch não của Tiểu Đoàn Tử rất lạ, hình như hiểu lầm Dạ thần muốn ăn nhóc ấy.”
“Dạ thần của ta tuy mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không ăn đồng loại a, Tiểu Đoàn Tử dường như có chút hiểu lầm, chính là lo mình bị ăn mất tiêu.”
“Lẽ nào không có ai để ý lần này Dạ thần nói nhiều như vậy sao?”
Trong gian phòng truyền trực tiếp liền một cảnh ồn ào, Thư Tầm cũng vỗ nhẹ vào ngực nhỏ của mình, sau đó đột nhiên bật dậy, một mặt kiêu ngạo, “Ta đã săn được một con thỏ rừng lớn, tối nay có thể ăn thịt rồi!”
Nói xong, Thư Tầm mạnh mẽ đi về phía rừng Bạch Nhan, sau đó tìm đến chỗ hơi thoải nơi con sói trắng biến mất, Thư Tầm lúc đó rời khỏi khu rừng Bạch Nhan động tác rất nhanh, con sói trắng lại theo ở đằng sau, đương nhiên không kịp bỏ thức ăn vào miệng, kết quả, con thỏ rừng vẫn trở lại tay mình, Thư Tầm nghĩ vậy, rất nhanh lần theo vết chân của con sói trắng đến được nơi cần tìm, nhưng nơi đó không có gì cả, đừng nói là thỏ, một cái lông thỏ cũng chẳng còn, hơn nữa trên nền tuyết cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào, chỉ có tinh một hàng dấu chân sói.
Thư Tầm đột nhiên bối rối, đều nói là sói giảo hoạt, nhưng lại không thấy dấu chân trên tuyết, cho nên thỏ rừng đã bị ngoạm đi nuốt mất rồi? Nhưng hiển nhiên điều này không khả thi lắm. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thỏ rừng đã mất tiêu trong không khí? Nghĩ tới hành động lúc nãy của sói trắng, vì một chút thức ăn, rõ ràng yếu thế hơn vậy mà vẫn xông tới, chính là nguyện chết vì đánh nhau chứ không thể chết đói sao?
Phía sau vang lên tiếng bước chân lách cách, hiển nhiên là Dạ Tiền cũng bước tới, đứng bên cạnh Thư Tầm, sau đó mở miệng, “ Thỏ?”
Thư Tầm gãi gãi đầu, “Ta quả thật đã săn được con thỏ to như này này.” Vừa nói, vừa vòng tay ra miêu tả.
Dạ Tiền, “Oh~”.
Thư Tầm “………” Lại bị cười nhạo một lần nữa rồi. “Nơi bắn chết con thỏ hãy còn một vũng máu lớn nữa mà.”
Dạ Tiền “Oh.”
Thư Tầm, “Chúng ta có thể đi xem xem!” Nói tới đây mắt Thư Tầm sáng lên, quả thực, nếu con thỏ thật sự biến mất trên không trung, vậy còn vết máu thì sao, chả lẽ cũng biến mất? Đây có lẽ là cách duy nhất trước mắt có thể xác minh nơi con thỏ rừng đi tới.
Dạ Tiền ngước mắt lên trời, Thư Tầm cũng ngước lên theo, phát hiện vì một loạt các tình huống bất ngờ vừa nãy, thời gian đã bị trì hoãn một lúc lâu, sắc xanh trên trời đã ở ngay trước mắt, tưởng như chỉ cần một giây nữa thôi là sẽ nhuộm xuống, Thư Tầm mắt đột nhiên nheo lại, cau mày, vô thức chớp chớp mắt, cùng lúc đó Dạ Tiền cũng thấy lạnh mắt, dường như đã thấy được điều gì đó khó hiểu.
Con thỏ vồ không thành, nghiến răng, chảy nước dãi, đồng thời chân sau đạp mạnh một cái, đang khi tuyết trắng bắn tung lên lại hết tốc lực vồ tới Thư Tầm lần nữa, Thư Tầm khẽ nhướn mày, nghĩ con thỏ này bị đói nên điên rồi chăng hay là bị làm sao? Đồng thời thò ra những móng vuốt sắc lạnh, không rút lui mà trực tiếp đương đầu.
Trên thực tế, ngay cả một con thỏ cắn người cũng không thể nào đánh được một thú linh Huyễn sinh kỳ, nhưng đồng thời, Thư Tầm cũng tiêu hao một chút linh lực nội thể mình, nhìn con thỏ chết bên cạnh, khuôn mặt bánh bao của Thư Tầm có chút nặng nề, mắt của con thỏ này toàn một màu đỏ, không phân biệt được đâu là mí mắt, xem ra vô cùng quỷ dị, Thư Tầm đã từng quan sát hai con thỏ mà Dạ Tiền săn bắn được, mắt tuy cũng đỏ, nhưng có thể nhìn thấy rõ mí mắt ở đó.
Ngẩng lên nhìn trời, lớp sắc xanh mỏng mịt mù kia đã nhuộm mảnh trời lớn, hơn nữa khoảng cách đã không còn xa nữa rồi, Thư Tầm trực tiếp đi về phía trước, nắm đôi tai dài của con thỏ vắt lên vai, kéo con thỏ đi về phía Vi Hồ phía trước.
Từ trong khu rừng tuyết trắng, có một Tiểu Đoàn Tử còn thấp hơn cả tai thỏ, đang kéo một con thỏ lớn đi, trên mặt hiện rõ nỗi vui sướng khó tả, mắt thấy Vi Hồ đã ở ngay phía trước, Thư Tầm đang kéo con thỏ đi bỗng đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, chấn động cũng không phải là quá mạnh, nếu như cơ thể của Thư Tầm không quá nhỏ, thậm chí cũng không nhận ra được.
Đồng thời, Thư Tầm buông tai thỏ ra, lăn một vòng trên đất, nhanh chóng tránh đi, chấn động phía sau vẫn cứ tới gần, không hề mất đi, cùng lúc đó, khẽ thở hổn hển bên mang tai, Thư Tầm dường như xù lông, đầu cũng không nghĩ, nhắm chuẩn một cây Bạch Nhan phía trước, thò móng vuốt sắc bén ra, chân sau đạp mạnh, trực tiếp nhảy vọt lên cây Bạch Nhan, sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục khéo léo trèo lên các cành cây cao tới vài mét rồi mới dừng lại ở một chạc cây chắn chắn.
Lại cúi đầu nhìn xuống, Thư Tầm bỗng nhiên ngây mặt ra, bởi vì con thỏ mà mình đã vất vả lôi về, đã bị một con sói trắng giẫm chân lên, sớm biết như vậy, lúc đó đã bỏ con thỏ vào trong ba lô rồi, Thư Tầm trách mình đã đổ máu vì con thỏ, kéo nó về mà lại không nghĩ đến việc cho nó vào ba lô, mà con sói trắng thậm chí sau khi có được con thỏ rồi, vẫn hung hăng ngước lên nhìn Thư Tầm ở chạc cây.
Thư Tầm vẫn y nguyên ngồi trên cây, hai chân ngắn nhỏ đang đung đưa bên ngoài, bộ dạng trông có vẻ nhàn nhã, con sói trắng hiển nhiên là hiểu được, bị kích động liền nhe răng khẽ gầm gừ, nhưng hiển nhiên việc leo lên cây đối với nó mà nói, vẫn rất khó, cuối cùng vòng hai vòng dưới gốc cây, sau đó ngoạm lấy con thỏ quay lưng bỏ đi.
Trông thấy bóng dáng con sói trắng đã khuất sau sườn đồi, Thư Tầm lúc này mới nhảy từ trên cây xuống, tuy mất một con thỏ, nhưng ít ra cũng thoát khỏi nguy hiểm, dựa vào khả năng hiện tại của Thư Tầm, muốn giết chết một con sói đang trong trạng thái đói, vẫn là rất khó. Hơn nữa, theo như Thư Tầm biết, màu lông của con sói trắng chắn chắn nó không dễ dàng gì để sống, mà con sói trắng có thể sống sót được chính là thợ săn hàng đầu của khu rừng.
Thư Tầm vốn nghĩ sau khi thoát khỏi nguy hiểm sẽ từng bước nhỏ đi về phía Vi Hồ, một lát sau, Thư Tầm đã ra khỏi phạm vi của khu rừng Bạch Nhan, đương khi Thư Tầm vừa ra khỏi rừng Bạch Nhan, một cơn gió mạnh dữ dội xông đến.
Thư Tầm không kịp nghĩ nhiều, vội vã tránh sang bên, nhưng hiển nhiên kẻ săn mồi cũng là một đối thủ xảo quyệt, Thư Tầm linh hoạt tránh được lần tấn công thứ nhất, vừa rơi xuống đất, cuộc tấn công lần thứ hai liền tới ngay sau đó, chặn ngay đường thoát của Thư Tầm.
Không còn đường lui, Thư Tầm lập tức thò móng vuốt sắc nhọn ra, nghiến răng chuyển mình, chuẩn bị nghênh chiến, cái miệng cực lớn của con sói trắng đã ở ngay trước mắt, Thư Tầm có thể cảm nhận được hơi thở nóng của con sói trắng, nhưng đương khi con sói trắng lao tới, một bóng xám cực lớn xuất hiện, chỉ một đòn, con sói trắng liền bị đánh bay đi, mà bay đi một khoảng cách khá là xa rồi mới rơi xuống đất, khiến cho tuyết bắn tung tóe.
Con sói trắng gầm lên, sau đó nhanh chóng trở mình và bật dậy, nghênh diện, răng nanh lộ ra, nhìn lại với đôi mắt hung hãn đầy sát ý.
Thư Tầm cũng đồng dạng, ngẩng đầu nhỏ ngây người nhìn con sói càng to hơn ở trước mình, nhưng là một con sói lông xám, bộ lông không đẹp như con sói trắng, nhưng thân hình lại to hơn con sói trắng rất nhiều, sói xám lặng lẽ đứng trước Thư Tầm, cơ thể hơi phủ xuống, lộ ra bộ trạng có thể tấn công bất cứ lúc nào, nhưng không có nhe răng nanh, mà chỉ một đôi mắt xanh biếc dán chặt vào con sói trắng nơi không xa kia.
Con sói trắng hiển nhiên là thừa hiểu, hai con sói màu khác nhau đang quan sát lẫn nhau, chính là để đánh giá đối phương.
Thư Tầm khẽ di chuyển cơ thể nhỏ, quả nhiên không thu hút sự chú ý của hai con sói, Thư Tầm không biết, bọn chúng không phát giác ra, hay là hiện tại không thèm bỏ sức ra để ý đến hắn, Thư Tầm vốn nghĩ sau khi di chuyển ra một khoảng cách nhất định, sẽ co giò mà chạy, nhưng vừa mới bước được hai bước nhỏ, sói xám sau lưng dường như mở to mắt, cũng bước một bước.
Động tác bất ngờ của sói xám khiến cho Thư Tầm và con sói trắng đều khựng lại, Thư Tầm thật là đã dừng lại bước nhỏ trên mặt đất, không dám hành động thêm nữa, còn sói trắng thì lại một nữa nép mình xuống thấp, khẽ gầm gừ.
Theo như Thư Tầm biết, sói là một sinh vật cực kỳ tinh nhuệ và hiểu chiến thuật, cho nên theo phán đoán của Thư Tầm, sói trắng đang có một con thỏ rừng, và trong tình huống đối thủ lại lớn hơn nhiều thế này, rất có thể sẽ chọn cách rời đi, mà sói xám cũng không nỡ đuổi tới gần, dồn sói trắng vào con đường chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thư Tầm gấp gáp rời đi, bởi vì với thân hình của hắn, sói trắng còn đánh không lại, nói chi tới sói xám to lớn như này.
Nhưng sự việc lại ngược lại hoàn toàn so với những gì Thư Tầm nghĩ, con sói trắng không cân sức trong nháy mắt đã lại phát ra công kích trước, tức tốc lao tới, trong đôi mắt quyết liệt không hề có một tia thoái lui nào.
Tuyết trắng tung lên, hai con mãnh thú lao vào nhau, bắt đầu một cuộc giao tranh một mất một còn, chính là ý không chết thì không dừng lại, trừ phi một con chết, nếu không sói sẽ không dừng cuộc chiến lại.
Trong vài phút ngắn ngủi cuộc chiến đã liền kết thúc, kết cục hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thư Tầm, bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, ít nhất là khi hai bên đánh nhau, sói xám như cũ vẫn còn năng lượng để phân tâm và liếc nhìn Tiểu Đoàn Tử đang chuẩn bị lướt đi, thậm chí đang khi Thư Tầm sắp chạy trận đấu liền kết thúc nhanh, sau đó nhảy vọt lên, nhảy một cái đã liền ở ngay trước mặt Thư Tầm, liếm Thư Tầm một cái.
Thư Tầm nho nhỏ đột nhiên bị liếm một cái liền lảo đảo, mông đặt xuống nền tuyết, kinh hoàng, sói xám trước mặt đột nhiên biến hình, ngay trước sự quan sát của Thư Tầm biến thành hình người, chính là người đồng đội của mình, Dạ Tiền, nhưng vẫn chưa mặc quần áo.
Sau đó trước con mắt của Thư Tầm, ở thế giới mùa đông nơi tuyết trên trời đang rơi, Dạ Tiền khuôn mặt không cảm xúc, thản nhiên hướng về phía Vi Hồ, nhặt quần áo lên mặc từng cái vào.
Phòng truyền trực tiếp.
“A a a! Tại sao lại khảm gạch mosaic! Ta muốn thấy Dạ thần!”
“Biểu hiện của Tiểu Đoàn Tử kìa, ngây như một tảng đá rồi!”
“Dạ thần uy võ, Cự lang tối sư! Anh dũng cứu Đoàn Tử!”
“Nói xem sói trắng kia có phải không đúng lắm không, có cần phải bỏ mạng vì một chút Tiểu Đoàn Tử này không? Với sự khôn ngoan của sói, lẽ nào không nhận ra điều này? Vẫn chỉ là một con sói trắng mà thôi.”
“Vừa nãy Dạ thần liếm một cái chính là không chịu nổi đây mà, để đề phòng làm cho Đoàn Tử sợ, Dạ thần ngay cả quần áo bên cạnh cũng không mặc lại, trực tiếp biến thành người, kết quả vẫn là dọa được Đoàn Tử rồi, ha ha ha! Mạch não của Dạ thần cũng mạnh thật!”
Đoàn Tử bị liếm nên ngơ rồi, hay là bị dọa nên ngơ? Bộ dạng ngơ ngơ thật dễ thương!”
Trong phòng truyền trực tiếp một mảnh sôi nổi, rõ ràng đối với cảnh ly kỳ này mọi người rất là bận tâm, một loạt tình huống xảy ra cũng khiến người xem toát mồ hôi.
Mãi đến khi Dạ Tiền mặc chỉnh tề, Thư Tầm mới từ trạng thái chết lặng hồi phục lại tinh thần, nhìn bóng dáng cao to của Dạ Tiền trực tiếp thốt ra. “Ngươi liếm ta làm gì?”
Dạ Tiền rõ ràng đã hiểu ý câu này mới lạnh lùng đáp, “Mùi vị.”
Thư Tầm túm tóc và nắm chặt tay nghiêm túc. “Oh, mùi vị ta không ngon chút nào.”
Dạ Tiền lần này dừng lâu hơn, “Trên người ngươi có mùi của ta như thế này, ta mới có thể biết được vị trí của ngươi, như thế mới làm cho sinh vật khác sợ.”
Những lời hiếm hoi của Dạ Tiền lần này, đầu nhỏ của Thư Tầm cuối cùng cũng phản ứng lại, Dạ Tiền là thức tỉnh giả hoàn toàn huyết mạch Cự lang, bất luận ở thế giới nào, đều có sức mạnh hàng đầu, cho nên Dạ Tiền mới đem mùi vị của mình thêm trên người hắn.
“Ha ha ha, mạch não của Tiểu Đoàn Tử rất lạ, hình như hiểu lầm Dạ thần muốn ăn nhóc ấy.”
“Dạ thần của ta tuy mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không ăn đồng loại a, Tiểu Đoàn Tử dường như có chút hiểu lầm, chính là lo mình bị ăn mất tiêu.”
“Lẽ nào không có ai để ý lần này Dạ thần nói nhiều như vậy sao?”
Trong gian phòng truyền trực tiếp liền một cảnh ồn ào, Thư Tầm cũng vỗ nhẹ vào ngực nhỏ của mình, sau đó đột nhiên bật dậy, một mặt kiêu ngạo, “Ta đã săn được một con thỏ rừng lớn, tối nay có thể ăn thịt rồi!”
Nói xong, Thư Tầm mạnh mẽ đi về phía rừng Bạch Nhan, sau đó tìm đến chỗ hơi thoải nơi con sói trắng biến mất, Thư Tầm lúc đó rời khỏi khu rừng Bạch Nhan động tác rất nhanh, con sói trắng lại theo ở đằng sau, đương nhiên không kịp bỏ thức ăn vào miệng, kết quả, con thỏ rừng vẫn trở lại tay mình, Thư Tầm nghĩ vậy, rất nhanh lần theo vết chân của con sói trắng đến được nơi cần tìm, nhưng nơi đó không có gì cả, đừng nói là thỏ, một cái lông thỏ cũng chẳng còn, hơn nữa trên nền tuyết cũng không lưu lại bất cứ dấu vết nào, chỉ có tinh một hàng dấu chân sói.
Thư Tầm đột nhiên bối rối, đều nói là sói giảo hoạt, nhưng lại không thấy dấu chân trên tuyết, cho nên thỏ rừng đã bị ngoạm đi nuốt mất rồi? Nhưng hiển nhiên điều này không khả thi lắm. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thỏ rừng đã mất tiêu trong không khí? Nghĩ tới hành động lúc nãy của sói trắng, vì một chút thức ăn, rõ ràng yếu thế hơn vậy mà vẫn xông tới, chính là nguyện chết vì đánh nhau chứ không thể chết đói sao?
Phía sau vang lên tiếng bước chân lách cách, hiển nhiên là Dạ Tiền cũng bước tới, đứng bên cạnh Thư Tầm, sau đó mở miệng, “ Thỏ?”
Thư Tầm gãi gãi đầu, “Ta quả thật đã săn được con thỏ to như này này.” Vừa nói, vừa vòng tay ra miêu tả.
Dạ Tiền, “Oh~”.
Thư Tầm “………” Lại bị cười nhạo một lần nữa rồi. “Nơi bắn chết con thỏ hãy còn một vũng máu lớn nữa mà.”
Dạ Tiền “Oh.”
Thư Tầm, “Chúng ta có thể đi xem xem!” Nói tới đây mắt Thư Tầm sáng lên, quả thực, nếu con thỏ thật sự biến mất trên không trung, vậy còn vết máu thì sao, chả lẽ cũng biến mất? Đây có lẽ là cách duy nhất trước mắt có thể xác minh nơi con thỏ rừng đi tới.
Dạ Tiền ngước mắt lên trời, Thư Tầm cũng ngước lên theo, phát hiện vì một loạt các tình huống bất ngờ vừa nãy, thời gian đã bị trì hoãn một lúc lâu, sắc xanh trên trời đã ở ngay trước mắt, tưởng như chỉ cần một giây nữa thôi là sẽ nhuộm xuống, Thư Tầm mắt đột nhiên nheo lại, cau mày, vô thức chớp chớp mắt, cùng lúc đó Dạ Tiền cũng thấy lạnh mắt, dường như đã thấy được điều gì đó khó hiểu.
Tác giả :
Vinh Tiểu Hiên