Đội Thi Công Tình Yêu
Chương 32
Căn hộ của Giang Nam Đồng được trang trí nội thất với tiến độ tốc hành, mỗi lần Thành Hạ đi theo Giang Nam Đồng đến xem đều có ngạc nhiên nhỏ, nhìn phương án mình thiết kế thoáng đấy mà đã biến thành sự thật hiện ra ở trước mắt, Thành Hạ rất có cảm giác thành tựu.
“Thiết kế căn hộ cũng rất thú vị ha.” Các công nhân hôm nay không tới, Thành Hạ sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một chút.
“Ừ, nhìn thành phẩm sẽ rất có cảm giác thành tựu. Thật ra thì, phương hướng này không tồi, thích hợp với phụ nữ, không cần ngoài gió trong mưa.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ nghiêng đầu: “Anh kỳ thị giới tính! Phụ nữ thì sao? Phụ nữ cũng không phải là hoa trong nhà kính, bọn em cũng có thể chống lại phong ba, thử thách vậy!”
“Nha đầu ngốc, không phải sợ em mệt mỏi sao.” Giang Nam Đồng sờ sờ đầu của cô.
“Ha ha, làm chuyện mình thích thì sẽ không mệt.” Thành Hạ nói. Thiết kế một căn hộ nhỏ đã có cảm giác thành tựu như vậy, nếu như thiết kế cả một tòa chung cư có lẽ sẽ xuất hiện nhiều hưng phấn lắm.
“Ừ, em thích là tốt rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Chỉ chớp mắt đã hết tháng mười một, lại sắp cuối năm tới nơi rồi, thành phố S mùa đông năm nay hơi lạnh, còn có mấy đợt tuyết rơi nhỏ. Thành Hạ nhớ tới chuyện năm thứ nhất đi trượt tuyết cùng Lâm Phóng, gọi điện thoại cho Lâm Phóng, giọng anh có vẻ hơi khàn, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
“Lâm Phóng, anh bị cảm à? Giọng nói sao như dùng giấy nhám mài qua vậy.” Trong phòng không có ai, Thành Hạ nằm trên giường ôm túi sưởi điện, trên chăn bày ra một quyển sách.
“Chỉ bị cảm một chút thôi, Hạ Hạ, em đang làm gì đấy?” Lâm Phóng hỏi.
“Đang ấp đấy. Trong phòng lạnh quá, trong chăn còn ấm áp chút, thật nhớ hơi ấm ở nhà nha.” Thành Hạ nói.
“Ha ha, vậy thì về sớm chút đi, ở nhà thật là nóng, ngày ngày đều phải mở cửa sổ cho thoáng mát đấy.” Lâm Phóng cười nói.
“Kết quả thì sao? Bị cảm phải không? Đây chính là làm người không thể huênh hoang đấy, hiểu không?” Thành Hạ hừ hừ hai tiếng.
“Tiểu tổ tông dạy rất phải, ‘tiểu nhân’ sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lâm Phóng nói xong ho hai tiếng.
“Uống thuốc chưa vậy? Có muốn đi truyền nước biển không? Nói mẹ làm cho anh chút đồ dễ tiêu, trong Hồng Lâu Mộng người ta đã nói rồi, nhịn đói hai ngày thanh lọc cơ thể là được.” Thành Hạ nói.
“Em quên anh trai em là thầy thuốc sao?” Lâm Phóng hỏi.
“Thầy thuốc là chữa bệnh cho người khác. A, đúng rồi, Lâm Phóng, anh mau khỏe lên, chờ em về chúng ta đi Liên Hoa Sơn trượt tuyết đi, đã hai năm em không đi rồi.” Thành Hạ nói, mặc dù khả năng rất lớn là vẫn ngã te tua, nhưng loại hứng thú đó ở nơi khác thì không có.
“Ừ, được! Lại ngã lộn nhào cũng đừng kêu ca với anh là đau cánh tay rồi đau chân đấy.” Lâm Phóng cười nói.
“Ừ, biết rồi, sao lại hẹp hòi như vậy, không phải là để cho anh xoa bóp bả vai và chân, là em đây có lòng tốt huấn luyện anh trước, tương lai anh phục vụ chị dâu em sẽ thuận lợi hơn sao.”
Thành Hạ chợt nhớ, nhiều chuyện: “Này Lâm Phóng, về nhà em có thể gặp được chị dâu tương lai chứ?”
“Đó chỉ là truyền thuyết thôi, còn xa vời lắm. Được, có chuông cửa rồi, có lẽ là cô chúng ta tới.” Lâm Phóng nói, Thành Hạ nghe được cả tiếng dép.
“Bà ấy tới làm gì? Ghét! Cúp máy đây, đừng có nói với ‘bà ấy’ là em . . . em ghét ‘bà ấy’ nhé.” Thành Hạ cúp điện thoại.
Bĩu môi, không phải cô không tôn trọng bề trên, mà thật sự là từ khi cô còn nhỏ, bà ấy đã không vui vẻ với cô và mẹ của cô rồi, nói chuyện thì cũng châm chọc khiêu khích, khi còn bé không có chuyện gì còn nhéo khuôn mặt cô, theo Lâm Phóng nhớ và kể lại, thì cô khóc đến nỗi mũi dãi tèm lem, la khóc khiến ba Lâm phải đuổi bà cô đi ra ngoài.
Mặc dù trời lạnh nhưng cũng không cản được mỗi tối Giang Nam Đồng đều đưa cô đi ăn khuya nhiệt tình, Phương Ngu nói khuôn mặt nhỏ bé của Thành Hạ cũng tròn được chút, mặc dù Thành Hạ không cảm thấy thể trọng là chuyện gì lớn, nhưng cũng không muốn mỡ thành đống, vì thế giảm một nửa phần ăn khuya, một nửa cho Giang Nam Đồng ăn, Giang Nam Đồng cũng không từ chối, mỗi lần ăn đều trực tiếp dùng đôi đũa của cô.
Ngược lại, Thành Hạ lại hơi ngại, lần nào cũng lấy thêm một đôi đũa và một cái chén, Giang Nam Đồng nói không nên tăng lượng công việc của cô bán hàng nên cứ làm theo ý mình.
Căn hộ đã trang trí nội thất xong, đang thông gió cho thông thoáng, cứ cách hai ngày Giang Nam Đồng đưa cô đến, thời gian hạn hẹp thì lại mượn “xe của Sếp Đới”, thời gian thoải mái thì hai người lại lên xe buýt lắc lư từ từ đi.
“Cầu Cầu, hôm nào chúng ta đi chọn đồ gia dụng.” Giang Nam Đồng nói.
“Vâng.” Thành Hạ vẫn đi bộ khắp nơi, đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn chân ấm áp liền ngồi xổm xuống sờ sờ sàn nhà: “Oa, anh lót hệ thống sưởi dưới sàn sao?”
“Ừ, nếu không mùa đông sẽ lạnh.” Giang Nam Đồng nói.
“Mở điều hòa là được rồi, dùng gas chi phí rất cao.” Thành Hạ nói, có vẻ không khí thành phố H càng ngày cáng ấm, ngồi trực tiếp dưới đất, thật đúng là ấm áp.
“Máy điều hòa không khí hơi nóng không đều, huống chi mở máy điều hòa không khí nhiều không tốt.” Giang Nam Đồng cũng ngồi xuống đối diện cô: “Thế này so với không khí ấm không khác biệt lắm chứ?”
“Ừ, mùa đông có thể ngủ trên đất nha.” Thành Hạ nằm thử, quả nhiên rất thoải mái: “Nhà em mặc dù sàn nhà không ấm lắm, nhưng tiểu khu có lò sưởi nên mở trong phòng rất ấm, em và Lâm Phóng thường chơi đồ chơi điện tử trên sàn.”
“Sau này chúng ta cũng có thể như vậy.” Giang Nam Đồng nằm xuống bên cạnh cô, kéo cửa phía ban công lại rồi ôm Thành Hạ vào trong ngực, cảm thấy thân thể cô chợt cứng đờ.
“Sàn ấm còn rất nóng nữa!” Trong đầu Thành Hạ chỉ có thể nhớ tới những lời này, con ngươi cô xoay chuyển.
“Ha ha, Cầu Cầu, nếu em căng thẳng sẽ không cảm nhận được đâu.” Giang Nam Đồng cười.
“Ai cho anh ôm em, đã liên tục nhắc nhở rồi. . . . . .” Mấy chữ cuối cùng rất nhỏ.
“Cầu Cầu!”
“Gì?”
“Nhắc nhở em, là anh muốn hôn em.” Giang Nam Đồng nói xong cầm tay của cô đưa lên miệng mình hôn một cái.
Thành Hạ cảm thấy có một dòng điện từ mu bàn tay chạy tới tứ chi, giống như điện cao thế vậy. Dòng điện còn chưa biến mất, thì Giang Nam Đồng đã nhẹ nhàng bay qua thân thể của cô để cô và anh mặt đối mặt.
Được rồi, cô biết những người yêu nhau gặp nhau sẽ hôn, Giang Nam Đồng đã cho cô thời gian hơn hai tháng để thích ứng rồi, hôn thì hôn đi, sớm muộn gì cũng phải hôn, nhưng . . . thật căng thẳng à nha! Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanl33quyd^n.c0m
Mặt của Giang Nam Đồng đang từ từ đến gần, mang theo nụ cười mỉm.
Hôn lên trán, sau đó là mũi, mắt, làm Thành Hạ ngứa ngáy không nhịn được cười, hơi thở Giang Nam Đồng cũng tới rất gần.
Hai chóp mũi đụng vào nhau, mắt nhìn nhau, lông mi Giang Nam Đồng rất dài, lông mày đen rậm, mắt mặc dù không phải mắt hai mí nhưng nhìn cũng là rất thư thái, đúng, chính là cảm giác hài lòng.
Bốn cánh môi cứ tự nhiên chạm vào nhau như thế, như có chút ngượng ngùng, chạm khẽ một cái rồi rời đi – sau đó lại chạm vào nhau.
Đôi môi đàn ông hoá ra là như có dòng điện vậy.
“Cầu Cầu!”
“Hả?”
“Lúc hôn thì nên nhắm mắt lại.”
“Em muốn nhìn một chút!”
“Nhìn bằng cảm nhận ấy.” Nói xong, tay che mắt của cô lại.
Một đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng tiếp xúc thân mật với đôi môi mềm của cô, mặc dù trong đầu Thành Hạ trống rỗng, nhưng cô vẫn muốn suy nghĩ xem dùng cái gì để hình dung loại cảm giác này. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3nddanlequyd^n.c0m
Ah! Là ăn thạch trái cây! Vào buổi chiều mùa đông, hai người nằm đối diện ăn thạch trái cây hơn nửa ngày.
“Cầu Cầu!”
“Hả?”
“Lần sau, trước khi hôn có thể không cần báo cáo không?”
“Lần sau rồi nói!” Thành Hạ trở mình một cái ngồi dậy nói đi toilet, đỏ mặt giống như than trong bàn ủi vậy.
Trong toilet, không biết ai lại chuẩn bị chiếc gương này chứ? Thật là, muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được, rửa tay qua loa, len lén liếc mình trong gương, chưa bao giờ phát hiện đôi môi mình có thể như vậy, oa, đỏ tươi nha! Xoa xoa cho khuôn mặt bớt đỏ chút mới ra ngoài: “Đi thôi, hệ thống sưởi sàn nhà quá nóng, đi ra ngoài cho mát mẻ chút.” Tay chân vừa luống cuống mặc áo khoác vừa quàng khăn quàng cổ.
“Cầu Cầu, nút áo cài sai chỗ rồi.” Giang Nam Đồng vừa cười vừa cài lại nút áo khoác cho cô, rồi lại đem khăn quàng cổ thắt cho cô một kiểu đẹp mắt mới đóng cửa sổ khóa cửa đi.
“A, đúng rồi, lần đó đến xem nhà vẫn quên đưa chìa khóa cho anh, sao anh không nhớ lấy lại.” Thành Hạ lấy từ trong túi ra hai chiếc cái chìa khóa đưa cho anh.
Giang Nam Đồng cầm lấy chìa khóa, từ trong túi mình cũng lấy ra một cái móc khóa rất đẹp, kiểu một cô gái giang cánh tay trái ra, là loại chất liệu inox phổ biến, cẩn thận lấy từng cái chìa khóa một móc vào, sau đó đem chùm chìa khóa này bỏ vào tay Thành Hạ: “Khóa A, B. Còn cái kia không có tác dụng.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanl3quyd0n.c@m
“Em không muốn.” Thành Hạ rút tay về, cô cầm chìa khóa nhà anh để làm gì, cũng chưa ‘là gì’ mà.
“Cầu Cầu, không phải đưa cho em! Là nhờ em giữ giùm anh.” Giang Nam Đồng cười.
“Mang về đưa cho mẹ anh là được, người lớn tuổi thường cẩn thận.” Thành Hạ nói.
“Mẹ anh còn quá bất cẩn ấy chứ, khóa ở nhà cũng đã thay bốn lần rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ lắc đầu một cái, vẫn không được.
“Ha ha, được rồi, cùng lắm thì mất anh sẽ thay khóa là được.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ gật đầu.
“Thiết kế căn hộ cũng rất thú vị ha.” Các công nhân hôm nay không tới, Thành Hạ sờ chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một chút.
“Ừ, nhìn thành phẩm sẽ rất có cảm giác thành tựu. Thật ra thì, phương hướng này không tồi, thích hợp với phụ nữ, không cần ngoài gió trong mưa.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ nghiêng đầu: “Anh kỳ thị giới tính! Phụ nữ thì sao? Phụ nữ cũng không phải là hoa trong nhà kính, bọn em cũng có thể chống lại phong ba, thử thách vậy!”
“Nha đầu ngốc, không phải sợ em mệt mỏi sao.” Giang Nam Đồng sờ sờ đầu của cô.
“Ha ha, làm chuyện mình thích thì sẽ không mệt.” Thành Hạ nói. Thiết kế một căn hộ nhỏ đã có cảm giác thành tựu như vậy, nếu như thiết kế cả một tòa chung cư có lẽ sẽ xuất hiện nhiều hưng phấn lắm.
“Ừ, em thích là tốt rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Chỉ chớp mắt đã hết tháng mười một, lại sắp cuối năm tới nơi rồi, thành phố S mùa đông năm nay hơi lạnh, còn có mấy đợt tuyết rơi nhỏ. Thành Hạ nhớ tới chuyện năm thứ nhất đi trượt tuyết cùng Lâm Phóng, gọi điện thoại cho Lâm Phóng, giọng anh có vẻ hơi khàn, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
“Lâm Phóng, anh bị cảm à? Giọng nói sao như dùng giấy nhám mài qua vậy.” Trong phòng không có ai, Thành Hạ nằm trên giường ôm túi sưởi điện, trên chăn bày ra một quyển sách.
“Chỉ bị cảm một chút thôi, Hạ Hạ, em đang làm gì đấy?” Lâm Phóng hỏi.
“Đang ấp đấy. Trong phòng lạnh quá, trong chăn còn ấm áp chút, thật nhớ hơi ấm ở nhà nha.” Thành Hạ nói.
“Ha ha, vậy thì về sớm chút đi, ở nhà thật là nóng, ngày ngày đều phải mở cửa sổ cho thoáng mát đấy.” Lâm Phóng cười nói.
“Kết quả thì sao? Bị cảm phải không? Đây chính là làm người không thể huênh hoang đấy, hiểu không?” Thành Hạ hừ hừ hai tiếng.
“Tiểu tổ tông dạy rất phải, ‘tiểu nhân’ sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lâm Phóng nói xong ho hai tiếng.
“Uống thuốc chưa vậy? Có muốn đi truyền nước biển không? Nói mẹ làm cho anh chút đồ dễ tiêu, trong Hồng Lâu Mộng người ta đã nói rồi, nhịn đói hai ngày thanh lọc cơ thể là được.” Thành Hạ nói.
“Em quên anh trai em là thầy thuốc sao?” Lâm Phóng hỏi.
“Thầy thuốc là chữa bệnh cho người khác. A, đúng rồi, Lâm Phóng, anh mau khỏe lên, chờ em về chúng ta đi Liên Hoa Sơn trượt tuyết đi, đã hai năm em không đi rồi.” Thành Hạ nói, mặc dù khả năng rất lớn là vẫn ngã te tua, nhưng loại hứng thú đó ở nơi khác thì không có.
“Ừ, được! Lại ngã lộn nhào cũng đừng kêu ca với anh là đau cánh tay rồi đau chân đấy.” Lâm Phóng cười nói.
“Ừ, biết rồi, sao lại hẹp hòi như vậy, không phải là để cho anh xoa bóp bả vai và chân, là em đây có lòng tốt huấn luyện anh trước, tương lai anh phục vụ chị dâu em sẽ thuận lợi hơn sao.”
Thành Hạ chợt nhớ, nhiều chuyện: “Này Lâm Phóng, về nhà em có thể gặp được chị dâu tương lai chứ?”
“Đó chỉ là truyền thuyết thôi, còn xa vời lắm. Được, có chuông cửa rồi, có lẽ là cô chúng ta tới.” Lâm Phóng nói, Thành Hạ nghe được cả tiếng dép.
“Bà ấy tới làm gì? Ghét! Cúp máy đây, đừng có nói với ‘bà ấy’ là em . . . em ghét ‘bà ấy’ nhé.” Thành Hạ cúp điện thoại.
Bĩu môi, không phải cô không tôn trọng bề trên, mà thật sự là từ khi cô còn nhỏ, bà ấy đã không vui vẻ với cô và mẹ của cô rồi, nói chuyện thì cũng châm chọc khiêu khích, khi còn bé không có chuyện gì còn nhéo khuôn mặt cô, theo Lâm Phóng nhớ và kể lại, thì cô khóc đến nỗi mũi dãi tèm lem, la khóc khiến ba Lâm phải đuổi bà cô đi ra ngoài.
Mặc dù trời lạnh nhưng cũng không cản được mỗi tối Giang Nam Đồng đều đưa cô đi ăn khuya nhiệt tình, Phương Ngu nói khuôn mặt nhỏ bé của Thành Hạ cũng tròn được chút, mặc dù Thành Hạ không cảm thấy thể trọng là chuyện gì lớn, nhưng cũng không muốn mỡ thành đống, vì thế giảm một nửa phần ăn khuya, một nửa cho Giang Nam Đồng ăn, Giang Nam Đồng cũng không từ chối, mỗi lần ăn đều trực tiếp dùng đôi đũa của cô.
Ngược lại, Thành Hạ lại hơi ngại, lần nào cũng lấy thêm một đôi đũa và một cái chén, Giang Nam Đồng nói không nên tăng lượng công việc của cô bán hàng nên cứ làm theo ý mình.
Căn hộ đã trang trí nội thất xong, đang thông gió cho thông thoáng, cứ cách hai ngày Giang Nam Đồng đưa cô đến, thời gian hạn hẹp thì lại mượn “xe của Sếp Đới”, thời gian thoải mái thì hai người lại lên xe buýt lắc lư từ từ đi.
“Cầu Cầu, hôm nào chúng ta đi chọn đồ gia dụng.” Giang Nam Đồng nói.
“Vâng.” Thành Hạ vẫn đi bộ khắp nơi, đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn chân ấm áp liền ngồi xổm xuống sờ sờ sàn nhà: “Oa, anh lót hệ thống sưởi dưới sàn sao?”
“Ừ, nếu không mùa đông sẽ lạnh.” Giang Nam Đồng nói.
“Mở điều hòa là được rồi, dùng gas chi phí rất cao.” Thành Hạ nói, có vẻ không khí thành phố H càng ngày cáng ấm, ngồi trực tiếp dưới đất, thật đúng là ấm áp.
“Máy điều hòa không khí hơi nóng không đều, huống chi mở máy điều hòa không khí nhiều không tốt.” Giang Nam Đồng cũng ngồi xuống đối diện cô: “Thế này so với không khí ấm không khác biệt lắm chứ?”
“Ừ, mùa đông có thể ngủ trên đất nha.” Thành Hạ nằm thử, quả nhiên rất thoải mái: “Nhà em mặc dù sàn nhà không ấm lắm, nhưng tiểu khu có lò sưởi nên mở trong phòng rất ấm, em và Lâm Phóng thường chơi đồ chơi điện tử trên sàn.”
“Sau này chúng ta cũng có thể như vậy.” Giang Nam Đồng nằm xuống bên cạnh cô, kéo cửa phía ban công lại rồi ôm Thành Hạ vào trong ngực, cảm thấy thân thể cô chợt cứng đờ.
“Sàn ấm còn rất nóng nữa!” Trong đầu Thành Hạ chỉ có thể nhớ tới những lời này, con ngươi cô xoay chuyển.
“Ha ha, Cầu Cầu, nếu em căng thẳng sẽ không cảm nhận được đâu.” Giang Nam Đồng cười.
“Ai cho anh ôm em, đã liên tục nhắc nhở rồi. . . . . .” Mấy chữ cuối cùng rất nhỏ.
“Cầu Cầu!”
“Gì?”
“Nhắc nhở em, là anh muốn hôn em.” Giang Nam Đồng nói xong cầm tay của cô đưa lên miệng mình hôn một cái.
Thành Hạ cảm thấy có một dòng điện từ mu bàn tay chạy tới tứ chi, giống như điện cao thế vậy. Dòng điện còn chưa biến mất, thì Giang Nam Đồng đã nhẹ nhàng bay qua thân thể của cô để cô và anh mặt đối mặt.
Được rồi, cô biết những người yêu nhau gặp nhau sẽ hôn, Giang Nam Đồng đã cho cô thời gian hơn hai tháng để thích ứng rồi, hôn thì hôn đi, sớm muộn gì cũng phải hôn, nhưng . . . thật căng thẳng à nha! Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanl33quyd^n.c0m
Mặt của Giang Nam Đồng đang từ từ đến gần, mang theo nụ cười mỉm.
Hôn lên trán, sau đó là mũi, mắt, làm Thành Hạ ngứa ngáy không nhịn được cười, hơi thở Giang Nam Đồng cũng tới rất gần.
Hai chóp mũi đụng vào nhau, mắt nhìn nhau, lông mi Giang Nam Đồng rất dài, lông mày đen rậm, mắt mặc dù không phải mắt hai mí nhưng nhìn cũng là rất thư thái, đúng, chính là cảm giác hài lòng.
Bốn cánh môi cứ tự nhiên chạm vào nhau như thế, như có chút ngượng ngùng, chạm khẽ một cái rồi rời đi – sau đó lại chạm vào nhau.
Đôi môi đàn ông hoá ra là như có dòng điện vậy.
“Cầu Cầu!”
“Hả?”
“Lúc hôn thì nên nhắm mắt lại.”
“Em muốn nhìn một chút!”
“Nhìn bằng cảm nhận ấy.” Nói xong, tay che mắt của cô lại.
Một đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng tiếp xúc thân mật với đôi môi mềm của cô, mặc dù trong đầu Thành Hạ trống rỗng, nhưng cô vẫn muốn suy nghĩ xem dùng cái gì để hình dung loại cảm giác này. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3nddanlequyd^n.c0m
Ah! Là ăn thạch trái cây! Vào buổi chiều mùa đông, hai người nằm đối diện ăn thạch trái cây hơn nửa ngày.
“Cầu Cầu!”
“Hả?”
“Lần sau, trước khi hôn có thể không cần báo cáo không?”
“Lần sau rồi nói!” Thành Hạ trở mình một cái ngồi dậy nói đi toilet, đỏ mặt giống như than trong bàn ủi vậy.
Trong toilet, không biết ai lại chuẩn bị chiếc gương này chứ? Thật là, muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được, rửa tay qua loa, len lén liếc mình trong gương, chưa bao giờ phát hiện đôi môi mình có thể như vậy, oa, đỏ tươi nha! Xoa xoa cho khuôn mặt bớt đỏ chút mới ra ngoài: “Đi thôi, hệ thống sưởi sàn nhà quá nóng, đi ra ngoài cho mát mẻ chút.” Tay chân vừa luống cuống mặc áo khoác vừa quàng khăn quàng cổ.
“Cầu Cầu, nút áo cài sai chỗ rồi.” Giang Nam Đồng vừa cười vừa cài lại nút áo khoác cho cô, rồi lại đem khăn quàng cổ thắt cho cô một kiểu đẹp mắt mới đóng cửa sổ khóa cửa đi.
“A, đúng rồi, lần đó đến xem nhà vẫn quên đưa chìa khóa cho anh, sao anh không nhớ lấy lại.” Thành Hạ lấy từ trong túi ra hai chiếc cái chìa khóa đưa cho anh.
Giang Nam Đồng cầm lấy chìa khóa, từ trong túi mình cũng lấy ra một cái móc khóa rất đẹp, kiểu một cô gái giang cánh tay trái ra, là loại chất liệu inox phổ biến, cẩn thận lấy từng cái chìa khóa một móc vào, sau đó đem chùm chìa khóa này bỏ vào tay Thành Hạ: “Khóa A, B. Còn cái kia không có tác dụng.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanl3quyd0n.c@m
“Em không muốn.” Thành Hạ rút tay về, cô cầm chìa khóa nhà anh để làm gì, cũng chưa ‘là gì’ mà.
“Cầu Cầu, không phải đưa cho em! Là nhờ em giữ giùm anh.” Giang Nam Đồng cười.
“Mang về đưa cho mẹ anh là được, người lớn tuổi thường cẩn thận.” Thành Hạ nói.
“Mẹ anh còn quá bất cẩn ấy chứ, khóa ở nhà cũng đã thay bốn lần rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ lắc đầu một cái, vẫn không được.
“Ha ha, được rồi, cùng lắm thì mất anh sẽ thay khóa là được.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ gật đầu.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn