Đời Sinh Viên Khổ Nạn
Chương 36: Họa từ miệng mà ra
Thứ hai, trên đường đi học bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, xem ra bài luận gái đẹp mang đến bất hạnh có sức ảnh hưởng không nhỏ, chắc là nam sinh trong khoa cũng sớm thảo luận sôi nổi rồi.
(Từ lúc khai giảng đến giờ, bọn họ có lúc nào không sôi nổi chứ, cũng chỉ hot một hồi thôi!)
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc bước vào giảng đường, tất cả ánh mắt lập tức tập trung lên người tôi. Từ ánh mắt của bọn họ có thể đoán ra, có lẽ có 90% sinh viên cho rằng bài văn đó xuất phát từ ngòi bút của tôi.
(Thực ra là 100% bọn họ đều cho rằng như vậy, hết cách rồi, có ai mà không hiểu được phong cách của Vưu Dung chứ!)
Vừa ngồi xuống, Giả Họa, cô nàng vẫn không xuất hiện suốt cả cuối tuần nhỏ giọng nói: “Sau khi cậu nổi danh, phòng kí túc của bọn mình cũng khó tránh được con đường thành danh rồi!”
Tôi bị Giả Họa nói mà đầu gục xuống, nghe cô ấy nói tiếp: “Bảy giờ tối nay, bồi dưỡng tâm lý bên bờ hồ! Mình hi vọng việc bồi dưỡng tâm lý của cậu sớm có thể thu được kết quả, cần thiết lắm đấy!”
Đầu của tôi gục xuống mặt bàn. Không biết hôm nay là ai sẽ hướng dẫn cho tôi đây, ông trời ơi, xin hãy ban cho con cuộc sống của người bình thường đi mà! Nhưng mà đầu tiên, xin hãy ban cho con một giáo viên tâm lý có tâm lý bình thường trước đã!
Giờ học, Vương Cát và vài sinh viên nam đi qua hỏi tôi: “Mấy lời trong bài văn kia của cậu lấy kinh nghiệm từ đâu vậy?”
“Hả? Bài văn hả, không phải mình viết đâu!” Tôi thề thốt phủ nhận, có điều mọi người đều không tin, mọi người mặc định đó là kiệt tác của tôi, tôi bị bọn họ hỏi loạn đến mức phát điên, cuối cùng tôi đứng dậy gào lên, lớn tiếng tuyên bố: “Bài văn đó là lúc bồi dưỡng tâm lý giáo viên giảng cho tôi, các cậu muốn hỏi thì đi hỏi giáo viên tâm lý của mình đi!”
Sau khi nói dối như Cuội, tôi bình tĩnh ngồi xuống. Vấn đề vừa được giải quyết, lại có một vài sinh viên nam nhỏ giọng hỏi tôi: “Phạm Thái thật sự thích đàn ông bị hói sao? Vậy chẳng phải chỉ có ông già thôi sao?”
Tôi sớm đã bị bọn họ hỏi đến phiền nên buột miệng nói: “Tóc thưa, có khuynh hướng bị hói cũng được, bố bị hói, có gen di truyền cũng ok!”
Đám nam sinh á khẩu, còn Phạm Thái thì đỏ hết cả mặt, cô nàng nhanh chóng thu dọn sách vở, túi rồi chạy khỏi giảng đường. Tôi đứng lên, vốn định gọi cô ấy lại nhưng lại bị Giả Họa ngăn cản.
Không tập trung ngồi học nốt tiết cuối, vừa hết giờ tôi lao ra khỏi giảng đường đầu tiên. Bước vào phòng kí túc, tôi thấy Phạm Thái nằm bò trên giường khóc, lòng tôi bỗng thấy cực kỳ áy náy, tôi lặng lẽ kéo rèm cửa sổ xuống, cẩn thận ngồi xuống cạnh giường Phạm Thái, không biết nên mở miệng khuyên giải cô ấy thế nào. Lúc này, Tiểu Dư Giả Họa cũng đã quay về, thấy tình cảnh đó, Tiểu Dư nhìn tôi, cũng ngồi xuống, khuyên Phạm Thái: “Vưu Dung nói cậu thích trai hói đầu đúng là quá đáng thật, nhưng hôm qua cậu không xuống tầng nên không biết cái tên theo đuổi cậu ấy, đúng là rất khó đuổi đi.”
Phạm Thái nghe thấy hai chữ ‘hói đầu’ đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu xối xả hiếm thấy nói: “Hạnh phúc cái gì chứ, thế mà cậu cũng nói ra được, cậu bảo mình sau này phải sống như thế nào đây.”
Phạm Thái luôn luôn dịu dàng lần đầu tiên tức giận hét lên với mình, tôi lập tức sững người. Trong lòng thấy cực kỳ tủi thân nhưng không biết trả lời cô ấy thế nào, lời đến họng nửa ngày mà không nói ra được, sau cùng tôi mới chua chát nhỏ giọng đáp: “Mình nghĩ là, trong mấy nam sinh theo đuổi cậu dù sao cũng không có người cậu thích, nên nói vậy cũng không có vấn đề gì.” (Tôi thầm nghĩ, hơn nữa mẹ mình thật sự cũng vì nguyên nhân này mới lấy ba mình mà, vậy nên bà cũng dạy mình như thế.)
Thật không ngờ Phạm Thái nghe vậy, giọng điệu càng trở nên hung hăng, vừa khóc vừa gào lên: “Đối với cậu thì không sao nhưng với mình thì như vậy quá đáng lắm! Cậu không để ý đến danh tiếng nhưng mình lại quan tâm!”
Tôi hoàn toàn sững sờ, ngực đột nhiên nhói đau. Tiểu Dư cũng ngẩn ngườivì sự khác thường của Phạm Thái, lúc này Giả Họa đột nhiên lớn tiếng ngăn Phạm Thái lại: “Đừng nói nữa!”
Tôi cảm thấy nước mắt hình như sắp trào ra, không muốn ở lại kí túc một giây nào nữa, tôi gượng gạo nói:
“Xin lỗi, trưa nay bác sĩ Võ hẹn tôi đến xem kết quả xét nghiệm máu.” Rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Tim như bị bóp nghẹt, rời khỏi kí túc xá, ngây ra ở một góc không người hồi lâu, nghĩ đến những lời lúc nãy của Phạm Thái, hốc mắt lại ươn ướt, qua một lúc lâu tâm trạng mới dần dần ổn định. Hít thở sâu ba lần, tôi tự động viên bản thân, xốc lại tinh thần rồi đi đến trước bệnh viện trường, lần này tôi gặp bác sĩ Võ tại phòng làm việc của anh ta.
“Bác sĩ Võ, tại sao trước đây anh lừa em, nói là mình họ Trương hả?"
“Là Võ Nhị nói tôi là bác sĩ Trương chứ, tôi chỉ thuận theo thôi. Thực ra nói tôi họ Trương cũng được mà.” Hoá ra là Cầm thú gây khó khăn để che giấu quan hệ anh em với bác sĩ Võ.
“Còn nữa, kết quả xét nghiệm máu của em thế nào rồi?” Tôi thấp thỏm hỏi.
“Kết quả rất tốt, vừa hay thứ tư này toàn trường động viên hiến máu, em cũng đi đi.” Thái độ của bác sĩ Võ rất tự nhiên, không giống như đang nói dối.
“Đúng rồi, Tiểu Dung này, hôm qua nghe nói em công bố bài luận ‘Gái đẹp đưa tới bất hạnh’, gây tiếng vang không nhỏ nhé, đoán chừng hơn nửa số nam sinh trong trường đều đã biết đến em rồi.”
Bác sĩ Võ cười tủm tỉm nói, còn vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt của tôi, nhưng tim tôi trong chớp mắt như nứt thành thành ba mảnh. Hơn nửa số nam sinh đều biết đến tôi ư? Thôi xong rồi!! Xem ra ngay cả đàn ông đói bụng ăn quàng cũng không tìm tôi làm bạn gái nữa rồi. Tôi dường như đã có thể thấy trước được con đường tương lai, bóng dáng tôi một mình cô đơn, quạnh hiu trong gió lạnh xào xạc.
“Có phải mẹ chúng ta bí mật truyền cho em không? Quả nhiên là Tiểu Dung mà tôi thích mà, đàn ông bình thường làm sao thưởng thức được chứ?”.
Tôi khó tin nhìn về phía bác sĩ Võ, làm sao anh biết là mẹ dạy tôi chứ? Lẽ nào là nhờ trực giác của bác sĩ tâm thần kiêm thú y.
“Bác sĩ Võ, em đã rất hoang mang đấy, anh đừng đề cập đến chuyện đau lòng của em nữa, anh không thấy trái tim em đang chảy máu ào ạt sao?”
“Máu hả?” Mắt bác sĩ Võ sáng rực lên nhưng ngay tức khắc lại sầm xuống, “Tim chảy máu cũng đành thôi!”
Tôi bị bác sĩ Võ làm cho giận dữ đến mức nhắm chặt hai mắt, nghĩ đến vụ tranh cãi với Phạm Thái lúc nãy, lòng lại đau nhói, tôi gào lên trút giận: “Tôi vốn dĩ ngực phẳng, cũng chẳng xinh đẹp gì, chẳng có ai quan tâm đến cảm nhận của tôi, lại càng không có ai yêu! Còn người ta ấy, ngực lớn, lại còn rất xinh đẹp, tôi khét tiếng xấu xa, còn người ta lại tiếng tốt vang xa, để giúp người ta giải quyết khó khăn, tôi mới viết bài luận quái dị kia, bây giờ lại rơi vào tình trạng Trư Bát Giới soi gương*!”
(chỉ việc gây ấn tượng xấu ở cả hai mặt)
Tôi nói rất nhiều, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ngân ngấn. Bác sĩ Võ thấy tôi khóc thì có một giây thất thần, hoàn toàn không còn vẻ thong dong trêu đùa tôi thường ngày, sắc mặt có chút hoảng loạn, anh ta vội vàng đưa khăn giấy cho tôi.
“Tiểu Dung, sao em lại khóc rồi? Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Bác sĩ Võ kéo tôi ngồi cạnh anh ta, vừa lau nước mắt cho tôi vừa an ủi:
“Ai nói Tiểu Dung nhà ta không có ai quan tâm nào, ngày nào tôi cũng nhớ em đấy nhé. Ai nói em xấu xa khét tiếng không ai yêu nào, có người yêu em đến thất hồn lạc phách mà! Ai nói bài luận mỹ nữ kia kì quái nào, tôi cũng có bài luận ‘Ngực lớn gây tử vong’, còn chưa thảo luận với em đấy.”
Bác sĩ Võ thấy nước mắt tôi vẫn rơi lã chã, anh ta giang rộng vòng tay nói rất không đứng đắn: “Đến đây, đến đây, đến trong vòng tay anh khóc cho đã đi.”
Nhìn bác sĩ Võ hài hước giang cánh tay, tôi nín khóc mỉm cười, sụt sịt mũi, vặn lại: “Anh quan tâm gì đến em chứ, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm sao để lấy máu của em! Còn nữa, anh nói ai yêu em chứ?"
Bác sĩ Võ ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức nói:
“Vẫn là tôi thôi! Em xem vừa nãy nhìn thấy em khóc, tôi đã thất hồn lạc phách đó thôi!”
“Hừ, đàn ông lăng nhăng, miệng lưỡi xảo trá!” Tôi lẩm bẩm.
“Ngoài ra, cha mẹ yêu thương con cái, giáo viên yêu thích sinh viên cũng là chuyện hiển nhiên mà!”
“Này, giáo viên là phải bảo vệ trân trọng sinh viên.”
“À, à, dù sao cũng đại loại như thế.” Bác sĩ Võ nói qua loa với tôi.
Được bác sĩ Võ an ủi linh tinh như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhớ đến những lời vừa rồi của anh ta, tôi liền hỏi:
“Đúng rồi, anh vừa đến luận ‘Ngực lớn gây tử vong’ gì thế?.”
Bác sĩ Võ thấy tôi nín khóc thì thở dài một hơi, nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi còn tưởng rằng em là một cô gái không biết khóc cơ đấy! Đăng tấm ảnh như vậy lên cũng không thấy em khóc, sau này cứ phải luôn vui vẻ như vậy nhé.”
“Anh còn nói không biết ngượng, bắt nạt tôi anh vui lắm sao? Anh không nói thì tôi cũng quên không hỏi đấy, bức ảnh kia có phải có liên quan đến anh không?” Tôi xoa xoa mũi, tôi vẫn cảm giác không biết có phải ngày đó là do bác sĩ Võ động tay chân không. Bác sĩ Võ than một tiếng, nhanh chóng trở lại chủ đề:
“Thực ra ngực nhỏ là đặc trưng cơ thể khoẻ mạnh, ngực to trái lại có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tử vong. Đầu tiên, người ngực lớn có tuyến sữa tăng trưởng lớn, mà tuyến sữa tăng trưởng có thể dẫn đến ung thư vú, vì vậy lập luận ngực to gây tử vong tuyệt đối không phải chuyện gây giật gân. Một nghiên cứu gần đây của đại học Harvard chỉ ra, phụ nữ vóc người gầy nhỏ nhưng có ngực cúp D trở lên có nguy cơ mắc ung thư vú cao hơn rất nhiều so với phụ nữ ngực nhỏ. Thứ hai, về thuận lợi trong sinh hoạt hàng ngày, cái này chắc chẳng cần tôi nói, em hẳn là rõ hơn cả. Ví dụ lúc chạy bộ, em chiếm ưu thế hơn bọn họ một chút không phải sao? Tại thế vận hội Olympic, chúng ta hãy chú ý đến những hạng mục bơi lội hay phần thi thể dục dụng cụ, hầu hết những vận động viên ưu tú ngực tương đối bằng phẳng. Muốn giữ thăng bằng ở phần thi này ấy, ngực không chỉ cần nhỏ, hơn nữa còn phải trái phải đối xứng mới được!”
Không nghe tiếp lí do thứ hai, tôi vội vàng bảo bác sĩ Võ nói lí do thứ ba:
“Thứ ba, nói đến tiền đồ phát triển trong tương lai, sau khi phụ nữ sinh con, ngực sẽ tiếp tục to lên, ngực nhỏ như em sau một thời gian nuôi con sẽ đạt đến một kích cỡ thích hợp, còn phụ nữ ngực to sẽ phải đối mặt với tình thế khó xử là ngực chảy xệ. Thứ tư, nói đến sự nhạy cảm của bộ ngực, ngực nhỏ nhạy cảm hơn ngực to ,do đó dễ dàng đạt được khoái cảm.Thường thì phụ nữ ngực nhỏ có ham muốn tình dục mãnh liệt hơn phụ nữ ngực lớn, điều này liên quan đến estrogen...”
Tôi tiếp tục không nghe tiếp được nữa, vội vàng ngắt lời bác sĩ Võ: “Sao mà anh…. hiểu biết vậy? Có phải anh đã có kinh nghiệm đùa giỡn với nhiều phụ nữ nên rút ra được không? Vừa nãy còn nói cho em mượn vòng tay, vừa nhìn đã biết là một tay lão luyện rồi.” Tôi vừa nói vừa nhích ra, cách xa bác sĩ Võ
“Oan uổng quá đi! Đây là lần đầu tiên tôi chủ động dâng hiến vòng tay của mình đấy.” Bác sĩ Võ vô tội nói.
“Vậy sao?” Tôi cực kỳ nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng mà, đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi chủ động dâng hiến vòng tay của mình, trước kia đều là phụ nữ khác chủ động nhảy vào ôm mà.” bác sĩ Võ mỉm cười nâng mắt, hóa ra anh ta không phải là Võ Đại Lang mà là Tây Môn Khánh!
Lúc này bác sĩ Võ tiến đến gần tôi, còn tôi đột nhiên đứng dậy, nói lớn:
“Bác sĩ Võ, nghe bài phát biểu của anh, em đã hoàn toàn đã thoát khỏi bóng đen của việc ngực nhỏ rồi, hơn nữa trái tim nỉ non cũng được anh hoàn toàn chữa khỏi. Cảm ơn anh, buổi chiều em còn có tiết học nên em đi trước nhé.” Lời còn chưa dứt tôi đã chạy ra ngoài, ngoảnh đầu liếc bác sĩ Võ, thấy anh ta đang khẽ nhếch mép.
Rời khỏi bệnh viện, tôi đứng lại, cẩn thận suy nghĩ, hình như tôi chưa hỏi được cái gì mà đã về rồi. Có điều tôi lại chẳng dám quay lại hỏi anh ta. Tuy nhiên dáng vẻ bất lực của bác sĩ Võ khi thấy tôi khóc đúng là rất đáng yêu, anh ta còn nói những lời an ủi khiến tôi cảm thấy ấm áp, rất ấm áp! Lẽ nào bác sĩ Võ thật sự là thần y chữa được bách bệnh? (Bác sĩ thần kinh, hay còn gọi tắt là thần y.)
(Từ lúc khai giảng đến giờ, bọn họ có lúc nào không sôi nổi chứ, cũng chỉ hot một hồi thôi!)
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc bước vào giảng đường, tất cả ánh mắt lập tức tập trung lên người tôi. Từ ánh mắt của bọn họ có thể đoán ra, có lẽ có 90% sinh viên cho rằng bài văn đó xuất phát từ ngòi bút của tôi.
(Thực ra là 100% bọn họ đều cho rằng như vậy, hết cách rồi, có ai mà không hiểu được phong cách của Vưu Dung chứ!)
Vừa ngồi xuống, Giả Họa, cô nàng vẫn không xuất hiện suốt cả cuối tuần nhỏ giọng nói: “Sau khi cậu nổi danh, phòng kí túc của bọn mình cũng khó tránh được con đường thành danh rồi!”
Tôi bị Giả Họa nói mà đầu gục xuống, nghe cô ấy nói tiếp: “Bảy giờ tối nay, bồi dưỡng tâm lý bên bờ hồ! Mình hi vọng việc bồi dưỡng tâm lý của cậu sớm có thể thu được kết quả, cần thiết lắm đấy!”
Đầu của tôi gục xuống mặt bàn. Không biết hôm nay là ai sẽ hướng dẫn cho tôi đây, ông trời ơi, xin hãy ban cho con cuộc sống của người bình thường đi mà! Nhưng mà đầu tiên, xin hãy ban cho con một giáo viên tâm lý có tâm lý bình thường trước đã!
Giờ học, Vương Cát và vài sinh viên nam đi qua hỏi tôi: “Mấy lời trong bài văn kia của cậu lấy kinh nghiệm từ đâu vậy?”
“Hả? Bài văn hả, không phải mình viết đâu!” Tôi thề thốt phủ nhận, có điều mọi người đều không tin, mọi người mặc định đó là kiệt tác của tôi, tôi bị bọn họ hỏi loạn đến mức phát điên, cuối cùng tôi đứng dậy gào lên, lớn tiếng tuyên bố: “Bài văn đó là lúc bồi dưỡng tâm lý giáo viên giảng cho tôi, các cậu muốn hỏi thì đi hỏi giáo viên tâm lý của mình đi!”
Sau khi nói dối như Cuội, tôi bình tĩnh ngồi xuống. Vấn đề vừa được giải quyết, lại có một vài sinh viên nam nhỏ giọng hỏi tôi: “Phạm Thái thật sự thích đàn ông bị hói sao? Vậy chẳng phải chỉ có ông già thôi sao?”
Tôi sớm đã bị bọn họ hỏi đến phiền nên buột miệng nói: “Tóc thưa, có khuynh hướng bị hói cũng được, bố bị hói, có gen di truyền cũng ok!”
Đám nam sinh á khẩu, còn Phạm Thái thì đỏ hết cả mặt, cô nàng nhanh chóng thu dọn sách vở, túi rồi chạy khỏi giảng đường. Tôi đứng lên, vốn định gọi cô ấy lại nhưng lại bị Giả Họa ngăn cản.
Không tập trung ngồi học nốt tiết cuối, vừa hết giờ tôi lao ra khỏi giảng đường đầu tiên. Bước vào phòng kí túc, tôi thấy Phạm Thái nằm bò trên giường khóc, lòng tôi bỗng thấy cực kỳ áy náy, tôi lặng lẽ kéo rèm cửa sổ xuống, cẩn thận ngồi xuống cạnh giường Phạm Thái, không biết nên mở miệng khuyên giải cô ấy thế nào. Lúc này, Tiểu Dư Giả Họa cũng đã quay về, thấy tình cảnh đó, Tiểu Dư nhìn tôi, cũng ngồi xuống, khuyên Phạm Thái: “Vưu Dung nói cậu thích trai hói đầu đúng là quá đáng thật, nhưng hôm qua cậu không xuống tầng nên không biết cái tên theo đuổi cậu ấy, đúng là rất khó đuổi đi.”
Phạm Thái nghe thấy hai chữ ‘hói đầu’ đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu xối xả hiếm thấy nói: “Hạnh phúc cái gì chứ, thế mà cậu cũng nói ra được, cậu bảo mình sau này phải sống như thế nào đây.”
Phạm Thái luôn luôn dịu dàng lần đầu tiên tức giận hét lên với mình, tôi lập tức sững người. Trong lòng thấy cực kỳ tủi thân nhưng không biết trả lời cô ấy thế nào, lời đến họng nửa ngày mà không nói ra được, sau cùng tôi mới chua chát nhỏ giọng đáp: “Mình nghĩ là, trong mấy nam sinh theo đuổi cậu dù sao cũng không có người cậu thích, nên nói vậy cũng không có vấn đề gì.” (Tôi thầm nghĩ, hơn nữa mẹ mình thật sự cũng vì nguyên nhân này mới lấy ba mình mà, vậy nên bà cũng dạy mình như thế.)
Thật không ngờ Phạm Thái nghe vậy, giọng điệu càng trở nên hung hăng, vừa khóc vừa gào lên: “Đối với cậu thì không sao nhưng với mình thì như vậy quá đáng lắm! Cậu không để ý đến danh tiếng nhưng mình lại quan tâm!”
Tôi hoàn toàn sững sờ, ngực đột nhiên nhói đau. Tiểu Dư cũng ngẩn ngườivì sự khác thường của Phạm Thái, lúc này Giả Họa đột nhiên lớn tiếng ngăn Phạm Thái lại: “Đừng nói nữa!”
Tôi cảm thấy nước mắt hình như sắp trào ra, không muốn ở lại kí túc một giây nào nữa, tôi gượng gạo nói:
“Xin lỗi, trưa nay bác sĩ Võ hẹn tôi đến xem kết quả xét nghiệm máu.” Rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Tim như bị bóp nghẹt, rời khỏi kí túc xá, ngây ra ở một góc không người hồi lâu, nghĩ đến những lời lúc nãy của Phạm Thái, hốc mắt lại ươn ướt, qua một lúc lâu tâm trạng mới dần dần ổn định. Hít thở sâu ba lần, tôi tự động viên bản thân, xốc lại tinh thần rồi đi đến trước bệnh viện trường, lần này tôi gặp bác sĩ Võ tại phòng làm việc của anh ta.
“Bác sĩ Võ, tại sao trước đây anh lừa em, nói là mình họ Trương hả?"
“Là Võ Nhị nói tôi là bác sĩ Trương chứ, tôi chỉ thuận theo thôi. Thực ra nói tôi họ Trương cũng được mà.” Hoá ra là Cầm thú gây khó khăn để che giấu quan hệ anh em với bác sĩ Võ.
“Còn nữa, kết quả xét nghiệm máu của em thế nào rồi?” Tôi thấp thỏm hỏi.
“Kết quả rất tốt, vừa hay thứ tư này toàn trường động viên hiến máu, em cũng đi đi.” Thái độ của bác sĩ Võ rất tự nhiên, không giống như đang nói dối.
“Đúng rồi, Tiểu Dung này, hôm qua nghe nói em công bố bài luận ‘Gái đẹp đưa tới bất hạnh’, gây tiếng vang không nhỏ nhé, đoán chừng hơn nửa số nam sinh trong trường đều đã biết đến em rồi.”
Bác sĩ Võ cười tủm tỉm nói, còn vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt của tôi, nhưng tim tôi trong chớp mắt như nứt thành thành ba mảnh. Hơn nửa số nam sinh đều biết đến tôi ư? Thôi xong rồi!! Xem ra ngay cả đàn ông đói bụng ăn quàng cũng không tìm tôi làm bạn gái nữa rồi. Tôi dường như đã có thể thấy trước được con đường tương lai, bóng dáng tôi một mình cô đơn, quạnh hiu trong gió lạnh xào xạc.
“Có phải mẹ chúng ta bí mật truyền cho em không? Quả nhiên là Tiểu Dung mà tôi thích mà, đàn ông bình thường làm sao thưởng thức được chứ?”.
Tôi khó tin nhìn về phía bác sĩ Võ, làm sao anh biết là mẹ dạy tôi chứ? Lẽ nào là nhờ trực giác của bác sĩ tâm thần kiêm thú y.
“Bác sĩ Võ, em đã rất hoang mang đấy, anh đừng đề cập đến chuyện đau lòng của em nữa, anh không thấy trái tim em đang chảy máu ào ạt sao?”
“Máu hả?” Mắt bác sĩ Võ sáng rực lên nhưng ngay tức khắc lại sầm xuống, “Tim chảy máu cũng đành thôi!”
Tôi bị bác sĩ Võ làm cho giận dữ đến mức nhắm chặt hai mắt, nghĩ đến vụ tranh cãi với Phạm Thái lúc nãy, lòng lại đau nhói, tôi gào lên trút giận: “Tôi vốn dĩ ngực phẳng, cũng chẳng xinh đẹp gì, chẳng có ai quan tâm đến cảm nhận của tôi, lại càng không có ai yêu! Còn người ta ấy, ngực lớn, lại còn rất xinh đẹp, tôi khét tiếng xấu xa, còn người ta lại tiếng tốt vang xa, để giúp người ta giải quyết khó khăn, tôi mới viết bài luận quái dị kia, bây giờ lại rơi vào tình trạng Trư Bát Giới soi gương*!”
(chỉ việc gây ấn tượng xấu ở cả hai mặt)
Tôi nói rất nhiều, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ngân ngấn. Bác sĩ Võ thấy tôi khóc thì có một giây thất thần, hoàn toàn không còn vẻ thong dong trêu đùa tôi thường ngày, sắc mặt có chút hoảng loạn, anh ta vội vàng đưa khăn giấy cho tôi.
“Tiểu Dung, sao em lại khóc rồi? Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Bác sĩ Võ kéo tôi ngồi cạnh anh ta, vừa lau nước mắt cho tôi vừa an ủi:
“Ai nói Tiểu Dung nhà ta không có ai quan tâm nào, ngày nào tôi cũng nhớ em đấy nhé. Ai nói em xấu xa khét tiếng không ai yêu nào, có người yêu em đến thất hồn lạc phách mà! Ai nói bài luận mỹ nữ kia kì quái nào, tôi cũng có bài luận ‘Ngực lớn gây tử vong’, còn chưa thảo luận với em đấy.”
Bác sĩ Võ thấy nước mắt tôi vẫn rơi lã chã, anh ta giang rộng vòng tay nói rất không đứng đắn: “Đến đây, đến đây, đến trong vòng tay anh khóc cho đã đi.”
Nhìn bác sĩ Võ hài hước giang cánh tay, tôi nín khóc mỉm cười, sụt sịt mũi, vặn lại: “Anh quan tâm gì đến em chứ, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm sao để lấy máu của em! Còn nữa, anh nói ai yêu em chứ?"
Bác sĩ Võ ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức nói:
“Vẫn là tôi thôi! Em xem vừa nãy nhìn thấy em khóc, tôi đã thất hồn lạc phách đó thôi!”
“Hừ, đàn ông lăng nhăng, miệng lưỡi xảo trá!” Tôi lẩm bẩm.
“Ngoài ra, cha mẹ yêu thương con cái, giáo viên yêu thích sinh viên cũng là chuyện hiển nhiên mà!”
“Này, giáo viên là phải bảo vệ trân trọng sinh viên.”
“À, à, dù sao cũng đại loại như thế.” Bác sĩ Võ nói qua loa với tôi.
Được bác sĩ Võ an ủi linh tinh như vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhớ đến những lời vừa rồi của anh ta, tôi liền hỏi:
“Đúng rồi, anh vừa đến luận ‘Ngực lớn gây tử vong’ gì thế?.”
Bác sĩ Võ thấy tôi nín khóc thì thở dài một hơi, nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi còn tưởng rằng em là một cô gái không biết khóc cơ đấy! Đăng tấm ảnh như vậy lên cũng không thấy em khóc, sau này cứ phải luôn vui vẻ như vậy nhé.”
“Anh còn nói không biết ngượng, bắt nạt tôi anh vui lắm sao? Anh không nói thì tôi cũng quên không hỏi đấy, bức ảnh kia có phải có liên quan đến anh không?” Tôi xoa xoa mũi, tôi vẫn cảm giác không biết có phải ngày đó là do bác sĩ Võ động tay chân không. Bác sĩ Võ than một tiếng, nhanh chóng trở lại chủ đề:
“Thực ra ngực nhỏ là đặc trưng cơ thể khoẻ mạnh, ngực to trái lại có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tử vong. Đầu tiên, người ngực lớn có tuyến sữa tăng trưởng lớn, mà tuyến sữa tăng trưởng có thể dẫn đến ung thư vú, vì vậy lập luận ngực to gây tử vong tuyệt đối không phải chuyện gây giật gân. Một nghiên cứu gần đây của đại học Harvard chỉ ra, phụ nữ vóc người gầy nhỏ nhưng có ngực cúp D trở lên có nguy cơ mắc ung thư vú cao hơn rất nhiều so với phụ nữ ngực nhỏ. Thứ hai, về thuận lợi trong sinh hoạt hàng ngày, cái này chắc chẳng cần tôi nói, em hẳn là rõ hơn cả. Ví dụ lúc chạy bộ, em chiếm ưu thế hơn bọn họ một chút không phải sao? Tại thế vận hội Olympic, chúng ta hãy chú ý đến những hạng mục bơi lội hay phần thi thể dục dụng cụ, hầu hết những vận động viên ưu tú ngực tương đối bằng phẳng. Muốn giữ thăng bằng ở phần thi này ấy, ngực không chỉ cần nhỏ, hơn nữa còn phải trái phải đối xứng mới được!”
Không nghe tiếp lí do thứ hai, tôi vội vàng bảo bác sĩ Võ nói lí do thứ ba:
“Thứ ba, nói đến tiền đồ phát triển trong tương lai, sau khi phụ nữ sinh con, ngực sẽ tiếp tục to lên, ngực nhỏ như em sau một thời gian nuôi con sẽ đạt đến một kích cỡ thích hợp, còn phụ nữ ngực to sẽ phải đối mặt với tình thế khó xử là ngực chảy xệ. Thứ tư, nói đến sự nhạy cảm của bộ ngực, ngực nhỏ nhạy cảm hơn ngực to ,do đó dễ dàng đạt được khoái cảm.Thường thì phụ nữ ngực nhỏ có ham muốn tình dục mãnh liệt hơn phụ nữ ngực lớn, điều này liên quan đến estrogen...”
Tôi tiếp tục không nghe tiếp được nữa, vội vàng ngắt lời bác sĩ Võ: “Sao mà anh…. hiểu biết vậy? Có phải anh đã có kinh nghiệm đùa giỡn với nhiều phụ nữ nên rút ra được không? Vừa nãy còn nói cho em mượn vòng tay, vừa nhìn đã biết là một tay lão luyện rồi.” Tôi vừa nói vừa nhích ra, cách xa bác sĩ Võ
“Oan uổng quá đi! Đây là lần đầu tiên tôi chủ động dâng hiến vòng tay của mình đấy.” Bác sĩ Võ vô tội nói.
“Vậy sao?” Tôi cực kỳ nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng mà, đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi chủ động dâng hiến vòng tay của mình, trước kia đều là phụ nữ khác chủ động nhảy vào ôm mà.” bác sĩ Võ mỉm cười nâng mắt, hóa ra anh ta không phải là Võ Đại Lang mà là Tây Môn Khánh!
Lúc này bác sĩ Võ tiến đến gần tôi, còn tôi đột nhiên đứng dậy, nói lớn:
“Bác sĩ Võ, nghe bài phát biểu của anh, em đã hoàn toàn đã thoát khỏi bóng đen của việc ngực nhỏ rồi, hơn nữa trái tim nỉ non cũng được anh hoàn toàn chữa khỏi. Cảm ơn anh, buổi chiều em còn có tiết học nên em đi trước nhé.” Lời còn chưa dứt tôi đã chạy ra ngoài, ngoảnh đầu liếc bác sĩ Võ, thấy anh ta đang khẽ nhếch mép.
Rời khỏi bệnh viện, tôi đứng lại, cẩn thận suy nghĩ, hình như tôi chưa hỏi được cái gì mà đã về rồi. Có điều tôi lại chẳng dám quay lại hỏi anh ta. Tuy nhiên dáng vẻ bất lực của bác sĩ Võ khi thấy tôi khóc đúng là rất đáng yêu, anh ta còn nói những lời an ủi khiến tôi cảm thấy ấm áp, rất ấm áp! Lẽ nào bác sĩ Võ thật sự là thần y chữa được bách bệnh? (Bác sĩ thần kinh, hay còn gọi tắt là thần y.)
Tác giả :
STEIN