Đời Sinh Viên Khổ Nạn
Chương 1: Ngày đầu tiên nhập học
Hôm nay là ngày phải đến Nam Khai nhập học, tôi nhét lung tung mấy tờ giấy cần khi nhập học vào ví tiền. Mẹ liếc nhìn tôi một cái, dặn dò:
“Đại học không thể so sánh với trung học, có bao nhiêu tài năng phơi bày hết ra, con nhất định phải khiêm tốn” – tôi rất đồng ý với quan điểm của mẹ, chân thành gật đầu sau đó chạy đi.
Trên xe bus, tôi bất giác nhớ lại những gì đã trải qua sau kỳ thi đại học, rồi tôi lại thở dài. Vưu Dung tôi học tập chăm chỉ nhiều năm qua như vậy để thi vào một trường đại học trọng điểm vì cái gì chứ? Còn không phải để tìm một người giống anh trai của Điều Thuận sao. Tôi vốn nhắm ghi danh vào trường của Tống Tuấn, vất vả lắm mới nhờ được bạn bè nghe ngóng anh ta tính ghi danh vào Nam Khai, ai ngờ sau khi Tống Tuấn biết được tôi cũng báo danh vào Nam Khai thì lập tức sửa nguyện vọng thành Chiết Đại.
Đến Nam Khai, dọc đường đến nơi đăng ký, nhìn sinh viên mới đều đi cùng cha mẹ, tay cầm túi lớn túi nhỏ, thỉnh thoảng mới thấy vài người một mình đến báo danh. Nhìn thấy một sư huynh đẹp trai nhiệt tình đi đến kéo hành lý cho một bạn học nữ, chủ động yêu cầu dẫn cô ta tới chỗ ghi danh cho tân sinh, tôi mới giật mình, sao tôi lại không nghĩ tới việc này chứ, thất sách thất sách thật, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này vô ích. Tôi vội vàng lao đến căng tin mua chậu rửa mặt, tay cầm chậu rửa mặt nửa ngày mà không có vị đàn anh đẹp trai nào đến hỏi thăm, mắt lại thấy một tân sinh mang hành lý nữa được đón đi. Cuối cùng tôi nổi giận, lao đến căng tin mua một hơi ba cái chậu nữa. Vất vả cầm một lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp đến chỗ báo danh tôi cũng khiến cho một vị đàn anh chú ý, tôi kích động khi thấy anh ta bước nhanh đến chỗ mình, thấy hắn ân cần hỏi:
“Em mang chậu đến cho căng tin ký túc xá tân sinh phải không? Có cần anh giúp đỡ gì không ?”
“Thị giác tốt thật đấy, không cần, anh ra chỗ khác chơi đi.” – Tên nhóc con, đừng cậy mình đẹp trai, hừ, tôi nhớ cái mặt anh rồi….
Sau đó, tôi một mình đến đăng ký, nhận một đống tài liệu đặt trong chậu rửa mặt, ôm nó đi đến ký túc xá.
(Tái bút: Vì nỗi oán hận với vụ nhập học, bốn năm sau đó lúc tôi tiếp đón tân sinh viên, tôi chỉ tiếp những ai mang chậu rửa mặt đến, nhưng lại chẳng tìm được tên nào cầm một lúc bốn cái chậu rửa mặt giống mình.)
*
Tôi là người cuối cùng đến ký túc xá đã được phân, đặt chậu rửa mặt lên trên giường, chiếm lấy một cái giường bên trên cạnh cửa sổ. Lúc này, cô nữ sinh ở giường dưới chủ động chào hỏi với tôi: “Xin chào, mình là Dư Lâm, ở Chiết Giang.”
Đúng là một cái tên hay, tôi nhiệt tình bắt tay với cô ấy: “Tôi gọi là Vưu Dung, người ở thành phố này.”
Nữ sinh trên giường đối diện cũng xuống dưới, tự giới thiệu nói: “Mình là Cổ Họa, cũng là sinh viên thành phố này.”
Chỉ còn lại nữ sinh ở giường dưới đối diện tôi, nhìn qua, đây đúng là một đại mỹ nữ, trong lòng tôi không khỏi nảy sinh chút ghen tị của con gái. Cô ấy dường như hơi ngại ngùng, thấy ba người chúng tôi đều nhìn về phía mình, cô dịu dàng nói:
“Mình là Phạm Thái, người Giang Tô.”
Ngay đến cả giọng nói cũng dễ nghe đến vậy, ông trời ơi, chẳng công bằng gì cả….!
Mặc dù tướng mạo có ba bảy loại, nhưng mà xét về chiều cao, bốn người trong phòng chúng tôi đều không cao đến 1m6, nói chung tâm lý cũng cân bằng được đôi chút. Vừa nói chuyện chưa được vài câu, lúc này một nam sinh bước vào, anh ta nhìn lướt qua tôi, Dư Lâm và Cổ Họa, sau đó rạng rỡ chuyển mắt sang Phạm Thái. Thôi xong, hoa tươi xuất hiện, tôi tự động biến thành lá cây, may mắn là lá cây không chỉ có một mình tôi!
Nam sinh hỏi Phạm Thái: “Ngăn tủ của em ở đâu?”
Phạm Thái chỉ xuống dưới, nam sinh giúp cô đặt chậu rửa mặt xong mới quay sang ba người chúng tôi: “Tôi là Chu Hữu, lớp trưởng năm thứ hai.”
Cổ Họa lịch sự lại gần nói chuyện với hắn, còn tôi và Dư Lâm hai người bất động tại chỗ, tôi liếc mắt nhìn Dư Lâm, thấy cô nàng hai tay khoanh trước ngực, lừ mắt nhìn Chu Hữu, trên mặt viết: ‘Anh có thích chết không! Ai cần biết anh là ai chứ!’
Thật ra Dư Lâm cũng khá xinh, cô thuộc tuýp mặt tròn đáng yêu, còn Cổ Họa lại có vẻ đoan trang. Ngược lại, dường như tôi không có gì đặc biệt, cũng có người nói tôi giống cái này cái kia, giống con gái thì thôi bỏ qua đi, nhưng có một bác nói tôi giống một minh tinh nam nào đó. Tôi nói bác ơi, mắt bác không tốt thì cũng đừng tùy tiện khoe ra, nói tôi giống con trai tôi cũng nhịn, tức nhất là còn nói tôi giống Triệu Bản Sơn! Mọi người nói xem, ngoài việc tôi thích ăn cật ra, tôi với ông ta rốt cục có gì giống nhau nào?!
Lắc đầu, tôi cũng nhanh chóng đánh giá Chu Hữu, dáng người thuộc loại trung, diện mạo khủng khiếp khỏi phải bàn, có vẻ giống cái bánh (cũng tức là rất tròn rất phẳng), hơn nữa lại là bánh bò rắc vừng (trên mặt ngoài tàn nhang còn có mụn trứng cá). Hừ, mặt còn chẳng bằng tôi, mặt tôi ít nhất còn giống người, hắn thì giống cái lương khô! Tay chân hắn nhanh nhẹn, đầy tham vọng, ngày đầu tiên đã nhắm vào Phạm Thái, vậy cũng đừng trách tôi thực vật hóa rồi lại động vật hóa hắn – ví hắn như con cóc –.
Chu Hữu mới xã giao vài câu với Cổ Họa đã lại quay sang Phạm Thái, vẻ mặt tươi cười, vừng rắc trên khuôn mặt như cái bánh kia không ngừng run rẩy, phù lên như cái bánh bao. Đúng là không nhìn được nữa, lát nữa tôi còn phải ăn cơm, ra ngoài đi dạo khôi phục lại sự thèm ăn thôi. Trước khi ra khỏi cửa nhìn qua chậu rửa mặt của Phạm Thái, thì ra chậu rửa mặt phải được đàn anh mua cho, tinh thần sa sút….. tôi cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Lắc lư nửa ngày trong khuôn viên trường, cho đến khi đi đến bên một hồ nước, xa xa nhìn thấy trên cầu có mấy chữ lớn “Câu cá Bơi lội Trượt băng”. Hơn nữa lại nhìn thấy một người đang thả câu bên hồ, tôi chạy chậm qua, thấy một người đàn ông đeo kính. Anh ta ước chừng hai tám, hai chín tuổi, da dẻ trắng nõn, đằng sau cặp kính là một đôi mắt đen láy sáng ngời, phong thái nho nhã giống như thư sinh thời cổ đại, cả người toát lên hơi thở của văn nhân, lúc này anh ta đang ngồi bên bờ hết sức chăm chú.
“Có cá sao ?” Tôi hỏi anh ta.
“Chắc là có.” Anh ta không quay đầu lại nhìn tôi.
“Nửa ngày nay anh không câu được con nào mà.”
“Ừ, rèn luyện tình cảm thôi.” Anh ta vẫn nhìn vào mặt hồ, không quay đầu.
“Vậy tôi đi bơi.”
Nói xong, tôi đi đến căng tin, lúc quay người thoáng thấy người đó rốt cuộc cũng quay lại nhìn tôi. Bị khí chất thanh xuân của tôi hấp dẫn rồi sao?! Ha ha ha…
Mua một cái áo tắm ở căng tin bên hồ, sau khi thay đồ xong đi đến bên cạnh người đàn ông kia, trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi liền nhảy tùm xuống nước. Lúc nhỏ tôi thường xuyên bơi trong hồ ở công viên, cũng không cảm thấy nước lạnh, chỉ cảm thấy nước ở đây tương đối bẩn. Gã đàn ông nho nhã kia chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó hỏi:
“Biết lặn không?”
Thấy tôi gật đầu, anh ta thu cần câu lại, nói:
“Có thể ngó giúp tôi xem dưới đáy hồ có cái giày nào không ?”
Tôi do dự một chút rồi lao ùm một cái xuống nước, tầm nhìn của hồ nước rất thấp, nhưng may mắn là khi tiện tay sờ dưới đáy hồ thì tôi chạm vào một cái giày. Tôi vừa trồi khỏi mặt nước thì lập tức liền sững sờ, cánh tay cầm giày giơ lên giữa không trung, trong nháy mắt như vậy trên bờ đã có một đám đông xúm lại. Tôi còn chưa làm rõ được tình hình thì hai bác bảo vệ đã xuất hiện, kéo tôi lên bờ. Tôi đờ đẫn cầm cái giày, gã đàn ông câu cá chạy vội đến nhận như vớ được vàng. Bác bảo vệ khiển trách tôi:
“Chỗ này cấm câu cá bơi lội!”
“Cấm? Không thể nào!”
Tôi kéo bảo vệ đi đến chỗ cái biển, vừa mới đi được hai bước thì nhìn thấy một nam sinh lấy xe đạp, trong tay cậu ta cầm hộp quà được bọc đẹp đẽ đạp xe rời đi, mà chỗ hắn vừa mới dựng xe đạp vừa vặn chắn mất chữ :“Cấm!”
“Cậu…. cậu… đứng lại cho tôi !” Tôi hét lớn, định đuổi theo, ai ngờ tên nam sinh kia chỉ quay đầu liếc tôi một cái, cơ bản không xuống xe mà đạp xe đi nhanh như chớp. A… a…. hắn chạy trốn! Thật ra thì tôi cũng muốn chạy theo, nhưng xem xét đến việc tôi đang mặc áo tắm, lúc chạy sẽ dẫn đến hậu quả rất xấu nên tôi cũng chỉ đành nhận tội!
Lúc này gã trai thả câu đi đến đỡ lấy tôi, an ủi tôi:
“Bạn học đừng sợ, chuyện nhỏ thôi mà!”
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi đột nhiên nhớ ra, vội vàng chỉ vào anh ta nói với bảo vệ:
“Tôi tố giác, tôi tố giác! Anh ta còn câu cá đấy!”
“Thầy Võ, thầy câu cá ?” Bảo vệ nghi ngờ hỏi.
Thầy Võ? Không thể nào, giáo viên biết mà vẫn cố ý vi phạm sao?! Nếu không thấy anh ta câu cá, tôi cũng sẽ không rơi vào tình hình bây giờ! Tôi giận dữ nhìn cái người được gọi là ‘thầy Võ’ kia, anh ta nhìn tôi, nói với bảo vệ:
“Vâng! Tôi câu! Tôi và em này sẽ cùng đến chỗ giáo vụ giải thích, các anh đi về trước đi!”
May mắn là anh ta còn có lương tâm!
Sau khi thay xong quần áo, đám người cũng bị bảo vệ giải tán, thầy Võ và tôi cùng đi đến chỗ giáo vụ. Thỉnh thoảng tôi còn cay đắng quay đầu nhìn lại cái hồ mà có lẽ suốt đời tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
(Ghi chú: Cái hồ đó có lẽ tích lũy nỗi oán hận cực đại của tôi nên sau nhiều năm, chỉ có người trượt chân rơi xuống hồ chết chìm chứ không có người nào bơi bội ở đây! Mà cái chữ ‘CẤM’ bên hồ kia không chỉ phóng đại gấp đôi, hơn nữa lại còn ghi thêm cả phiên âm Hán ngữ nữa! (có lẽ bọn họ cho rằng tôi bị mù chữ…)
“Đại học không thể so sánh với trung học, có bao nhiêu tài năng phơi bày hết ra, con nhất định phải khiêm tốn” – tôi rất đồng ý với quan điểm của mẹ, chân thành gật đầu sau đó chạy đi.
Trên xe bus, tôi bất giác nhớ lại những gì đã trải qua sau kỳ thi đại học, rồi tôi lại thở dài. Vưu Dung tôi học tập chăm chỉ nhiều năm qua như vậy để thi vào một trường đại học trọng điểm vì cái gì chứ? Còn không phải để tìm một người giống anh trai của Điều Thuận sao. Tôi vốn nhắm ghi danh vào trường của Tống Tuấn, vất vả lắm mới nhờ được bạn bè nghe ngóng anh ta tính ghi danh vào Nam Khai, ai ngờ sau khi Tống Tuấn biết được tôi cũng báo danh vào Nam Khai thì lập tức sửa nguyện vọng thành Chiết Đại.
Đến Nam Khai, dọc đường đến nơi đăng ký, nhìn sinh viên mới đều đi cùng cha mẹ, tay cầm túi lớn túi nhỏ, thỉnh thoảng mới thấy vài người một mình đến báo danh. Nhìn thấy một sư huynh đẹp trai nhiệt tình đi đến kéo hành lý cho một bạn học nữ, chủ động yêu cầu dẫn cô ta tới chỗ ghi danh cho tân sinh, tôi mới giật mình, sao tôi lại không nghĩ tới việc này chứ, thất sách thất sách thật, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này vô ích. Tôi vội vàng lao đến căng tin mua chậu rửa mặt, tay cầm chậu rửa mặt nửa ngày mà không có vị đàn anh đẹp trai nào đến hỏi thăm, mắt lại thấy một tân sinh mang hành lý nữa được đón đi. Cuối cùng tôi nổi giận, lao đến căng tin mua một hơi ba cái chậu nữa. Vất vả cầm một lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp đến chỗ báo danh tôi cũng khiến cho một vị đàn anh chú ý, tôi kích động khi thấy anh ta bước nhanh đến chỗ mình, thấy hắn ân cần hỏi:
“Em mang chậu đến cho căng tin ký túc xá tân sinh phải không? Có cần anh giúp đỡ gì không ?”
“Thị giác tốt thật đấy, không cần, anh ra chỗ khác chơi đi.” – Tên nhóc con, đừng cậy mình đẹp trai, hừ, tôi nhớ cái mặt anh rồi….
Sau đó, tôi một mình đến đăng ký, nhận một đống tài liệu đặt trong chậu rửa mặt, ôm nó đi đến ký túc xá.
(Tái bút: Vì nỗi oán hận với vụ nhập học, bốn năm sau đó lúc tôi tiếp đón tân sinh viên, tôi chỉ tiếp những ai mang chậu rửa mặt đến, nhưng lại chẳng tìm được tên nào cầm một lúc bốn cái chậu rửa mặt giống mình.)
*
Tôi là người cuối cùng đến ký túc xá đã được phân, đặt chậu rửa mặt lên trên giường, chiếm lấy một cái giường bên trên cạnh cửa sổ. Lúc này, cô nữ sinh ở giường dưới chủ động chào hỏi với tôi: “Xin chào, mình là Dư Lâm, ở Chiết Giang.”
Đúng là một cái tên hay, tôi nhiệt tình bắt tay với cô ấy: “Tôi gọi là Vưu Dung, người ở thành phố này.”
Nữ sinh trên giường đối diện cũng xuống dưới, tự giới thiệu nói: “Mình là Cổ Họa, cũng là sinh viên thành phố này.”
Chỉ còn lại nữ sinh ở giường dưới đối diện tôi, nhìn qua, đây đúng là một đại mỹ nữ, trong lòng tôi không khỏi nảy sinh chút ghen tị của con gái. Cô ấy dường như hơi ngại ngùng, thấy ba người chúng tôi đều nhìn về phía mình, cô dịu dàng nói:
“Mình là Phạm Thái, người Giang Tô.”
Ngay đến cả giọng nói cũng dễ nghe đến vậy, ông trời ơi, chẳng công bằng gì cả….!
Mặc dù tướng mạo có ba bảy loại, nhưng mà xét về chiều cao, bốn người trong phòng chúng tôi đều không cao đến 1m6, nói chung tâm lý cũng cân bằng được đôi chút. Vừa nói chuyện chưa được vài câu, lúc này một nam sinh bước vào, anh ta nhìn lướt qua tôi, Dư Lâm và Cổ Họa, sau đó rạng rỡ chuyển mắt sang Phạm Thái. Thôi xong, hoa tươi xuất hiện, tôi tự động biến thành lá cây, may mắn là lá cây không chỉ có một mình tôi!
Nam sinh hỏi Phạm Thái: “Ngăn tủ của em ở đâu?”
Phạm Thái chỉ xuống dưới, nam sinh giúp cô đặt chậu rửa mặt xong mới quay sang ba người chúng tôi: “Tôi là Chu Hữu, lớp trưởng năm thứ hai.”
Cổ Họa lịch sự lại gần nói chuyện với hắn, còn tôi và Dư Lâm hai người bất động tại chỗ, tôi liếc mắt nhìn Dư Lâm, thấy cô nàng hai tay khoanh trước ngực, lừ mắt nhìn Chu Hữu, trên mặt viết: ‘Anh có thích chết không! Ai cần biết anh là ai chứ!’
Thật ra Dư Lâm cũng khá xinh, cô thuộc tuýp mặt tròn đáng yêu, còn Cổ Họa lại có vẻ đoan trang. Ngược lại, dường như tôi không có gì đặc biệt, cũng có người nói tôi giống cái này cái kia, giống con gái thì thôi bỏ qua đi, nhưng có một bác nói tôi giống một minh tinh nam nào đó. Tôi nói bác ơi, mắt bác không tốt thì cũng đừng tùy tiện khoe ra, nói tôi giống con trai tôi cũng nhịn, tức nhất là còn nói tôi giống Triệu Bản Sơn! Mọi người nói xem, ngoài việc tôi thích ăn cật ra, tôi với ông ta rốt cục có gì giống nhau nào?!
Lắc đầu, tôi cũng nhanh chóng đánh giá Chu Hữu, dáng người thuộc loại trung, diện mạo khủng khiếp khỏi phải bàn, có vẻ giống cái bánh (cũng tức là rất tròn rất phẳng), hơn nữa lại là bánh bò rắc vừng (trên mặt ngoài tàn nhang còn có mụn trứng cá). Hừ, mặt còn chẳng bằng tôi, mặt tôi ít nhất còn giống người, hắn thì giống cái lương khô! Tay chân hắn nhanh nhẹn, đầy tham vọng, ngày đầu tiên đã nhắm vào Phạm Thái, vậy cũng đừng trách tôi thực vật hóa rồi lại động vật hóa hắn – ví hắn như con cóc –.
Chu Hữu mới xã giao vài câu với Cổ Họa đã lại quay sang Phạm Thái, vẻ mặt tươi cười, vừng rắc trên khuôn mặt như cái bánh kia không ngừng run rẩy, phù lên như cái bánh bao. Đúng là không nhìn được nữa, lát nữa tôi còn phải ăn cơm, ra ngoài đi dạo khôi phục lại sự thèm ăn thôi. Trước khi ra khỏi cửa nhìn qua chậu rửa mặt của Phạm Thái, thì ra chậu rửa mặt phải được đàn anh mua cho, tinh thần sa sút….. tôi cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Lắc lư nửa ngày trong khuôn viên trường, cho đến khi đi đến bên một hồ nước, xa xa nhìn thấy trên cầu có mấy chữ lớn “Câu cá Bơi lội Trượt băng”. Hơn nữa lại nhìn thấy một người đang thả câu bên hồ, tôi chạy chậm qua, thấy một người đàn ông đeo kính. Anh ta ước chừng hai tám, hai chín tuổi, da dẻ trắng nõn, đằng sau cặp kính là một đôi mắt đen láy sáng ngời, phong thái nho nhã giống như thư sinh thời cổ đại, cả người toát lên hơi thở của văn nhân, lúc này anh ta đang ngồi bên bờ hết sức chăm chú.
“Có cá sao ?” Tôi hỏi anh ta.
“Chắc là có.” Anh ta không quay đầu lại nhìn tôi.
“Nửa ngày nay anh không câu được con nào mà.”
“Ừ, rèn luyện tình cảm thôi.” Anh ta vẫn nhìn vào mặt hồ, không quay đầu.
“Vậy tôi đi bơi.”
Nói xong, tôi đi đến căng tin, lúc quay người thoáng thấy người đó rốt cuộc cũng quay lại nhìn tôi. Bị khí chất thanh xuân của tôi hấp dẫn rồi sao?! Ha ha ha…
Mua một cái áo tắm ở căng tin bên hồ, sau khi thay đồ xong đi đến bên cạnh người đàn ông kia, trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi liền nhảy tùm xuống nước. Lúc nhỏ tôi thường xuyên bơi trong hồ ở công viên, cũng không cảm thấy nước lạnh, chỉ cảm thấy nước ở đây tương đối bẩn. Gã đàn ông nho nhã kia chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó hỏi:
“Biết lặn không?”
Thấy tôi gật đầu, anh ta thu cần câu lại, nói:
“Có thể ngó giúp tôi xem dưới đáy hồ có cái giày nào không ?”
Tôi do dự một chút rồi lao ùm một cái xuống nước, tầm nhìn của hồ nước rất thấp, nhưng may mắn là khi tiện tay sờ dưới đáy hồ thì tôi chạm vào một cái giày. Tôi vừa trồi khỏi mặt nước thì lập tức liền sững sờ, cánh tay cầm giày giơ lên giữa không trung, trong nháy mắt như vậy trên bờ đã có một đám đông xúm lại. Tôi còn chưa làm rõ được tình hình thì hai bác bảo vệ đã xuất hiện, kéo tôi lên bờ. Tôi đờ đẫn cầm cái giày, gã đàn ông câu cá chạy vội đến nhận như vớ được vàng. Bác bảo vệ khiển trách tôi:
“Chỗ này cấm câu cá bơi lội!”
“Cấm? Không thể nào!”
Tôi kéo bảo vệ đi đến chỗ cái biển, vừa mới đi được hai bước thì nhìn thấy một nam sinh lấy xe đạp, trong tay cậu ta cầm hộp quà được bọc đẹp đẽ đạp xe rời đi, mà chỗ hắn vừa mới dựng xe đạp vừa vặn chắn mất chữ :“Cấm!”
“Cậu…. cậu… đứng lại cho tôi !” Tôi hét lớn, định đuổi theo, ai ngờ tên nam sinh kia chỉ quay đầu liếc tôi một cái, cơ bản không xuống xe mà đạp xe đi nhanh như chớp. A… a…. hắn chạy trốn! Thật ra thì tôi cũng muốn chạy theo, nhưng xem xét đến việc tôi đang mặc áo tắm, lúc chạy sẽ dẫn đến hậu quả rất xấu nên tôi cũng chỉ đành nhận tội!
Lúc này gã trai thả câu đi đến đỡ lấy tôi, an ủi tôi:
“Bạn học đừng sợ, chuyện nhỏ thôi mà!”
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi đột nhiên nhớ ra, vội vàng chỉ vào anh ta nói với bảo vệ:
“Tôi tố giác, tôi tố giác! Anh ta còn câu cá đấy!”
“Thầy Võ, thầy câu cá ?” Bảo vệ nghi ngờ hỏi.
Thầy Võ? Không thể nào, giáo viên biết mà vẫn cố ý vi phạm sao?! Nếu không thấy anh ta câu cá, tôi cũng sẽ không rơi vào tình hình bây giờ! Tôi giận dữ nhìn cái người được gọi là ‘thầy Võ’ kia, anh ta nhìn tôi, nói với bảo vệ:
“Vâng! Tôi câu! Tôi và em này sẽ cùng đến chỗ giáo vụ giải thích, các anh đi về trước đi!”
May mắn là anh ta còn có lương tâm!
Sau khi thay xong quần áo, đám người cũng bị bảo vệ giải tán, thầy Võ và tôi cùng đi đến chỗ giáo vụ. Thỉnh thoảng tôi còn cay đắng quay đầu nhìn lại cái hồ mà có lẽ suốt đời tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
(Ghi chú: Cái hồ đó có lẽ tích lũy nỗi oán hận cực đại của tôi nên sau nhiều năm, chỉ có người trượt chân rơi xuống hồ chết chìm chứ không có người nào bơi bội ở đây! Mà cái chữ ‘CẤM’ bên hồ kia không chỉ phóng đại gấp đôi, hơn nữa lại còn ghi thêm cả phiên âm Hán ngữ nữa! (có lẽ bọn họ cho rằng tôi bị mù chữ…)
Tác giả :
STEIN