Đôi Nhạn Quay Về
Chương 15: Linh Tú sơn trang [2]
Type: chuot tery
Lâm Lang đi rồi, Thanh Hề cũng chào thái phu nhân và về phòng thay một bộ váy áo xuân mỏng hơn. Nàng mặc một bộ xiêm y bằng vải đoạn màu xanh nhạt thêu hoa phù dung, khoác thêm chiếc áo lông hồ li trắng rồi đi đến Canh Cần Cư.
Vừa bước vào Canh Cần Cư, một làn hơi nước nóng ấm đã xộc tới, Thanh Hề thầm nhủ may mà mình đã tính trước, bèn cởi áo lông để ở gian ngoài, thế mới thấy mát mẻ hơn.
Hầu gái của Phong Lưu tên là Cần Thư nhìn thấy Thanh Hề bước vào liền nhanh nhẹn bước lên nói: “Quốc công gia đến Đồng Ngọc Thang rồi ạ.”
“Thật đúng lúc, vừa ngâm nước nóng vừa ăn dưa mát là thoải mái nhất.” Thanh Hề cười, nắm tay Cần Thư hỏi vết thương của Phong Lưu đã đỡ chút nào chưa, mấy năm nay có tiến triển gì không.
Cần Thư thành thực trả lời rằng đã bớt đau hơn mấy năm trước, thái y cũng nói hằng năm đều đặn đến tắm suối nước nóng, chỉ cần không bị thương thêm thì có thể trị tận gốc.
Thanh Hề khen Cần Thư hầu hạ chu đáo, lại bảo Lâm Lang lấy một xâu tiền thưởng cho Cần Thư, để nó và các hầu gái khác mua quà ăn. “Thái phu nhân nói chúng ta nhờ phúc của Quốc công gia đến đây thư giãn, các ngươi cũng đừng gò bó quá, rảnh rỗi cũng nên chuyện trò với các chị em.”
Cần Thư gật đầu vâng lời, sau đó mời Lâm Lang và Thôi Xán có thời gian cứ đến chơi.
Đợi Thanh Hề qua Đồng Ngọc Thang rồi, Cần Thư và một a hoàn khác là Cần Họa mới đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng có một suy nghĩ. “Nửa năm nay, phu nhân cứ như đã biến thành một người khác, dịu dàng khéo léo hơn trước nhiều.”
“Đúng vậy đấy.” Cần Thư nói. “Em thấy phu nhân hiền lành hơn trước, hay là chị và Quốc công gia…”
“Còn nói linh tinh nữa ta xé rách miệng của ngươi cho coi. Người như Quốc công gia lẽ nào hạng chúng ta có thể với tới.” Cần Họa mỉm cười chua chát, người trong phủ đều sợ Quốc công gia chỉ có cô ta là tiếc thương cho hắn, cảm thấy người đàn ông này phải gánh vác cả hầu phủ, chưa từng nở một nụ cười trên môi. Cần Họa cũng muốn làm nàng hầu cho hắn nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối.
“Cũng đúng. Tuy ở bên cạnh hầu hạ Quốc công gia đã được hai năm nhưng lần nào bị ngài ấy nhìn, em cũng sợ tới mức chân tay bủn rủn.” Cần Thư cười, phụ họa.
Trong lúc hai con a hoàn còn cười cười nói nói, Thanh Hề đã mang dưa hấu bước vào Đồng Ngọc Thang.
Lúc nàng đi vào, Phong Lưu đã tắm xong, đang nằm sấp trên cái giường nhỏ bên hồ để Thính Tuyền xoa bóp.
Thính Tuyền vừa thấy Thanh Hề, liền khoanh tay cung kính thỉnh an.
Phong Lưu ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Hề. Nàng vội vàng nói: “Mẹ bảo thiếp mang dưa tới cho Đình Trực ca ca, còn nói vừa tắm nước nóng xong ăn dưa rất tốt, có thể giải nhiệt.”
Phong Lưu gật đầu, ngồi thẳng dậy khoác áo vào. Thính Tuyền đã lui xuống, Thanh Hề liền lấy tăm xiên một miếng dưa đặt vào tận tay Phong Lưu. Hắn cắn một miếng, cảm thấy thanh ngọt, giòn tan, nét mặt cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
“Thính Tuyền chắc cũng mệt rồi, để thiếp thay nó xoa bóp cho Đình Trực ca ca nhé.” Thanh Hề thấy Phong Lưu bị bệnh tật đau đớn giày vò, trong lòng không hiểu sao cũng thấy xót xa, huống hồ nàng lại đang muốn lấy lòng hắn, thế nên mới ân cần chăm sóc hắn.
Phong Lưu lưỡng lự giây lát.
“Đình Trực ca ca chê tay nghề xoa bóp của Thanh Hề sao?” Thanh Hề nhăn mày chun mũi ra vẻ đáng thương, nàng biết rõ mỗi khi thấy nàng tỏ vẻ đáng thương và gọi hắn là Đình Trực ca ca như thế, hắn đều chẳng có cách nào từ chối nàng.
Quả nhiên khi thấy bộ dạng xum xoe lấy lòng của Thanh Hề, Phong Lưu đã không nỡ lòng từ chối, còn nghĩ bụng đứa con mình nuôi lớn giờ đã biết nghĩ cho người khác, trong lòng cũng được an ủi phần nào.
Thanh Hề thấy vậy, liền hào hứng đỡ Phong Lưu nằm xuống, ngượng ngùng cởi chiếc áo choàng trên người hắn ra. Làn da láng mịn màu đồng cổ lập tức lộ ra. Vì không bị ngăn cách bởi lớp áo dày mà lực đạo từ bàn tay Thanh Hề cũng được truyền sang người Phong Lưu một cách rõ rệt hơn, không mạnh mẽ, dứt khoát như Thính Tuyền mà lại dịu dàng, êm ái, mang đến một cảm giác dễ chịu rất khác biệt.
Thanh Hề nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho Phong Lưu, rồi từ bả vai xuống đến hông. Lúc đầu, Phong Lưu thấy rất thoải mái nhưng bàn tay của Thanh Hề càng di chuyển đến gần hông, hắn càng cảm thấy khó chịu, toàn thân không tự chủ được mà căng lên.
Thanh Hề tưởng nhầm là Phong Lưu bị đau, lại càng nhẹ nhàng xoa bóp, chẳng khác gì cánh bướm vờn trên người hắn, khiến hắn không kìm được nhíu mày.
Phong Lưu đột ngột nắm lấy tay Thanh Hề, khiến nàng sững người, không biết mình đã làm sai điều gì.
Hắn xoay người nhìn thẳng vào Thanh Hề, bộ xiêm y màu xanh nhạt mỏng manh dính chặt vào người nàng, hơi nước ở Đồng Ngọc Thang đã thấm ướt áo nàng từ lúc nào không hay, khiến cho những đường cong gợi cảm trên cơ thể nàng được dịp phô bày.
Thanh Hề thở gấp, lại càng khiến cho bầu ngực căng đầy phập phồng dữ dội hơn. Phong Lưu đẩy Thanh Hề ra, lạnh lùng nói: “Nàng ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Thanh Hề bỗng thấy lòng lạnh ngắt, nàng dốc sức muốn lấy lòng Phong Lưu, vậy mà hắn vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, chẳng biết hắn muốn nàng phải hầu hạ thế nào thì mới vừa lòng đây.
Thanh Hề bĩu môi, phụng phịu đi về, trên đường còn ngắt một bông hoa mới nở, vừa đi vừa rứt từng cánh hoa, tâm tình có phần bực bội, trống vắng, khó diễn tả thành lời. Chợt nghĩ tới chuyện mình vô sinh, tương lai phía trước mờ mịt tăm tối, trong lòng nàng lại cuộn trào lo lắng.
Cứ như vậy mấy ngày liền, Thanh Hề lúc nào cũng ủ dột buồn bã, mãi đến ngày Hai mươi chín tháng Giêng, khi mọi người đã chuẩn bị hồi phủ, nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Mấy ngày này, Phong Lưu rõ ràng là muốn tránh mặt nàng, ngày nào cũng ở lại Canh Cần Cư, không cho phép ai đến làm phiền. Mấy lần Thanh Hề mang hoa quả tươi đến đều bị người hầu chặn lại ngoài cửa, khiến nàng càng thấy khó chịu.
Hôm nay về phủ, Thanh Hề lại ngồi cùng xe với Phong Lưu, nhìn thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, quả nhiên tắm suối nước nóng có công hiệu.
Thanh Hề ủ rũ ngồi một góc, cũng không buồn nhìn Phong Lưu nữa, khiến hắn tò mò liếc nhìn nàng mấy lần, tự hỏi nha đầu này thường ngày hoạt bát, tinh nghịch như mèo, không hiểu sao hôm nay lại im lìm ngồi một chỗ, mà thôi như vậy càng thêm phần khuê tú thanh tao, khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Nhưng làm gì có chuyện Thanh Hề chịu ngồi yên như thế, vừa mới im lặng được một khắc, nàng đã không nhịn được mà vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, tiếc là bên ngoài chỉ có gió lạnh thổi rát mặt, thế là nàng lại phụng phịu bỏ tay xuống.
Thanh Hề tự rót một chén trà và một chén nước từ bình ủ giữ nhiệt, không ngờ còn chưa đặt cái chén xuống thì xe ngựa bông nghiêng một cái, cả chén nước nóng trên tay nàng hắt thẳng vào người Phong Lưu.
Thân thủ của Phong Lưu cũng coi như nhanh nhẹn, hắn nghiêng người tránh nhưng vì không gian trong xe có phần chật hẹp nên Thanh Hề chỉ đành giương mắt nhìn chén nước hắt thẳng vào quần Phong Lưu.
“Đình Trực ca ca không sao chứ?” Thanh Hề cũng bị hất ngã vào lòng Phong Lưu, thấy mình đã gây ra họa lớn, nàng liền vội vã ngồi dậy, sợ rằng nước vẫn còn nóng quá, sẽ khiến hắn bị bỏng.
Nàng không kịp suy nghĩ gì, vội lấy khắn tay của mình lau nước dính trên người Phong Lưu mà quên khuấy mất thắt lưng vốn là một nơi nhạy cảm. Trong lúc nàng còn đang luống cuống, Phong Lưu liền nắm lấy tay nàng.
Thanh Hề ngay lập tức cảm nhận thấy sự khác thường, trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng, chỉ e Phong Lưu hiểu lầm nàng không biết liêm sỉ, thế là mặt nàng đỏ bừng lên, căng thẳng ngước nhìn Phong Lưu với vẻ vô tội.
Lâm Lang đi rồi, Thanh Hề cũng chào thái phu nhân và về phòng thay một bộ váy áo xuân mỏng hơn. Nàng mặc một bộ xiêm y bằng vải đoạn màu xanh nhạt thêu hoa phù dung, khoác thêm chiếc áo lông hồ li trắng rồi đi đến Canh Cần Cư.
Vừa bước vào Canh Cần Cư, một làn hơi nước nóng ấm đã xộc tới, Thanh Hề thầm nhủ may mà mình đã tính trước, bèn cởi áo lông để ở gian ngoài, thế mới thấy mát mẻ hơn.
Hầu gái của Phong Lưu tên là Cần Thư nhìn thấy Thanh Hề bước vào liền nhanh nhẹn bước lên nói: “Quốc công gia đến Đồng Ngọc Thang rồi ạ.”
“Thật đúng lúc, vừa ngâm nước nóng vừa ăn dưa mát là thoải mái nhất.” Thanh Hề cười, nắm tay Cần Thư hỏi vết thương của Phong Lưu đã đỡ chút nào chưa, mấy năm nay có tiến triển gì không.
Cần Thư thành thực trả lời rằng đã bớt đau hơn mấy năm trước, thái y cũng nói hằng năm đều đặn đến tắm suối nước nóng, chỉ cần không bị thương thêm thì có thể trị tận gốc.
Thanh Hề khen Cần Thư hầu hạ chu đáo, lại bảo Lâm Lang lấy một xâu tiền thưởng cho Cần Thư, để nó và các hầu gái khác mua quà ăn. “Thái phu nhân nói chúng ta nhờ phúc của Quốc công gia đến đây thư giãn, các ngươi cũng đừng gò bó quá, rảnh rỗi cũng nên chuyện trò với các chị em.”
Cần Thư gật đầu vâng lời, sau đó mời Lâm Lang và Thôi Xán có thời gian cứ đến chơi.
Đợi Thanh Hề qua Đồng Ngọc Thang rồi, Cần Thư và một a hoàn khác là Cần Họa mới đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng có một suy nghĩ. “Nửa năm nay, phu nhân cứ như đã biến thành một người khác, dịu dàng khéo léo hơn trước nhiều.”
“Đúng vậy đấy.” Cần Thư nói. “Em thấy phu nhân hiền lành hơn trước, hay là chị và Quốc công gia…”
“Còn nói linh tinh nữa ta xé rách miệng của ngươi cho coi. Người như Quốc công gia lẽ nào hạng chúng ta có thể với tới.” Cần Họa mỉm cười chua chát, người trong phủ đều sợ Quốc công gia chỉ có cô ta là tiếc thương cho hắn, cảm thấy người đàn ông này phải gánh vác cả hầu phủ, chưa từng nở một nụ cười trên môi. Cần Họa cũng muốn làm nàng hầu cho hắn nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối.
“Cũng đúng. Tuy ở bên cạnh hầu hạ Quốc công gia đã được hai năm nhưng lần nào bị ngài ấy nhìn, em cũng sợ tới mức chân tay bủn rủn.” Cần Thư cười, phụ họa.
Trong lúc hai con a hoàn còn cười cười nói nói, Thanh Hề đã mang dưa hấu bước vào Đồng Ngọc Thang.
Lúc nàng đi vào, Phong Lưu đã tắm xong, đang nằm sấp trên cái giường nhỏ bên hồ để Thính Tuyền xoa bóp.
Thính Tuyền vừa thấy Thanh Hề, liền khoanh tay cung kính thỉnh an.
Phong Lưu ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Hề. Nàng vội vàng nói: “Mẹ bảo thiếp mang dưa tới cho Đình Trực ca ca, còn nói vừa tắm nước nóng xong ăn dưa rất tốt, có thể giải nhiệt.”
Phong Lưu gật đầu, ngồi thẳng dậy khoác áo vào. Thính Tuyền đã lui xuống, Thanh Hề liền lấy tăm xiên một miếng dưa đặt vào tận tay Phong Lưu. Hắn cắn một miếng, cảm thấy thanh ngọt, giòn tan, nét mặt cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
“Thính Tuyền chắc cũng mệt rồi, để thiếp thay nó xoa bóp cho Đình Trực ca ca nhé.” Thanh Hề thấy Phong Lưu bị bệnh tật đau đớn giày vò, trong lòng không hiểu sao cũng thấy xót xa, huống hồ nàng lại đang muốn lấy lòng hắn, thế nên mới ân cần chăm sóc hắn.
Phong Lưu lưỡng lự giây lát.
“Đình Trực ca ca chê tay nghề xoa bóp của Thanh Hề sao?” Thanh Hề nhăn mày chun mũi ra vẻ đáng thương, nàng biết rõ mỗi khi thấy nàng tỏ vẻ đáng thương và gọi hắn là Đình Trực ca ca như thế, hắn đều chẳng có cách nào từ chối nàng.
Quả nhiên khi thấy bộ dạng xum xoe lấy lòng của Thanh Hề, Phong Lưu đã không nỡ lòng từ chối, còn nghĩ bụng đứa con mình nuôi lớn giờ đã biết nghĩ cho người khác, trong lòng cũng được an ủi phần nào.
Thanh Hề thấy vậy, liền hào hứng đỡ Phong Lưu nằm xuống, ngượng ngùng cởi chiếc áo choàng trên người hắn ra. Làn da láng mịn màu đồng cổ lập tức lộ ra. Vì không bị ngăn cách bởi lớp áo dày mà lực đạo từ bàn tay Thanh Hề cũng được truyền sang người Phong Lưu một cách rõ rệt hơn, không mạnh mẽ, dứt khoát như Thính Tuyền mà lại dịu dàng, êm ái, mang đến một cảm giác dễ chịu rất khác biệt.
Thanh Hề nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho Phong Lưu, rồi từ bả vai xuống đến hông. Lúc đầu, Phong Lưu thấy rất thoải mái nhưng bàn tay của Thanh Hề càng di chuyển đến gần hông, hắn càng cảm thấy khó chịu, toàn thân không tự chủ được mà căng lên.
Thanh Hề tưởng nhầm là Phong Lưu bị đau, lại càng nhẹ nhàng xoa bóp, chẳng khác gì cánh bướm vờn trên người hắn, khiến hắn không kìm được nhíu mày.
Phong Lưu đột ngột nắm lấy tay Thanh Hề, khiến nàng sững người, không biết mình đã làm sai điều gì.
Hắn xoay người nhìn thẳng vào Thanh Hề, bộ xiêm y màu xanh nhạt mỏng manh dính chặt vào người nàng, hơi nước ở Đồng Ngọc Thang đã thấm ướt áo nàng từ lúc nào không hay, khiến cho những đường cong gợi cảm trên cơ thể nàng được dịp phô bày.
Thanh Hề thở gấp, lại càng khiến cho bầu ngực căng đầy phập phồng dữ dội hơn. Phong Lưu đẩy Thanh Hề ra, lạnh lùng nói: “Nàng ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Thanh Hề bỗng thấy lòng lạnh ngắt, nàng dốc sức muốn lấy lòng Phong Lưu, vậy mà hắn vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, chẳng biết hắn muốn nàng phải hầu hạ thế nào thì mới vừa lòng đây.
Thanh Hề bĩu môi, phụng phịu đi về, trên đường còn ngắt một bông hoa mới nở, vừa đi vừa rứt từng cánh hoa, tâm tình có phần bực bội, trống vắng, khó diễn tả thành lời. Chợt nghĩ tới chuyện mình vô sinh, tương lai phía trước mờ mịt tăm tối, trong lòng nàng lại cuộn trào lo lắng.
Cứ như vậy mấy ngày liền, Thanh Hề lúc nào cũng ủ dột buồn bã, mãi đến ngày Hai mươi chín tháng Giêng, khi mọi người đã chuẩn bị hồi phủ, nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Mấy ngày này, Phong Lưu rõ ràng là muốn tránh mặt nàng, ngày nào cũng ở lại Canh Cần Cư, không cho phép ai đến làm phiền. Mấy lần Thanh Hề mang hoa quả tươi đến đều bị người hầu chặn lại ngoài cửa, khiến nàng càng thấy khó chịu.
Hôm nay về phủ, Thanh Hề lại ngồi cùng xe với Phong Lưu, nhìn thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều, quả nhiên tắm suối nước nóng có công hiệu.
Thanh Hề ủ rũ ngồi một góc, cũng không buồn nhìn Phong Lưu nữa, khiến hắn tò mò liếc nhìn nàng mấy lần, tự hỏi nha đầu này thường ngày hoạt bát, tinh nghịch như mèo, không hiểu sao hôm nay lại im lìm ngồi một chỗ, mà thôi như vậy càng thêm phần khuê tú thanh tao, khiến hắn yên tâm hơn nhiều.
Nhưng làm gì có chuyện Thanh Hề chịu ngồi yên như thế, vừa mới im lặng được một khắc, nàng đã không nhịn được mà vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, tiếc là bên ngoài chỉ có gió lạnh thổi rát mặt, thế là nàng lại phụng phịu bỏ tay xuống.
Thanh Hề tự rót một chén trà và một chén nước từ bình ủ giữ nhiệt, không ngờ còn chưa đặt cái chén xuống thì xe ngựa bông nghiêng một cái, cả chén nước nóng trên tay nàng hắt thẳng vào người Phong Lưu.
Thân thủ của Phong Lưu cũng coi như nhanh nhẹn, hắn nghiêng người tránh nhưng vì không gian trong xe có phần chật hẹp nên Thanh Hề chỉ đành giương mắt nhìn chén nước hắt thẳng vào quần Phong Lưu.
“Đình Trực ca ca không sao chứ?” Thanh Hề cũng bị hất ngã vào lòng Phong Lưu, thấy mình đã gây ra họa lớn, nàng liền vội vã ngồi dậy, sợ rằng nước vẫn còn nóng quá, sẽ khiến hắn bị bỏng.
Nàng không kịp suy nghĩ gì, vội lấy khắn tay của mình lau nước dính trên người Phong Lưu mà quên khuấy mất thắt lưng vốn là một nơi nhạy cảm. Trong lúc nàng còn đang luống cuống, Phong Lưu liền nắm lấy tay nàng.
Thanh Hề ngay lập tức cảm nhận thấy sự khác thường, trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng, chỉ e Phong Lưu hiểu lầm nàng không biết liêm sỉ, thế là mặt nàng đỏ bừng lên, căng thẳng ngước nhìn Phong Lưu với vẻ vô tội.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang