Đời Người Bình Thản
Chương 16-2
Ba Lâm ở một bên không giúp, "Dì của con nói không sai, để cho mẹ con trả tiền, mau trở về đi.”
Ánh mắt Lâm Phương Phương đỏ hoe, mở miệng nhưng cũng không nói nên lời. Trong mắt cô, người đàn ông vô tình vô nghĩa kia chính là ba ruột của mình, cô thật sự không còn lời nào để nói.
Mạnh Ngọc Cương nãy giờ cứng nhắc không chịu được nữa đứng ra, "Anh Lâm, ban đầu không phải đã thỏa thuận sao? Quyết định học phí của con gái là anh trả!”
Ba Lâm không vui giải thích, "Khi đó tình huống khác chứ, hôm nay nhà tôi lại thêm miệng ăn, ở đâu ra có nhiều tiền dư dả như vậy?” Ban đầu là vì sớm muốn đạt mục đích ly hôn, mới bất chấp tất cả đồng ý mọi thứ.
"Anh Lâm, không nên nói như vậy, đứa bé này cũng là con gái của anh."
Mỹ Ngọc khí thế hung hăng xông lại, "Ai ai, người này thật buồn cười, rảnh rỗi nhiều chuyện xen vào, mắc mớ gì tới anh?”
Mạnh Ngọc Cương lui từng bước,”Là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi thấy không được. Các người…”
Gương mặt Mỹ Ngọc không phân rõ đúng sai cười lạnh nói,”Thấy không được? Vậy anh đưa tiền cho nó đi, có phải tốt hơn không.”
Mạnh Ngọc Cương tức giận muốn sôi máu, "Cô…cô nói chuyện có biết đạo lý hay không."
"Thế nào không biết đạo lý? Anh là người ngoài còn nhiều chuyện để ý chuyện của người khác?” Mỹ Ngọc đưa hai tay muốn đẩy Mạnh Ngọc Cương,”Đi mau, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người.”
Mạnh Ngọc Cương nhíu chặt mày, nhìn ba Lâm nói to,”Anh Lâm, thật sự anh không đóng học phí? Anh nói đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?” Với loại phụ nữ này không có biện pháp nói rõ lí lẽ.
Mỹ Ngọc càng tức giận thở hồng hộc,”Chuyện gì xảy ra thì sao? Anh Lâm, đừng để ý tới loại người không rõ ràng này.”
Phương Phương thấy thế vội vàng kêu lên, "Ba ba, mẹ không có nhiều tiền như vậy, nếu như không có tiền thì trong trường liền…”
"Bà ta không có tiền là do bà ta không có bản lĩnh, còn mày muốn đến tìm ba mày lấy tiền thì cứ nằm mơ đi.” Mỹ Ngọc hả giận, bộ dạng kiêu ngạo trên mặt ngút trời,”Tao đã nói với mày, sau này không bao giờ…được lên nhà chúng tao nữa, mày tới một lần tao đuổi một lần, nghe rõ chưa?”
Phương Phương tức giận tay phát run, "Bà. . . Bà. . . Người đàn bà xấu xa. . ." .
"Bốp." Một bạt tai đánh vào trên mặt Lâm Phương Phương, ba Lâm giơ cao tay lại muốn vung xuống, bị Mạnh Ngọc Cương ngăn lại."Anh điên rồi, sao lại đánh con mình?"
"Anh à, em không sống nổi nữa!" Mỹ Ngọc sửng sốt hai giây bắt đầu kêu trời trách đất, "Không ngờ lại bị con nha đầu chết tiệt kia chỉ vào lỗ mũi mắng, trời ạ…”
"Ba ba." Trong đôi mắt Lâm Phương Phương ngần ngận nước mắt, không dám tin nhìn vẻ mặt ba Lâm như hung thần.
Ba Lâm che chở bà ta, "Mẹ mày dạy mày thế nào? Lại còn mắng chửi người? Mày..."
Lâm Phương Phương đứng hình như cây, không nhúc nhích.
Mạnh Yên tiến lên từng bước che chở bạn mình ở phía sau, ngửa mặt cười lạnh nói,”Đúng vậy, mẹ Lâm sẽ không dạy, còn bác Lâm thì sao? Phương Phương thật đáng thương, không có ba dạy dỗ.”
"Mày…” Ba Lâm hung dữ nhìn chằm chằm Mạnh Yên, hận không thể trút xuống mấy bạt tai.
"Bác Lâm, vì nể mặt Phương Phương con mới gọi bác một tiếng như vậy.” Mạnh Yên kìm nén rất lâu, một hơi ở ngực sôi trào, nếu không nói ra chắc chắn cô sẽ chết vì ngột ngạt. “Thật ra con cảm thấy bác chính là cặn bã, người xưa nói vợ con của cặn bã cũng là đồ bỏ đi, bác thật đúng là Trần Thế Mỹ[*]. Chẳng qua kết quả của Trần Thế Mỹ rất thê thảm, không biết kết quả của bác sẽ thế nào? Người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng rằng hôm nay sẽ chậm rãi trôi qua, cuối cùng sẽ có một ngày có báo ứng.”
[*] Ở trong kịch là nhân vật phản diện, vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ vợ con, sau bị trói lại chém. Sau này trở thành cách gọi đại diện những người thay lòng đổi dạ.
Ba Lâm thẹn quá thành giận, khuôn mặt sưng to như heo,”Mẹ mày, một con nha đầu lại lại dám dạy dỗ tao, mày…”
"Đủ rồi, anh Lâm, Tiểu Yên là con gái của tôi, chưa đến phiên anh dạy dỗ.” Mạnh Ngọc Cương căm tức nhìn ông ta, bảo vệ con gái lại còn muốn đánh con của ông, thật sự là quá đáng. “Thật ra thì con bé nói không sai, loại hành vi của anh khiến cho tôi cũng xem thường, ở trong mắt người khác anh chính là loại người như thế.”
Ba Lâm tức giận đến cổ cũng đỏ, "Mạnh Ngọc Cương, anh cũng nói như vậy."
Mạnh Ngọc Cương lấy tay đánh một vòng, "Anh đi hỏi thử người ngoài, xem có phải như vậy không?”
"Ơ, người khác nghĩ như thế nào mắc mớ gì chúng tôi, chúng tôi sống thế nào kệ chúng tôi, lời của người khác đều là nói láo.” Gương mặt Mỹ Ngọc tràn đầy không quan tâm, loại phụ nữ da mặt dày đi giành chồng người khác này tính tình hung dữ,”Đúng rồi, không phải anh rất thông cảm với nha đầu này sao? Sau này để coi nó xin anh tiền, xem anh có bao nhiêu lòng từ bi?”
"Anh Lâm, anh nghĩ thế nào?” Mạnh Ngọc Cương không hề muốn để ý tới bà ta, loại phụ nữ này thật khiến cho người ta không chịu nổi.
Gương mặt Mỹ Ngọc đắc ý, "Lời của tôi có thể thay lời của ông ấy, ông ấy không cần lên tiếng."
Mạnh Ngọc Cương nhìn ba Lâm hồi lâu, ông ta thủy chung ngửa đầu nhìn trời không nói lời nào. Mạnh Ngọc Cương thở dài một tiếng, hoàn toàn thất vọng với người này,”Đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, sau này học phí của đứa nhỏ này tôi sẽ lo, con bé cũng không cần trở lại đây thăm dò sắc mặt của anh để sống qua ngày, anh Lâm, anh…anh tự giải quyết cho ổn thỏa đi.”
Nói xong, lôi kéo hai đứa bé đi, sau lưng chỉ nghe được tiếng cười lớn đắc ý của người phụ nữ kia, "Thật sự là quá tốt, cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng."
Ánh mắt Lâm Phương Phương đỏ hoe, mở miệng nhưng cũng không nói nên lời. Trong mắt cô, người đàn ông vô tình vô nghĩa kia chính là ba ruột của mình, cô thật sự không còn lời nào để nói.
Mạnh Ngọc Cương nãy giờ cứng nhắc không chịu được nữa đứng ra, "Anh Lâm, ban đầu không phải đã thỏa thuận sao? Quyết định học phí của con gái là anh trả!”
Ba Lâm không vui giải thích, "Khi đó tình huống khác chứ, hôm nay nhà tôi lại thêm miệng ăn, ở đâu ra có nhiều tiền dư dả như vậy?” Ban đầu là vì sớm muốn đạt mục đích ly hôn, mới bất chấp tất cả đồng ý mọi thứ.
"Anh Lâm, không nên nói như vậy, đứa bé này cũng là con gái của anh."
Mỹ Ngọc khí thế hung hăng xông lại, "Ai ai, người này thật buồn cười, rảnh rỗi nhiều chuyện xen vào, mắc mớ gì tới anh?”
Mạnh Ngọc Cương lui từng bước,”Là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi thấy không được. Các người…”
Gương mặt Mỹ Ngọc không phân rõ đúng sai cười lạnh nói,”Thấy không được? Vậy anh đưa tiền cho nó đi, có phải tốt hơn không.”
Mạnh Ngọc Cương tức giận muốn sôi máu, "Cô…cô nói chuyện có biết đạo lý hay không."
"Thế nào không biết đạo lý? Anh là người ngoài còn nhiều chuyện để ý chuyện của người khác?” Mỹ Ngọc đưa hai tay muốn đẩy Mạnh Ngọc Cương,”Đi mau, nhà chúng tôi không hoan nghênh các người.”
Mạnh Ngọc Cương nhíu chặt mày, nhìn ba Lâm nói to,”Anh Lâm, thật sự anh không đóng học phí? Anh nói đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?” Với loại phụ nữ này không có biện pháp nói rõ lí lẽ.
Mỹ Ngọc càng tức giận thở hồng hộc,”Chuyện gì xảy ra thì sao? Anh Lâm, đừng để ý tới loại người không rõ ràng này.”
Phương Phương thấy thế vội vàng kêu lên, "Ba ba, mẹ không có nhiều tiền như vậy, nếu như không có tiền thì trong trường liền…”
"Bà ta không có tiền là do bà ta không có bản lĩnh, còn mày muốn đến tìm ba mày lấy tiền thì cứ nằm mơ đi.” Mỹ Ngọc hả giận, bộ dạng kiêu ngạo trên mặt ngút trời,”Tao đã nói với mày, sau này không bao giờ…được lên nhà chúng tao nữa, mày tới một lần tao đuổi một lần, nghe rõ chưa?”
Phương Phương tức giận tay phát run, "Bà. . . Bà. . . Người đàn bà xấu xa. . ." .
"Bốp." Một bạt tai đánh vào trên mặt Lâm Phương Phương, ba Lâm giơ cao tay lại muốn vung xuống, bị Mạnh Ngọc Cương ngăn lại."Anh điên rồi, sao lại đánh con mình?"
"Anh à, em không sống nổi nữa!" Mỹ Ngọc sửng sốt hai giây bắt đầu kêu trời trách đất, "Không ngờ lại bị con nha đầu chết tiệt kia chỉ vào lỗ mũi mắng, trời ạ…”
"Ba ba." Trong đôi mắt Lâm Phương Phương ngần ngận nước mắt, không dám tin nhìn vẻ mặt ba Lâm như hung thần.
Ba Lâm che chở bà ta, "Mẹ mày dạy mày thế nào? Lại còn mắng chửi người? Mày..."
Lâm Phương Phương đứng hình như cây, không nhúc nhích.
Mạnh Yên tiến lên từng bước che chở bạn mình ở phía sau, ngửa mặt cười lạnh nói,”Đúng vậy, mẹ Lâm sẽ không dạy, còn bác Lâm thì sao? Phương Phương thật đáng thương, không có ba dạy dỗ.”
"Mày…” Ba Lâm hung dữ nhìn chằm chằm Mạnh Yên, hận không thể trút xuống mấy bạt tai.
"Bác Lâm, vì nể mặt Phương Phương con mới gọi bác một tiếng như vậy.” Mạnh Yên kìm nén rất lâu, một hơi ở ngực sôi trào, nếu không nói ra chắc chắn cô sẽ chết vì ngột ngạt. “Thật ra con cảm thấy bác chính là cặn bã, người xưa nói vợ con của cặn bã cũng là đồ bỏ đi, bác thật đúng là Trần Thế Mỹ[*]. Chẳng qua kết quả của Trần Thế Mỹ rất thê thảm, không biết kết quả của bác sẽ thế nào? Người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng rằng hôm nay sẽ chậm rãi trôi qua, cuối cùng sẽ có một ngày có báo ứng.”
[*] Ở trong kịch là nhân vật phản diện, vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ vợ con, sau bị trói lại chém. Sau này trở thành cách gọi đại diện những người thay lòng đổi dạ.
Ba Lâm thẹn quá thành giận, khuôn mặt sưng to như heo,”Mẹ mày, một con nha đầu lại lại dám dạy dỗ tao, mày…”
"Đủ rồi, anh Lâm, Tiểu Yên là con gái của tôi, chưa đến phiên anh dạy dỗ.” Mạnh Ngọc Cương căm tức nhìn ông ta, bảo vệ con gái lại còn muốn đánh con của ông, thật sự là quá đáng. “Thật ra thì con bé nói không sai, loại hành vi của anh khiến cho tôi cũng xem thường, ở trong mắt người khác anh chính là loại người như thế.”
Ba Lâm tức giận đến cổ cũng đỏ, "Mạnh Ngọc Cương, anh cũng nói như vậy."
Mạnh Ngọc Cương lấy tay đánh một vòng, "Anh đi hỏi thử người ngoài, xem có phải như vậy không?”
"Ơ, người khác nghĩ như thế nào mắc mớ gì chúng tôi, chúng tôi sống thế nào kệ chúng tôi, lời của người khác đều là nói láo.” Gương mặt Mỹ Ngọc tràn đầy không quan tâm, loại phụ nữ da mặt dày đi giành chồng người khác này tính tình hung dữ,”Đúng rồi, không phải anh rất thông cảm với nha đầu này sao? Sau này để coi nó xin anh tiền, xem anh có bao nhiêu lòng từ bi?”
"Anh Lâm, anh nghĩ thế nào?” Mạnh Ngọc Cương không hề muốn để ý tới bà ta, loại phụ nữ này thật khiến cho người ta không chịu nổi.
Gương mặt Mỹ Ngọc đắc ý, "Lời của tôi có thể thay lời của ông ấy, ông ấy không cần lên tiếng."
Mạnh Ngọc Cương nhìn ba Lâm hồi lâu, ông ta thủy chung ngửa đầu nhìn trời không nói lời nào. Mạnh Ngọc Cương thở dài một tiếng, hoàn toàn thất vọng với người này,”Đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, sau này học phí của đứa nhỏ này tôi sẽ lo, con bé cũng không cần trở lại đây thăm dò sắc mặt của anh để sống qua ngày, anh Lâm, anh…anh tự giải quyết cho ổn thỏa đi.”
Nói xong, lôi kéo hai đứa bé đi, sau lưng chỉ nghe được tiếng cười lớn đắc ý của người phụ nữ kia, "Thật sự là quá tốt, cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng."
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác