Đôi Mắt
Chương 47
Canh vẫn còn đang đun trên bếp, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng “ục ục”, khói trắng bốc lên trên, trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương của đồ ăn.
Cạnh bếp ga có một cái cửa sổ, khi Dư Thần Dật nấu cơm sợ trong phòng bếp quá nóng nên mở nó ra, nhờ cửa sổ rộng mở mà giờ đây có thể nghe thấy tiếng nhà người ta gần đó đang nhóm lửa xào rau, tựa như ánh đèn của trăm nhà đều đã hội tụ về nơi nhỏ bé này.
Cố Châu Lâm vẫn còn ôm chặt Dư Thần Dật, nhưng hắn không cắn anh nữa, chỉ gác cằm mình lên vai Dư Thần Dật, hai má quyến luyến cọ cọ lên cổ Dư Thần Dật, hắn cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ, hơi lơ đễnh một lát, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh Dư Thần Dật cầm muỗng định đút hắn nhưng lại vì động tác của hắn mà vội vàng bỏ xuống bát.
Trong bát chứa nửa bát canh sườn heo màu vàng nhạt, Dư Thần Dật còn cố ý hớt dầu nên không có bị đọng bọt. Củ sen và sườn heo hình như đã được hầm rất lâu, chỉ cần nhìn liền biết chúng nó mềm và ngon vô cùng.
Trái tim Cố Châu Lâm giống như bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Dư Thần Dật, hắn không thể khống chế, càng không thể thu tay lại, từ rất nhiều năm trước đây đã như vậy, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Hắn không nói gì cả, trong cổ họng giống như bị nghẹn cái gì đó, cánh tay càng lúc càng siết chặt, hận không thể khảm Dư Thần Dật vào trong lòng hắn.
Hắn ôm Dư Thần Dật rất chặt, giữa cơ thể hai người không có lấy một khe hở, chặt chẽ dính vào một chỗ với nhau.
Cố Châu Lâm dán vào tấm lưng của Dư Thần Dật, khi hắn ngẩng đầu mình lên khỏi vai của Dư Thần Dật sẽ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Cố Châu Lâm nhớ đến hồi còn nhỏ, Dư Thần Dật cao hơn hắn một ít, hắn không thể nhìn thấy đỉnh đầu của Dư Thần Dật chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh.
Dư Thần Dật từng sử dụng chính tấm lưng này để che chắn trước người hắn, thay hắn chặn hết mọi công kích.
Cố Châu Lâm nhắm mắt lại, hôn lên đỉnh đầu của Dư Thần Dật một cái, chìm vào trong vòng xoáy hồi ức đã lâu không xuất hiện.
“Mày không có ba hả?”
Cố Châu Lâm vừa mới bước ra khỏi quầy kem, trong tay còn cầm một cây kem lớn mới mua xong, trong lòng đang suy nghĩ muốn đi tìm Dư Thần Dật để hai người chia nhau ăn, kết quả còn chưa đi được nửa đường đã bị một đám nhóc chặn lại.
Hắn bị đám trẻ vây quanh, lẻ loi đứng ở giữa, một câu rồi lại một câu hỏi dồn về phía hắn.
“Sao tụi tao chưa từng thấy ba của mày vậy?”
“Mày không có ba hả? Mày là tên nhóc không có ba!”
“Tên nhóc không có ba!”
“Tên nhóc không có ba!”
Những lời nói lặp lại không thể khống chế cứ tiến vào trong tai hắn không ngừng, hắn thu vai như định giấu bản thân mình đi, nhưng lại vừa nhỏ giọng phản bác: “Tôi có ba!”
“Hả?” Tên nhóc béo đầu sỏ cao ngạo đẩy Cố Châu Lâm một cái, dáng người Cố Châu Lâm nhỏ, cứ như vậy té ngã phịch mông xuống đất, tên nhóc béo đứng trước mặt Cố Châu Lâm nhìn từ trên cao xuống, “Tại sao tụi tao chưa từng gặp ba mày? Mày đang nói dối.”
“Tôi…..tôi….” Cố Châu Lâm mở miệng muốn phản bác nhưng lại không nói được gì.
Cây kem lớn vừa mới mua bị đẩy rớt xuống đất, bên ngoài dính một lớp bụi, trông bẩn không chịu nổi.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn cây kem lớn nằm trên mặt đất, ánh mắt từng chút tối sầm lại.
Hình như hắn thật sự không có ba, nhưng rõ ràng cách đây không lâu, ba của hắn vẫn là ba của hắn, cho đến…
Cho đến khi có một người phụ nữ xa lạ chạy vào trong nhà hắn, mạnh bạo tát mẹ hắn một cái.
Lúc ấy hắn được mẹ ôm vào lòng, cái gì cũng không biết, chỉ có thể thấy gương mặt sưng lên đầy hoảng hốt của mẹ, còn có những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên người hắn.
Hắn nghe mẹ hắn luôn miệng giải thích, nói bà không biết ba hắn kết hôn khi nào, nói bà sẽ rời đi, sau đó hắn bị mẹ đưa đến một nơi xa lạ này.
“Mày cái gì mà mày!” Tên nhóc béo phát hiện Cố Châu Lâm không nhìn nó, nhìn qua thì thấy dưới đất có một cây kem bị rớt, nó tức giận muốn đạp lên nhưng không ngờ Cố Châu Lâm lại vươn tay chắn lại, một cú đạp kia vừa vặn đạp lên trên tay của Cố Châu Lâm.
Tên nhóc béo hoảng sợ, quay đầu nhìn Cố Châu Lâm lại phát hiện Cố Châu Lâm ngay một cái nhíu mày cũng không có, cả người đều ngây ra.
Tên nhóc béo kia tức giận muốn chết, nó nhớ tới từ khi Cố Châu Lâm chuyển đến nơi này liền không thích nói chuyện cũng không thích chơi với mọi người, suốt ngày chỉ biết đi sau đuôi anh Thần Dật, anh Thần Dật cũng không biết vì sao lại luôn thích tên ngốc này, thậm chí còn không dẫn bọn họ đi xuống sông bắt cá chơi nữa!
Nó ghét nhất dáng vẻ này của Cố Châu Lâm, nghĩ đến đây, tên béo đó lại đạp Cố Châu Lâm một cái nữa.
Cố Châu Lâm cảm thấy tay mình bị đạp rất đau, nhưng hắn lại không có năng lực làm ra bất cứ phản ứng nào, ngay cả rụt tay về lại cũng không làm được, cứ ngây ngốc che chở cho cây kem lớn như thế.
Hắn bất tri bất giác phát hiện, hắn thật sự không có ba, mẹ hắn dẫn hắn một mình đến đây, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung ba hắn qua dáng vẻ của hắn.
Cố Châu Lâm ngây ngốc nghĩ: Trên thế giới này không có ai thuộc về hắn cả.
“Mấy đứa đang làm cái gì vậy!” Có một giọng nói từ phía xa dần đến gần, gần như lập tức trước mặt Cố Châu Lâm có thêm một bóng người.
Hắn ngẩng đầu dậy, Dư Thần Dật cầm một nhánh cây xù xì to gần bằng tay anh, đứng trước mặt quay lưng về phía hắn, nhánh cây kia không thương tiếc đánh lên cánh tay của tên nhóc béo kia.
Đám nhóc lập tức giải tán, Dư Thần Dật còn đứng ở phía sau giậm chân hét lớn: “Còn bắt nạt Tiểu Lâm, anh liền đánh chết mấy đứa!”
Cố Châu Lâm ngơ ngác nhìn bóng lưng của Dư Thần Dật, thấy Dư Thần Dật xoay người quan tâm ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhặt cây kem lớn trên mặt đất lên, “Em có sao không? Dì nói em ra ngoài mua kem, là mua cho anh sao?”
Cố Châu Lâm gật đầu, lại nhìn cây kem dơ đến không chịu được liền vội vàng lắc đầu, “Bẩn…..dơ lắm…..”
“Không sao!” Dư Thần Dật tùy tiện lấy quần áo mình lau sạch sẽ que kem, một nửa nhét vào trong miệng mình, một nửa đưa cho Cố Châu Lâm, nắm tay kéo hắn đứng dậy, “Đi thôi, không có ba cũng không sao, em có anh mà, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!”
Cố Châu Lâm gật đầu, nhìn về phía Dư Thần Dật đang kéo tay hắn, cuối cùng cũng mỉm cười một cái.
Hắn tìm thấy rồi, một người duy nhất trên thế giới này thuộc về hắn.
Dư Thần Dật đột nhiên nhúc nhích, làm cho Cố Châu Lâm bừng tỉnh từ hồi ức.
Cố Châu Lâm tưởng Dư Thần Dật muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, sự dịu dàng thoáng qua trong lòng sắp biến thành dục vọng muốn hoàn toàn nhốt anh lại, trước khi bóng tối trong mắt hắn nổi lên thì chợt nghe thấy Dư Thần Dật khẽ thở dài một hơi.
Dư Thần Dật xoay người nhìn hắn, vẻ mặt đều là sự dịu dàng dung túng, chỉ là vành tai anh ửng hồng, có chúng ngượng ngùng cắn môi dưới, đầu lưỡi khẩn trương đưa ra liếm lên cánh môi sau đó khẽ nói: “Tiểu Lâm, hay là anh….giúp em nha?”
Cố Châu Lâm nhìn chằm chằm vào cánh môi của Dư Thần Dật, trong lòng hiện lên hàng trăm cách đẩy *** vào đó, nhất thời hắn không kịp phản ứng lại xem Dư Thần Dật đang có ý gì, “Anh nói gì?”
Dư Thần Dật xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái, tiện tay tắt bếp rồi xoay người lại, mím môi không nói gì, chỉ quỳ thẳng xuống trước Cố Châu Lâm.
Cho đến khi Dư Thần Dật vươn tay muốn cởi dây nịt của hắn thì Cố Châu Lâm mới hiểu Dư Thần Dật đang muốn làm gì.
Hôm nay Cố Châu Lâm mặc quần tây đen, chiếc quần được ủi chỉnh chu ôm lấy đôi chân thon dài, dây nịt trên eo cũng là màu đen, khóa cài kim loại phát ra ánh sáng bạc.
Dư Thần Dật quỳ trên mặt đất, đầu vừa vặn ở ngay gốc đùi trong của Cố Châu Lâm, anh đưa chiếc lưỡi màu đỏ tươi ra liếm láp, trên chóp mũi hơi vểnh lên đọng lại một vài giọt mồ hôi.
Hình như anh rất thẹn thùng, từ góc độ của Cố Châu Lâm nhìn xuống có thể thấy rõ một vùng ngực trắng nõn và cái gáy lộ ra hơi ửng hồng.
Dư Thần Dật quỳ khoảng năm sáu giây mới nhúc nhích tay, ngón tay trắng tinh mềm mại không xương chạm lên khóa cài trên dây nịt, anh vẫn chưa cởi nó ra, cứ như vậy khẽ chạm lên trên, cổ tay trắng nõn tinh tế dán vào dây nịt màu đen, khớp xương cổ tay nhô lên nhìn vừa ngây thơ lại sắc dục.
Anh lại liếm môi, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên, dây nịt bị cởi ra, động tác của Dư Thần Dật dừng lại một chút, từ dưới nâng mí mắt lên, ánh mắt ướt sũng nhìn về phía Cố Châu Lâm, hàng lông mi dài hơi run lên, giống như có chút bất an, dáng vẻ thoạt nhìn trông mỏng manh vô cùng.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt này của Dư Thần Dật, trong lòng Cố Châu Lâm dao động mạnh, hắn nhìn dáng vẻ phục tùng này của Dư Thần Dật, máu trong người lập tức sôi trào, cơ thể bất giác hưng phấn tới khẽ rùng mình, ngón tay co lại một cách kỳ lạ, trông như đang muốn ghì đầu Dư Thần Dật về phía trước.
Nhưng khi Dư Thần Dật thật sự cởi khóa kéo quần hắn xuống, Cố Châu Lâm vội vàng lùi ra sau vài bước, còn không quên kéo Dư Thần Dật đứng lên khỏi mặt đất.
Dư Thần Dật cũng sửng sốt một chút, hai tai ửng hồng của anh vẫn còn chưa biến mất, bây giờ cái tai đã đỏ bừng ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Châu Lâm mở miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Em vẫn chưa tắm rửa…..”
“À…..” Dư Thần Dật hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, anh ngây người vài giây rồi mới khẽ nói: “Anh không ngại đâu…..”
Âm cuối của Dư Thần Dật còn chưa hết, Cố Châu Lâm liền vô cùng nghiêm túc tiếp lời: “Em để ý.”
Đôi mắt hắn lộ ra vẻ si mê mình Dư Thần Dật, chậm rãi khoác lên vai Dư Thần Dật khẽ bóp một cái, giọng nói chút run rẩy nhưng lại vô cùng nghiêm túc nói: “Em để ý, anh….”
Anh ấy nên sạch sẽ là tốt nhất, dính một chút dơ bẩn cũng không được, cho dù là hắn cũng không được phép ngoại lệ.
Hắn vẫn chưa tắm rửa, làm sao có thể để anh ấy ngậm giúp hắn chứ?
Dù cho hắn có muốn….có muốn nhìn thấy đến đâu đi nữa …..
Lồng ngực Cố Châu Lâm phập phồng kịch liệt, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập.
Hắn ôm lấy Dư Thần Dật lần nữa, vội vàng cùng Dư Thần Dật đón nhận một nụ hôn triền miên, sức lực lớn đến mức như hận không thể nuốt Dư Thần Dật vào bụng, hồi lâu sau hắn mới thả tay ra, nói: “Đi ăn cơm thôi, em giúp anh bưng đồ ăn.”
Dư Thần Dật mím môi, dừng một lát mới nói: “Vậy cái đó…của em làm sao đây?”
“Chờ nó tự xìu xuống là được rồi.” Cố Châu Lâm quay lại bưng đồ ăn nóng ra ngoài, “Vẫn là ăn cơm anh nấu quan trọng hơn.”
Vẻ mặt Dư Thần Dật mơ hồ nhìn bóng lưng của Cố Châu Lâm, trong mặt hiện lên tia nghi vấn, nhưng lại bị mây đen cuốn vào sâu bên trong.
Miệng anh khẽ động, một lời nói nhỏ vụn bay vào trong không khí, nhưng lại không rơi vào trong tai bất kỳ người nào cả.
“Tại sao….Em lại có thể nhịn xuống được vậy?”
Cạnh bếp ga có một cái cửa sổ, khi Dư Thần Dật nấu cơm sợ trong phòng bếp quá nóng nên mở nó ra, nhờ cửa sổ rộng mở mà giờ đây có thể nghe thấy tiếng nhà người ta gần đó đang nhóm lửa xào rau, tựa như ánh đèn của trăm nhà đều đã hội tụ về nơi nhỏ bé này.
Cố Châu Lâm vẫn còn ôm chặt Dư Thần Dật, nhưng hắn không cắn anh nữa, chỉ gác cằm mình lên vai Dư Thần Dật, hai má quyến luyến cọ cọ lên cổ Dư Thần Dật, hắn cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ, hơi lơ đễnh một lát, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh Dư Thần Dật cầm muỗng định đút hắn nhưng lại vì động tác của hắn mà vội vàng bỏ xuống bát.
Trong bát chứa nửa bát canh sườn heo màu vàng nhạt, Dư Thần Dật còn cố ý hớt dầu nên không có bị đọng bọt. Củ sen và sườn heo hình như đã được hầm rất lâu, chỉ cần nhìn liền biết chúng nó mềm và ngon vô cùng.
Trái tim Cố Châu Lâm giống như bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Dư Thần Dật, hắn không thể khống chế, càng không thể thu tay lại, từ rất nhiều năm trước đây đã như vậy, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Hắn không nói gì cả, trong cổ họng giống như bị nghẹn cái gì đó, cánh tay càng lúc càng siết chặt, hận không thể khảm Dư Thần Dật vào trong lòng hắn.
Hắn ôm Dư Thần Dật rất chặt, giữa cơ thể hai người không có lấy một khe hở, chặt chẽ dính vào một chỗ với nhau.
Cố Châu Lâm dán vào tấm lưng của Dư Thần Dật, khi hắn ngẩng đầu mình lên khỏi vai của Dư Thần Dật sẽ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Cố Châu Lâm nhớ đến hồi còn nhỏ, Dư Thần Dật cao hơn hắn một ít, hắn không thể nhìn thấy đỉnh đầu của Dư Thần Dật chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh.
Dư Thần Dật từng sử dụng chính tấm lưng này để che chắn trước người hắn, thay hắn chặn hết mọi công kích.
Cố Châu Lâm nhắm mắt lại, hôn lên đỉnh đầu của Dư Thần Dật một cái, chìm vào trong vòng xoáy hồi ức đã lâu không xuất hiện.
“Mày không có ba hả?”
Cố Châu Lâm vừa mới bước ra khỏi quầy kem, trong tay còn cầm một cây kem lớn mới mua xong, trong lòng đang suy nghĩ muốn đi tìm Dư Thần Dật để hai người chia nhau ăn, kết quả còn chưa đi được nửa đường đã bị một đám nhóc chặn lại.
Hắn bị đám trẻ vây quanh, lẻ loi đứng ở giữa, một câu rồi lại một câu hỏi dồn về phía hắn.
“Sao tụi tao chưa từng thấy ba của mày vậy?”
“Mày không có ba hả? Mày là tên nhóc không có ba!”
“Tên nhóc không có ba!”
“Tên nhóc không có ba!”
Những lời nói lặp lại không thể khống chế cứ tiến vào trong tai hắn không ngừng, hắn thu vai như định giấu bản thân mình đi, nhưng lại vừa nhỏ giọng phản bác: “Tôi có ba!”
“Hả?” Tên nhóc béo đầu sỏ cao ngạo đẩy Cố Châu Lâm một cái, dáng người Cố Châu Lâm nhỏ, cứ như vậy té ngã phịch mông xuống đất, tên nhóc béo đứng trước mặt Cố Châu Lâm nhìn từ trên cao xuống, “Tại sao tụi tao chưa từng gặp ba mày? Mày đang nói dối.”
“Tôi…..tôi….” Cố Châu Lâm mở miệng muốn phản bác nhưng lại không nói được gì.
Cây kem lớn vừa mới mua bị đẩy rớt xuống đất, bên ngoài dính một lớp bụi, trông bẩn không chịu nổi.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn cây kem lớn nằm trên mặt đất, ánh mắt từng chút tối sầm lại.
Hình như hắn thật sự không có ba, nhưng rõ ràng cách đây không lâu, ba của hắn vẫn là ba của hắn, cho đến…
Cho đến khi có một người phụ nữ xa lạ chạy vào trong nhà hắn, mạnh bạo tát mẹ hắn một cái.
Lúc ấy hắn được mẹ ôm vào lòng, cái gì cũng không biết, chỉ có thể thấy gương mặt sưng lên đầy hoảng hốt của mẹ, còn có những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên người hắn.
Hắn nghe mẹ hắn luôn miệng giải thích, nói bà không biết ba hắn kết hôn khi nào, nói bà sẽ rời đi, sau đó hắn bị mẹ đưa đến một nơi xa lạ này.
“Mày cái gì mà mày!” Tên nhóc béo phát hiện Cố Châu Lâm không nhìn nó, nhìn qua thì thấy dưới đất có một cây kem bị rớt, nó tức giận muốn đạp lên nhưng không ngờ Cố Châu Lâm lại vươn tay chắn lại, một cú đạp kia vừa vặn đạp lên trên tay của Cố Châu Lâm.
Tên nhóc béo hoảng sợ, quay đầu nhìn Cố Châu Lâm lại phát hiện Cố Châu Lâm ngay một cái nhíu mày cũng không có, cả người đều ngây ra.
Tên nhóc béo kia tức giận muốn chết, nó nhớ tới từ khi Cố Châu Lâm chuyển đến nơi này liền không thích nói chuyện cũng không thích chơi với mọi người, suốt ngày chỉ biết đi sau đuôi anh Thần Dật, anh Thần Dật cũng không biết vì sao lại luôn thích tên ngốc này, thậm chí còn không dẫn bọn họ đi xuống sông bắt cá chơi nữa!
Nó ghét nhất dáng vẻ này của Cố Châu Lâm, nghĩ đến đây, tên béo đó lại đạp Cố Châu Lâm một cái nữa.
Cố Châu Lâm cảm thấy tay mình bị đạp rất đau, nhưng hắn lại không có năng lực làm ra bất cứ phản ứng nào, ngay cả rụt tay về lại cũng không làm được, cứ ngây ngốc che chở cho cây kem lớn như thế.
Hắn bất tri bất giác phát hiện, hắn thật sự không có ba, mẹ hắn dẫn hắn một mình đến đây, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung ba hắn qua dáng vẻ của hắn.
Cố Châu Lâm ngây ngốc nghĩ: Trên thế giới này không có ai thuộc về hắn cả.
“Mấy đứa đang làm cái gì vậy!” Có một giọng nói từ phía xa dần đến gần, gần như lập tức trước mặt Cố Châu Lâm có thêm một bóng người.
Hắn ngẩng đầu dậy, Dư Thần Dật cầm một nhánh cây xù xì to gần bằng tay anh, đứng trước mặt quay lưng về phía hắn, nhánh cây kia không thương tiếc đánh lên cánh tay của tên nhóc béo kia.
Đám nhóc lập tức giải tán, Dư Thần Dật còn đứng ở phía sau giậm chân hét lớn: “Còn bắt nạt Tiểu Lâm, anh liền đánh chết mấy đứa!”
Cố Châu Lâm ngơ ngác nhìn bóng lưng của Dư Thần Dật, thấy Dư Thần Dật xoay người quan tâm ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhặt cây kem lớn trên mặt đất lên, “Em có sao không? Dì nói em ra ngoài mua kem, là mua cho anh sao?”
Cố Châu Lâm gật đầu, lại nhìn cây kem dơ đến không chịu được liền vội vàng lắc đầu, “Bẩn…..dơ lắm…..”
“Không sao!” Dư Thần Dật tùy tiện lấy quần áo mình lau sạch sẽ que kem, một nửa nhét vào trong miệng mình, một nửa đưa cho Cố Châu Lâm, nắm tay kéo hắn đứng dậy, “Đi thôi, không có ba cũng không sao, em có anh mà, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!”
Cố Châu Lâm gật đầu, nhìn về phía Dư Thần Dật đang kéo tay hắn, cuối cùng cũng mỉm cười một cái.
Hắn tìm thấy rồi, một người duy nhất trên thế giới này thuộc về hắn.
Dư Thần Dật đột nhiên nhúc nhích, làm cho Cố Châu Lâm bừng tỉnh từ hồi ức.
Cố Châu Lâm tưởng Dư Thần Dật muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, sự dịu dàng thoáng qua trong lòng sắp biến thành dục vọng muốn hoàn toàn nhốt anh lại, trước khi bóng tối trong mắt hắn nổi lên thì chợt nghe thấy Dư Thần Dật khẽ thở dài một hơi.
Dư Thần Dật xoay người nhìn hắn, vẻ mặt đều là sự dịu dàng dung túng, chỉ là vành tai anh ửng hồng, có chúng ngượng ngùng cắn môi dưới, đầu lưỡi khẩn trương đưa ra liếm lên cánh môi sau đó khẽ nói: “Tiểu Lâm, hay là anh….giúp em nha?”
Cố Châu Lâm nhìn chằm chằm vào cánh môi của Dư Thần Dật, trong lòng hiện lên hàng trăm cách đẩy *** vào đó, nhất thời hắn không kịp phản ứng lại xem Dư Thần Dật đang có ý gì, “Anh nói gì?”
Dư Thần Dật xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái, tiện tay tắt bếp rồi xoay người lại, mím môi không nói gì, chỉ quỳ thẳng xuống trước Cố Châu Lâm.
Cho đến khi Dư Thần Dật vươn tay muốn cởi dây nịt của hắn thì Cố Châu Lâm mới hiểu Dư Thần Dật đang muốn làm gì.
Hôm nay Cố Châu Lâm mặc quần tây đen, chiếc quần được ủi chỉnh chu ôm lấy đôi chân thon dài, dây nịt trên eo cũng là màu đen, khóa cài kim loại phát ra ánh sáng bạc.
Dư Thần Dật quỳ trên mặt đất, đầu vừa vặn ở ngay gốc đùi trong của Cố Châu Lâm, anh đưa chiếc lưỡi màu đỏ tươi ra liếm láp, trên chóp mũi hơi vểnh lên đọng lại một vài giọt mồ hôi.
Hình như anh rất thẹn thùng, từ góc độ của Cố Châu Lâm nhìn xuống có thể thấy rõ một vùng ngực trắng nõn và cái gáy lộ ra hơi ửng hồng.
Dư Thần Dật quỳ khoảng năm sáu giây mới nhúc nhích tay, ngón tay trắng tinh mềm mại không xương chạm lên khóa cài trên dây nịt, anh vẫn chưa cởi nó ra, cứ như vậy khẽ chạm lên trên, cổ tay trắng nõn tinh tế dán vào dây nịt màu đen, khớp xương cổ tay nhô lên nhìn vừa ngây thơ lại sắc dục.
Anh lại liếm môi, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên, dây nịt bị cởi ra, động tác của Dư Thần Dật dừng lại một chút, từ dưới nâng mí mắt lên, ánh mắt ướt sũng nhìn về phía Cố Châu Lâm, hàng lông mi dài hơi run lên, giống như có chút bất an, dáng vẻ thoạt nhìn trông mỏng manh vô cùng.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt này của Dư Thần Dật, trong lòng Cố Châu Lâm dao động mạnh, hắn nhìn dáng vẻ phục tùng này của Dư Thần Dật, máu trong người lập tức sôi trào, cơ thể bất giác hưng phấn tới khẽ rùng mình, ngón tay co lại một cách kỳ lạ, trông như đang muốn ghì đầu Dư Thần Dật về phía trước.
Nhưng khi Dư Thần Dật thật sự cởi khóa kéo quần hắn xuống, Cố Châu Lâm vội vàng lùi ra sau vài bước, còn không quên kéo Dư Thần Dật đứng lên khỏi mặt đất.
Dư Thần Dật cũng sửng sốt một chút, hai tai ửng hồng của anh vẫn còn chưa biến mất, bây giờ cái tai đã đỏ bừng ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Châu Lâm mở miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn: “Em vẫn chưa tắm rửa…..”
“À…..” Dư Thần Dật hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, anh ngây người vài giây rồi mới khẽ nói: “Anh không ngại đâu…..”
Âm cuối của Dư Thần Dật còn chưa hết, Cố Châu Lâm liền vô cùng nghiêm túc tiếp lời: “Em để ý.”
Đôi mắt hắn lộ ra vẻ si mê mình Dư Thần Dật, chậm rãi khoác lên vai Dư Thần Dật khẽ bóp một cái, giọng nói chút run rẩy nhưng lại vô cùng nghiêm túc nói: “Em để ý, anh….”
Anh ấy nên sạch sẽ là tốt nhất, dính một chút dơ bẩn cũng không được, cho dù là hắn cũng không được phép ngoại lệ.
Hắn vẫn chưa tắm rửa, làm sao có thể để anh ấy ngậm giúp hắn chứ?
Dù cho hắn có muốn….có muốn nhìn thấy đến đâu đi nữa …..
Lồng ngực Cố Châu Lâm phập phồng kịch liệt, hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập.
Hắn ôm lấy Dư Thần Dật lần nữa, vội vàng cùng Dư Thần Dật đón nhận một nụ hôn triền miên, sức lực lớn đến mức như hận không thể nuốt Dư Thần Dật vào bụng, hồi lâu sau hắn mới thả tay ra, nói: “Đi ăn cơm thôi, em giúp anh bưng đồ ăn.”
Dư Thần Dật mím môi, dừng một lát mới nói: “Vậy cái đó…của em làm sao đây?”
“Chờ nó tự xìu xuống là được rồi.” Cố Châu Lâm quay lại bưng đồ ăn nóng ra ngoài, “Vẫn là ăn cơm anh nấu quan trọng hơn.”
Vẻ mặt Dư Thần Dật mơ hồ nhìn bóng lưng của Cố Châu Lâm, trong mặt hiện lên tia nghi vấn, nhưng lại bị mây đen cuốn vào sâu bên trong.
Miệng anh khẽ động, một lời nói nhỏ vụn bay vào trong không khí, nhưng lại không rơi vào trong tai bất kỳ người nào cả.
“Tại sao….Em lại có thể nhịn xuống được vậy?”
Tác giả :
Lạc Lạc Cáp Tử Tinh