Đối Mặt - Asisu
Chương 3
_Nữ hoàng đừng hét, chúng ta sẽ bị phát hiện.
Asisu lẳng lặng gật đầu, Ari mới an tâm rút tay về. Trên khoé mắt của nàng bắt đầu ướt ướt nước, tuỳ nhiên tiếng khóc thổn thức lại phát ra từ người đàn bà kia. Bà ta bịt hai tay lên hai bên mặt, liên tục lắc đầu, mặt cúi gằm, vừa nấc vừa nói rên, trong giọng âm có pha lẫn sự sợ sệt rõ nét:
_Tôi sai rồi, là tôi sai....tôi van xin...đừng đến đây mà...không...đứa trẻ..đừng làm hại...
Asisu nhíu mày nhìn bà, tại sao bà cứ luôn miệng nói những câu từ đứt quãng và khó hiểu đến thế. Đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với người này? Đứa trẻ, đừng làm hại? Vậy càng có chứng minh bà ta liên quan đến chuyện ngôi mộ đó. Nàng lấy can đảm, chất giọng lạnh nhất có thể, lên tiếng:
_Ta không đến bắt bà, bà yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi một vài câu về chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm trước.
Lúc này, người đàn bà càng trở nên hoảng loạn hơn, tay chân giãy dụa, quơ quào, con ngươi trong mắt bị kéo xệch.
_Không, tôi không biết gì hết....Đi đi...tôi không biết...đừng hỏi tôi...không biết...
Thái độ của bà ta càng làm cho nàng tin chắc bà ta biết, không những thế có lẽ còn liên quan mật thiết. Asisu không còn sức chịu đựng nữa, dẹp bỏ sự kìm nén nãy giờ, tức giận kêu Ari rút dao và quát thẳng vào mặt bà ta:
_Nếu bà còn không khai, ta sẽ cho người giết....
Nàng chưa kịp nói hiết câu, người đàn bà kia nghe đến từ "giết" liền không màng gì nữa, vật người nằm xuống, không thể di chuyển bằng chân, bàn tay xương xẩu nắm lấy vạt váy của Asisu, liên tục kêu lên giữa tiếng khóc rả rích:
_Xin đừng giết tôi, tôi nói, cô hỏi gì, tôi đều nói hết.
_Biết điều như vậy sớm có phải tốt không, tôi hứa với bà sẽ không giết bà.
Hừ, con người ai cũng sợ chết cả mà! Asisu trong lòng khinh bỉ, nàng bắt đầu lạc vào trong những suy tư vô định của mình, cho đến khi người đàn bà kia lên tiếng, bà ta có vẻ rất khó khăn trong lời nói:
_Tôi chỉ là người hầu của một tiểu thư trên ốc đảo này, hơn hai mươi năm trước, hoàng thượng có dịp đi qua đây đã gặp và sủng hạnh tiểu thư, người rất thương cô ấy, muốn lập cô ấy làm phi tần, nhưng do thân phận nên có chút khó khăn. Tôi đã khai hết rồi, tôi cam đoan tiểu thư không dùng bùa chú yêu thuật gì quyến rũ hoàng thượng cả, là họ yêu nhau thật lòng.
_Vậy họ có đứa con nào không? Đừng có nói dối ta. Ta đang chất vấn ngươi, không phải nghe ngươi kể chuyện.
_Ba năm sau khi được ân sủng, tiểu thư sinh cho vua một đứa con gái. Hoàng thượng để lại văn thư và con dao bạc làm tin.
_Nó có anh hay em trai gì nữa không?
_Không có.
_Ngươi nói dối ta, ta không ngần ngại mà giết người bằng hình phạt tàn khốc nhất đâu.
_Tôi khai tiếp, tôi khai tiếp...Thực chất năm đó, tôi là nữ quan của đệ nhị phi tần, nhân lúc hoàng thượng muốn chọn một cung nữ đến chăm sóc cho tiểu thư, nương nương sắp xếp cho tôi làm người cung nữ được chọn, mục đích để tôi tìm cách hãm hại tiểu thơ, nhưng tiểu thơ quá lương thiện, lại đối xử tốt với tôi, nên tôi không nhẫn tâm ra tay. Khi tiểu thư mang thai, tôi được lệnh phải để cho tiểu thư xảy thai, nhưng tôi đã không làm. Những ngày tháng tiểu thư ốm nghén, cùng lúc đó nhị phi tần cũng có mang, nên hoàng thượng rất ít lui tới. Tối hôm tiểu thư sinh con, đó là một hoàng tử, một đứa con trai. Ngay lập tức sáng ngày hôm sau, chính Nafutera người trở thành nữ quan mới cho nương nương sau khi tôi đi, được lệnh của Người, đã đến giằng co mang hoàng tử đi từ trong tay tiểu thư, và đưa một đứa bé gái vào thế. Cô ta còn nói, nếu như chúng tôi không an phận mà đi khai với hoàng đế, sẽ lập tức giết hoàng tử. Khi đứa con gái đó lên bốn tuổi, nó bị bệnh qua đời, hoàng đế vì quá lo cho vương tử Menfuisu nên đã bỏ quên mẹ con họ, nên hoàng thượng lập mộ hoàng gia cho đứa bé gái đó, còn để một văn thư và con dao bạc minh chứng. Vì trong thâm tâm tiểu thư biết đứa bé kia không có dòng máu hoàng tộc, nên đã đề nghị hoàng thượng chỉ ghi chung chung chứ không cụ thể giới tính hay tên tuổi. Tiểu thư tin có một ngày, sẽ đưa được hai vật đó tận tay chủ nhân chân chính. Hoàng tử sẽ được thừa nhận.
Tráo con? Đây là hình thức lừa dối hoàng thất. Asisu nghe mà như không tin vào tai mình, một tay nàng đưa lên xoa xoa hai vầng thái dương, tay còn lại bấu chặt vào tấm áo choàng. Nếu tính theo độ tuổi bà ta nói, thì đứa trẻ trạc tuổi Menfuisu, mà nàng nghe nói hoàng thân mới này thua Menfuisu một tuổi. Vậy có ba khả năng: một - người đàn bà này đang nói dối hoặc già quá nên mất khái niệm thời gian, hai - tên hoàng thân kia là giả mạo, đứa trẻ kia vẫn chưa biết là ai, ba - đứa trẻ năm đó, chính là Menfuisu. Nhị phi tần quả nhiên thông minh, đánh tráo đứa bé vừa khống chế được người phụ nữ đó, vừa khiến phụ vương không nghi ngờ có người hãm hại. Asisu lại lên tiếng, nàng muốn biết thêm nhiều hơn:
_Ngươi là người của nhị phi tần, mẫu thân của Menfuisu? Người phụ nữ đó sau khi đứa bé chết thì thế nào?
_Tiểu thư qua đời, cùng năm với hoàng phi mất. Tôi muốn chết theo tiểu thơ, nhưng người đã giao nhiệm vụ cho tôi đi tìm tung tích của hoàng tử. Nên tôi không thể chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ được. Xin đừng giết tôi. Sau khi tìm được rồi, tôi nguyện tự kết liễu.
_Ra đây là lí do lúc đầu bà sợ chết. Vậy tại sao bà lại ở đây, nhị phi tần đã mất lâu rồi kia mà, đâu ai ngăn cản bà được.
_Tôi bị trúng độc, may mắn thoát chết nhưng không thể đi lại được, sau đó có người bắt cóc để tôi ở đây.
_Bà còn nhớ hình dáng lúc bé của hoàng tử chứ? Có dấu hiệu gì đặc biệt trên cơ thể không?
_Khi sinh ra, hoàng tử có một vết bớt tròn trên bả vai trái, trừ màu mắt cùng màu tóc đen giống hoàng thượng, còn lại từng đường nét khuôn mặt đều rất giống tiểu thư. Trước khi đưa trẻ bị đưa đi, tiểu thư có sơ ý làm xước ở gần mắt cá chân trái của hoàng tử, chắc chắn còn để lại sẹo. Người rất giống tiểu thư, rất giống...
Trong khi đang nói, mắt bà ta như nhìn mông lung xa xăm. Ari nhắc nhở nhẹ Asisu nên quay về kẻo bị phát hiện. Nàng bây giờ mồ hôi nhễ nhại, bị sốc vì những lời người đang nằm lê dứoi chân mình nói. Gật đầu báo Ari nàng đã biết, rồi tiếp tục thêm vài lời:
_Có ai đến hỏi bà những chuyện này trước ta chưa?
_Không có ai...
_Không được bao che.
_Tôi thề rằng tôi nói thật.
_Được rồi, ta có một đề nghị với bà, ta sẽ thay bà tìm lại vương tử, bà dù sao cũng không thể di chuyển, làm sao mà tìm được. Đổi lại, bà không được phép nói với bất kì ai chuyện này nữa.
_Tôi đồng ý.
Bà ta nhận lời không do dự, dù sao thì bà cũng không còn khả năng tìm kiếm gì, hai mươi năm nay cũng không nói chuyện với ai, bị chất độc giày vò đau đớn, giờ người trước mặt biết chuyện, giúp bà hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt. Không hiểu tại sao bà lại tin tưởng người này đến thế, có gì đó trong lòng bà thôi thúc bà tin họ, bây giờ thì trút được gánh nặng bấy lâu nay trong lòng. Bà không còn kiểm soát được trí óc, thần kinh trở nên điên cuồng. Khi nghe tiếng cửa đóng, bà đập đầu vào tường rồi lăn ra, mặt ngửa lên trời:"Tiểu thư, tôi đến hầu hạ ngừoi đây." Sau đó mắt nhắm nghiền, trút hơi thở cuối cùng.
Asisu sau khi nghe người đàn bà nói đồng ý, liền cùng Ari nhanh chóng quay về. Khi cánh cửa khó nhằn khép lại sau lưng, một tiếng tông mạnh vang lên, nàng nhếch mép mỉm cười:"Người chết thì không thể nói được với ai nữa. Nhưng tiếc thật, còn đang muốn giữ mạng bà ta lại để làm nhân chứng. Là bà tự tử, không phải ta ép."
Asisu lẳng lặng gật đầu, Ari mới an tâm rút tay về. Trên khoé mắt của nàng bắt đầu ướt ướt nước, tuỳ nhiên tiếng khóc thổn thức lại phát ra từ người đàn bà kia. Bà ta bịt hai tay lên hai bên mặt, liên tục lắc đầu, mặt cúi gằm, vừa nấc vừa nói rên, trong giọng âm có pha lẫn sự sợ sệt rõ nét:
_Tôi sai rồi, là tôi sai....tôi van xin...đừng đến đây mà...không...đứa trẻ..đừng làm hại...
Asisu nhíu mày nhìn bà, tại sao bà cứ luôn miệng nói những câu từ đứt quãng và khó hiểu đến thế. Đã có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với người này? Đứa trẻ, đừng làm hại? Vậy càng có chứng minh bà ta liên quan đến chuyện ngôi mộ đó. Nàng lấy can đảm, chất giọng lạnh nhất có thể, lên tiếng:
_Ta không đến bắt bà, bà yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi một vài câu về chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm trước.
Lúc này, người đàn bà càng trở nên hoảng loạn hơn, tay chân giãy dụa, quơ quào, con ngươi trong mắt bị kéo xệch.
_Không, tôi không biết gì hết....Đi đi...tôi không biết...đừng hỏi tôi...không biết...
Thái độ của bà ta càng làm cho nàng tin chắc bà ta biết, không những thế có lẽ còn liên quan mật thiết. Asisu không còn sức chịu đựng nữa, dẹp bỏ sự kìm nén nãy giờ, tức giận kêu Ari rút dao và quát thẳng vào mặt bà ta:
_Nếu bà còn không khai, ta sẽ cho người giết....
Nàng chưa kịp nói hiết câu, người đàn bà kia nghe đến từ "giết" liền không màng gì nữa, vật người nằm xuống, không thể di chuyển bằng chân, bàn tay xương xẩu nắm lấy vạt váy của Asisu, liên tục kêu lên giữa tiếng khóc rả rích:
_Xin đừng giết tôi, tôi nói, cô hỏi gì, tôi đều nói hết.
_Biết điều như vậy sớm có phải tốt không, tôi hứa với bà sẽ không giết bà.
Hừ, con người ai cũng sợ chết cả mà! Asisu trong lòng khinh bỉ, nàng bắt đầu lạc vào trong những suy tư vô định của mình, cho đến khi người đàn bà kia lên tiếng, bà ta có vẻ rất khó khăn trong lời nói:
_Tôi chỉ là người hầu của một tiểu thư trên ốc đảo này, hơn hai mươi năm trước, hoàng thượng có dịp đi qua đây đã gặp và sủng hạnh tiểu thư, người rất thương cô ấy, muốn lập cô ấy làm phi tần, nhưng do thân phận nên có chút khó khăn. Tôi đã khai hết rồi, tôi cam đoan tiểu thư không dùng bùa chú yêu thuật gì quyến rũ hoàng thượng cả, là họ yêu nhau thật lòng.
_Vậy họ có đứa con nào không? Đừng có nói dối ta. Ta đang chất vấn ngươi, không phải nghe ngươi kể chuyện.
_Ba năm sau khi được ân sủng, tiểu thư sinh cho vua một đứa con gái. Hoàng thượng để lại văn thư và con dao bạc làm tin.
_Nó có anh hay em trai gì nữa không?
_Không có.
_Ngươi nói dối ta, ta không ngần ngại mà giết người bằng hình phạt tàn khốc nhất đâu.
_Tôi khai tiếp, tôi khai tiếp...Thực chất năm đó, tôi là nữ quan của đệ nhị phi tần, nhân lúc hoàng thượng muốn chọn một cung nữ đến chăm sóc cho tiểu thư, nương nương sắp xếp cho tôi làm người cung nữ được chọn, mục đích để tôi tìm cách hãm hại tiểu thơ, nhưng tiểu thơ quá lương thiện, lại đối xử tốt với tôi, nên tôi không nhẫn tâm ra tay. Khi tiểu thư mang thai, tôi được lệnh phải để cho tiểu thư xảy thai, nhưng tôi đã không làm. Những ngày tháng tiểu thư ốm nghén, cùng lúc đó nhị phi tần cũng có mang, nên hoàng thượng rất ít lui tới. Tối hôm tiểu thư sinh con, đó là một hoàng tử, một đứa con trai. Ngay lập tức sáng ngày hôm sau, chính Nafutera người trở thành nữ quan mới cho nương nương sau khi tôi đi, được lệnh của Người, đã đến giằng co mang hoàng tử đi từ trong tay tiểu thư, và đưa một đứa bé gái vào thế. Cô ta còn nói, nếu như chúng tôi không an phận mà đi khai với hoàng đế, sẽ lập tức giết hoàng tử. Khi đứa con gái đó lên bốn tuổi, nó bị bệnh qua đời, hoàng đế vì quá lo cho vương tử Menfuisu nên đã bỏ quên mẹ con họ, nên hoàng thượng lập mộ hoàng gia cho đứa bé gái đó, còn để một văn thư và con dao bạc minh chứng. Vì trong thâm tâm tiểu thư biết đứa bé kia không có dòng máu hoàng tộc, nên đã đề nghị hoàng thượng chỉ ghi chung chung chứ không cụ thể giới tính hay tên tuổi. Tiểu thư tin có một ngày, sẽ đưa được hai vật đó tận tay chủ nhân chân chính. Hoàng tử sẽ được thừa nhận.
Tráo con? Đây là hình thức lừa dối hoàng thất. Asisu nghe mà như không tin vào tai mình, một tay nàng đưa lên xoa xoa hai vầng thái dương, tay còn lại bấu chặt vào tấm áo choàng. Nếu tính theo độ tuổi bà ta nói, thì đứa trẻ trạc tuổi Menfuisu, mà nàng nghe nói hoàng thân mới này thua Menfuisu một tuổi. Vậy có ba khả năng: một - người đàn bà này đang nói dối hoặc già quá nên mất khái niệm thời gian, hai - tên hoàng thân kia là giả mạo, đứa trẻ kia vẫn chưa biết là ai, ba - đứa trẻ năm đó, chính là Menfuisu. Nhị phi tần quả nhiên thông minh, đánh tráo đứa bé vừa khống chế được người phụ nữ đó, vừa khiến phụ vương không nghi ngờ có người hãm hại. Asisu lại lên tiếng, nàng muốn biết thêm nhiều hơn:
_Ngươi là người của nhị phi tần, mẫu thân của Menfuisu? Người phụ nữ đó sau khi đứa bé chết thì thế nào?
_Tiểu thư qua đời, cùng năm với hoàng phi mất. Tôi muốn chết theo tiểu thơ, nhưng người đã giao nhiệm vụ cho tôi đi tìm tung tích của hoàng tử. Nên tôi không thể chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ được. Xin đừng giết tôi. Sau khi tìm được rồi, tôi nguyện tự kết liễu.
_Ra đây là lí do lúc đầu bà sợ chết. Vậy tại sao bà lại ở đây, nhị phi tần đã mất lâu rồi kia mà, đâu ai ngăn cản bà được.
_Tôi bị trúng độc, may mắn thoát chết nhưng không thể đi lại được, sau đó có người bắt cóc để tôi ở đây.
_Bà còn nhớ hình dáng lúc bé của hoàng tử chứ? Có dấu hiệu gì đặc biệt trên cơ thể không?
_Khi sinh ra, hoàng tử có một vết bớt tròn trên bả vai trái, trừ màu mắt cùng màu tóc đen giống hoàng thượng, còn lại từng đường nét khuôn mặt đều rất giống tiểu thư. Trước khi đưa trẻ bị đưa đi, tiểu thư có sơ ý làm xước ở gần mắt cá chân trái của hoàng tử, chắc chắn còn để lại sẹo. Người rất giống tiểu thư, rất giống...
Trong khi đang nói, mắt bà ta như nhìn mông lung xa xăm. Ari nhắc nhở nhẹ Asisu nên quay về kẻo bị phát hiện. Nàng bây giờ mồ hôi nhễ nhại, bị sốc vì những lời người đang nằm lê dứoi chân mình nói. Gật đầu báo Ari nàng đã biết, rồi tiếp tục thêm vài lời:
_Có ai đến hỏi bà những chuyện này trước ta chưa?
_Không có ai...
_Không được bao che.
_Tôi thề rằng tôi nói thật.
_Được rồi, ta có một đề nghị với bà, ta sẽ thay bà tìm lại vương tử, bà dù sao cũng không thể di chuyển, làm sao mà tìm được. Đổi lại, bà không được phép nói với bất kì ai chuyện này nữa.
_Tôi đồng ý.
Bà ta nhận lời không do dự, dù sao thì bà cũng không còn khả năng tìm kiếm gì, hai mươi năm nay cũng không nói chuyện với ai, bị chất độc giày vò đau đớn, giờ người trước mặt biết chuyện, giúp bà hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt. Không hiểu tại sao bà lại tin tưởng người này đến thế, có gì đó trong lòng bà thôi thúc bà tin họ, bây giờ thì trút được gánh nặng bấy lâu nay trong lòng. Bà không còn kiểm soát được trí óc, thần kinh trở nên điên cuồng. Khi nghe tiếng cửa đóng, bà đập đầu vào tường rồi lăn ra, mặt ngửa lên trời:"Tiểu thư, tôi đến hầu hạ ngừoi đây." Sau đó mắt nhắm nghiền, trút hơi thở cuối cùng.
Asisu sau khi nghe người đàn bà nói đồng ý, liền cùng Ari nhanh chóng quay về. Khi cánh cửa khó nhằn khép lại sau lưng, một tiếng tông mạnh vang lên, nàng nhếch mép mỉm cười:"Người chết thì không thể nói được với ai nữa. Nhưng tiếc thật, còn đang muốn giữ mạng bà ta lại để làm nhân chứng. Là bà tự tử, không phải ta ép."
Tác giả :
Fia